Đừng Nhặt Loạn Hoàng Đế Ở Ven Đường

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong ngự thư phòng, Sở tướng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng trầm lặng, không dám nghĩ ngợi lung tung dù chỉ nữa phần.

Một hồi lâu sau, một giọng nói trầm lãnh vang lên.

“Sở tướng nói là A Loan đã đính hôn?”

Sở thừa tướng vội vàng lấy lại tinh thần, cẩn thận suy xét lời nói, đáp: “Chuyện này lão thần cũng không biết rõ sự tình, sau khi hồi phủ mới nghe con rể nhắc, nói là năm đó hắn cùng Sở Vân định cư tại Đào Hoa trấn, cùng Lâm gia bên cạnh quen biết, cũng giúp đỡ nhau nhiều lần, vì vậy hai nhà mới định chung thân cho hai đứa trẻ, chỉ còn chờ sinh thần mười sáu tuổi của A Loan đến, hai đứa sẽ thành hôn.”

Mạnh Hành Uyên hơi nheo mắt lại, “Lâm gia, Lâm Thanh Hà?”

Thẩm An Thu có thể coi trọng một tên như thế làm con rể mình?

Nếu hai nhà Thẩm Lâm thực sự có hôn ước từ trước, thì lúc trước khi hắn ở Thẩm gia, dựa vào sự kiêng kị của Thẩm An Thu đối với hắn, thì sớm đã ám chỉ hắn, sao có thể chờ tới ngày hôm nay?

Mạnh Hành Uyên cười một tiếng, nhìn Sở tướng cũng thuận mắt hơn, nói: “Như thế này đi, trẫm cũng sẽ không làm khó ngươi nữa.” Dừng một chút, khi Sở thừa tướng chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì lại từ từ mở miệng nói, “Dù sao Thẩm cô nương cũng có ơn với trẫm, ngày đại hôn của nàng, trẫm cũng nên góp thêm nữ trang cho nàng.” Ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

Trong lòng Sở tướng đầy chua xót.

Hoàng đế muốn đích thân đến ngày đại hôm góp thêm nữ trang vào của hồi môn, nói trắng ra là muốn tận mắt nhìn thấy cháu ngoại bảo bối của ông gả cho tiểu tử Lâm gia kia như lời hẹn ước trước đó.

Chuyện này…… Vốn chỉ tính toán mượn cớ để trốn tránh một phen, không ngờ đến tình huống hiện giờ, lên lưng cọp thì dễ bây giờ làm thế nào để xuống lưng cọp mới khó đây này.

Chuyện không thể chậm trễ, ngay sau khi về phủ, Sở tướng và Thẩm An Thu cùng nhau bàn bạc, cuối cùng quyết định là trước tiên đưa mẫu tử Lâm Thanh Hà đến kinh thành rồi tính tiếp. Nhưng khi người Sở phủ được phân phó vượt ngàn dặm xa xôi đến Đào Hoa trấn, thì trong ngoài tiểu viện Lâm gia đều đã giăng đèn kết hoa, lụa đỏ treo cao trên cửa, ngay cả lu ngâm rau ở góc tường toàn bộ đều dán chữ hỷ. Nhìn vào là thấy rõ tiểu viện đều tràn ngập trong không khí vui mừng. Gia nhân kia sau khi nghe ngóng, mới biết được nhi tử Lâm gia này vừa mới thành hôn ba ngày trước, sáng sớm hôm nay liền bồi thê tử hồi môn. Gia nhân nhớ tới chuyện Sở tướng phân phó, lại nhìn lại tình hình trước mắt, mọi chuyện xem như đổ sông đổ bể, chỉ đành quay về, lão tướng quân cùng Thẩm An Thu biết chuyện là việc của lâu về sau, tạm thời chưa nói đến.

Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Tiêu.

Tết Nguyên Tiêu trong kinh thành, ban đêm thường sẽ tổ chức hội đèn lồng, gia đình thường dân cũng tùy ý để tiểu bối trong nhà được tự do vào dịp này, bởi vậy trên đường phố đều có không ít trai gái cùng ngâm thơ câu đối, ngắm đèn giải đố, thật sự rất náo nhiệt.

Mắt của A Loan sau khi được Thẩm An Thu điều trị, so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn không chịu nổi nguồn sáng quá mạnh. Vì vậy, cho dù A Loan cũng rất tò mò với hội đèn lồng, hai người Sở tướng cùng Thẩm An Thu đều nhất trí, không để nàng ra khỏi cửa.

A Loan thì lại hiểu chuyện, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương chưa có quyết đoán, chỉ biết ngồi ở trong phủ thừa tướng, nghe loáng thoáng bên ngoài viện truyền đến âm thanh náo nhiệt trên đường, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ mất mát.

Nha hoàn đều là do quản gia của Sở phủ chọn lựa kỹ càng đưa tới, đại nha hoàn chuyên hầu hạ A Loan. Lúc này nhìn thấy bộ dáng chán nản của tiểu thư nhà mình, trong lòng cũng thấy không đành lòng, vì vậy nàng nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.

Trên đường phố dòng người đông như trẩy hội, đèn hoa đăng chiếu sáng khiến đường phố sáng như ban ngày.

Đại nha hoàn nắm tay A Loan, cẩn thận dìu nàng tránh khỏi đám người, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đừng sợ, chỉ cần nắm chặt tay nô tỳ thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bên tai là những âm thanh huyên náo xa lạ, A Loan có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn, cho dù có tố lăng* che trước mặt, cũng không cản được nàng phác hoạ hình dáng đèn hoa đăng trong đầu. Lúc này nghe được lời Bán Hạ nói, nàng vội ngoan ngoãn gật đầu.

*Tố lăng: Như hình minh họa

chapter content



Chủ tớ hai người chầm chậm đi dọc theo con phố dài, không bao lâu sau, trên đường đột nhiên vang lên một mảnh tiếng kinh hô, chợt, A Loan liền nghe được tiếng pháo hoa ở trên trời, không khỏi dừng chân ngẩng đầu nhìn lên.

Dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng khóe miệng A Loan vẫn vẽ lên một đường cong động lòng người.

“Ôi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý đụng vào cô nương.”

Không biết người nào đi vội vàng đâm vào nàng, A Loan đỡ lấy bả vai chính mình bị đâm đau, nghe thấy âm thanh xin lỗi của người nọ theo bản năng mà lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không sao.

Người nọ lại liên tục xin lỗi mấy tiếng, sau đó lại vội vội vàng vàng rời đi.

“Bán Hạ?” A Loan lấy lại tinh thần, bàn tay trống rỗng, khiến nàng chợt có chút bất an.

Bán Bạ đi đâu rồi?

A Loan vốn đối với kinh thành rất xa lạ, hai mắt đều bị che lại, trước mắt là một mảnh đen mở ảo, trong lòng càng lúc càng lo lắng.

A Loan cứ như vậy lẻ loi đứng giữa đám đông, tuyệt vọng chợt ập đến.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay mảnh khảnh bị một người nhẹ nhàng nắm lấy, lực đạo không mạnh nhưng nhưng lại kéo A Loan dời bước chân, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng cười của đám trẻ con chạy băng qua, gần rồi lại xa dần.

Đầu ngón tay A Loan không buông lỏng mà siết nhẹ lại, trong lòng biết nếu không phải vừa rồi kịp thời tránh được, thì có lẽ nàng lại bị người ta đụng phải rồi.

Nàng hơi nghiêng đầu, hướng về phía người bên cạnh ôn nhu nói lời cảm tạ, 

“Đa tạ. ”

Bàn tay nắm lấy tay nàng cũng không buông ra, mà ngược lại còn có chút siết lại, A Loan hơi nhăn mày, trong lòng lập tức thấy hoảng hốt. Nhưng cảm xúc sợ hãi còn chưa kịp hiện rõ, A Loan đột nhiên nhăn mũi lại, mùi hương tùng mộc nhàn nhạt khiến nàng bất giác buông lỏng.

A Loan thử thăm dò ra tiếng, hỏi: “Mạnh công tử?”

Một tiếng “Ừ” vang lên, A Loan bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt nhớ tới thân phận của Mạnh công tử, hô hấp bất giác lại cứng lại.

Nàng không kịp suy nghĩ tại sao vị cửu ngũ chí tôn này lại xuất hiện ở chỗ này, mà theo bản năng liền muốn quỳ gối.

Tay Mạnh Hành Uyên hơi dùng lực, nhẹ dàng mà ngăn cản động tác của tiểu cô nương lại, trầm giọng nói: “Nơi này không phải trong cung, ta chỉ là Mạnh Hành Uyên mà thôi.”

Tầm mắt hắn dừng ở trên tố lăng che đôi mắt A Loan, mày nhíu chặt lại, “Đôi mắt của nàng……” Chẳng lẽ là do trận hỏa hoạn ngày đó ở Đào Hoa trấn đã khiến đôi mắt nàng trở nên tệ hơn?

Mặc cho những âm thanh hỗn loạn xung quanh mình, A Loan vẫn nghe được sự lo lắng ẩn chứa trong lời nói của Mạnh Hành Uyên, lỗ tai nhất thời nóng lên, nàng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Đèn hoa đăng bên ngoài có chút chói mắt, nên mới nghĩ ra cách này.”

Mạnh Hành Uyên nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng A Loan đột nhiên lại nhớ tới nha hoàn tùy thân Bán Hạ xuất phủ cùng nàng, lập tức cảm thấy nôn nóng muốn đi tìm người. Mạnh Hành Uyên thấy thế, vội trấn an nói, “Không cần hoảng sợ, nha hoàn của nàng hiện tại vẫn bình an vô sự.”

Hắn cố ý xuất cung, chính là vì để gặp nàng một lần, có vài lời nói muốn hỏi nàng một câu, dễ gì mà để nha hoàn kia cản đường.

Cho nên lúc này Bán Hạ đang cùng thị vệ của hắn ở cùng một chỗ mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Mạnh Hành Uyên nhìn tiểu cô nương thanh tú trước mắt, nhớ lại thời gian ở Đào Hoa trấn lúc trước, trong lòng lập tức dịu lại, liền hỏi: “Ta có một chuyện khó hiểu, muốn thỉnh giáo cô nương?”

A Loan quay đầu lại, đối mặt với hắn, “Là chuyện gì?”

“ A Loan cô nương thật sự đã có hôn ước sao?”

“……” Không ngờ hắn lại nói những lời này ở bên đường, A Loan sửng sốt một chút, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, “ Mạnh công tử, người nói đùa rồi.”

“Cô nương là vì có hôn ước, nên mới cự tuyệt lời cầu thân của ta sao?”

“Ta không……” A Loan vội vàng dừng lại câu chuyện, từ lời của Mạnh Hành Uyên nàng cũng hiểu được một chút, ông ngoại của nàng hẳn đã cự tuyệt “Ân cứu mạng lấy thân báo đáp” đề cập hôm đó, nàng không thể làm hỏng chuyện được, lúc này chỉ có thể đem nửa lời nói sau nuốt trở về.

Nhưng Mạnh Hành Uyên là người nào? Sao lại không nhìn ra sự tình được chứ.

Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, hay cho một lão thừa tướng, lại dám lừa gạt hắn, thật sự cho rằng hắn không trị được ông ta tội khi quân sao!

Khí áp bên người đột nhiên hạ thấp rất nhiều, A Loan nhịn không được rụt cổ, càng thêm cẩn thận hỏi: “Người tức giận sao? ”

Mạnh Hành Uyên lẳng lặng mà nhìn tiểu cô nương giống như thỏ con trước mắt.

Cứ cho là như vậy đi, quả nhiên là hắn không nỡ ra tay với người thân nàng.

Vì thế bàn tay đang nắm cổ tay mảnh khảnh của tiểu cô nương hơi buông lỏng một chút, rồi sau đó lại nhẹ nhàng trượt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, chậm rãi nắm chặt, không cho phép nàng trốn thoát. Không quan tâm nàng có nhìn thấy hay không, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, âm thanh tựa như có thể khiến băng tuyết tan chảy, hàm chứa tình ý nồng đậm, ôn nhu mà hỏi.

“Ta nguyện một lòng với nàng, muốn cưới nàng làm thê tử…” đường phố hối hả nhộn nhịp, dòng người như nước đổ, thậm chí hoa đăng trước mắt cũng đều biến mất, thiên địa nhân gian, phảng phất chỉ còn lại hai người. Mạnh Hành Uyên ngữ khí càng thêm chân thành, “Nàng có bằng lòng không?”