Duy Quân

Chương 12




CHƯƠNG 12

“Ngươi nói yêu một người đến tột cùng là như thế nào?” Ha hả, ngươi thật là chọn sai người để hỏi rồi, ta tu đạo đến nay, còn chưa có trải qua thứ tình yêu này (sắp rồi, sắp được với thiên hạ rồi..), ngươi muốn hỏi chuyện này, nên đi hỏi Bát Vương gia a, hắn chính là kinh thành tình thánh nổi danh của chúng ta.”



Quan ải dở khóc dở cười, nghĩ thầm rằng Hạ Hầu Triển tuổi còn nhỏ, trong lòng thế nhưng lại chất chứa những thứ này a, nga, cũng phải, cũng đã mười tám mười chín tuổi rồi, đã là đại nhân rồi, không còn là tiểu thí hài như lúc trước nữa.

“Ta vẫn nghĩ, ta thương y, đã muốn xem như tình sâu bể trọng, tựa hồ như mỗi ngày trôi qua ta đều yêu hắn rất sâu đậm, chính là ngày hôm sau vừa mở mắt ra, ta liền càm thấy tưởng niệm so với ngày hôm trước lại mãnh liệt hơn nữa. Quan Sơn, ta bị làm sao vậy? Ta biết chính mình không thể cứu vãn được nữa, ta biết y sẽ không tha thứ cho ta, cho dù có được hắn, ta cũng chỉ có được thân xác hắn, ta không thể nắm giữ được tâm hồn hắn, ta biết hắn sẽ hận ta thấu xương, cho dù như vậy, ta vẫn rất muốn hắn, Quan Sơn, ngươi nói ta nên làm sao đây?”

Hạ Hầu Triển một câu nói ra ngữ điệu thật sự bình tĩnh, liền bởi vì bình tĩnh, mới làm cho Quan Sơn mao cốt tủng nhiên (sởn tóc gáy..), nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của đối phương, Quan Sơn tròng lòng than không ổn, đứa nhỏ này trong lòng tràn đầy ma chướng, nếu không kịp thời ngăn chặn, sớm muộn gì cũng tiến vào ma đạo, cùng hắn cái gì người yêu kia ngọc thạch câu phần (ngọc và đá cùng vỡ, liều chết cùng nhau). Thế là vội vàng truy hỏi ngọn nguồn sự việc.

Tình cảm của Hạ Hầu Triển đối với Khang Viễn, trừ bỏ mọi người trong phủ, chỉ có thái hậu biết, mà hắn chưa từng chủ động đem tình cảm của mình đối với Khang Viễn hướng người khác nói qua, có lẽ là do để trong lòng nghẹn quá hóa khổ, lúc này cùng nhau nói chuyện, sẽ thấy đỡ hơn, đem việc quen biết Khang Viễn, cùng với cảm tình mấy năm nay của mình đối với y hoàn toàn triệt để nói ra ngoài, nói một cách thống khoái.

Quan Sơn ở một bên nghe được nhíu mày, nghĩ rằng ái tình ái tình, ai, thứ này thật đúng là làm cho người ta nháo tâm, ta cứ tưởng ta chính là người xui xẻo nhất chứ, gặp gỡ một con gà trống tinh đã không biết phong tình là gì, cả ngày chỉ nghĩ muốn có vàng bạc tài bảo, muốn hắn quan tâm ta một tí đều phải lấy tiền ra hối lộ, không nghĩ tới Hạ Hầu Triển so với ta còn xui xẻo hơn, thích người không thích hắn, còn muốn thú người khác, cũng khó trách hắn thương tâm, bất quá dù vậy, ngươi đem người ta nhốt lại trong thiên lao cũng thực quá ác độc đi.

Đại khái là bởi vì Hạ Hầu Triển đem nguyên nhân tâm sự nói ra, Quan Sơn cũng không miễn cưỡng cười vui, bất quá hắn thật không đem tình cảm của mình với Đường Cung nói ra, sợ sẽ dọa đến Hạ Hầu Triển, tình yêu giữa một người tu đạo với một con gà trống tinh, không phải ai cũng có thể chấp nhận.

Hạ Hầu Triển nhìn ra phiền não của hắn, cũng không truy vấn, liền bồi trứ hắn uống rượu giải sầu, mắt thấy hai người đều là mắt say lờ đờ mê ly , Kim Quý ở một bên cười khổ, chậc, Quốc sư cũng đã muốn say, không biết lúc này có thể hay không kêu hắn dạy ta một chút thuật phân thân, bằng không một lát nữa một mình ta làm sao đưa được hai con ma men này trở về a, đáng hận là hai người này thân phận đều cao quý, ném người nào đều không được.

Đang suy nghĩ, chợt thấy Quan Sơn lắc lắc lảo đảo đứng lên, kéo Hạ Hầu Triển qua cười nói:“Huynh đệ, ngươi với ta cũng coi như đồng bệnh tương lân, hôm nay ngươi theo giúp ta uống rượu giải sầu, ca ca chỉ cho ngươi một biện pháp.” Nói xong dán vào bên tai Hạ Hầu Triển nói nói mấy câu, rồi mới nghênh ngang mà đi.

Kim Quý mắt thấy Quốc sư trong tửu lâu còn đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo sau đó liền đi như bay hướng về Quốc sư phủ, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc là vị Quốc sư này, năng lực tỉnh rượu thật sự là quá mạnh mẽ .

Kỳ thật Quan Sơn cũng không có say, chính là không giả bộ say rượu, thật sự không dám nói biện pháp nham hiểm như vậy cho Hạ Hầu Triển. Lại nói tiếp, Khang Viễn là tối vô tội , ai biểu hắn cùng Hạ Hầu Triển là bằng hữu, hắn không hy vọng nhìn thấy Hạ Hầu Triển đi vào ma đạo, đành phải dạy hắn biện pháp có thể tạm thời giảm bớt cảm xúc, mặc dù đó là cách tối thâm độc,nhưng trong một đoạn thời gian ngắn có thể làm cho chính mình tìm cách cứu vãn.

Dù sao *** mộng, tuy rằng sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của Khang Viễn, nhưng mà Hạ Hầu Triển đối y thương yêu vô cùng, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn y bị thương tổn, chỉ cần lấy một ít tinh khí cho y, đối thân thể cũng sẽ không gây thương tổn gì lớn.

Hạ Hầu Triển ở lại tửu lâu sửng sốt ngây người nửa ngày, hai tay chậm rãi bắt đầu run rẩy, tiểu nhị vừa vặn đi ngang qua hắn, vừa nhìn thấy hắn trong lòng liền sợ hãi! Chờ đã, hỏng rồi hỏng rồi, tiểu Vương gia thế nhưng sắp lên cơn điên điên, này phải làm sao đây? Phải nghĩ ra biện pháp gì đưa hắn đi a, bằng không tửu lâu của ta không gánh nổi hậu quả a.

*ối giời, a Triển lên cơn mà sao trong nhà ngoài phố ai cũng bik thế này..*

Đang cân nhắc làm thế nào mở miệng, lại nghe Hạ hầu Triển dùng ngữ khí run rẩy nói:“Kim Quý, hồi phủ.” Lời còn chưa dứt, người đã muốn vội vàng hướng phía ngoài đi đến, tiểu nhị trong lòng thầm niệm a di đà phật, thầm nghĩ lại bước chân của Vương gia có chỗ không ổn, đại khái lập tức sẽ phát bệnh , ai, thật sự là hảo Vương gia a, biết thay dân chúng chúng ta suy nghĩ, thà rằng bên trong kiệu phát bệnh cũng không chịu liên lụy chúng ta. (chết cười… sao đần thế..(=v=))



Hạ Hầu Triển sau khi về phủ, liền phân phó Kim Qúy mang cho gấm vóc đệm chăn đủ mọi thứ qua thiên lao, làm cho bọn cai ngục đem gian tù của Khang Viễn hảo hảo thu thập một chút, kỳ thật phòng giam của Khang Viển thực không tồi, nhưng là lúc này hắn đang mang tâm tư, liền càng hy vọng nơi đó mang theo một hương vị càng mới càng tốt.

Hạ Hầu Triển ngồi trong phòng chờ, một lòng bất ổn khó chịu, đợi Kim Qúy về báo cáo tình hình bên kia đều đã thu thập ổn thỏa, sắc trời đã muốn sụp tối, hắn ngay cả cơm chiều đều không có ăn, đem hạ nhân toàn bộ đuổi ra ngoài, lại nói không đến bình minh không được đến quấy rầy giấc ngủ của mình. Ở trong này buông mành, chậm rãi nằm ở trên giường, chậm rãi niệm chú ngữ Quan Sơn chỉ, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc ngủ .

Đang ngủ, ý thức tan rã dần dần thanh tĩnh, chỉ thấy ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử mặc một bộ sa y thanh lịch, cả người trong suốt đi đến trước mặt hắn nói:“Nô tỳ Dẫn Mộng, phụng mệnh chủ nhân của ta, đặc biệt đến trợ giúp tiểu Vương gia giải nỗi khổ tương tư, tiểu Vương gia mời đi theo ta.” Dứt lời nhẹ nhàng bước lên phía trước, Hạ Hầu Triển ức chế tâm tình kích động, chậm rãi đi theo.

Đi không lâu, trước mặt tình cảnh đột nhiên biến đổi, đi tới một gian phòng trong, chỉ thấy phòng ở này cũng không rộng lắm, nhưng vật dụng bài trí đều có đủ, gấm sách thơm mùi hương thoang thoảng, Khang Viễn đang ở trước bàn dùng bữa.

Dẫn Mộng cười nói:“Tiểu vương gia, Khang công tử lúc này đang dùng thiện, phải đợi y ngủ mới có thể tiến hành, thỉnh tiểu Vương gia đợi một lát.”

Hạ Hầu Triển gật gật đầu, đi thẳng vào cái bàn đối diện ngồi xuống, si ngốc nhìn Khang Viễn dùng bữa, trong nháy mắt, hắn có một loại xúc động muốn rơi lệ, thầm mến người này đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ có thể giống giờ phút này bình tĩnh ngồi ở bên người y như vậy, cũng chưa bao giờ giống giờ phút này cảm thấy mỹ mãn, cũng không cần làm gì khác, chỉ cần có thể như vậy lẳng lặng nhìn hắn, thời gian gần như dừng lại.

Bất quá đây chỉ là suy nghĩ khi nhìn thấy Khang Viễn ăn cơm, khi thấy Khang Viễn cởi bỏ ngoại y, nằm lên trên giường, suy nghĩ thỏa mãn mới nãy liền biến mất vô tung ảnh , một lòng bởi vì chuyện sắp xảy ra mà vui sướng vạn phần, Hạ hầu Triển cố gắng thu lại tầm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, lại không biết hơi thở phát ra dồn dập đã bán đứng hắn.

Dẫn Mộng mỉm cười, mắt thấy Khang Viễn dần dần đi vào giấc ngủ, liền hành lễ nói:“Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, tiểu Vương gia hảo hảo quý trọng đi, nô tỳ cáo lui.” Đang nói, cả người liền hóa thành một trận khói nhẹ, tiêu tán bay đi.

“Khang đại ca……” Hạ Hầu Triển không thể chờ đợi được nữa liền bước lên phía trước, nhìn xuống dung nhan ngủ say của Khang Viễn, có lẽ đối phương cảm nhận được ánh mắt gắt gao của hắn, lông mi xinh đẹp chậm rãi nhíu lại, đầu vô ý thức đong đưa, tựa hồ như muốn thoát khỏi cái nhìn chăm chú của Hạ Hầu Triển.

“Khang…… Viễn……” Hạ Hầu Triển thở dài, đây là ở trong mộng, hắn không bao giờ …phải kêu Khang đại ca nữa, hắn muốn gọi thẳng tên y, nói cho y, chính mình đã không còn là một đứa nhỏ, chính mình có thể ngang hàng với y , y không phải đại ca, mà là…… người yêu của mình.

“Viễn, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều như thế nào không? Đều là tại ngươi cố chấp không muốn nhận, thực xin lỗi, ta biết ngươi hận ta, nhưng so với việc nhìn thấy ngươi kết hôn cùng nữ nhân khác, cả đời cũng không xuất hiện trước mặt ta, ta tình nguyện cùng ngươi ngọc thạch câu phần.”

Hạ Hầu Triển tại trên môi Khang Viễn lưu lại một nụ hôn:“Ngươi bây giờ có phải hay không cũng nếm được tư vị của sự tuyệt vọng, ngươi có hiểu được cảm thụ của ta? Cái loại khát vọng tìm được người cứu mình nhưng tuyệt vọng không thể chiếm được người đó, đúng vậy, làm cho chúng ta cùng trầm luân, dù sao mặc kệ đi nơi nào, ta chỉ cần có ngươi bồi ta.”

Thời điểm một chữ cuối cùng được nói ra, Hạ Hầu Triển nhìn thấy Khang Viễn mở mắt, hắn biết, đây chính là ở trong mộng, cũng không chứng minh trong hiện thực Khang Viễn đã tỉnh lại, trên thực tế, Dẫn Mộng sau khi đưa hắn đi vào mộng của Khang Viễn, chính mình liền chiếm lấy quyền chủ động, trừ phi hắn rời đi, nếu không Khang Viễn không có thể tỉnh lại.

Khang Viễn bị một kinh hách lớn, y cũng không biết đây là trong mộng, chính là không biết vì sao lại có Hạ Hầu Triển ở đây, không chỉ như thế, hắn…… Hắn còn đè lên người mình, hai người tạo thành một loại tư thế cực kỳ ám muội.

Tâm Khang Viễn khiêu động dữ dội, y cố gắng ức chế sợ hãi, làm cho chính mình thoạt nhìn càng thêm bình tĩnh một chút, tuy rằng không có tại nơi phong nguyệt giao tình qua, khả ngày thường gặp bằng hữu, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đề cập đến việc đó, đối mặt loại tình huống này, càng là giãy dụa sợ hãi, lại càng dễ dàng khơi gợi dục vọng của đối phương. Y thậm chí nhẹ gật đầu, trầm tĩnh nói:“Tham kiến Nhuệ vương gia, không biết Vương gia đến đây có gì chỉ giáo.”

Khang Viễn nghĩ y không làm sai, chỉ tiếc, y hiện tại, ở trong mắt Hạ Hầu Triển làm gì cũng đều là sai.

Nhìn y bình tĩnh như vậy, Hạ Hầu Triển cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn không có nổi trận lôi đình, ngược lại so với Khang Viễn còn có vẻ bình tĩnh hơn.

Nắm trụ bả vai Khang Viễn từ từ tiến lên tai, Hạ Hầu Triển thanh âm xót xa nói :“ Viễn, bổn Vương thấy cuộc sống trong ngục của ngươi thật là khổ, cho nên đặc biệt đến chỉ điểm ngươi một ít chuyện phong nguyệt, từ từ đêm nay còn dài.” Lời còn chưa dứt, tay hắn đã luồn qua trung y vạt áo tiến vào, hơn nữa rất nhanh liền bắt giữ hai khỏa anh đào nho nhỏ trên ngực, nhẹ nhàng sờ nắn.

Hạ Hầu Triển từ sau khi thích Khang Viễn, liền không còn triệu người đến thị tẩm nữa, nhưng mà hắn vì ngày này, chuẩn bị vài năm, ở giữa đông cung đồ long dương bí tịch nhìn không dưới ngàn sách, còn chuyên môn hỏi thăm qua kinh nghiệm phong phú tà đạo này, bởi vậy tuy là lần đầu cùng Khang Viễn cầu hoan, động tác cũng là cực kỳ thuần thục.

Khang Viễn lại hoàn toàn tương phản, y từ nhỏ được gia giáo nghiêm cẩn, đến nay vẫn nam tử thủ thân như ngọc (trai tơ..=.=), ngày thường cũng không đụng đến những loại sách cấm này, ngẫu nhiên nghe được việc này từ những bằng hữu phóng đãng, cũng là xấu hổ không thể tả, vào tai này ra tai kia. Hết lần này đến lần khác lúc y sinh ra, đạo sĩ thầy tướng nói y qua hai mươi lăm tuổi mới có thể thành thân, kể từ đó, thật sự là tiện nghi cho tên lang sói Hạ Hầu Triển này.

Trong ngực truyền đến cảm giác khác thường, lập tức khiến cho Khang Viễn mặt đỏ tía tai, y vừa xấu hổ vừa giận, sống chết đẩy ra, cuối cùng cũng đem mấy cái xúc tu bạch tuộc gỡ ra được, giận dữ nói:“Tiểu vương gia, ngươi là thân phận gì? Sao lại không biết tự trọng như thế……”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hạ Hầu Triển một lần nữa nhào lên, đem y hung hăng ngăn chận, hai mắt đều bị che kín bởi tơ máu, hung tợn nói:“Tự trọng tự trọng, ta đã muốn tự trọng vài năm , vì để cho ngươi hảo hảo liếc mắt xem ta một cái, ta mỗi lần nhìn đến ngươi, đều khắc chế khát vọng chính mình, cố gắng làm ra những hành động phù hợp với thân phận của mình, kết quả thì sao? Ta nhận được gì?”

Hắn lớn tiếng rống lên, lời nói như trùy tâm khấp huyết:“Viễn, ta nhận lấy thái độ trốn tránh của ngươi, nhận lấy tin tức đính hôn của ngươi, ta tự trọng , ngươi lại sớm quên hết những việc kia, ngươi đem tâm của ta xé tan thành mảnh nhỏ, chính mình nghĩ muốn độc hưởng tiêu dao, vì cái gì? Viễn, hôm nay ta không tự trọng , ta muốn cho ngươi biết, ta rất yêu ngươi……”

Lời nói biến mất trong một cái hôn sâu, môi bị hung hăng va chạm, Khang Viễn thống khổ lắc đầu, lại trong một khắc đã bị Hạ Hầu Triển cố trụ không thể động đậy, đầu lưỡi khiêu khích răng nanh trượt vào, chậm rãi đảo quanh khoang miệng của y, làm cho y nổi lên từng đợt cảm giác buồn nôn.

Hung hăng cắn mạnh, mùi máu tràn ngập, đối phương lại cố chấp không chịu rời khỏi. hương vị của máu làm Khang Viễn sợ hãi, y chưa từng nghĩ qua vị Vương gia tao nhã như thế lúc điên cuồng lên thật đáng sợ, không khỏi ngơ ngác quên cả phản ứng.

“Viễn, ta yêu ngươi, thật là yêu tới ngay cả chính ta đều khống chế không được tình cảm này, van cầu ngươi, ngươi mau cứu ta đi.” Mắt thấy người dưới thân không thở nổi, Hạ Hầu Triển cuối cùng cũng buông ra đôi môi bị hung hăng chà đạp của y, hắn ở bên tai Khang Viễn thấp giọng nỉ non, lại bị đối phương cho rằng hắn vì che giấu sự hung ác của mình mà tìm một cái cớ.

Nhìn vào ánh mắt Khang Viễn, Hạ Hầu triển liến biết hắn suy nghĩ cái gì. Chua xót cười, hắn thật khờ, thế nhưng còn chờ mong Viễn có thể lý giải được hành động của mình, y tính tình cứ như vậy ôn hòa, vĩnh viễn đều giống như một mặt hồ tĩnh lặng, làm sao có thể minh bạch được tình cảm của một con thiêu thân nguyện lao đầu vào lửa như mình.

Hắn càng đối với khát vọng có được thân thể Khang Viễn tuyệt vọng, chính là một cái hôn, chính là thân thể thoáng ma xát, phân thân nơi khố hạ đã muốn trướng đau đến không thể chịu được nữa.

Hảo nghĩ muốn, thật sự hảo nghĩ muốn lập tức áp đảo người này, lột xả tất cả quần áo y, ở y trên người lưu lại dấu vết duy nhất của chính mình, dùng hết tất cả thủ đoạn bạo ngược trừng phạt y đối với chính mình coi thường, làm cho y dưới thân vặn vẹo rên rỉ. Sự đó ôn nhu đem y ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai y nói lời yêu thương, mà Hạ Hầu Triển cũng lập tức liền hành động .

Giãy dụa quát mắng, một đống quần áo liền bị xé thánh từng mảnh từng mảnh một bay xuống, thân thể thon dài trắng nõn dần dần lỏa lồ, cho đến khi trần như nhộng. Khang Viễn thở dốc bị Hạ Hầu Triển triển đặt ở dưới thân, hai thân thể lỏa lồ áp vào nhau, làm cho hắn cảm nhận được độ ấm da thịt đối phương, giống như đang tiến vào địa ngục trầm luân nóng bỏng.

Chỉ dãy dụa một chút, đã muốn tiêu hao hết tất cả khí lực của Khang Viễn, đáng thương cho y ngày ngày chỉ đọc sách viết chữ, không có rèn luyện thân thể, làm sao so được với Hạ Hầu Triển hàng năm tập võ. Tuy rằng như thế, tay y vẫn là bị đối phương dùng dây cột chặt vào đầu giường, đại khái là sợ y trong quá trình lại dãy dụa, nhận thức được kết cục chính mình, Khang Viễn khổ sở quay đầu đi chỗ khác, cắn chặt môi dưới.

Trình tự bắt đầu từ lông mi, hôn nhẹ qua mi mắt, cái mũi, miệng, cái cổ duyên dáng, hai vai mượt mà, hai khỏa anh đào trước khuôn ngực trắng nõn liền lập tức bị hấp duyện, cho đến cuối cùng chậm rãi đứng thẳng lên, rồi mới xuống phía dưới, chỗ cái bụng bóng loáng, dần dần tiến vào cấm địa.

Lông mao hạ phúc (ứ…tự hỉu) của Khang Viễn không rậm rạp, cũng không thô cứng, mềm giống như tính tình y, mang một màu sắc ôn nhuận, Hạ Hầu Triển trong tâm như nổi trống, ở trên mặt lưu luyến thật lâu, mắt thấy ngọc hành dưới bụi cỏ chậm rãi ngẩng đầu, lúc này mới hé miệng ra, đem phân thân thanh tú khéo léo kia hàm tiến ở tại miệng.

“A……” Khang Viễn kêu một tiếng sợ hãi, không bao giờ … nữa có thể duy trì bình tĩnh, đột nhiên quay đầu đến, đỏ mặt nhìn Hạ Hầu Triển đem thứ cái thứ xấu hổ của mình đưa vào trong miệng, trong nháy mắt, dường như cảm giác máu trong cơ thể đều dồn hết xuống dưới, y liều mạng khắc chế, lại căn bản đối việc này bất lực, cổ tay kịch liệt giãy, muốn ngăn cản Hạ Hầu Triển, nhưng tất cả đều vô ích

Hạ Hầu Triển hân phận Vương gia cao quý, làm sao có thể hạ mình làm ra loại chuyện này, nhưng mà lúc này hắn nhẹ nhàng liếm lộng phân thân của Khang Viễn, chỉ cảm thấy tư vị này thật sự tuyệt vời, cảm giác được ngọc trụ kia ở trong miệng hắn dần dần trướng đại, nghĩ cũng muốn biết trên mặt Khang Viễn chính là một bộ dạng biểu tình gì, tưởng tượng đến đây, tâm tình khoái trá như muốn bay bổng, lập tức càng thêm linh hoạt dùng đầu lưỡi đảo lộng xung quanh ngọc trụ kia.

Khoái cảm dâng trào đột ngột như cơn lũ khiến Khang Viễn không thể áp chế được, thì ra, làm chuyện thẹn thùng như vậy nguyên lai thật thích, khó trách tự cổ chí kim, đều nói vạn ác *** đứng đầu*, rồi lại có nhiều người như vậy cam tâm tình nguyện sa đọa, y khó nhịn xoay trở thân mình, ồ ồ thở dốc, cuối cùng vì một chút tôn nghiêm còn sót lại mà bất lực cắn chặt môi.

Hương vị ngọt ngào làm người ta không nhịn được sa vào, bỗng nhiên trong lúc đó, tựa hồ tất cả khoái cảm đều đã tới cực hạn, Khang Viễn không tự chủ cong người, đầu ngưỡng ra phía sau, một tiếng rên khẽ từ miệng y thoát ra ngoài, ngay sau đó, một loại cảm giác run sợ làm cho đại não trống rỗng, trong nháy mắt, Khang Viễn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Hầu Triển trong nháy mắt Khang Viễn giải phóng, liền nhả ra phân thân của y, cơ hồ là trong nháy mắt, bạch dịch liền bắn ở tại trong tay hắn.

Hắn vẽ ra một nụ cười, đem cái tay kia giơ lên trước mặt Khang Viễn:“Viễn, nhìn xem, đây là cái gì của ngươi, chính là thứ chảy ra từ cái nơi đáng yêu của ngươi , ngươi chắc là không phải chưa gặp qua chứ? Ân, bất quá ngươi đã lớn như thế, mặc dù không có kinh nghiệm, ban đêm cũng phải từng phát sinh di tinh chứ, đương nhiên, ta biết ngươi là nhất định không dám nhìn xem , không quan hệ, hôm nay ngươi là có thể hảo hảo nhìn xem, kỳ thật chuyện này cũng không đáng xấu hổ.”

Khang Viễn tâm tình chết lặng , y thế nhưng tại trước mặt cái tên hỗn đản làm loại chuyện tình mất mặt này, nếu hiện tại có một bả đao, y thật sự có thể không chút do dự tự sát.

Nhưng mà ngay sau đó, y chợt nghe Hạ Hầu Triển ha hả cười nói:“Ngươi cảm thấy thẹn sao? Chính là làm như vậy, ngươi liền cảm thẹn ? Viễn, loại tâm tính này cần phải xóa bỏ, bằng không chờ một chút chúng ta làm chuyện thẹn thùng hơn nữa, ngươi chẳng phải là muốn ngất xỉu đi, như vậy còn gì đáng nói a.”

Hạ Hầu Triển vừa nói, lơ đãng nhìn qua đôi môi Khang Viễn, lập tức bị vết thương trên môi kia là cho lửa giận công tâm, trên ***g ngực người dưới thân nhéo một cái, bất mãn nói:“Ngươi rất không ngoan , cũng dám thương tổn chính mình, nhìn xem môi này bị ngươi cắn , không được……”

Lời còn chưa dứt, hắn đã đem bạch dịch trên tay xoa xoa trên ngực Khang Viễn, rồi mới lấy từ trong đống y phục của mình rút ra một mảnh lụa trắng, chặn lấy miệng của Khang Viễn.

“Ngươi này không bằng cầm thú…… Ngô ngô ngô……” Câu mắng chửi đầu tiên trong đời của Khang Viễn còn chưa kịp nói xong, miệng cũng đã bị chặn lại, y vùng vãy cự tuyệt, cuối cùng vẫn là vô ích. Đành phải nhìn về phía Hạ Hầu Triển cầu xin, nghĩ rằng ngươi cái gì cũng đều làm rồi, hãy tha cho ta đi, bằng không ngươi còn muốn sao nữa đây?

Dễ dàng liền đọc được suy nghĩ từ con ngươi ngập nước kia, Hạ Hầu Triển cười nhạo một tiếng, chậm rãi nâng hai chân Khang Viễn lên, nhẹ giọng nói:“Ngươi cho rằng những thứ này coi như đã xong sao? Viễn, ngươi thật sự là rất ngây ngô, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng chưa xem qua long dương sách cấm sao? Ngô, lấy tính tình của ngươi, là không có khả năng xem qua, bất quá không quan hệ, hôm nay ta liền tự tay chỉ giáo ngươi, cái gì là long dương chi hảo.”

Khang Viễn trơ mắt nhìn hai chân thon dài trắng nõn của chính mình bị nâng lên ép đến trước ngực, rồi mới bị tàn nhẫn tách thật mạnh ra, chính là đảo mắt một phát, vận mệnh liền giống như hai cánh tay, bị cột vào lan can hai bên giường.

Y chỉ cảm thấy tức giận đến nghẹt thở, cảm giác thẹn thùng đã đạt tới đỉnh điểm, khẩu khí không giống lúc trước, đơn giản là trong lúc ngủ mơ, không bị ý chí của y khống chế.

Địa phương xấu hổ phía sau cho tới bây giờ y nghĩ cũng không dám đột nhiên truyền đến một cảm giác ngưa ngứa, tuy rằng đã bởi vì cảm thấy thẹn mà nhắm hai mắt lại, nhưng Khang Viễn vẫn có thể cảm giác được, là cảm giác làn da được cái gì ma xát.

Y mặt đỏ đến xuất huyết, chợt nghe Hạ Hầu Triển nhẹ giọng nói:“Viễn, ngươi có biết hai nam nhân phải làm sao mới có thể kết hợp cùng một chỗ hay không? Trừ bỏ việc vừa rồi ta đối với ngươi làm , còn có một bước quan trọng mấu chốt nữa, chính là đem địa phương này của ngươi mở ra, dùng thứ tượng trưng cho nam nhân của ta, xâm nhập vào, ở trong huyệt đạo của ngươi trừu sáp, đây là phương thức nam tử mập hợp, Viễn, ngươi nói nơi này của ngươi bị sử dụng giống như phụ nữ, ngươi còn có mặt mũi đi thú nữ nhân khác sao?”

Thân thể Khang Viễn đột nhiên cứng đờ, rồi sau đó mới phát điên vùng vẫy dãy dụa, miệng phát âm thanh gầm nhẹ cực kỳ phẫn nộ.

Hạ Hầu Triển sớm đoán được y sẽ kịch liệt phản ứng như vậy, khóe miệng nổi lên một chút tươi cười, dùng ngôn ngữ thương tổn Khang Viễn, cho y một loại khoái cảm vô cùng nhuần nhuyễn hủy diệt, ngay sau đó, hắn đẩy ra hai phiến mông cánh hoa, ngón trỏ không chút lưu tình khai phá bên trong huyệt động.

“Ngô……” Thân thể Khang Viễn một lần nữa cứng đờ, đau, hậu huyệt chưa bao giờ được khai phá giờ đây bị cưỡng chế mở ra, tiếp nhận vật vốn không thuộc về nơi đó, cảm giác sưng trướng làm cho hai chân Khang Viễn đều run rẩy, mồ hôi trên chóp mũi tinh tế chảy ra.

Chính là tra tấn cũng không nhanh như vậy chấm dứt, cự vật to lớn hung dũng của Hạ Hầu Triển xẹt qua trước mắt của y, không dám tưởng tượng thời điểm cự vật kia cưỡng chế xông vào bí đạo của mình, chính mình có phải hay không sẽ bị nó xé rách.

“Chỉ là một ngón tay mà thôi, Viễn, ngươi yên tâm, ngươi hoàn toàn có thể thừa nhận , ta vừa mới thử một chút, nơi này của ngươi co dãn tốt lắm nga.”

Hạ Hầu Triển chơi đến nghiện, dùng ngôn ngữ kích thích cảm nhận của Khang Viễn, làm cho hắn vô cùng khoái trá, hắn dù bận vẫn ung dung co rúm ngón tay, cảm giác ngón tay bị dùng lực đẩy ra, lại xấu xa cười nói:“Viễn, ngươi nơi này năng lực rất mạnh nga, ở đó đang dùng sức, để xem lát nữa đem ta cấp đi đâu.”

End 12