Hắn nghẻo rồi thì cha mẹ vẫn có thể tiếp tục tạo một tên nhóc khác tiếp tục nuôi.
Vậy nên vị trí đại boss của Ma Môn từ đầu đến cuối không thể nào rơi lên đầu hắn.
Nhưng quán ăn thì còn có thể, vì hắn ra ngoài xông pha thất bại thì phải quay về kế thừa gia sản.
"Lúc trước mấy chuyện này ta còn có thể tìm đại ca ta giúp ta điều tra một chút, nhưng gần đây hắn mất tung mất tích, không biết bị nhốt ở đâu rồi"
Chu Tự có chút phiền lòng.
Hắn lại gửi cho Lý Lạc Thư một tin nhắn, vẫn không đạt được hồi đáp.
Có nhiều chuyện không thể thương lượng với lão giang hồ, cũng có chút đáng tiếc.
Nhiều lúc lời nhắc nhở của Lý Lạc Thư rất có tác dụng.
Lão giang hồ chính là lão giang hồ.
Hắn chỉ là một kẻ mới vào nghề, góc độ nhìn nhận vấn đề của hắn kiểu gì cũng sẽ có chút lệch lạc.
"Gần đây ta cảm thấy mình đã bắt đầu khống chế được cánh cửa kia rồi, có lẽ không bao lâu nữa có thể hoàn toàn mở ra"
Thu Thiển cảm nhận một chút rồi nói:
"Khoảng nửa tháng nữa?
"Chờ khống chế hoàn toàn thì chúng ta lại đi căn tin của dị thế giới ăn cơm?"
Chu Ngưng Nguyệt rất có hứng thú.
"Gần đây bọn hắn đang xây dựng lại, không biết có còn căn tin hay không"
Chu Tự nói với vẻ không chắc chắn.
Chu Ngưng Nguyệt cũng không thèm để ý chuyện này nữa, mà là bưng đĩa trái cây lên rồi đi vào phòng ngủ chính:
"Ta đi ngủ đây"
"Nhớ đánh răng đó"
Chu Tự nhắc nhở.
Chu Ngưng Nguyệt đáp lại một câu rồi đóng cửa phòng.
"Đến cùng là Nguyệt tỷ có đánh răng hay không?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Chắc là có, dù sao nàng cũng không phải là tiểu hài tử tám tuổi nữa rồi"
Thu Thiển nói với vẻ không hề chắc chắn.
Chu Tự cũng không thèm để ý, mà nhìn Thu Thiển ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói:
"Thu tỷ có lạnh không?"
Thu Thiển nghe vậy thì khẽ dịch về phía hắn một chút rồi nói:
"Ngươi ôm một cái là biết rồi mà?"
Chu Tự nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai thì mới ôm Thu tỷ vào lòng mình.
Hắn thuận tay nắm lấy tay Thu Thiển, phát hiện tay nàng rất ấm.
"Ngươi nói xem ta có lạnh không?"
Thu Thiển ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự mà hỏi.
"Ừm, hai tay Thu tỷ lạnh toát, nhiệt độ cơ thể cũng có hơi thấp"
Chu Tự nói hưu nói vượn một cách rất nghiêm túc.
Thu Thiển trừng mắt nhìn hắn.
Nàng vốn định rời đi, lại bị Chu Tự bế lên.
Động tác này của hắn đã làm Thu Thiển giật mình.
Nàng nhẹ giọng nỉ non:
"Ngươi muốn làm gì vậy?"
"Ôm Thu tỷ vào phòng ngủ."
Chu Tự nói rồi đi về phía phòng của mình.
"Nhưng ta đâu ngủ trong phòng của ngươi?"
"Tối nay có thể ngủ.
Sau khi Chu Tự vào phòng đóng cửa lại thì Thu Thiển mới thẹn thùng mà nỉ non:
"Sắp không có mặt mũi nào nhìn người nữa rồi"
"Ta không nói ngươi không nói, chỉ có trời biết đất biết"
Chu Tự tự an ủi.
"Vậy ngươi không tu luyện sao?"
Thu Thiển bị Chu Tự đặt ngồi lên giường, nàng đỏ bừng mặt mà cất tiếng hỏi.
Chu Tự nhìn đôi chân trắng nõn của Thu tỷ lộ ra ngoài dần dần nhấc lên thì bộ não của hắn đã không còn tỉnh táo nữa rồi, trả lời một cách tùy tiện:
"Một đêm không sao đâu.
"Vậy ngươi..nhẹ thôi đó, lỡ đâu bị Nguyệt tỷ nghe được lại ảnh hưởng tới sự trưởng thành của nàng"
Thu Thiển nói.
Chu Tự:
"..."
Không phải Nguyệt tỷ vẫn luôn giật dây chúng ta sao?
Sau đó hắn đặt tay mình lên người Thu Thiển.
"Tắt...tắt đèn"
Thu Thiển run rẩy nói.
Vẫn chưa quen sao? Chu Tự có hơi kinh ngạc.
Hắn hít một hơi thật sâu, bảo trì bình tĩnh.
Sau khi tắt đèn, hai người bắt đầu dần tiến vào trạng thái.
Giữa cuộc chơi, đột nhiên Thu Thiển nói:
"Có phải là quên tắt đèn phòng khách rồi không?"
"Không cần tắt"
Chu Tự trả lời.
Sau đó Thu Thiển lại nói:
"Có phải là ta nên đi tắm một cái"
"Không cần tắm, bây giờ cũng rất thơm rồi"
Chu Tự đáp lại.
Giày vò một lúc lâu, sau khi kết thúc, Thu Thiển trốn trong chăn, nàng nhỏ nhẹ thủ thỉ:
"Căn phòng này có cách âm không vậy? Vừa rồi ta nói nhỏ mà đúng không?"
Chu Tự suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại:
"Vì sao chúng ta lại phải lén lút như trộm vậy?"
"Vì chưa kết hôn?"
Thu Thiển tựa đầu vào trong ngực Chu Tự mà nói.
Chu Tự suy nghĩ một lát thì cũng thấy đúng, sau đó hắn cũng trốn vào trong chăn, nhìn theo gương mặt ẩn hiện dưới chăn của Thu tỷ mà nói một cách nghiêm túc:
"Thu tỷ, mấy ngày nữa chúng ta đi chụp ảnh cưới đi"
"Hả?"
Thu Thiển nở một nụ cười xấu xa rồi nói:
"Ngươi muốn chụp hay ngươi muốn nhìn? Hay là ta mua một áo cưới về rồi mặc trong phòng này cho ngươi xem nhé? Sau đó cho ngươi bắt nạt?"
"Thu tỷ, ta không phải loại người như vậy"
Chu Tự tỏ vẻ bản thân rất đàng hoàng.
Hắn chỉ đơn giản là muốn dẫn Thu tỷ đi chụp hình cưới.
"Ta hiểu"
Thu Thiển gật đầu rồi cười nói.
Ba giờ rưỡi sáng.
Đột nhiên Chu Tự giật mình dậy từ trong giấc ngủ say.
Phải tu luyện rồi, hôm nay không tu luyện ở bên cạnh Thu tỷ, hắn có một loại cảm giác rằng tội của mình rất nặng. Nhưng khi nhìn thấy Thu Thiển nằm trong lòng mình thì lại không muốn động đậy.
Lúc này tóc Thu tỷ có chút lộn xộn, có một ít còn lọt xuống dưới cánh tay của hắn.
Khi Chu Tự định lấy nó ra giúp Thu Thiển thì nàng cũng đột nhiên bừng tĩnh.
Nàng thấy được Chu Tự trước tiên, thốt lên kinh ngạc:
"Sao ngươi vẫn còn ở đây? Mau đi ra tu luyện đi Chu Tự:
"I 11 Lúc này Thu tỷ ngồi dậy, chỉ là vừa động đậy đã la lên một tiếng.
Chu Tự đè lên tóc của nàng.
1234 chữ