Editor: Vũ Vũ
Hoắc Từ lạnh mặt nhìn anh, chơi cô sao?
Lúc này Dịch Trạch Thành đã buông chân cô ra, anh cúi mặt xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu cô còn cảm thấy đau, cô có thể tự mình mát xa dọc theo cẳng chân, trong nửa giờ tới tốt nhất không được vận động kịch liệt.”
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh: “Mát xa như thế nào, anh dạy tôi đi.”
Anh đã cầm chiếc túi ở dưới đất lên, đứng thẳng thân người. Khi nãy cùng anh mặt đối mặt, cô đều phải ngẩng đầu lên, càng đừng nói tới hiện tại, cô còn đang ngồi ở dưới đất.
Hai người cứ như vậy giằng co, ngay khi Hoắc Từ cho rằng anh sẽ rời đi.
Anh lại đem túi đồ đặt xuống lần nữa, hôm nay anh vẫn như cũ mặc một thân tây trang, không đeo caravat, áo sơ mi hơi hơi rộng mở, thiếu đi vài phần cấm dục lại nhiều hơn một phần cảm xúc.
Dịch Trạch Thành ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Từ, bàn tay hữu lực nắm lấy cẳng chân cô, chậm rãi ấn từ dưới hướng lên, lực đạo không nhẹ không nặng, cảm giác đau đớn ở bắp chân chỉ còn xót lại một chút.
Chẳng qua trong lòng Hoắc Từ lại suy nghĩ, thời điểm anh mặc lên áo blouse trắng trông sẽ như nào nhỉ?
“Nhớ rõ chưa?” Âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh cất lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
Hoắc Từ vội vàng ngẩng đầu, trước mắt cô là một đôi mắt lạnh nhạt thâm thúy, ngũ quan lập thể, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên phóng đại trước mắt, dù đã nhìn qua bao khuôn mặt đẹp trai khác nhưng nhìn anh, cô vẫn có chút thất thần.
Mỹ nhân chi mỹ*, ở chỗ khí khái, giọng điệu.
(*) Mỹ nhân chi mỹ: Vẻ đẹp của mỹ nhân.
Hoắc Từ đã chụp qua không ít người mẫu nam có diện mạo yêu nghiệt, thế nhưng trên người bọn họ lại không có khí chất thong dong, kiêu ngạo như anh.
Dịch Trạch Thành đứng dậy, không đợi Hoắc Từ trả lời, anh xách theo túi đồ trực tiếp rời đi.
Chờ tới khi anh bước vào phòng thay đồ nam cách đó không xa, Hoắc Từ mới nhớ, cô còn thiếu anh một câu cảm ơn.
Hoắc Từ cầm theo túi đồ tiến vào phòng tập luyện, dáng đi có chút dị thường của cô đã thu hút Lâm Na Na, cô bé lập tức đi tới, dò hỏi: “Chị Hoắc Từ, chân chị bị sao vậy?”
“Bị chuột rút.” Hoắc Từ đem khăn lông cùng bình nước bỏ xuống.
Lâm Na Na ngẩn ra, chạy nhanh đem ghế dựa lại cho cô.
Thấy cô bé đứng ở bên cạnh, cô thấp giọng nói: “Em tập luyện tiếp đi, chị ngồi đây nghỉ là được.”
Lâm Na Na ngồi xuống tấm nệm bên cạnh, lắc đầu: “Không có việc gì đâu ạ, dù sao cũng chưa có người nào.”
Cô bé vừa mới nói xong, từ trong phòng thay đồ nam, một người đàn ông mặc đồ vận động màu đen bước ra. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen cùng chiếc quần rộng thùng thình, chân đi đôi giày thể thao màu đen trắng. Thấy anh tới, Lâm Na Na bỗng nhiên đứng lên, vui vẻ nói: “Chị Hoắc Từ, chị ngồi đây một chút nha, em ra tiếp đón học viên một lát ạ.”
“Dịch tiên sinh, đã mấy ngày rồi anh không tới câu lạc bộ.” Lâm Na Na lại chào anh, giọng nói luôn luôn cao vút bỗng trở nên ôn nhu uyển chuyển, thấy cô nhóc đột nhiên như vậy, Hoắc Từ ngồi cách đó không xa nhịn không được mà cười nhạo một tiếng.
Dịch Trạch Thành nhìn cô bé trước mặt, đây là học viên nữ duy nhất trước đó của câu lạc bộ, đối với anh vô cùng nhiệt tình.
Thế nhưng so với những người khác, cô bé này đã đủ rụt rè.
Anh khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó anh hướng tới bao cát ở vị trí hẻo lánh nhất đi qua.
Lâm Na Na trở lại, trên mặt vẫn vui vẻ.
Người đẹp như vậy, nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Người đó đến đây lúc nào vậy?” Hoắc Từ nhìn người đang ông đang mang bao tay quyền anh, hỏi.
Tuy rằng không giống như lúc anh mặc tây trang kín mít, nhưng lúc này trên người anh cũng chỉ lộ ra hai cánh tay. Chờ tới khi anh nâng tay đấm vào bao cát, cơ bắp ở hai cánh tay đột nhiên buộc chặt, đường cong trôi chảy lại tràn ngập sức mạnh. Chiếc áo tuy có chút rộng rãi nhưng chỉ mơ hồ lộ ra đường cong cơ bắp ở trước ngực.
Này đại khái chính là giống trong truyền thuyết, mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo ra lại có thịt.
Lâm Na Na thấy cô nhìn không chớp mắt cũng không tức giận, ngược lại giống như khoe khoang, nói với Hoắc Từ: “Anh ấy tới đây từ ngày 11 tháng 9 được gần hai tháng rồi ạ. Anh ấy đẹp trai thật, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em chỉ muốn hỏi tại sao trên đời lại có người đẹp trai đến vậy.”
Câu lạc bộ đều là đàn ông, coi như bọn họ cảm thấy Dịch Trạch Thành đẹp mắt cũng sẽ không giống như cô nhóc, cả ngày treo ở bên miệng hoa si*.
(*)
Hoa si: Mê mẩn.
Cho nên cô nhóc khó mà tìm được một đồng minh.
Lúc này Dịch Trạch Thành đang luyện tập với bao cát, sức lực của anh rất lớn, đánh vào bao cát phát ra tiếng kêu trầm đục.
Hoắc Từ thu hồi tầm mắt, cô quay đầu nhìn Lâm Na Na, hỏi: “Không phải em thích Hàn Nghiêu?”
Tâm sự thiếu nữ vô tình bị chọc phá,
cô bé thẹn quá hóa giận, thề thốt nói: “Ai mà thích anh ta chứ ạ, người đâu toàn ngồi chém gió tự kỷ, ai không biết còn tưởng rằng phố Trường An chính là nhà của anh ta.”
Hoắc Từ cùng Lâm Na Na tuy rằng đều là người Bắc Kinh nhưng Lâm Na Na là từ ngõ nhỏ lớn lên, cô bé nói chuyện giòn giã, một khi mở miệng liền bắn như súng liên thanh.
Ngược lại là Hoắc Từ, tính tình quá lạnh nhạt, với ai cô cũng đều không thân thiện.
Lâm Na Na vừa mới dứt lời, đã thấy một người đàn ông mặc áo jacket màu xám đi tới.
Hàn Nghiêu bởi vì bận huấn luyện dã ngoại cho nên đã gần một tháng nay cậu ta cũng không có tới.
Cậu ta nhìn bao cát trước mặt Dịch Trạch Thành một cái, lại quay đầu nhìn Hoắc Từ cùng Lâm Na Na ngồi ở bên cạnh.
Vừa rồi ở bên ngoài, cậu ta đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Lâm Na Na, cười hỏi: “Na Bỉ, em lại nổi giận với ai nữa rồi, hệt như vừa mới ăn thuốc súng vậy.”
Lâm Na Na nhất thời nổi giận, từ trên nệm vận động nhảy lên: “Không cho phép kêu em như vậy.”
“Không phải em bắt bọn Lưu Tá gọi em là Na Bỉ?” Hàn Nghiêu ôm hai tay, cười xấu xa.
Lần trước Lâm Na Na xem qua một gameshow truyền hình, nhân vật tham gia tập đó là một cô gái nhỏ tên gọi là Na Na, nhũ danh là Na Bỉ, hờn dỗi lại mềm mại, thế là tâm tư nhỏ của thiếu nữ bị xao động. Cô bé bắt đầu cưỡng bách học sinh của ba mình gọi cô bé là Na Bỉ, những người đó đều không ít lần tới đây, thời điểm họ gọi khó tránh khỏi bị Hàn Nghiêu nghe thấy.
Kết quả cậu ta cư nhiên cười nhạo Lâm Na Na là trẻ trâu lại còn càn quấy.
Xem như lần đó, cậu ta chính thức đắc tội với Lâm cô nương.
Cô nhóc nhảy xuống, làm động tác muốn đánh Hàn Nghiêu, cậu ta lại nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Dịch Trạch Thành. Lâm Na Na ở trước mặt Dịch Trạch Thành liền như bé thỏ trắng, cô nhóc khi nào không biết xấu hổ mà dám đuổi theo.
Hoắc Từ nhìn Hàn Nghiêu cùng Dịch Trạch Thành đang nói chuyện với nhau, hỏi: “Bọn họ quen biết nhau sao?”
“Dạ, anh ấy là được Hàn Nghiêu giới thiệu tới đây, em nghe nói hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, lại sống trong cùng một đại viện nữa. Chị nói xem, tại sao nam thần lại không may mắn vậy chứ, từ nhỏ đã quen cái tên chuyên đi gây tai họa kia.”
Lâm Na Na một bên mắng Hàn Nghiêu, một bên lại thay Dịch Trạch Thành ấm ức.
Cô bé rất thân với mọi người trong câu lạc bộ, Hoắc Từ cũng từ cô bé mới biết được bối cảnh của Hàn Nghiêu.
Từ nhỏ sống trong đại viện, lớn lên cũng là mặc quân trang.
Huống hồ, xác thật trên người Hàn Nghiêu có loại khí chất này.
Đủ kiêu ngạo.
Trước đó, khi Hoắc Từ xem qua tư liệu của Dịch Trạch Thành, cô chỉ biết anh là CEO của tập đoàn Minh Thịnh. Mà Minh Thịnh hẳn là sản nghiệp bên phía nhà mẹ, cô không hề biết rằng anh còn quen biết với Hàn Nghiêu.
Cả người cậu ta đầy ngạo nghễ, còn anh tuy kiêu ngạo nhưng lại nội liễm.
Hàn Nghiêu chạy qua chỗ Dịch Trạch Thành, chào hỏi: “Anh Trạch Thành, anh của em mấy ngày nữa sẽ trở về, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Hàn Nghiêu so với Dịch Trach Thành thì nhỏ hơn mấy tuổi, từ nhỏ cậu ta đã gọi Dịch Trành Thành là anh. Tuy rằng mấy năm nay anh không ở trong nước nhưng bọn họ vẫn vô cùng thân thiết. Trước đó vài tháng, thời điểm Hàn Nghiêu trở về đại viện, vừa lúc gặp Dịch Trạch Thành, hai người hàn huyên vài câu.
Biết anh muốn tìm một câu lạc bộ quyền anh.
Thế là cậu ta giới thiệu anh tới đây.
Dáng dấp cậu ta lớn lên không tệ, đi học cũng nhận được vài bức thư tình. Nhưng nếu so sánh với anh, cậu ta chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Ngay cả tiểu cô nương cách vách đại viện cũng lấy cớ tới đại viện để ngắm anh. Một thời gian dài, trưởng bối bọn họ đều biết, tiểu tử Dịch gia lớn lên trông vô cùng đẹp mắt.
Kết quả hồi đó, bọn họ không vì các cô gái nhỏ mà lại là vì Dịch Trạch Thành gây ra vô số ẩu đả.
“Tây Nam bọn họ còn ở bên ngoài sao?” Đôi tay Dịch Trạch Thành đỡ bao cát, lúc này trên mặt cùng cổ anh đều là mồ hôi, ánh mặt trời từ trên cửa sổ chiếu vào, mồ hôi đều lộ ra một sắc vàng óng.
Sau lưng, chiếc áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, cơ hồ lộ ra đường cong cơ bắp.
Dịch Trạch Thành nhắc tới Tây Nam, bọn họ cũng là người trong đại viện.
Còn có anh trai của Hàn Nghiêu là Hàn Kinh Dương, tất cả cùng nhau lớn lên.
Tùy Hàn Nghiêu nhỏ nhất nhưng từ nhỏ cậu ta đã đi theo bọn họ. Năm đó vì Dịch Trạch Thành đánh nhau, Hàn Nghiên cũng có phần. Sau tất cả mọi người đều trưởng thành, có người vào quân đội, có người lại xuất ngoại du học, Dịch Trạch Thành học xong đại học B, anh liền chạy sang Anh, sau đó làm việc tại Hongkong, cuối cùng còn chạy đến nơi hỗn loạn nhất thế giới.
Cho tới bây giờ, mới chịu trở về.
Nhưng anh em chính là anh em, Dịch Trạch Thành chân trứơc về nước, chân sau tất cả mọi người đều về Bắc Kinh tề tựu đầy đủ, người từ biên cương trở về, người từ nước ngoài vạn dặm xa xôi cũng gấp gáp thu xếp về nước.
Mọi người một hồi uống rượu xong, tình cảm vẫn thâm tình như hồi bé.
“Anh cũng biết tính tình của anh Tiểu Thành và anh Tây Nam rồi đấy, đầu rơi máu chảy, vì tổ quốc cùng nhân dân phục vụ.” Hàn Nghiêu vểnh khóe miệng, châm chọc nói, có điều nói xong, lại thở dài một hơi.
“Ngay cả khi anh trở về, anh Tiểu Thành cũng không chịu về. Em sợ cả đời này, anh ấy sẽ không về Bắc Kinh nữa.”
Anh Tiểu Thành trong miệng Hàn Nghiêu chính là một truyền kỳ khác trong đại viện.
Dịch Trạch Thành trầm mặc, kỳ thật Tiểu Thành tuy rằng không trở về, nhưng cậu ta lại gọi điện thoại cho anh.
Cách điện thoại, anh nghe tiếng gió vù vù ở biên cương phương Bắc, nơi ở độ cao cách 3000m so với mực nước biển, trong lòng lại nóng lên.
Khi đó Dịch Trạch Thành ở nước ngoài, tuy liên lạc cực ít nhưng chỉ cần anh trở về, bọn họ nhất định sẽ ở đây.
Hàn Kinh Dương nửa năm nay chạy tới khắp nơi trên thế giới, mấy người bọn họ có thể ở cùng một chỗ cũng rất khó khăn.
Dịch Trạch Thành gật đầu: “Chờ Kinh Dương trở lại, anh sẽ gọi.”
“Đi đi.”
Hàn Nghiêu ai một tiếng, trước khi chạy đi thay quần áo, cậu ta lại quăng xuống một câu: “Anh, chúng ta đấu một trận đi, em thấy anh rất có nghề đấy.”
“Dạy bảo em, vẫn không có vấn đề gì.” Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghiêu, nhàn nhạt nói.
Cậu ta cười ha ha, đi tới phòng thay quần áo. Chờ tới lúc cậu ta trở lại cũng đã có không ít người tới, thấy hai người trên đài quyền anh, bọn họ liền vây lại xem.
Hoắc Từ nghỉ ngơi đủ nửa giờ, đau nhức trên đùi cũng đã biến mất.
“Chị Hoắc Từ, chúng ta cũng lại đó xem đi.”
Lâm Na Na làm sao có thể bỏ qua không khí náo nhiệt này được, Dịch Trạch Thành tới đây đã lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ đấu quyền cùng với ai.
Vẫn là tiểu tử Hàn Nghiêu này có chút mặt mũi.
Trong câu lạc bộ, Hàn Nghiêu có tiếng là lợi hại, cậu ta lại vô cùng hung hãn, Lâm Na Na sợ Dịch Trạch Thành sẽ phải chịu thiệt dưới tay cậu ta.
Cô bé lôi kéo Hoắc Từ đứng dưới đài quyền anh, nhỏ giọng hỏi: “Chị cảm thấy bọn họ, ai sẽ thắng ạ?”
“Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao gầy đứng đó.
Tuy giọng nói của hai người không lớn lắm nhưng hai người đàn ông đứng trên đài lại có thể nghe thấy rõ ràng. Hàn Nghiêu cười xấu xa: “Anh Trạch Thành, nhiều năm không thấy thế nhưng nhân duyên của anh với phụ nữ vẫn luôn rất tốt.”
“Đó là ánh mắt cô ấy tốt.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Rất nhiều năm sau, một đám người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tụ tập cùng một chỗ.
Mạnh Tây Nam chỉ vào vết sẹo bên trên lông mày: Đây chính là vết sẹo năm đó, ông đây vì lão Dịch đánh nhau mà lưu lại.
Hàn Kinh Dương cười nhạo: Lão tử gãy mất một cây xương sườn, ngươi cùng lão tử so?
Bên cạnh là Tiểu Thành, khó chịu uống một ngụm rượu: A, lão Dịch ôm ta ngủ.
Mạnh Tây Nam, Hàn Kinh Dương nhảy lên, gầm thét: Kia là do hắn uống say.
Mục ca: Đột nhiên nghĩ, viết một đám người, thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, mặc dù trưởng thành mỗi người ở một nơi khác nhau, thế nhưng là ai có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, thiên sơn vạn thủy, kiểu gì cũng sẽ chạy đến.
♡ Lời editor: Chúc các cậu ngày mới vui vẻ <3333