"Đúng rồi, nơi này là địa bàn của ai, phong cảnh được đấy, ta cũng chưa từng tới.
Chu Tự nhìn chung quanh một chút, kinh ngạc nói.
Nơi này núi cao ngất, chung quanh có mây mù vờn quanh, nhìn xuống là non nước tươi đẹp, dãy núi khí thế bàng bạc liên miền.
Như vua chúa đang nhìn xuống giang sơn.
"Nơi của cha ngươi, là khu vực không thể mạo phạm nhất trong Ma Môn Trí Giả thuận miệng giải thích, chợt nói:
"Muốn bắt đầu dung nhập rồi sao? Chúng ta tới sẽ không làm cho họ cảm thấy dường đột đâu. Dù sao đây cũng là chân dung lịch sử. Có điều người cũng đừng tác động quá mức, cha mẹ ngươi đều khỏe mạnh, họ có thể phát hiện được"
"Ta biết chừng mực, ngươi có thể tin tưởng ta. Dù sao cũng là cha mẹ ta, ta còn có thể làm ra nói ra chuyện đại nghịch bất đạo gì?"
Chu Tự ra vẻ ta không có vấn đề gì.
Thấy vậy, Trí Giả cũng yên tâm hơn nhiều. Không có vấn đề gì là tốt.
Không phải tất cả mọi người đều thoải mái. "Vậy thì bắt đầu đi"
Trí Giả vỗ tay, chung quanh lập tức nổi gió.
Đám người Thanh Long cũng bắt đầu run rẩy.
Chu Nhiên nhìn đám người Thanh Long trên mặt đất:
"Khó tin lắm à?"
"Thực ra không có gì không thể tin nổi cả Lúc này Chu Tự đi tới, nghiêm túc nói:
"Nam cưới nữ gả, đạo lý hiển nhiên. Những người này tuổi nhỏ không hiểu chuyện thôi"
"Ta thấy là do họ không muốn thấy ta kết hôn"
Chu Nhiên lạnh lùng nói.
Mấy người Thanh Long còn bị dọa sợ hơn.
"E là Chu huynh lo lắng quá rồi, họ kích động nên không biết chúc phúc thế nào"
Chu Tự ra vẻ lão làng giang hồ:
"Nhưng mà ta thấy Chu huynh cũng có hơi giống ta đấy, ngươi nói xem có lẽ nào chúng ta là anh em thất lạc nhiều năm không?"
Trí Giả thấy hoang mang vô cùng:
"...?"
Đang làm gì thế?
Chu Nhiên nhìn về phía Chu Tự, đôi mắt hắn mang theo vẻ uy nghiêm, không giận tự uy, có thể làm cho bất cứ kẻ nào thấy mà e ngại.
Lúc này, hắn nhìn chằm chằm Chu Tự, rất bình thản nói:
"Đúng thật là ta có người em trai đã mất tích nhiều năm, nhưng không phải ngươi"
Đối mặt với ánh mắt của Chu Nhiên, Chu Tự không có cảm giác gì, bình tĩnh nói:
"Ngươi xem ta và ngươi có giống nhau không? Cha mẹ ta thích giấu ta sinh cho ta một người chị gái. Cho nên các người có một người anh trai không biết từ đâu chui ra cũng là có khả năng"
"Hôm nay tâm trạng ta tốt, ngày thành hôn sắp tới, nếu không ngươi đã bị ta đấm chết rồi"
Chu Nhiên bước về phía viện tử sơn phong:
"Đi, dẫn các ngươi qua xem phu nhân của ta một chút "Chu đại tẩu nhất định không tầm thường nhỉ?"
Chu Tự cất bước đuổi theo.
Trí Giả bỗng không dám tiến bước.
Hắn tin Chu Tự không đàng hoàng, lại cảm thấy đối phương sẽ không làm loạn.
Đây chính là cái hố cố ý đào cho hắn.
Thật ra Chu Tự cũng cảm thấy rất thú vị, dù sao chân dung lịch sử cũng không phải lịch sử thật.
Sợ cái gì?
"Đương nhiên"
Chu Nhiên gật đầu:
"Các ngươi quen nhau thế nào?"
Chu Tự tò mò hỏi:
"Tình yêu của các ngươi có phải cũng đẹp đẽ hoàn hảo giống như truyền thuyết giữa trời đất không?"
"Giành được thì tốt đẹp không?"
Chu Nhiên lườm Chu Tự một cái, rồi thuận miệng nói.
"Tốt đẹp, Chu huynh quả là anh hùng hào kiệt, có thể nói cụ thể một chút không? Sau này ta sẽ xuất bản sách ghi lại câu chuyện tình yêu giữa hai người"
Chu Tự ra vẻ các ngươi kiếm bộn rồi.
Chu Nhiên nói đại khái ngọn nguồn.
Chu Tự nghe xong sợ quá:
"Sau khi tỷ thí giành được ư? Chu huynh của chúng ta đúng là hào kiệt. Nếu không phải tại hạ đã có hôn ước, nhất định cũng phải thử cách của Chu huynh một lần. Nói tới thì, có phải Chu huynh vừa gặp đã yêu không? Nếu không sao không đòi giành những thứ khác mà cứ nhất định phải giành Thiên Nữ?"
Ken...két!
Lúc này, cửa lớn của viện tử mở ra, một cô gái bước ra từ bên trong, tóc nàng dài tới eo, đung đưa theo gió nhẹ. Chu Tự thấy đối phương thì kinh ngạc không thôi. Cô gái trước mặt như cây cỏ mềm, da trắng nõn, cổ như cổ ngỗng, răng như ngà voi, vầng trán đẹp mày ngài.
Trước khi mẹ bị ngải heo quật theo năm tháng, quả thật rất đẹp.
Nguyệt tỷ giống mẹ nàng.
Nhưng mà..vẫn là Thu tỷ của ta đẹp hơn.
Lúc này, Chu Nhiên đi tới bên cạnh Liễu Nam Tư, nói với đám người Thanh Long:
"Từ hôm nay trở đi, nàng chính là phu nhân của ta"
Liễu Nam Tư khách sáo chào hỏi với đám người Thanh Long, sau đó mới phản bác lại Chu Nhiên một câu:
"Ngày mai mới đúng"
Đám người Thanh Long đều là vẻ không tin nổi, nhưng vẫn cúi đầu bái kiến phu nhân trước. Họ tò mò rốt cuộc mấy năm này đã xảy ra chuyện gì.
Chu Tự nhìn cha mẹ mình, sau đó chắp tay nói:
"Chu đại tẩu, ta thấy mặt người thiện, giống ta tới mấy phần, nếu không ngại thì gọi ta một tiếng đại ca nhé?"
"Ngươi...
Liễu Nam Tư nhìn Chu Tự, không khỏi nói:
"Gương mặt của ngươi quả là giống ta mấy phần, nhưng ta không có người thân thất lạc"
É?
Giống thật à?
Chu Tự mới tùy tiện bịa ra thôi, sao có thể giống được?
Lúc mình vừa ra đời, cha mẹ đã bị ngải heo quật rồi.
Sau đó Chu Tự bèn loại bỏ những ý nghĩ này, nghiêm túc nói:
"Thật ra ta là một người ở bên kia thế giới tới đây du lịch, ta có thể nhìn thấy tương lai, bói tình duyên. Nơi này có một nhân duyên trời định sắp thành, cho nên ta tới. Ta có thể bói cho các ngươi một quẻ"
"Ồ?"
Chu Nhiên đột nhiên có hứng:
"Vậy ngươi bói thử xem, nói không hay thì ngươi cứ chờ chết đi"
Uy hiếp ta á? Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Trong lòng Chu Tự kiên cường đáp lại.
1135 chữ