Không phải Chu Tự đi ngoại thành Thần Vực sao? Sao lại chọc tới hai vị kia rồi?
"Nhưng có lẽ thứ sáu tuần sau quả cây Bất Tử sẽ chín hẳn Thu Thiển nhìn về phía cây Bất Tử rồi nói.
Những người khác nghe vậy cũng có chút mong chờ, bọn họ muốn ăn thử loại quả thần này xem sao. Không biết có thật sự trường sinh hay không.
"Nhắc mới nhớ, các ngươi có phát hiện một việc không?"
Minh Nam Sở nói với những người khác:
"Trong nhóm trò chuyện của chúng ta có thêm một người"
"Có thêm một người ư?"
Tô Thi thắc mắc, nàng lấy điện thoại ra nhìn thì sửng sốt phát hiện:
"Trí Giả?"
"Không biết có phải là thật hay không, nhưng Chu Tự thêm vào thì chắc là thật rồi"
Minh Nam Sở nói.
"Ai đó hỏi thử xem Từ Từ nhìn đám người Tô Thị rồi nói.
Âm Túc cũng rất tò mò.
Nhưng đều không có can đảm mở miệng ra hỏi.
Bọn họ cũng phát hiện nhóm trò chuyện này cần một bầu không khí sinh động hơn.
Đám người bắt đầu đổ dồn mắt về phía Tô Thị.
Tô Thị:
Có phải ta nên vui hay không?
Nhưng vì sao luôn có cảm giác bị bắt nạt.
Lúc này, Chu Tự đã về tới ngoại thành Thần Vực.
Chu Tự nhìn người đến người đi trên đường thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.
So với những con đường vắng vẻ trong kia thì nơi này vẫn tốt hơn nhiều.
"Nhanh như thế đã ra ngoài rồi à?"
Bách Mạch Tiên Tử nhìn về phía Chu Tự mà có chút kinh ngạc.
"Ta vào đó bao lâu rồi?"
Lúc này Chu Tự đi tới trước gian hàng của bọn lão bản mặc cả rồi nói.
"Không lâu, bình thường đi vào chỗ sâu nhất cũng cần mấy ngày, ngươi mới vào đó mấy tiếng"
Bách Mạch Tiên Tử lắc đầu rồi nói:
"Ngươi đi được nửa đường rồi không thể tiếp tục đi về phía trước nữa à?"
"Cũng khoảng đó, ta đi tới cuối con đường, nếu tiếp tục đi sẽ rơi vào khe hở thế giới, nên ta không đi tiếp, chờ khi nào ta mạnh lên lại tiếp tục sau Chu Tự gật đầu rồi trả lời một cách nghiêm túc.
Chỉ là câu trả lời này của hắn khiến Bách Mạch Tiên Tử vô cùng kinh ngạc:
"Cuối con đường? Khe hở thế giới? Đến cùng ngươi đã đi đến đâu rồi?"
"Bách Mạch Tiên Tử đi tới đâu?"
Lão bản mặc cả có chút tò mò.
"Ta không đi được xa, chỉ tới Vùng Đất Thánh Khiết Bách Mạch Tiên Tử thở dài một hơi rồi nói:
"Dù sao ta cũng là tu chân giả, trong đó rất bài xích ta. Nếu ta ép buộc dùng tu vi hành tẩu sẽ kinh động đến rất nhiều người. Mặc dù ta không sợ bọn họ nhưng sẽ ảnh hưởng tới việc bầy hàng buôn bán sau này của ta" "Vùng Đất Thánh Khiết ư?"
Chu Tự hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Là chỗ mà khắp nơi đều là kiến trúc màu trắng à? Khu vực này cũng không xa "Phía sau nó là thứ gì?"
Đôi mắt Bách Mạch Tiên Tử sáng rực lên.
Chu Tự không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào quầy hàng của Bách Mạch Tiên Tử.
"Ngươi muốn tấm nào thì tự chọn Bách Mạch Tiên Tử nói.
Chu Tự tùy tiện lấy hai tấm, cũng không biết dùng để làm gì, sau đó hắn lại nhìn về phía lão bản mặc cả.
"Ta làm ăn trước giờ không tặng miễn phí, ngươi phải trả tiền"
Lão bản mặc cả tỏ vẻ cứng rắn mà nói.
"Vậy một linh thạch một cái nhé, nói mới nhớ hôm nay ngươi bán gì vậy?"
Chu Tự tò mò mà hỏi.
"Thần sủng mô phỏng"
Lão bản mặc cả cầm hạt châu kia lên mà nói:
"Ta phát hiện rất nhiều người thích nuôi thú cưng, vậy nếu nuôi thần thú thì sao? Nên ta mới làm ra thứ này, có thể trải nghiệm cảm giác nuôi thần thú trong một tháng"
"Đặc hiệu bình thường nhỉ"
Chu Tự cảm thấy có chút đáng tiếc.
Thứ này thì có tác dụng gì chứ?
Thôi vậy, lấy mấy cái về cho mấy người tam lão bản nuôi cho vui cũng được.
Tiện thể lấy hai cái cho Thượng Quan Hà.
À, còn phải lựa hai con gấu cho Nguyệt tỷ.
Sau đó Chu Tự mới nói về nội bộ Thần Vực:
"Nếu ngươi cứ tiếp tục đi vào sâu trong kiến trúc màu trắng thì sẽ phát hiện những kiến trúc này sẽ ngày càng ít đi. Cuối cùng chúng sẽ biến mất, chỉ còn lại một con đường. Mà khi đi dọc con đường này về phía trong cũng sẽ trở nên trắng noãn, sau đó biến thành cảnh tượng như đang ở trong tầng mây. Nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ phát hiện bầu trời ngày càng sáng tỏ. Hình như trong ánh sáng có bóng người, không chỉ có thể còn có thể nghe được tiếng sóng biển. Thật ra những cái này cũng chẳng là gì, chỉ là khi đi tới cuối con đường sẽ nhìn thấy biển cả vô tận, và một mặt trời đỏ rực cuối chân trời. Nó đỏ tươi ở giữa, xung quanh có vầng sáng trắng noãn. Nơi này chính là cuối đường, mặt trời đỏ và biển cả xuất hiện sau khi chư thần biến mất. Trong biển rộng có vô số khe hở thế giới, một khi rơi xuống là có thể tiến vào nơi hẻo lánh trong di thất thế giới"
Chu Tự nói một hơi.
"Vậy Cánh Cửa Thần Vực thì sao?"
Bách Mạch Tiên Tử hỏi thêm.
"Có lẽ ở cuối biển, không thể bay qua vùng biển kia được, nếu có ý muốn bay qua sẽ bị biển cả thôn phệ. Cho nên cần chờ ta tiến vào thời đại thần thoại mới có thể thử lại một lần nữa"
Chu Tự nói như đúng rồi.
Cuối cùng hắn bổ sung thêm một câu:
"Đúng rồi, thời đại thần minh đã qua, những gì chư thần ảnh hưởng tới thế giới đã sụp đổ, cũng vì thế mà mặt trời đỏ mới xuất hiện. Nên dù bên kia có Cánh Cửa Thần Vực, có mở ra cũng chưa chắc có thể đi tới Thần Vực. Đó là những gì người khác nói cho ta biết.
Bách Mạch Tiên Tử gật đầu.
Nếu nàng bán những tin tức này đi thì có thể kiếm được bộn tiền.
1109 chữ