Chu Tự quả nhiên còn quá trẻ, dạng người như thế này vì sao vẫn chưa bị chư thần đùa giỡn?
Bách Mạch Tiên Tử nghĩ như thế, cũng đặt câu hỏi cho Chu Tự.
Chu Tự:
"..."
Vì sao ai cũng cảm thấy thế?
Hắn suy nghĩ kỹ một chút, cõ lẽ lý do hắn vẫn chưa bị bọn hắn đùa giỡn là vì thường xuyên đánh bọn hắn.
Có lẽ là bị chơi xỏ rồi, nhưng hắn chưa biết.
"Vậy dưới làn nước đó có cái gì?"
Đột nhiên lão bản mặc cả hỏi.
"Ta không biết, nhưng bình thường biển cả rất bí ẩn, sau này có cơ hội ta sẽ đi xuống xem sao"
Chu Tự thuận miệng nói.
Hắn cũng không vội chuyện này.
Chờ mình tiến vào thời đại thần thoại thì sẽ dẫn thêm một số người đi cùng.
Kết đội vượt phó bản.
Sau đó Chu Tự rời khỏi ngoại thành Thần Vực.
Lần này đi kiếm được vài thứ miễn phí. Cũng xem như chuyện tốt.
Chỉ là hắn vừa tỉnh lại đã phát hiện người xung quanh nhìn mình bằng một ánh mắt rất quái dị.
"Thu tỷ, các ngươi làm gì vậy?"
"Có phải ngươi lại chọc gì cha mẹ ngươi rồi hay không?"
Chu Ngưng Nguyệt cất tiếng đầu tiên.
Chu Tự nghe được câu này thì xụ mặt xuống, hắn nói:
"Vì sao Nguyệt tỷ nói ra lời ấy, mấy năm nay ta có tiếng là con nhà người ta cơ mà"
"Mẹ ngươi vừa gọi điện thoại tới, bảo ngươi cuối tuần sau về nhà một chuyến Thu Thiển nhắc nhở.
Chu Tự nghe vậy thì sững người, hắn nhìn về phía ba vị lão bản mà hỏi:
"Cuối... cuối tuần có tăng ca không?"
Thu Thiển nghe vậy thì hiểu ngay, chắc chắn Chu Tự đã làm gì đó chọc tới hai vị kia rồi.
Nếu không cũng chẳng có gì phải sợ trở về.
Lần trước chọc tới cha mẹ còn không tự biết, bây giờ rõ ràng đã biết mình đã làm chuyện gì rồi.
Nàng tò mò mà hỏi tình huống cụ thể.
Chu Tự lắp ba lắp bắp nửa ngày trời, cuối cùng mới giải thích rõ ràng được.
Chu Ngưng Nguyệt đang hóng hớt nghe xong thì cũng ngạc nhiên rớt cả cằm.
Tô Thi nhìn về phía Chu Tự với ánh mắt khó mà tin được.
Thu Thiển ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ rằng phu quân của mình lại có thể làm ra được loại chuyện này.
Mình vẫn chưa gả qua đó mà đã phải chịu đựng áp lực này rồi.
"Đừng nhìn ta như thế.
Chu Tự ngượng ngùng nói.
Dị thế giới.
"Cuối cùng có thể đi vào rồi"
Thần Phong Bạo nói với hai người Lư Tân:
"Các ngươi thủ ở đây, không lâu sau cục đá này sẽ phát sáng, tới lúc đó các ngươi cũng có thể nhận được vài thứ.
Ta phải đi vào xem người bên trong ra sao. Nếu như hắn yếu thì sẽ bị ta gạt ra khỏi tảng đá, nếu ta yếu thì ngược lại. Nếu lực lượng của hai bọn ta ngang nhau thì cuối cùng sẽ có một trận chiến. Hắn đã ở trong đó rất lâu rồi, nếu như hắn vốn là một cường giả, vậy chưa chắc ta có thể trấn áp hắn được. Khi đó các ngươi tự mình trốn đi Thần Phong Bạo nói xong thì cũng không ngập ngừng nữa mà tiến thẳng vào trong viên đá. Biến mất không thấy gì nữa.
Lư Tân và La Doanh nhìn nhau, không dám khinh thường.
Nếu có chuyện gì không ổn thì bọn hắn sẽ chạy khỏi nơi này đầu tiên.
Nhưng có một vấn đề quan trọng rằng. Sau khi chạy khỏi nơi này thì làm thế nào để trở về?
"Nơi này cũng là một thế giới, nếu thực sự không được nữa thì chúng ta có thể ở lại đây"
Lư Tân an ủi.
Hắn đang an ủi đối phương cũng là đang an ủi chính mình.
Chỗ nào mà không thể sống chứ Bọn hắn cường đại, đất trời này luôn có một nơi thuộc về bọn hắn. Chỉ cần không quá kiêu ngạo là đủ an toàn rồi.
Đương nhiên Thần Phong Bạo không để ý tới tính toán của hai người Lư Tân.
Hắn tiến vào Tảng Đá Thời Gian rồi bắt đầu hấp thu lực lượng bên trong đó.
Thời gian trôi qua xung quanh hắn, Thần Phong Bạo có thể cảm nhận được lực lượng của mình đang khôi phục nhanh chóng.
"Quả thật là Đại Thần Thời Không rất lợi hại, chẳng trách có thể nhìn thấy cảnh giới cao hơn sớm như thế. Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại rồi"
Thần Phong Bạo lắc đầu tự nhủ.
Hắn có thể cảm nhận được nơi này rộng lớn vô biên nhưng thời gian chi nguyên vẫn đang bay qua rất nhanh, cuối cùng nơi này lại biến thành một vùng nhỏ.
Thật ra Thần Phong Bạo có chút không hiểu, vì sao Đại Thần Thời Không lại để thứ này lại.
Là vì ai?
Chuyện này hắn nghĩ mãi mà không hiểu được, thần minh khác cũng nghĩ mãi mà không hiểu được.
Nghe nói chỉ có Thần Vận Mệnh biết được lý do nhưng Thần Vận Mệnh không chịu nói.
Trước kia bọn hắn cũng không thèm để ý, bây giờ mới biết nơi này rất phù hợp với những người quay về khôi phục lực lượng như bọn hắn.
Có lẽ Đại Thần Thời Không chuẩn bị cho bản thân, dùng cái này để khôi phục.
Đây cũng là lẽ thường tình. Nhưng khả năng này vô cùng thấp, bởi vì đối với Đại Thần Thời Không mà nói, hắn không cần thiết phải làm thế. Hắn hoàn toàn có thể để thủ đoạn này trong người mình, cái này nhất định là để cho người khác.
Thần Phong Bạo không nghĩ nhiều nữa, hắn đi từng bước một tới người đang đứng hấp thụ thời gian chi nguyên. Hắn có thể cảm giác được đối phương không hề kém cỏi.
"Tiện thể thăm dò tu chân giả thời đại này xem sao, không biết đó sẽ là một người như thế nào?"
Thần Phong Bạo nói rồi đi thẳng về phía trước.
Thần lực trên người hắn cũng càng thêm mạnh mẽ.
Đáng tiếc nơi này đã bị hấp thu quá nhiều, nếu không thì hắn sẽ có cơ hội khôi phục về thời kỳ đỉnh phong.
1097 chữ