Đường Ngựa Vằn

Chương 5: Đêm ấm




Cận Hoan Nhan ngồi bên mép giường nhìn chăm chú vào tivi. Sau lưng cô, Âu Dương Thông đang tựa bên đầu giường, tập trung vào trò chơi trong chiếc laptop đặt trên đùi.



Hiện đang là 11 giờ sáng, cách thời điểm Cận Hoan Nhan bị Âu Dương Thông bắt cóc đã gần 26 tiếng.



Trong 26 tiếng qua, Cận Hoan Nhan tổng cộng dùng hai bữa bánh ngọt, ba chai nước khoáng, ngủ bốn tiếng đồng hồ, đi vệ sinh năm lần, và không được tắm.



Tuy nhiên, đó đều không phải là vấn đề.



Vấn đề ở chỗ, cô đã từng sáu lần muốn tẩu thoát, nhưng đều thất bại.



Âu Dương Thông không giống như những kẻ bắt cóc khác. Cô không bạo lực cũng không hung hăng, không ngược đãi con tin. Cận Hoan Nhan có thể xem tivi, đọc báo, nghe nhạc, muốn làm gì cũng được. Ngoại trừ, rời khỏi căn phòng này.



Cận nhị tiểu thư đâu phải dê con, và đâu chỉ không phải là dê con.



Cô viết lời cầu cứu lên khăn giấy rồi vứt ra cửa sổ. Gió thổi qua cuốn nó đi, không biết là cuốn về nơi nào. Âu Dương Thông sau khi phát hiện đã nói với cô, viết trên tiền sẽ có hiệu quả hơn. Sau đó thì tháo một con đinh ốc từ cánh cửa nhỏ của bàn làm việc ra, từ đó cửa sổ khỏi phải mở nữa.



Khi Âu Dương Thông tắm, Cận Hoan Nhan đã lấy cắp điện thoại và laptop của cô ấy, nhưng mãi đến lúc Âu Dương tắm xong quay trở ra, cô vẫn chưa giải được mật mã. Âu Dương Thông vừa lau tóc vừa cười nói, cho dù là dân chuyên nghiệp, muốn giải mã cũng phải mất mấy tiếng, vì vậy đừng phí công vô ích nữa.



Đêm đến, Âu Dương Thông ngủ say như chết. Cô lẻn ra cửa phòng, lại một tờ khăn giấy có viết chữ được luồng ra ngoài khe cửa. Đột nhiên đèn trong phòng sáng trưng, Âu Dương Thông cười cong cả hàng mi, tịch thu bút viết và hộp khăn giấy. Từ đó, ngay cả việc đi vệ sinh, Cận nhị tiểu thư cũng phải đăng ký sử dụng giấy.







Cận Hoan Nhan quyết định chuyển dùng chiến lược “mềm”.



Quay sang nhìn Âu Dương Thông, trời đang rất đẹp, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào phả lên mặt của Âu Dương, tóc mái rũ xuống làm tối một vùng nhỏ trên khuôn mặt, chân mày, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi, tất cả tổ hợp nên một gương mặt trông hệt như nhân vật hoạt hình.



Nỗi rung động bất ngờ này làm Cận Hoan Nhan hoảng hồn. Tim bắt đầu không chịu sự khống chế mà đập thình thịch, Cận nhị tiểu thư cố gắng định thần bình tâm, quyết định không nghĩ ngợi lung tung nữa.



“Nè…”



Âu Dương Thông ngẩng đầu lên, “Muốn đi toilet sao?”



“Không… tôi muốn thương lượng với cô một việc, à không, tôi có việc này xin cô.”



Âu Dương Thông tròn xoe đôi mắt, “Chuyện gì?”



“Cô từng nói… cô không biết mục đích của vụ bắt cóc này là gì, cho nên bất kể đại ca cô thu được lợi ích gì thì cô cũng chỉ nhận được một con số ít ỏi thôi đúng không?”



Âu Dương Thông gật đầu, nghĩ bụng: cáo già họ Điêu đó độc ác tàn nhẫn, chịu chia cho mình ít tiền lẻ ăn cơm đã là nhân từ lắm rồi.





“Cô mạo hiểm lớn như vậy bắt tôi về đây, đến cuối cùng chỉ được một số tiền nhỏ, không cảm thấy rất thiệt thòi sao?”



“Ý cô là?”



“Tôi trả cho cô thù lao gấp ba lần số tiền mà đại ca cô sẽ chia, cô giúp tôi làm một việc.”



“Thả cô ra ngoài? No.” Âu Dương Thông vẫn cười hì hì.



Cận Hoan Nhan trề môi, “Đương nhiên là không phải, cô chỉ cần giúp tôi gửi thư báo bình an cho gia đình là được. Cô biết đấy, ông bà nội của tôi đều đã lớn tuổi rồi ….”



Tỏ ra yếu đuối để lấy lòng thương hại là một chiến lược, Âu Dương Thông nhìn cô, không đáp lại.




“Tôi biết cô chắc chắn sẽ có cách khiến người khác không phát hiện được hành tung của mình, hơn nữa…”



“Cô cảm thấy điều kiện mà cô đưa ra đủ hấp dẫn sao?”



Rất rõ ràng… là không.



Cận Hoan Nhan nín thinh. Nhưng Âu Dương Thông lại nảy ra một ý khác.



“Tôi có thể giúp cô, nhưng, phải thay bằng một điều kiện khác.”



Không kìm được sự vui mừng, Cận Hoan Nhan liền đáp: “Không thành vấn đề!”



“Cô vẫn chưa hỏi là điều kiện gì mà.”



“Điều kiện gì cũng được!”



“Vậy được, một nụ hôn.”



Cận Hoan Nhan ngẩn người ra.



“Giao dịch chứ?”



Sau mười phút im lặng.



“OK!”




Đêm đông rét buốt, đường phố chẳng có một bóng người, chỉ duy ánh đèn vàng lờ mờ soi xuống mặt đường, gió lạnh lướt qua cuốn theo những chiếc lá úa và những mẫu giấy vụn.



Cận Ngữ Ca lái xe đi trên con phố tĩnh mịch.



Lại một ngày chờ đợi trong nỗi thấp thỏm, vẫn không có thông tin gì mới mẻ hơn. Cận Hoan Nhan là sống hay đã chết còn là một điểm nghi vấn, người của Cận gia đều ăn ngủ không yên, nhưng cô – người phụ trách của tập đoàn, lại không thể không gượng dậy tiếp tục gánh vác công việc.



Ông bà Cận vừa về nước sáng nay và gọi điện báo cho cô biết bà nội đã chịu ngủ sau một ngày rửa mặt bằng nước mắt. Đêm đã khuya, Ngữ Ca không muốn về nhà để làm mọi người thức giấc, đành lái xe đến nơi ở riêng của mình.



Khi đã đỗ xe vào vị trí riêng, cô lê thân hình nặng nề tiến vào tòa nhà. Bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền ân cần chào hỏi, Ngữ Ca gật đầu đáp lại rồi bước vào thang máy.



“Tong!” Thang máy dừng lại tại tầng 19.



Cửa vừa mở, một bóng người ngồi trong lối thoát hiểm ở đối diện buồng thang máy đã đập vào mắt, nghe thấy tiếng động người ấy liền ngước nhìn lên.



Kiều Hiểu Kiều ngậm một điếu thuốc, híp mắt nhìn Cận Ngữ Ca.



Đèn trên hành lang không sáng, khói thuốc lá càng làm mờ nét mặt của cô, chỉ có đôi tay không ngừng hất đi hất lại chiếc mũ len cho thấy nơi đây đang có sức sống.



Ngữ Ca hơi khựng lại, song nhanh chóng trốn tránh ánh nhìn ấy và mở túi xách lấy chìa khóa. Cùng lúc đó, Hiểu Kiều đứng dậy, vứt thuốc lá vào thùng rác.



Đèn trong nhà bật sáng, nhưng hai con người vừa vào cửa lại chẳng nói với nhau lời nào, Cận Ngữ Ca vào phòng thay quần áo, Kiều Hiểu Kiều thì tự động lấy khăn lông đi tắm.



Sự ăn ý sớm đã hình thành.




Đợi khi cô vừa lau tóc vừa bước ra thì Cận Ngữ Ca đã đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô-pha.



Ngay cả khi ở nhà cũng phải trang nghiêm như vậy, không mệt ư? Nghĩ thế, Kiều Hiểu Kiều vứt khăn lông xuống, tiến tới ôm lấy Cận Ngữ Ca từ phía sau.



Một nụ hôn dịu dàng đặt lên mang tai, bên trong áo choàng tắm thoang thoảng một mùi hương dìu dịu.



Thân thể bao giờ cũng thành thật hơn lý trí, sự va chạm với Kiều Hiểu Kiều khiến cho cơ thể Cận Ngữ Ca nảy sinh phản ứng, nó nhắc nhở cô, có một nỗi khao khát đã bị đè nén rất lâu. Thôi thì tạm gác những suy nghĩ, ngoan ngoãn để Kiều Hiểu Kiều đã ngã nhào từ phía sau sô-pha ra đằng trước đến gần vậy, nắm lấy cổ áo choàng của Hiểu Kiều, Ngữ Ca toàn tâm đáp lại nụ hôn nóng bỏng ấy.



Khi dần tiến vào thời khắc đẹp nhất thì đột nhiên, Cận Ngữ Ca dừng lại:



“Lên giường đã.”



Kiều Hiểu Kiều đang ở trên người cô bất lực nhìn lên trần nhà.




Kể cả việc như thế cũng phải theo hình thức cố định, con người này thật không chỉ là một khúc gỗ bình thường, thỉnh thoảng trải qua trên sô-pha thì đã sao đâu?



Nghĩ thì nghĩ vậy, Kiều Hiểu Kiều vẫn vâng lời đứng dậy, tiện thể kéo Ngữ Ca lên, một mặt thắt lại dây áo choàng một mặt đi theo đối phương vào phòng ngủ. Dám phản đối thì e là đêm nay khỏi tiếp tục nữa.



Giường đủ to, nệm đủ êm, tiếng thở dài của Ngữ Ca đủ hớp hồn, Kiều Hiểu Kiều như vừa thực hiện một chuyến du hành lên cung trăng vậy, phiêu bồng đến không tìm được hồn phách.



Chăn mỏng đắp trên lưng, Kiều Hiểu Kiều đang khỏa nửa thân nằm xấp trên giường lắng nghe tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm, mơ mơ hồ hồ.



Cô gái giàu có tài sắc vẹn toàn, cùng nữ cảnh sát đa mưu túc trí, hai con người trông như chẳng thể có giao điểm này, lại bất ngờ quấn quýt lấy nhau vì một nguy cơ chính trị của hai năm trước. Cận Ngữ Ca – vị lãnh đạo làm việc không để xảy ra một sơ hở này, sở dĩ dung túng cho mối quan hệ không thể nào đứng giữa mặt trời này tồn tại, nguyên nhân ngoại trừ tính cách của Kiều Hiểu Kiều ra, còn là vì, với cô mà nói, đây chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch da thịt, vừa có thể giải quyết sự trống trải về tinh thần và dục vọng cơ thể của nhau, lại không có những dây mơ rễ má phức tạp, đến dễ đi cũng dễ, đôi bên thong thả, không ai sẽ phí công nghĩ ngợi về vấn đề lâu bền mãi mãi hay lo lắng cho tương lai sẽ ra sao, với một tổng giám đốc của tập đoàn Cận Thị như cô mà nói, đây là phương thức tốt nhất.



Tình yêu ư, đó là gì?



Không chỉ ở thân phận, cả những thói quen sinh hoạt thường ngày họ cũng không hợp nhau. Khi Cận Ngữ Ca thưởng thức cà phê với chiếc tách viền kim óng ánh thì Kiều Hiểu Kiều đang ngấu nghiến cái bánh bao nhân thịt như những công dân bình thường khác; Khi Cận Ngữ Ca tiếp đón những vị khách nước ngoài tại sân golf thì có lẽ, Kiều Hiểu Kiều đang cuộn mình ở đuôi xe sau buổi trực ca dài dẳng, ngủ mê đến không biết trời trăng mây gió; Ngay cả khi phát sinh quan hệ, việc tắm rửa cũng là một người trước và một người sau, sở thích thì càng không cần nhắc đến; Cận Ngữ Ca một khi đã bận rộn thì có thể mấy ngày mấy đêm không về nhà, Kiều Hiểu Kiều hễ sang huyện lị điều tra vụ án thì có thể mất tích suốt một tháng, tính cho đến nay, lần lâu nhất họ có đến mười tuần không gặp nhau, trung gian không một tin nhắn hay cuộc gọi nào, đến khi gặp mặt vẫn tự nhiên quấn quýt trên giường. Chỉ là lần đó, đôi bên đều phải “trả giá bằng máu”, Kiều Hiểu Kiều vì lâu quá không làm nên không khống chế được sức lực, và để trả thù, Cận Ngữ Ca cắn thật “nặng miệng” vào vai cô.



Cửa phòng tắm mở ra, Cận Ngữ Ca đã thay lại quần áo mặc ở nhà, khăn lông vắt trên cổ, cô đi thẳng về phía phòng sách, không nhìn Kiều Hiểu Kiều lấy một cái.



Cô không hề ghét nữ cảnh sát này – người có quan hệ da thịt với cô, mái tóc xoăn tự nhiên của cô ấy, làn da trắng mịn của cô ấy, ánh mắt sáng và có thần cùng đôi môi mỏng hơi cong lên kia, đều rất hợp nhãn duyên của Cận Ngữ Ca, chính vì vậy, cô có thể chấp nhận cuộc tình bất luân trong mắt người đời. Thế nhưng, nếu phải nói cảm giác dành cho Kiều Hiểu Kiều thì có lẽ cũng chỉ là… không ghét mà thôi. Việc tiến triển mối quan hệ này hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô.



“Ưm…”



Ngay khi Cận Ngữ Ca vừa bước tới cửa phòng thì Kiều Hiểu Kiều ư lên một tiếng. Vốn tưởng đối phương đã ngủ, vì thế khi nghe thấy tiếng động Ngữ Ca liền dừng bước, nếu đúng như thông lệ thì đối phương có lời muốn nói đây.



“Có cần mình đi theo cậu vài ngày không?” Giọng nói thấp và nhỏ, chữ nghĩa dính cả vào nhau.



“Hửm?” Ngữ Ca nhất thời chưa hiểu ý.



“Trước khi tóm được nhóm người bắt cóc Hoan Nhan…”



Cận Ngữ Ca lập tức hiểu ra, cô quay lại nhìn Kiều Hiểu Kiều, tấm lưng trắng nõn kia đang phát ra thứ ánh sáng gợi cảm trong bóng đêm. Cái đó… chắc là… mồ hôi do lúc nãy chăng?!



“Không cần.”



Lời nói không chút hơi ấm, dứt lời cũng không nán lại một giây phút nào.



Căn phòng chợt yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức ngay cả hơi thở cũng biến thành một loại tạp âm, Kiều Hiểu Kiều buồn bực kéo gối qua rồi úp hết mặt vào đó.