Fetish Của Em Là Anh

Chương 11: Bị cho ăn bơ, giận!




Chương 11: Bị cho ăn bơ, giận!



Giữa tháng 9 và đầu tháng 10 chính là khoảng thời gian cực khổ nhất của học sinh, nhất là đối với bọn học trò lớp 12. Kiểm tra miệng, kiểm tra mười lăm phút, kiểm tra một tiết cứ như vũ bão mà ào ào đập vào mặt bọn học trò, đập đến mức bọn họ mơ hồ không rõ Nam Bắc Đông Tây. Có giáo viên còn "nhân từ" đến mức cho làm những hai ba bài kiểm tra liên tiếp để lấy điểm chia trung bình...



Kiểm tra vừa qua, đợt bốc thăm cho hội thao đã đến. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, từng tia từng tia sáng rọi qua lớp dây leo màu xanh ngoài hành lang, in lên cửa sổ lớp học những mảng sáng lớn nhỏ không đều màu mạ non. Thiên Quân mặt mũi bơ phờ tóc tai lộn xộn trở về lớp, tay nắm tờ phiếu bốc thăm đã bị vò cho rách nát.



"Năm nay bỏ nhảy cao với nhảy xa nhá."- Cậu bạn thông báo với cả lớp.



"Nhưng thêm vào đó là văn nghệ. Lớp mình bốc trúng tiết mục nhạc cụ dân tộc..."



Vừa thông báo xong, cậu bạn ngước mặt lên liền nhìn thấy tập thể lớp 12.01 mặt đứa nào đứa nấy nhìn như đưa đám, không có ai là có vẻ ngạc nhiên với kết quả bốc thăm cả.



"Ủa mọi người biết rồi hả?"- Thiên Quân ngạc nhiên hỏi.



"Ừa... ông lên web trường coi đi."- Lưu Ly vẻ mặt mơ hồ nhìn ra cửa chính, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc. Nàng đưa điện thoại cho Thiên Quân. Trên màn hình bây giờ là bài viết mới nhất của Balloonies' Forum.



[Chủ nhà cười trên sự đau khổ của người khác: Hahahahaha mọi người biết gì không hahahahahaha tôi cười chết mất hahahahaha. Tôi vừa đi bốc thăm ở hội trường về, tình cờ thấy được hạng mục mà lớp 12.01 bốc phải. Bọn họ phải biểu diễn nhạc cụ dân tộc đó! Cái đề mục kiểu gì vậy? Năm ngoái làm đếch gì có đề này?



Re #1: Hahahahahaha tội lớp 12.01 vl =))))



Re #2: Tội vl +1



Re #3: Tội vl +2



Re #4: Nhạc cụ dân tộc nước mình là gì nhở? Có ai nhớ không?



Re #5: Má thằng lầu trên. Nhạc cụ dân tộc là gì mày không biết luôn à?



Re #6: Sáo? Đàn nhị? Đàn đá?]



Phía dưới tất cả đều là bàn luận về nhạc cụ dân tộc và cười cái bàn tay xui xẻo của bạn nhỏ Thiên Quân.



Thiên Quân vò đầu bứt tóc, khổ sở nói:



"Xong rồi. Lớp mình dữ lắm cũng chỉ biết chơi piano là cùng. Có đứa nào biết chơi nhạc cụ dân tộc đâu?"



Nói đoạn, cậu bạn ngó dáo dác xung quanh rồi đề xuất:




"Hay là violin đại đi ha? Có ai biết chơi không?"



Cả lớp đều lắc đầu, không khí lâm vào một mảnh tuyệt vọng. Trường Thanh, người hiếm khi không chúi mặt vào đám đề và sách giải bài nâng cao mà đang lướt điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:



"Lưu Ly biết chơi tỳ bà."



Thiên Quân nghe câu này liền mừng suýt khóc. Cậu bạn nắm vai bạn nhỏ Lưu Ly mà lắc lắc lắc, vẻ mặt hào hứng hỏi đi hỏi lại xem điều này có phải thật không. Cậu bạn lắc đến mức Trường Thanh ngồi kế bên phải nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vung vẩy điên cuồng của cậu thì Thiên Quân mới dừng lại, ngượng ngùng rút tay ra. Lưu Ly gật gật đầu, bạn lớp trưởng da đen lại tò mò:



"Vậy sao mặt bà lại nhìn ỉu xìu thế kia?"



Lưu Ly học theo điệu bộ của Trường Thanh mà nhướng nhướng chân mày dài mảnh, giọng nói ngập tràn ý cười:



"Tại vì tui cứ nghĩ là tui đã thoát được vụ văn nghệ này rồi chứ."



"Xùy xùy..."- Tường Vân đang thoa son dưỡng lên môi liền liếc mắt khinh bỉ nhìn nàng.



Vậy là vụ nhạc cụ dân tộc đã được giải quyết xong. Mọi người lại càng hăng say lao đầu vào rèn luyện cho hội thao sắp tới. Và tất nhiên, cắm mặt ôn tập để giải quyết những bài kiểm tra còn lại.


Chuông reng hết giờ vang lên, Lưu Ly lại cùng Trường Thanh đi bộ về nhà. Nhưng vừa đi được nửa đường, Trường Thanh liền nói mình có việc bận rồi nhanh chóng rẽ sang một đường khác. Lưu Ly thơ thẩn nhìn bóng lưng cao gầy của anh dần biến mất dưới ánh chiều tà lộng gió. Những tia nắng cuối cùng của một ngày gần cuối thu như chắp lên cho anh một đôi cánh bằng ánh sáng, để rồi anh sẽ bay đi, bay đi mãi.



Vượt qua cánh đồng hoang hoải vắng, lồng lồng gió và hoa dại, cao hơn cả ngọn đồi kia đó, đến một vùng đất xa xôi nọ. Một vùng đất không tên không họ, cũng không có Lưu Ly.



Nàng chậm rãi đi bộ về nhà, trên khuôn mặt vẫn là ý cười dịu dàng rất đỗi quen thuộc. Thế nhưng những mảnh vỡ ánh sáng rực rỡ nhất trong đôi con ngươi xinh đẹp kia đã lụi tắt tự lúc nào. Lưu Ly mở cửa bước vào căn nhà số 37 đường Sơn Xuyên, vươn tắt bật đèn. Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, sắc vàng ấm áp đã bủa vây lấy nàng. Nàng im lặng nhìn căn phòng khách đẫm trong sắc vàng, gam màu vốn dĩ ôn tồn nhu hòa lúc này đây lại chói mắt và ngạt thở đến kì lạ. Nàng...

Có chút nhớ màu xanh của căn nhà số 39 đường Sơn Xuyên...



Lưu Ly tùy tiện vứt cặp lên chiếc ghế lười bên cạnh cửa sổ sau đó đi thẳng xuống bếp. Nàng lấy ra một chiếc bình tưới cây cũng đồng một màu vàng nhạt, mở vòi ra hứng nước. Hứng xong nước, nàng xách chiếc bình lên lầu, những giọt nước nhỏ lấp lánh như pha lê rơi xuống theo từng bước chân của nàng. Lưu Ly vượt qua phòng ngủ, đi ra ban công, lại chợt nhận ra đám hoa oải hương nàng trồng đã héo rũ từ lúc nào.



Vòng đời của hoa rất ngắn, chóng nở rồi cũng chóng tàn phai. Nàng rũ mắt, ý cười cuối cùng còn sót lại trên môi cũng biến mất. Lưu Ly đặt bình tưới nước xuống dưới chân, tay vịn lên lan can bằng đá cẩm thạch, dõi mắt nhìn về cánh cửa sổ với màn cửa màu xanh đang im lìm đóng chặt của căn nhà phía đối diện.

Vầng dương cuối cùng cũng biến mất dưới đường chân trời. Tất cả những gì còn lại chỉ là những quầng sáng nhạt nhòa đang cố níu kéo lấy chút sự sống còn lại trên cõi đời. Lòng Lưu Ly đột nhiên có chút chua xót, lại có chút buồn vẩn vơ, sầu vô cớ.



Trường Thanh dạo này không chịu cùng đi về nhà với nàng nữa. Thậm chí có những lần trời tối mịt đèn nhà kế bên mới bật sáng. Dù biết rõ là sẽ chẳng có gì xảy ra đâu, nhưng nàng vẫn không kìm lòng được mà bâng khuâng tình hoài.



Một cơn gió lại đột ngột nổi lên, thổi cho mái tóc của nàng tung lên theo nó. Có vẻ trời sắp mưa to, hy vọng đêm nay Trường Thanh về sớm. Môi nàng bật ra một tiếng thở dài rất khẽ, theo gió thoảng mà đi. Nàng xoay người, mệt mỏi vùi đầu vào trong tấm chăn lạnh ngắt.



Lưu Ly mơ màng thiếp đi lúc nào không hay biết, đến lúc tỉnh dậy thì xung quanh đã tối mịt. Nàng ngồi dậy, quờ quạng bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường. Kim giờ của đồng hồ đã nhảy qua số hai một chút.

Nàng đã ngủ gần chín tiếng đồng hồ rồi sao? Lưu Ly vò vò mái tóc xù lên vì lăn lộn trên giường quá lâu. Nàng lại ngả người nằm xuống, nhưng chỉ trong chốc lát sau lại bật ngồi dậy. Nàng đi vào toilet, thay bộ đồng phục nhăn nheo đã mặc từ ngày hôm qua ra, đổi thành một bộ đồ ở nhà thoải mái.




Không ngủ được nữa, nàng đành đứng dậy đi dọn dẹp nhà cửa lại một lần. Tiếng máy hút bụi ong ong vang lên rất nhỏ, lát sau lại được thay thế bằng tiếng vắt nước ầm ì của cây lau nhà. Lưu Ly cầm một gói khăn giấy ướt, bắt đầu lau chùi bụi trên bàn ghế. Dọn xong tầng trệt, nàng lại dọn lầu hai.



Cho đến khi mọi thứ đều đã sạch bong, nàng liền ngã người lên giường. Lưu Ly giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán. Một khi thân thể đã không còn bận rộn, người ta lại bắt đầu khiến cho đầu óc mình làm việc để giải sầu. Nàng, như mọi khi, chợt nhớ đến Trường Thanh. Vấn đề động chạm vào người khác của anh đã khá hơn đôi chút, ít nhất bây giờ anh đã có thể nắm lấy cả bàn tay nàng trong một thời gian không dài không ngắn mà không có bất kì cảm giác bài xích nào. Thế nhưng vấn đề không ăn được đồ ăn nào khác ngoài đồ ăn của bản thân mình nấu vẫn chưa được giải quyết lại khiến nàng cảm thấy rất bế tắc.

Nàng và Trường Thanh dường như đã thử tất cả mọi cách. Từ việc nàng bắt chước giống y hệt phong cách nấu ăn của Trường Thanh đến thay đổi rất nhiều loại thức ăn khác nhau. Tất cả đều không có tác dụng. Thậm chí Lưu Ly cũng đã từng cố lừa mình dối người mà bảo anh sơ chế thức ăn sau đó nàng sẽ bỏ chúng vào nồi nấu lên. Cuối cùng, Trường Thanh vẫn không ăn được.



Dường như trong lòng anh vẫn có một khúc mắc nào đó rất mãnh liệt với việc thức ăn của mình bị người khác chạm vào. Lưu Ly lại thở dài một cái, rất khẽ. Âm thanh nhỏ bé ấy vang lên, rồi tan đi trong bóng đêm tĩnh mịch



(*´ω`*)(*´ω`*)(*´ω`*)




Thời gian lại cứ thế mà trôi qua, chẳng mấy chốc đã vào cuối tháng 10. Mùa thu sắp hết nhiệm kì của mình, không khí hơi se lạnh đặc trưng của miền Nam Việt Nam ùa đến như lời chào hỏi thân thương của một mùa đông dễ tính. Kì chuẩn bị cho hội thao của học sinh trường cấp ba Hoa Lư đã tiến vào thời kì chạy nước rút. Lớp nào lớp nấy treo đầy biểu ngữ cổ động lên tường rồi cãi nhau ầm ĩ về việc nên chọn màu áo lớp như thế nào, không khí tưng bừng như trẩy hội.

Dạo gần đây Trường Thanh vẫn tối mịt mới về. Dù cho ban đầu chính miệng nàng bảo là vì đi học tiếng Nhật nên sẽ chẳng về nhà cùng anh được, nhưng cứ bị ngó lơ hoài như thế này cũng khiến cho Lưu Ly có chút bực bội, cũng có chút tủi thân.



"Chị ơi."- Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ lẫn lộn.



"Đến giờ về rồi, về thôi."- Trường Thanh nói. Hôm nay trông anh có chút khác lạ, nhưng khác lạ thế nào thì Lưu Ly không nói ra được.



Lưu Ly xách cặp lên, sóng vai với Trường Thanh vượt qua sân trường rộng lớn ngập đầy những nắng. Hôm nay vì cổng chính bị chen chúc đến chật ních nên họ đành đi bằng cổng phụ, hệt như buổi sáng mùa hè đầu năm học ấy.



Hai cái bóng đen đúa liêu xiêu kéo dài trên con đường Sơn Xuyên vắng lặng ít xe cộ. Đi đến cái ngã rẽ quen thuộc, Trường Thanh cất giọng nói:

"Hôm nay chị..."



Ngay khi Lưu Ly định nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đi thẳng thì lại nghe anh nói:



".... chị đi theo em."- Một bàn tay thon dài với những khớp xương xinh đẹp chìa ra trước mặt nàng. Lưu Ly ngẩn ngơ nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh. Bàn tay thanh mảnh của nàng bị tay anh bao trọn lấy, hơi lành lạnh nhưng lại rất thoải mái. Có lẽ là do lực nắm tay của anh rất dịu dàng.



Lưu Ly bị Trường Thanh kéo đi vào lối rẽ ấy, tiếng bước chân đan xen nhau va đập vào những bức tường hẹp của con hẻm dài hơi ẩm ướt. Trường Thanh quanh quẩn một hồi liền dắt nàng đi đến một rừng cây nhỏ. Anh vén cây qua cho nàng bước vào trước. Nói là rừng cây chứ thực ra đám cây này không dày, dường như chỉ có tác dụng che chắn thứ bên trong.



Mặt trời dần lặn xuống phía bên kia hàng cây rậm rạp, những tia nắng cuối cùng rọi lên chiếc áo sơ mi trắng của nàng một chút áng màu đan xen không rõ. Khi tán lá cuối cùng bị kéo ra khỏi tầm mắt, bên tai nàng liền vang lên tiếng cười dịu dàng của anh:

"Lưu Ly, sinh nhật vui vẻ."



Con tim của Lưu Ly lúc đó, hẫng đi mất một nhịp đập.



CHƯƠNG 11, KẾT THÚC.