Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 8-2




Dưới ánh đèn nhạt màu từ mái hiên phản ra, hai bóng lưng song song bên nhau, bóng anh đổ dài trên mặt đường, có chút hư ảo,ánh mắt thâm tình nhìn mãi góc nghiêng nửa gương mặt bị khuất trong bóng tối. Phó Nghi Ân ngắm nhìn bầu trời đêm bao la rộng lớn nhưng không hề cảm thấy cô đơn bởi lẽ có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ động tác của cô. Tâm trạng cô vui vẻ nên cũng không vạch trần, giả sử là một ai đó xa lạ có lẽ cô đã cho anh ta một cái tát vì sự khiếm nhã này. Con gái da mặt luôn mỏng, không chịu được khi bị người khác nhìn chằm chằm.

“Tại sao anh lại nhìn tôi?” Giọng cô cao vút trong màn đêm, là câu hỏi mang tính chấp vấn.

Trác Thiệu Ninh vội thu lại ánh mắt, khoảng cách này anh có thế bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào cô. Khi cô ngoảnh lại, hai mắt to tròn long lanh như ánh sao, anh sợ nhìn vào đó thì không tài nào nói ra những lời dối lòng.

“Nghi Ân” Anh thấp giọng gọi tên cô, mềm mại như nước.

Phó Nghi Ân mím đôi môi hồng nhuận, đưa mắt nhìn anh.

“Em có nhìn thấy hai ngôi sao ở hướng bắc kia không?” Anh vịn lên bả vai, xoay người cô ngước lên bầu trời, theo hướng tay anh chỉ- hai ngôi sao đúng là rất gần, cách xa những ngôi sao khác, trông thật lẻ loi.

“Chúng cũng không phải ở gần nhau, chỉ là từ đây chúng ta mới thấy chúng gần” Phó Nghi Ân đáp.

“Không, chúng ở gần nhau đấy!”. Anh kề bên tai cô thì thầm kể về một câu chuyện xa xưa

“Rất lâu trở về trước, có hai người vì tình yêu bị ngăn cấm, cô gái uất ức chết đi, không lâu sau đó chàng trai cũng qua đời. Em có biết tâm nguyện của họ là gì không?”

Cô thầm lắc đầu,mong đợi câu trả lời từ anh.

“Cô gái ước sẽ trở thành một ngôi sao”

“Còn người con trai?”

“Chàng trai đó vẫn nhớ lời ước hẹn của hai người, anh ta cũng ước mình trở thành một ngôi sao”

“Vậy họ có gặp nhau không?”

“Có…nhưng chỉ ở khoảng cách xa xôi, vĩnh viễn không thể gần nhau”

“Thật đáng tiếc” Cô cảm thán, thật quá tàn nhẫn, không phải càng đau lòng hơn sao?

“Nhưng tình yêu của họ là vĩnh hằng”.

Phó Nghi Ân lặng lẽ cụp mắt xuống, trên đời này giữa hàng vạn người ta chỉ gặp được vài người. Liệu có mấy ai ở lại được lâu, duyên đến ắt sẽ đi, không ai có thể mãi dừng chân ở một chỗ vì ai.

Trong câu chuyện anh kể chỉ đúng ở phần hai người phận bạc ra đi, chỉ có điều người con gái trong câu chuyện chưa từng biết đến tình yêu của người con trai. Đến lúc chết, cũng chưa từng được ở bên nhau, con người vì tình yêu mà vui vẻ cũng vì tình yêu mà héo mòn, yêu chưa đủ lâu, tình chưa đủ sâu thì bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay.Trà Muộn-diedanlequydon

Phó Nghi Ân mệt mỏi tựa vào vai Trác Thiệu Ninh, trời se lạnh nhưng cô không cảm thấy lạnh, những câu chuyện anh kể, giọng trầm ấm vang lên bên tai vô cùng dễ chịu. Rất thân thuộc, vô cùng gần gũi, kí ức trước đây ùa về, lúc Phó Nghi Ân còn chưa đến tuổi đi học, đã được Trác Thiệu Ninh dạy viết chữ, anh kiên nhẫn cầm tay nắn nót cho cô từng chữ một. Thời điểm Phó Nghi Ân cầm tập đọc bập bẹ từng chữ cái đầu tiên, anh vui mừng phát khóc, giống như đạt được thành tựu lớn. Sách truyện cổ tích là anh dùng tiền tiêu vặt mua cho cô, mỗi lần ai đi ngang qua trước cổng cũng bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên và cô bé mặc váy màu hồng tay cầm quyển sách dõng dạc đọc to, khi thì míu máo khóc nháo những lúc đó cậu thiến sẽ nghiêm mặt cầm roi mây nhỏ. Nhưng cô bé chẳng sợ một chút nào, nũng nịu ôm lấy chân anh “Anh ơi! em đau răng, hôm nay không đọc được không?”

“Há miệng cho anh xem” Cô bé lập tức há miệng to

“Có phải lại lén chạy ra nhà chỗ dì Châu mua kem hay không? Anh đã dặn thế nào?” Anh nhếch môi nhìn bên mép cô bé còn dính kem, miệng còn vươn mùi sữa.

Phó Nghi Ân cúi đầu rối rắm, cô nhớ đã uống nước rồi mà, sao anh còn phát hiện ra.

“Em…là do bọn Bảo Ngọc rủ em đi theo”

“Ăn mấy cây?”

Cô đưa lên một ngón, rụt rè lại cúi gằm mặt xuống.

Anh nghiêm túc khoan tay trước ngực, chẳng thèm hỏi han.

“Hai cây, chỉ có hai cây, em mang có hai ngàn thôi” Giọng đáng thương phân bua.

“Thật sự?”

Phó Nghi Ân gật lia gật lịa

“Anh đã dặn thế nào?” Anh trầm giọng tỏ vẻ nghiêm trọng

“Mỗi tuần chỉ được ăn hai lần” Cô ngẫm nghĩ điếm từng ngón tay.

“Vậy thì đợi đến khi hết đau răng thì nói tiếp nhé. Còn bây giờ đến chỗ bác Khang”

“Em không đi đâu” Cô bé giãy nãy khóc lớn, bác Khang chẳng phải là người xấu sao. Toàn dùng đèn pin rọi vào miệng trẻ con.

“Bôi thuốc vào sẽ không đau nữa”

“Anh nói dối, đau lắm!” Phó Nghi Ân khóc đến ngập lụt.

“Thiệu Ninh, sao lại ăn hiếp em gái thế kia?” Một người hàng xóm thấy vậy liền hỏi.

“Cháu…” Anh không nói nên lời.

“Anh không có ăn hiếp Ân, là anh muốn dẫn Ân đi nha sĩ” Phó Nghi Ân rưng rưng nước mắt, tìm kiếm ai đó thương cảm với mình.

“Vậy thì cháu phải nghe lời chứ”

Từ ngày Phó Nghi Ân khóc thét lên khi đến gặp nha sĩ, cô không được động đến đồ lạnh và ngọt nữa, tiền tiêu vặt bị tịch thu hết, mỗi ngày đưa cô đến trường, anh chỉ cho cô cầm 500 đồng, mà số tiền đó không đủ mua kem ở trường, Phó Nghi Ân lủi thủi ăn kẹo lạc trong túi, đến tận mãi về sau, anh đi rồi, cô cũng dần thay đổi, đối với những yêu thích lúc nhỏ không còn hứng thú nữa.

...

“Có lạnh không?” Trác Thiệu Ninh ôm lấy đôi vai nhỏ của cô, rồi lại thúc giục “Em buồn ngủ thì vào nhà ngủ đi, không lại cảm lạnh bây giờ”

“Ừm, anh cũng về đi,ngồi ngoài này sẽ bệnh đấy!” Phó Nghi Ân dụi mắt nói với anh, cô loạng choạng ngồi dậy, may mà chân không tê cứng.

“Ngủ ngon” Anh gỡ sợi tóc rối trên trán, ôn nhu xoa nhẹ đầu cô.

“Vâng” Phó Nghi Ân mở cửa vào nhà, để lại cho anh bóng lưng dần chìm vào trong bóng tối.

Đợi khi đèn phòng ngủ trên lầu hai bật sáng, anh mới quay người bước đi. Trong lòng ngập tràn niềm vui sướng, hạnh phúc đến từ những niềm vui nho nhỏ, chỉ cần như thế thôi! Từng bước từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, lại một lần nữa bước vào thế giới của cô, giống như anh đã từ ở đó rất lâu rất lâu về trước.

Cô đối với anh xa lạ vốn là do khoảng cách và thời gian. Kiếp này, dù bất cứ giá nào anh sẽ không để chuyện ngoài ý muốn cản trở, người ở bên cạnh cô- duy nhất chỉ có mình anh.

Cuối tuần, Phó Nghi Ân hẹn Phương Nhạc cùng đi núi Thác, tuần trước mẹ bận việc đột xuất nên không đi được. Cô thức sớm chuẩn bị đồ ăn mang theo cho buổi dã ngoại.

“Nghi Ân, đã gọi cho bạn con chưa?” Mẹ cô bước vào phòng bếp lên tiếng hỏi, tiện tay sắp thức ăn vào thố nhựa.

“Một lát nữa bạn ấy đợi chúng ta ở đầu hẻm” Phó Nghi Ân lau dọn bàn bếp, xới cơm nóng trong nồi ra để nguội rồi trộn với dầu mè.

“Ừm, để mẹ gọi xe đến đón, chắc chừng 30 phút nữa đó”

“Vâng” Cô sắp xếp mọi thứ xong xui, rồi vào phòng thay quần áo.

Hôm nay, Phó Nghi Ân ăn vận đơn giản, thoải mái, quần jean ngắn khoe đôi chân trắng nõn, đầu đội mũ vành che kín mặt, xách đồ ra cổng, đã thấy bóng dáng Phương Nhạc vẫy từ xa.

Phương Nhạc hì hục chạy nhanh đến, tươi cười “Nghi Ân, dì đâu?”

“Mẹ tớ đang đóng cửa, cậu có thấy chiếc xe lớn nào đợi ngoài kia không?”

Phương Nhạc cầm cái quạt giấy trên tay phe phẩy, nghe cô hỏi liền lắc đầu.

Hai đứa ngồi xổm xuống trên nền đất nói chuyện liên thuyên, Phương Nhạc lục lọi trong ngăn túimột bình inox vặn mở nắp, đưa cho cô“Uống đậu nành nóng không? mẹ tớ nấu”

Phó Nghi Ân xoa xoa tay nhận lấy, nhấp nháp ngụm nhỏ, mùi hương đặc trưng thơm ngọt của đậu lan tỏa, ngon quá! Cô ngửa cổ lên uống ừng ực, lau hai bên mép, cô đưa bình rỗng trả lại “Sữa đậu nành mẹ cậu nấu ngon quá! Có bí quyết gì không?”

“Bí quyết gia truyền, không thể tiết lộ” Phương Nhạc cười khì khì đắc ý nói tiếp

“Nhưng nếu muốn uống, ngày nào tớ cũng sẽ mang cho cậu”

“Không cần đâu, lâu lâu mang cho tớ được rồi, cậu không biết đâu,dạo này ngày nào tớ cũng phải chăm chỉ uống sữa”

Phương Nhạc liếc nhìn vòng một của cô, rồi lại nhìn xuống ngực mình, oán than kêu trời

“Cậu uống sữa gì mà công hiệu vậy? hèn gì” kèm theo nụ cười quỷ dị

“Này, bất lịch sự tự dưng nhìn chằm chằm ngực người ta” Phó Nghi Ân đỏ mặt nói ngượng, không phải uống sữa đậu nành mới to ra sao? Cô hay nghe bọn con gái trong lớp truyền tai nhau mà.

“Mai tớ lén mang cho cậu một hộp” Cô thì thầm vào tai Phương Nhạc, đúng là ngực cô bạn cần bổ sung dinh dưỡng hơn.

“Thôi thôi…nghe cậu than ghê thế chắc sữa nhập ngoại đó ngán lắm a. Tớ không uống đâu” Phương Nhạc bĩu môi

“Không có, tại tớ bẩm sinh không thích uống sữa bột mà”

…Trà Muộn dien dan le quy don

“Hai đứa đang nói gì đó?” Mẹ cô bất thình lình xuất hiện đằng sau, khiến cô nhịn lại những lời đang nói, xoay mặt lại cười rạng rỡ “Dì Ngọc nấu sữa đậu rất ngon, con đang hỏi công thức nấu”

“Ừm, xe đến rồi đó…chúng ta lội từ từ ra cho kịp” Mẹ gật đầu nói

Trong lúc ba người Phó Nghi Ân hí hửng đi chơi vui vẻ ở núi Thác thì có một người đang cặm cụi vào đống giấy tờ, tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc, đăm chiêu, thi thoảng khẽ nhíu mày suy tư, người đàn ông tập trung công việc cao độ luôn tỏa sức hút rất lớn, mấy cô nhân viên những phòng ban lân cận mon men tiếp cận, khi thì tình cờ đi ngang qua, khi thì đưa dò la tin tức.

Mặc dù xung quanh các cô gái đấu đá nhau tranh giành cơ hội nhưng Trác Thiệu Ninh chẳng nảy may để ý, tập trung vàokhối lượng công việc dày đặc.

“Thiệu Ninh, chủ tịch cho gọi cậu” Phan Tùng bước vào phòng, gõ nhẹ lên bàn làm việc.

“Vâng, tôi biết rồi” Trác Thiệu Ninh đứng dậy, anh gấp tất cả tài liệu liên quan đến hợp đồng lần này.

Đứng trước văn phòng làm việc của cha, anh lịch sự gõ cửa.

“Mời vào” Giọng nói của Ông Trác từ bên trong vọng ra.

Trác Thiệu Ninh đẩy nhẹ cửa bước vào, anh tiến đến bàn làm việc đặt xấp văn kiện trước mặt ông.

“Đây là dự án mà chúng ta sắp kí hợp đồng với CS”

Ông Trác nghiêm túc lật từng trang, mặt không thể hiện nhiều cảm xúc, anh lặng lẽ chờ đợi.

“Tốt lắm, cứ làm theo ý của con” Ông trầm giọng gật gù

“Vâng”

“Trở về làm việc đi”

“Có một chuyện con muốn thưa với cha” Anh thấp giọng

“Nói đi”

“Có phải chúng ta đã từng kývới công ty Yến Miên một hợp đồng vào cuối năm ngoái không?”

“Ta chưa từng nghe qua chuyện này” Ông Trác nhíu mày

“Đó là do tổ thị trường phụ trách, con thấy có điều gì đó bất thường, bởi vì điều khoản đều không có lợi cho phía công ty, nhưng gần đây lại nhập một lô hàng mới của họ”

“Có tổn thất gì không?”

“Con đang điều tra ngân sách, sắp tới sẽ có câu trả lời chính xác”

“Việc này về nhà sẽ bàn riêng, ta cần suy nghĩ một chút” Ông Trác ngước lên nhìn con trai.

"Vâng” Trác Thiệu Ninh cúi đầu nói, bước chân anh hơi chạm chạp, có chút nặng nề. Anh biết nghi ngờ của mình không phải là không có căn cứ nhưng người anh nghĩ đến lại là chủ nhiệm Khải, cánh tay đắc lực của cha mình. Giới kinh doanh điều có nguyên tắc tối thiểu, bất kì ai cũng phải tuân theo, đó là luật bất thành văn, anh mới gia nhập vào bộ máy công ty đã làm một vố đau. Nhưng anh không thể khoanh tay đứng nhìn, đây là sản nghiệp của nhà họ Trác, nếu đã đi đến bước này anh phải có trách nhiệm giữ gìn và phát triển nó. Áp lực trên vai quá lớn, bao nhiêu năm nay cha anh đã gồng gánh, bây giờ đến lượt anh thay ông gánh vát trọng trách này.

Trác Thiệu Ninh đứng trên lan can ban công, nhìn khung cảnh bên dưới, lưng dựa hẳn vào vách tường, môi nhấp một ngụm cà phê đen không đường, bất giác nghĩ xem cô đang làm gì? Chắc là đang đi chơi rất vui vẻ, anh thầm thở dài bởi vì công việc bận rộn không thể phân thân thành hai để ở bên cô mọi lúc mọi nơi. Có phảicô đang cười tít mắt, hay là đang nô đùa. Có nhớ anh một chút nào không?

…Trà Muộn truyện đăng trên diễn đàn lê quý đôn.

“Chào anh, anh muốn mua gì ạ?” Trác Thiệu Ninh bước vào cửa hàng công nghệ chuyên bán điện thoại di động, anh dạo một vòng rồi quay sang nói với nhân viên bán hàng.

“Lấy cho tôi một cặp di động kiểu này, đăng kí số liền nhau” Anh chỉ mẫu hàng trong cửa kính

“Được ạ, mời anh sang phía bên kia đăng kí”

Sau khi mua hàng, anh lái xe về nhà.

Trác Thiệu Ninh mở túi đựng hai chiếc di động mới toang, một cái màu đen một cái màu trắng, lắp sim khởi động máy, anh lưu số vào danh bạ rồi cất chiếc màu trắng vào trong hộp nhỏ, đặt trong ngăn kéo đầu giường.

Anh dùng di động gọi vào số bàn nhà cô, im lặng chờ đợi.

“A lô?” Giọng nói ngọt ngào, êm tai của cô vang lên, anh hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp.

“Là anh”

“À…xin chào, có chuyện gì không?” Dường như cô cũng nhận ra giọng của anh nên hỏi lại.

“Em đi chơi về rồi à?”

“Vâng, về lúc 5 giờ”

“Đi chơi có vui không?”

“Có” Cô bẽn lẽn đáp

“Vậy hả? Còn anh cả ngày ở công ty” Anh nói đùa, nhắm mắt dựa vào đầu giường, nghe được tiếng cười của cô kèm theo lời cảm thán

“Anh vất vả rồi!…lần sau rảnh thì anh đi cùng nhé”

“Có thể xem đây là một lời hứa hẹn không?” Anh bật cười

“…” Đầu dây bên kia im lặng

“Nghi Ân, thật sự rất muốn đến gặp em. Nhưng anh mệt quá!” Giọng anh mệt mỏi, vấn vươn nỗi nhớ mãnh liệt.

“Anh…anh nghỉ ngơi sớm đi” Phó Nghi Ân ấp úng nói xong liền cúp máy, tim cô đập thình thịch, ngồi thẫn thờ nhìn ống nghe treo lủng lẳng dưới bàn.