Chương 99: Mai táng sơ tâm
Tuyết Sinh không nhớ bản thân đã g·iết bao lâu, mặc dù quên thực tại, hệt như một cỗ máy g·iết chóc, nhưng hắn biết tất cả những kẻ bỏ mạng dưới Phượng Hoàng Phần Nộ đều là người mang huyết thống Triệu thị.
Hai mắt nhắm chặt, cảm nhận âm thanh gào thét đến từ bốn phía, mũi hắn ngửi thấy mùi máu tươi thật nồng, rất tanh.
Cảnh tượng ngàn mạng người Tuyết gia, có ấu nhi lão phụ, nam công nữ thị, bỏ mạng dưới Đồ Đao lại hiện lên, chồng chất, trùng kích trong đầu.
Tuyết Sinh không rõ, g·iết chóc như thế liệu có thành tính, có phải là quá tàn nhẫn hay không!.
Nhưng hôm nay trở về, phụ mẫu, huynh trưởng đều c·hết hết rồi..Cả Tuyết gia ngoại trừ hắn không còn ai sống sót.
Sơ tâm theo hắn bốn năm, chèo chống hắn trưởng thành, nhiều lần kéo hắn sống dậy từ vực thẳm, tranh thủ cho hắn từng tấc hơi thở để giãy dụa trong thế đạo điên cuồng...Vỡ nát!
Toàn bộ âm thanh biến mất trong một sát na này, hết thảy khung cảnh như bong bóng vỡ tan, cả thế giới chỉ còn lại màu ám đục, tròng mắt hắn đều là máu.
Tuyết Sinh cảm thấy lạnh.
Như mùa đông năm nào không nhớ rõ, theo đại ca trốn nhà ra ngoài thành nghịch tuyết, nhìn thấy rất nhiều n·gười c·hết cóng, t·hi t·hể ủ trong nước bùn, xương cốt bị chó hoang tha chạy, năm đó hắn cảm thấy thế giới thật ghê sợ, có một loại băng lãnh từ trong tâm thần, tan thành nước, lạnh thấu linh hồn.
Tuyết nhân thứ nhất mà hắn đắp mang dáng dấp một n·gười c·hết cóng.
Về sau đại ca không dẫn hắn theo.
Đó là lần đầu tiên hắn có nhận thức đối với thế giới.
Cả người Tuyết Sinh bắt đầu run rẩy.
Rét lạnh cùng chiến túc lan ra toàn thân, nhớ lại Tuyên lão từng nói một câu.
"Thế gian vốn rất bi ai, con người ta sinh ra, mặc định phải đi thẳng về phía trước, tìm tòi những thứ tốt đẹp hoàn mỹ nhất, nhưng cuối cùng không thừa lại cái gì! Chỉ làm cho tiếc nuối càng nhiều hơn, dằn vặt càng sâu hơn".
Mưa phùn bỗng nhiên rơi xuống, gió lạnh từ phương bắc thổi tới, đem băng sương phủ kín thiên địa, lạnh lùng đối với chúng sinh.
Màn mưa này trắng đục như vải tang, gió thổi mưa bay, gom góp từng giọt cho đến khi đủ nặng, dứt khoát rơi xuống làm mặt đất mềm ra, lòng người cũng vậy, biến hoá trong một khắc.
Tuyết Sinh cúi đầu nhìn khung cảnh tan hoang dưới chân, thấy vô số t·hi t·hể không cách nào nguyên vẹn, bên trong mớ hỗn độn tanh hôi ghê người có một cái đầu lâu hài tử, rõ ràng lúc c·hết vô cùng căm phẫn, hai mắt trợn ngược, nơi khoé còn đọng lại huyết tuyến, dường như muốn chảy ra, trút bỏ thù hận nhưng bị hàng lông mi đen dày cản lại, rốt cuộc đông cứng.
Ký ức về hài tử kia quá sức mơ hồ, gượng ép nhớ lại đầu hắn sẽ đau.
"Đại ca ca! Ngươi đứng lên đi, trời rất lạnh, nếu cứ quỳ như vậy sẽ thành người tuyết mất, yên tâm..Phụ hoàng rất yêu thích ngươi, nhất định tha cho bọn họ".
Trận mưa phùn này khởi đầu cho một cơn mưa tuyết thật lớn, ngoảnh đi ngoảnh lại thiên địa quay cuồng, từng mảnh tuyết trắng theo gió lạnh từ phương bắc gào thét trút xuống nhân gian, dường như không ngại ngùng, không cách trở, ý lạnh theo cánh tuyết mỏng tràn ra, hoá kim châm tán hạ bát phương, cách tiếp cận của nó cũng vô cùng tàn nhẫn, mặc kệ ngươi là phàm tục hay tu sĩ, nếu không kịp chạy vào mái hiên, nếu không đủ sức lực chống cự, sẽ ngay lập tức khiến cho ngươi c·hết cóng.
Tuyết Sinh đứng giữa biển tuyết, nhìn lần lượt từng cỗ t·hi t·hể bị tuyết trắng mai táng, cảm giác lạnh từ nội tâm cộng với cái lạnh của thiên địa khiến cho hắn dần dần tỉnh táo.
Tóc không còn Sát Lục ác liệt, máu tươi trên người cũng bị hoàn cảnh bên ngoài gột rửa, hai tròng mắt thanh minh.
"Báo thù là cảm giác thế này sao?" Tuyết Sinh thì thào, nhếch môi cười.
"Bồng!!".
Nhưng lúc này một lọn gió đột ngột quét qua sượt ngang cổ họng.
Hai mắt Tuyết Sinh nhíu chặt, lập tức nghiêng người, động tác cực nhanh.
Tay trái kẹp chặt mũi kiếm, tay còn lại túm lấy cổ một thiếu nữ cẩm y.
Rõ ràng thủ đoạn phàm tục không thể nào tổn thương tu sĩ, dưới cách nhìn của Tuyết Sinh, đây có lẽ là người duy nhất trong Cung Nam Nhạc còn sống sót.
Cũng giống như hắn, nàng ẩn phục, chờ đợi thời cơ xuất thủ báo thù.
"Tuyết Sinh..Ngươi là Ma Quỷ!" Thiếu nữ giãy dụa gào thét.
Cánh tay Tuyết Sinh giống như kìm sắt khoá chặt khí quản khiến nàng khó thở, tròng mắt trợn ngược lộ ra thống khổ cùng căm phẫn.
"Vân nhi!" Tuyết Sinh thì thào, lặng lẽ nhìn nàng.
Vốn dĩ thanh mai trúc mã, nhưng gặp lại bỗng hoá kẻ thù không đội trời chung.
Đối với Triệu thị, Tuyết Sinh tự thấy bản thân không sai, ngày đó Triệu Trung Hằng diệt gia tộc hắn, ép phụ mẫu huynh trưởng c·hết trong Tử Thần Viên, hôm nay Tuyết Sinh trả lại đầy đủ, chỉ là thị sát hơn cách làm của đối phương.
Nhưng đối với thiếu nữ trước mặt, Tuyết Sinh tự thấy hổ thẹn.
"Ta là Ma Quỷ!" Tuyết Sinh buông tay, nhẹ giọng thì thào.
Hắn không có nhiều thứ để phân trần, dù sao Triệu thị cùng Tuyết gia cũng phải có kết cục này.
Thiếu nữ cúi đầu, kia là câu nói cuối cùng mà nàng thốt ra, cũng sẽ là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn.
Có thể chuyện đúng sai thù hận, không bút nào viết rõ, nhưng lòng nàng rất đắng, miệng lưỡi đắng như ngậm mật.
"Thù này ta nhất định phải báo!" Thiếu nữ nức nở quay người đi xa, bước chân thật nhanh, dường như bị gió dữ ném vào trong biển tuyết.
Một mảnh vải áo bay lên.
"Ta đợi!" Tuyết Sinh đưa tay bắt lấy, tự đáp trong lòng.
Mảnh vải này xé xuống từ áo tù phạm, bên trên loang lỗ v·ết m·áu, dòng chữ xuất hiện, run rẩy nhưng nắn nót, dùng chính máu tươi để viết.
"Sinh nhi! Cả nhà chúng ta chia cách bốn năm, mẫu thân nhớ ngươi..Đứt từng khúc ruột".
"Ở ngục tối chịu đựng giày vò thống khổ, hơn ngàn ngày không nhìn thấy mặt trời, nhưng mẫu thân biết, thứ mà ngươi phải chịu đựng còn đáng sợ hơn vậy gấp nhiều lần..Mẫu thân nhớ ngươi, cầu trời cho hài tử của ta bình an sống sót..Biết khó có ngày hội ngộ".
"Tuyết gia nhiều đời trung nghĩa, Vương lệnh như vậy, không thể chối cãi!".
"Bốn năm bặt âm..Nay chúng ta đi trước một đoạn, nếu con còn sống trên đời, không cần đau thương, c·ái c·hết chính là giải thoát".
Tuyết Sinh đọc, rất chăm chú, vô cùng say mê, mắt của hắn nóng hổi, cổ của hắn nghẹn cứng, đến cuối cùng thanh âm không cách nào thoát ra khỏi miệng.
Khàn khàn tựa như sấm ở Biên Hoang, vì chịu không nổi bi ai cho nên gầm thét, không mong kinh thiên động địa, chỉ cầu giải toả u uất trong lòng.
Hai vai rất nặng, tai hắn ù đi vì gió lạnh bốn phương, v·ết m·áu trên vải áo vẫn còn chưa khô, nhuộm đỏ mười đầu ngón.
Tuyết Sinh khóc, khóc rất to, cực kỳ thương tâm.
Thiếu niên mang trong mình ý chí đại nam nhân, hiếm khi nào rơi lệ, nhưng hôm nay dù cho khoé mắt có vững chắc như toà thành cũng không cách nào ngăn được nước mắt.
Đêm nay sấm động, trận trận Lôi Đình hồi đãng chân trời, Thiên Không bị một mảnh mây đen che đậy, dường như có nước mưa rơi xuống, thiểm điện ngang dọc lập loè bát phương, chiếu sáng từng mảng bông tuyết để cho màu trắng nhuộm lên sắc tím, lộ ra khí tức t·ử v·ong.
Trấn nhỏ cách Hùng Thành mười dặm, trong khi mưa gió nổi lên cư dân đều tranh thủ thời gian về nhà, cát sỏi trên mặt đất bị gió quét qua có chút rung động, lá vàng cùng bông tuyết từng mảng lên không.
Vài người nháo nhào chạy vào bóng tối, khi hoàng hôn dập tắt, toàn trấn im ắng không một bóng người.
Thiếu niên đẩy xe hàng đi giữa dông gió, trên xe có ba chiếc quan tài đặt ngay ngắn cẩn thận.
Nửa bánh xe chìm vào tuyết, vang lên thanh âm kẽo kẹt, rõ ràng bên trong quan tài an táng tử thi, xe hàng cũng rất nặng, cát sỏi phía dưới lớp tuyết bị bánh xe nghiền nát, nhìn kỹ còn thấy nước bùn phun lên, nhưng thiếu niên kéo xe rất thong dong, dường như không quá sức.
Dáng hắn thon dài, trên thân mặc một bộ áo tang đơn bạc, đầu quấn khăn trắng, bóng lưng hiu quạnh lộ ra tiêu điều.
"Cha mẹ, đại ca..Hôm nay Tuyết Sinh lấy lễ nghi phàm tục đưa tiễn mọi người một đoạn!" Tiếng của hắn rơi xuống, cùng lúc Lôi Đình nở rộ cuối chân trời, mưa bắt đầu nặng hạt, thay tuyết vũ khuấy đảo nhân gian.
Cơn mưa này dữ dội, không biết khi nào mới tạnh.
Bánh xe lăn về phía trước, thỉnh thoảng gập gềnh rung lắc, mặc dù không có gì ràng buộc nhưng ba cỗ quan tài vẫn đứng yên một cách thần kỳ.
Tiền vàng rải xuống đất bùn, rất nhanh tan thành bọt nước.
Khói hương cuốn vòng bay vào thương khung, cũng thật nhanh bị những đám mây phía trên nuốt gọn.
Thiếu niên đẩy xe hàng đi phía trước, cách đó trăm trượng một thanh niên áo đen đầu đội nón rơm lặng lẽ theo sau.
Thanh niên này tuổi tác không lớn, cũng bộ dạng trắng mịn thon gầy hệt một tên học sĩ, có điều lưng hắn vác trường kiếm, tay cầm hồ lô rượu, chốc chốc lại nâng lên, ngửa cổ uống từng ngụm lớn.
Nước mưa cùng bông tuyết không cách nào ướt bẩn y phục hắn, trong mắt lộ ra cảm khái, đôi khi nhìn thấy bi thương.
Thiếu niên dường như không biết phía sau có người, khom lưng kéo xe hàng nặng vượt lên một con dốc cao, dừng lại thở dốc, trong miệng lẩm bẩm cái gì không nghe rõ.
Mưa thật lớn, gió thật lạnh, dường như khắc nghiệt vượt xa dĩ vãng, bởi ý cảnh ngưng tụ, mang lại một cỗ rét buốt xuyên thấu linh hồn.
Kẻ phàm rời nhà trong đêm nhất định sẽ bị cơn mưa này dội cho c·hết cóng.
Vượt qua con dốc, mặt đất thưa thớt bông tuyết, hai hàng đại thụ mọc sát, xoè tán, ngăn cản dị vật trên Thiên Không, dưới ánh sáng lờ mờ từ đường chân trời chiếu lại, hệt như một đầu quan đạo thông hướng Hoàng Tuyền.
"Cả nhà đại thúc, đại bá cũng nằm ở đây, các ngươi phải thật vui vẻ!" Thiếu niên hạ càng xe, ánh mắt ôn nhu lướt qua ba khoả quan tài, nhìn thấy tuyết đọng phía trên liền vội vàng đưa ống tay áo quét đi.
Khu nghĩa trang này chỉ có vài ngôi mộ nằm cạnh nhau.
Phía trong rải rác vòng hoa, hương nến tiền vàng giấy vụn theo gió tung bay.
Thiếu niên tìm quanh không thấy công cụ, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ dùng dao găm đào đất.
Là loại huyệt hợp táng, sâu chín tấc.