Edit: Mây
Người đàn ông trước mặt mặc áo khoác màu xám, đeo khăn quàng cổ màu đen và khẩu trang.
Chỉ để lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm như biển rộng.
Mái tóc ngắn màu đen của anh tung bay trong gió lạnh.
Trong ánh mắt Thư Vãn dâng lên một màn sương mù làm cho cô bắt đầu không nhìn thấy rõ người trước mắt.
Vẻ mặt của cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hốt hoảng không biết làm sao, sau một lúc sửng sốt vừa định đẩy anh ra, anh đã chủ động buông lỏng tay.
Trái tim của cô gái hơi trầm đi, lông mi rũ xuống, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe ra như không có chuyện gì, nhẹ giọng nói với anh: “Cảm ơn……”
Du Cẩn Niên im lặng, không trả lời.
Tối hôm qua anh có một giấc mơ, gần như một lần nữa trải qua những khoảnh khắc mà bọn họ đã từng ở bên nhau, đến cuối cùng anh giật mình tỉnh dậy khi cô khóc lóc nói “Thật sự xin lỗi” với anh.
Sau đó anh lập tức đi rửa mặt thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.
Bất tri bất giác lái xe chạy đến gần khách sạn.
Anh ngồi ở trong xe, kéo cửa sổ xe xuống hút vài điếu thuốc, nhìn thời gian, cũng định quay về, kết quả bỗng nhiên thấy được bóng dáng của cô.
Cô gái đã thay một chiếc áo khoác khác, thoạt nhìn vẫn mảnh khảnh như vậy.
Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngay cả khi đèn đỏ sáng lên cũng chưa phát hiện ra.
Mắt thấy cô sắp vượt đèn đỏ với vẻ mặt hỗn độn, mặt anh nghiêm lại, lập tức đẩy cửa xe ra vội vàng chạy về phía cô.
Sau đó, đã bắt được một cổ tay của cô, kéo người lùi lại phía sau.
……
Thư Vãn đang ngẩn người cuống quít xoay người lại, vừa vặn đèn xanh lại sáng lên, cô lập tức vội vàng bước đi về phía bên kia đường cái.
Du Cẩn Niên hơi mất khống chế không được động tác tay chân của mình, trái tim anh đang nói cho anh biết anh phải xoay người rời đi, nhưng chân lại không nghe theo sai khiến mà đi theo cô về phía trước.
Thư Vãn và đoàn trưởng đã hẹn nhau vào lúc mười giờ, vẫn còn thời gian đủ để cho cô ăn bữa sáng.
Cô đi thẳng đến chuỗi cửa hàng bên kia đường cái.
Vốn tưởng rằng thời gian không còn sớm, người ăn sáng chắc là không nhiều lắm, nhưng Thư Vãn đi vào thì phát hiện kín người hết chỗ.
Nhưng lúc này cô đang đói, nhưng lại rất mâu thuẫn là hình như không muốn ăn uống lắm.
Cuối cùng cũng chỉ gọi một phần cháo hải sản.
Thật vất vả mới tìm được một chỗ trống ngồi xuống, không lâu sau chỗ đối diện cô có một người ngồi xuống.
Người đàn ông đặt khay lên trên bàn, anh đưa tay ra tháo khẩu trang xuống, cũng từ từ cởi khăn quàng cổ ra, dùng giọng nói trầm thấp và dịu dàng nói với Thư Vãn: “Không còn chỗ ngồi nào khác, ghép bàn.”
Thư Vãn cúi đầu dùng thìa khuấy cháo nóng trong tô, khẽ “Ừm” một tiếng.
Du Cẩn Niên bưng dĩa bánh bao nhỏ trên khay của anh ra, đặt đến gần trong tầm tay Thư Vãn, vẻ mặt vẫn tự nhiên bình tĩnh, lời nói cũng rất trầm tĩnh, nghe không ra được cảm xúc mãnh liệt đến cỡ nào, chỉ nói: “Bánh nhân đậu đỏ ngọt.”
Một trong những loại nhân yêu thích của cô.
Trái tim trong lồng ngực Thư Vãn đã mất khống chế ngay khi anh ngồi xuống chỗ đối diện cô, nhảy lên một cách vừa điên cuồng vừa kịch liệt, lúc này càng dữ dội hơn, cái loại nhịp tim này hoàn toàn mất đi tiết tấu này gần như làm cho cô không thể hít thở nổi.
Cô cắn chặt môi, lại buông ra, vừa định nói cô không ăn, Du Cẩn Niên lại dùng giọng nói trầm thấp nói: “Chỉ ăn cháo sẽ đói.”
“Chỉ ăn một cái thôi.” Ngữ điệu của anh như đang dỗ dành cô ăn cơm.
Sống lưng Thư Vãn hơi cứng đờ, hàng mi dài của cô gái run lên vài cái, cuối cùng không nói một lời nào mà dùng đôi đũa gắp một cái bánh bao nhỏ.
Du Cẩn Niên khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhiễm ý cười nhạt.
Sau đó hai người ai cũng không có nói thêm lời nào nữa, im lặng mỗi người ăn bữa sáng của mình.
Bỏ đoạn nhạc đệm vừa rồi anh bảo cô ăn bánh bao sang một bên, bọn họ hoàn toàn giống như người xa lạ bất đắc dĩ chỉ có thể ghép bàn cùng nhau ăn sáng.
Thư Vãn chậm rãi ăn cháo, vô thức mà làm tốc độ ăn cháo của mình rất chậm, bởi vì như vậy hình như có thể ở cùng anh nhiều hơn một chút nữa.
Ngay cả khi không nói gì cả, cho dù chỉ giống như người xa lạ.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không ăn hết cháo.
Ban đầu cô tưởng rằng sau khi anh ăn xong bữa sáng thì sẽ rời đi ngay, dù sao thái độ ngày hôm qua của anh……
Nhưng mà, Du Cẩn Niên cũng không có ý định muốn đứng dậy.
Anh cứ ngồi đối diện cô, im lặng nhìn cô đang tiếp tục ăn cháo.
Thư Vãn bị anh nhìn đến mức rất không tự nhiên, dứt khoát đặt thìa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng, rồi định đứng lên rời đi.
Cô sợ nếu cô ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ không nhịn được đột nhiên bật khóc ở trước mặt anh giống như một kẻ ngốc.
Nhưng mà Thư Vãn còn chưa đứng dậy, Du Cẩn Niên đã lên tiếng, gọi cô: “Vãn Vãn.”
Cả người Thư Vãn cứng đờ trong phút chốc, cô siết chặt túi xách trong tay theo bản năng, môi mím chặt, cô mở to mắt, rất cố gắng làm giảm bớt sự đau nhức của con ngươi.
Vốn dĩ Du Cẩn Nhiên không muốn tiến đến nhanh như vậy, anh thật sự sợ dọa cô chạy mất.
Giống như năm năm trước, rời đi cũng không chịu gặp anh một lần.
Nhưng anh đã đánh giá cao bản thân mình, bởi vì anh phát hiện ra, sau khi mình nhìn thấy cô, anh đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Anh buông tiếng thở dài rất thấp, lại gọi cô một tiếng: “Vãn Vãn……”
Hồn phách của Thư Vãn như là bị anh bất ngờ gọi về, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô vội vàng đứng lên, ngữ khí vừa gấp gáp vừa hoảng loạn: “Em còn có…… Có việc, đi trước.”
Còn chưa dứt lời, cô đã vội vàng xoay người, giống như chạy trối chết.
Du Cẩn Niên xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, tận mắt nhìn thấy cô còn hơi bị vấp trên đất bằng phẳng, nói đúng ra là lảo đảo một chút rất nhỏ, rồi sau đó lập tức bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong đóng cửa xe lại.
Chiếc taxi lao vào trong hàng chục triệu chiếc xe trên đường, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Quai hàm Du Cẩn Niên bạnh ra, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường thẳng tắp.
Vãn Vãn, sao em không chịu nghe anh nói một câu.
Không phải là lỗi của em, anh không trách em, từ trước nay chưa bao giờ đổ lỗi cho em.
Sau khi Thư Vãn lên taxi thì không thể khống chế được nước mắt nữa để nó rơi xuống, như là ngọc trai, từng viên từng viên một.
“Cô nương, ngươi đi đâu nhi?” Tài xế hỏi.
“Đi……” Thư Vãn thở ra một hơi, ổn định giọng nói, “Đến đoàn múa ba lê trung ương.”
Cô ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách mở ra, nhìn lớp trang điểm của mình, xác định vẫn dùng được, nên không dặm lại lớp trang điểm nữa.
Sau khi Thư Vãn đến Trung Ba gặp đoàn trưởng thì hai người trò chuyện một lát, rồi sau đó đoàn trưởng lại dẫn cô đi tham quan đoàn múa.
Giữa trưa Thư Vãn ăn cơm cùng đoàn trưởng, sau khi ăn cơm trưa xác định cô sẽ đến Trung Ba, tiếp đó đoàn trưởng có việc, Thư Vãn cũng vừa vặn muốn rời đi, nên rời khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng.
Trước khi cô rời đi đoàn trưởng cười nhiệt tình nói: “Thư Vãn, có thời gian rảnh thì đến nhà ăn bữa cơm.”
Thư Vãn khẽ cười, đồng ý: “Vâng, cảm ơn đoàn trưởng Dương.”
Dương Mai Thanh nói: “Đi đi, tuần sau đến đoàn báo cáo là được.”
“Vâng.”
Sau khi đi ra khỏi Trung Ba, Thư Vãn đi lang thang dọc đường không có mục tiêu, muốn tìm một người có thể thư giãn cùng mình, nhất thời cũng không thể nghĩ ra được có thể tìm ai.
Cô lấy điện thoại ra, kéo xuống danh bạ trong điện thoại.
Cuối cùng nhìn thấy được một cái tên.
Thư Vãn lập tức bấm gọi điện.
Sau vài tiếng tút tút, điện thoại được kết nối, một giọng nói rất ngọt ngào và mềm mại vang lên: “Alo, Vãn Vãn?”
Khóe miệng Thư Vãn cong lên để lộ ra một nụ cười, nói: “Trà Trà, tớ về nước rồi.”
Điền Trà hét lên một tiếng, không thể tin nổi nói: “Về…… Về nước?”
“Vậy cậu trở về nghỉ phép chơi mấy ngày, hay là có hoạt động gì ở trong nước……”
“Đều không phải.” Thư Vãn hít sâu một hơi, bình tĩnh giải thích: “Tớ về nước phát triển.”
“Cậu điên rồi à?” Điền Trà khiếp sợ nói tiếp, “Không phải cậu nói ở nước Mỹ cậu có thể làm một diễn viên múa độc diễn sao? Tương lai tốt như vậy, nói không cần là từ bỏ ngay được?”
Cổ họng Thư Vãn nghẹn lại, cô chớp chớp đôi mắt nóng lên, khôi phục lại tâm trạng nói: “Cẩn Niên ở trong nước.”
Điền Trà bỗng nhiên nghẹn lời, sau một lúc lâu cô ấy mới có đáp lại: “À…… Cho nên cậu…… Cậu vẫn quyết định muốn đấu tranh một chút sao?”
“Trà Trà, cậu cũng biết,” Thư Vãn hít hít mũi, bước từng bước một đi về phía trước, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Từ trước đến nay tớ chưa từng quên anh ấy, tớ không có cách nào phủ nhận tình cảm đối với anh ấy, không có cách nào tự lừa gạt mình rằng mình không thích anh ấy.”
“Chỉ là, hình như tớ đã đánh giá bản thân quá cao rồi.”
“Tớ cho rằng trải qua năm năm lắng đọng và làm phai mờ, tớ có thể thản nhiên đối diện với anh ấy, mà khi anh ấy đứng ở trước mắt tớ, tớ mới phát hiện ra là tớ không dũng khí.”
Điền Trà ấp úng hỏi: “Hai người…… Gặp mặt rồi?”
“Gặp rồi,” Thư Vãn thở ra một hơi thật dài, như là tự giễu mà than nhẹ, cười khổ nói: “Rất không ổn.”
Sau khi nói xong thì cô lập tức đổi đề tài, hỏi Điền Trà: “Cậu có thời gian không? Tớ muốn tìm ai đó để nói chuyện.”
Điền Trà vội vàng trả lời: “Được! Đợi tớ một chút, tớ đi tìm cậu ngay!”
Thư Vãn và Điền Trà quen biết nhau ở nước ngoài, lần đầu tiên gặp Điền Trà là khi vào ngày sinh nhật của Du Cẩn Niên, cô đến một cửa hàng bánh ngọt để mua bánh kem.
Sau khi bước vào thì phát hiện trong cửa hàng có một cô gái phương Đông giống như cô, sau khi hỏi mới biết được cũng là người Trung Quốc.
Sau đó tiếp xúc với nhau nhiều hơn, trở thành bạn thân không có gì giấu nhau.
Sau khi Điền Trà chạy đến Thư Vãn mới biết được hiện tại Điền Trà đang ở cùng đoàn phim, bởi vì bạn trai Điền Trà đang ở quay một bộ phim cổ trang, khẩu vị của bạn trai cô không được tốt lắm, cho nên cô ấy cần phải tự mình nấu ăn từ từ phục hồi.
“Vãn Vãn,” Điền Trà cầm ly đồ uống uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, rất đúng trọng tâm mềm giọng nói: “Tớ cảm thấy, nếu Du Cẩn Niên có thể vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa từ chuyện anh ấy làm có thể thấy, anh ấy cũng không trách cậu.”
“Còn nữa chính là, chuyện của hai nhà các cậu vốn dĩ cũng không liên quan gì đến cậu và anh ấy, các người hai người đều là người vô tội, cậu cũng không nên tự khó xử mình nữa.”
Tất cả những lý lẽ này cô đều hiểu, nếu như người trải qua những việc này không phải là cô, thì cô cũng có thể thản nhiên nói ra nói như vậy.
Bởi vì quả thật chính là một đạo lý và sự thật như vậy, Điền Trà nói cũng không sai.
Nhưng thường thường chỉ có chuyện phát sinh ở trên người mình, mới có thể hiểu được những cái gọi là đạo lý đó đều là mây bay.
Thư Vãn cũng cảm thấy mình vô tội.
Cô vừa hận ba mình, không ngờ ông ấy là người như vậy, vừa mâu thuẫn mà nghĩ đến từ nhỏ đến lớn cô đều lớn lên dưới sự cưng chiều và che chở của ba.
Ông ấy có phải là một người ba tốt không?
Ở một mức độ nào đó, ông ấy là một người ba tốt.
Vậy ông ấy có phải là một người tốt không?
Rất rõ ràng, không phải.
Giao tình giữa nhà cô và nhà họ Du cũng đã vô cùng tốt từ thời ông nội, ông nội Du cũng từng cố gắng hết sức giúp ông nội cô.
Ba và bác Du, cũng chính là anh trai của Du Cẩn Niên có mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Hai người cùng nhau hợp tác mở công ty, có chuyện gì tốt cũng nghĩ đến đối phương.
Nhưng mà ở trên thương trường đầu óc của ba dần dần mê muội, bị lòng tham làm mù quáng che mờ mắt và trái tim.
Không chỉ có không nghe lời khuyên can của bác Du, mà khi bác Du phát hiện ông ấy rửa tiền đen còn tranh chấp với bác Du, đẩy bác Du, làm cho phần gáy của bác Du bị thương, thậm chí khi bệnh tim của bác Du bị tái phát, nhưng ông ấy lại cố ý nắm chặt thuốc cứu cấp uy hiếp bác Du, bắt bác Du không được nói ra chuyện này, bác Du không đồng ý, ông ấy sẽ không chịu cho bác Du uống.
Bác Du lớn hơn Du Cẩn Niên mười mấy tuổi, bởi vì ba của bọn họ qua đời sớm, Du Cẩn Niên cũng coi như là bác Du nhìn lớn lên.
Ở trong mắt anh, anh cả như cha.
Có thể nói, bác Du chính là người thân thân thiết nhất của anh, quan hệ của anh em bọn họ còn tốt hơn cả quan hệ giữa anh và mẹ.
Mà người thân anh quan tâm nhất, lại bị ba cô hại chết.
Thư Vãn không sai, cô biết.
Nhưng cô không có cách nào đối mặt với anh.
Chỉ là, cô còn nhớ kỹ một câu.
“Wanting of thy love.”
“Đừng sống mà không có tình yêu.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Wanting of thy love.” (“Đừng sống mà không có tình yêu.”) ——《Romeo và Juliet》