Động Tình

Chương 97: Bộc phát sự tàn nhẫn




Chết tiệt!” Gương mặt đẹp như tạc tượng của Lục Sát trở nên u ám, hắn rủa thầm một tiếng rồi ngay lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số trong danh bạ, đầu dây bên kia vừa nhấc máy giọng nói âm u tà lãnh như ma quỷ ở cõi âm ty của hắn vọng về: “Duật Ấn! Trong vòng ba phút chú lập tức kiểm tra tất cả camera trong khách sạn Casa Fuster G.L Monumento cho tôi, không để mất một bất cứ hình ảnh nào, nhất định phải tìm được Tình Tình!”

“Rõ!” Duật Ấn không dám chần chừ thêm giây phút nào lập tức ngắt máy đi hoàn thành nhiệm vụ.

Cơn thịnh nộ của Lục Sát dần bừng bừng lên hết cỡ. Hàn Khiết Tình thật sự đã xảy ra chuyện rồi, lúc nãy hắn chỉ mới đi gọi một cuộc điện thoại mà thôi nào ngờ vừa đi vào trong liền không nhìn thấy cô nữa, hắn nghĩ nhất định cô sẽ đi vào nhà vệ sinh bởi vì lúc nãy hắn đang nói chuyện điện thoại ở ngoài cổng khách sạn, không hề thấy cô. Như thế nhất định đã có người động tay động chân bắt cô đi. Đôi mắt Lục Sát trở nên u ám, chiếc điện thoại trong tay cũng bị hắn siết chặt lấy thành hình dạng méo mó, hắn đảo tầm mắt xung quanh rồi dừng lại trước cửa sau của nhà vệ sinh.

Mắt thấy Eirian hốt hoảng vừa bước vào Lục Sát liền để lại một câu nói lạnh lùng: “Veronica mất tích rồi, bây giờ cô cứ đi về nhà trước, tôi sẽ tìm cô ấy.”

Nói rồi không đợi Eirian kịp phản bác Lục Sát đã lao nhanh như một cơn gió chạy ra ngoài bằng cửa sau, tiếng bước chân của hắn dồn dập vọng vang khắp hành lang khách sạn. Vừa chạy tìm mọi phòng ở đây hắn vừa xem điện thoại, quả nhiên thực lực của Duật Ấn không tầm thường chút nào, chỉ sau ba phút liền gửi cho hắn đoạn camera bên ngoài phòng vệ sinh, cảnh Hàn Khiết Tình bị một người đàn ông lạ mắt tẩm thuốc mê rồi kéo đi. Lúc nhìn thấy hình ảnh đó gân xanh trên tay và trán Lục Sát nổi rõ cả lên, hắn lạnh lùng nói vào điện thoại một câu: “Duật Ấn! Chú lập tức chặn lại hết mọi cửa ra vào trong khách sạn không được để ai rời đi, dù bằng mọi cách nhất định cũng phải bắt được người đàn ông đó cho tôi!”

Dứt lời hắn lập tức cúp điện thoại rồi nhìn lấy số phòng mà Hàn Khiết Tình đã bị đưa vào, ngay lập tức chạy như bay đi đến phòng đó, đứng trước cửa thang máy hắn không thể chờ nữa mà sải đôi chân dài chạy như bay vào cầu thang bộ.

Tại một căn phòng ở trên tầng cao nhất của khách sạn.

Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, một thân hình vừa vặn của người đàn ông trung niên bước vào. Sau đó ông ta mỉm cười đầy nham hiểm rồi đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên giường nhìn người con gái đang hôn mê bất tỉnh, chiếc váy màu đỏ trên người Hàn Khiết Tình lúc này hơi xộc xệch một chút, vì thế càng khiến người ta cảm nhận được thân hình nóng bỏng ở bên trong, gương mặt xinh đẹp ửng lên một tầng sắc hồng.

Guillem nới lỏng cà vạt nhìn Hàn Khiết Tình từ trên xuống dưới, ánh mắt ông ta lộ rõ sự thèm khát: “Veronica, tôi đã nói ngay từ đầu. Nếu cô chịu phục vụ tôi thì tôi cũng sẽ không chuốc thuốc cô. Nếu có trách hãy trách cô ngang bướng, đừng bao giờ đổ tội lên đầu tôi.” Ánh mắt ông ta quét toàn bộ từ đầu đến chân Hàn Khiết Tình, dục vọng dâm đãng đang dần lóe lên trong đôi mắt sắc sảo của ông ta, Hàn Khiết Tình đẹp như vậy khiến ông ta không thể cưỡng lại được. Nuốt nước bọt ừng ực: “Thân hình đẹp như vậy mà tôi không thử nếm hương vị một lần chắc chắn sẽ rất uổng phí.”

Nói rồi tràng cười dâm đãng trên môi Guillem càng đậm hơn, ông ta đứng bên giường nới lỏng cà vạt đi rồi cởi thắt lưng ra, sau đó vừa định cúi xuống vuốt ve thân thể mềm mại của Hàn Khiết Tình, nhưng ông ta chưa kịp chạm vào một sợi tóc của cô thì cửa phòng đột nhiên bị một sức lực lớn như gió bão kinh hồn phá ra.



“Ầm!”

Nghe tiếng động lớn, Guillem giật mình thu tay lại rồi ngạc nhiên xoay người lại, bắt gặp một thân hình cao lớn của người đàn ông đứng ở cửa, hắn vừa nới dùng chân đạp mạnh cửa phòng, gương mặt đẹp như tạc tượng lúc này đây đã chỉ còn sự thịnh nộ cùng tức giận như một hung thần sắp tàn sát hủy diệt thiên địa. Đôi mắt Guillem kinh hồn bạc vía khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, sắc mặt Guillem tái nhợt đi, mồ hôi chảy ròng ròng mà run lẩy bẩy nhìn người đàn ông sải đôi chân dài tới chỗ mình, ông ta lắp bắp không thành tiếng: “Lục.. lục tiên sinh...”

“A!”

Nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu thì cả người đã bị một sức lực mạnh nhấc lên, Lục Sát dùng một tay túm lấy cổ ông ta giơ lên cao mà bóp chặt lấy, đôi mắt hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Guillem mà cất giọng lạnh như băng: “Guillem! Ông dám có ý động vào cô ấy?”

“Tôi... tôi... không dám... Lục tiên sinh... xin... xin ngài... xin ngài... buông tôi ra...” Cả gương mặt của Guillem như mất hết huyết sắc, ông ta khó khăn hít lấy hít để từng hơi thở mỏng manh, cố gắng giơ tay để lấy một tay đang bóp chặt cổ ông ta của Lục Sát nhưng dường như đều như vô dụng, càng ngày hắn càng tăng sức lực lớn hơn nữa.

Gân xanh trên trán Lục Sát nổi rõ mồn một, bàn tay bóp chặt cổ ông ta hơi buông thõng một chút rồi lạnh lùng nơi: “Tha? Guillem! Ngày hôm nay tôi không cho ông biết được ai nên động vào còn ai không thì ông không biết sợ đúng không?” Vừa dứt lời hắn đột nhiên túm mạnh cả người Guillem đập mạnh vào vách tường, khiến ông ta cảm thấy xương cốt toàn thân đều như rã rời đi.

Guillem bị đập mạnh vào bờ tường một trận, không có Lục Sát túm lại nên ông ta liền ngã sấp xuống nền đất, cơn đau dữ dội lan tràn khắp toàn thân. Chưa kịp ngồi dậy thì Guillem lại hét lên một trận đau đớn, hai tay ông ta bị Lục Sát kéo ngược ra đằng sau, đôi mắt hắn lúc này bị phủ một tầng đỏ rực của ngọn lửa tức giận, từng tơ máu rừng rực hiện lên trong đôi mắt thâm thúy tàn nhẫn của hắn. Guillem không hề biết được sắc mặt của Lục Sát lúc này tệ đến mức nào, ngay cả toàn thân cũng toát ra sự lạnh lẽo u ám khiến ông ta sởn cả gai ốc từng trận, hành vi thịnh nộ của hắn đối với ông ta lúc này đã vượt quá sự kiềm chế suốt bốn năm nay của hắn. Chính Guillem đã ngu ngốc kích thích con quái vật tàn nhẫn sát máu sâu trong lòng Lục Sát, khiến lúc này mọi hành vi của hắn đều mất kiểm soát.

Guillem hét lên từng trận đau đớn vì hai tay ông ta đã bị Lục Sát bẻ gãy, xương khớp rã rời cả ra, nhưng ông ta chưa kịp hét lên một tiếng nữa thì một âm thanh đột nhiên phát ra...

“Rắc rắc...” Tiếng hét của Guillem chưa kịp thốt lên đã vội im bặt, cổ ông ta bị một lực lớn xoay ngược rồi bị bẻ gãy tức thì, mọi quá trình diễn ra chưa tới mười giây. Chưa kịp cảm nhận sự đau đớn thì ý thức của Guillem dần tiêu tán, cổ ông ta bị bẻ ngoặt qua một bên, đôi mắt ông ta vẫn còn trừng trừng lên thể hiện sự kinh hồn bạc vía không thôi. Gương mặt áp xuống nền đất, cả người bất động, chỉ có đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng như chưa kịp định thần lại mình vừa bị gì thì mọi ý thức đều biến mất. Hơi thở của Guillem tắt ngủm, ông ta đã chết...

Lục Sát thả tay Guillem ra rồi đứng dậy, nhàn nhã gắn lại cúc áo ở cổ tay, hời hợt quét ánh mắt lạnh như băng lên cái xác bất động của Guillem. Bộ dạng hắn vô cùng thong thả trông rất bình thản, đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, thái độ vô cùng hờ hững và xem thường, hoàn toàn không để ý đến việc một sinh mạng vừa rồi còn sống sống sờ sờ vậy mã trong chớp mắt đã bị hắn giết chết không thương tiếc.



Duật Ấn cùng thuộc hạ đuổi theo bước chân Lục Sát rồi đứng trước cửa phòng, anh ta nhìn hình ảnh bên trong mà hơi sửng sốt một chút. Đã bốn năm trôi qua đây là lần đầu tiên Lục Sát tự mình ra tay kết thúc một mạng người, có lẽ sau khi Hàn Khiết Tình biến mất thì tính tình cũng như con quái vật hung ác của hắn cũng đã khép nép lại và được giữ gìn cẩn thận, vậy mà hôm nay Guillem lại tự nhiên lao đầu vào đường chết, nhìn trúng ai không nhìn lại nhìn đúng Hàn Khiết Tình, còn có ý muốn chạm vào cô. Không kích thích sự thịnh nộ của Lục Sát mới là lạ.

“Duật Ấn, mang xác ông ta ném vào rừng cho thú dữ ăn. Ngày mai loan tin này ra tất cả mọi nơi trong thành phố Barcelona, nguyên nhân cứ tùy tiện lấp liếm, phía cảnh sát chỉ nói qua loa là được. Còn nữa, đem hết những việc làm trái đạo đức của ông ta từ trước đến nay công bố ra bên ngoài không sót một việc gì. Ngay cả người nhà của ông ta cũng giải quyết đi, để bọn họ im lặng đừng bao giờ để tôi một lần nào nữa chứng kiến phiền phức. Nhớ kỹ, dọn dẹp sạch sẽ một chút.” Thanh âm trầm khàn nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo u ám của Lục Sát chậm rãi vang lên giữa bầu không khí đáng sợ chết chóc này.

“Vâng!” Duật Ấn dường như đã quá quen thuộc với việc làm tàn nhẫn của Lục Sát nên anh ta không hề lấy làm lạ, gật đầu cung kính một cái rồi để thuộc hạ vào trong khiêng vác xác Guillem đi. Anh ta cũng dọn dẹp lại hiện trường một chút, để cả căn phòng không còn một mùi xác chết còn vương vấn nào khác mới gật đầu cung kính trước Lục Sát một cái, sau đó cùng thuộc hạ đi ra ngoài.

Đến khi bóng lưng bọn họ biến mất sau cánh cửa phòng, Lục Sát mới từ từ mở mắt ra, hắn ngồi trên sofa chậm rãi đứng dậy đi đến bên giường, nhìn gương mặt ửng hồng của Hàn Khiết Tình mà kìm lòng không được khẽ vuốt ve gò má cô một chút. Ánh mắt lúc này của hắn đã chỉ còn lại sự dịu dàng vô bờ bến khi nhìn cô, sự thịnh nộ và tức giận ban nãy như một hung thần tàn ác đã tan biến từ lâu. Lúc này đáy mắt của hắn chỉ thu lấy gương mặt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình vào, không còn thứ gì khác...

Sự nóng nực trong người khiến Hàn Khiết Tình vặn vẹo toàn thân khó chịu, thêm một ngón tay mát lạnh của người đàn ông vuốt ve gò má đã kích thích nặng đến người cô. Cô khó chịu ư hự một tiếng, ngón tay trắng ngần đưa đến khóa váy muốn cởi ra, đôi mắt tuy nhắm nghiền nhưng vẫn lẩm bẩm: “Nóng... nóng quá...”

Sắc mặt dịu dàng của Lục Sát đột nhiên trở nên u ám, nhìn biểu hiện này của cô hắn lại lên sự tức giận. Khốn kiếp! Guillem thật sự đã dám chuốc thuốc cho cô, lúc nãy vì quá sốt ruột nên hắn chỉ nghĩ cô bị đánh thuốc mê, không ngờ cô còn bị chuốc cả thuốc kích thích tình dục. Lúc này đây dây thần kinh hắn co giật dữ dội, một cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng hắn. Nếu như... nếu như hắn tới muộn thêm một chút nữa thì sẽ thế nào? Chỉ chậm trễ thêm một phút nữa thôi thì hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô...

Có lẽ vì bị hôn mê nên thuốc chưa phát huy tác dụng, sau khoảng thời gian nhất định liền bắt đầu phát huy thật sự, cả người Hàn Khiết Tình lúc này nóng ran như lửa đốt, mồ hôi theo đó dần rịn ra trên vầng trán thanh tú và hai bên thái dương, gương mặt xinh đẹp phủ tầng tầng lớp lớp sắc hồng dịu dàng như một cánh hoa sen, cơ thể mềm mại vặn vẹo khó chịu. Mái tóc dài xõa tung trên chiếc gối màu trắng, hai tay cựa quậy muốn cởi váy ra càng khiến cho chiếc váy trên người cô xộc xệch hơn nữa, không khỏi tưởng tượng ra một đường cong gợi cảm quyến rũ giấu sau chiếc váy. Mùi hương thơm ngát quyến rũ của cô xộc vào mũi Lục Sát khiến cả người hắn căng cứng lên, nhìn thấy thân hình mềm mại trên giường liên tục cọ cọ vào người hắn, đôi mắt hắn chợt sẫm lại một chút.

Lục Sát hắng giọng một cái để đè nén lại sự khó chịu trong lòng, hắn rời tay khỏi má Hàn Khiết Tình rồi cất giọng dịu dàng bên tai cô: “Đợi anh một lát, anh đi lấy nước cho em uống. Ngoan...”

Nói rồi hắn đứng dậy định đi, nào ngờ vừa đứng dậy bàn tay hắn lại bị một bàn tay mềm mại trắng nõn khác nắm lại, theo đó là một thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu: “Lục Sát... đừng đi...”

Âm thanh mềm mại của người con gái chui lọt vào tai Lục Sát, khiến cả người từ đầu đến chân hắn chợt cứng đờ...