Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 97: Phiên Ngoại 4




Cố Dương không thèm để ý gì nữa, mở cửa bỏ chạy.



Lục thiếu nhìn bóng lưng kinh hoảng của cậu, cho là cậu đang xấu hổ, nhớ lại tư vị vừa nãy, khóe môi dần câu lên.



Lục thiếu còn đang muốn đuổi theo, điện thoại di động lại vang lên, nói trong nhà có chuyện quan trọng nói gã về gấp. Gã chỉ có thể vội vàng rời đi.



Cố Dương trở lại chỗ ngồi, đầu óc vẫn rối như tơ vò.



Tiểu chó săn còn chột dạ, nhìn thấy cậu quay lại vẫn không dám nhìn thẳng người, nhưng phát hiện vẻ mặt Cố Dương có gì đó không đúng, lập tức lo lắng, "Tiền bối anh sao vậy?"



Cố Dương lắc lắc đầu, nói không sao, sau đó cầm lấy ly rượu uống một ngụm. Tiểu chó săn nhìn, lỗ tai dần đỏ lên, chỉ là đèn đóm nơi này không tính quá sáng, bầu không khí náo nhiệt, cũng không ai chú ý tới.



Tâm tình Cố Dương hết sức phức tạp, không nghĩ ra, theo bản năng uống rượu trấn an bản thân, không cẩn thận uống hơi nhiều. Tửu lượng cậu mặc dù không đến nỗi ngàn chén không say, nhưng không khác là bao, lại không ngờ rằng tửu lượng "bản thân" này kém như vậy, mới uống không bao nhiêu đã chóng mặt.



Tiểu chó săn cũng từ xấu hổ biến thành lo lắng, cương quyết lấy lại ly rượu trong tay Cố Dương, khuyên cậu không nên uống. Nhưng người uống say bướng bỉnh không nghe ai, Cố Dương quả thực cảm thấy mình là thế giới vương.



Cậu không quan tâm, cậu muốn uống, người nào cản trở cậu thì không phải là người tốt.



Cố Dương cố gắng ôm rượu không buông tay, bị Tiểu chó săn dùng hết cách mới lấy lại được, cậu thẳng thắn ôm cánh tay Tiểu chó săn không tha, tựa như đã bắt được y, giữ được người cướp rượu, muốn uống nữa uống nữa.



Rượu có lấy được không thì không biết, nhưng Tiểu chó săn bị ôm như thế, như bị ấn tạm dừng, không động đậy được.



Tiểu chó săn chưa từng yêu ai, ở phương diện này rất ngây ngô, chớ nói chi là hôm nay vừa mới phát hiện tâm ý của mình, đối mặt với sự đụng chạm thân cận của Cố Dương thì càng hoảng loạn luống cuống. Mặt y lặng lẽ ửng hồng, tim đập đến cực nhanh, cổ họng cũng không thốt ra lời.



"Tiền bối..." Tiểu chó săn đẩy tay Cố Dương, vô cùng nhẹ nhàng, nói dục cự còn nghênh là sỉ nhục cái từ này, quả thực ước gì Cố Dương càng dán chặt vào y.



Cuối cùng đến khi tan cuộc, những người khác phải đi, Tiểu chó săn chủ động chịu trách nhiệm ôm Cố Dương về. Những người khác biết Cố Dương, nhưng cũng không hẳn là quen, đã có người lo, ai tỉnh táo thì phụ trách con ma men còn lại.



Vào lúc này, Tiểu chó săn gần như để Cố Dương mềm nhũn co quắp trên ghế sa lon nửa ôm nửa dựa vào trong lòng mình, cúi đầu nhìn hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, có thể không kiêng kị đặt ánh mắt trên người cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cậu.



Tiểu chó săn nhỏ giọng thăm dò gọi: "Dương Dương?"



Danh xưng này thân mật cực kỳ, Tiểu chó săn rất thích, cũng hưởng thụ cách gọi Cố Dương thế này, tựa như rút ngắn khoảng cách của hai người, mình là người rất quan trọng của Cố Dương.



Cố Dương nghe thấy, như thể cảm giác có người gọi mình, hàm hồ lầu bầu một tiếng, mềm mại đáp lại.



Hai mắt Tiểu chó săn sáng ngời, tràn đầy hạnh phúc.



"Dương Dương, bây giờ ký túc xá đã đóng cửa, nhà anh ở đâu em cũng không biết, nếu không chúng ta đi thuê phòng khách sạn nha?" Tiểu chó săn ghé vào bên tai Cố Dương, chớp mắt, cười cười vô tội.



Thuê phòng, đương nhiên chỉ đơn thuần rửa mặt rồi ngủ, nhưng có thể ở cùng người mình thích trong một căn phòng, cũng đủ để cho Tiểu chó săn hưng phấn kích động.



Vừa nghĩ tới có thể ngủ bên cạnh Cố Dương, mặt của y lại đỏ hơn chút.



Cố Dương cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, hơi ngứa, nghiêng đầu né qua, cái gì cũng không biết lung tung mà đáp một tiếng.



Vậy thì coi như là đồng ý.



Tiểu chó săn vui vẻ đỡ người ra quán bar, dự định đi sang khách sạn không xa.



Mà mới đi ra khỏi cửa không bao lâu, một nam nhân bước xuống khỏi chiếc xe xám bạc đứng ven đường, thân mặc âu phục, vai rộng chân dài, khí chất lạnh lẽo cứng rắn, chợt nhìn một cái, rất giống nhân vật nguy hiểm, hung thần ác sát, khiến người không dám tới gần.




Tiểu chó săn chỉ liếc mắt nhìn, định tránh sang tiếp tục đi.



Nhưng người này trực tiếp chắn trước mặt y, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Cậu là bạn học của Dương Dương?"



Tiểu chó săn nhíu mày, cảnh giác lui về phía sau một bước, không trả lời mà hỏi lại, "Ông là ai?"



Tiểu chó săn tự cho là mình một mét tám bảy đã cao rồi, nhưng người đứng đối diện đây, vẫn còn thấp hơn gần nửa cái đầu, khí thế không đủ, khiến người cảm giác rất uất ức. Hơn nữa, người thứ hai trong ngày nay gọi Dương Dương, y ghen tỵ đến đòi mạng!



Nam nhân cũng không để y vào trong mắt, bình thản nói: "Tôi là người giám hộ của Dương Dương, giao cậu ấy cho tôi, cậu có thể về nhà."



Tiểu chó săn lại không tin, vẫn ôm chặt Cố Dương như trước, đề phòng nói: "Người giám hộ? Ba ba Cố Dương? Nhưng ông với Cố Dương đâu có giống nhau. Ông nói sao thì tôi phải tin vậy hả? Chứng minh đi?"



Ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, cũng không rảnh giải thích quá nhiều với y, "Cậu nghi ngờ tôi, vậy cậu tính là gì? Tôi không đến thì cậu định mang Dương Dương đi đâu? Nếu cậu muốn có chứng cứ, trong điện thoại Dương Dương rất nhiều, danh sách cuộc gọi, tin nhắn, cậu còn muốn xem cả sổ hộ khẩu luôn không?"



Tiểu chó săn bị nói đến sắc mặt cũng khó nhìn, nhưng thực sự không tin được nam nhân tự dưng xuất hiện trước mắt, giằng co vô dụng, y thật sự đứng trước mặt đối phương lấy điện thoại trong túi Cố Dương ra, tìm thứ đối phương nói.



Cuối cùng, Tiểu chó săn không thể không thừa nhận, đối phương thật sự là người giám hộ của Cố Dương, cha mẹ Cố Dương ở nước ngoài, nên giao Cố Dương cho nam nhân này chăm sóc.



Tiểu chó săn chỉ có thể giao Cố Dương cho đối phương, nhưng trong lòng rất không tình nguyện, nhìn Cố Dương hơi dựa vào đối phương, đã thấy được vô cùng chói mắt, còn có loại cảm giác đau lòng vô hình.



Y không nhịn được nói: "Cố Dương uống say, người không quá thoải mái, lái xe chậm một chút, cẩn thận anh ấy buồn nôn."



Nam nhân lạnh lùng liếc mắt, ánh mắt như đao nhọn, khiến người nhìn sợ hãi, "Dương Dương là người nhà tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc tốt, không cần cậu bận tâm."




Tiểu chó săn mím mím môi, lại không nói ra được cái gì, chỉ có thể nhìn hắn ôm Cố Dương tới xe, đuôi xe nhanh chóng biến mất, chỉ còn dư lại một mình y hồn bay lạc phách đứng tại chỗ, như bảo bối quan trọng bị giao sang tay người khác.



Qua một hồi lâu, Tiểu chó săn mới nhớ ra —— sao hắn biết Cố Dương ở đây?



Tiểu chó săn cũng không nghĩ đến, đó là vì trong điện thoại Cố Dương bị lắp định vị theo dõi.



Vẫn là nam nhân ôm Cố Dương đi.



Trên xe, tài xế lái xe phía trước, ở giữa có tấm màn ngăn cách, không nhìn thấy ghế sau.



Ghế sau xe, chỉ có Cố Dương và nam nhân cao to hung mãnh kia.



Ánh mắt nam nhân nặng nề mà chằm chằm Cố Dương, ghé vào bên gáy cậu, nghe thấy trên người có mùi rượu và nước hoa nhàn nhạt, xem ra rất hỗn tạp, làm người cực kỳ không thích.



Nhưng Cố Dương mềm nhũn kề sát trong lòng đối phương, một chút cũng không phát hiện nguy hiểm, chỉ có ánh mắt mơ hồ, hàm hồ nói còn muốn uống.



Nam nhân lấy một chai từ sau xe ra, cố ý quơ quơ trước mặt cậu, xa xôi nói: "Muốn không?"



Cố Dương say khướt, như thể chỉ nhận ra rượu, vừa nhìn thấy đôi mắt đã sáng lên, không chút do dự gật đầu: "Muốn!"



Nói xong cũng vươn tay muốn lấy, nhưng nam nhân thoải mái khoát tay, tránh Cố Dương.



Cố Dương không lấy được, dẹt dẹt cái miệng, "Cho tôi."



Giọng nói khàn khàn lại mềm mại, như đang làm nũng, nhẹ nhàng cào ở vào tim hắn.




Mâu sắc nam nhân càng sâu, mở nắp chai, đưa chai rượu đến bên mép Cố Dương, ngón tay nhấc chai rượu lên cao, cho cậu uống rượu. Nhưng không biết có phải nam nhân không hầu hạ người khác hay không, động tác không thuần thục, nâng hơi cao, Cố Dương căn bản uống không kịp, chỉ có một phần chảy vào trong miệng, hơn nửa đều tràn ra ngoài, thuận cằm chảy xuống cổ áo, quần áo ướt đẫm.



Cố Dương bị sặc, ghét bỏ đẩy chai rượu ra, nhưng miệng chai vẫn đang nghiêng, dẫn đến rượu đổ đầy người cậu. Lần này Cố Dương y như chai rượu, cả người đều tản ra mùi rượu nồng đậm.



Quần áo ẩm ướt, tự nhiên dính dớp kề sát ở trên da, rất khó chịu. Cố Dương nhăn chặt mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.



Nam nhân nhìn cậu, xe bị rượu làm dơ cũng không quan tâm, ngược lại ung dung thong thả nhéo nhéo cằm Cố Dương, bất đắc dĩ thở dài: "Em xem em đi, có vậy cũng không cẩn thận?"



Cố Dương phản ứng chậm chạp, còn thật sự cho rằng mình là nguyên nhân, nhìn chai rượu đổ hơn phân nửa, cảm thấy rất lãng phí đáng tiếc, nhìn lại quần áo ướt đẫm của mình, càng buồn tủi nói, "... Làm sao bây giờ?"



Nam nhân nói: "Mặc quần áo ướt sẽ bị cảm."



Cố Dương nghĩ cũng phải, không chút do dự cởi quần áo của mình ra, sau đó cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được run một cái.



Một giây sau, một chiếc áo khoác âu phục rộng lớn phủ lên người cậu, còn mang theo nhiệt độ, rất ấm áp.



Nam nhân rất cao, thể trạng cũng cường tráng hơn Cố Dương rất nhiều, áo khoác mặc trên người hắn, trực tiếp che hết phần mông cậu, chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn cân.



Nam nhân nhìn Cố Dương như vậy, ánh mắt lại hài lòng rất nhiều, mùi hương chán ghét tạm thời bị áo khoác của mình tẩy đi.



Màn đêm lạnh lẽo, Cố Dương uống rượu, cũng có chút buồn ngủ, chớp mắt hai lần, tự mình co lại thành một đoàn, nằm xuống đã ngủ. Ghế trong xe không đủ dài, cậu rất tự nhiên gối đầu lên trên đùi nam nhân.



Nam nhân một mặt lạnh lẽo cứng rắn thậm chí có phần hung ác, không ngại phiền phức, trái lại thần sắc đều trở nên nhu hòa hơn, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mái tóc mềm mại của Cố Dương, từ từ xoa xoa, như đang vuốt lông mèo nhỏ lười biếng, ôn nhu kiên nhẫn đến cực điểm.



Cố Dương cũng cực kỳ thoải mái, nhắm hai mắt, trên gương mặt đỏ ửng, ngủ rất ngon.



Cố Dương đúng là ngủ rất an tâm thoải mái, bởi vì xung quanh đều là hơi thở quen thuộc, là Lục Ngôn.



Vô cùng ấm áp, đánh bay bất an phiền não trong lòng cậu.



Chính vì như vậy, xe dừng lại, cậu cũng không hề biết chuyện, để nam nhân ôm cậu xuống xe.



Nam nhân nhìn như hung thần ác sát, nhưng khi ôm cậu trong lòng, động tác lại hết sức mềm nhẹ liền cẩn thận từng li từng tí một, không đành lòng quấy rối giấc ngủ của cậu.



Quản gia Ôn thúc đứng trước cửa biệt thự, vừa nhìn thấy người, lo lắng nhỏ giọng nói: "Dương Dương sao uống nhiều vậy? Bên ngoài có ai làm cậu tủi thân ư?"



Nam nhân không hề trả lời, chỉ nói: "Chuẩn bị bồn tắm, nước đừng ấm quá."



Quản gia đáp lại, đồng thời còn nói nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu.



Nam nhân trực tiếp ôm Cố Dương lên lầu, vào phòng ngủ chính.



Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng Cố Dương vẫn có cảm giác, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy đường nét mơ hồ, theo bản năng giơ tay ôm cổ nam nhân, thấp giọng lẩm bẩm: "... Lục tiên sinh."



Âm thanh ngọt ngào không muốn xa rời, vô cùng đáng yêu.



Nam nhân ôm cậu lại cứng đờ, ánh mắt phút chốc lạnh xuống, sắc mặt đáng sợ như muốn giết người.