"Ta thấy phu thê ngươi tình thâm, tương lai sinh được một trai một gái. Nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là tương lai các người sẽ bị ngải heo quật theo năm tháng"
Chu Tự nghiêm túc nói:
"Cho nên ta đề nghị các ngươi, bắt đầu trung niên thì phải thường xuyên vận động, phòng bị bụng bia, gan nhiễm mỡ, chân voi. À, các ngươi đừng để cho con các ngươi uống rượu. Uống rượu có nguy hại rất lớn tới tinh thần khỏe mạnh của hắn đấy. Ta chỉ nói thế thôi"
"Thế à? Chúng ta cũng có thể đến trung niên ư?"
Liễu Nam Tư nghĩ mà khó tin, chợt vừa cười vừa nói:
"Có điều có cả trai lẫn gái lại là chuyện tốt"
Chu Nhiên cũng cảm thấy mình có cả trai lẫn gái là chuyện vui, sau đó nói:
"Nói đi, ngươi muốn gì"
"Muốn gì à.."
Chu Tự nhìn hai người trước mặt, đau lòng nói:
"Thật ra thuở nhỏ ta là đại ca trong nhà. Cha mẹ mặc kệ chúng ta, ta một tay nuôi em trai, em gái lớn lên. Nghe được bọn hắn gọi ta một tiếng đại ca, ta sẽ tràn đầy động lực. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc còn rất nhỏ bọn hắn và ta đã lạc nhau. Hôm nay thấy các ngươi, cảm thấy có hơi giống ta, làm cho ta nhớ tới em gái, em trai. Cho nên, các ngươi có thể gọi ta một tiếng đại ca không?"
Phụt...
Trí Giả đang uống trà không nhịn nổi nữa, hắn trực tiếp kéo Chu Tự rời đi:
"Xin ngươi đấy, đừng có nói nữa"
Liễu Nam Tư thấy vậy, vẫy tay tạm biệt.
Chu Tự nhìn cha mẹ của Nguyệt tỷ cách mình càng ngày càng xa, cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Cảm thấy dường như họ cũng rất cô độc, người già chỉ muốn được bầu bạn nhiều hơn.
Họ sẽ sợ cô độc chứ, nhưng vừa nghĩ tới việc họ có thể sống lâu hơn mình, Chu Tự cảm thấy vẫn là thôi đi, mạng của họ quá dài, mình không bồi được, nhìn cha mẹ ngày càng xa, Chu Tự không khỏi hỏi:
"Ngươi nói xem, nếu ngươi không lôi ta đi, liệu họ có gọi ta là đại ca không?" "Không đâu"
Trí Giả ngồi cạnh bàn, thở dài nói.
Hắn cảm thấy mình không thể dẫn Chu Tự đi xem chân dung lịch sử này nữa.
Đây đúng là đùa với lửa.
"Lần này ngươi gây ra họa lớn, khoảng thời gian này ta phải tránh đầu gió thôi.
Trí Giả khôi phục lại vẻ bình tĩnh:
"Không đến mức đó chứ?"
Chu Tự ngồi xuống nói:
"Ta cảm thấy thú vị lắm, họ tức thì tức, bây giờ vẫn đang mở cửa hàng ở ngoài. Bình thường đều phải cuối năm mới có thời gian rảnh tính sổ sách. Bây giờ là đầu năm, cách cuối năm còn một thời gian dài. Không chừng đã quên rồi."
"Đấy là ngươi thôi"
Trí Giả tức giận nói:
"Họ có thể dễ dàng buông tha ta chắc? Nhưng mà..
"Hả?"
Chu Tự có hơi tò mò. "Ngươi đúng là người đầu tiên ta gặp dám làm vậy. Vô số người tới, chưa từng có ai đến mức như ngươi, mà còn có thể nhảy nhót tưng bừng"
Trí Giả không khỏi khâm phục.
"Là...là sao?"
Chu Tự nghĩ mà sợ.
Trí Giả nói kiểu này làm cho hắn thấy hơn bất an.
"Ta tiễn ngươi nhé, ngươi muốn quay về nơi nào của ngoại thành Thần Vực?"
Trí Giả quyết định tiễn cái mối họa này đi..
"Bên ngoài ngoại thành đi"
Chu Tự không muốn đi con đường kia nữa.
Lần sau tìm ai đó đi cùng.
Sau đó cùng thăm dò khu biển này, xem có thể tìm được cửa Thần Vực không.
Hoặc là thứ có liên quan tới cửa Thần Vực.
Tám giờ tối, Chu Nhiên và Liễu Nam Tư vẫn đang bận rộn trong bếp, bây giờ vẫn còn khá nhiều khách.
Có điều tay thái thịt của Chu Nhiên đột nhiên dừng lại.
Liễu Nam Tư đang pha nước tương cũng khựng lại.
Hai người liếc nhìn nhau, trong đầu họ đột nhiên phải thu nhận một hình ảnh.
Sau khi thu nhận xong, tay cầm dao của Chu Nhiên bỗng nổi gân xanh.
"Đứa con trai giỏi giang mà bà sinh đó"
Hắn lườm vợ mình một cái.
"Là đứa con tốt mà ông đẻ đó" Liễu Nam Tư phản bác. "Thằng nhóc này to gan lắm. Chu Nhiên lạnh lùng nói: "Bao lâu chưa bị đánh đòn rồi?"
"Học hành giỏi giang quá, từ nhỏ tới lớn chưa bị đòn"
Liễu Nam Tư có hơi tiếc nuối, ngẫm một chút, nàng lại nói:
"Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, con trai liền thay đổi, bắt đầu bướng. Không thể tiếp tục bỏ mặc được. Cuối tuần đi, bảo nó về một chuyến "Mua cái roi nào vừa nhỏ vừa dẻo dai chút đi, thằng nghịch tử này cần đấy.
Chu Nhiên bình thản nói.
Nơi nào đó trên bờ cát, bốn cái đầu lộ ra ngoài, cơ thể bị cát mịn che giấu.
Ban đầu vốn đang hưởng thụ, họ đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hoảng sợ.
"Các ngươi nhận được chưa?"
Thanh Long lên tiếng trước.
"Nhận được rồi"
Huyền Vũ gật đầu. "Thiếu chủ đúng là..làm cho người ta bội phục mà Chu Tự cũng khâm phục nói.
"Ta không hiểu nhiều về thiếu chủ, bây giờ ta đã hiểu rồi"
Bạch Hổ cũng cảm khái.
"Thiếu chủ không hổ là thiếu chủ, hổ phụ không sinh khuyển tử, câu nói này quả không sai tí nào. Trên đời có có ai dám bắt môn chủ gọi hắn là đại ca đâu?"
Thanh Long kích động như gặp người trời.
"Người bình thường đứng trước mặt môn chủ, đã không cách nào giữ bình tĩnh được rồi. Thiếu chủ lại không hề bị ảnh hưởng"
Huyền Vũ cảm thấy kinh ngạc.
"Thiếu chủ thành hôn sớm, không thì giới Tu Chân sẽ bị hắn làm cho long trời lở đất mất Thanh Long lắc đầu thở dài.
"Năm đó môn chủ vừa thành hôn cũng mai danh ẩn tích khỏi giới Tu Chân từ đó. Vốn cho rằng giành được một phu nhân, không ngờ giành được một cái phong ấn. Đến bây giờ môn chủ cũng không có ra ngoài" "May mà có phu nhân, không thì mỗi ngày chúng ta đều phải sống trong lo sợ, hãi hùng rồi"
Bạch Hổ thật sự vui mừng vì có phu nhân trấn áp môn chủ.
1205 chữ