Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 50




Chuông tan học vừa réo, Đường Ly vội vàng chạy ra cổng đã thấy Phương Từ đã đứng đợi từ trước.

"Tần tổng đang bận họp với đối tác nên anh đến đón."

"Vâng."

Cả hai chuẩn bị vào xe thì Thời Khôi gọi lại.

"Anh."

Nhìn thấy Thời Khôi, Phương Từ luống cuống muốn né tránh. Chưa kịp vào xe đã bị Thời Khôi giữ lại, bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy cánh tay nhỏ gầy của Phương Từ.

"Tại sao anh không trả lời tin nhắn của em? Em khiến anh giận chuyện gì sao?" Giọng nói thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn muốn nghe câu trả lời.

"Không phải... Anh... Là dạo này việc rất bận nên mới không có thời gian xem điện thoại." Phương Từ lắp bắp muốn viện lí do.

Chẳng qua là cậu đã nhận thấy bản thân mình đã thích người kia, mà Thời Khôi trong lòng chỉ có Đường Ly...

Phương Từ cậu ấy không muốn bản thân mình ngày càng đắm chìm vào trong thứ tình cảm không có kết quả của mình. Thời Khôi đối với cậu rất tốt, bởi vì tốt nên mới sinh ra đa tình... Phương Từ không muốn tự mình đa tình nữa.

"Vậy một chút có thể đi ăn trưa với em không?"

"Một chút anh phải đi công chứng một ít giấy tờ, thật sự không rảnh."

"Cả ăn trưa cũng không có thời gian?"

"Tranh thủ ăn gấp rồi phải đi."

"Vậy anh nhớ ăn uống nhiều chút... Dạo này anh gầy đi rất nhiều."

Thời Khôi dặn dò, Phương Từ mất tự nhiên gật đầu rồi vào xe đưa Đường Ly đến công ty.

Đến công ty, Đường Ly trầm trồ nhìn khắp nơi, đã lâu rồi không đến đây nhìn đâu cũng thấy lạ mắt.

Vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng chửi mắng bực tức của Tần Vũ vang lên.

" Chỉ có một bản kế hoạch mà đã hơn một tuần vẫn không làm hoàn chỉnh được. Các người còn muốn ăn cơm không hả?"

Nhân viên sợ hãi cúi đầu. Xem ra lần này không được nữa thì thật sự phải nhịn ăn để làm rồi. Tần Vũ tức giận ném toàn bộ giấy tờ bay hết trên không trung, không khí căng thẳng im lặng không một ai dám lên tiếng.

"A Tịnh."

Đường Ly vẫn như cũ không gõ cửa mà một mạch mở cửa chạy thẳng vào phòng. Vừa thấy Đường Ly, cơ mặt Tần Vũ liền hạ xuống, gương mặt đậm nét dịu dàng giống như chưa từng tức giận. Đôi chân dài bước vội hai bước đón lấy tiểu tâm can mới đi học về.

"Cẩn thận chút, mệt không?"

Bé con lắc đầu.

"Dạ không. A Tịnh, anh đang tức giận sao?" Đường Ly đưa tay lên má hắn chọt chọt hỏi.



Hắn cầm tay cậu hôn lên mu bàn tay ôn nhu trả lời.

"Anh không có." Tần Vũ lo rằng khuôn mặt lúc tức giận của hắn sẽ doạ Đường Ly sợ, dù gì trước kia đã có một khoảng thời gian Đường Ly bị hắn làm cho ám ảnh, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Sự thay đổi thái độ như chưa từng có gì sảy ra khiến nhân viên mở rộng tầm mắt. Không hẹn mà cùng nhìn nhau lén nhìn trộm. Tần Vũ xoa cái đầu nhỏ kia, khuôn mặt che dấu tâm trạng nói với nhân viên của mình.

"Không hoàn chỉnh được bản kế hoạch trong hôm nay thì đừng ăn cơm trưa nữa."

"Không được."

Tần Vũ vừa nói dứt câu Đường Ly đã vội phản bát. Cảm thấy mình hơi quá lời trước mặt mọi người, dù bình thường Tần Vũ rất nuông chiều mặc cho Đường Ly muốn gì được nấy nhưng trước mặt nhân viên của hắn thì

Đường Ly vẫn phải giữ thể diện cho hắn.

Cậu kéo kéo tay áo của hắn nhỏ giọng như làm nũng.

"A Tịnh, không ăn cơm sẽ không có sức khỏe để làm, đầu óc lờ đờ không thể suy nghĩ ra nhiều ý tưởng hay... Em nói có phải không?"

"Phải phải... A Ly nói rất đúng."

Tần Vũ hắn giọng một chút.

"Tất cả ăn cơm trưa, nghỉ ngơi rồi vào hoàn thiện bản kế hoạch."

Nhân viên tủm tỉm cười đồng thanh "Dạ." một tiếng cảm ơn Đường Ly.

"Không có gì, ăn trưa xong em đãi mọi người uống nước, ai cũng có phần." Đường Ly vui vẻ nói.

Mọi người thầm cảm thấy may mắn vì Đường Ly đã đến kịp thời, nếu không bọn họ chắc sẽ không lãnh nỗi cơn thịnh nộ của Tần Vũ. Nhân viên lần lượt kéo nhau đi ra ngoài.

"Phương Từ đâu?" Tần Vũ hỏi.

"Lúc nãy ngoài cửa nghe tiếng anh, anh ấy vội vàng chạy đi rồi."

"Tên nhóc này cũng nhanh thật."

Đường Ly cúi người xuống nhặt giấy trên đất, Tần Vũ vội vàng cản lại.

"Đừng nhặt." Hắn nắm tay cậu lại. "Đề anh."

"Không sao." Đường Ly nhìn tờ giấy trên tay cười.

Tần Vũ không nói gì chỉ bế người đặt lên ghế, hôn nhẹ lên trán người kia.

"Không cho phép em cúi người."

Bé con không hiểu nhìn hắn ngạc nhiên. Hắn cưng chiều dùng tay lướt nhẹ qua mũi cậu.

"Có thai cúi người không tốt." Với cả cậu cũng không cần cùi người trước bất kì ai, kể cả hắn, Đường Ly bên cạnh hắn cứ hiên ngang đứng thẳng.



"Em biết rồi."

Đường Ly nhìn tờ giấy trên tay, lại nhìn sang Tần Vũ đang cắm cúi nhặt lấy trên sàn.

"A Tịnh, bản kế hoạch này em có chút ý kiến."

Tần Vũ dừng tay lại.

"Hửm?"

"Em nghĩ thế này, lần này làm dự án cộng đồng cho trẻ em mồ côi. Lấy hoa dại để khai thác được không, dù ở hoàn cảnh nào dù có chuyện gì xảy ra thì nó vẫn mọc trở lại, vừa đẹp vừa kiên cường, rất mạnh mẽ, rất ý nghĩa."

Vì lần này là làm dự án cộng đồng cho trẻ mồ côi, tâm lý trẻ bị bỏ rơi rất mỏng manh nên phải cẩn thận và kĩ lưỡng từng chi tiết một, yêu cầu rất cao không đơn giản. Đường Ly từng là trẻ mồ côi, cậu biết tâm lý trẻ cần phải được cổ vũ và tiếp thêm năng lượng, không cẩn thận sẽ làm trẻ suy nghĩ tiêu cực.

"Mẫu thiết kế lần này khai thác hoa dại, không cần chúng ta nhọc lòng, anh cứ mở một chương trình thi, đối tượng dự thi là các cô nhi viện. Anh viết thư mời thể hiện thành ý để các bé có cảm giác được xem trọng, sẽ rất vui không làm người ta suy nghĩ sai lệch. Vừa mục đích tạo sân chơi cho trẻ, làm từ thiện, lại vừa khai thác ý tưởng, truyền thông được sản phẩm sắp ra mắt của công ty. Một mũi tên trúng nhiều đích, các bé tham gia đều có thưởng."

Tần Vũ ngẫm nghĩ một chút liên tục gật đầu, hắn cũng không nghĩ ra một ý tưởng đơn giản lại toàn vẹn như thế.

xem ra IQ cao đôi lúc cũng vô dụng.

"A Ly thật thông minh."

Cậu cười ôm lấy cổ hắn thì thầm.

"A Tịnh, tâm lí nhân viên đôi lúc cần thư giãn, em biết công ty lớn yêu cầu chịu áp lực cao. Nhưng mà dù có tài giỏi đến đâu tâm trạng không được thư giãn cũng sẽ vô dụng, không suy nghĩ được gì cả. Anh xem, dự án cộng đồng lần này không khó... Nhưng vì anh áp lực quá nên mới thành ra hỗn độn thế này."

"Được được, sau dự án này anh sẽ cho nhân viên đi chơi. Là anh sai."

Thật ra hắn xem trọng dự án cộng đồng này là vì Đường Ly của hắn cũng là trẻ mồ côi, hắn muốn dự án lần này phải hoàn hảo nhất, hắn muốn tặng A Ly của hắn một món quà thật ý nghĩa. Nhân viên công ty hắn toàn nhân tài, không có chuyện không ra mẫu thiết kế hoàn hảo, nhưng vì Đường Ly hắn muốn sản phẩm này phải thật ý nghĩa.

"A Ly nằm nghĩ ngơi, anh sẽ kêu Phương Từ lấy báo cáo thực tế cho em đem về trường."

"Anh lấy số thực hả?" Đường Ly thắc mắc.

"Ngốc, không có công ty nào sẽ đem số thực truyền ra ngoài cả, tất cả đều là số ảo."

Đường Ly cười lấy lòng nằm ngã ra sau, Tần Vũ nhanh tay lấy gối đặt lên đùi hắn vừa vặn để cậu gối đầu.

"Nghịch ngợm."

Người kia vẫn cứ cười ngọt ngào với hắn, Tần Vũ không nhịn được cúi xuống hôn đôi môi nhỏ kia.

Nhờ Đường Ly toàn bộ nhân viên đều được mời nước, vừa trút được áp lực từ chủ tịch lại vừa được thong thả làm việc, tiến độ làm việc cũng nhanh hơn bình thường.

"Từ ngày có cậu Đường chủ tịch xem ra đã dễ tính hơn rất nhiều."

"Mình là được hưởng phúc ké."

Nhân viên vui vẻ vừa nói chuyện vừa làm việc, truyền tai nhau vị chủ tịch hắc ám được một cậu nhỏ thu phục. Họ càng ngày càng yêu thích vị phúc tinh nhà họ.