Đường Về - Ngải Ngư

Chương 89




Edit: Mây

Nguyễn Lê bị bất ngờ không kịp đề phòng bị cơn đau ập đến, không tự chủ được theo bản năng hừ nhẹ ra tiếng.

Người phụ nữ hơi nhíu chặt mi tâm, ngón tay chống lên trên vai anh hơi cuộn lại, nắm lấy quần áo của anh.

Hoắc Nghị bình thường ăn mặc rất giản dị, áo thun trắng cùng với quần đen đơn giản.

Tay áo ngắn màu trắng tinh khiết bị Nguyễn Lê vặn ra hai vòng xoáy đối xứng ở vai.

Hoắc Nghị chỉ là có hơi choáng váng, ngược lại cũng không đến mức say.

Trái tim có hơi rối loạn.

Từ hôm nay ở trên xe sau khi hỏi ra câu “thích cái gì nhất” không bệnh mà chết, trong lòng anh vẫn luôn không quá thoải mái.

Rõ ràng là hai người sống cùng nhau, rõ ràng là người vô cùng thân mật.

Nhưng anh lại không hề hiểu cô một chút nào.

Ngay cả chuyện cô biết lái xe cũng không biết.
Cô học lái xe từ khi nào?

Là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn với anh?

Anh hoàn toàn không biết gì cả.

Ngoại trừ cái này ra, còn có bao nhiêu thứ mà anh không biết?

Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, không giống như là hôn, ngược lại giống như cắn, giống như một con đại bàng đi săn bắt được một con mồi ngon miệng.

Nguyễn Lê rất nhanh đã không chịu nổi, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, khẽ đấm vào trên vai anh, nhưng người đàn ông đang ôm cô phóng túng lại không hề nhúc nhích.

Thậm chí còn cố ý siết cánh tay đang vong qua eo cô hơn nữa.

Cánh môi tê tê cay nóng, còn đau hơn cả ăn phải ớt cay.

Khóe mắt Nguyễn Lê bắt đầu đỏ ửng, bộ dáng yếu đuối, đáng thương.

Hoắc Nghị híp mắt đánh giá cô, khi cô không thở nổi nữa thì mới buông tha cho cô hít thở.

Nguyễn Lê cũng không biết anh đã kéo khóa ở phía sau váy cô xuống dưới từ khi nào, chiếc khóa ngầm vốn đã được giấu vào bên trong cũng theo bàn tay của anh, lạch cạch —— buông lỏng ra.
Cơ thể Nguyễn Lê cứng đờ, sống lưng căng thẳng, cô cụp mắt lông mi không ngừng run rẩy, vẻ thẹn thùng giống như quả lê màu hồng nhạt trên sợi dây chuyền cô đeo trên cổ.

“Muốn tắm rửa cho anh?” Giọng nói của anh khàn khàn, xen kẽ với tình cảm và ham m/uốn.

Giọng nói của Nguyễn Lê mềm mại và nhẹ nhàng: “Tùy anh…… Đều được.”

Ý tứ chính là cô không ép buộc anh, đều tùy theo anh.

Hoắc Nghị hừ cười nhạt một tiếng, liếʍ liếʍ khóe môi ướŧ áŧ, giọng nói nhiễm d/ục vọng rất thấp, giọng điệu hơi mang theo chút trêu chọc: “Vậy thì tắm uyên ương hí thủy.”

Nguyễn Lê: “……”

Khuôn mặt xấu hổ của cô đỏ bừng, gần như có thể nhỏ ra máu.

Mà người đã bị Hoắc Nghị ôm lấy.

Anh không cho cô quyền từ chối, trực tiếp đưa cô vào phòng tắm.

Không tắm bằng vòi sen, mà là bước vào bồn tắm nước nóng.
Nguyễn Lê tắm rửa có hơi sợ nóng, đối với Hoắc Nghị mà nói là nhiệt độ nước vừa vặn, đối với cô mà nói là rất nóng.

Cô vừa mới tiếp xúc với nước ấm đã bị nóng rụt lại một chút.

Hoắc Nghị ôm cô không cho cô trốn, thì thầm ở bên tai cô: “Tắm bồn thì nên dùng nước nóng một chút.”

“Như vậy có thể ngâm mình trong nước lâu một chút.”

Nguyễn Lê vừa thẹn vừa bực, vùi mặt vào trong sườn cổ không lên tiếng.

“Sao lại không nói lời nào?” Hoắc Nghị trêu chọc, rồi nhéo vào eo cô một cái, “Nói chuyện với anh.”

Nguyễn Lê rầu rĩ nói: “Nói cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Anh nghiêng đầu bắt đầu hôn cô, “Cái gì cũng được, chỉ cần em nói.”

Nguyễn Lê bị anh kíc/h thích cảm quan, ý thức hoảng hốt, suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì với anh.

Bởi vì bị ngâm trong nước nóng, làn da trắng nõn của Nguyễn Lê bắt đầu hơi ửng đỏ, rất có cảm giác như hoa đào nở rộ.

Hoắc Nghị dội nước lên, dòng nước chảy xuống trên người Nguyễn Lê, rồi lại chậm rãi chảy xuống dưới.

Cô nghe thấy anh hỏi: “Có phải là ngâm nước nóng rất thoải mái không?”

“Ừm.” Cô mềm mại đáp một tiếng.

Chỉ cần thích ứng với nhiệt độ này, quả thật là rất thoải mái.

“Cho em càng thoải mái hơn.”

Nguyễn Lê còn chưa kịp phản ứng lại, mi tâm đã lập tức nhíu chặt, cô phát ra một tiếng nức nở, gần như muốn khóc.

Hoắc Nghị nâng mặt cô, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông như có sóng to gió lớn cuộn lên mãnh liệt.

Anh chăm chú nhìn thẳng vào mặt cô, nhìn thấy biểu cảm vừa khó chịu vừa hưởng thụ của cô, rất thỏa mãn nhếch môi.

“Nguyễn Lê,” Anh gọi cả họ lẫn tên của cô, thật ra vẫn giống như bình thường, nhưng cũng không giống với bình thường, “Em thích cái gì nhất?”

Đầu óc của Nguyễn Lê hỗn độn, làm sao có thể trả lời anh được, cả người lâng lâng như là đang nằm mơ, ngoại trừ khẽ hừ nức nở, thì không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

“Em có ph.óng đãng hay không,” Anh và cô cùng cọ xát vào cổ nhau, khẽ cười nói ra đủ loại lời nói th.ô tục ở bên tai cô, “Không trách được là Nguyễn Lê, thật sự rất mềm mại.”

……

Sau khi một tuồng kịch nước diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa sau đó còn phải dọn dẹp, thật sự phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới bước từ trong phòng tắm ra ngoài.

Nguyễn Lê bị anh ăn cả hai đêm liên tiếp nên cả người nhức mỏi, vô cùng khó chịu.

Cô nằm trên giường đắp chăn chưa được bao lâu đã ngủ thϊếp đi, Hoắc Nghị ngược lại sau khi đã qua cơn choáng váng vì uống rượu, sảng khoái đi tới đi lui trong phòng ngủ, thu dọn quần áo rải rác khắp nơi trên đất.

Sau đó mới lên giường ngủ.

Năm giờ sáng hôm sau, Hoắc Nghị đúng giờ tỉnh dậy.

Nguyễn Lê bị anh ôm vào trong lòng vẫn còn đang ngủ say, anh nằm ở trên giường, một lúc sau đầu óc tỉnh táo hơn, lại bắt đầu trêu chọc người còn đang ngủ.

Nguyễn Lê nửa tỉnh nửa mơ phát hiện Hoắc Nghị đang đùa giỡn mình, hơi thở của người đàn ông rất nặng nề, hơi nóng tràn xuống dưới, làm làn da của cô trở nên nóng bỏng.

Cô mơ mơ màng màng phát ra tiếng nỉ non mềm mại: “Không phải anh còn phải về bộ đội sao?”

“Sao còn chưa đi nữa?”

Thật ra Nguyễn Lê chỉ là đơn thuần hỏi một chút, cũng không là mang theo tâm tư vô cùng mong chờ anh rời đi.

Nhưng Hoắc Nghị nghe vào trong tai, lập tức thay đổi sắc thái.

Anh cắn cô một cái, trong lời nói ngầm có ý uy hϊếp và bất mãn: “Ngóng trông anh đi như vậy sao?”

Vừa dứt lời lập tức Nguyễn Lê đang nằm ở trên giường còn chưa mở mắt ra đã bị kéo lên.

“Càng không toại nguyện mong muốn của em, có phải rất thất vọng không?” Bởi vì lực của anh quá lớn, Nguyễn Lê bị đau khụt khịt một tiếng, giải thích: “Em không có…… Không phải là ý kia.”

“Chỉ là sợ anh, bị muộn, đến trễ……”

“Anh cũng không sợ, em lo lắng cái gì?” Hoắc Nghị cắn răng phát ra từng từ qua kẽ răng.

Nguyễn Lê cảm thấy oan ức, nhưng lại không thể biện minh, dứt khoát không nói lời nào nữa.

“Hửm?” Hoắc Nghị thấy cô không nói lời nào lại dùng mọi cách trêu đùa bắt cô nói, “Lại giả câm?”

Nguyễn Lê cố chịu dựng sự khó chịu, hít hít cái mũi, khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Nói cái gì chứ?”

“Gọi anh.”

Cô nghe lời gọi ra: “Hoắc Nghị.”

“Đổi lại.” Anh ra lệnh.

Nguyễn Lê cắn cắn môi, thẹn thùng một lúc, bắt đầu thay đổi đủ mọi cách gọi tên anh: “Anh Nghị……”

“Ông xã……”

“……”

Người đàn ông hài lòng, hừ cười nói: “Em thật phó.ng đãng.”

Nguyễn Lê cắn môi, vừa xấu hổ vừa buồn bực đồng loạt mạnh mẽ dâng lên.

Sao lại như vậy chứ, bảo cô gọi anh, gọi xong rồi lại nói co như vậy.

Lời tốt lời xấu đều là anh bảo cô nói hết, còn luôn ghét bỏ cô không chịu nói chuyện, thật khó hầu hạ.

……

Nguyễn Lê kỳ thật rất đau, anh quá mãnh liệt, hai lần trước hai cũng đã đủ khiến cô chịu tội rồi, hiện tại lại thêm một lần nữa, da thịt non mịn căn bản không thể chịu nổi giày vò như vậy.

Cuối cùng dẫn tới Nguyễn lê chỉ có thể dùng thuốc.

Hoắc Nghị cũng là sau khi xong việc mới biết được cô nói đau là thật sự đau, trách bản thân mình không biết nặng nhẹ lại giận cô không chịu nói rõ ràng.

Trước khi về bộ đội còn đặc biệt chạy đến hiệu thuốc mua thuốc bôi về cho Nguyễn Lê, thuận tiện mang theo một hộp T về, chuẩn bị cho lần sau dùng.

Ban đầu Hoắc Nghị còn muốn tự mình bôi cho Nguyễn Lê, chẳng qua là bị Nguyễn Lê đỏ mặt từ chối không chút lưu tình.

Anh không thể làm gì được, thời gian cũng sắp trễ, chỉ có thể vội vàng chạy về bộ đội.

Nguyễn Lê nằm ở trên giường, hơi thở hỗn loạn trong không khí còn chưa hoàn toàn tiêu tán, cô nhìn đèn chùm xinh đẹp trên đỉnh đầu, ánh mắt có hơi mờ mịt.

Trong lòng cảm thấy ngột ngạt.

Một ngày hai đêm, ba lần, lần lượt đều ra bên ngoài.

Quả nhiên là anh không muốn có một đứa con với cô.

Nguyễn Lê ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Ngày hôm sau đi bộ vẫn còn thấy hơi khó chịu, nhưng tốt xấu gì tư thế đi bộ thoạt nhìn vẫn còn bình thường.

Nguyễn Lê đi một chuyến về nhà bố mẹ Hoắc Nghị, lấy từng linh kiện Lego chưa lắp xong của anh từ trong phòng chứa đồ mang về trong nhà.

Nguyễn Lê đặt Lego ở trong thư phòng.

Thư phòng xem như là không gian riêng tư của Nguyễn Lê, bởi vì Hoắc Nghị cơ bản sẽ không bước vào nơi này.

Nguyễn Lê dựa theo bản hướng dẫn lắp ráp Lego từng chút từng chút một, kết quả làm hết cả một buổi chiều, ngay cả cái đáy cũng chưa làm xong.

Bộ Lego này của Hoắc Nghị xem như là một mô hình cỡ lớn, lắp ráp hết tất cả các bộ phận lớn nhỏ cũng chiếm hơn nửa bàn làm việc, cho nên linh kiện rất nhiều.

Hơn nữa Nguyễn Lê căn bản chưa từng chạm vào loại đồ vật này, cô là một người mới, lắp vào sai rồi lại tháo ra làm lại rất nhiều lần.

Ngày mai đã phải tiến tổ chính thức ghi hình chương trình giải trí, Nguyễn Lê ăn xong bữa tối lại chăm chỉ làm thêm một lúc nữa, không dám làm đến quá muộn, sợ mình ngày mai không bò dậy nổi.

Cô mới đi ta từ thư phòng, đang định trở về phòng ngủ, nhận được tin nhắn từ Hoắc Nghị.

【Ông xã: Khá hơn chút nào chưa?】

Nguyễn Lê nhìn thấy tin nhắn này thì hơi sững sờ, sau một lúc mới phải ứng lại hiểu được là anh đang nói cái gì.

【Một quả lê mềm: Ừm, khá hơn nhiều rồi.】

【Ông xã: Còn đau không?】

Mặt Nguyễn Lê nóng lên, tiếp tục trả lời.

【Một quả lê mềm: Có hơi.】

【Ông xã: Đêm nay lại bôi thêm một lần nữa.】

Nguyễn Lê vừa muốn trả lời anh, anh lại gửi thêm một câu đến đây.

【Ông xa: Lần sau anh sẽ chú ý, sẽ nhẹ hơn một chút, đau thì phải nói ngay, đừng chịu đựng để mình phải chịu tội.】

Nguyễn Lê: “……”

Cũng không biết nên trả lời anh như thế nào.

Dứt khoát không trả lời nữa.

Vài phút sau:【Ông xã: Người đâu rồi?】

Nguyễn Lê trốn không thoát, chỉ có thể căng da đầu trả lời anh.

【Một quả lê mềm: Ngày mai em có việc, ngủ trước đây. Ngủ ngon.】

Hoắc Nghị vừa mới chạy bộ xong đang dựa vào cột đèn đường cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Nguyễn Lê nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nguyễn Lê, bất mãn khẽ chậc chậc một tiếng.

【Ông xã: Ừm, ngủ ngon.】



Sau ngày hôm đó, Nguyễn Lê đi theo tổ tiết mục đi đến địa điểm ghi hình.

Chương trình《Linh hồn người lính》do Nguyễn Lê tham gia làm đạo diễn lần lượt được ghi hình ở Hải quân, Lục quân và Không quân.

Mỗi cái địa điểm sẽ ghi hình trong một tuần, sau đó nghỉ ngơi ba ngày.

Tổng cộng phải mất hết một tháng.

Hai mươi ngày trôi qua, phần ghi hình ở Hải quân và Lục quân đã kết thúc.

Ngày mai sẽ phải đến lực lượng Không quân.

Tối hôm đó Nguyễn Lê cầm điện thoại di động, mở giao diện nhắn tin với Hoắc Nghị ra, vốn dĩ muốn nói với anh một chút chuyện ngày mai tổ tiết mục của bọn họ sẽ phải đến ghi hình ở lực lượng của anh.

Sau đó suy nghĩ vẫn bỏ đi.

Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nói đến chuyện công việc với đối phương, lần này đột nhiên nói với anh, thật sự đột ngột, cũng không quen.

Dứt khoát không nói nữa.

Lịch sử trò chuyện gần đây nhất của hai người vẫn còn dừng lại ở ba ngày trước.

Hai mươi ngày qua anh không về nhà, còn cô thì chỉ về nhà nghỉ ngơi ba ngày sau khi ghi hình xong.

Không thường có người trong nhà cho nên có hơi quạnh quẽ.

Nguyễn Lê bắt đầu âm thầm lên kế hoạch chờ đến ngày chương trình này ghi hình xong, mua chút đồ trang trí nhỏ để tô điểm cho trong nhà.

Sáng sớm hôm sau, tổ đạo diễn đến lực lượng Không quân trước.

Các tổ nhân viên chuẩn bị cẩn thận, một lát nữa đã phải bắt đầu quay, mọi người đi tới đi lui bước chân vội vàng.

Nguyễn Lê không có chuyện gì làm, vì vậy cô lại cầm lịch trình đi đến một nơi kín đáo rồi ngồi xổm xuống, yên tĩnh nhìn xem các hoạt động cần phải tiến hành ghi hình cho mỗi ngày.

Vừa xem vừa bất giác suy nghĩ đến: “Có phải mỗi ngày Hoắc Nghị cũng đều dẫn theo các đội viên huấn luyện các hạng mục này không?”

Nguyễn Lê không biết là làm sao xem đến thất thần, hay là suy nghĩ đến thất thần, hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa có một người đàn ông mặc trang phục huấn luyện của Không quân nhìn chằm chằm bên này.

Chị gái nhỏ trợ lý chương trình đi đến gần, ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Lê, tò mò bát quái nói với Nguyễn Lê: “ Đạo diễn, đội trưởng Không quân vẫn luôn nhìn cô đó, hai người quen biết nhau à?”

Tinh thần Nguyễn Lê đột nhiên bị kéo về, cô có hơi mờ mịt mà “A” một tiếng, nhìn sang theo hướng chị gái nhỏ trợ lý chương trình chỉ, quả nhiên nhìn thấy được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình bên này của Hoắc Nghị.

Nguyễn Lê ngồi xổm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn anh bị đạo diễn đi ngang qua chặn lại, bất đắc dĩ nói vài câu gì đó với đạo diễn.

Chẳng qua tầm mắt của anh thỉnh thoảng vẫn liếc sang nhìn về phía cô.

Nguyễn Lê gục đầu xuống, dùng tay xoa xoa bắp chân tê mỏi, trước khi đứng lên trả lời chị gái nhỏ trợ lý chương trình tò mò.

Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa ấm áp, rất nhẹ: “Quen biết…… Nhưng không phải quá quen thuộc……”

- -----oOo------