Giọng nói ấy cứ văng vẳng trong đầu nó. Cô ta, kẻ tự xưng “Thi Hoàng”, đã nói vậy. Chất giọng ngọt tựa rót đường vô tai khiến đứa nhỏ mê mẩn, tâm tri nó chẳng còn tỉnh táo được nữa. Đặc biệt, mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, nó chỉ thấy hai hang động đen um, sâu hun hút chiếm trọn toàn bộ, với mỗi bên sáu vòng tròn đồng tâm thu hẹp về nơi đáng lẽ là con ngươi. Ánh nhìn như xuyên thấu cả tâm can, khiến nó, dù cố giữ mình tới đâu, khi đứng trước “Thi Hoàng” lại như bản thân hoàn toàn trần truồng, không nơi nào không bị trông thấy. Thậm chí cả những nơi thâm sâu tận cùng nhất trong tim cũng chẳng thể giấu được. Khi ấy, nó bất giác “Vâng” và… chơi luôn! Mà cũng vì vậy, nó càng muốn bỏ đi hơn.
Hình đã vẽ xong. Nhìn xuống sàn, thứ đập vào mắt nó là một vòng tròn đỏ ngòm, to kềnh với chữ Vạn để nghiêng bốn mươi lăm độ bên trong. Nhìn quen lắm mà nó chẳng nhớ nổi cái đó đâu ra… A! Là cái sẹo trên tay “Thi Hoàng”! Hèn gì quen thế, nó nghĩ. Vài lần cô ấy nắm tay, vuốt má nó, nó có trông thấy cái sẹo như bị dao khía ấy.
Nhỏ không vội. Ông già đi nhậu thường tới nửa đêm mới về, mà giờ mới tám rưỡi tối, sẽ dễ dàng thôi. Tắt hết đèn, con bé mở toang rèm cửa. Hôm nay Rằm. Trên trời, trăng sáng vành vạnh, nhưng mây đỏ lừ khiến ánh trăng như bị nhuộm bởi màu đỏ. Mà nhỏ quá. Ở thành phố khó nhìn được trăng vì khói bụi. Cái thành phố chết tiệt này, nó nghĩ, lúc nào cũng xấu xí như vậy...