Động Tình

Chương 91: Lạnh lùng xa cách




Nhìn thấy cơ thể bất động đang bất động phía trước đó, bước chân của Lục Sát ngày một nhanh hơn, trong lúc tiến về phía trước trái tim hắn đang điên cuồng loạn nhịp không kiểm soát mà tưng bừng trong lồng ngực, ngay khi đứng sau lưng cô hắn đã không thể kìm nén sự kích động của mình nữa mà lập tức bắt lấy cánh tay xoay người cô lại, sau đó siết chặt cơ thể cô vào lòng, nỗi nhớ bốn năm dài đằng đằng sau trùng phùng chỉ mong được dùng cái ôm này để thỏa mãn sự khát khao cho trái tim lạnh lẽo của Lục Sát.

Ngay khoảnh khắc hắn dùng vòng tay siết chặt cơ thể mềm mại của người con gái vào lòng, Lục Sát mới thật sự nhận thức được mình không phải đang nằm mơ, đây là người con gái hắn yêu sau khoảng thời gian mòn mỏi chờ đợi, cô lần nữa xuất hiện, như một ngọn lửa ấm áp chiếu rọi vào cuộc sống giá lạnh âm u của hắn, suốt bốn năm qua, cuộc đời của hắn chẳng có gì ngoài sự cô độc và tịch mịch cả, hắn sống như một cái xác không hồn, mỗi ngày đều gắng lên bày ra vẻ bề ngoài lạnh lùng và cao cao tại thượng. Nhưng, mỗi ngày trôi qua đối với Lục Sát chẳng khác nào một cực hình vậy, hắn như đi lạc vào thế giới tăm tối và chỉ có một màu đen bao trùm lấy, hắn đi mãi, đi mãi đến khi cả người kiệt sực mà nằm phơi thây giữa một vùng trời đen tối cũng chẳng tìm được đường ra. Cho đến khi ôm người con gái mà hắn yêu vào lòng, cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của cô, hắn mới nhìn thấy một hi vọng đã được thắp lên, cô xuất hiện đã khiến cho thế giới của hắn sáng bừng và rực rỡ lên, cho hắn một ánh sáng lấp lánh dẫn hắn đi ra khỏi sự cuồng ngộ đó và cứu hắn khỏi thế giới tăm tối tràn ngập sự đau khổ, mãi mãi lạc trong bóng đêm của hắn.

Lục Sát thật sự cảm tạ trời đất, hoặc là hắn tự nhận thấy một sự liên kết giữa tâm hồn với nhau xuất hiện trên người hắn với cô vậy, ngay khi nghe thấy cái tên Veronica hắn đột nhiên cảm nhận được một sự xúc động len lỏi trong lòng mình, thế nào mà như ma xui quỷ khiến lại đi đến đây nghe cô hát, để rồi cũng nhờ vào đó đã nhìn thấy người con gái mà hắn đã nhớ nhung bao năm qua...

Veronica là Hàn Khiết Tình...

Mà Hàn Khiết Tình cũng chính là Veronica...

Hai cái tên xa lạ không có một chút liên quan như hai người dưng nước lã vậy mà cuối cùng lại cùng hợp lại thành một người...

Cả khu vực hậu trường đều lặng ngắt như tờ. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía một người đàn ông cao lớn ôm chặt lấy người con gái trong lòng không buông, hình ảnh này đập vào mắt họ đều trở thành một quả bom nguyên tử nổ tung một cái ầm vang ngay bên tai họ. Ngay cả Kỳ Tư Duệ vừa đứng sau Veronica... à không, Hàn Khiết Tình cũng sững sờ và bàng hoàng kinh ngạc nhìn hai người họ. Anh hoàn toàn hóa thành pho tượng đá mà trơ mắt ra nhìn cảnh tượng ấy. Từ đằng xa, Eirian và Khiết Khiết định đi lại chỗ Hàn Khiết Tình nhưng chợt nhìn thấy có một người đàn ông chạy đến ôm cô, hai người họ trong lúc không nhìn rõ mặt liền lập tức chạy tới, cho đến khi thấy rõ người đàn ông là Lục Sát thì liền sững bước lại, sững sờ chớp chớp nhìn đăm đăm, sự kinh ngạc tột độ không thể diễn tả cảm xúc của bọn họ ngay bây giờ.

Vòng tay Lục Sát ôm càng chặt hơn, như một gọng kìm khóa chặt lại thân thể trong lòng, hắn sợ một khi buông ra cô sẽ lập tức biến mất, lúc đó sẽ đập một tảng đá lớn lên đầu hắn và cho hắn biết đây chỉ là ảo ảnh mà thôi. Như thế thì cuộc sống tăm tối và lạnh lẽo của hắn sẽ một lần nữa bao vây lấy cuộc đời Lục Sát, hắn mãi mãi chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng đó không bao giờ thoát ra.

Sau khoảng vài phút bị ôm chặt sắp không thở nổi, Hàn Khiết Tình mới lấy lại hồn phách trở về rồi dùng hết sức lực đẩy người đàn ông ra, lạnh lùng cất tiếng kháng cự: “Buông ra, anh là ai vậy?”

Lục Sát bị cô đẩy ra mà nhất thời chết đứng tại chỗ. Ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người con gái trước mặt mà không thốt nên lời: “Tình Tình... là anh đây... em không nhận ra anh sao?”

Gương Hàn Khiết Tình duy trì sự lạnh lùng xa cách với hắn, đôi mắt cô khi áp vào lồng ngực Lục Sát ban nãy đều là sự kinh ngạc cùng thống khổ, nhưng khi trực tiếp đối diện với hắn đã khôi phục lại sự trầm lặng như bình thường, cô xoa xoa hai tay bị hắn ôm chặt mà hời hợt lên tiếng: “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi cần phải biết anh sao?”



Câu nói lạnh lùng và ánh mắt lẫn thái độ xa cách như người dưng nước lã của Hàn Khiết Tình đã trực tiếp đẩy Lục Sát rơi tận xuống hầm băng lạnh lẽo, hắn tiến lên rồi nắm cánh tay cô, giọng nói trở nên run rẩy: “Tình Tình... em không nhận ra anh sao? Anh là Lục Sát đây...”

Hàn Khiết Tình híp mờ đôi mắt trầm lặng nhìn hắn như nói cho hắn biết hành động bây giờ của hắn rất nực cười, cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn mà cười châm chọc một tiếng: “Vị tiên sinh này, anh nhận lầm người rồi. Tôi không biết anh là ai cả, còn nữa, tôi không phải là Tình Tình gì của anh. Tên của tôi là Veronica, không phải như tên anh đã gọi.”

Cả người Lục Sát cứng đờ, ánh mắt hắn tràn ngập sự căng thẳng chưa từng có: “Không thể nào, anh không thể nhận lầm người được. Em chính là Hàn Khiết Tình, bây giờ em đứng trước mặt anh như thế anh làm sao có thể nhận lầm được? Hơn nữa...” Nói tới đây đôi mắt Lục Sát lóe lên một tia sáng của sự khẩn thiết hi vọng: “Hơn nữa nếu như em không phải Hàn Khiết Tình thì tại sao lúc nãy anh gọi tên em em lại đứng yên?”

Thân thể Hàn Khiết Tình cơi cứng ngắt lại, bàn tay đang xoa xoa cánh tay cũng chợt siết chặt, đôi mắt trầm lặng cô đột nhiên gợn một cơn sóng nhỏ nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là sự hờ hững: “Đó là phản xạ tự nhiên của con người mà thôi, nếu như anh gọi một cái tên khác như Hoa Hoa, Dao Dao, Tranh Tranh, Noãn Noãn gì đó chắc chắn tôi cũng sẽ có biểu hiện như thế, chuyện này rất đỗi bình thường. Chả lẽ tôi đứng lại thì anh đã chắc chắc tôi là Tình Tình gì đó của anh rồi à?”

“Không, em chắc chắn là Hàn Khiết Tình! Anh không bao giờ có thể nhận sai người được cả, Tình Tình... em đang nói dối, có phải em vẫn còn hận anh nên mới không muốn quen biết anh không?” Từng tế bào trong cơ thể Lục Sát co dãn tê tái, hắn cảm nhận được trái tim mình vì ánh mắt lạnh lùng của Hàn Khiết Tình đối diện với hắn khiến hắn đau đến chết đi sống lại.

Nghe câu hỏi của Lục Sát, trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình không hề có biểu hiện gì lạ, nhưng đôi môi giấu sau mạng che mặt lại đang rỉ máu vì bị cắn đến đau đớn mà vẫn tỏ ra hết sức bình thường: “Vị tiên sinh này thật là hài hước, ở quá khứ hay hiện tại, mà cũng có thể là tương lai tôi không hề quen biết gì đến anh thì làm sao lại giả vờ không nhận ra anh? Còn nữa, anh nói sai một chỗ rồi, tôi với anh chưa từng quen biết nhau thì làm sao có yêu thương gì đó được, mà đã không yêu thì càng không thể hận anh được đúng không?”

Mỗi câu mỗi chữ hời hợt của cô đều như vạn tiễn xuyên qua cơ thể của Lục Sát, hắn lập tức tiến lên không cho Hàn Khiết Tình cơ hội gì phản kháng mà giật đi mạng che mặt của cô, lộ ra một gương mặt xinh đẹp như mỹ nhân bước ra từ trong tranh, đối diện đôi mắt trầm lặng lại toát lên sự xa cách hờ hững của cô hắn kích động nói: “Rõ ràng em chính là Hàn Khiết Tình, đây là gương mặt của em, cả giọng hát của em cũng chứng minh em chính là Tình Tình của anh...”

Hàn Khiết Tình bị giật đi mạng che mặt cũng không tỏ ra sốt sắng, cô bật cười khẽ một tiếng châm chọc: “Vị tiên sinh này, trên đời này có biết bao nhiêu người giống nhau. Cũng có thể là Tình Tình Tình gì đó của anh có gương mặt và giọng hát giống hệt tôi cũng không chừng, hoặc là tôi với cô ấy cũng có thể là chị em sinh đôi thất lạc cũng không chừng.” Hàn Khiết Tình nhướng mắt lộ ra sự thú vị mà cười cợt nói, sau đó cô nghĩ tới cái gì đó bèn thay đổi sắc mặt trở lại dáng vẻ lạnh lùng, nhún vai một cái trong trẻo cất giọng: “Ôi quên mất, quên nói cho anh tôi là con một của gia đình rồi, vậy nên tôi với Tình Tình của anh không có bất cứ quan hệ gì, còn nữa, tôi dùng toàn bộ danh dự của tôi khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm với anh là tôi hoàn toàn không biết anh, cũng chưa từng có liên can hay quen biết anh ở quá khứ cả.”

Một tia thất vọng đớn đau xẹt qua trong đôi mắt thâm thúy của Lục Sát, hắn trầm mặc không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô chăm chú, như muốn dùng ánh mắt dò xét xuyên thấu suy nghĩ và lời nói của cô vậy, rất lâu sau hắn mới chậm rãi cất tiếng: “Em thật sự không phải Hàn Khiết Tình?”

Đôi mắt Hàn Khiết Tình lóe lên một tia bi ai nhưng nhanh chóng biến mất ngay lập tức, cô gật đầu một cái mà ung dung thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi không phải là Hàn Khiết Tình. Tên của tôi là Veronica, và tôi cũng chính là Veronica, không thể nào từ Veronica mà qua lời anh nói lại biến thành Hàn Khiết Tình được.”



Biểu hiện của Lục Sát khôi phục lại trạng thái như ban đầu, hắn hơi rũ tầm mắt xuống một chút che giấu đi sự thống khổ nơi đáy mắt, bên môi cười chua chát một tiếng: “Được, cô Veronica... Xin lỗi, là tôi quá hấp tấp, nhận nhầm người. Thành thật xin lỗi.”

Nói xong hắn nhìn người con gái trước mặt bằng ánh mắt thê lương rồi không nói thêm gì nữa mà quay người bước đi thẳng không hề dừng, chỉ để lại bóng lưng cao lớn cho người con gái sau lưng.

Ngay khoảnh khắc hắn bước đi, đôi mắt Hàn Khiết Tình không che giấu thêm được sự đớn đau nữa, bàn tay cũng rì những giọt máu nhỏ dính cả vào móng tay dài màu đỏ, cô cắn chặt hàm răng và đôi môi để ngăn sự bi ai trong lòng mình. Nhìn thấy Lục Sát đột nhiên xoay người bước đi, nhìn bóng lưng cao lớn mà vững chãi của bốn năm trước đó giờ đây chỉ còn lại sự cô độc và tiều tụy hơn xưa, mà trái tim Hàn Khiết Tình như bị ai đó bóp nghẹt lại, thở thôi cũng đau...

“Veronica, cậu làm sao vậy?” Eirian ngờ ngạc nhìn thấy cơ thể bất động mà cứ đứng đó nhìn chằm chằm của Hàn Khiết Tình khi Lục Sát rời đi, cô ấy nhíu mày đi đến rồi lay lay cánh tay cô.

“Mami, mami làm sao vậy ạ?” Khương Đình đứng bên cạnh túm lấy vạt váy của Hàn Khiết Tình, ngẩng cái đầu nhỏ bé lên, thơ ngây chớp chớp đôi mắt long lanh tròn xoe mà lên tiếng hỏi.

Thanh âm của hai người họ vang bên tai mới kéo cô như đi lạc vào trong mộng tưởng trở về thực tại. Hai bàn tay nắm chặt của Hàn Khiết Tình cũng dần buông thõng thả xuống, cô nhắm chặt đôi mắt trầm lặng rồi hít thật sâu một hơi dài để đè nén sự kích động và thống khổ trong lòng lại, điều chính trạng thái bình thường nhất có thể, ngay khi cô vừa mở mắt ra đã khôi phục lại sự trầm lặng và trầm tĩnh như thường ngày, xoay người nhìn Eirian mà mỉm cười khẽ: “Không sao đâu... Eirian, cậu đừng hỏi gì cả, được không? Sau này có cơ hội mình sẽ nói cho cậu nghe. Bây giờ mình mệt rồi, chúng ta về thôi...” Nói rồi không đợi Eirian lên tiếng cô đã xoay người rời đi khỏi khu vực hậu trường.

Eirian phía sau nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn phía trước mà sững sờ ngờ nghệch, trầm ngâm một hồi rồi cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khiết Khiết nối theo bước chân của Hàn Khiết Tình.

Chiếc xe MPV đậu sẵn ở ngoài nhà hát chậm rãi lăn bánh trên con đường dài, bầu không khí trong xe lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng cả. Eirian và Khiết Khiết ngồi đưa mắt nhìn nhau xong lại chuyển sang Hàn Khiết Tình từ nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng, bọn họ không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cả, chuyện vừa rồi ở khu vực hậu trường là như thế nào chứ? Càng suy nghĩ càng mờ mịt mông lung...

Hàn Khiết Tình tựa đầu vào kính xe, đưa đôi mắt trầm lặng lại ẩn chứa sự đớn đau sâu thẳm ra nhìn bầu trời bên ngoài kính xe, cứ hễ nghĩ đến bóng lưng cô độc và đôi mắt tràn ngập sự thất vọng của Lục Sát là trái tim cô lại đau nhói khôn cùng, tại sao... tại sao...

Đã bốn năm trôi qua rồi, cô khó khăn lắm mới chống cự đến ngày hôm nay. Nhưng tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này chứ. Bao nhiêu kí ức tổn thương và những lời nói tàn nhẫn lãnh hành động ác độc của người đàn ông đó gây ra cho Hàn Khiết Tình đều ùa về trước mặt cô ngay lú này đây...

Từng hình ảnh đớn đau và sự thống khổ cứ đua nhau ập về, lần nữa đâm vào trái tim chất chứa đầy sự tổn thương chưa bao giờ lành của cô theo năm tháng. Hàn Khiết Tình khó khăn cắn chặt đôi môi tái nhợt của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, bao nhiêu giọt nước mắt không thể kìm được nữa mà lẳng lặng tuôn rơi trên gò má nhợt nhạt, trầm lặng như đôi mắt của coi vậy, thật im lặng rơi từng giọt không một ai hay biết cả, từng dòng lệ nóng bỏng lặng lẽ tôn trào chảy trên gò má lại như chảy ngược vào sâu thẳm trái tim cô vậy, đau đến tê tâm liệt phế. Ngay cả hương vị mặn chát cũng len lỏi vào khoang miêng của cô, vừa đớn đau lại vừa tê tái tâm can...