[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 51




Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Cái gì đoạt đi rồi?”

Dương Khang khó hiểu hỏi ngược lại.

Dương Khang vẫn cho rằng Hoàng dược sư và Vương Trùng Dương là đối thủ không đội trời chung, không nghĩ tới cảm tình cũng không tệ lắm!

Nghe thấy Dương Khang hứng thú hỏi, Chu Bá Thông đột nhiên ngậm miệng, mặc cho Dương Khang như thế nào lừa gạt cũng không nói một câu.

Dương Khang nhếch miệng, Chu bá Thông lại giở tính tiểu hài tử, cái trò chọc tức chết người vặt vãnh, nói một nửa rồi lại không cho người ta biết kết quả, úp úp mở mở này y tám trăm năm trước đã không chơi. Dương Khang cũng không để Chu Bá Thông đạt thành ý nguyện, chẳng những không quấn lấy hắn mà hỏi, ngược lại còn bí hiểm nhàn nhạn thưởng trà.

Chu Bá Thông gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng lại không nhận thua chủ động nói ra, liền quấn quít lấy Quách Tĩnh bắt đầu hỏi tin tức Vương Trùng Dương.

Dương Khang nghe chán chết, cho đến khi Chu Bá Thông muốn dạy Cửu âm chân kinh cho Quách Tĩnh, Dương Khang biết điều đứng lên.

“Các ngươi cứ trò chuyện, ta đi ra ngoài.”

Lúc này Chu Bá Thông mới phát giác, vội vàng hướng Dương Khang phất tay:

“Đi đi! Không cho ngươi trở lại!”

Quách Tĩnh sững sờ muốn đi theo Dương Khang, hắn tất nhiên sẽ không để Dương Khang chịu đãi ngộ như thế, nhưng Dương Khang ngăn Quách Tĩnh lại, cười nói:

“Ngươi ở đây học a, ta thật vất vả mới đến đảo Đào Hoa, sách trong thư phòng sư phụ vẫn xem tốt hơn.”

Quách Tĩnh thấy Dương Khang không có thần sắc bất mãn, lúc này mới yên lòng lại, nắm tay của Dương Khang nói:

“Ân, ngươi cẩn thận chút.”

Tuy không muốn Dương Khang rời đi, nhưng hắn cũng biết Dương Khang nói có lý, mặc dù hai người thân mật khăng khít, nhưng ở trước mặt ngoại nhân, hai người vẫn là đệ tử khác môn phái. Học võ tối kỵ nhất có người môn phái khác ở bên cạnh.

Dương Khang khẽ cười nói:

“Ân, có rảnh phải đi thư phòng tìm ta a.”

Dứt lời Dương Khang tinh thần phấn chấn nhìn Chu Bá Thông giả làm mặt quỷ, ha ha cười mà đi.

Dương Khang đi các nơi ở đảo Đào Hoa dạo một vòng, nhìn phong cảnh khắp nơi, thuận tiện tiêu hóa một chút tin tức sư phụ y là hoàng tử Đại Tống.

Tuy tin tức này thực chất không có làm thay đổi cái gì, nhưng Dương Khang càng khâm phục Hoàng dược sư thêm mấy phần.

Một hoàng tử, cho dù không có tài năng nào, nhưng vẫn là người hoàng thất, huống chi triều đại hoàng thất Nam Tống con nối dòng gần đây đơn bạc, hoàng tử có thể trưởng thành rất thưa thớt, rất nhiều người chết non.

Cho nên con nối dòng có huyết thống hoàng thất càng thêm quý giá, sư phụ y chịu bỏ xuống vinh hoa phú quý, lưu lạc giang hồ…… Hảo, đây quả thật mới là tính cách của sư phụ y.

Có lẽ Hoàng dược sư đối với hoàng thất triều đại Nam Tống bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa quá mức thất vọng, đơn giản liền buông tha.

Kỳ thật sống trong gia đình đại phú đại quý, cũng không phải chuyện hạnh phúc.

Dương Khang nhìn mặt biển rộng lớn trước mắt, nghĩ thầm, nếu mình giống như trong nguyên tác, vừa sinh ra là tiểu vương gia, căn bản không có cuộc sống vô ưu vô lo như bây giờ, càng đừng đề cập đến chuyện cùng một chỗ với Quách Tĩnh……

Dương Khang mỉm cười ngây ngốc, lúc lâu sau mới đi đến bến tàu đảo Đào Hoa, nói cho nhà đò không cần đợi bọn họ, bọn họ sẽ ở trên đảo vài ngày.

Vài ngày sau đó, Dương Khang liền ở trong thư phòng Hoàng dược sư.

Ách phó như là đã sớm biết thân phận của Dương Khang, đến giờ sẽ đưa cơm cùng nước đến, bởi vì đối phương vừa điếc vừa câm không cách nào trao đổi, Dương Khang cũng hỏi không ra được cái gì.

Tuy Dương Khang phi thường hoài nghi những ách phó này có hay không thật là vừa điếc vừa câm, nhưng Dương Khang cũng vô pháp chứng minh.

Có thời gian rảnh, Dương Khang sẽ đi xem xét bốn phía đảo Đào Hoa, ngoại trừ đảo ở phía đông một mảnh hoa thụ, Dương Khang không hiểu được trận pháp ở đó, địa phương khác đều đi dạo qua, không có gì dị thường.

Chỉ là Dương Khang có cảm giác, cảm thấy bên trong hoa thụ ở phía đông cất giấu cái gì đó, nhưng Dương Khang tuy được Hoàng dược sư dạy bảo vài năm, trận pháp cũng chỉ là biết đại khái mà thôi, trận pháp ở hoa thụ Dương Khang chưa từng thấy qua.

Nếu là Hoàng dược sư hao hết tâm tư để bảo vệ chỗ ấy, vậy Dương Khang cũng không thể giả bộ như lỗ mãng loạn nhập, cho nên liền buông tha.

Quách Tĩnh một mực ở trong sơn động cùng Chu Bá Thông học Cửu âm chân kinh, ngay cả ra động cũng chưa có một lần, càng đừng đề cập đến thư phòng tìm Dương Khang.

Ngược lại Dương Khang bớt thời giờ lấy cớ đưa cơm nhìn Quách Tĩnh mấy lần.

Dương Khang biết Quách Tĩnh học rất lao lực, nhưng một khi quyết định làm chuyện gì, thực sự phi thường chuyên chú, cho nên sẽ không để ý chuyện gì khác.

Ngẫu nhiên có một lần Dương Khang thấy Quách Tĩnh dùng tay trái đánh với tay phải, liền biết Chu Bá Thông dạy gì đó cho Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh một tay dùng Toàn Chân kiếm pháp, một tay sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp, hai tay song kiếm hợp bích, quả nhiên uy lực mười phần. Chỉ là Quách Tĩnh dùng tay trái không quen, tốc độ theo không kịp tay phải, uy lực kiếm pháp này liền giảm đi ba phần.

Quách Tĩnh liền chuyên tâm luyện kiếm bằng tay trái, cứ như vậy, bất tri bất giác bọn họ liền ở đảo Đào Hoa hơn một tháng.

Dương Khang thiếu Quách Tĩnh làm bạn, ngay từ đầu có chút không thích ứng, nhưng thật ra cũng không cảm thấy nhàm chán.

Dương Khang ở đây lâu mới biết, những chiếc thuyền kia ở bến tàu đảo Đào Hoa là được ách phó dùng để đi đất liền mua lương thực và các vật dụng khác.

Không cần phải nói đảo Đào Hoa sử dụng cái gì đó đều là vô cùng tốt, tuy nhà gỗ đơn sơ, nhưng bài trí rất tinh xảo, càng đừng đề cập đến sách vở trong thư phòng, rất nhiều sách quý.

Dương Khang những năm này ở thảo nguyên được Hoàng dược sư dốc lòng dạy bảo, nhưng y lớn lên trong bộ lạc Mông Cổ, rất ít thấy sách vở chữ Hán, cho nên những ngày này ngâm mình ở trong thư phòng, đọc qua các loại sách vở, cảm thấy cao hứng, cũng không đi thăm Quách Tĩnh.

Buổi tối hôm nay, Quách Tĩnh đẩy cửa thư phòng, thấy trong ngọn đèn hôn ám, Dương Khang đang nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm một quyển sách, say sưa đọc, ngay cả hắn đẩy cửa đi vào cũng không biết.

Một cổ ghen tuông ập đến, Quách Tĩnh đi qua rút quyển sách trên tay Dương Khang ra.

Dương Khang nhìn Quách Tĩnh, kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cười nói:

“Sao ngươi lại tới đây? Bên ngoài mưa rất lớn!”

Vừa nói Dương Khang vừa lấy khăn trong ngăn tủ bên cạnh lau tóc cho Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh cúi đầu xuống, cho Dương Khang thuận tiện lau tóc. Tuy động tác của Dương Khang làm cho Quách Tĩnh thoái mái chút ít, nhưng trong miệng vẫn là lên án nói:

“Mấy ngày nay ngươi không có tới thăm ta.”

Dương Khang đang mở búi tóc ướt đẫm của Quách Tĩnh ra, nghe vậy khẽ cười, nói:

“Đọc sách mê mẩn a! Hơn nữa, vì cái gì ta đi thăm ngươi, ta cũng muốn ngươi đi thăm ta a!”

Quách Tĩnh sững sờ, tuy Dương Khang từng nói qua hắn có thể tới tìm y, nhưng hắn cảm thấy hắn đến thư phòng Hoàng dược sư không được thỏa đáng, cho nên mới một mực chịu đựng không có tới.

Tối nay trên đảo mưa to, lại liên tiếp thiệt nhiều ngày không có gặp Dương Khang, hắn thật sự nhịn không được mới chạy tới.

Thở ra một hơi, Quách Tĩnh có chút không được tự nhiên nhìn Dương Khang, không khỏi ảo não mà đem vùi đầu vào cổ Dương Khang, cảm giác mình thật là đần.

Lớn lên cùng Khang đệ, hắn như thế nào đã quên tính tình Khang đệ, nói như vậy, vài ngày trước Dương Khang đi thăm hắn, đã là không dễ dàng.

“Ngươi toàn thân đều ướt đẫm, thay y phục a.”

Dương Khang bất mãn đẩy Quách Tĩnh ra, Chu Bá Thông ở trong sơn động kia, tất nhiên là không có ô, Quách Tĩnh một đường chạy tới, toàn thân đều ướt đẫm.

Tuy đang là là mùa hè, nhưng khí hậu đã bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo, đảo mắt cũng sắp nhập thu.

Quách Tĩnh cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hắn hít vào một hơi thật sâu, cảm thụ được khí tức quen thuộc của Dương Khang, lẩm bẩm nói:

“Ta rất nhớ ngươi.”

Dương Khang cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, vốn tay đặt ở bả vai hắn, liền biến thành ôm hắn.

Dương Khang và Quách Tĩnh hai người từ nhỏ ngủ cùng một cái giường, gần hai mươi năm đều không có tách ra, nhưng từ khi đến đảo Đào Hoa, lại tách ra hơn một tháng.

Nghe tiếng mưa rơi ngoài phòng, nghĩ Quách Tĩnh mạo hiểm mưa lớn như vậy chạy tới gặp mình, Dương Khang tràn ra tiếu dung, thành thực nói:

“Ta cũng nhớ ngươi.”

Quách Tĩnh không nói gì thêm, chỉ là ôm Dương Khang chặt hơn.

Dương Khang lau tóc cho Quách Tĩnh, cười đề nghị nói:

“Đêm nay lưu lại ngủ chung đi.”

Lời này vừa nói xong, Dương Khang cảm thấy ở cổ truyền đến tiếng hít thở nặng nề.

Trời đất chứng giám, y thật sự rất thuần khiết đề nghị hai người chỉ là ngủ mà thôi, không có bất luận ý gì khác.

Bất quá, Dương Khang quả thật rất muốn có ý khác.

Dương Khang phất tay dập tắt ngọn đèn, liền đột nhiên phát hiện mình bị Quách Tĩnh đặt dưới thân. Đó là một báo hiệu không tốt lắm, cho nên Dương Khang đoạt trước nói:

“Ta là muốn làm, bất quá không muốn làm phía dưới! Ngươi còn chưa luyện xong Tiên thiên công tầng thứ năm a?”

Quách Tĩnh cọ cọ ở cần cổ Dương Khang.

“Khang đệ, ta…… Ta gần đây có điểm không thích hợp……”

“Nói cụ thể.”

Dương Khang toàn thân cứng ngắc, một cử động cũng không dám, bởi vì y phát hiện giữa hai người, có một vật thể cứng rắn đang lớn dần lên, hơn nữa rõ ràng không phải của y. Bọn họ không phải cái gì cũng chưa có làm sao? Quách Tĩnh như thế nào nhanh như vậy thì có phản ứng?

“Ta…… Chu sư thúc dạy ta khẩu quyết Cửu âm chân kinh. Nhưng sư thúc không cho ta luyện, chính là ta cuối cùng nhịn không được nghĩ đến Cửu âm chân kinh, rồi…… Bất tri bất giác luyện……”

Quách Tĩnh một bên đứt quãng nói, một bên nhịn không được bắt đầu mút nhẹ cổ Dương Khang, hai tay cũng kiềm chế không ngừng vói vào y phục của Dương Khang mà vuốt ve.

Dương Khang vốn định ngăn cản động tác của Quách Tĩnh, nhưng mà bị lời của Quách Tĩnh chấn trụ.

Y rõ ràng quên, Vương Trùng Dương năm đó ở Hoa Sơn luận kiếm lấy được Cửu âm chân kinh, thế nhưng hắn lại vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, không có luyện võ công trong Cửu âm chân kinh.

Vì sao hắn vất vả mới đoạt được bí tịch lại không thèm nhìn một cái?

Là vì hắn phát hiện Tiên thiên công cùng Cửu âm chân kinh có xung đột?

Dương Khang vì ý nghĩ này mà chấn kinh, vội vàng muốn hỏi Quách Tĩnh rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, nhưng lúc này ngực lại truyền đến một hồi tê dại, nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân, Dương Khang nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Lúc này Dương Khang mới phát hiện, vạt áo của mình sớm đã bị Quách Tĩnh cởi bỏ, Quách Tĩnh ra sức chui đầu vào lưu lại ấn ký trên người mình, tay Quách Tĩnh ở bên hông Dương Khang tìm kiếm điểm mẫn cảm của y, tùy ý trượt.

“Trước…… Trước thả ta ra!”

Dương Khang thở hổn hển, y lo lắng cho Quách Tĩnh, căn bản không có tâm tình làm loại sự tình này, nhưng Quách Tĩnh lại giống như quyết tâm không buông y ra, mặc cho Dương Khang giãy dụa như thế nào, Quách Tĩnh cũng không động nửa tấc.

Dương Khang lúc này mới phát giác tình trạng của Quách Tĩnh có điểm gì là lạ, toàn thân nhiệt độ cao đến dọa người, nhưng mà không phải bởi vì gặp mưa mà sinh ra phát sốt, ngược lại giống như nội lực trong cơ thể không được giải phóng.

Chẳng lẽ Tiên thiên công cùng Cửu âm chân kinh không thể đồng thời luyện? Nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma?

Dương Khang một bên hỗn loạn nghĩ, một bên đẩy Quách Tĩnh ra, nhưng khí lực Quách Tĩnh so với Dương Khang thì lớn hơn rất nhiều, mắt thấy tay của Quách Tĩnh đã xuống phía dưới tìm kiếm, Dương Khang bị Quách Tĩnh khiến cho ý loạn tình mê, cơ hồ bắt đầu muốn buông tha chống cự, chợt nghe trong tiếng mưa rơi, cửa phòng ngoại thất thoáng mở ra.

Quách Tĩnh tuy rơi vào trạng thái hỗn loạn nhưng nghe được tiếng động này, tay cũng dừng lại.

Dương Khang nghe được tiếng bước chân hướng trong này mà đến, cúi đầu nhìn mình và Quách Tĩnh quần áo không chỉnh tề, vội vàng dắt lấy Quách Tĩnh đứng dậy, vọt đến sân nhỏ phía sau thư phòng.

Sân phơi này là lộ thiên, mưa lớn bên ngoài cũng dập tắt hỏa của hai người.

Dương Khang thấy Quách Tĩnh trong mắt khôi phục thanh minh, nhẹ nhàng thở ra, lúc này không phải thời gian truy vấn, thấy trong thư phòng ngọn đèn lóe lên, hiện ra hai bóng người, Dương Khang vội vàng lôi kéo Quách Tĩnh núp ở góc ngọn đèn dầu chiếu không tới.

Dương Khang đang nghĩ ngợi có thể hay không là ách phó mang tới điểm tâm, liền nghe trong phòng truyền tới tiếng nói:

“Cha, ta muốn ngươi theo giúp ta đi Bạch Đà sơn cầu thân.”