Đúng Người

Đúng Người - Chương 10: Vĩ thanh




Duẫn Hạo a, hai ngày trước cục trưởng Triệu cùng với vợ của ông ấy đến chúc mừng năm mới. Nói là trong cục bọn họ có một đứa con gái. Mẹ thấy cũng không tệ.” Mẹ nói, còn dùng khuỷu tay đẩy đẩy cha mong nhận được sự giúp đỡ, “Cô bé kia tên là gì ấy nhỉ?”

“Hai mẹ con trò chuyện tiếp đi, tôi vẫn đang nghe mà.” Cha không thèm quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí mẹ, ngồi ăn đậu phộng nhâm nhi uống rượu. Còn quay đầu đối Trí Tuệ nói, “Mau mở TV ra đi, lát nữa phải coi chương trình liên hoan đêm xuân nữa đó.”

Mẹ bị mất mặt, hung hăng trừng cha một cái, cha giả vờ không nhìn thấy. Tôi vội vàng xen vào, “Mẹ, con chia tay với Tại Hi rồi.”

“Chia tay? À, không sao. Cũng đúng lúc, trở về gặp mặt cục trưởng Triệu nói về cô bé kia đi.” Mẹ lập tức tươi cười như hoa.

“Không gặp, mẹ, con có người rồi.”

Mẹ sửng sốt, không biết có đúng là vì Tại Hi hay không mà đối với khiếu thẩm mỹ của tôi không yên tâm cho lắm, nhanh chóng hỏi, “Bộ dạng như thế nào?”

“Rất đẹp. Mà cậu ấy1, con không dự định sẽ thay đổi. Con cũng sắp ba mươi rồi, muốn quyết định chắc chắn.”

“Muốn quyết định là một chuyện tốt, nhưng người này bộ dạng như thế nào?” Mẹ vẫn không yên tâm.

“Giác quan của con rất tốt, mẹ cũng đừng xoi mói, lát nữa con sẽ mang đến cho mẹ gặp mặt.”

Ngồi đến chín giờ hơn, tôi quyết định quay về, bà còn phàn nàn rằng ăn tết cũng không thèm ở trong nhà. Cha tiếp thêm một câu, “Em bảo nó đem người đến rồi cùng nhau ở lại đi, nếu không nó sẽ không chịu ở lại đây đâu.”

Tôi cười, nếu như bây giờ mang đến, phỏng chừng năm nay, cả gia đình này đều không thể ổn định. Có lẽ trước tiên phải tiết lộ một chút đã. Bất quá cho dù bọn họ cuối cùng có thể chấp nhận hay không, hoặc cuối cùng có thể tha thứ cho chúng tôi hay không, con người kia, tôi sẽ không bao giờ buông tay.

Ra khỏi cửa nhà, tôi gọi điện thoại cho Tại Trung, “Bảo bối đang làm gì vậy?… Coi TV à… Nga, anh sẽ quay về ngay…”

Cười tắt điện thoại, Tại Trung nói đã gói được bánh bao rồi, chờ tôi quay về rồi hấp lên mà thôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình không có nhiều sự truy cầu cho lắm, sự nghiệp của tôi đang ngày một phát triển, có người yêu, cha mẹ khoẻ mạnh, có xe có nhà, có lẽ khiếm khuyết duy nhất chính là một đứa con đi. Đứa con sao, cha tôi sinh ra tôi như vậy, tôi không thể khẳng định rằng đứa con của tôi có phẩm hạnh tốt hơn gấp mấy lần so với mình hay không. Vì không thể để nó trở thành một tai hoạ của xã hội, tôi – với tư cách là cha của nó, sẽ bóp chết nó cùng với chiếc nôi.

___________________

(1) Trong QT thì cả nàng lẫn hắn bên Hán Việt đều là “tha”, nên ta nghĩ chắc bọn nó ghi khác nhau nhưng đọc hơi giống nhau (kiểu đồng âm ý). Nên chắc mẹ của Duẫn Hạo tưởng Duẫn Hạo nói “cô ấy” chứ không phải là “cậu ấy”.

——–【 Hoàn 】——–