Đơn Giản Là Yêu

Chương 10: Tại sao lại cười vì cô




Ánh nắng gay gắt , khí hậu oi bức khiến cho người ta mệt mỏi khó chịu .. Từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán những người bình thường . Mấy ai thấy được từng giọt mồ hôi đó trên trán của những người nổi tiếng ... Nhưng không thấy không nghĩa là không có . Ca sĩ cũng như người bình thường cũng vất vả kiếm tiền làm lụng như bao người bình thường khác ... Chỉ có điều , ca sĩ ít thời gian nghĩ ngơi hơn mọi người bình thường . Họ chạy xô khắp mọi nơi , chịu đựng khí hậu thay đổi liên tục đó cũng là sự vất vả trong công việc làm ca sĩ . Nói cho đúng thà làm người bình thường hơn là làm ca sĩ . Nhưng làm ca sĩ cũng có cái hay của nó. Làm ca sĩ như đóng góp tiếng hát của mình hoà vào âm nhạc cuộc sống góp phần tô đẹp thêm cuộc sống hằng ngày ....

14:PM

Ngọc My tỉnh dậy sau giấc mộng về gia đình , cô làm VSCN rồi chuẩn bị cặp vở đi ra khỏi phòng ... Vừa bước ra cửa thì thấy Tuấn & Dương đi tới . Phòng của Tuấn & Dương đối diện phòng cô và Lâm .

- Em đi đâu vậy ?? _ Tuấn

- Đi học _ Cô khoá cửa phòng cẩn thận rồi quay sang

- Chúng tôi đang bận , vậy nên .._ Dương chưa kịp dứt câu thì cô chen ngang

- Tôi hiểu ý anh , nhưng tôi chẳng có ý định đi xe của các anh , tôi đi căng hải cho lẹ . Xe của các anh tốt nhất ôm nó mà ngủ luôn đi _ Cô

- Cô ... _ Dương cứng họng

- Thôi , bái bai _ Nó nói rồi cầm cặp tiến thẳng xuống dưới nhà

- Minh Tuấn , căng hải là xe gì vậy ??_ Dương nhớ lại lời cô

- Đổi dấu và đọc ngược lại _ Tuấn cười rồi mở cửa vào phòng

- Căng hải ... Cẳng Hai.... Hai Cẳng _ Dương đứng lầm bầm cúi cùng cũng hiểu . Dương bất giác nở nụ cười .. Ánh mắt nhìn theo hướng lúc nãy cô bé đi , rồi quay vào phòng : " Căng hải , hai cẳng hay lắm Ngọc My "

Ngọc My rời khỏi căn hộ , bước 1 mình trên con đường dài .. Tai đeo phone , môi mấp máy theo lời bài hát trong điện thoại , ánh mắt nhìn đi xa xăm đâu đó .. Bỗng nhiên có một chiếc xe chạy đến đậu cạnh bên chỗ cô đi .. Cô nghĩ là không liên quan dến mình nên bước tiếp ...

- Ngọc My _ Chàng trai bước từ xe xuống

- Ai gọi tôi vậy ? _ Cô quay lại hết sức bất ngờ - Anh Lâ...m ... Anh Vin đi đâu đây ?_ Lâm đứng trước mặt cô

- Cô đi đâu thế ? Cho tôi đi cùng với cô được không ?_ Anh

- Sao ?_ My tròn mắt nhìn Lâm... Chưa kịp trả lời anhđã nói quản lí chạy xe về nhà , không quên lấy dụng cụ cải trang rồi quay ra với cô ...

Con đường lúc nãy cô đi giờ có thêm hình bóng của anh nữa ...Sự im lặng đeo đuổi không rời.. Cuối cùng cũng chịu ...

- Sao anh / cô tới đây _ Đồng thanh rồi lại im lặng

- Cô/ anh nói trước đi _ Đồng thanh tập 2 , cả hai nhìn nhau rồi im lặng .. cô hít một hơi thật sâu mới cất tiếng

- H...m..mmmưmm. Tôi nói trước _ Cô bất ngờ - Không phải đang bận à ?

- À , tôi được giải lao , nên tính đi dạo thì gặp cô _ Anh

- À , ừm , tôi đi học _ Cô

- Ừm _ Anh

- Đi chung với tôi , anh không sợ phóng viên thấy à ??_ Cô

- Không . Mà sao cô lại sợ họ đến vậy ?_ Anh

- Vì tôi không thích vướng vào scandal không đáng có , với lại chuyện riêng tư không muốn lòi ra ngoài _ Cô

- Ừm , tôi thì quen rồi . Mà giờ định đi đâu ? Mới có 14strong0p à ?_ Anh nhìn đồng hồ trên tay

- Đi ăn kem , anh đi không ??_ Cô

- Ok _ Lâm

- Vậy đi thôi , tới quán Mouse _ Cô nói rồi tung tăng nhảy chân sáo về phía trước.

Lâm nhìn theo My bất giác nở nụ cười chết người ấy ... Rùng mình lại , sao anh lại cười ? Hai lần đều cười vì cô ? Nhiều người đã dùng tiền để mua nụ cười hiếm hoi này mà vẫn không được nhưng mà cô không tốn tiền vẫn được ... @@

My và Lâm vào trong quán Mouse , đây là quán kem ngon nhất mà cô và Di thường hay đến , với lại cũng đối diện trường cô ... Cô và anh ngồi đối diện trên chiếc bàn nhỏ , chị phục vụ đem menu ra cho cô xem ...

- Anh ăn gì ??_ Ngọc My hỏi anh nhưng chẳng liếc nhìn anh mà đắm chìm vào cái menu @@

- Gì cũng được , cô chọn đi _ Anh

- Ok , anh nói đấy nhé , ăn không hết thì trả tiền đấy _ Cô cười nham hiểm nhìn anh rồi quay lại với chị phục vụ

- Chị lấy cho em kem dâu , sôcôla , vani cốm ,bánh ngọt dâu phết sôcôla , cupcake và ly cappuchino sôcôla mỗi món 2 phần _ Cô nói rồi cười tủm tỉm nhìn anh .. Lâm chỉ biết tròn mắt nhìn cô , trời ạ ăn như chưa từng được ăn vậy ??

- Cho tôi hỏi chút _ Anh

- Hỏi đi _ Cô

- Cô là heo hay sao mà ăn nhiều vậy ??_ Anh

- Vậy là ít rồi đấy _Cô cười . Anh lắc đầu bó tay với cô

10p sau , những món cô kêu đều được dọn ra đầy bàn ... Ngọc My thì cười hí hửng cầm muỗng lên nhâm nhi từ ly này sang ly khác... 10p sau nữa , phần ăn của cô hết sạch , anh nhìn cô tròn mắt thêm lần nữa . My nhìn anh khẽ cười . Nãy giờ cả 10p anh chỉ ăn được mỗi ly kem sôcôla , bánh ngọt và cupcake ... Trong khi cô hoàn thành hết phần ăn đó ...

- Tôi chịu thua , tui sẽ trả tiền phần này _ Minh Lâm giơ tay đầu hàng ...

- Hahahaha .... hihihi ... Đùa thôi , tôi mời nên tôi sẽ trả , nhiệm vụ của anh là ăn hết đống này .. thôi tạm biệt _ Ngọc My cười khoái chí

Nói rồi đi ra quầy tính tiền , nói to nhỏ gì với chị phục vụ , rồi đi thẳng qua phía đối diện - trường học của cô . Lâm nhìn theo bóng dáng của cô , lắc đầu suy nghĩ rồi tiếp tục ăn hết phần của mình .. 20p sau Lâm mới ăn xong , anh đứng dậy định đi ra ngoài thì chị phục vụ gọi lại

- Anh gì ơi

- Có chuyện gì ? Chưa tính tiền sao ?_ Anh

- À , không , cô bé đó trả tiền rồi . Đây là hai phần cô bé đó dặn trước khi đi là anh về đưa anh đem về cho 2 người còn lại . Cô bé ấy nói thế !_ Chị phục vụ nói lại

- Vâng , cám ơn chị _ Anh nói rồi đi ra ngoài gọi quản lí mang xe lên ..

- See you again _ Phục vụ

Xe lên đón anh về , anh đem 2 phần kem cô mua về cho Tuấn & Dương rồi đi thẳng lên phòng thu âm ... Đâu đó trong đầu Lâm có một vài hình ảnh xoẹt qua nhanh như chớp rồi lại biến mất với vài ý của lời bài hát . Anh thôi quan tâm nữa , tập trung chuyên tâm sáng tác lời bài hát chuẩn bị cho Mv sắp tới ...

2 Tiếng sau , Ngọc My và Di cùng ra về rồi lại cùng nhau đi mua sắm , đi ăn vì ngày mốt sinh nhật Di nên Di muốn đi mua vài thứ linh tinh . Di kéo cô vào parkson mua giày , quần áo , nữ trang , nước hoa ... pla...pla .. rồi cả hai đi lên tầng trên ăn đồ trong Lotteria ....

- Di mua cho Di được rồi , mua cho My chi _ Cô thắc mắc , nhìn Di e ngại

- Có sao đâu , ba mẹ Di bảo Di vậy á _ Di

- Ba mẹ Di ??_ Nó thắc mắc ... Ba mẹ Di liên quan gì đến Cô

- À , ba mẹ Di rất thích My nên kêu Di đối xử tốt với My ấy mà _ Di

- Hihi , cho My gửi lời cám ơn đến ba mẹ Di nhazz _ Cô

- My , Di đưa thiệp cho My nè , My mời mấy anh trong The Prince tới tham dự được không ??_ Di đưa thiệp cho Cô . Chẳng phải là 1 tấm nữa mà là 4 tấm

- Hên xui nhaz , My không hứa trước được _ Cô nhận lấy

- Ừm , cám ơn , ăn đi rồi về _ Di cười

Ngọc My và Di cùng ngồi ăn cười cười nói nói rôm rã ... Di là người bạn tốt cô quen biết , lúc nào cả hai cũng như chị em .. Nhưng đi bên Di nhiều khi cô mặc cảm , Di là tiểu thư còn cô chỉ là 1 cô gái nghèo nàn ... Nhưng mà may thay Di không xem thường cô như bao người khác , Di vẫn tốt vẫn quan tâm cô , đem thế lực nhà Di ra bảo vệ cô . Nó thật hạnh phúc khi có Di làm bạn ....

Di cũng thế , đối với Di , Ngọc My rất quan trọng , vừa là 1 người bạn vừa như là 1 người chị ... Ngọc My hoàn toàn trái ngược với bao người nghèo khác , nghèo thì tìm cách tiếp cận lừa gạc , giàu thì nịnh bợ này nọ .... Nhưng cô , riêng cô thì chẳng nịnh bở hay tiếp cận gì cả ... Là Di , chính Di tiếp cận để được làm bạn với cô .. Tình bạn giữa hai đứa cứ thế mà phát triển ... Đôi lúc giận hờn không nói chuyện , lúc vui thì cười như con điên .... Đôi lúc đi quậy quọ khắp nơi ... nhưng lúc nào lúc nào cũng bên nhau , buồn thì kể nhau nghe rồi buồn chung , vui cũng kể nhau nghe rồi vui chung ... Tình bạn ấy thật đẹp