Đừng Có Quản Chuyện Của Tôi

Chương 7: Nhiệm vụ




Meo xong, Thịnh Diễn ngơ ngẩn.

Giọng ai đây?

Tần Tử Quy?

Không giống.

Tóc vàng?

Thật ghê tởm.

Vậy còn có thể là ai nữa?

......

Đệt?!

Thịnh Diễn cuối cùng cũng hoàn hồn, hơn nữa còn từ trong ánh mắt phức tạp khác thường của Tần Tử Quy và đám lưu manh, cậu nhận ra rằng bộ dáng trùm trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ mạnh mẽ khí phách khẽ kêu meo meo của bản thân đã bị bắt quả tang ngay tại trận.

Cảm giác xấu hổ mãnh liệt lập tức vọt thẳng lên trên đỉnh đầu, vành tai trở nên phiếm hồng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm khi làm đại ca trong khu vực Hạ thành Nam Vụ vẫn khiến cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, quyết định đảo khách thành chủ, lớn tiếng dọa người, đứng lên, nhướng mày chất vấn Tần Tử Quy: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Hỏi xong, cũng chẳng đợi Tần Tử Quy trả lời mà đã quay đầu nhìn về đám xui xẻo đang xếp thành hàng ở góc tường bên kia, tức giận nói: "Sao tụi bây cũng ở đây?"

Mấy người tóc vàng mới vừa bị đánh đến choáng váng, lại nghe cậu meo meo đến ngốc nghếch, chưa kịp tỉnh táo, đã bị cậu không đầu không đuôi hỏi một câu, tức khắc càng thêm hoang mang, không quá tự tin hỏi ngược lại: “Chỗ này...... Chẳng lẽ không phải là cửa sau trường học của tụi tao à?”

Thịnh Diễn: "......"

Hình như là thế.

Vậy nên là tại sao Tần Tử Quy lại có mặt ở cửa sau của trường dạy nghề?

Thịnh Diễn lại quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, đuôi lông mày nhướng cao lên.

Tần Tử Quy im hơi lặng tiếng cắm bàn tay phải đang bị thương vào trong túi quần, đáp lời trông có vẻ như rất là vô ý: "Trên đường đi huấn luyện, trùng hợp đụng phải, nên xảy ra chút xung đột."

Tóc vàng đang vui vẻ định đi tìm Lâm Khiển, kết quả lại đột nhiên bị người này dẫn vào hẻm nhỏ đánh một trận kiểu: "?"

Việc này là như vậy ư?

Vừa định đưa ra nghi vấn, đã đụng phải tầm mắt lãnh đạm do Tần Tử Quy đưa tới, ngơ ngác, sau đó ôm đầu nhanh chóng gật gật: "Đúng vậy đúng vậy."

Thịnh Diễn cau mày hỏi Tần Tử Quy: "Vậy tối qua thì sao?"

Cậu không nói cụ thể tối qua là cái gì, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.

Tần Tử Quy vẫn mặt không đổi sắc như cũ: "Tối qua đi ngang qua cửa tiệm net, nghe thấy bọn họ nói mấy lời không sạch sẽ, nên ngăn cản hai câu, rồi xảy ra chút xung đột, không có chuyện gì to tát."

Tóc vàng tối qua vốn vui vẻ lướt net, kết quả lại đột nhiên bị gọi ra ngoài đánh một trận tơi bời hoa lá belike: "??"

Việc này cũng là như vậy ư?

Sau đó lại tiếp tục đụng phải tầm mắt lãnh đạm của Tần Tử Quy, chỉ đành nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Thịnh Diễn nghe xong hai câu trả lời này, trong đầu đã mường tượng ra viễn cảnh tối hôm qua Tần Tử Quy không cẩn thận đắc tội nhóm người này sau đó bị bọn họ gây phiền toái nhiều lần.

Lại nghĩ đến vết thương trên tay Tần Tử Quy, tức thì lạnh mặt, ngồi xổm xuống, ký đầu tên tóc vàng: "Tụi mày biết đó là ai không mà dám tìm cậu ấy gây phiền phức? Có phải là do hôm qua bị đánh chưa đã thèm, hôm nay vẫn muốn ăn đập một lần nữa đúng không?"

Tóc vàng bị đánh ba trận chỉ trong vòng hai ngày tỏ vẻ: "???"

Không mà! Tui lãnh đủ rồi!

Hơn nữa bọn họ tìm người kia gây phiền phức lúc nào?!

Rõ ràng là Tần Tử Quy hai ngày vừa rồi liên tục đến tìm bọn họ gây chuyện đó có được không!

Mấu chốt là người này còn trào phúng bỏ mịa, trước khi đánh người thì phải thong thả ung dung gấp gọn tay áo, sau đó lại bớt thời giờ liếc mắt nhìn đối thủ một cái, đến khi khích bác cơn giận dữ không thể tự làm chủ trong lòng đối phương khiến nó khó có thể ém xuống mà muốn xé tan lớp da làm ra vẻ của hắn, lại bị hắn nhấc chân lưu loát đáp trả, tiếp đó sẽ chọn những nơi bên ngoài không thể nhìn ra nhưng thực chất lại đau muốn chết để đánh, không hề có một động tác dư thừa nào cả.

Toàn bộ quá trình đều không bày ra bất kỳ vẻ mặt gì, cứ như việc một chọi một đám là một chuyện nhẹ nhàng đến chết lặng, quả thật là cực kỳ làm màu làm mè.

Cái này mà bảo là bọn họ tìm người kia gây phiền phức à?

Tóc vàng làm thiếu niên bất lương nhiều năm như vậy nhưng chưa từng phải chịu nỗi oan nào lớn như thế này, nhịn không được tủi thân quát: "Ai tìm cậu ta gây chuyện! Mấy anh em tụi tao bị đánh thành bộ dạng này, mày nói xem là tụi tao tìm cậu ta gây phiền toái à? Con mẹ nó mày có biết người này......"

Tóc vàng nói đến chỗ kích động, trực tiếp buông cánh tay đang ôm đầu ra, định vén áo lên để cho Thịnh Diễn xem những vết bầm tím trên người của mình. Nhưng mà vừa mới cử động, chỉ một cái ngước mắt vô tình, lại đụng phải tầm mắt lạnh lùng của cái người đang đứng đằng sau Thịnh Diễn.

Vậy nên mới cứng đờ nửa giây, nhớ đến sự sợ hãi khi bị đối phương mặt không cảm xúc bóp cổ kề lên trên tường, yên lặng đặt hai tay lên ót, thành thành thật thật ngồi xổm xuống: "Thật xin lỗi, tao sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa. Thế nên mày nói xem cậu ta rốt cuộc là gì của mày?"

Tại sao lại khủng bố như thế chứ!

Thịnh Diễn cũng không biết Tần Tử Quy đứng sau lưng mình đang làm cái gì, chỉ cho rằng tóc vàng bị mình đánh nên rén, cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng bản thân lại bị câu hỏi của tóc vàng làm cho nghẹn họng một hồi.

Đúng vậy, Tần Tử Quy là gì của cậu?

Hàng xóm? Bạn học? Đối thủ một mất một còn nhìn nhau không thuận mắt?

Hình như không có một cái nào là thân phận thích hợp để cậu có thể nói ra lời này.

Trì trệ một hồi, Thịnh Diễn nhớ ra điều ước của ngày hôm nay, cái khó ló cái khôn, bình tĩnh giả ngầu: "Cậu ấy là đàn em của tao."

Tóc vàng: "???"

Người khủng bố như vậy mà có thể làm đàn em cho người khác?!

Gã ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

Tần Tử Quy đút hai tay vào túi, đứng dựa vào tường, khẽ gật đầu: "Ừ, tôi là đàn em của cậu ấy."

Tóc vàng: "......!"

Tại sao lại thế!

Một người khủng bố như vậy cũng có thể làm đàn em cho Thịnh Diễn, vậy thì chứng minh rằng Thịnh Diễn tất nhiên vẫn còn có chỗ hơn người nào đó mà bọn họ không biết. Nói cách khác, đủ loại hành vi lúc trước của Thịnh Diễn đối với bọn họ đều là để lại đường sống, thực lực thực tế có lẽ đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Ánh mắt khi nhìn về phía Thịnh Diễn của đám người tóc vàng tức khắc trở nên kính nể và khiếp sợ.

Mà Thịnh Diễn vốn đang lo lắng Tần Tử Quy sẽ không cho mình mặt mũi cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, Tần Tử Quy vẫn khá biết điều.

Vậy thì xem ra cái hệ thống ước nguyện kia hình như có chút hữu dụng?

Thịnh Diễn vừa lòng nhướng mày, đứng lên, móc quai đeo cặp sách, rũ mắt, nhìn xuống tóc vàng: "Nói rõ ra, cụ thể đã sai ở chỗ nào."

Hai mí của cậu trời sinh đã cực kỳ sâu, lúc mí mắt rũ xuống sẽ kéo dài thành một đường thẳng hơi mỏng, lộ ra đuôi mắt khẽ nhếch trời sinh, mang theo chút cảm giác không sợ trời không sợ đất cũng chẳng sợ gì.

Lại nghĩ đến đây chỉ là trạng thái che giấu thực lực thật, tóc vàng không nói hai lời, trực tiếp đoạt lời: "Không nên không tôn trọng nữ sinh, không nên quấy rầy nữ sinh, không nên cưỡng ép nữ sinh, không nên nói mấy lời dơ bẩn với nữ sinh, lại càng không nên đụng vào người không nên đụng."

"Người không nên đụng?"

Mấy câu trước cũng xem như là khá ổn, nhưng không hiểu sao câu nói cuối cùng lại khiến cho Thịnh Diễn cảm thấy có chút không đúng.

Tóc vàng lại cho rằng Thịnh Diễn không hài lòng đối với câu trả lời của mình, nhanh miệng giải thích: "Đều là do tui nghe lời của anh Tần, anh ấy dạy dỗ tui như vậy đó."

"Cậu ấy dạy dỗ?"

Thịnh Diễn khẽ cau mày.

Tóc vàng sợ tới mức lập tức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lời nói nguyên bản của anh Tần chính là, 'Hôm nay tao đánh mày, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là do mày đã chạm vào người không nên chạm.', hôm qua lúc anh ấy đánh tui đã nói như vậy đấy."

Tóc vàng một lòng một dạ muốn tự nhận sai rồi xin lỗi Thịnh Diễn, đáp lời trông rất chân thành và hoảng loạn, thế cho nên gã tạm thời quên mất việc nhìn xem ánh mắt của Tần Tử Quy.

Vì thế nên sau khi Thịnh Diễn nghe thấy những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Mày nói lúc cậu ấy đánh tụi bây là sao? Chẳng lẽ hôm qua không phải cậu ấy đi ngang qua, mà là chủ động đến tìm tụi bây?"

Tóc vàng đang hăng hái nhận lỗi bỗng cứng đờ người.

Tần Tử Quy rũ mi, che khuất ánh mắt.

Vậy nên đây là cam chịu?

Nếu không phải tóc vàng lỡ miệng, Tần Tử Quy còn định lừa gạt cậu à?

Nhưng mà nếu tối qua Tần Tử Quy chủ động đi đánh tóc vàng thì cứ việc nói thẳng, cũng đâu phải chuyện gì đáng mất mặt, gạt cậu làm gì, cậu cũng đâu có......

Từ từ.

Trong chớp nhoáng, Thịnh Diễn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó xoạt một cái trồi lên.

Tối qua lúc đi trực trường, bởi vì chuyện Lâm Khiển đưa băng dán cho cậu nên Tần Tử Quy mới cau mặt.

Sau khi nghe nói đám người trường dạy nghề đi tìm Lâm Khiển gây phiền phức thì trực tiếp rời khỏi trường, còn trốn khỏi tiết thi đua.

Sau đó đoán được rằng với tính cách của cậu thì sẽ tìm đám tóc vàng tính sổ, cho nên mới ngồi xổm bên ngoài chân tường bắt cậu, dùng sổ trực giả uy hiếp cậu, không cho cậu đi tìm bọn họ.

Mà để làm cho lũ tóc vàng hoàn toàn hết hy vọng, hôm nay Tần Tử Quy còn đến cửa sau trường dạy nghề đánh tụi nó thêm một trận.

Hết thảy mọi chuyện, nếu muốn trở nên hợp lý, cũng chỉ có thể là một nguyên nhân......

Tần Tử Quy thích Lâm Khiển.

Cho nên mới ghen khi thấy cô nàng tặng băng dán cho mình.

Cho nên khi nghe cô nàng bị bắt nạt bèn lập tức đi tìm tóc vàng.

Cho nên mới nói với đám tóc vàng rằng bọn họ đã đụng vào người không nên đụng.

Cho nên mới tìm mọi cách không cho cậu ra mặt giúp Lâm Khiển, bởi vì cậu chính là tình địch lớn nhất của hắn.

Tần Tử Quy chính là học sinh mẫu mực chưa bao giờ làm trái với nội quy nhà trường, thế mà lại trốn học đi đánh nhau, còn đánh nhau tận hai lần, đây không phải tình yêu thì là cái gì?

Khó trách sinh nhật năm ngoái sau khi Lâm Khiển tỏ tình với cậu thì hắn lại lập tức trở mặt.

Xem ra quả thật là bị bọn Cẩu Du nói trúng, Tần Tử Quy thích Lâm Khiển thật.

Nhưng mà cô gái hắn thích thì quan trọng, người anh em cùng nhau lớn lên mười mấy năm với hắn là cậu đây lại không quan trọng à?!

Tình nghĩa anh em mười mấy năm của cậu và hắn cứ đem đi đút cho chó ăn như vậy à?!

Ở trong mắt hắn, cậu còn không bằng một quả rắm ư?!

Thịnh Diễn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, giận đến độ không nhịn nổi nữa, nắm lấy cổ áo của Tần Tử Quy, ép hắn lên trên tường, giơ nắm đấm muốn hung hãn nện cho hắn một đấm.

Nhưng mà nắm tay vừa đưa đến trước mặt Tần Tử Quy, lại cứng đờ ngừng lại, đốt ngón tay bị niết đến trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên, cuối cùng vẫn không cam lòng rũ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Tần Tử Quy, tôi không thích Lâm Khiển! Tôi và cậu ấy không hề có quan hệ gì cả!"

Tần Tử Quy cũng không tránh né, chỉ là nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Ừm, tôi biết.”

"Cậu biết?" Nghe thấy câu trả lời này, Thịnh Diễn ngẩn người, sau đó càng tức giận hơn, "Mẹ nó cậu biết tôi không thích cậu ấy nhưng vẫn muốn tuyệt giao với tôi? Cậu có bệnh à!"

Giọng nói rơi xuống, tóc vàng vẫn luôn im lặng ngồi xổm bên cạnh bỗng cẩn thận mở miệng: "Ê này......"

"Ê này cái đéo! Câm miệng!" Thịnh Diễn cũng chẳng thèm quay đầu lại, tiếp tục phẫn nộ chất vấn Tần Tử Quy, "Nếu cậu biết tôi không thích cậu ấy, vậy mà cậu còn trở mặt với tôi, là có ý gì? Đang êm đẹp mà tôi trêu cậu chọc cậu à?"

Không đợi Tần Tử Quy trả lời, tóc vàng lại cẩn thận mở miệng: "Ê này, Thịnh Diễn......"

"Tao đã nói là mày câm miệng lại, nghe không hiểu à!" Thịnh Diễn vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ nhìn Tần Tử Quy, tức giận đến nỗi giọng nói đã có chút run rẩy, "Tần Tử Quy, hôm nay cậu phải nói rõ ràng hết cho tôi, Thịnh Diễn tôi đây rốt cuộc đã đắc tội hay có lỗi với cậu ở chỗ nào?! Chỉ cần cậu nói rõ ràng, tôi bảo đảm từ nay về sau sẽ không bao giờ nói thêm một câu nhảm nhí nào với cậu nữa!"

"Ê này......"

Tóc vàng lại tiếp tục mở miệng.

Thịnh Diễn cuối cùng cũng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, quay đầu lại: "Không thấy ở đây đang nói chính sự à! Có thể cút ra chỗ nào mát mẻ rồi ngồi ngu......"

Thịnh Diễn mắng được một nửa, khi xoay đầu ở chín mươi độ thì đột nhiên khựng lại.

Bởi vì cậu nhìn thấy ở phía cuối con hẻm, một thân ảnh mượt mà no đủ đang nổi giận đúng đùng vọt tới đây, còn kèm theo một tiếng rống hổn hển đến từ một ông chú trung niên: "Thịnh Diễn! Tôi biết mà! Em lại ở chỗ này đánh nhau!!!"

Đù má?!

Sao Chồn lại tới đây?

Bây giờ mà bị bắt về thì không phải sẽ phạt đứng nguyên một tiết tự học buổi tối cộng thêm chạy mười vòng quanh sân thể dục à?

Sự sợ hãi khi bị Chồn bắt tại trận nhất thời vượt qua sự phẫn nộ đối với Tần Tử Quy, Thịnh Diễn lập tức đứng ngơ ngác ở đó.

Mà một giây tiếp theo, cặp sách trên vai của cậu đã bị người nào đó nhận lấy, ngay sau đó cổ tay cũng bị tóm chặt, rồi cậu chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Chạy mau."

Vì thế mà ngay lúc đại não cậu còn chưa kịp phản ứng, bản năng của cậu cũng đã khiến cậu có thói quen làm theo lời chủ nhân của giọng nói này, không thèm quay đầu lại mà chạy tọt vào con hẻm nhỏ nặng nề và nóng nực trong một buổi hoàng hôn ngày hè.

Khi cơn gió nóng vương đầy mùi khói lửa phần phật xẹt qua sườn mặt của cậu, không biết tại sao, Thịnh Diễn đột nhiên nhớ về những ngày khi còn nhỏ.

Khi đó Tần Tử Quy vừa mới theo Tần Như dọn về Nam Vụ không lâu.

Hắn lớn lên đẹp trai, an tĩnh, thông minh, yêu sạch sẽ, giáo viên nhà trẻ và những bé gái đều rất thích hắn, nhưng mà hắn lại không thích nói chuyện, luôn trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, cho nên mấy bé trai vô cùng ghét hắn.

Bọn họ luôn kéo bè kéo cánh đi bắt nạt Tần Tử Quy, làm dơ quần áo của hắn, giấu bữa trưa của hắn, nhổ nước miếng ngay trước mặt hắn, nói hắn là con hoang không có cha mẹ, còn là một thằng câm không biết nói.

Mà Tần Tử Quy chỉ nghe, chứ không nói chuyện, cũng không phản bác, cũng chẳng thèm cáo trạng, đám nhóc kia được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng.

Mãi cho đến một ngày bị Thịnh Diễn bắt gặp, sau đó Thịnh -thiếu một ngày nữa là sẽ đủ năm tuổi- Diễn tức giận đến nỗi lao thẳng về phía trước bằng đôi chân ngắn củn của mình rồi trực tiếp đánh ngã tên cầm đầu Hổ Béo, liều mạng gặm một cái lên cánh tay của nó.

Nhưng mà một bạn nhỏ lớp chồi như cậu làm sao có khả năng đánh thắng được một thằng nhỏ lớp lá, cuối cùng vẫn là Tần Tử Quy xông lên đẩy những người khác ra, xách Thịnh Diễn ra bên ngoài, mới cứu được cậu.

Hôm đó bọn họ cũng chạy thật lâu thật lâu trong con ngõ vừa nóng ẩm vừa ngột ngạt trong cái ráng chiều mùa hè của thành phố Nam Vụ, cuối cùng mới cắt đuôi được đám nhóc hư đốn đáng giận kia, vì thế mà điều ước vào sinh nhật năm ấy của Thịnh Diễn chính là mong rằng cái thằng Hổ Béo kia sẽ gặp xúi quẩy.

Kết quả hôm sau cái tên Hổ béo kia thật sự gặp xui xẻo, mặt mũi bầm dập khóc bù lu bù loa bảo đảm với Thịnh Diễn rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt nạt cậu và Tần Tử Quy nữa.

Cũng là từ đó trở đi, Tần Tử Quy luôn luôn không muốn thân cận với người khác bắt đầu chờ cậu đi học rồi tan học mỗi ngày, gần như là một tấc không rời.

Sau này lên tiểu học, lúc Tần Tử Quy không thể không tạm nghỉ học một năm bởi vì một vài nguyên nhân, hắn cũng chỉ nói không sao, tại vì nếu như vậy thì hắn có thể học chung lớp với cậu, bảo vệ cậu.

Từ bé, trí nhớ của Thịnh Diễn đã rất tốt, nhưng mà cậu cũng không ngờ rằng hóa ra bản thân lại nhớ những chuyện khi còn nhỏ rõ ràng như vậy.

Thật ra cũng không phải tất cả mọi thứ đều rõ ràng, về ba cậu, về Hứa nữ sĩ lúc đó, về rất nhiều thứ khác, đều rất mơ hồ, có thể nhớ rõ ràng thì chỉ có ngôi biệt thự cổ là rợp bóng cây leo xanh và hoa tầm xuân ngoài sân, những món ăn rất ngon mà ông bà ngoại đã làm, cùng với Tần Tử Quy, người chiếm cứ gần như toàn bộ thời thơ ấu của cậu.

Nhưng mà cậu nhớ rõ thì có ích lợi gì chứ.

Tần Tử Quy chính là tên rác rưởi thấy sắc quên bạn!

Chờ đến khi Thịnh Diễn thoát ra những hồi ức xưa cũ, bọn họ đã chạy về dưới lầu tiểu khu, Thịnh Diễn hất tay Tần Tử Quy ra: "Đừng chạm vào ông đây, cút khỏi tôi càng xa càng tốt!"

Giọng cậu lúc nói chuyện có hơi hổn hển, tóc mái cũng bị gió thổi đến hỗn độn, sắc mặt ẩn ẩn hiện lên chút ửng hồng.

Thật ra Tần Tử Quy cũng có hơi mệt, nhưng vẫn liếc mắt chú ý đến áo thun màu đen bị mồ hồi thấm ướt một mảng lớn của Thịnh Diễn, thấp giọng nói: "Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói sau, lúc về cậu thay quần áo trước đã, đỡ phải cảm lạnh."

"Ai cần cậu lo!" Thịnh Diễn bây giờ nhìn thấy Tần Tử Quy là tức giận đầy bụng, cũng mặc kệ đối phương nói cái gì, mắng cũng mắng rồi.

Quát xong, xoay người chuẩn bị đi, sau lưng lại truyền đến một tiếng nói vội vàng: "Tần Tử Quy, Thịnh Diễn, hai đứa con đứng lại cho dì!"

Vừa quay đầu lại, đã thấy Tần Như đang đẩy cửa kính đơn nguyên dưới lầu đi ra, trên khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng nhu hòa lại bày ra sự phẫn nộ hiếm thấy, tóc dài cũng chỉ qua loa quấn lên, thậm chí còn chưa kịp trang điểm, vừa nhìn đã biết là vội vàng chạy ra đây.

Mà Thịnh Diễn lại đứng im tại chỗ không dám bước, chột dạ cúi đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Dì Tần."

Tần Như thấy cậu như vậy, cơn giận cũng tiêu tan bớt một nửa, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn bọn họ, rồi nói: "Lại đây, xoay một vòng."

Vì thế mà học thần lạnh lùng xa cách bất cận nhân tình và đại ca tàn bạo ngầu lòi hung mãnh nhất Thực Nghiệm Ngoại Ngữ không nói một lời vai sát vai thành thành thật thật xoay một vòng 360 độ ngay trước cửa đơn nguyên.

Vẫn ổn, chân tay vẫn còn ở đó.

Tần Như cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hòa hoãn vẻ mặt: "Không bị thương là được."

Nói xong lại cảm thấy bản thân như vậy quá dịu dàng, không có đủ lực uy hiếp, lại lập tức xụ mặt, dùng giọng điệu hung dữ nhất của mình nói: "Hai đứa còn biết về nhà! Có biết là chủ nhiệm giáo dục của hai đứa đã mắng vốn tới chỗ của dì rồi không hả? Hai đứa tự nói chuyện với thầy ấy đi, mọi chuyện là sao!"

Nói xong bèn móc điện thoại ra, khoảnh khắc đầu dây bên kia nhấc máy lại lập tức khôi phục giọng điệu dịu dàng khéo léo: "Alo, chủ nhiệm Hoàng ạ, chào thầy, tôi là phụ huynh của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn. Không có việc gì ạ, chỉ là muốn nói với thầy rằng đã tìm thấy hai đứa nhóc này rồi. Không phải sáng nay Thịnh Diễn xin nghỉ bệnh sao, thật ra còn chưa có hoàn toàn khỏe lại, vừa rồi nhìn thấy thầy, chắc là trong lòng của tụi nhỏ có hơi luống cuống, bây giờ lại bắt đầu đau đầu nôn mửa, Tử Quy mới dẫn thằng bé về nhà. Còn cái chuyện đánh nhau là sao thì tôi vẫn chưa hỏi rõ, thầy tự mình nói chuyện với hai đứa nhé."

Sau đó ấn loa, giơ điện thoại lên trước mặt của hai người, nhướng mày, tỏ vẻ người làm phụ huynh là dì đây đã tận tình tận nghĩa.

Ngay sau đó, loa phát thành lập tức truyền đến một tiếng rít gào vô cùng phẫn nộ của Chồn: "Thịnh Diễn! Bản thân em ngày thường đánh nhau ẩu đả trốn học không lo học hành thì thôi đi! Thế mà em còn dạy hư Tần Tử Quy! Trong mắt của em có còn phép vua không hả!"

"Ai dạy hư cậu ta."

Thịnh Diễn lầu bầu một câu.

Thanh âm không tính là lớn, nhưng Hoàng Thư Lương làm chủ nhiệm giáo dục nhiều năm như vậy đã sớm luyện thành một đôi tai thính ngang ngửa với chồn.

Vừa nghe thấy lời này, lập tức giận sôi máu: "Không phải em dạy hư em ấy thì chẳng lẽ là do em ấy dạy hư em à? Em có biết cuộc thi cuối kỳ lần này em được bao nhiêu điểm không? 327! Thấp nhất trong lịch sử mới! Thấp hơn người đứng thứ hai từ dưới đếm lên tận 147 điểm! Thầy ở Thực Nghiệm Ngoại Ngữ dạy học và giáo dục nhiều năm như vậy rồi nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại thành tích giống như em bao giờ cả! Mấu chốt chính là em có biết Tần Tử Quy người ta bao nhiêu điểm không? 723! Đứng nhất cả khối! Nếu em ấy có thể dạy hư em, thầy sẽ cắt đầu xuống cho em đá banh!"

Bùm cắt một đống lời, còn có chút hợp vần.

Sau khi rống xong thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hình tượng bốc khói vừa tức giận lại vừa chính nghĩa của Hoàng Thư Lương.

Sau đó Tần Tử Quy lại nhàn nhạt nói một câu: "Chủ nhiệm Hoàng, quả thật là em dạy hư Thịnh Diễn."

"?"

Tần Tử Quy bình tĩnh trần thuật: "Là tự em đi tìm đám người trường dạy nghề để đánh nhau, Thịnh Diễn chỉ là ra ngoài ăn cơm chiều vừa lúc gặp được thôi."

"???"

Cách một cái màn hình nhưng cũng có thể nhìn thấy ba dấu chấm hỏi trên đầu của Hoàng Thư Lương.

Giọng điệu của Tần Tử Quy vẫn bình đạm chắc chắn: "Nếu thầy không tin thì có thể hỏi đám người bên trường dạy nghề, hoặc là liên hệ với chủ nhiệm giáo dục của bọn họ."

"......"

Sau khi Tần Tử Quy vô cùng bình tĩnh nói ra mấy câu đó, đầu dây bên kia điện thoại bỗng trở nên an tĩnh dị thường.

Một hồi ngưng trệ ngắn ngủi.

Hoàng Thư Lương rốt cuộc cũng mở miệng: "Thầy đi tìm hiểu tình huống một chút cái đã."

Chờ đến khi thầy quay trở lại, giọng điệu đã trở nên cực kỳ hòa ái dễ gần: "Tần Tử Quy à, không phải thầy nói này nói nọ em, hăng hái làm việc nghĩa, trừng ác dương thiện, đó là chuyện tốt, đáng được khen ngợi, nhưng thủ đoạn như thế này thì bọn thầy không khuyến khích. Em đường đường chính chính là học sinh giỏi xuất thân từ một ngôi trường hiếu học, là mầm non thủ khoa, là nhân tài Thanh Bắc, là hy vọng tương lai của tổ quốc, nhất định phải học được cách bảo vệ bản thân cho thật tốt, có nghe không?"

Thịnh Diễn đứng một bên cúi đầu đá hòn đá nửa ngày nghe thế ngẩng đầu nhướng mày: "Từ từ, chủ nhiệm à, trước kia lúc em làm việc nghĩa, thầy cũng đâu có nói như vậy với em."

"Em còn lý do lý trấu à!" Hoàng Thư Lương vừa mới hòa ái dễ gần nháy mắt biến đổi sang trạng thái bùng nổ, "Em đừng tưởng rằng hôm nay không phải em cầm đầu đi đánh nhau thì sẽ không có việc gì! Có phải người đã trốn tiết tự học buổi tối là em đúng không! Người trông thấy thầy là bỏ chạy là em có phải không! Người không mặc đồng phục là em nốt có đúng không! Người ngồi trong phòng thi ngủ gục chỉ đứng hạng nhất từ dưới lên là em có phải không! Tự em đếm thử xem mình đã vi phạm bao nhiêu điều lệ trong nội quy nhà trường rồi?! Em cứ như thế này mãi, có khả năng rất lớn là sẽ trở thành mối nguy hại của xã hội, em có biết không hả!"

Thịnh Diễn: "??"

Tại sao Tần Tử Quy thì là hy vọng tương lai của tổ quốc, còn cậu lại là mối nguy hại của xã hội?

Một câu chất vấn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Hoàng Thư Lương ở đầu dây bên kia đã chém đinh chặt sắt: "Được rồi, suy xét vào việc động cơ xuất phát của hai em là tốt, cũng không tạo thành mối nguy hiểm nào, trùng hợp lại là sinh nhật của Thịnh Diễn, hôm nay thầy sẽ tha cho hai em. Tần Tử Quy, em tham gia tiết học thi đua đi, ngày mai nộp một bản kiểm điểm 800 chữ cho thầy, Thịnh Diễn, em chép hết nội dung cuốn sổ tay học sinh trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ từ đầu đến cuối cho thầy, không chép xong thì ngày mai tới văn phòng của thầy chép tiếp, đã nghe chưa!"

Thịnh Diễn: "???"

"Dựa vào cái gì mà Tần Tử Quy chỉ cần viết bản kiểm điểm 800 chữ, còn em lại phải chép hơn mười ngàn chữ quy tắc của học sinh, rõ ràng người đánh nhau là cậu ta." Thịnh Diễn cuối cùng cũng nhịn không được nữa.

Hoàng Thư Lương lại đúng lý hợp tình: "Chỉ dựa vào việc Tần Tử Quy đứng hạng nhất toàn khối, còn em là hạng nhất từ dưới đếm lên!"

Nói xong, lập tức tắt điện thoại.

Bị tắt đài theo còn có trái tim thiếu niên đầy vết thương trước sự bất công của thế gian.

Cậu quả thật là tức chết rồi.

Đầu tiên là con mèo nhỏ mà cậu vất vả nằm vùng ngồi xổm lại bị lạc mất tại vì mấy chuyện rắc rối của Tần Tử Quy.

Rồi lại phát hiện bởi vì cô gái hắn thích tỏ tình với cậu mà Tần Tử Quy lại lấy tình nghĩa anh em mười mấy năm đi đút cho chó ăn.

Sau đó lại bị chủ nhiệm giáo dục bắt được hành vi phạm tội, còn đáp trả lại bằng một màn biểu diễn tiêu chuẩn kép vô song.

Thật là chuyện gì đen đủi cũng đụng phải, mà tất cả đều là tại Tần Tử Quy!

Thịnh Diễn càng nghĩ càng giận, đoạt lấy cặp sách của mình lại, trực tiếp đẩy cửa đơn nguyên ra, một câu cũng chẳng muốn nhiều lời.

Tần Tử Quy đứng đằng sau kêu một tiếng: "Thịnh Diễn."

Ngay cả nghe cậu cũng chẳng muốn nghe, tức giận bỏ lại một câu, "Đi tham gia tiết học thi đua của cậu đi, mẹ nó đừng có làm phiền tôi.", rồi đóng sầm cửa bước vào mà chẳng thèm quay đầu lại.

Tần Như vốn muốn khuyên nhủ, nhưng dì còn phải bận rộn sửa soạn rồi đi tham gia một buổi xã giao với Giang Bình, cũng chỉ đành nói khẽ với Tần Tử Quy: "Được rồi, dì nhỏ biết hai đứa là trẻ ngoan, sẽ không làm chuyện xấu, nhưng lần sau không thể làm như vậy nữa nhé, nếu không dì cũng chẳng thể giúp hai đứa nói chuyện trước mặt chủ nhiệm Hoàng được đâu. Hơn nữa con là anh, phải nhường tiểu Diễn, lên lớp xong thì lúc về nhớ mang theo mấy món ngon, thằng bé mềm lòng, dễ dỗ."

Cậu mới không dễ dỗ đâu.

Hai tai Thịnh Diễn nhạy bén bắt giữ được câu nói cuối cùng, mặt chù ụ bước vào thang máy.

Lần này cậu thật sự tức giận, tức giận theo kiểu rất rất giận giận ơi là giận, kiểu tức giận mà cho dù có được ăn ngon cũng dỗ không được ý.

Đừng nói tới việc hiện giờ Tần Tử Quy không hề có biểu hiện ăn năn, cho dù hắn có lập tức quỳ xuống đất cầu xin cậu rồi xin lỗi cậu, cậu cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho hắn.

Người mình thật lòng thật tâm xem là anh em tốt mười mấy năm, hóa ra lại chẳng coi mình là cái thá gì cả, hơn nữa giáo viên và bạn học đâu đâu cũng đối xử bất công với mình.

Dựa vào cái gì?!

Tên rác rưởi.

Thịnh Diễn trở về phòng, giữ cửa khóa lại, móc cái gối ôm hình mèo thật lớn từ tròn tủ quần áo, lấy bút marker ra, viết ba chữ 'Tần Tử Quy' thật to lên mông của nó, sau đó ném lên trên giường, dùng tay đấm đá dữ dội.

Như là muốn phát huy toàn bộ sức lực mà lúc nãy cậu không thể xuống tay bên trong con hẻm nhỏ, cú sau còn tàn nhẫn hơn cú trước, mãi cho tới khi cái mông bằng bông kia nó đã bị đấm lõm đến mức gần như không thể nảy ra nữa, mới miễn cưỡng nhụt chí, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Chờ đến khi cậu tắm xong, xem hết bộ anime, hưởng thụ bồn tắm lớn có chức năng mát xa và xem phim của Tần Tử Quy, cuối cùng cũng bình ổn, thong thả ung dung lau tóc trở về phòng của mình.

Vừa nhìn điện thoại, đã sắp 10 giờ.

Sao Tần Tử Quy còn chưa về nhà?

Đang suy nghĩ, cửa phòng đã bị gõ gõ hai tiếng: "A Diễn."

"Tránh ra!"

Người đứng bên ngoài hơi khựng lại, sau đó thấp giọng gọi: "Tôi giúp cậu chép sổ tay học sinh."

"Không cần, tôi cũng không dám làm chậm trễ thời gian học tập của đại hội trưởng Tần nhà chúng ta, nếu không sau này trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ lại thiếu mất một thủ khoa đại học, Chồn không ăn tươi nuốt sống tôi mới lạ."

Thịnh Diễn cà khịa xong, bên ngoài cửa phòng quả thật không còn tiếng người nữa.

"?"

Mới vậy mà đã từ bỏ rồi?

Đã nói mua đồ ăn ngon để về dỗ cậu mà?

Biết lắm mà, cậu ở trong lòng Tần Tử Quy vốn dĩ không hề quan trọng!

Thịnh Diễn phẫn nộ lôi một cuốn vở rách trong một góc xó xỉnh nào đấy ra, mở trang web chính thức của trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ, tải tài liệu PDF sổ tay học sinh, dùng sức cầm bút, một bên nhìn màn hình, một bên hung hăng viết lên mặt vở, nhằm biến bi phẫn thành sức mạnh, để Tần Tử Quy biết được cái gì gọi là sức đảm đương của đàn ông.

Nhưng mà rất nhanh cậu đã phát hiện ra có lẽ bản thân cậu chỉ là một cậu trai thôi, không được tính là đàn ông.

Bởi vì lúc cậu điên cuồng múa bút, sau khi viết đến độ ngón tay bắt đầu rút gân, lại nhìn thử tiến độ, 30%.

Thịnh Diễn ném bút qua một bên, dựa vào lưng ghế, ngửa mặt lên trời thở dài.

Rốt cuộc là cậu đã tạo nghiệt gì vậy, là đời trước giành vợ của Tần Tử Quy à? Chứ tại sao một ngày sinh nhật tốt lành lại biến thành như thế này.

Thịnh Diễn tuyệt vọng nhắm mắt.

Sau đó đột nhiên dừng lại.

Từ từ, sinh nhật?

Sinh nhật!

Thịnh Diễn cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên vừa mới qua 12 giờ, cái APP muốn sao được vậy cũng đã phát ra tin tức của hệ thống: 'Cậu chủ nhỏ thân ái, chỉ tiêu điều ước tuần này đã được đổi mới, mau tới ước nguyện đi nào ~'

Thịnh Diễn không chút do dự: 'Hy vọng rằng sau khi ngủ dậy thì sổ tay học sinh đã được chép xong toàn bộ.'

Sau đó nhìn chằm chằm vào vòng tròn màu trắng đang chuyển động, khẩn trương chờ đợi.

Một vòng, hai vòng, ba vòng.

Nguyện vọng được phê chuẩn.

Thịnh Diễn nhẹ nhàng thở ra.

Không quan tâm tới việc cậu có phải là kẻ lừa đảo hay không, suy cho cùng còn nước còn tát, cùng lắm thì ngày mai cứ du lịch một vòng trong văn phòng của Hoàng Thư Lương thôi.

Nghĩ thế, cậu nhận chậu hoa, gieo hạt giống hoa cúc non.

Kế tiếp chính là chờ đợi nhiệm vụ.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thịnh Diễn vẫn có chút lo lắng, suy cho cùng nếu nó thật sự bố trí cho cậu mấy nhiệm vụ trái pháp luật hoặc là không thể hoàn thành, vậy thì hy vọng còn sót lại cũng ngâm nước nóng.

Chờ đến lúc hòm thư be bé bên cạnh vườn hoa kêu đinh một tiếng rồi sáng bừng lên, cậu lại không hề tự giác ngừng thở, mím môi, vươn một ngón tay, thật cẩn thận nhấn vào cái nút 'Nhận nhiệm vụ.' trên màn hình.

Sau đó lại bất chợt ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa.

Cái APP này tại sao lại có loại nhiệm vụ không đứng đắn như thế này được cơ chứ?