[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi - Chương 46: Quyển sổ chép tay & ngoài ý muốn phát hiện ra…




Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— một cục đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm khuấy động tầng tầng lớp lớp cuộn sóng…

************************************

Haruhisa một bên lau ngăn tủ, một bên ở trong lòng tính toán buổi tối trở về nên làm món gì cho Gaara ăn.

Cô nhất định phải đem những dinh dưỡng đã tổn thất ở trong thời gian ngắn như vậy, bồi bổ trở về cho Gaara!

Bởi vì ngoại trừ điều này ra, hiện tại cô cũng không làm được cái gì khác…

Nghĩ vậy, Haruhisa không khỏi có chút ảm đạm.

“Điều gì đã làm cho em buồn rầu thành dạng này?”

Inoue đi tới đây, vỗ vỗ trên đỉnh đầu của cô gái ở trong góc rề rà.

Haruhisa ngẩng đầu lên, có chút đáng thương hề hề nói:

“Đột nhiên, em cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.”

Inoue nhớ lại buồi chiều ngày hôm qua Haruhisa một mặt kích động, hoảng loạn chạy tới bệnh viện. Suy xét một chút, hỏi:

“Cậu ta bị thương rất nặng?”

Haruhisa gật gật đầu:

“Dạ…”

“Vậy những người khác đâu?” Inoue bình tĩnh như không có việc gì tiếp tục hỏi. “Những Ninja khác ở trong tổ thì thế nào?”

“Những người khác rất khoẻ.”. Vừa nghĩ như vậy, Haruhisa liền nhịn không được nắm lấy tóc của bản thân. “Gaara là người bị thương nặng nhất.”

Kankuro người ta hôm nay đã có thể vui vẻ cùng Temari đi đến sân huấn luyện.

Chỉ có Gaara, cánh tay phải còn được bó bột cố định. Bị cô ra mệnh lệnh không được phép đi ra ngoài, ở nhà tu dưỡng.

“Như vậy à…” Inoue như có đăm chiêu suy nghĩ gật đầu. Lại nhìn nhìn cái người một mặt buồn rầu – Haruhisa, mở miệng nói. “Bằng không hôm nay em hãy về nhà trước đi? Có cần anh ứng trước tiền hai ngày nay không?”

Haruhisa nghe vậy, hai mắt sáng lên óng ánh nhìn Inoue:

“Ông chủ, có phải đó là tiền lương nghỉ phép?”

************************************

Vào lúc Haruhisa về nhà, trong phòng khách không có một bóng người.

“La La La?”

Cô đem này nọ trong tay để vào phòng bếp, một bên chạy lên lầu, một bên hô.

Không có người trả lời.

Tâm tình Haruhisa bỗng chốc cuồn cuộn lên. Gaara sẽ không phải là gạt cô, lén đi đến sân huấn luyện chứ?

Cô bước hai bậc chạy lên lầu, một bên nắm lấy tay nắm, đẩy cửa phòng ra.

“La La La!”

Trong phòng ngủ đèn sáng, Gaara ngồi ở trước bàn học. Lúc này đang quay đầu lại nhìn người đang đứng ở cửa – Haruhisa, trong tay trái hắn còn cầm một cây bút.

“Cậu đã trở về?”

Gaara buông bút trong tay, từ ghế tựa đứng lên.

“…”

Nhìn Gaara từng bước một đi về phía cô, nước bọt treo ở trong cổ họng Haruhisa mới an tâm nuốt xuống dưới.

Coi như tên ngốc này cũng coi như biết thức thời, không có ở sau lưng cô làm loạn. Nếu như hắn thật sự dám đang ở trong tình trạng bị thương chạy đến sân huấn luyện hay đi nhận nhiệm vụ. Về sau cô nhất định sẽ chỉnh đốn hắn bằng ớt xanh!

“… Cậu đang viết cái gì?”

Haruhisa kiểm tra cánh tay phải đang quấn băng gạc của Gaara một chút, ngửa đầu hỏi hắn.

“… Quyển sổ chép tay.”

Gaara dùng tay trái dắt Haruhisa, lôi kéo cô đi đến chỗ bàn học.

Trên bàn bày ra một quyển sổ chép tay của Hatano Masago, chính là quyển sổ hai ngày trước Haruhisa đang chép đến được một nửa.

“Cậu đang giúp tớ sao chép lại quyển sổ của ông nội sao?” Haruhisa sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Gaara tràn đầy nghi vấn. “Nhưng mà tay phải của cậu…”

“… Có thể không được ngay ngắn cho lắm.”

Sau tai Gaara nhẹ nhàng xuất hiện một màu đỏ nhàn nhạt. Hắn có chút mất tự nhiên đem tay trái giấu sau lưng, nhỏ giọng nói.

Haruhisa nhìn thấy động tác nhỏ của Gaara, kéo tay trái hắn giấu ở sau lưng qua. Quả nhiên, trên ngón tay thon dài dính không ít nét mực.

Cô không nói chuyện, lôi kéo Gaara đi vào phòng tắm. Lấy một viên xà phòng nhỏ, xoa nhẹ tạo ra thật nhiều bọt biển, bôi chà ở trên tay của Gaara, từng chút một tẩy rửa nét mực ở trên tay Gaara.

Gaara nhìn Haruhisa yên lặng không tiếng động, cho rằng cô đang tức giận vì hắn đã động vào đồ vật của Hatano Masago mà không có sự cho phép của cô. Hắn liếm liếm môi khô ráp, mở miệng nói:

“Nếu như cậu không thích, về sau tớ sẽ…”

Haruhisa ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu, nhìn Gaara một mặt rối rắm, bật cười “Xì” một tiếng. Cô cũng không quan tâm bọt biển đang dính ở trên tay, thuận thế nâng mặt Gaara lên, dòng nước chảy trong ánh mắt màu hải đường ấy mang tên ‘cảm động’:

“Tớ cũng không hề biết hóa ra La La La viết chữ bằng tay trái lại đẹp như vậy! Cảm ơn cậu đã giúp tớ sao chép lại quyển sổ của ông nội!”

Nói xong, Haruhisa liền di chuyển thân mình lên phía trước, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi còn dính bọt biển của Gaara.

Gaara sững sờ ngốc ngốc, sờ sờ chóp mũi của bản thân, kết quả càng chà càng nhiều bọt biển. Hơn nữa, nét mực càng ngày càng lan ra, một khuôn mặt tuấn tú đang êm đẹp thế kia thế nhưng lại biến thành mặt mèo, chọc cho Haruhisa cười vang không ngừng.

Temari cùng Kankuro về muộn nhìn trên bàn trống rỗng, lại nghe được trên lầu truyền đến tiếng cười. Cả hai không khỏi nhìn thoáng qua, từng người đều tự lau mấy vạch đen trước trán cùng với mồ hôi lạnh sau đầu.

************************************

Haruhisa thu dọn phòng bếp xong, lại đưa cho Temari cùng Kankuro trái cây hoa quả tốt nhất. Lúc này cô mới chậm rì rì vào phòng của cô… và Gaara.

Gaara vẫn như cũ ngồi ở trước bàn học, sao chép lại quyển sổ của Hatano Masago.

Haruhisa ngồi ở trên giường cạnh bàn. Một bên nhìn tay trái Gaara cầm bút viết, một bên đút vào hắn một miếng táo nhỏ đã được gọt vỏ.

Mặc dù Gaara không thích ăn đồ ngọt, nhưng đối với loại táo chua này còn có thể đồng ý ăn. Vì thế khi gặp được, Haruhisa dẽ thường xuyên mua về một ít, tùy cơ ứng biến đưa cho Gaara ăn để bổ sung vitamin.

“Haruhisa.” Miệng Gaara ngậm miếng táo, quay đầu nói với Haruhisa. “Cậu cũng biết ông nội cậu thường xuyên ở trên quyển này ghi lại.. một số chuyện khác chứ?”

Gaara chỉ vào quyển sổ của Hatano Masago ghi lại những sự việc xảy ra vào lúc trước.

Haruhisa để vào trong miệng mình một quá táo, vị chua làm cô nhếch miệng lên, sau một trận chua, cô mới gật đầu:

“Biết a! Cùng với một chút chuyện lung tung này nọ.”

Nói xong, cô liền duỗi thẳng người suy nghĩ, nhìn hướng về quyển sổ quét qua quét lại vài lần.

Đảo qua những chỗ không quan trọng, lại nhìn qua khuôn mặt của Hatano Masago cười cứng ngắc tại chỗ này.

Vuốt góc đuôi ở trên cùng của trang giấy, Hatano Masago viết một câu như thế này:

“Chiyo nói đúng… Thuật này, nếu như ngày trước sớm tan biến thì tốt biết bao. Bằng không, Showa cũng sẽ không thể…”

Những lời này của Hatano Masago viết ra toàn là những chữ “rồng bay phượng múa”, Haruhisa nhìn thật lâu mới miễn cưỡng nhìn ra được nửa câu đầu. Nhưng đến vài chữ cuối cùng, bỗng nhiên bút tích lại phai nhạt đi, cho dù Haruhisa nhìn ngang nhìn dọc đi chăng nữa, cũng không có biện pháp nhìn ra được…

Chiyo…

Ánh mặt Haruhisa lại một lần nữa lướt qua hai chữ này, giống như có một cây búa to lớn vô hình hung hăng đập vào trong tim của cô.

Người này tồn tại đối Gaara có ảnh hưởng lớn cỡ nào, trên đời này chỉ sợ chỉ có mình cô mới nắm rõ được.

Hai chữ này, giống như một chiếc chìa khóa, mở ra cái hộp Pandora thần bí được chôn giấu sâu ở trong lòng Haruhisa.

Phần trí nhớ này tận lực bị cô xem nhẹ, cùng với sợ hãi vô tận. Tại khoảng cách trong lúc đó, phun trào mạnh mẽ ra…

Gaara nhìn gò má Haruhisa trong nháy mắt đều trắng bệt ra, chân mày đều nhíu chặt lại.

Hắn theo thói quen nắm lấy tay Haruhisa, lại phát hiện ra đôi bàn tay từ nhỏ đến lớn vẫn đều luôn tỏa ra ấm áp vô tận. Giờ phút này, lại trở nên lạnh như băng, vô cùng ẩm ướt.

“Haruhisa…”

Tay trái Gaara đặt lên bả vai của Haruhisa, nhìn hai mắt Haruhisa trống không, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhíu chặt mày lại. Trong đôi mắt màu xanh ngọc của Gaara tràn đầy lo lắng.

Haruhisa lấy lại bình tĩnh, đối với Gaara miễn cưỡng cười cười:

“Tớ không sao.”

Gaara có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu. Hắn lau đi mồ hôi ở trên trán cô, lại đem tay Haruhisa nắm chặt lên.

Ban đêm, Haruhisa ở trên giường trằn trọc không yên. Xuất hiện ở trong đầu, tất cả đều là câu nói kia ở trong quyển sổ của ông nội.

Chiyo, Chiyo, Chiyo…

Làng Cát to như vậy, cô biết người gọi là “Chiyo” kia cũng chỉ có một người.

Tuy rằng bây giờ Gaara còn chưa phải là Phong ảnh, cô cũng không có nghe ba chị em bọn họ bàn bạc về việc gì.

Nhưng…

Haruhisa không ngừng ấn lấy ngực của bản thân, giống như trong giây tiếp theo, sự hoảng loạn đang nhảy nhót gì đó sẽ thoát ra khỏi nắm tay của bản thân.

“Haruhisa…”

Không biết khi nào thì Gaara đã đi tới phía bên kia giường của Haruhisa. Âm thanh của hắn mềm nhẹ trầm thấp, hô hấp ấm áp phun tại gò má của Haruhisa, mang theo một trận run nho nhỏ.

“Tớ sẽ không có chuyện gì.”

Tuy không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác nói cho Gaara biết. Sở dĩ Haruhisa lo lắng sợ hãi như vậy… là vì hắn.

Nghe xong lời này, trong lòng Haruhisa buông lỏng xuống, hốc mắt lại nóng lên. Cô đứng thẳng dậy, nhào vào trong lòng Gaara, gắt gao ôm lấy Gaara, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi ở sau gáy Gaara…

“Tớ biết…”

************************************

Mấy ngày tiếp theo, Haruhisa không có đi đến “Cửa hàng vạn năng”. Mà là ở nhà tập trung tinh thần làm mấy món ăn dinh dưỡng cho Gaara.

Gaara cũng cô cùng phối hợp, sửa tật xấu kén ăn trước kia, Haruhisa làm cái gì, hắn liền ăn cái nấy. Bộ dáng nhu thuận chọc cho tâm tình Haruhisa tốt lên không ít.

Từ sau khi bị thương, Gaara cũng bộc phát thích kề cận Haruhisa. Giúp đỡ Haruhisa làm này làm kia, có đôi khi Haruhisa đau lòng cánh tay hắn có chút bất tiện, giả bộ tức giận để hắn đi nghỉ ngơi. Hắn cũng không hé răng, tìm chỗ ở gần cô ngồi xuống, chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Haruhisa vội vàng gì đó trong tay, có đôi khi quay đầu liếc hắn một cái, nhưng lại sinh ra một loại ‘nước chảy đá mòn’, cảm thấy bình thản chính là một loại cảm giác hạnh phúc. Giống như cô cùng Gaara sẽ tiếp tục như vậy bình an tiếp tục đi cạnh nhau, cho đến khi tóc đã bạc đến trắng xóa, trở thành những người già…

Hôm nay, Haruhisa đeo một cái túi trên lưng, đi về phía tây của núi Mont.

Gần đây thời tiết bắt đầu nóng lên, Haruhisa suy nghĩ hành tây cũng không sai biệt cũng đã chín hết rồi, liền thừa dịp thời tiết mát mẻ, đi lại đó hái một chút về nhà.

Lúc đang bắt đầu thu hoạch, Haruhisa nghe được cách đó không xa truyền đến những tiếng nói chuyện. Lỗ tai Haruhisa run lẩy bẩy, ngay lập tức động tác trên tay chậm lại —— Đường thông tin, tin tức nhỏ gì đó, cô thích nhất!

“Gần đây trong bệnh viện, người bị thương ngày càng nhiều, giường bệnh cũng không còn đủ.”

“Đúng vậy, xung quanh đây đã có ba Thượng Nhẫn bị thương, cũng không biết là dạng nhiệm vụ nguy hiểm gì…”

A… Hóa ra là nhân viên công tác ở trong bệnh viện Làng Cát.

Cũng khó trách, vườn thảo dược của Làng Cát ở ngay bên cạnh núi Mont.

Haruhisa một bên cân nhắc, một bên di chuyển tới chỗ phát ra âm thanh.

“Bất quá cũng thật sự kỳ quái đâu.”

“Cái gì kỳ quái?”

“Khụ… Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng có nói cho người khác a…”

“Ừ, ngươi nói đi. Ta sẽ không nói cho người khác.”

Nghe thế, Haruhisa bỗng chốc cảm thấy hứng thú. Vội vàng dừng công việc ở trong tay, hết sức chuyên chú dựng lỗ tai lên.

“Mấy ngày hôm trước, Gaara-Sama không phải là bị thương sao? Lúc đó thương tích thật nghiêm trọng, lúc mới đầu bác sĩ vô cùng lo lắng.”

“Đúng vậy, khi đó ta có mặt ở đấy, lượng máu chảy đó…”

Nghe thế, Haruhisa không khỏi đau lòng một chút.

Cuộc đối thoại bên kia còn đang tiếp tục.

“Nhưng người kia là Gaara-Sama! Hôm kia, vào lúc tái khám, miệng vết thương trên cánh tay đều đã được khép lại hết, ngay cả bác sĩ cũng lắp bắp kinh hãi. Nói cho đến bây giờ, cũng chưa từng có người nào có khả năng hồi phục vết thương nhanh như vậy!”

Người kia tiếp lời: “Đúng vậy, người kia là Gaara-Sama a!”

Ttong lời nói của hai người kia tràn ngập sùng bái cùng kính ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ).

Kia đương nhiên!

‘Gấu mèo’ là cô được coi trọng! Người bình thường tất nhiên sẽ kém hơn!

Haruhisa âm thầm đắc ý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm, đành phải tiếp tục lắng nghe.

Người nọ có câu:

“Nhưng Gaara-Sama không để cho bác sĩ giúp ngày ấy lấy băng gạc ra, tiếp tục đeo trên cánh tay. Ngài ấy còn nói với bác sĩ, thương tích của ngài ấy đã tốt lên không được phép nói với bất kỳ ai…”

“Hả? Điều này quả thật rất kỳ quái a…”

Nghe thế, Haruhisa há to miệng ra, cái xẻng nhỏ ở trong tay đánh rơi trên mặt đất “ầm” một tiếng. Rốt cuộc, cô bất chấp từ bỏ hành tây, mang theo cái túi, phi thẳng về nhà…

************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày hôm nay trở về có chút muộn…

Trước hết, Ngọc Án gửi lời xin lỗi đến mọi người ~~~~