Đông Phương Bất Bại Chi Tử Sam Thị Vệ

Đông Phương Bất Bại Chi Tử Sam Thị Vệ - Chương 10: Thế giới của hai người





Trương Phong ôm Đông Phương Bất Bại ngồi bên giường hồi lâu, thanh âm bên ngoài mới nhỏ xuống. Giằng co xong trận này, trên người cả hai đều thấm mồ hôi, Trương Phong có đổ cũng không sao cả, chính là Đông Phương Bất Bại nếu không lau khô sẽ có thể bị cảm lạnh.


“Giáo chủ nên ngủ tiếp đi, chờ dưỡng thương tốt, những vấn đề còn lại đều có thể giải quyết.”


Trương Phong buông lỏng hai tay, bế y hồi lâu, cánh tay hắn cũng có chút tê dại.


Cả người Đông Phương Bất Bại vô lực nên đành tùy ý để Trương Phong bế y đặt lại trên giường. Hai người nằm song song trên giường đá, nhìn ánh lửa lập lòe ẩn hiện rọi vào gian ngoài mật thất, trong phút chốc cả hai cảm thấy thật an bình.


Trương Phong chung quy là chờ Đông Phương Bất Bại ngủ trước, liền xốc chăn, đem y ôm vào trong ngực, lấy chăn của mình choàng lên trên. Hắn nhớ sau khi Đông Phương Bất Bại mất máu luôn thấy lạnh, Đông Phương Bất Bại hiện tại xem gốc rễ tính mạng của hắn, vô luận việc gì, chỉ cần hắn có khả năng liền hầu hạ y ổn thỏa.


Trương Phong đang nằm mơ.


Hắn mơ thấy mình lại một lần nữa thất bại, bọn họ lại tiến tới tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, sau khi động thủ, Đông Phương Bất Bại bị đâm hai kiếm, hắn ôm Đông Phương Bất Bại máu đầy người chạy trốn,đám người Nhâm Ngã Hành theo sát phía sau, hắn băng qua hoa viên, ôm Đông Phương Bất Bại nhảy vào dòng suối nhỏ. Trong dòng suối xuất hiện một đạo ánh sáng, hắn biết đến được nơi đó liền an toàn. Mắt thấy sẽ thành công, hắn cảm thấy ngực chợt lạnh, một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực. Trương Phong không có khí lực, buông lỏng Đông Phương Bất Bại, nhìn y trầm xuống đáy.


Hình ảnh vừa chuyển, câu chuyện lần này không có Trương Phong. Thượng Quan Vân cùng Hướng Vấn Thiên nâng Dương Liên Đình tiến vào, giữa trận kịch chiến, Nhâm Doanh Doanh đánh lén Dương Liên Đình thành công khiến Đông Phương Bất Bại phân tâm. Cuối cùng, Đông Phương Bất Bại bị Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung hợp lực giết chết, trước khi chết, vì khẩn cầu Nhâm Ngã Hành buông tha Dương Liên Đình không có kết quả, y dùng hết khí lực còn sót lại chọc mù một con mắt của Nhâm Ngã Hành, bị Nhâm Ngã Hành nổi giận một cước đá bay, đập vào đầu Dương Liên Đình, kết quả sọ đầu hai người vỡ tan, Dương Liên Đình cũng bởi vậy mà chết.


Đột nhiên, hình ảnh chỉ còn lại có một mình Đông Phương Bất Bại, nửa đầu vỡ nát, một thân đầy máu, sâu kín nói,


“Ta rốt cục được chết cùng một chỗ với Liên đệ.”


Đông Phương Bất Bại quay đầu, cứng ngắc nâng lên cánh tay, vươn ngón trỏ, chỉ hướng Trương Phong,


“Ngươi trả Liên đệ cho ta!”


Chỗ ngón tay chỉ qua dấy lên liệt hỏa hừng hực, Trương Phong cảm thấy lửa này cháy lan đến người hắn, làn da không chỗ nào không cháy nát.


Trương Phong giãy dụa hồi lâu, cuối cùng mở mắt. Hắn vẫn ở trong mật thất, mà Đông Phương Bất Bại thì đang mê man bên cạnh, toàn thân nóng bừng, phát sốt cao.



Trương Phong nhìn ngoài cửa hồi lâu cũng không có ánh lửa xuất hiện, vì thế thắp mới dám đánh hỏa chiết tử, cầm khối vải ngăn chặn khe hở hẹp ở cửa, xong xuôi liền châm một cây đuốc. Khi quay lại giường thì thấy khuôn mặt Đông Phương Bất Bại đỏ bừng, hai hàng mày chau lại, tròng mắt cũng không ngừng chuyển động, tựa hồ gặp ác mộng.


Trương Phong vỗ nhẹ khuôn mặt Đông Phương Bất Bại, kêu nhỏ giọng,


“Giáo chủ, giáo chủ.”


“Liên đệ…… Đừng……”


Đông Phương Bất Bại lúc hô Liên đệ, lúc lại nói lẩm bẩm, hoàn toàn nghe không ra ý nghĩa. Trương Phong không biết làm gì, chỉ phải nắm tay y, vỗ vỗ y, trấn an nói:


“Giáo chủ, không có việc gì, thuộc hạ sẽ luôn túc trực bên cạnh giáo chủ.”


Một bên tay Trương Phong bị Đông Phương Bất Bại nắm chặt, giãy không ra, liền chỉ có cách lấy tay còn lại áp trên tường đá cho lạnh, sau đó đặt lên đầu y để hạ sốt.


Dưới ánh lửa, Đông Phương Bất Bại thoạt nhìn hết sức yếu ớt, Trương Phong cũng chưa từng hầu hạ một người toàn tâm toàn ý đến vậy, tại mảnh thiên địa nho nhỏ này, cũng chỉ có hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau.


Trương Phong sợ hãi, hắn sợ Đông Phương Bất Bại một khi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, hắn sợ chính mình đột nhiên tỉnh lại ở phòng ngủ lúc ban đầu, hắn sợ Nhâm Ngã Hành tìm được bọn họ, hắn cũng sợ Đông Phương Bất Bại sau khi lành vết thương sẽ yên lặng rời đi. Trương Phong có chút mờ mịt, tại thời gian cùng địa phương xa lạ này, hắn nguyên bản mất đi hết thảy, thứ duy nhất có thể nắm lấy, đại khái chỉ có Đông Phương Bất Bại trọng thương chưa lành, sinh tử chưa rõ này.


Sau khi hắn cho Đông Phương Bất Bại uống nước ba lần, sa lậu (đồng hồ cát) cũng đảo được hai vòng, Đông Phương Bất Bại dần dần chuyển biến tốt lên, thân nhiệt y không còn cao như trước. Có lẽ là do trụ cột hảo, cũng có lẽ là do võ công cao cường, miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại đã không nứt ra chảy máu nữa, Trương Phong nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ của y, rốt cục an tâm mà ngủ.


Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ở trong thạc thất, thấy thị vệ bên người cũng không né ra. Tuy rằng tứ chi vẫn vô lực, nhưng miệng vết thương phía sau đã được cẩn thận băng bó, chăn trên người cũng khô ráo ấm áp, tay y bị tay của thị vệ nắm chặt, mà thị vệ, hiện tại đang ngủ say. Đông Phương Bất Bại trong lòng có chút chua xót, sau khi bị tất cả phản bội, còn có thể có một người ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý vì y suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại cảm thấy chính mình cũng coi như đáng giá.


Đông Phương Bất Bại bất quá hơn mười tuổi liền mất đi cha mẹ, y phấn đấu, sở cầu cũng chỉ hai chữ danh lợi, đợi đến khi làm giáo chủ, đứng ở đỉnh cao quyền lực, y đột nhiên sinh ra một tia tịch mịch. Nói là trở lại nguyên trạng cũng tốt, nói là vì luyện Quỳ Hoa bảo điển cũng tốt, y hiện tại chỉ coi trọng một mảnh chân tình.


Nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại không khỏi cầm lấy tay Trương Phong, đầu tựa vào trên vai hắn. Động tác này liền làm bừng tỉnh kẻ vốn ngủ không quen Trương Phong.


Trương Phong nhìn khuôn mặt Đông Phương Bất Bại, nắm tay y, cảm thấy Đông Phương Bất Bại còn sống, mà chính mình cũng còn sống, loại cảm giác này thật sự là rất tốt. Hắn xoay thắt lưng, duỗi thẳng tứ chi, đem tay chính mình nhẹ nhàng rút ra, đi nấu canh cho Đông Phương Bất Bại .


Lúc này bên trong thạch thất hết thảy đều hoàn hảo, bên ngoài Nhâm Ngã Hành cùng Dương Liên Đình cũng không sống dễ dàng.


Ngày đó, sau khi Dương Liên Đình khai ra việc mật đạo có ba lối ra liền bị Nhâm Ngã Hành sai người kéo đi, đợi hắn nói ra rõ ràng phương vị liền ném hắn vào lao. Nhâm Ngã Hành tuy rằng thấy hắn chán ghét đến cực điểm, nhưng dưới sự nhắc nhở của Hướng Vấn Thiên rằng tạm thời chưa thể giết hắn, vẫn là thỉnh đại phu băng bó miệng vết thương cho Dương Liên Đình. Chính là mãnh dược ngày đó tổn thương đến căn cơ, tinh thần Dương Liên Đình rất nhanh liền uể oải, một bộ dáng bệnh tật.


Dương Liên Đình bị ném vào lao, chung quanh bày ra vô số cơ quan cùng mai phục, chỉ đợi Đông Phương Bất Bại đến cứu hắn liền tung lưới tóm gọn. Dương Liên Đình ở ngoài mặt ra vẻ trấn định, chắc chắc Đông Phương Bất Bại sẽ đến cứu hắn, nhưng trong lòng vẫn là có vài phần hoài nghi. Hắn biết mình đối xử với Đông Phương Bất Bại cũng không có mấy phần chân tình, hơn nữa ngày đó hắn quả thật là muốn mượn tay Nhâm Ngã Hành giết Đông Phương Bất Bại, chính là ai ngờ nửa đường nhảy ra một tên tử sam thị vệ phá hủy kế hoạch. Hắn không biết ngay tình hình lúc đó có mấy phần lọt vào mắt Đông Phương Bất Bại, mà kia thị vệ liệu có nói ra cái gì hay không.


Cuối cùng thị vệ kia đẩy hắn ra, ôm Đông Phương Bất Bại lăn xuống mật đạo, Dương Liên Đình lại hồi tưởng tình cảnh ngày hôm đó thêm lần nữa. Đông Phương Bất Bại bị đâm hai kiếm, cuối cùng đầy người là máu, thị vệ kia dưới loại tình huống đó cứu Đông Phương Bất Bại, không biết là hữu tâm hay vô tình. Sự tình của Nhâm Ngã Hành hai năm nay hắn đã nghe Đông Phương Bất Bại nói một ít, phen này phần thắng đã vào tay gã, hơn nữa còn có Nhâm Doanh Doanh chưởng quản Tam Thi Não Thần đan giải dược, Đông Phương Bất Bại đại thế đã mất. Thị vệ kia cứu Đông Phương Bất Bại đến tột cùng là có ý đồ gì? Dương Liên Đình nhớ tới quần áo rực rỡ, hương phấn càng lau càng nhiều trên người Đông Phương Bất Bại, không khỏi rùng mình một cái.


“Thuộc hạ tham kiến văn thành võ đức, anh minh nhân nghĩa giáo chủ!”


“Nguyện giáo chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”


“Ha ha ha! Đứng dậy đi.”


Trong đại điện, Nhâm Ngã Hành cao cao tại thượng, ngồi ở trung tâm đại điện, nhìn giáo chúng đang quỳ trên mặt đất, vô cùng vừa lòng. Dương Liên Đình này tuy rằng vô tài vô đức, nhưng công phu hầu hạ quả thật đáng được khen ngợi, vị trí an bài tốt, lề sách cũng tốt.


Nhâm Ngã Hành chịu hơn mười năm lao ngục tai ương, một khi trở lại chủ vị, lại được bọn hạ nhân tham sống nịnh hót vài câu, nội tâm đã sớm cuồng vọng đến cực điểm, cũng may hắn còn không quên chính sự. Nghe xong những câu khen ngợi của giáo chúng, liền gọi Hướng Vấn Thiên đến, cùng hắn thương lượng việc truy bắt Đông Phương Bất Bại.


“Đã có tin tức của Đông Phương Bất Bại chưa?”


“Hồi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã cử vài nhóm nhân mã, thay nhau canh giữ ở ba lối ra, định sẽ không để Đông Phương Bất Bại đào thoát.”


Hướng Hỏi Thiên hồi đáp.


“Có thể phái người đi vào điều tra?”


Nhâm Ngã Hành hỏi, ngày đó hạ mật đạo, hắn vốn muốn tự mình bắt Đông Phương Bất Bại, ai ngờ mật đạo kia rắc rối khó đi, đi không bao lâu mói biết hóa ra đó là một cái động thiên nhiên rộng rãi, đường nhánh mở rộng bốn phía, hắn cũng sợ bị lạc ở bên trong không thể thoát ra, đành phải sai người bảo vệ động khẩu, sau đó lại tính tiếp.


“Giáo chủ, có hai nhóm nhân mã đi vào không thấy ra, thuộc hạ đành phải sai người chậm rãi tìm kiếm, bây giờ còn chưa có hồi báo.”


“Được.”


Nhâm Ngã Hành gật gật đầu, Đông Phương Bất Bại bị thương rất nặng, lại theo như lời Dương Liên Đình nói, mật đạo nội tuy có thuốc trị thương, nhưng là thực vật chỉ đủ cho hai người dùng trong mười ngày, cho dù tiết kiệm, nhiều nhất mười lăm ngày hai người phải tìm đường ra, nghĩ vậy, Nhâm Ngã Hành nói:


“Bao vây chặt chẽ cửa ra vào mật đạo, trong tiểu viện kia cũng phải sai người bảo vệ. Còn có, việc đi vào mật đạo tìm kiếm cũng không được dừng lại. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”


Hướng Hỏi Thiên gật đầu xưng phải, lại nói:


“Thuộc hạ đã đem Dương Liên Đình nhốt vào lao, trông giữ nghiêm ngặt, nếu Đông Phương Bất Bại tới cứu hắn, nhất định có đi không có về.”


“Ha ha ha!”


Nhâm Ngã Hành lại cười to một trận, Đông Phương Bất Bại trọng thương trong người, tìm được hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Tiếp tới, hắn nên bắt đầu bàn đến việc nhất thống giang hồ là vừa.


Đúng vậy, dưới sự thay nhau a dua nịnh hót của giáo chúng, Nhâm Ngã Hành cho rằng chính mình là giáo chủ anh minh thần võ vĩ đại trăm năm khó gặp của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hắn chắc chắn dẫn dắt thần giáo khai sáng sự nghiệp to lớn, mà bước đầu tiên của đại nghiệp, là diệt Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng với Thiếu Lâm Võ Đang.


Nhâm Doanh Doanh cùng Hướng Vấn Thiên tuy hữu tâm khuyên giải, nhưng bất đắc dĩ lòng tự tin của Nhâm Ngã Hành đã bị giáo chúng khen ngợi đến bành trướng vô hạn, cái gì cũng đều nghe không lọt tai. Vì thế Hướng Vấn Thiên đành phải nói,


“Giáo chủ vừa mới chấp chưởng thần giáo, chi bằng trước tiên quen với giáo chúng”


Như thế, việc tấn công Ngũ Nhạc kiếm phái tạm thời được dời lại.


Mấy ngày này, Nhâm Ngã Hành vội vàng triệu hồi giáo chúng từ khắp nơi, để bọn họ đến thăm viếng Nhâm giáo chủ anh minh thần võ. Bọn giáo chúng này kiếm ăn dưới tay Dương Liên Đình đã nhiều năm, cái thói nịnh hót đã sớm ăn sâu vào tiềm thức, vì thế sau một phen triệu kiến, lòng tự tin của Nhâm Ngã Hành lại càng lớn.