Động Tình

Chương 13: Em thích anh




Lần chạm môi của cô với hắn khiến Lục Sát nhất thời đờ người ra rồi mặc cô dùng đầu lưỡi thơm tho vẽ theo đôi môi mỏng của hắn.

Phía xa xa, Đường Thiếu Khôn thất vọng nhìn cảnh tượng trước mắt diễn ra. Còn Tích Thấu đi theo sau anh cũng ngạc nhiên.

Hồi lâu sau Hàn Khiết Tình mới buông hắn ra, đôi mắt trong suốt ngẩng lên nhìn Lục Sát, cất giọng nghiêm túc:

“Lục Sát! Em thích anh!”

Đây là lần đầu tiên đại tiểu thư có tiếng nhất Thượng Hải đi tỏ tình sao? Ôi thần linh ơi!

Lục Sát vẫn im lặng chăm chú nhìn cô, hắn không ngờ cô cưỡng hôn hắn còn tỏ tình với hắn. Đúng mong muốn của hắn quá còn gì?

Thấy Lục Sát cứ im lặng mà nhìn mình không chớp mắt, Hàn Khiết Tình mất kiên nhẫn lại nhón chân lên hôn vào đôi môi mỏng của hắn lần nữa, đầu lưỡi mềm mại khẽ cạy hai hàm răng hắn ra.

Cánh môi trái tim của cô khi chạm vào môi Lục Sát như có dòng điện nào đó chen vào trong tim hắn. Lục Sát nhếch đôi môi mỏng lên hóa bị động thành chủ động, bàn tay đưa theo giữ lấy gáy Hàn Khiết Tình rồi hôn càng sâu hơn.

Cô hơi ngạc nhiên vì sự đáp lại của hắn nhưng cũng nhanh chóng phối hợp. Lát sau khi không thở được nữa cô muốn buông ra nhưng Lục Sát cứ ghì chặt lấy cô.

Hắn thầm nhủ, chết tiết! Môi Hàn Khiết Tình quá mềm mại, hương vị trong khoang miệng của cô lại thơm tho lạ thường! Lục Sát nhất thời không để ý đến hơi thở dồn dập của cô mà cứ dùng lưỡi hút hết vị ngon ngọt trong môi cô.

Khi đã thỏa mãn hắn mới buông Hàn Khiết Tình ra, cô lúc này thở hổn hển nhìn hắn:

“Anh muốn giết chết em bằng nụ hôn đấy à?”

Hắn không trả lời cô nhưng lại ghé lên gò má đang ửng hồng của Hàn Khiết Tình rồi cắn khẽ, để lại dấu răng trên đó. Nhìn gương mặt cô lúc này đáng yêu vô cùng!

Hàn Khiết Tình xoa xoa chỗ hắn cắn rồi hờn dỗi nói:

“Anh làm gì vậy?”

Trên môi Lục Sát nhếch nhẹ, hắn cất giọng trầm ổn:

“Lưu lại dấu cắn định tình!”



Cô nhất thời ngẩn ra với câu nói của hắn. Lục Sát thấy bộ dạng cô cứ mở to đôi mắt trong suốt nhìn mình thì có chút dở khóc dở cười rồi xoa đầu cô dịu dàng:

“Ngốc ạ! Em đã dũng cảm tỏ tình rồi thì sao tôi nỡ từ chối?”

Hóa ra là như vậy! Hàn Khiết Tình sựt tỉnh ra ẩn ý từ câu nói của hắn. Nhưng mà, Lục Sát có biết lãng mạn không vậy? Sao cô cảm thấy câu yêu đương của hắn quá..quá là kì dị đi chứ?! Nghe ra chẳng giống yêu nhau chút nào.

Gương mặt xinh đẹp của cô lúc này khiến Lục Sát lại phá lệ mà hôn lên đôi môi Hàn Khiết Tình lần nữa. Cô không phản kháng mà choàng hai tay lên cổ hắn, đáp trả nhiệt tình.

Từ xa, Đường Thiếu Khôn đau lòng quay đi không nói lời nào. Còn Tích Thấu vẫn luôn đi theo phía sau anh..

...----------------...

Buổi tiệc sinh nhật đã kết thúc.

Trong phòng Hàn Khiết Tình chất chứa tất cả món quà sinh nhật nhưng cô không để tâm đến. Cô chỉ muốn tìm ra món quà của Lục Sát mà thôi!

Nhớ đến lúc nãy cô và hắn hôn nhau lâu như vậy bây giờ Hàn Khiết Tình mới có chút ngượng ngùng, gò má hồng hào hẳn lên.

Nghĩ vậy cô lại cứ cười tủm tỉm không ngớt, loay hoay một hồi cô đã tìm ra món quà có tên Lục Sát. Bên ngoài là chiếc hộp dùng màu tối làm nền chủ đạo, hình dáng và nắp hộp vô cùng sang trọng, càng tôn lên khí chất của món quà này.

Hàn Khiết Tình vội dùng tốc độ nhanh nhất mở nó ra. Ánh sáng từ món quà đó chiếu thẳng vào mắt cô. Những viên kim cương chói lóa trên sợi dây chuyền phát ra ánh sáng lung linh.

Mặt dây chuyền được thiết kế theo kiểu ngôi sao và mặt trăng dính lấy nhau đính từng hạt kim cương quý hiếm. Cô xoay xoay mặt dây chuyền rồi mới để ý ở mặt trăng có khắc một dòng chữ nhỏ: Lục Sát!

Còn ở ngôi sao ấy có khắc tên cô: Hàn Khiết Tình. Đây như là một ý nghĩa liên kết bền chặt với nhau chứ?

Hàn Khiết Tình vô cùng thích món quà này của hắn.

Vội vàng đeo lên cổ rồi ngắm trong gương, sợi dây chuyền lấp lánh này vô cùng thích hợp khi đã chọn Hàn Khiết Tình làm chủ nhân. Cô vui sướng liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Sát.

Tiếng chuông đổ hai hồi đã có người nhấc máy, giọng nói lười biếng của hắn vang lên trước:

“Nhớ tôi?”



Hàn Khiết Tình ngượng ngùng mà nâng niu sợi dây chuyền rồi cất giọng ngọt ngào:

“Ừm..nhớ anh rồi! À cảm ơn món quà của anh!”

Đầu dây bên kia im lặng giây lát rồi tiếp tục cất lời:

“Thích không?”

“Thích cực kỳ!”. Hàn Khiết Tình liền nhanh chóng trả lời ngay.

Lục Sát nghĩ nghĩ gì đó rồi nói:

“Em biết ý nghĩa của sợi dây chuyền đó không?”

Ý nghĩa? Đúng là cô cũng hơi phân vân về ý nghĩa của sợi dây chuyền này. Hàn Khiết Tình nhất thời im lặng không trả lời. Lục Sát liền thay cô nói:

“Mặt trăng là tôi, có thể ví như khi tôi đã bị mây đen che khuất thì em sẽ là ngôi sao lấp lánh chiếu lấy tôi. Dùng ánh sáng của em để che chắn và bảo vệ cho tôi...”

Hàn Khiết Tình cảm động với từng câu chữ của hắn, nhất thời trên gò má có dòng lệ chảy dài. Cô vui vẻ mà nói vào điện thoại:

“Ý nghĩa của sợi dây chuyền này thật đặt biệt nha! Nói cho anh biết, anh đã tặng Hàn Khiết Tình này rồi thì mãi mãi cũng đừng hòng lấy lại! Trừ phi chính thức em trả cho anh!”

Lục Sát cười khẽ vào điện thoại rồi cất giọng trầm ổn:

“Được!”

Giọng nói ngọt ngào của Hàn Khiết Tình vang lên:

“Vậy em không làm phiền anh nữa! Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Lục Sát buông điện thoại xuống rồi cúp máy. Khẽ mở đôi mắt lạnh lẽo ấy ra, đối diện với khung cảnh bầu trời đêm qua cửa sổ chiếu vào gương mặt hắn. Hắn đưa mắt nhìn theo mặt trăng và ngôi sao đang ở gần kề nhau, như ý nghĩa mà hắn nói với Hàn Khiết Tình vậy. Lúc này Lục Sát đang suy ngẫm gì đó nhưng lại chẳng tài nào đoán được qua vẻ lạnh lùng của hắn..