Fetish Của Em Là Anh

Chương 26: Công viên giải trí




Chương 26: Công viên giải trí



Thứ bảy nhanh chóng qua đi, ngày Chủ nhật theo đúng lịch hẹn kèo đi chơi đã đến. Vì rằng cả hai đều chưa đủ tuổi, vả lại gửi xe trong khu vui chơi thì cũng khá phiền phức, cho nên Trường Thanh và Lưu Ly quyết định đi xe buýt cho tiện. Dù sao thì gần cổng lớn của khu vui chơi mà bọn họ chọn cũng có một trạm xe buýt.



Tám giờ sáng Chủ nhật, ánh nắng vàng như mật ong phủ đầy lên tất cả mọi sự vật trên một nửa Trái Đất. Anh và nàng mỗi người đeo trên vai một chiếc balo nhỏ đeo chéo, cùng nhau đi đến đầu đường Sơn Xuyên để bắt chuyến xe buýt số 14. Chiếc xe buýt hai màu xanh lá và xanh rêu đặc trưng của thành phố chậm rãi đỗ lại, Trường Thanh để nàng lên xe trước rồi mới lên sau. Chuyến xe buýt bắt đầu lăn bánh khởi hành, đi đến điểm dừng đầu tiên là khu công viên giải trí Đầm Súng.



Lúc đến nơi, đám Tường Vũ Tường Vân và Bắc Thiên đã ở đó sẵn, mọi người đứng đợi thêm khoảng mười lăm phút thì Minh Hoàng cuối cùng cũng đèo được Thiên Quân đến nơi.



"Sớm ghê hen."- Tường Vân vờ chống nạnh lườm nguýt một câu.



"Trễ tý trễ tý, cơ mà tui có đồ đền cho mọi người nè."- Minh Hoàng gãi đầu cười hì hì. Thiên Quân ngồi đằng sau hào hứng phối hợp giơ lên một bị bánh trái khá to.



Lưu Ly đang giơ điện thoại chụp ảnh bầu trời nghe thế thì quay đầu lại nhoẻn miệng cười:



"Có đồ ăn nên đặc xá cho hai ông đấy. Đi vào thôi."



Một đám bảy người vào xếp hàng mua vé rồi tung ta tung tăng chạy vào bên trong khu công viên giải trí. Thiên Quân lật tờ bản đồ to tướng được tặng kèm khi mua vé ra, phát huy phong thái dẫn dắt chỉ huy của lớp trưởng đến tận cùng mà bắt đầu lên lịch cho ngày hôm này:



"Âu kê, hiện giờ chúng ta đang ở cổng A của khu vui chơi, là ở chỗ này nè."- Ngón tay của cậu bạn trỏ vào một vị trí ngoài rìa tấm bản đồ, nơi đó có đánh dấu một chữ A rất lớn.



"Các anh chị em có chỗ nào muốn đi không? Khai lẹ lẹ rồi mình tìm đường ngắn nhất đi cho đỡ tốn sức nè."



"Sống chết gì tui cũng phải đến khu cảm giác mạnh, với cả vườn chim nữa."- Lưu Ly lắc lắc cái điện thoại cầm trên tay, hưng phấn nói.



"Cảm giác mạnh."- Bắc Thiên, người hôm nay chơi nguyên cây đồ đen thui (mà thực ra thì bọn này đã thống nhất là mặc đồ đen hết cả bọn), gật đầu đồng ý.



"Tui muốn đi nhà ma."- Tường Vân lên tiếng.



"Thủy cung đi cả nhà, nghe bảo chỗ đó mới nhập thêm cá về."- Tường Vũ tiếp lời.



Trường Thanh và Minh Hoàng chẳng có ý kiến gì. Thiên Quân như làm ảo thuật mà rút từ trong túi quần ra một cây bút lông đỏ, khoanh vào tất cả những chỗ mà cả bọn muốn đến rồi chốt ra một con đường:



"Được rồi, bây giờ chúng ta đi thẳng, bên phải sẽ có khu cảm giác mạnh. Đi chỗ đó xong tụi mình sẽ đi thẳng đến cuối đường rồi quẹo trái, đi thẳng."



Cậu bạn lại hít một hơi thật sâu rồi giảng giải tiếp, y như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp mà nói tiếp:




"Sau đó tụi mình sẽ đến vườn chim ngắm chim rồi kiếm chỗ nào đó ăn trưa. Đi tiếp một đoạn thì sẽ đến được nhà ma và tàu lượn siêu tốc, tui tin bà Ly sẽ mê cái này. Cuối cùng là đến thủy cung coi cá, đi ăn tối rồi về nhà trước 8 giờ. Ok không?"



Cả đám thán phục mà gật đầu lia lịa. Ngay sau đó, một nhóm bảy người bắt đầu xuất phát đến khu cảm giác mạnh của công viên giải trí. Vì khu này rất gần với cổng nên bọn họ chỉ đi có vài bước là đã đến nơi. Với hơn bảy loại trò chơi cảm giác mạnh khác nhau, nơi này không hổ là khu vui chơi nổi tiếng của công viên. Vì đã lường trước là cả đám sẽ ăn dầm nằm dề ở đây đến tối nên bọn họ đã mua vé bao trọn gói để chơi cho đã.

Và thế là, nguyên một lũ thuộc bàn đầu và bàn hai lớp 12.01 đã chơi tẹt ga. Mỗi trò cảm giác mạnh khác nhau chơi đi chơi lại ít nhất cũng phải hai ba lần. Chơi nhiều đến nỗi mấy anh nhân viên bảo bọn nhóc cứ ngồi trên đó luôn đi để ảnh mở máy lại lần hai luôn, đỡ mất công xuống một hồi rồi lại lên lại.



Khoảnh khắc Lưu Ly đặt chân xuống sàn nhà sau khi chơi xong trò Cá chép lộn nhào cũng là hơn nửa tiếng sau đó. Cả bọn ai nấy mồ hôi nhễ nhại, ngay cả người có thể chất thiên lạnh như Trường Thanh cũng rịn ra một chút mồ hôi. Bạn nhỏ Lưu Ly vẫn như thường lệ mà lấy từ trong túi ra một bịch khăn giấy mùi quế, chia cho mỗi người hai ba tờ để lau khô người.



Sau đó, bọn họ xuất phát đi đến vườn chim, vừa đi vừa bóc bánh trái mà Thiên Quân với Minh Hoàng mang đến để ăn. Vì hôm nay là một ngày Chủ nhật rất đẹp trời nên khu công viên rất đông khách ghé thăm. Tiếng trò chuyện của người lớn, tiếng cười đùa lanh lảnh của bọn trẻ con và tiếng nhạc vui tươi phát ra dọc trên con đường trải nhựa hòa lẫn vào nhau, tạo nên một loại không khí vừa rộn rã vừa tưng bừng.

Vườn chim, để giải thích cho dễ hiểu thì nó là một khoảng đất rất lớn với những cây cột rất cao có mắc màn sắt để chim chóc không bay ra ngoài nhưng không khí vẫn được lưu thông. Vừa xuyên qua cánh cửa cũng được làm bằng kim loại, một mùi vị rất đặc trưng của chim rừng và đất khô xộc ngay vào mũi. Trong vườn chim có không ít người, nhưng không gian lại rất yên tĩnh vì ai ai cũng muốn được ngắm chim chứ không phải là dọa sợ bọn chúng.



Lưu Ly cầm điện thoại ra chụp lấy chụp để những chú chim với màu sắc rực rỡ, lông vũ óng ánh sạch sẽ. Chụp xong, nàng theo bản năng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Trường Thanh để khoe với anh số hình vừa chụp được.



Sau đó, nàng thấy anh đang đứng dưới gốc một cây liễu già, tay giơ lên cao. Trên ngón tay anh là một chú chim chích chòe màu đen với phần ngực màu cam đỏ. Bạn nhỏ chích chòe đang ríu ra ríu rít gì đó, nom vui vẻ lắm. Trường Thanh cũng hơi cong môi cười, hơi ngước cằm để lộ ra đường cong xương quai hàm tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng lập lòe không rõ, đôi mắt nhạt màu kia dường như dịu dàng đi đôi chút. Lưu Ly chớp lấy cơ hội này, chụp một tấm.

Không cần mở ra nhìn cũng đủ biết, tấm ảnh mới được chụp này sẽ đẹp như một bức tranh thủy mặc. Không phải bởi vì kĩ năng chụp ảnh của nàng cao siêu mà là vì trên đời này, vốn có những người từ khi sinh ra đã là tiêu điểm chú mục của cả thế giới.



Trong vườn chim không chỉ có chim mà còn có dê, gà, gà tây và các loài sóc. Sau khi Thiên Quân và Minh Hoàng cho tụi dê ăn mỏi cả tay, Tường Vân lôi kéo anh trai mình và Bắc Thiên đi xem sóc, Trường Thanh nhặt được một chiếc lông vũ dài bằng cả bàn tay tặng cho Lưu Ly thì cuối cùng bọn nhóc cũng đã thỏa mãn mà rời khỏi vườn chim rộng lớn.



"Nãy giờ lo chơi không tui không chú ý, tía nó sao nóng dữ vậy?"- Thiên Quân vừa cầm tấm bản đồ quạt quạt cho đỡ nóng vừa than thở.



"Thì cũng gần 12 giờ trưa rồi mà."- Minh Hoàng lấy tay quạt quạt cho cậu bạn của mình, an ủi nói.

Bắc Thiên, sau nguyên một buổi sáng chơi đùa thì đã cởi mở hơn, cũng gật đầu nói:



"Ăn trưa thôi."



"Nhưng mà nóng quá tui ăn không nổi, vả lại ăn ở đâu bây giờ?"- Nhận lấy tờ khăn giấy từ Lưu Ly, Tường Vân cũng than vãn theo.



"Đi Băng Đăng tránh nóng?"- Trường Thanh im lặng đứng nghe nãy giờ đột ngột lên tiếng.



Minh Hoàng vỗ tay cái bốp, như được khai sáng một chân trời mới mà nói:



"Ờ ha sao tui không nghĩ ra! Tụi mình ăn cơm nắm mà đúng không? Vào đó ăn rồi tránh nóng luôn chứ hả?"



Ý kiến này nhanh chóng được cả bọn thông qua. Đám nhóc lớp 12.01 theo sự chỉ dẫn của bản đồ và anh hướng dẫn viên cây nhà lá vườn Thiên Quân, một đường đi thẳng tới Băng Đăng. Đến nơi, tụi nhỏ phải giật mình vì số lượng người đang xếp hàng để chờ vào Băng Đăng. Gần như là một hàng dài kéo từ cổng vào Băng Đăng đến hết tòa nhà!


"May là tụi mình mua vé VIP, có lối riêng để vào trước. Không thì đợi tới khuya cũng xếp hàng chưa xong."- Tường Vân vỗ vỗ ngực, nói một cách khoa trương.



"Vào thôi."- Bắc Thiên theo thói quen mà vò đầu cô bạn mấy cái rồi đi thẳng đến lối dành riêng cho người mua vé bao trọn gói.



Bọn họ vừa bước vào trong, đằng sau liền vang lên tiếng xì xào ghen tỵ của những người mua vé loại thường, loáng thoáng còn nghe thấy có người tự trách bản thân tại sao không mua vé VIP. Sau khi mặc thêm áo khoác nhân viên phục vụ đưa rồi bước vào bên trong, không khí mát lạnh của Băng Đăng ngay lập tức ùa đến bủa vây lấy một nhóm bảy người. Tiếng vù vù của hàng chục máy làm lạnh trên đầu vang lên không dứt, kèm theo là tiếng xuýt xoa cảm thán của những người đang đi dạo xung quanh. Băng Đăng là một căn phòng kín rất lớn với tất cả mọi thứ đều được điêu khắc từ băng. Cả bọn ngay lập tức tìm đến một chỗ có đầy đủ bàn ghế làm bằng băng rồi ngồi xuống, bóc từng cục từng cục cơm nắm mang theo ra thưởng thức.

"Thoải mái thật đó."- Lưu Ly cắn một cục cơm nắm có nhân làm từ cá hồi và xốt mayonnaise, cười đến cong cả mắt.



"Công nhận. Học thần không hổ là học thần, ngay cả việc này cũng có thể nghĩ ra."- Tường Vũ nuốt cục cơm của mình xuống, giơ ngón cái ra với Trường Thanh.



Và thế là cả hội bạn sau khi ăn xong cơm trưa rồi vẫn lần lữ mà ở lại chơi trong Băng Đăng. Thiên Quân gào khóc muốn được liếm thử chiếc xe hơi bằng băng nhưng may mắn được Minh Hoàng cản lại kịp thời trước khi cậu bạn kịp dính cái lưỡi của mình vào miếng băng không biết đã ở đây từ đời tám hoánh nào. Tường Vân thì đứng trước tòa lâu đài băng tạo dáng đủ kiểu để Tường Vũ chụp ảnh, thậm chí cô bạn còn kéo cả Bắc Thiên đang đứng một bên vào chụp cùng làm Tường Vũ phải lườm nguýt mấy cái.

Lưu Ly thơ thẩn đi theo Trường Thanh đến những khu điêu khắc khác. Ở trong môi trường âm độ một lúc lâu, cảm giác mát mẻ đã sớm bay đi mất, đầu ngón tay và gò má của nàng đang ửng cả lên vì lạnh. Chợt, Trường Thanh dừng bước trước một cái tháp chuông băng, quay người lại rũ mi nhìn nàng.



"Sao thế?"- Lưu Ly ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười một cái với anh.



Anh đưa tay ra chạm vào cái lúm đồng tiền xinh xắn trên má nàng, những ngón tay được giấu trong túi áo nãy giờ nên rất ấm áp. Nàng hơi nghiêng đầu, dịu ngoan mà cọ nhẹ vào tay anh, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp thoải mái. Anh hơi hé môi. Trong một khoảnh khắc ấy, Trường Thanh dường như đã muốn nói rất nhiều thứ, nhưng rốt cuộc lại chẳng nói gì.



"Lạnh không?"- Nàng nghe thấy giọng nói của anh, trầm và dễ nghe hệt như tiếng dương cầm ở những nốt sonate thấp nhất.

Nàng gật đầu.



Gần như ngay lật tức, anh buông tay ra khỏi má nàng, đưa tay lên khóa kéo của chiếc áo khoác, kéo nó xuống. Anh giang tay ra, tiếng thì thầm dịu dàng như lời nỉ non giữa người yêu với người yêu:



"Lại đây."



Lưu Ly ngoan ngoãn mà sà vào lòng anh. Trường Thanh nhanh chóng kéo hai vạt áo bọc lấy thân hình nhỏ bé của nàng, siết chặt.



"Còn lạnh không?"- Một lát sau, anh cúi đầu hỏi.



Chóp mũi ngửi thấy mùi hương rất riêng chỉ thuộc về anh, bị hơi thở của anh bao bọc lấy, nàng khẽ lắc đầu, cười đến rực rỡ:



"Không, ấm lắm."



CHƯƠNG 26, KẾT THÚC.