Cùng lúc đó.
Lý Lạc Thư lúc trước đang nhắm mắt ngộ kiếm đột ngột mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn về phía sau thì phát hiện có người khác tiến vào.
Hắn đã ở đây không biết bao lâu, nhưng Lý Lạc Thư cảm giác mình đã ma luyện kiếm ý trăm năm. Nơi này lại có lực lượng thời gian.
"Xem ra đúng là thủ đoạn Đại Thần Thời Không để lại, quyền hành thần lực mênh mông không tưởng được.
Hắn tồn tại trong tu chân giới nhiều năm, gặp được vô số cường giả nhưng chưa bao giờ thấy loại lực lượng này.
"Có lẽ trên đời này tồn tại Con Đường Thời Không, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có ai lĩnh ngộ được. Nếu ta ở đây lĩnh ngộ Con Đường Thời Không, có lẽ sẽ thành công. Nhưng đáng tiếc ta không đi con đường này Lý Lạc Thư không kìm được mà tự giễu.
Vốn hắn dẫn theo tiểu khô lâu dạo chơi dị thế giới, thăm thú non sông, trình độ nhân văn ở đây.
Nhưng chưa được bao lâu thì hắn đã thấy tảng đá này.
Lý Lạc Thư theo bản năng cảm thấy nó ẩn chứa lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Lý Lạc Thư đánh bậy đánh bạ tiến vào nơi này, ai ngờ rằng lại là lực lượng thời gian chứ.
Ở đây, hắn cảm thấy mình vượt qua vô số ngày.
Thực lực đang tiến bộ không ngừng, có chút khó tin.
Đệ nhị kiếm của hắn cũng đã rèn luyện được kha khá rồi.
"Sau khi ra ngoài, làm việc một khoảng thời gian rồi lại phải đi tìm sư phụ rồi. Hi vọng rằng sư phụ có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng, từ đó lĩnh ngộ đệ tam kiếm "Sư phụ ngươi là ai?"
Đột nhiên có một giọng nói truyền tới.
Tiểu khô lâu chết lặng nhìn về phía Lý Lạc Thư.
Nó cảm giác mình đã đợi ở đây mấy trăm năm rồi.
Mấy trăm năm không được gặp Tiểu Thái, nó sắp điên rồi.
Nếu như dáng người Tiểu Thái thay đổi thì nó khó mà tiếp nhận được.
Dáng người hoàn mỹ đó, bớt nhìn một giây nó cũng cảm thấy lỗ.
Sau này Tiểu Thái trưởng thành thì chắc chắn là thời kỳ cực thịnh, nó không được nhìn sẽ rất muốn chết.
"Sư phụ ta là một vị đầu bếp"
Lý Lạc Thư trả lời.
"Đầu bếp ư?"
Tiểu khô lâu không thèm để ý, sau đó hắn lại nói:
"Vừa rồi ngươi nói Con Đường Thời Gian là gì vậy? Ngươi không học thì ta có thể học không? Học xong rồi có phải là có thể để Tiểu Thái giữ mãi thanh xuân đúng không? Có phải là ta sẽ được nhìn dáng người của Tiểu Thái mãi đúng không? Ngươi không biết lúc Tiểu Thái tắm rửa đẹp tới cỡ nào đâu. Vừa trắng vừa mềm "Có lẽ Con Đường Thời Không bao gồm cả thời gian và không gian, cũng có nghĩa là dòng chảy thời gian. Nếu ngươi có thể thật sự nắm giữ được nó thì muốn một hai người giữ mãi vẻ thanh xuân cũng không khó. Chỉ là con đường này yêu cầu rất khắt khe Lý Lạc Thư suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi nói thêm:
"Nhưng nếu chỉ muốn giữ mãi vẻ thanh xuân thì có lẽ chỉ cần chạm vào cánh cửa của Con Đường Thời Gian là được"
"Ngươi mau dạy ta Tiểu khô lâu hào hứng nói.
"Thật ra ngươi chỉ cần lợi dụng lực lượng thời gian ở đây là có thể khôi phục bình thường, như thế không tốt à?"
Lý Lạc Thư có lòng tốt nhắc nhở.
"Không được, không bao giờ.
Tiểu khô lâu lắc đầu nguầy nguậy.
"Vì sao?"
Lý Lạc Thư có chút không hiểu.
"Bây giờ ta là khô lâu, nhìn Tiểu Thái tắm rửa thì chắc chắn không có vấn đề gì, nếu ta biến thành người bình thường mà vẫn nhìn lén Tiểu Thái tắm rửa thì chẳng phải là rất biến thái sao? Cho nên ta không thể trở nên bình thường"
Tiểu khô lâu nói một cách rất đàng hoàng. Lý Lạc Thư:
Cũng đúng.
Hắn không có cách nào phản bác.
"Hơn nữa ta đã là khô lâu rồi, có chết cũng không thể nào chết hơn được nữa. Biến thành người sẽ chết đó"
Tiểu khô lâu lại bổ sung thêm một lý do.
Lý Lạc Thư gật đầu.
Sau đó hắn cất bước đi về phía trước, cũng không để ý người vừa xuất hiện sau lưng.
"Vậy ta dạy ngươi, ngươi nghe cho kỹ. Còn rất nhiều thời gian, có lẽ ngươi sẽ học được.
"Có phải phía sau đang có ai đó đến gần chúng ta không?"
"Không sao, ta ứng phó được, ngươi nghe cho kỹ đây. Thực lực của ngươi cũng tạm ổn, lại cộng thêm khoảng thời gian này chuyên tâm tu luyện, ngươi đã có tư cách đi tiếp xúc đạo ý "Đạo ý? Đó là cái gì? Ma pháp ư? Hay là đấu khí.
"Không phải, đạo ý là ý thuộc về bản thân mình. Nó nằm trong mắt ngươi, cũng nằm dưới chân ngươi, càng là nằm trong tay ngươi. Ngươi cần phải cảm nhận sự tồn tại của nó, tìm hiểu nó, ngưng tụ nó, dùng nó để mở đường, khai phá tầm mắt, đúc trường sinh"
Về đến nhà đã là mười giờ tối.
Chu Tự ngồi trên ghế sô pha đọc sách, lòng hắn cứ không yên.
Ngày mai là thứ hai, từ giờ tới lúc về nhà chỉ còn sáu ngày.
"Không biết lần này trở về cha mẹ sẽ mời ta ăn cái gì?"
Chu Tự không kìm lòng được mà mở miệng.
"Có lẽ là ăn roi"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha ăn táo xanh, nàng tiếp tục nói:
"Từ nhỏ đến lớn cha mẹ ta chưa từng đánh ta bao giờ, cha mẹ ngươi chắc chắn không thương ngươi"
"Thật ra lúc ta vẫn còn đi học, hai người họ cũng không đánh ta. Năm lớp hai, ta thi được điểm kém, vốn họ cũng không đánh ta"
Chu Tự bắt đầu nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
"Vậy tại sao sau đó lại đánh ngươi?"
Thu Thiển đổi một bộ váy dài mát mẻ ngồi xuống bên cạnh Chu Tự, nàng cất tiếng hỏi.
1096 chữ