Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 13: Chinh phục đàn bà như chinh phục ngựa




Trên toàn thế giới ước chừng có hơn 300 loài ngựa, nhưng nổi tiếng nhất phải kể đến hãn huyết mã, ngựa thuần chủng và ngựa A rập.

Cả trường đua chỉ có một con tuấn mã đang phi như bay. Con ngựa này chỉ có bậc vương thất hoặc nhà giàu sang quyền thế mới có khả năng sở hữu bởi nó là loài ngựa có huyết thống thuần chủng, có thể nói là thượng phẩm - ngựa A rập.

Ngựa A rập có nguồn gốc từ vùng hoang mạc Trung Đông, sức sống của nó vô cùng mãnh liệt khiến hiếm có loài ngựa nào có thể sánh kịp. Chính bởi vậy, giá trị của mỗi con ngựa A rập không hề thấp, nhưng vẫn được vô số vương thất cũng như những người giàu có yêu thích và muốn sở hữu.

Cả trường đua rộng lớn chỉ có mình Thương Nghiêu giục ngựa phi nước đại. Hắn mặc một bộ đồ kỵ mã màu đen, không đội mũ bảo hiểm. Không khó để nhận ra hắn vô cùng tinh thông thuật cưỡi ngựa, hơn nữa còn là mẫu đàn ông thích mạo hiểm.

Thân hình cao lớn ngồi thẳng lưng trên con ngựa cao to. Sự tương hỗ lẫn nhau khiến vẻ tự tin cùng tính ưa vận động càng được khuếch đại, khiến người khác nhìn vào có một cảm giác không thể kiểm soát.

"Lạc tiểu thư, hôm nay Thương Nghiêu tiên sinh đã bao toàn bộ nơi này, nếu không sao chỉ có mình anh ta phóng như bay vậy chứ?" Quản lý trường đua bối rối nhìn Lạc Tranh, người đàn ông cao lớn kia là hội viên cao cấp nơi này, ông ta cũng chẳng dám đắc tội.

Lạc Tranh khẽ nheo mắt vì bị ánh nắng chiếu vào. Bộ đồ kỵ mã màu trắng càng tôn thêm vẻ lộng lẫy của làn da trắng mịn. Nghe quản lý nói vậy, chỉ khẽ cười, " Ông yên tâm, tôi sẽ không để ông phải khó xử. Nếu Thương Nghiêu tiên sinh trách tội, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả."

"Nhưng mà..."

"Hí..." tiếng ngựa hí từ xa vọng lại vẫn vô cùng dũng mãnh.

Chỉ thấy Thương Nghiêu ghì cương ngựa, khoan thai điều khiển tuấn mã theo hướng lối vào. Thân hình cao lớn trên lưng ngựa toát lên vẻ ngang tàng như thể che khuất ánh mặt trời.

Trái tim Lạc Tranh bất giác xao động. Nàng không thể không thừa nhận người đàn ông này thực có khả năng khiến người khác si mê vô điều kiện. Như lúc này đây, hắn cuồng ngạo hệt như một đế vương thời Chiến quốc, vững vàng cưỡi trên lưng ngựa, điệu bộ uy quyền khiến người khác không dám trái lời.

Nhưng mà...

Lạc Tranh nhạy cảm phát hiện ra tầm mắt hắn cũng đang hướng về phía bên này, đôi môi mòng tà mị khẽ nhếch lên, tựa hồ có chút nghiền ngẫm...

Nàng cắn cắn môi đầy khiêu khích, đem mũ bảo hộ ném cho người quản lý, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa phi nước đại.

"Ya... "

Bạch mã như một tia chớp bạc hướng về phía Thương Nghiêu lao tới, tư thế vô cùng dũng mãnh. Trong chớp mắt, Lạc Tranh ghìm cương ngựa trước mặt hắn, nhận thấy ánh mắt hắn đang đặt hoàn toàn trên người nàng, thái độ vô cùng hứng thú.

"Thương Nghiêu tiên sinh hôm nay thật rảnh rỗi." Cho dù đang ngồi trên lưng ngựa, Lạc Tranh vẫn cảm thấy hắn tựa như một đế vương cao cao tại thượng. Cũng khó trách, con ngựa hắn đang cưỡi là con ngựa vô cùng nổi tiếng, thân hình cao lớn, chỉ có dáng người mạnh mẽ như hắn mới có thể khống chế được sức mạnh hoang dã của nó.

Thương Nghiêu vỗ vỗ đầu ngựa, đôi môi mỏng hơi cong lên, "Hôm nay tôi thật sự rất nhàn rỗi, nhưng mà Lạc tiểu thư xem ra không phải mẫu người như vậy. Để có thể điều tra ra hành tung của tôi, quả thật hao tổn không ít tinh lực."

Đáy mắt Lạc Tranh có chút lúng túng, sau một khắc liền nở nụ cười xinh đẹp lộ rõ lúm đồng tiền, cất tiếng nói vô cùng rõ ràng, "Thương Nghiêu tiên sinh là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ mục đích của tôi. Đúng vậy, tôi là muốn tranh thủ cơ hội hợp tác với công ty ngài."

Thương Nghiêu thoải mái cười to, ánh mặt trời chiếu vào càng làm nổi bật thân thể cường tráng của hắn. Nhìn về phía Lạc Tranh, lên tiếng vẻ nửa thật nửa giả... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://

"Muốn hợp tác? Được, vậy xem khả năng cưỡi ngựa của cô thế nào!" Nói xong, hắn giục ngựa lao nhanh về phía trước.

Lạc Tranh thấy vậy, ánh mắt có chút căng thẳng, vung dây cương lên...

"Ya..." bạch mã tung vó lập tức đuổi theo…

Trường đua nhanh chóng biến thành cuộc đua giữa hai người.

Thương Nghiêu dũng mãnh thúc ngựa, bóng người đỏ sẫm lướt trên đường đua. Mà Lạc Tranh cũng không chịu kém thế, theo sát phía sau, từng bước tiến lại gần hệt như một cơn gió xinh đẹp.

Cuộc đua giữa một người đàn ông cao lớn và một phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trở thành một quang cảnh vô cùng độc đáo. Người đàn ông cố ý trêu đùa, người phụ nữ ung dung nghênh chiến. Cơn sóng ngầm giữa họ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Làm luật sư không chỉ đơn giản là cùng tranh biện trên tòa. Tòa án trước giờ là thiên hạ của đàn ông, phụ nữ muốn tham gia càng phải cố gắng và chịu vất vả gấp nhiều lần so với họ. Về điểm này, khi quyết định chọn khoa luật, Lạc Tranh đã hiểu khá rõ. Với sự giúp đỡ của Ôn Húc Khiên, khi trở lại trường đại học, Lạc Tranh tập trung vào lĩnh vực thương mại, từ đó nàng cũng không ngừng tự bồi dưỡng kiến thức cho bản thân.

Mục tiêu của nàng rất rõ ràng. Nàng muốn làm cố vấn pháp luật cho những tập đoàn, xí nghiệp nổi tiếng. Chính vì mục tiêu này, nàng càng phải am hiểu tường tận mọi hoạt động của nó, giám đốc là người thế nào, thích ăn món nào, sở thích ra sao, hay tới lui những nơi nào...cứ như vậy, từng chút tích lũy kiến thức cho chính mình.

Vận động, đương nhiên là một việc không thể thiếu.

Cho tới nay, người Lạc Tranh phải cảm ơn chính là Ôn Húc Khiên. Nhờ thói quen thích vận động của anh nên nàng cũng được bồi dưỡng không ít. Lĩnh vực vận động của Ôn Húc Khiên phải nói là khá đa dạng, từ tennis, bóng chuyền, bowling đến những môn thể thao có thể kết hợp bàn luận công việc như golf, rồi đến các môn thể thao mạnh như bơi lội, lặn biển, leo núi, đua xe, lướt ván, tàu lượn trên không... Về cơ bản, các môn này nàng đều đã học qua, chủ yếu dùng khi giao tiếp khách hàng, tạo thuận lợi cho công việc.

Trước đây, Lạc Tranh đối phó với khách hàng vô cùng dễ dàng. Thứ nhất là bởi vì nàng học rộng, tài cao, lại thông minh cùng với kiến thức uyên bác. Thứ hai, nàng có thể tùy cơ ứng biến để tranh thủ những sở thích của khách hàng có lợi cho công việc. Thứ ba, nàng vô cùng xinh đẹp. Đàn ông nào chả thích giao tiếp với phụ nữ xinh đẹp, loại chuyện lợi cả đôi đường như vậy chẳng có ai từ chối bao giờ.

Nhưng kể từ khi gặp gỡ Thương Nghiêu, người đàn ông này thực khiến nàng có chút nhức đầu.

Đầu tiên, là tư liệu về người đàn ông này nàng chẳng có được là bao. Tất cả tư liệu chỉ cho thấy bối cảnh của hắn vô cùng đơn giản nhưng dựa vào cảm giác nghề nghiệp của mình, Lạc Tranh biết rõ, bề ngoài càng đơn giản bao nhiêu thì chân tướng được che dấu bên trong càng kinh người bấy nhiêu. Tóm lại, người đàn ông này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thứ hai, qua hai ngày tiếp xúc, nàng phát hiện Thương Nghiêu là mẫu người thích vận động mạo hiểm, không giống như những giám đốc thông thường có bề ngoài thanh cao, thích những môn thể thao quý tộc như golf. Nàng nghĩ sai rồi, khi nàng biết được hắn sẽ xuất hiện ở trường đua, thì cũng biết thêm rằng trên toàn thế giới hắn sở hữu hơn mười trường đua ngựa.

Điểm trọng yếu nhất là, bộ dạng hắn vô cùng tà mị khiến người ta khó có thể hiểu được. Bất cứ người nào nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Lạc Tranh đều cảm thấy vô cùng hứng thú, nhưng hắn lại coi đó như một kiểu đùa bỡn, hứng thú như thể đang chơi trò mèo vờn chuột.

Người đàn ông này thực sự khiến Lạc Tranh cảm thấy đau đầu.

Thành thực mà nói, Lạc Tranh không thích vận động cho lắm. Thú vui lớn nhất của nàng chính là chơi ghép hình, ghép hình có thể khiến nàng tĩnh tâm suy nghĩ, lại rèn luyện tính nhẫn nại cực tốt, và quan trọng nhất là – không cần lãng phí sức lực.

Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là phải đuổi theo người đàn ông kia. Nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, Lạc Tranh lại lần nữa vung roi, bạch mã như một tia chớp bạc xẹt ngang trời, dũng mãnh đuổi theo hắn.

Vừa đến khúc quanh, Lạc Tranh định tận dụng lợi thế đường đua để vượt lên. Ngay khi cảm nhận được sự thành công đang đến rất gần bỗng nhiên…

"Hí…" chỉ nghe tiếng ngựa của Thương Nghiêu hí lên.

Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến Lạc Tranh vô cùng kinh ngạc đã xảy đến. Chỉ nghe con bạch mã của mình hí lên một tiếng, rồi sau đó, mãnh liệt nâng hai vó trước lên…

"Hí… "

"Cẩn thận!" Thương Nghiêu quất ngựa quành lại…

"A…" Lạc Tranh sợ hãi hét lên. Khi nàng cho rằng mình sẽ ngã khỏi lưng ngựa thì chợt cảm thấy bên hông có một sức mạnh khổng lồ, sau một khắc, cả người nàng bị nhấc bổng lên rồi lại nhanh chóng ngồi vững vàng trở lại trên lưng ngựa, nhưng là…

Sau lưng nàng đang áp sát vào vòm ngực cường tráng, phần eo nhỏ bị cánh tay đàn ông cứng rắn ôm chặt, mùi hoắc hương dễ chịu bao trùm hơi thở của nàng, đến một khe hở nhỏ cũng không có…

"Anh…"

"Suỵt..." Người đàn ông phía sau khẽ cắt ngang lời nàng, một bàn tay siết chặt lấy thân hình mềm mại, bàn tay kia ghì chặt dây cương, đem nàng vây lại trong lòng hắn, giọng nói trầm thấp mê người khẽ thì thầm bên tai, "Con ngựa này của tôi lần đầu chở phụ nữ đó."

Vừa dứt lời, Lạc Tranh chỉ nghe hắn khẽ quát một tiếng, tuấn mã liền lập tức tăng tốc phi nước đại trên đường đua..

Bên tai chỉ nghe tiếng gió ù ù, vòng tay mạnh mẽ bên hông khiến Lạc Tranh có cảm giác vô cùng an toàn, khiến cho nàng không có một chút không gian nào để trốn tránh, chỉ có thể để mặc cho phía sau lưng áp chặt vào khuôn ngực rộng rãi, cảm nhận sự cường tráng cùng nhịp tim đập vô cùng trầm ổn của hắn.

Nhịp tim của Lạc Tranh cũng theo tiếng tim hắn mà đập rộn lên, dường như hoà vào hơi thở của hắn, dần dần lạc lối…

Đây là lần đầu tiên nàng cùng một người đàn ông cưỡi chung ngựa. Bất giác không nhịn được, chỉ có thể dùng đuôi mắt len lén nhìn người đàn ông phía sau, chỉ có thể liếc thấy chiếc cằm cương nghị của hắn khiến nàng càng bối rối hơn.

Lạc Tranh không ngờ hắn lại khoẻ đến vậy, có thể dễ dàng nhấc bổng nàng từ trên lưng con ngựa đang nổi điên, trực tiếp ôm lấy nàng đặt lên lưng ngựa của hắn. Tình cảnh này nàng chưa từng dám tưởng tượng nó sẽ xảy ra trong hiện thực nhưng mà nó đã tự nhiên diễn ra như vậy…

Lại đem tầm mắt nhìn tới bàn tay đang níu dây cương của hắn, đây là lần đầu tiên nàng quan sát bàn tay hắn gần gũi đến vậy. Bàn tay hắn thật to, nhìn vào có một cảm giác vô cùng mạnh mẽ như thể nắm trong tay sức mạnh khống chế hết thảy.

Nhất là bàn tay đang siết chặt eo nàng, độ nóng của bàn tay hắn như xuyên thấu y phục khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng bối rối lại thêm vài phần rung động khó hiểu.

"Này... Dừng lại." Lạc Tranh không nhịn được vội kêu hắn. Cảnh tượng vừa rồi quả thực quá lãng mạn, lại toát lên một vẻ mập mờ khó tả. Hắn là bạn thân của bạn trai nàng, tình cảnh này thật khiến người ta không cách nào giải thích.

Thương Nghiêu cũng thật nghe lời, cười ha ha một tiếng liền ghìm cương ngựa. Tuấn mã theo lệnh hắn, chạy dần chậm lại rồi sau đó ngừng hẳn.

Thương Nghiêu xoay người nhảy xuống, liền sau đó hướng về phía Lạc Tranh còn ngồi trên lưng ngựa, chìa tay ra…

Lạc Tranh có chút thất thần, trong chớp mắt, nàng cảm nhận được sự cao quý của dòng dõi vương thất toát ra trong từng động tác của hắn, vô cùng ưu nhã…

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng bị choáng rồi hay sao?

Khẽ mím môi, đặt bàn tay nhỏ bé vào trong tay Thương Nghiêu, xoay người theo xuống ngựa.

Mùi hoắc hương dịu nhẹ lại một lần nữa tràn tới, mê hoặc lòng nàng.

"Cảm ơn..." giọng nói của Lạc Tranh có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng hơi mất tự nhiên…

Khoé môi Thương Nghiêu hơi cong lên, dường như đang đánh giá bộ dạng lúng túng của nàng, đôi mắt thâm thuý khó lường, nghiêng đầu nói, "Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạc tiểu thư quả thật không tồi, chỉ tiếc là phút cuối lại kém một nước."

Lạc Tranh nghe vậy, tính háo thắng lại nổi lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, không vui phản bác lại, "Nếu như không phải ngựa của Thương Nghiêu tiên sinh có chuyện, thì ngựa của tôi cũng không bị hoảng sợ."

Nàng rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là có thể chiến thắng rồi, tất cả đều do hắn dở trò quỷ.

Thương Nghiêu nhún nhún vai, đi đến bên tuấn mã, bàn tay khẽ vỗ lên lưng nó, lại khẽ huýt sáo. Chuyện khiến Lạc Tranh khiếp sợ thực sự đã xảy ra. Con ngựa trắng của nàng đã chạy từ hồi nào đang ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh Thương Nghiêu.

"Cô sai rồi, không phải nó hoảng sợ mà là hai con ngựa đang biểu đạt tình cảm với nhau." Vừa nói hắn vừa đưa tay nắm lấy cương con ngựa trắng, bàn tay khẽ vuốt ve bờm ngựa, khuôn mặt cương nghị dường như hoà hoãn hẳn lại.

Lạc Tranh nhìn động tác của hắn, nghe lời nói của hắn đến ngây người. Động tác vuốt ve bờm ngựa của hắn như thể đang vuốt ve thân thể một người phụ nữ khiến nàng trào dâng một cảm giác khô nóng.

Sao có thể như vậy?

"Duyên phận đôi khi là một điều thật tuyệt vời. Con ngựa bạch mà cô chọn lại vừa vặn là con ngựa tôi chọn để phối ngẫu cùng ngựa của mình. Ngựa của tôi hí lên, đương nhiên bạch mã sẽ có phản ứng đáp lại." Thương Nghiêu vô cùng thản nhiên nói ra một câu kinh động lòng người, nói xong liền nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sững sờ của Lạc Tranh, ánh mắt hiện lên ý vô cùng xấu xa.

"Lạc tiểu thư, đây chẳng phải gọi là "Phu xướng phụ tuỳ" sao?

Ngôn ngữ của hắn vô cùng bá đạo chiếm tiện nghi hết lần này tới lần khác.

Lạc Tranh vô thức nhíu mày, khẽ hắng giọng, nở nụ cười mang theo chút miễn cưỡng, "Trình độ tiếng Trung của Thương Nghiêu tiên sinh quả thật uyên thâm, khiến tôi vô cùng bội phục."

"Lời khen của Lạc tiểu thư, tôi xin nhận." Thương Nghiêu nhếch môi cười, kéo dây cương, "Lạc tiểu thư nếu đã thích cưỡi ngựa, vậy thì con ngựa trắng này tặng cho cô làm quà gặp mặt."

"Vô công bất thụ lộc, Thương Nghiêu tiên sinh, món quà này quá lớn, tôi không thể nhận." Mặc dù Lạc Tranh không hiểu lắm về ngựa, nhưng cũng có thể nhìn ra con bạch mã này mang huyết thống tôn quý vô cùng, nếu không sao có thể được chọn làm phối ngẫu với con ngựa của hắn.

"Trung Quốc có câu "Bảo kiếm tặng anh hùng", hiện tại "Danh mã tặng mỹ nhân" cũng không phải là không thể." Dưới ánh mặt trời, Thương Nghiêu nở nụ cười mang theo ý mập mờ, không rõ mục đích.

Lạc Tranh nhanh chóng cân nhắc tình hình. Nếu là người đàn ông khác, nàng sẽ vui vẻ nhận ngay. Nhưng mà lại là hắn – không thể khiến người ta không suy nghĩ, nói không chừng đây là mánh khoé khảo nghiệm đối phương của hắn cũng nên.

Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Thương Nghiêu tiên sinh đã nhắc tới từ duyên phận. Tôi nghĩ rằng mình và con ngựa này vô duyên nên mới không khống chế được nó. Xem ra chỉ có Thương Nghiêu tiên sinh mới có thể làm được việc đó mà thôi."

"Lạc tiểu thư hẳn biết chuyện càng khó làm lại càng kích thích." Thương Nghiêu bộ dạng lười biếng lên tiếng, "Thao túng cùng khống chế mới là lạc thú của thuật cưỡi ngựa đích thực. Tôi thích loại vận động mạo hiểm này vì nó là biểu hiện của sự chinh phục." Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần nàng.

Gần đến nỗi Lạc Tranh có thể cảm nhận bóng dáng mình in trong mắt hắn.

"Tôi cho rằng, cảm giác chinh phục cùng khống chế trong một số trường hợp không hề phân biệt đối tượng. Đối với phụ nữ cũng vậy, chinh phục phụ nữ giống như chinh phục ngựa, càng khó khăn, tôi lại càng thấy hứng thú."