Đừng Nên Gặp Lại

Chương 12




Doãn Ước không ngờ rằng, Kỷ Tùy Châu có mặc quần con bên trong.

Tuy rằng chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng ít nhiều chỗ cần che đều che khuất. Cô coi như mình đang xem người bơi lội đi, tưởng tượng như vậy, trong lòng thản nhiên hơn rất nhiều.

Kỷ Tùy Châu xoay người nhặt chiếc khăn tắm lên, đảo mắt liếc Doãn Ước: “Chẳng lẽ cô nghĩ, tôi sẽ không mặc gì.”

“Sao vậy được chứ.” Doãn Ước đáp, không dám tiếp tục thảo luận đề tài này.

Kỷ Tùy Châu cũng không nhây, anh càng thấy hứng thú với đề tài trước đó cô nói hơn. Doãn Ước nhớ đến chuyện mình nói cùng anh: “Trên tay Chung Vi có chiếc khăn lụa, giống hệt như chiếc Giang Thái tặng cô ấy.”

Có lần cô bắt gặp Chung Vi làm nũng với Giang Thái, bắt hắn tặng quà. Lúc ấy trong tay Giang Thái có quyền tạp chí, hắn tùy tiện chỉ một chiếc khăn lụa mới ra trên đó, nói với cô: “Tặng cái này vậy.”

Chưa đến mấy ngày, Doãn Ước đã thấy Chung Vi đeo chiếc khăn lụa này.

“Chỉ với chuyện này, cô hoài nghi Giang Thái? Nếu tặng cô ấy, chỉ cần cô ấy đeo vào, tên sát nhân có thể tiếp xúc đến.”

Doãn Ước nhớ lại bộ dạng khi chết của Chung Vi, trên người cô ấy mặc chính là chiếc váy màu hồng phấn vốn phải mặc để diễn, còn quần áo của cô ấy thì không thấy đâu. Nếu hung thủ mang quần áo của cô ấy đi, vì sao còn cố tình buộc chiếc khăn lụa đó vào tay cô ấy chứ?

Cô lắc đầu, tỏ vẻ không nghĩ ra mối quan hệ nhân quả trong sự việc này.

Kỷ Tùy Châu lại nêu ra thắc mắc: “Nếu giả thuyết người là do Giang Thái giết, vậy động cơ là gì?”

“Gần đây Chung Vi qua lại thân mật với Giang Thái, có khi nào biết được một số chuyện mà hắn không muốn để ai biết không.”

Quả thực cũng có khả năng này.

“Nhưng dù vậy, giết người cũng nên lặng lẽ chút, làm đến đẫm máu như vậy, còn mô phỏng vụ án của tám năm về trước, như là muốn lôi kéo sự chú ý của mọi người. Giang Thái không ngu xuẩn như vậy, với hắn mà nói, cách để Chung Vi im miệng có rất nhiều, giết người là cách ngu ngốc nhất.”

Doãn Ước thừa nhận anh nói rất có lý.

Bên kia Kỷ Tùy Châu đứng lên, ra bên ngoài cầm thuốc lá và bật lửa trở vào, tiếp đó đưa cho Doãn Ước, quơ quơ điếu thuốc trong tay: “Nếu theo lối tư duy của cô, tôi cũng nghi ngờ một người.”

“Ai?”

Doãn Ước nhìn điếu thuốc trong tay anh, bật quẹt châm lửa cho anh. Kỷ Tùy Châu rít hai hơi, đồng thời nhả khói và nói ra một cái tên.

“Trịnh Đạc.”

“Sao có thể là anh ấy?”

“Hơn cả Giang Thái, động cơ giết người của anh ta càng thêm rõ ràng. Chung Vi hại anh ta té cầu thang bị thương tay, ít nhất mấy tháng không thể làm việc. Con người Trịnh Đạc tôi cũng hiểu biết ít nhiều, đối với công việc rất có trách nhiệm, cũng rất có lòng cầu tiến. Bị Chung Vi hại ra như vậy, nhất định có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta. Cô nói xem, anh ta có khi nào tức giận đến muốn giết người không? Hơn nữa, tôi còn nghe nói, ngày mà Chung Vi chết, anh ta quả thực từng xuất hiện ở phim trường, đúng là trùng hợp à?”

Nhìn như phân tích hợp lý, nhưng sơ hở lại tràn đầy.

“Trịnh Đạc không ngốc, sự việc đã qua vài ngày, lúc này cũng nên bình tĩnh rồi, đã qua đoạn thời gian xúc động giết người. Vả lại anh đã quên, trên tay Trịnh Đạc còn bó bột. Pháp y nói, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Chung Vi là ngạt thở, trên cổ cô ấy có dấu vết bị hai tay bóp nghẹt. Trịnh Đạc chỉ có một tay, sao có thể bóp chết người? Còn nữa, hôm đó anh ấy đến phim trường, thực sự là tới…”

“Làm gì?”

Doãn Ước hít một hơi: “Là tới thăm tôi.”

“À, hiểu rồi.”

“Anh không hiểu, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè.”

“Tôi có nói hai người không phải bạn bè à?”

Doãn Ước nói không lại Kỷ Tùy Châu, thương tích trên đầu lại đau âm ỉ, dứt khoát im lặng không nói gì nữa. Hai người im lặng chốc lát, cho đến khi bụng Doãn Ước càu nhàu phát ra tiếng ọt ọt.

Kỷ Tùy Châu đứng dậy mặc đồ vào, rồi dẫn Doãn Ước đi ăn cơm. Ăn cơm xong, anh nói có công việc cần bàn, nên gọi Lão Tần tài xế đưa Doãn Ước về nhà, Doãn Ước xin Địch tổng nghỉ một ngày, hôm sau ở nhà tĩnh dưỡng, ngày thứ ba mới quay về công ty.

Mới vừa vào, đã bị thư ký Đinh kéo vào phòng trà nước, lại bắt đầu ‘bà tám’ với cô.

“Tiểu Doãn hôm qua em nghỉ, đã bỏ lỡ kịch hay rồi.”

Doãn Ước vừa pha cà phê vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Giang Thái đến, nổi giận với Địch tổng.”

“Vì chuyện gì?”

“Nghe nói hai ngày trước anh ta đánh bạc, thua một số tiền.”

“Người như anh ta thua chút tiền thì tính là gì.”

Thư ký Đinh liên tục lắc đầu: “Lần này thua đậm, ngay cả tiền đầu tư vào phim mới của chúng ta đều thua vào đó. Nghe giọng của Địch tổng có vẻ thua nhiều lắm, ít nhất cũng mất một công ty con.”

Thua đậm vậy, đối với Liên Chúng là sự kiện lớn rồi. Ai mà lợi hại quá!

“Nghe nói là Kỷ Tùy Châu của Thịnh Thế, mới hôm kia thua ở câu lạc bộ Đông Chanh, hai người họ chơi bài cả đêm, Giang Thái thua đến nỗi suýt nữa khỏa thân đi về.”

Nghe nói là Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước lập tức thư thái. Với tính tình thối của anh ta, chỉ thắng Giang Thái một công ty con xem như khách sáo rồi. Tên Giang Thái cũng thật là, khi không lại chơi bài với Kỷ Tùy Châu, hoàn toàn là bỏ tiền vào túi anh ấy mà.

Nghe tin Giang Thái tổn thất tiền bạc, tâm trạng Doãn Ước tốt hẳn lên, vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa, giữa trưa ăn uống ngon miệng, ăn cả hai chén cơm. Ăn đến thư ký Đinh sợ hãi, không ngừng khuyên cô: “Cô còn trẻ không thể ăn nhiều vậy đâu, không sợ mập à. Như con gái tôi mới vào trung học, suốt ngày ầm ĩ đòi giảm béo, ăn một chút cơm cũng tăng cân, làm tôi rầu muốn chết.”

Doãn Ước lại không lo chuyện này, từ năm năm trước bị xe tông đến giờ, cô ăn thế nào cũng không mập. Ông nội cô biết trung y, khi bắt mạch cho cô nói một đống thuật ngữ hao tổn khí huyết, cô nghe không hiểu lắm. Sau đó ông lại dùng lời dễ hiểu hơn để giải thích cho cô: “Tâm trạng không tốt, ăn cái gì cũng không mập nổi.”

Em trai ngồi tù, trong nhà mẹ kế nắm quyền, mẹ kế và con gái bà ta suốt ngày đối phó cô, tâm trạng cô tốt len mới là lạ. Cho nên cô không thích về nhà, lấy cớ làm việc ở hội quán vật lý trị liệu, luôn ở lại nhà ông nội.

Mẹ kế Ngụy Tuyết là mẫu người rất lợi hại, thuộc dạng người đặt lợi ích lên hàng đầu. Ví dụ như bà đột nhiên gọi điện kêu Doãn Ước về nhà ăn cơm, cô khẳng định là có chuyện xin cô.

Quả nhiên trên bàn ăn, Ngụy Tuyết liền đề cập đến chuyện em gái, Triệu Sương.

Triệu Sương là theo họ của ba cô ta, không có quan hệ huyết thống gì với Doãn Ước. Nhưng bởi vì ba mẹ họ tái hôn khi hai người còn rất nhỏ, cho nên sống cùng nhau hơn mười năm.

Triệu Sương nhỏ hơn cô năm tuổi, đang học năm hai Học Viện Điện Ảnh, tháng chín này sẽ lên năm ba.

Ngụy Tuyết vì chuyện thực tập của con gái mà phát rầu: “Trường bảo cho nó ngày nghỉ để tự tìm nơi thực tập, không phải con làm việc ở công ty điện ảnh à, con giới thiệu em gái vào thực tập, có quen cũng tốt mà. Nó không cần tiền lương đâu, chỉ cần có kinh nghiệm thực tập là được.”

Doãn Ước cũng hiểu, nói thực tập gì đó đều là giả, thực sự là muốn để Triệu Sương ký hợp đồng với Wenda, hiện giờ đang diễn kịch thôi.

Sinh viên Học Viện Điện Ảnh năm ba năm tư ở ngoài đi diễn rất nhiều, Triệu Sương thấy bạn học bên cạnh mình có nhiều sô diễn, trong lòng cũng bắt đầu hâm mộ.

Công việc của Doãn Ước đối với cô mà nói là một cơ hội tốt.

Vì thế cô ta bình thường luôn giở thói công chúa hôm nay hiếm khi hạ mình, chủ động gắp một con tôm lớn cho Doãn Ước: “Chị, chị ăn nhiều chút, chị xem gần đây chị gầy quá.”

Doãn Ước vừa thấy tôm liền nghĩ đến Kỷ Tùy Châu, một chút tâm trạng ăn cũng không có.

Ngụy Tuyết thấy cô không hào hứng lắm, nhanh chóng về phòng, cầm đồ đi ra.

“Tiểu Ước con nhìn xem, dì tìm được chiếc điện thoại này, là trước kia Doãn Hàm từng dùng. Nó không ở nhà không ai dùng, dì mượn cho Tiểu Sương dùng. Giờ nó đã đổi điển thoại mới, cái này liền bỏ trong ngăn kéo. Hai hôm trước dì dọn dẹp thì thấy nó.”

Bà biết Doãn Ước rất quý đồ đạc của em trai, đừng nói là điện thoại từng dùng, dù là cây bút máy cũ cũng giữ gìn rất cẩn thận. Năm đó cảnh sát vào nhà thu thập chứng cứ, mang đi không ít đồ của Doãn Hàm, cô có thời gian liền chạy đến cục cảnh sát hỏi nhận lại. Sau khi vụ án kết thúc, đồ vật trả về, cô liền cất giữ chúng, toàn bộ đặt trong phòng cũ của Doãn Hàm.

Căn phòng đó là cấm địa trong nhà, những người khác bình thường không được vào, ngay cả quét tước cũng không được. Cô thà để nó bám bụi, cũng không muốn ai làm xáo trộn.

Quả nhiên Doãn Ước nhìn thấy điện thoại liền kích động, chồm người đến cầm lại đây. Điện thoại của thập niên lâu đời, vẫn là kiểu nhấn phím, Nokia thịnh hành năm đó.

“Hết pin rồi, bộ sạc còn không?”

“Không tìm thấy.” Triệu Sương nhún nhún vai, cô không ném hư chiếc điện thoại này là tốt lắm rồi.

“Là chuyện khi nào?”

Doãn Ước có hơi tò mò, sau khi xảy ra vụ việc, cảnh sát đã đến nhà lấy đi không ít đồ đạc của Doãn Hàm, điện thoại là thứ quan trọng, họ sao lại không lấy.

Ngụy Tuyết như có hơi ngượng ngùng: “Chính là trước mấy ngày xảy ra chuyện, hình như một tuần gì đó. Lần đó dì dọn dẹp phòng cho Doãn Hàm, nó quay về trường học rồi, điện thoại không mang theo, nên dì mượn cho Tiểu Sương chơi. Sau nó không về nữa, thứ này vẫn…”

Nói đoạn lại không nói được nữa.

Doãn Ước không nói gì. Chuyện này xảy ra vào tám năm trước, khi đó Doãn Hàm mười bảy tuổi, Triệu Sương mới mười hai. Cô bé ở cái tuổi đó cần dùng điện thoại làm gì. Nhà họ Doãn điều kiện vẫn tốt, cũng không thiếu tiền, Ngụy Tuyết muốn mua điện thoại thì tự mình mua là được, cần gì lấy của em trai cô, sao tính tình gì mà thích chiếm đoạt mấy thứ nhỏ nhặt như vậy chứ.

“Vậy thì lúc cảnh sát đến nhà, sao dì không đưa điện thoại cho người ta?”

Triệu Sương cười đến giả tạo: “Ngày đó em không có ở nhà, em qua nhà bạn chơi, để quên điện thoại ở nhà bạn. Sau đó thì quên mất, lúc đó em còn nhỏ, sao biết mấy chuyện này.”

Là không biết hay là rất hiểu biết đây? Với những hiểu biết của Doãn Ước về Triệu Sương, cô ta là tiếc rẻ điện thoại vừa đến tay lại phải giao nộp, nên cố ý giấu ở nhà bạn học.

“Những thứ trong này, cô có xem không?”

“Không xem kỹ, chỉ có vài tin nhắn, sau này hộp thư đầy quá nên em xóa đi rồi. Người trong danh bạ em cũng xóa hết, đều là người em không quen biết.”

Doãn Ước lười nhiều lời với cô, mau chóng chạy vào phòng em trai tìm bộ sạc. Ngụy Tuyết đi theo vào, vờ vĩnh nói: “Nhiều bụi lắm, ngày mai dì bảo người dọn dẹp lại.”

“Không cần, để tự tôi làm là được.”

“Cũng đúng, vậy dì kêu người giúp đỡ con. Tiểu Ước, chuyện thực tập của em gái con.”

Doãn Ước đang mở ngăn tủ tìm kiếm, không nghe rõ lời bà, chỉ thuận miệng ừ à đáp lại. Ngụy Tuyết vô cùng vui vẻ, nhận được bảo đảm liền ra ngoài tìm con gái, làm dấu tay OK với cô.

Triệu Sương kích động không thôi, ôm cổ mẹ cô làm nũng: “Mẹ, mẹ nhìn đi, con sẽ mau chóng phất lên thôi. Đợi con tốt số sẽ kiếm tiền cho mẹ tiêu. Con phải trở thành minh tinh, là minh tinh hạng A, con muốn cho tất cả tiểu hoa đán nổi tiếng trên ti vi đều phải phối hợp diễn xuất với con.”

Doãn Ước đúng lúc từ trong phòng đi ra, nghe được lời nói hùng hồn này của cô ta, nhịn không được bĩu môi khinh bỉ.

Sự cuồng vọng của Kỷ Tùy Châu tốt xấu gì cũng xây dựng trên vốn liếng hùng hậu nhà người ta, còn cuồng điên của Triệu Sương chỉ có thể thành lập trên sự cuồng vọng vô tri của chính cô ta.

Tùy cô ta thôi.