Đợi tới khi Thu Thiển ngồi dậy được thì Chu Tự đã nhìn khắp người nàng một lượt rồi, nơi căng tròn kia khiến người ta đỏ mắt.
"Yêu râu xanh"
Thu Thiển nhấc quần áo của Chu Tự lên rồi ném thẳng vào mặt hắn.
"Thu tỷ, chúng ta là vợ chồng mà, tại sao ta lại là yêu râu xanh chứ?" Chu Tự kéo quần áo xuống rồi nói.
Chỉ là hắn vừa đưa tay lên kéo xuống thì Thu Thiển đã nhào tới.
Hôn lên môi hắn.
Một lúc lâu sau nàng mới rời khỏi. "Đúng...đúng, của ngươi cả, ngươi muốn nhìn thế nào cũng được.
Lúc này nàng đã mặc váy xong xuôi cả rồi.
Chu Tự cười một tiếng rồi cũng mặc đồ vào. Sau đó, hai người đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra. Sau khi nhìn chung quanh, xác định không có ai thì bọn hắn mới đi ra.
Lúc này chăn mền trong phòng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu rồi.
"Hôm nay Nguyệt tỷ ngủ có ngon không?"
Thu Thiển hỏi nhỏ.
"Ngày nào nàng cũng ngủ rất ngon, ngươi không cần nghĩ nhiều"
Chu Tự an ủi.
"Sao đèn phòng khách lại bật rồi?"
Thu Thiển lại hỏi tiếp.
"Tối qua không tắt, đừng nghi thần nghi quỷ, Thu tỷ hít sâu một hơi, cứ như bình thường là được rồi"
Chu Tự đã bị những gì Thu Thiển nói làm căng thẳng.
Thu Thiển hít sâu một hơi để cho mình khôi phục bình thường.
Sau đó hai người đi tới phòng khách.
Đùng!
Đột nhiên trong phòng bếp vang lên một tiếng động.
Họ vội vàng nhìn qua.
Thì phát hiện Chu Ngưng Nguyệt đang ngồi xổm trước tủ lạnh tìm đồ.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy hai người đi qua thì tùy tiện giải thích nói:
"Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện, tối qua ta chưa ăn tối"
Chu Tự:"..."
Thu Thiển:
"..."
Trong lúc nhất thời mặt hai người đỏ bừng cả lên.
"Ta đi ngủ đây"
Thu Thiển cứng nhắc quay người, đi về phía phòng của mình.
"Ta đi tu luyện đây Chu Tự cũng cắn răng cắn lợi đi về phía phòng khách.
Chu Ngưng Nguyệt rất bất đắc dĩ, nàng đành nói vọng theo:
"Ta đói rồi"
Cuối cùng Thu Thiển trừng Chu Tự một cái, rồi mới cúi đầu đi vào phòng bếp.
Nàng bị phu quân của mình hại thảm quá, đều là lỗi của Chu Tự.
Chu Tự đi tu luyện rồi, là do Thu Thiển ép hắn đi.
Hai người đứng nhìn nhau sẽ càng ngại thêm thôi.
Thu Thiển nấu cho Chu Ngưng Nguyệt một chén sủi cảo, sau đó chỉ cúi thấp đầu, không nói thêm gì.
"Đột nhiên ta có một câu hỏi"
Chu Ngưng Nguyệt ăn sủi cảo, gương mặt nàng để lộ nét thỏa mãn.
"Chuyện năm trăm tệ kia là thật hay giả vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Không phải Chu Tự đã nói là giả rồi sao?"
Thu Thiển cúi đầu trả lời.
"Chỉ xác định mỗi chuyện này không thôi thì còn chưa đủ"
Chu Ngưng Nguyệt nói một cách vô cùng nghiêm túc.
"Vậy còn phải làm gì?"
Thu Thiển nhìn lén Chu Tự một cái, sau khi xác định hắn đã chìm vào tu luyện thì mới hỏi.
"Phụ thân ngươi là Đại Thần Thời Gian, chuyện này đã được xem là thường thức rồi đúng không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Thu Thiển có chút không hiểu, nàng hỏi:
"Có vấn đề gì à? Chu Tự cũng không để ý"
"Không phải là chuyện Chu Tự để ý hay không, mà là những người khác.
Chu Ngưng Nguyệt ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng rồi đưa chén cho Thu Thiển:
"Thêm một chén nữa"
Thu Thiển lại bới thêm một chén nữa giúp Nguyệt tỷ rồi đặt trước mặt của nàng, nói:
"Những người khác ư? Ai cơ?"
"Ngươi còn nhớ những gì Chu Tự nói không? Người đặt ra thiết luật có thể là cha ta. Điều này có nghĩa là gì?"
Chu Ngưng Nguyệt nói một cách nghiêm túc:
"Có nghĩa là phụ thân ngươi bị cha ta trấn áp trục xuất, không được trở về. Hai nhà chúng ta là thù truyền kiếp.
Không phải ngươi nói phụ thân ngươi có thể chấp nhận ngươi và Chu Tự ở cạnh nhau sao?"
"Cha của Nguyệt tỷ có thù với phụ thân ta, thì liên quan gì tới Chu Tự chứ?" Thu Thiển quay đầu nói.
"Đừng lừa mình dối người nữa, cha ta chính là cha của Chu Tự Chu Ngưng Nguyệt nói rồi lấy ba tấm ảnh từ trong túi áo ra rồi nói tiếp:
"Ngươi nhìn đi, đây là nhà ta, đây là nhà Chu Tự, đây là nhà chúng ta bây giờ" Ba tấm ảnh chụp theo thứ tự là Nguyệt tỷ và cha mẹ nàng, Chu Tự và cha mẹ hắn, cuối cùng là Chu Tự, Nguyệt tỷ, Thu Thiển.
"Nhìn thoáng qua thì có vẻ như một nhà bảy người, nhưng trên thực tế chỉ là một nhà năm người mà thôi"
Chu Ngưng Nguyệt cất mấy tấm ảnh đi rồi nói tiếp:
"Vậy nên kẻ thù gặp nhau kiểu gì cũng tức đỏ mắt, phụ thân ngươi chắc chắn không chấp nhận Chu Tự đâu"
"Nhưng ta đã ở chung với Chu Tự rồi, vả lại tại sao ta lại phải để ý một người phụ thân hoàn toàn không quen biết chứ? Ta chỉ để ý tới sư phụ Thu Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ở cạnh nhau vẫn chưa đủ, vả lại dù phụ thân ngươi không có ơn dưỡng dục, thì vẫn còn ơn sinh thành, vẫn là phụ thân ngươi. Hắn đồng ý thì hai người các ngươi mới có thể vui vẻ ở cạnh nhau, vậy nên.."
Chu Ngưng Nguyệt cầm đũa lên rồi nhìn về phía Thu Thiển mà nói:
"Các ngươi phải tranh thủ gạo nấu thành cơm" "Không...không phải đã nấu, còn chín rồi luôn sao?"
Thu Thiển cúi đầu, nàng ngượng ngùng đáp lời.
"Đã đi tới đâu đâu"
Chu Ngưng Nguyệt ăn sủi cảo rồi nói.
"Các ngươi phải tranh thủ thời gian tạo ra một đứa nhóc, giải quyết dứt khoát. Như thế cho dù phụ thân ngươi có từ chối thì cha ta cũng sẽ dùng tình cảm để giải quyết, phụ thân ngươi cũng biết rằng không có cách nào thay đổi được, cũng chấp nhận.
Thu Thiển:
"..."
Nhưng chuyện sinh con này...nàng đâu có cách nào?
Chẳng phải cần trông chờ vào Chu Tự hay sao?
"Vậy nên sau này tới tối ngươi phải dùng cái cớ sợ lạnh để khiến Chu Tự vào ủ ấm cho ngươi, đừng để hắn ngày nào cũng tu luyện đến sáng. Sau đó thế này, rồi lại thế kia, sẽ giải quyết vấn đề một cách dễ dàng thôi"
Chu Ngưng Nguyệt sờ lên trán của mình, nàng nói với vẻ lão làng:
"Ta đã lót sẵn đường cho các ngươi rồi đó, tên đứa nhóc kia cha mẹ ta cũng đã nghĩ ra rồi. Chỉ cần các ngươi giải quyết dứt khoát, chủ yếu là để cho phụ mẫu ngươi không thể nào phản đối hôn sự của các ngươi"
Thu Thiển:
"..."
1125 chữ