Động Tình

Chương 89: Giây phút sững sờ




Veronica dõi mắt nhìn qua cửa kính màu đen của xe nhưng không hê nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông, đến khi chiếc xe thương vụ đã lăn bánh từ lâu mà ánh mắt cô vẫn còn đăm đăm nhìn theo nhu một bùa chú thôi miên cô vậy.

“Veronica, cậu làm sao thế?” Eirian gọi Veronica mấy lần nhưng cô không nghe, đến khi cô ấy lay lay cánh tay cô mới kéo Veronica trở về thực tại.

“Không có gì, người đó là ai vậy?” Gương mặt thờ thẫn của Veronica khôi phục lại sự trầm lặng như bình thường, cô mở cửa ra để Eirian bế Khiết Khiết vào trong rồi đóng cửa lại, không nhịn được mà vô thức hỏi.

Eirian bế Khiết Khiết sải bước chân đi thẳng lên cầu thang, nhẹ nhàng đáp: “Đó là chú đẹp trai của Khiết Khiết, anh ấy vừa mới giúp...” Nói tới đây Eirian chợt im bặt, cô tặc lưỡi một cái, thật muốn bịch lại cái miệng của mình mà! Vốn định không muốn nói cho Veronica vì sợ cô ấy sẽ lo lắng, nhưng cuối cùng Eirian vẫn lỡ miệng mà thốt ra lời không nên nói.

Biểu hiện ngập ngừng đó của Eirian nhìn sơ qua là Veronica đã biết có chuyện gì xảy ra, cô hơi nhíu mày một cái rồi không lên tiếng nữa mà lâm vào trầm mặc, đứng ngoài cửa phòng của Khiết Khiết nhìn Eirian bế con bé đặt lên giường rồi đắp chăn cho cô bé sau đó bật đèn ngủ với ánh sáng nhẹ rồi đi ra khỏi phòng.

Eirian vừa đóng cửa phòng Khiết Khiết lại thì liền bắt gặp ánh mắt chất vấn của Veronica, như là đang muốn nói thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Nhìn đôi mắt tràn đầy sự dò xét như muốn xuyên thấu cả cơ thể mình của Veronica, Eirian nuốt nước bọt mấy cái rồi kéo cô ấy về phòng mình, nhấn Veronica ngồi xuống giường rồi bắt đầu thành thật kể lại mọi chuyện không sót một chi tiết nào.

Sắc mặt Veronica mới ban đầu còn bình tĩnh như thường, cô im lặng lắng nghe Eirian mà không nói bất cứ câu nào, đến khi hoàn toàn nghe được mọi chuyện thì sắc mặt cô mỗi lúc mỗi tệ hơn, đôi mắt trầm lặng không chút gợn sóng giờ đây toát lên sự lạnh lùng, đợi Eirian vừa dứt lời cô liền nhíu mày lập tức hỏi vào vấn đề quan trọng nhất: “Khiết Khiết thật sự không bị thương nặng?”

Eirian nhìn sắc mặt lạnh lùng của Veronica mà nhất thời sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cô có vẻ mặt này, vội lắc đầu: “Không, con bé không bị thương nặng lắm. Chỉ là bị đẩy một cái nên không sao.”

Veronica rũ đôi hàng mi cong cong như cành lá liễu, cô trầm mặc một lát rồi mới cất giọng trong trẻo pha lẫn chút nghi ngờ: “Ý cậu là, người đàn ông đó đã giúp cậu đòi lại sự công bằng?”

Eirian nghe Veronica hỏi như thế liền trầm ngâm suy nghĩ, cô nhớ tới chuyện Lục Sát có ý tứ là vì cô bế Khiết Khiết nên mới đưa cô về nhà, nghĩ tới đó cô liền lắc đầu ngao ngán: “Đòi lại cho mình cái gì chứ! Anh ấy là thay Khiết Khiết trả đũa lại người phụ nữ kia chứ, anh ấy còn trước mặt mọi người sỉ nhục cô ta, còn nghiêm túc tuyên bố có anh ấy thì sẽ không để ai bắt nạt Khiết Khiết.” Vế sau Eirian nói còn mang theo sự háo hức và nhiệt tình, nhớ tới tình cảnh lúc đó cô thật sự hâm mộ Khiết Khiết nha!

Gương mặt Veronica không chút biểu cảm, cô trầm ngâm nhíu mày suy nghĩ về lời nói của Eirian, người đàn ông đó sao lại giúp Khiết Khiết như thế? Hình như hai người họ chỉ mới gặp nhau đúng hai lần, làm sao người đàn ông kia lại hết lòng giúp đỡ và thay Khiết Khiết trừng trị kẻ bắt nạt con bé chứ?

“Eirian, cậu nói là anh ta đã đưa cho người phụ nữ kia cả một tấm chi phiếu còn nói điền tùy ý?” Veronica trầm mặc giây lát rồi mới đắn đo suy nghĩ một hồi, trong trẻo cất giọng ngờ ngợ.



Eirian lập tức gật đầu như bổ thóc, ánh mắt cô còn láng long lanh như hai hòn thủy tinh trong suốt: “Đúng vậy, cậu không biết lúc đó anh ấy soái đến mức nào đâu, ngang nhiên trước bàn dân thiên hạ mà vã mặt cô ta rồi còn dùng giọng điệu khinh bỉ chế nhạo cô ta nữa, lúc thuộc hạ của anh ấy đưa chi phiếu còn giả vờ cố tình làm rớt xuống, sau đó anh ấy còn giẫm tay cô ta nữa. Thật sự mình tận mắt chứng kiến tình cảnh lúc đó vô cùng hào hứng và đắc ý thỏa mãn cực kỳ luôn ấy.”

“Nhưng mà... anh ta không tiếc số tiền lớn như thế mà tặng luôn cô ta sao?” Veronica trầm ngâm nhìn vẻ mặt sung sướng đắc ý của Eirian mà lên tiếng hỏi.

“Không sai, nhưng mà nhìn sơ qua bề ngoài thì có lẽ anh ấy không phải tầm thường, đến Giám đốc khách sạn đó còn bị anh ấy thu thập mà.” Eirian sờ sờ cằm nghĩ tới bộ dạng đẹp trai của Lục Sát lúc ra tay dằn mặt Cao Tấn Long cùng người phụ nữ kia càng cảm thấy hài lòng.

Veronica trầm mặc một lát rồi thở dài, đôi mắt cô khôi phục sự tĩnh lặng như thường: “Eirian, sau này nếu gặp lại anh ta thì nhớ trả cho anh ta bốn trăm tệ kia, một lát nữa mình sẽ chuyển khoản cho cậu sau. Số tiền đó không nhỏ, hơn nữa anh ta với Khiết Khiết cũng chẳng thân quen, không thể vì thích con bé mà vung tay số tiền đó như vậy...” Lời nói Veronica hơi ngập ngừng, ánh mắt cô đột nhiên hơi trầm xuống một chút nhưng ngay lập tức biến mất: “Với cả, mình cũng không muốn nợ người ta quá nhiều.”

Eirian hơi ngạc nhiên vì lời nói của Veronica, nhưng mà qua ánh mắt nghiêm túc và lời nói không muốn nợ bất cứ ai của cô ấy thì thật sự đã để Eirian hiểu tính cách của Veronica, cô ấy không muốn có bất cứ liên quan hay nợ nần gì với một người xa lạ, Eirian thở dài rồi gật đầu một cái.

...----------------...

Tại một công xưởng xe hơi.

Từ bên trong Lục Sát dẫn đầu đi ra, theo lịch trình sau khi đến Barcelona thì ngày thứ ba hắn sẽ đi khảo sát tiến độ của công xưởng này, từ sáng sớm hắn đến đây, đôi chân dài thẳng tắp của hắn liên tục bước nhanh, phía sau hắn là Duật Ấn và vài tên thuộc hạ, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên mập mạp cố gắng đuổi kịp bước chân của Lục Sát, dù mệt muốn ngã khụy ra nhưng ông ta giữ thái độ vô cùng cung kính với hắn, liên tục nói không ngừng nghỉ báo cáo lại tiến trình của công xưởng.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Lục Sát chẳng nói bất cứ một lời nào cả, tiếng nói của người đàn ông trung niên bên cạnh cứ vang lên nhưng gương mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, đối với vô số lời báo cáo của ông ta hắn chỉ lạnh lùng : “Ừ” một tiếng, còn lại chỉ là hờ hững nghe ông ta nói.

Mã Vận Bằng nói cả một buổi sáng muốn khan cả cổ họng nhưng ông ta chỉ nhận được một chữ “ừ” của Lục Sát, mồ hôi hai bên thái dương chảy rữa, cổ họng khan đến khác khô, nhưng ông ta vẫn không dám lên tiếng chất vấn hắn. Cuối cùng, sau khi ra khỏi công xưởng, khi nhìn thấy Lục Sát chuẩn bị lên xe rời đi thì ông ta lập tức nịnh nọt lên tiếng: “Ngài Lục tiên sinh, đây là lần đầu tiên ngài đến Barcelona khảo sát. Hay là tôi dẫn ngài đi tham quan một chút nhé?”

“Không cần.” Lục Sát hờ hững lạnh giọng đáp một tiếng, hắn đến đây chỉ là khảo sát công xưởng này mà thôi, nếu như xong hết mọi thứ thì hắn sẽ lập tức bay về Thượng Hải, công việc của hắn chất như đống núi, còn bảo hắn đi tham quan thành phố Barcelona sao?

Mã Vận Bằng liếm môi suy nghĩ một lát, vì ông ta chỉ mới là Phó giám đốc của công xưởng này, muốn mượn cơ hội làm hài lòng vị ôn thần trước mặt này đây nên giở đủ lời ngon ngọt trước mặt hắn, nếu như để lại ấn tượng tốt thì ông ta chắc chắn sẽ trở thành Tổng giám đốc. Nghĩ ngợi một lát ông ta nhớ ra gì đó lập tức nói: “Ngài Lục tiên sinh, ngài đừng vội. Tôi có một người bạn là Giám đốc của một nhà hát lớn ở nơi này, trong đó có vô số mỹ nữ xinh đẹp và tài năng nhiều vô kể, nhất định ngài sẽ thích.” Nói tới đây ông ta chợt nghĩ tới một người liền vui mừng ra mặt lập tức lia lịa: “Đúng rồi ngài Lục, trong đó có một cô gái được mệnh danh là ‘Quốc Sắc Thiên Hương’, cô ấy vừa xinh đẹp như thần tiên giáng trần vừa có giọng hát làm say động lòng người. Tất cả những người đi nghe hát đều thích cô gái đó cả.”

Nghe giọng điệu tâng bốc cô gái kia của Mã Vận Bằng, khóe môi Lục Sát chỉ nhếch lên nụ cười lạnh, xinh đẹp, giọng hát làm động lòng người? Đối với hắn trên đời này những điều đó chỉ có một mình người con gái hắn yêu là có mà thôi, ngoài cô ra dù người khác có như thế thì hắn cũng chả thèm để tâm đến, những người như thế ngoại trừ Hàn Khiết Tình ra thì đối với hắn chỉ là một hạt cát giữa sa mạc, không đáng nhắc đến.



“Không hứng thú.” Lục Sát nheo mắt lạnh giọng như băng không nhanh không chậm đáp, thái độ vô cùng hời hợt và chẳng quan tâm để ý bày rõ ràng.

Mắt thấy Lục Sát đã tiến bước đến bên xe, Duật Ấn vừa mở cửa xe ra thì Mã Vận Bằng lập tức nghĩ mọi cách để lấy lòng người đàn ông cao cao tại thượng này, ông ta nhanh miệng lia lịa nói hết không chừa thứ gì: “Ngài Lục, ở nơi đây chỉ là người đi nghe hát thì không ai là không thích Veronica cả, chỉ cần ngài nhìn qua dung nhan và nghe thấy giọng hát của cô ấy một lần nhất định sẽ nhớ mãi không quên.”

Mã Vận Bằng cầu trời khẩn phật cho vị hung thần này sẽ nghe lọt tai lời ông ta nói một lần thôi cũng được, quả nhiên, khi lời ông ta vừa dứt thì bước chân của Lục Sát đột nhiên dừng lại, hắn nhíu mày một cái xoay mặt nhìn ông ta: “Veronica?”

Mã Vận Bằng vui như mở cờ trong bụng, chắc chắn vị hung thần này đã nghe lọt tai tên cô gái đó, ông ta lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng! Veronica là cô gái có sức hút nhất ở nhà hát đó. Tôi dám lấy danh dự của tôi đám bảo khi ngài Lục đến đó thì chắc chắn sẽ thích cô ấy.”

Bên tai Lục Sát không hề nghe lọt một chữ nào của Mã Vận Bằng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại tên gọi “Veronica”, hình như hắn đã nghe cái tên này ở đâu đó một lần rồi thì phải...

Veronica... hình như là tên mami của Khiết Khiết? Dòng suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn, trùng hợp như thế sao?

“Được, đi thôi.” Lục Sát bất chợt như ma xui quỷ khiến lên tiếng nói, sau đó không thèm nhìn đến sắc mặt vui mừng của Mã Vận Bằng mà leo thẳng lên xe.

...----------------...

Nhà hát El Gran Teatre Del Liceu.

Bên trong nhà hát chỗ ngồi đã đầy ắp tất cả mọi người, ánh đèn sáng rực chậm rãi bao quát khắp cả nhà hát. Cho đến khi, rèm sân khấu chậm rãi mở ra, ở bên trái sân khấu đặt một cây đàn piano rộng lớn, một người đàn ông chậm rãi đặt tay lên những phím đàn, thanh âm dịu nhẹ như suối chảy vào tai mỗi người.

Ngay khi thanh âm tiếng đàn vừa phát ra, từ trên trần sân khấu chậm rãi thả xuống một cái xích đu được làm bằng gỗ và sợi dây thần hai bên, trên đó là một cô gái ngồi từ từ xuất hiện. Ánh đèn khắp dưới khán đài đều đã tắt hẳn, ánh sáng chiếu rọi thẳng vào người cô gái ngồi trên xích đu chậm rãi thả xuống.

Ở hàng ghế VIP đầu tiên dưới khán đài, ngay một chỗ ánh đèn tắt hẳn chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông, đôi mắt Lục Sát nhắm tịt lại, hắn không hề để tâm đến mọi thứ xung quanh mà chỉ im lặng ngồi ở đó. Nhưng chợt, khi một giọng hát quen thuộc đột nhiên cất lên giữa bầu không khí im lặng này. Trái tim Lục Sát đập mạnh một nhịp và điên cuồng kích động, hắn lập tức nhanh chóng choàng mở mắt ra, nhìn qua gương mặt xinh đẹp của cô gái ngồi trên xích đu đã được mạn che mặt che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt trầm lặng không chút gợn sóng, ngay khoảnh khắc Lục Sát nhìn vào đôi mắt đó, hắn hoàn toàn sững sờ...