Fetish Của Em Là Anh

Chương 28: Sinh nhật ngọt ngào nhất




Chương 28: Sinh nhật ngọt ngào nhất



Thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó mà đã sang học kì 2 rồi. Đoạn thời gian đầu tháng 1, ngày nào Tường Vũ cũng cằn nhằn về vụ bầu cử cho hội học sinh. Nào là làm màu dữ quá, công đoạn tuyển chọn rườm rà quá, tuyển người cho hội học sinh mà hội trưởng hội học sinh chẳng thấy mặt đâu. Miệng thì nói thế, nhưng cậu bạn lại tham gia vô cùng tích cực. Chắc có lẽ vì máu thắng thua không cho phép Tường Vũ bại trận trước bất kì ai trong cái hội học sinh đó, hoặc cũng có lẽ y muốn xem cô gái Nam Phương kia muốn làm gì. Cuối cùng, nhờ vào sự khôn khéo và tài hùng biện xuất sắc, y đã đắc cử thành hội phó hội học sinh.



Thực ra Tường Vũ cũng không hẳn là quá vui vẻ với kết quả này. Nói chung tâm trạng của cậu cũng khá là phức tạp, vừa khó chịu với cái cách mà hội học sinh này được lập nên, cũng tò mò không biết vị hội trưởng hội học sinh kia là người như thế nào mà lại có thể khiến cho hiệu phó hao phí sức lực mà ủng hộ cho cái dự án không biết sẽ đi đâu về đâu này.



"Trời ơi, phiền phức quá."- Cậu bạn vừa ngậm ống hút hút sữa đậu nành vừa phàn nàn không dứt miệng.



"Ừa ừa..."-Tường Vân ngồi kế bên đang nghịch cổ áo của Bắc Thiên ngồi đằng trước nên chỉ trả lời qua loa cho có. Cô nàng hết bật nó lên rồi lại gấp nó xuống, chơi đến là vui vẻ. Bắc Thiên cầm một cuốn sổ ghi công thức để xem, bị làm phiền đến nhíu mày, mặt khó đăm đăm nhưng vẫn cố chịu đựng.



Lưu Ly thì đang nhân lúc Trường Thanh xuống sân chơi bóng rổ với tụi Thiên Quân Minh Hoàng mà chiếm hết cả cái bàn học, hí hoáy cắt dán cái gì đó. Tường Vũ thấy chẳng ai thèm quan tâm tới mình, đành buồn bã ỉu xìu mà mở điện thoại ra chơi.



Tiết này là tiết Thể dục, cũng là hai tiết học cuối cũng của ngày nên giáo viên dạy Thể dục rất dễ chịu, chỉ điểm danh đầu giờ rồi thả cho bọn học trò muốn làm gì thì làm. Lại ngồi trên lớp chơi thêm nửa tiếng, chuông reng hết giờ đã reng lên, Lưu Ly ngay lập tức đứng bật dậy, dọn đồ rồi chạy biến. Trước khi đi nàng còn bảo Tường Vân nhắn với Trường Thanh rằng bản thân đang có việc bận nên về trước.



Trường Thanh lên đến lớp dọn cặp thì không thấy bạn cùng bàn của mình đâu. Sau khi nghe Tường Vân thuật lại, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Trường Thanh bình tĩnh dọn dẹp tập sách rồi xách cặp đi về, con đường về nhà đột nhiên dài ra và cô đơn đến lạ.



Ánh nắng cuối chiều nhuộm lên trên bầu trời xanh một chút màu vàng rực rỡ, anh mở cửa căn nhà số 39 đường Sơn Xuyên, bước vào rồi bật đèn lên. Căn nhà vẫn như cũ, anh cũng chẳng để ý mà làm những công việc thường ngày của mình. Sau khi thay bộ đồng phục ra, bỏ vào máy giặt, anh lơ đãng tròng vào người một chiếc áo thun đen.



Hình như chị ấy quên mất rồi?



Trường Thanh đã tự hỏi bản thân như thế.



Sau đó, anh ngồi xuống đất, lấy chân ghế sopha làm chỗ dựa. Anh lục cặp lấy ra một xấp đề Toán, để lên bàn cà phê rồi bắt đầu làm. Tiếng bút chì sột soạt trên mặt giấy, vang lên giữa không gian tịch mịch, như được vẳng lại từ ngàn xa. Mặt trời dần lặn xuống, chừa chỗ cho một mặt trăng tròn vành vạnh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.



Trăng đêm nay sáng và tròn hệt như cái hôm anh lấy hết dũng khí để rủ nàng cùng về nhà hồi đầu năm. Lúc ấy anh còn nhặt lấy quả bóng, vờ rằng mình vừa chơi bóng rổ xong rồi trốn trong phòng thay đồ đếm từng giây từng phút để ngụy trang ra một thời gian rửa ráy thay đồ hoàn mĩ nhất. Khoảng thời gian đó, anh nào có thể chơi bóng rổ được với ai? Chỉ cần bị chạm vào bàn tay là đã nôn thốc nôn tháo, làm sao có thể chơi một môn thể thao nhiều va chạm như bóng rổ? Chính cũng vì lẽ này, mà lối chơi của anh thuần theo lối chơi cá nhân. Khoảng thời gian đấu vòng loại giải bóng rổ trong hội thao anh vẫn không thể nào phối hợp được với đồng đội. Vào được chung kết, gần như hoàn toàn là nhờ vào khả năng dẫn dắt của Thiên Quân và sự nổ lực của đồng đội.



Trường Thanh lúc ấy chính là như thế, yếu ớt và hèn kém đến mức không thể chịu được bất kì sự tác động nào từ bên ngoài. Song anh vẫn dùng tất cả những gì mình có để che giấu đi những mặt xấu xí nhất của mình, và rồi sau đó lại thất bại thảm hại mà bị nàng phát hiện sau chưa đầy nửa tháng. Tiếng bút chì đã dừng lại từ lúc nào, anh nhìn tờ giấy đăm đăm, trên mặt giấy lốm đốm những vệt đen do tẩy xóa quá nhiều mà thành.

Không gian yên tĩnh chợt bị phá vỡ bởi tiếng bấm chuông. Anh đứng dậy ra mở cửa, chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì đã bị cô gái nhỏ trước mắt cầm tay kéo sang căn nhà bên cạnh. Cánh cửa chính ngôi nhà số 37 đường Sơn Xuyên mở ra, bên trong tối om. Lưu Ly không vươn tay bật đèn như thường lệ mà cúi người bật một cái công tắc nào đó ở dưới đất. Đèn sáng lên, là những ngọn đèn vàng nho nhỏ giăng đầy phòng khách, lấp la lấp lánh như cả một bầu trời được hái xuống mặt đất.



Đây quả thật là một thứ mà Lưu Ly sẽ làm. Anh chợt muốn bật cười. Đáy lòng gợn lên những đợt sóng tình lăn tăn.





Nàng kéo anh ra đến giữa nhà, sopha đã bị đẩy vào một góc, cũng được giăng đầy đèn. Nàng đẩy anh ngồi xuống chiếc ghế lười màu vàng yêu thích của mình với một khuôn mặt thần thần bí bí rồi sau đó lon ton chạy vào bếp. Mái tóc dài hơi vung vẩy theo từng bước chân nho nhỏ của nàng.

Chỉ lát sau, Lưu Ly bưng ra ngoài một chiếc bánh mousse với lớp thạch trong suốt bên trên. Trên bánh có cắm đủ mười sáu cây nến đang lung linh tỏa sáng. Nàng ngồi xuống đặt chiếc bánh đến trước mặt anh, khuôn miệng xinh đẹp cong lên làm lộ ra tám cái răng nho nhỏ. Nàng nói:



"Bạn nhỏ Trường Thanh, chúc em sinh nhật vui vẻ!"



"Chúc em luôn luôn bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc."



"Mau ước đi rồi thổi nến, còn phải cắt bánh nữa."- Nàng giục, sắc đen lay láy trong đôi con ngươi hắt lên một chút long lanh từ những ngọn đèn xung quanh.




Như một vũ trụ nho nhỏ chứa đầy sao trời lấp lánh.



Trường Thanh sinh ra vào ngày 11 tháng 1, cũng được xem như là một ngày cuối đông, mở đầu cho một mùa xuân đang dợm bước. Anh nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt ra. Sau đó, anh thổi tắt hết nến, sau đó cầm con dao đặt trên dĩa, cắt xuống một nhát. Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt anh đã xuất hiện một cuốn sách hình vuông không lớn cũng không nhỏ. Bìa sách màu nâu và gáy sách được buột lại bằng dây thừng, có vẻ là một cuốn sách tự làm.

"Quà sinh nhật, mở ra xem đi."- Nàng nói, dường như không đợi được, lại dường như có một cái gì đó sắp vỡ ra.



Anh nhận lấy, mở cuốn sách ra, trang đầu tiên là một tấm hình chụp hai đứa trẻ, một đứa lớn, một đứa trông như chỉ mới sơ sinh. Trường Thanh nhận ra, đây chính là tấm hình đầu tiên mà anh và nàng chụp chung, lúc này anh chỉ vừa ra đời được mấy tháng. Trang thứ hai, đứa trẻ lớn lại lớn hơn một chút, tóc cắt quả táo, đứa trẻ nhỏ thì đã nảy nở hơn, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào ống kính. Đây là bé Lưu Ly ba tuổi và bé Trường Thanh một tuổi. Trang thứ ba, đứa trẻ lớn vẫn để tóc quả táo, mặc váy vàng ôm lấy đứa trẻ nhỏ. Trang thứ tư, trang thứ năm, trang thứ sáu.... Mỗi trang đều sẽ có một hai tấm ảnh, riêng trang thứ mười một, mười hai, mười ba, mười bốn là chỉ có ảnh của một mình nàng. Những khoảng trống trắng tinh ấy đâm vào đáy lòng anh đau nhói.

Đây chính là một cuốn album với những tấm ảnh chụp chung của anh và nàng từ nhỏ đến lớn, dưới mỗi tấm ảnh còn được ghi chú ngày tháng năm và tên người chụp. Có trời mới biết nàng đã làm cách nào để tìm ra những bức ảnh chụp hơn mười năm trước như thế nào. Những trang còn trống kia, chính là thời gian mà bọn họ xa cách. Anh vội lật đến trang thứ mười sáu, trang này vẫn để trống, những trang sau đó cũng vậy.



Chợt, một đôi tay nhỏ được đặt lên bàn tay đang để trên cuốn sổ của anh. Nhỏ bé và mong manh, nhưng lại ấm áp đến xiêu lòng. Lưu Ly của anh, xinh đẹp và dịu dàng như thế, đến mức anh muốn giữ lấy nàng thật chặt rồi lại không dám vì sợ gai nhọn của mình sẽ làm nàng tổn thương.



Và rồi, giữa những ánh đèn bé li ti đang chập choạng ấy, Trường Thanh nghe thấy giọng nói của người con gái mà mình thương nhất:

"Trường Thanh, chị tập hợp hết tất thảy những tháng năm quá khứ của chị tặng cho em."



"Trường Thanh, em có thể vui lòng lấp đầy những trang giấy phía sau, nhận lấy cả hiện tại lẫn tương lai của chị hay không?"



"Trường Thanh, làm bạn trai chị nhé?"



Em không sợ hãi trước quá khứ của anh.



Em sẵn sàng nâng niu lấy toàn bộ những gì anh có, dù cho nó có là nước xương rồng đắng chát nhất.



Trường Thanh này, anh có đồng ý làm người thương của Lưu Ly không?



Sẽ thương cô ấy như cái cách mà cô ấy thương anh chứ?



Bởi lẽ nhà thám hiểm nhỏ lỡ lòng để lại trái tim mình nơi hoang mạc xa vắng, không thể quên mất cùng chẳng nỡ rời xa khỏi cây xương rồng nữa rồi.



"Đáng lẽ em phải là người nên nói những lời này."- Anh rũ mắt, hàng mi dày run lên dưới bóng tối đang không ngừng nhấp nháy. Anh không biết phải miêu tả tâm trạng của bản thân mình lúc này như thế nào. Có chút buồn, có chút vui, có chút hối hận và càng nhiều hơn nữa là một thứ gì đó đang lấp lửng muốn trào ra ngoài, ngọt ngào đến chua xót.

Lưu Ly bật cười, mi mắt cong cong như chiếc cầu Thê Húc. Nàng xoay người, mái tóc dài óng ả đã bị một chiếc ruy băng màu xanh buộc lại từ lúc nào, nàng nói:



"Đây là món quà thứ hai, em có muốn mở quà không?"



Cái răng cái tóc là gốc con người, em đem cả bản thân mình tặng cho anh, anh có nhận không?



Trường Thanh im lặng kéo mở dây ruy băng. Sợi dây màu trời tuột ra rồi rơi xuống đất. Mái tóc thề của nàng xõa ra, lướt qua lòng bàn tay anh như chiếc lông vũ lướt qua đáy lòng gợn sóng. Lần thứ hai, anh có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên nói như thế nào. Để rồi tất cả bị đè ép lại, bật ra bằng một câu nói ngắn gọn, có chút run rẩy khó nhận ra:



"Em nhận."




Chỉ là, xin chị đừng hối hận.



Vì gai xương rồng một khi đã đâm vào da thịt, rút ra thì sẽ máu chảy đầm đìa.

Lưu Ly đạt được câu trả lời mà mình vẫn hằng mong muốn, nàng bật cười vui vẻ. Cặp mắt to tròn cong lên, loang loáng ánh nước.



Không xong rồi, lại hạnh phúc đến mức muốn khóc.



Trường Thanh và Lưu Ly ấy à, tình yêu của bọn họ dành cho nhau, chân thành và thuần thiện như một lẽ tự nhiên, một định nghĩa vốn phải có từ những ngày đầu gặp gỡ. Anh và nàng không phải là những mảnh ghép hoàn hảo nhất cho nhau, bởi lẽ không có ai là thực sự tròn trịa hoàn mỹ cả. Thế nhưng, bằng bao dung và thấu hiểu, họ vẫn đến bên cạnh nhau, dẫu cho gai xương rồng có đâm nhà thám hiểm chảy máu, dẫu cho nhà thám hiểm có lấy đi phần mọng nước nhất của xương rồng.



Thực ra, có tỏ tình hay không cũng không hẳn là quá quan trọng, thế nhưng nàng biết Trường Thanh vẫn luôn lặng thầm trao đi mà chẳng cần hồi đáp. Lưu Ly chỉ là, muốn tặng lại cho anh một thứ gì đó cho sinh nhật mười sáu này.


"Em chẳng có thứ gì quý giá cả, chỉ có bản thân em thôi. Anh không chê thì phải giữ cho kĩ nhé."



Tuổi mười sáu trăng tròn, nàng trao cho anh người mà anh thầm thương trộm nhớ.



"Ừm."- Trường Thanh gật đầu, anh kéo nàng lại gần, ôm siết lấy cô gái bé nhỏ ấy.



Ngoài bầu trời kia, ánh trăng tròn vẫn đang tỏa sáng, xuyên qua khung của sổ rọi vào vũ trụ nho nhỏ mà Lưu Ly cố ý chạy vội về sớm để chuẩn bị cho anh. Mùi bánh sinh nhật đặt bên cạnh thơm ngọt như bông, trong lồng ngực anh lại là một người yêu với tấm lòng thơm thảo hơn cả bánh.



"Tại sao em không cho tôi tỏ tình trước nhỉ?"- Giọng anh khàn khàn, vang lên giữa muôn vàn ánh sáng.



"Nhanh tay thì ăn trước thôi."- Nàng cười to, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.



"Chậc..."



Một tiếng thở dài nho nhỏ bật ra. Tiếp đến là những nụ hôn nhỏ vụn mang theo yêu thương và thành kính rơi lên trán, lên đuôi lông mày mảnh dài, lên mi mắt ngậm ý cười, lên chóp mũi rồi cuối cùng là lên môi nàng. Chạm vào một chút rồi lại tách ra, là cái rụt rè và khờ dại của những kẻ vừa biết thế nào là yêu.

Bặm bặm môi, nàng nói:



"Lại lần nữa đi."



Anh lại mổ lên môi nàng một cái nữa. Bể tình sóng sánh trào ra, phủ lên khuôn mặt của nàng một lớp thẹn thùng đậm màu con gái.



Tình đầu chính là thế, một cái nắm tay, một lần ấp ủ, một nụ hôn phớt qua giữa hai cặp môi gần cũng đã đủ làm người ta bâng khuâng tình mãi.



Trường Thanh, trái tim em đang đập cùng một nhịp với anh rồi, anh có nghe thấy không?



CHƯƠNG 28, KẾT THÚC.