Chu Tự gấp sách lại, hắn cũng cầm một quả táo lên ăn rồi thuận tiện trả lời:
"Vì ta lừa họ nói là thi khá tốt, không biết tại sao lại bị bọn hắn phát hiện, sau đó cho một trận no đòn. Từ lúc đó trở đi, hình như ta không bị đánh thêm lần nào nữa, sau đó nữa thì ta trở thành con nhà người ta rồi. Tiểu học cố gắng học tập, cấp hai một lòng học tập, cấp ba đam mê học tập, lên tới đại học thì cũng chỉ biết mỗi học nữa thôi"
"Trong khoảng thời gian đó ngươi không còn sở thích nào khác à?"
Thu Thiển tỏ vẻ như mình đã nhìn thấu hắn rồi.
"Ta chỉ thích đọc sách, thỉnh thoảng xem phim, sau đó...
Chu Tự có chút khó mà mở miệng, hắn nói tiếp:
"Có lẽ các ngươi không biết, không phải lúc trước Thanh thành xuất hiện động vật kỳ quái tấn công con người sao? Ta là một thanh niên có năng lực lại có tư tưởng tốt đẹp, đương nhiên ta đã ra tay. Ta thường xuyên lợi dụng đêm tối..
"Trừ hại cho dân, thể hiện phong thái đại hiệp?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự nhìn Thu tỷ một chút rồi gật đầu một cách cứng nhắc:
"Đúng thế"
"Sao gần đây ngươi không đi ra ngoài nữa?"
Chu Ngưng Nguyệt thuận miệng hỏi.
Nàng ngồi trên ghế sô pha, lắc lư đôi chân không chạm tới đất.
"Không phải gần đây có bọn người Đại Địa Thần Khuyển trông coi rồi sao? Động vật kỳ quái trong thành đã biến mất hết rồi. Nếu như còn thì ta đã đi từ lâu rồi.
Chu Tự cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Nhắc mới nhớ, vào ngày đầu tiên sau khi ta tu luyện đã gặp một con chuyện. Khi đó là lần đầu tiên ta phát hiện bọn chúng được người nuôi, ngày hôm đó có lẽ cũng là lần đầu tiên ta chạm mặt tu chân giả"
"Chuột à?"
Thu Thiển có hơi thắc mắc một chút.
"Đúng thế, suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ là người của Thử Đường"
Chu Tự nhớ lại chuyện năm ngoái:
"Khi đó ta vừa mới lấy được Phá Thiên Ma Thể, đêm cùng ngày hôm đó cũng đã tu luyện xong. Ta cho Ma Chủng ăn no tới nôn ra, thậm chí cổ họng cũng bị ta làm bị thương. Sau đó ta gặp được chuột, một đường lần theo tìm tới căn phòng tối ở vùng ngoại ô. Không biết vì sao mà căn phòng đó vô cùng tối, nhưng ta cũng đã bắt được hai người không biết trông coi thú nuôi cho tốt. Ta có lòng tốt dạy họ cách trông coi thú nuôi, họ còn muốn ra tay với ta. Cuối cùng bị ta dùng một quyền đánh bay, người thứ hai khá là lợi hại, còn có thể dùng phi đao làm ta tổn thương. Lúc đó ta hơi chủ quan"
Chu Tự nói xong rồi nhìn về phía Thu Thiển, hắn suy nghĩ thêm mới nói:
"Dường như ta đã kể với ngươi rồi"
"Không có"
Thu Thiển cười rất tươi, nàng nói một cách dịu dàng:
"Trước đây ngươi có kể cho ta rồi ư? Ta quên rồi. À đúng rồi, ngày mai ngươi muốn ăn gì?"
Hả?
Chu Tự cảm thấy nụ cười này của Thu Thiển có chút kỳ quái.
Chu Ngưng Nguyệt ăn táo xanh nhìn Chu Tự, nàng cứ nhìn chằm chằm hắn như thế.
"Hay là...ngày mai ra ngoài ăn đi?"
Chu Tự cười nói.
Thu Thiển từ chối.
Sau đó họ lại nói tới ngoại thành Thần Vực.
"Phải đi tới bờ bên kia của biển cả, hoặc là đi xuống dưới lòng biển mới tìm được Cánh Cửa Thần Vực?"
Chu Ngưng Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có khi nào Cánh Cửa Thần Vực bị dọn đi rồi không?"
"Cũng giống như cánh cửa thứ bảy trong Cánh Cửa Thần Khải ư?"
Thu Thiển suy đoán.
Chu Tự cảm thấy cũng không phải là không có khả năng này, nhưng mở Cánh Cửa Thần Vực ra còn cần phiền toái như thế sao?
Còn phải thức tỉnh sáu vị thần minh kia, nhất là còn cần quyền hành Toàn Trị và Toàn Năng.
Hắn luôn cảm thấy không thể nào.
"Nói mới nhớ, ta có một câu hỏi Chu Ngưng Nguyệt đưa quýt đã lột cho Chu Tự rồi nói:
"Thần minh bị trục xuất, bây giờ bọn hắn muốn trở về, vậy bây giờ bọn hắn đang ở đâu?"
"Câu này ta chưa hỏi, để lần sau hỏi thử xem.
Chu Tự nhận lấy quýt rồi ăn một múi, hắn tiện tay đưa cho Thu tỷ một nửa.
"Có thể là trong các loại loạn lưu"
Thu Thiển ăn quýt, chua tới nỗi nàng híp mắt lại, đành nói:
"Lần sau ta đi mua quýt.
Mặc dù nàng không có quyền hành Hạnh Vận nhưng đúng là quýt nàng mua đa số đều ngon.
Thậm chí Thu Thiển còn từng nghi ngờ trong người mình ẩn giấu quyền hành Hạnh Vận.
"Chẳng lẽ là Thiên Ngoại Thiên? Bên ngoài thế giới?"
Chu Tự nhớ lại những gì Trí Giả nói, hắn nói tiếp:
"Ta nghe được một từ bên chỗ Trí Giả, nơi hẻo lánh của di thất thế giới, có thể là nơi này, cũng không biết tại sao chỗ như thế lại xuất hiện"
"Ta tìm người điều tra tư liệu giúp ta Chu Ngưng Nguyệt cầm điện thoại lên nhờ người giúp đỡ điều tra.
Nàng là Thánh Nữ Ma Đạo, quyền hạn địa vị của nàng rất cao.
Trong Ma Môn có lẽ không ai dám không nể mặt nàng.
Mọi người đều biết cho dù dám trái lời Thánh Tử cũng không thể làm trái lời Thánh Nữ.
Vậy nên Chu Tự biết địa vị của mình trong Ma Môn không cao, thậm chí thua xa Nguyệt tỷ.
Có rất nhiều người nhìn hắn không vừa mắt.
Đương nhiên Chu Tự cũng không để trong lòng, tương lai hắn chỉ có thể kế thừa quán ăn, không thể nào là Ma Môn.
Cho dù mình thật sự kế thừa Ma Môn thì cũng phải đợi tới khi lão cha nhắm mắt xuôi tay. Nhưng từ giờ tới lúc lão cha nhắm mắt xuôi tay...có lẽ hắn đã sống được ba bốn đời.
1137 chữ