Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 0-1: Ngoại truyện 1.1




– Lạnh kinh dị… Hừ… Chết tiệt! A… Ách xì!

Đứng lặng im trên đỉnh ngọn đồi cao đầy những cây sồi đã chết vì lạnh, giữa nền tuyết trắng xóa, thậm chí không có nổi một mầm xanh dù đúng ra đang là mùa hè, Hồng Ma không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng nơi đây. Đại lục Gaia trong trí nhớ của cô là vùng đất xanh tươi trù phú với những cánh đồng lúa mì vàng tươi trải dài đến tận chân trời, nơi những gã Örc to lớn, đi với đám Goblin da xanh lém lỉnh và cả làng nông dân cùng nhau làm ruộng, nói cười thật vui vẻ.

Khi ấy, Mặt trời vẫn còn rực rỡ lắm, chiếu rọi từng tia nắng ấm áp xuống nơi đây, mang đến sức sống cho từng căn nhà gỗ. Bầu trời xanh lơ cao vời vợi với từng đám mây trắng phau phau lững lờ trôi, chốc chốc lại có bầy rồng hay sư tử đầu chim bay qua, yên bình đến lạ. Rừng cây âm u nhưng vẫn xanh rì màu lá, nơi thú rừng và các tinh linh Viollente chung sống hòa thuận. Nhưng bây giờ…

Ngẩng lên nhìn trời, thứ duy nhất phản chiếu trong đôi mắt đỏ au màu máu tươi với sáu vòng tròn đen đầy oan nghiệt lại chỉ là khung cảnh xám xịt của giông tố. Không một chút nắng nào xuyên qua, cả vòm trời cao vút, bình yên năm nào giờ chỉ còn độc sắc xám xịt của những cơn giông, của trận bão tuyết kinh khủng đã bao phủ Gaia hai thế kỷ nay.

Từ thuở cuối thế kỷ mười hai, nó đã bắt đầu. Mây giăng kín trời, tuyết rơi không ngừng, cùng những trận gió rét buốt, tưởng như cắt rách cả da thịt người ta. Tuyết rơi mạnh, rơi nhiều, rơi dày đến nỗi phủ kín hàng mấy tấc trên mặt đất. Không lúa mỳ, không hoa màu, không trái cây, thậm chí rừng cây cũng trơ trụi cả, người ta đã phải chịu đựng nó suốt hai thế kỷ nay. Sông suối đóng băng, cỏ cây chết cóng, đến cả các yêu quái cũng không chịu nổi mà phải rời dần đi, lánh đến những vùng xa xôi chứ chẳng còn dám ở trung tâm châu lục nữa.

Xõa dài mái tóc màu huyết dụ sau lưng, Hồng Ma bước từng bước chắc nịch trên nền tuyết trắng, tiến dần lên phía trước. Cô không mặc giáp sắt, chỉ có bộ đồ vải mỏng tanh trên người, với chiếc áo lụa đen không tay cài khuy, bên trong quấn tấm yếm lụa điều vừa đủ che ngực. Trên vai, Hồng Ma khoác tấm áo choàng da rồng lớn đen tuyền, óng ánh vảy với cổ áo dựng đứng lên, thậm chí mặt trong, mỗi khi gió tuyết hất tung lên, còn lộ ra cả những đường gân chằng chịt.

Cặp sừng hai ngạnh phủ đầy tuyết – thấy bất tiện quá, Hồng Ma thu chúng vào luôn. Sừng ấy vốn là thứ tạo ra từ linh lực, màu đỏ càng giống máu thì càng mạnh, nên thu chúng vào cũng chẳng khó khăn gì. Sừng cô, vốn đã đỏ lừ hơn cả máu tươi, từng khiến biết bao kẻ chết khiếp, nhưng đó là chuyện cả mấy vạn năm trước rồi. Giờ thì chúng bất tiện lắm, nhưng cô vẫn thích để thôi, khi nào cần đánh nhau mới thu vào.

Đưa tay xuống ngang hông, Hồng Ma chạm vào chiếc cán đao. Hông cô quấn chiếc đai đỏ, trên ấy giắt theo thanh đao to bản, một lưỡi, sắc lẻm màu đen tuyền với những họa tiết như vân nước chảy khắp thân đao. Khác với đao phương Đông thông thường, nó chỉ có độc một mũi nhịn, không có ngạnh trên hay những lưỡi răng nhô ra. Sống đao nhẵn nhụi, cong vòng lên, uốn theo lưỡi bán nguyện sáng lóa.

Tuy đen đặc, nó vẫn phản chiếu trận bão tuyết trắng xóa đang gào thét nơi đây, với muôn vàn hạt trắng rơi từ trời cao, tước đi mọi hơi ấm nó chạm vào. Phần tay cầm, khác thường thay, lại là ống thép hình trụ dài, phía đầu làm rỗng, sâu vô tầm một phần ba cán, tức tầm một tấc. Thứ vũ khí này không có đao bàn, tức tấm chắn giữa lưỡi và cán, nhưng lại có hình đầu rồng hung bạo được đúc ra từ ngay trên cán, trông hệt như ngậm lấy thân đao vậy.

Thở ra từng làn hơi lạnh buốt, tựa như làn sương buổi sớm, Hồng Ma đưa mắt nhìn về phía xa. Nơi ấy, trên ngọn núi cao, bao quanh bởi khu rừng băng giá và những ngôi làng nhỏ đáng thương đã chết cóng dưới cái lạnh âm độ, tòa lâu đài trắng như tuyết sừng sững ngự trị. Đó cũng là nơi cô, theo lời người đệ tử cũ, cẩn phải tới để tiêu diệt kẻ đã gây ra kỷ Băng hà này.

Lâu đài Zollern.

– Quào, to gớm!

Lâu đài Zollern xứ Badën – Hohenberg từ lâu đã là nơi ở của gia tộc hầu tước Hohenzollern, với cái họ ghép từ lãnh địa gốc Hohenberg và lâu đài Zollern, nơi dòng họ này phất lên. Nằm ở vùng cực Tây của Đế quốc Romulusia Thần thánh, với địa thế núi non hiểm trở, cao vời vợi và gần như ngay trung tâm Gaia, gia tộc này, vốn là những tinh linh băng, từ rất lâu đã hùng cứ cả một phương riêng, hầu như tách biệt hoàn toàn với chính quốc.

Từ xa nhìn đến, tòa lâu đài cổ kính mấy trăm năm tuổi, xây bằng đá núi trông như thành trì diệt vong, khiến chính Hồng Ma cũng có chút hơi chợn. Những tòa tháp cao vút xây hình tròn và bát giác nằm ở các góc, trong khi những dãy nhà lớn, mái cao nối liền chúng với nhau. Bên ngoài, tường thành xây dôi hẳn ra triền núi, tạo thành những kiến trúc góc cạnh đầy tính hình học thẩm mỹ, với những tháp gác hình kim cương năm cạnh và mái răng cưa.

Tường thành bảo vệ cổng chính được xây dôi ra từ bức tường chính, với những vách răng cưa giúp bảo vệ cung thủ, pháp sư và chống lại những đòn tấn công đối địch vô cùng hiệu quả. Phía xa, cô thấy cả tòa tháp chính vút cao, với mái tháp nhọn hoắt tựa như chiếc cọc đâm thẳng vào bầu trời. Trên ấy, phấp phới lá cờ nhà Hohenzollern, bông tuyết xanh sáu cạnh trên nền cờ trắng, đỏ và đen theo thứ tự từ trên xuống. Phần phật bay đầy kiêu ngạo trong làn gió buốt giá, nó giống như chính chủ nhân nơi ấy, kẻ đã gây ra đại họa này.

Nhìn lâu đài Zollern, Hồng Ma nở nụ cười đầy kỳ dị. Quay ra sau, cô nói lớn:

– Hoành tráng nhờ Bồ Đề? Khi nào về xây cho ta một cái coi!
– Con lạy mẹ, bớt điên giùm con.

Lạch bạch sau lưng Hồng Ma, một cô bé chừng mười một, mười hai tuổi cực nhọc chống cây gậy gỗ xuống nền đất phủ tuyết mà lê đi từng bước nặng nề. Nhỏ đội mũ lông gấu che tai, phía sau buông xõa mái tóc dài ngang lưng màu lục, giống như màu lá non vừa mới nhú vậy. Nó, khác với Hồng Ma, trùm kín bưng người với khăn choàng cổ, áo khoác dài phủ tới chân, găng tay da thuộc dày cộm và cả đôi ủng lưng cao cổ, tất cả đều làm từ da loài gấu nâu vốn sống rất nhiều ở vương quốc Hungollentia phía Đông. Dưới chân, thậm chí nó còn phải gắn hai miếng gỗ to bè để không bị lún tuyết, nhìn đến thảm.

Nặng nề tiến đến cạnh Hồng Ma, Bồ Đề Thần không khỏi run lên cầm cập, nheo nheo mắt nhìn về phía xa. Vốn là người hầu riêng của bà tóc đỏ ấy, nhỏ không được phép ngồi nhà khi chủ mình đi, mà phải luôn ì ạch vác cái thân hai thước bẻ đôi này theo phục vụ. Bình thường, Hồng Ma sẽ cưỡi Oa Lân, con nhỏ thi quỷ bị thu phục hơn ngàn năm trước, và mang theo ít nhất một quân đoàn năm vạn lính, nhưng sau khi biết năng lực kẻ địch thì cô cho cả bầy thi quỷ nằm nhà chơi luôn, chỉ dẫn theo đúng Bồ Đề Thần làm con cửu vạn. Con nhóc nhỏ thó, người có một mẩu phải đứng cạnh bà chủ cao gần ba thước khiến nó đã nhỏ giờ nhìn còn tí hon hơn. Lại mặc bộ đồ lông dày cộm, phồng to, nó bây giờ trông không khác gì quả bóng lông, trong khi Hồng Ma lại giống như sẵn sàng đè bẹp nhỏ với hai quả bí ngô ngoại cỡ bất cứ lúc nào.

Trông về phía Tây Bắc, nơi lâu đài băng giá Zollern tọa lạc, Bồ Đề Thần cảm thấy một luồng linh lực rất mạnh xuất phát từ nơi ấy. Cờ ba màu với bông tuyết xanh khiến nó bất an. Băng giá chưa bao giờ là thứ dễ chịu với cây cỏ, huống chi nó, kẻ mang sức mạnh của thực vật, lại phải lê xác vào lãnh địa của tinh linh băng! Chết tiệt, Hồng Ma! Bà ỷ rằng có lửa đen bảo vệ là sẽ không đóng đá á? Không chết, nhưng lạnh thấu xương rồi này! Đang yên đang lành lôi người ta tới đây, đồ… đồ… đồ con mụ bất tử chết tiệt!

A… Mà khoan…

– Chửi tiếp đi? – Hồng Ma liếc mắt xuống, hay đúng hơn là hướng mấy vòng tròn về phía con hầu – Sao tự nhiên câm như hến rồi?
– Ngu gì nghĩ tiếp. Hứ! – Bồ Đề Thần phồng má nói.
– Ngươi ngu nãy giờ rồi, đồ ngu.
– Cái…
– Câm.

Đột nhiên, Hồng Ma dừng lại. Chỉ vừa kịp xô Bồ Đề sang bên, cô hét to:

– Tránh ra, đồ ngu!
– Oái, cái gì… Á chết tiệt!

Uỳnh!

Bị hất tung bởi vụ nổ, Bồ Đề Thần văng xa ra cả chục thước, thân mình trượt dài trên nền tuyết trắng, đến nỗi nếu không phải vì hai tấm gỗ dưới chân cắm phập xuống tuyết giữ lại thì nó đã còn bị văng xa hơn rồi. Lồm cồm bò dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó là vũng máu đỏ tươi đang chảy rộng ra khắp nơi, nhuộm đỏ tuyết trắng, và vô số các tia máu khác văng xung quanh. Đứng trên cái vũng đỏ lừ ấy, Hồng Ma miệng trào máu, mắt trừng trừng nhìn xuống bụng, nơi bây giờ đã cắm ít nhất là chục ngọn giáo to! Trong khi đó, đâm phập vào ngực trái, xuyên thủng quả tim máu là thanh zweihänder sáng bóng, lưỡi dài hơn thước tám, nhuốm đầy máu tươi. Nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, rồi lắc người cho đống giáo kia rơi xuống, Hồng Ma quẹt máu trên miệng, đưa thanh gươm lên nhìn rồi nói:

– Hô, kiếm tốt!

Ngẩng nhìn về tòa lâu đài, Hồng Ma có vẻ đã trông thấy gì đó. Cầm thanh kiếm to bản lên chỉ với mỗi một tay, và làm động tác y hệt người ném dao, cô hét to:

– Này, trả ngươi đấy!

Vút!

Vừa nói xong, Hồng Ma đã ném ngay thanh zweihänder về phía đó. Lao vun vút trong không khí, ó bỗng hóa thành băng rồi vỡ vụn ra, tan biến giữa không trung, hay có lẽ đã hòa mình với trận bão tuyết luôn rồi. Mớ giáo kia cũng biến thành băng, tan ngay lập tức, để lại trên mặt tuyết chỉ còn vũng máu tươi đã trộn lẫn nước, đang chảy ngược trở vào cơ thể Hồng Ma. Nơi cô bị đâm, vết thương bốc lửa hừng hực, trông giống hệt ai đó gí cả ngọn đuốc vào, nhưng hoàn toàn không có khói. Lửa màu đen, đen kịt như chính bộ đồ cô mặc, đối lập hoàn toàn với làn da trắng toát mà nếu có suy nghĩ, cả tuyết cũng phải ganh tỵ tám chín phần.

Đứng dưới đất, hiên ngang giữa trận bão tuyết ngày càng hung bạo, đến nỗi đã thổi tung tóc và áo choàng, hất ngã những cây đại thụ vốn chết cóng từ lâu, và thổi gần bay Bồ Đề Thần đang căm sâu cây gậy xuống tuyết, Hồng Ma khinh khỉnh cười vào kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Với đôi mắt nhìn xuyên suốt sáu cõi, thấy được tất thảy mọi sự, cô biết đối phương không ở đâu xa cả. Những binh khí ban nãy phóng đến cũng rất gần, và cô không trốn chỉ đơn giản là muốn thử xem xem đối phương mạnh tới cỡ nào. Bồ Đề Thần, với đôi mắt màu hổ phách trong veo, hoàn toàn hiểu chủ mình nghĩ gì. Nhỏ lủi thủi tìm chỗ trốn, vì biết chắc chắn rằng chỗ này sắp tan nát rồi.

Và đúng như Bồ Đề Thần đã nghĩ, Hồng Ma rút đao ra. “Vụt!” một nhát, cô chém vào giữa không trung vô định. Nhưng Hồng Ma không chém xằng. Nhát đao ấy mang theo linh lực của cô, linh lực của vong hồn mạnh mẽ bậc nhất thiên hạ. Chỉ một đường, nó đã trở thành cả cơn lốc cuồn cuộn, hung tợn tựa bạo long, xồng xộc xuyên nát cả cánh rừng rộng lớn bên dưới, gặp cây chặt cây, gặp đá phá đá, nhắm thẳng độc một đạo mà lao tới lâu đài Zollern. Không gì cản nổi nó, vòi rồng đen khổng lồ nuốt chửng và nghiền nát hết thảy mọi thứ, đến cả thi thể đóng băng của lũ rồng lửa cũng bị băm vằm thành thịt vụn. Gió bão, băng tuyết hoàn toàn bị cuốn vào, càng lúc càng tăng thêm uy lực cho con rồng điên ấy.

Hủy diệt không thương tiếc bất cứ thứ gì trên đường, cơn lốc đầy cuồng nộ đã sắp tiếp cận lâu đài Zollern. Nhưng ngay khi chỉ còn cách chỗ ấy hơn trăm thước, nó đã bị chặn đứng bởi một trận bão lốc khác. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Hàng chục những cột gió xoáy thẳng đứng, sức tuy không bằng nhưng luồng khí bên ngoài lại sắc hơn cả lưỡi gươm chém liên tục vào luồng khí Hồng Ma đã tạo ra. Chúng cắt xé tàn nhẫn con rồng gió, đánh cho phần đầu tan nát đi, và sau đó là băm vằm hoàn toàn luồng khí lực ấy. “Chậc.”, Hồng Ma tặc lưỡi. Đối thủ lần này có thể ngăn được cái thứ đó thì không phải hạng xoàng, nhất là với tinh linh, chủng loài vốn dĩ không được xem là quá mạnh.

“Nó khá đấy.”, Hồng Ma nhoẻn cười. Vung vung đao quá đầu, cô bắt đầu xoay. Dùng độc một tay, Hồng Ma xoay thanh đao, trông không dưới mười cân vun vút, vun vút trong không khí, đến nỗi nghe rõ tiếng gió bị chém nát kêu vù vù. Cô xoay nhanh, nhanh đến nỗi đứng cách đó vài mươi thước thôi mà Bồ Đề Thần đã không còn nhìn rõ đao nữa, chỉ thấy một đĩa tròn nửa đen nửa trắng, với hàn quang đầy chết chóc tỏa ra mãnh liệt tới mức nó sợ muốn đứng tim. Đã theo Hồng Ma được hơn bốn thiên niên kỷ, trải qua vô số trận đại chiến, nhưng nó vẫn khó mà trụ được trước uy áp vong linh kia. Đao vần xoay tựa như lời hiệu triệu, kêu gọi tất cả những oán linh từng bị thứ hung binh ấy hạ sát tập trung về. Chỉ trong thoáng chốc thôi, mà Bồ Đề Thần tưởng mình vừa mới trông thấy quân đoàn vong linh của Hồng Ma, với hàng triệu quân đứng ngay ngắn, giáo gươm sáng lóa, cờ phướn rợp trời chuẩn bị tổng tiến công.

– Hây a!

Chém mạnh đao xuống, Hồng Ma lần nữa công kích lâu đài đối phương. Nhưng khác với lần trước chỉ là cơn lốc đao khí bình thường, chiêu cơ bản không đáng quan tâm, lần này Hồng Ma đã gọi “nó” ra. “Bạo Long – Long quyển phong”, đó là cái tên Bồ Đề Thần gọi chiêu ấy. Từ luồng đao khí ban đầu, gió bắt đầu cuộn lại xung quanh, sức lớn tới mức hút và nghiền nát cả đá tảng ven đường. Thậm chí ngọn đồi họ đứng cũng bị nó bốc mất một mảng lớn, nghiền nát và xoay vòng theo chiều gió bên trong, trở thành lớp chắn ngoài cho đòn đánh. Cũng như chiêu trước, nó tạo ra lốc xoáy cuồng nộ, nhưng đã không còn chỉ nhắm thẳng một hướng nữa. Thứ ấy, giờ đây, đã hoàn toàn trở thành rồng thực sự!

Từ trận gió xoáy nghiền nát đất trời, bạo long điên loạn ngẩng cao cái đầu to bè, đen trũi lên, phóng cái thân đầy những trận gió mạnh hơn cả bão tố thẳng về tòa lâu đài. Nhưng không như đòn đầu tiên chỉ đi thẳng, con rồng này đã tinh quái hơn: Nó luồn lách qua từng cột lốc, quấn lấy lốc xoáy vào rồi nghiền nát chúng, đồng thời hấp thụ luôn sức mạnh vào cho mình. Phía bên kia càng tung nhiều lốc xoáy, nó lại càng ăn, thậm chí ngay đến khi bị hàng trăm, lúc này đã thực sự lên tới hàng trăm, vòi rồng thẳng đứng kia chém liên hoàn, bạo long vẫn uy dũng xông lên, nghiền nát lần lượt từng đối thủ, rối tới khi cột lốc cuối cùng hoàn toàn tan biến cũng là lúc nó to lên hơn trước mấy chục lần, ngốc đầu thẳng đứng, nhìn xuống mục tiêu, trong khi cái thân dài hàng mấy chục cây số nằm ngoàn ngoèo trên nền đất, không ngừng phá nát và chiếm đoạt mọi thứ xui xẻo nằm trên đường đi của nó.

Bồ Đề Thần biết, “Bạo Long – Long quyển phong” có ý chí riêng. Nó mang một phần linh hồn Hồng Ma, nên hoàn toàn không phải thứ lốc thẳng dễ dàng bị hạ kia. Và con rồng điên ấy sẽ còn tồn tại tới khi nào Hồng Ma muốn, hoặc bị một đòn mạnh hơn phá hủy từ bên trong. Chỉ có thể là phía trong, một trận giông siêu mạnh với hướng xoay ngược với dòng gió bên ngoài và thắng được cả vận tốc lẫn lực phá hủy, thì con rồng đó mới chịu chết. Nhưng ai mà làm được trò đó chứ? Tấn công nó từ bên trong? Họa có điên… Nhưng Bồ Đề Thần vẫn quan sát. Phương Tây còn rất nhiều bí ẩn người ta chưa biết, lỡ đâu có người phá được thì sao? Lỡ đâu…

Bỗng dưng, có gì đó lóe lên.

Với thị lực của yêu quái, không quá khó để Bồ Đề Thần nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh ở cự ly tầm mười cây số giữa bầu trời, nhất là khi đứng trên đồi cao vài trăm thước thế này. Mặc cho bão tuyết khiến tàm nhìn của người thường giảm xuống chỉ còn không quá hai thước, và gió lạnh buốt giá tạt tuyết liên tục vào mặt, nhỏ vẫn trông được khá rõ thứ đó. Một cô gái trẻ, chừng hai mươi tuổi, mặc bộ giáp hiệp sĩ sáng lóa đang đứng giữa không trung, tay phải nắm thanh zweihänder dài hơn hai thước chĩa về phía rồng đen. Cô ấy rất đẹp, đẹp tới mức nó nghĩ rằng trên đời chẳng còn ai có thể vượt qua nữa. Làn da cô trắng hơn cả tuyết, mái tóc dài bồng bềnh bạc trắng phía sau trông hệt như đám mây giữa trời, trong khi bộ giáp, tuy không quá ôm sát, vẫn đủ làm tôn lên những đường cong tuyệt vời và đường eo như con kiến kia.

Khác hẳn những kiểu giáp phương Đông, cô nàng kia mặc giáp tấm hơi loe ra ngoài. Chúng trông rõ ràng làm từ những tấm thép lớn gắn với nhau, với phần thân chính bảo vệ toàn bộ từ cổ xuống eo, hai tấm giáp vai cong lên ôm lấy bờ vai, và trên tay chân cô, những khúc giáp sắt cong cong, loe ra, lấp lánh tựa như viên kim cương giữa trời. Những đoạn khớp nối đều có tấm bảo vệ bán cầu che cho khuỷu tay và đầu gối, đến ngay cả bàn tay cũng có găng sắt bảo hộ. Cô ta đi giày kim loại, ôm kín đôi chân, và khi nhìn kỹ, nhỏ còn thấy cả những mắt xích phía sau. Là giáp xích! Bên trong cái đống kim loại ấy lại còn là bộ giáp xích nữa á? Cái người đó, nó tự hỏi, vác bao nhiêu cân kim loại trên người vậy chứ?

– Hô, thú vị!

Vừa nói, Hồng Ma vừa liếm mép, đôi mắt nheo nheo đầy âm mưu nhìn về cô gái ấy. Nãy giờ cô đã biết có người ở đó, nên đã tấn công để ép đối phương phải hiện hình. Bây giờ đã trông thấy, cô lại càng hứng thú hơn. Nhìn người con gái ấy, nhất là đôi mắt màu hoa sim quyến rũ đến cùng cực, bờ má ửng hồng duyên dáng đầy ma mị và nhất là bờ môi hồng căng mọng, tuyệt hảo tới mức chỉ muốn cắn phập vào và khiến “em ấy” sướng đê mê, Hồng Ma thề có chết cũng phải bắt được nàng ta về. “Hậu cung” nhà cô đã hơn một triệu mỹ nhân, nhưng hầu hết đều là thi quỷ, những đứa thậm chí không thể phục vụ cô quá năm phút, còn Bồ Đề Thần thì quá nhàm rồi, nên một mỹ nhân như vậy bỏ phí thì chắc cô cắt cổ tự tử luôn quá!

~oOo~

Ở phía bên kia, cô gái ấy đã thấy được hết mọi thứ. Là một tinh linh băng, thị lực cô hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bão tuyết, ngược lại trong cái lạnh âm độ bách phân và gió tuyết mịt mù này, mắt cô càng nhìn tốt hơn bao giờ hết. Có một điều mà Hồng Ma và Bồ Đề Thần không để ý, hay cố tình lướt qua, đó là phía sau chiếc áo giáp này cô còn khoác thêm tấm áo choàng trắng nữa.

Áo choàng trắng, trắng muốt như mây trời khi xưa, thêu huy hiệu của nhà Hohenzollern: Chiếc khiên lớn viền vàng, bên trong là ba màu và biểu tượng bông tuyết giống như trên lá cờ. Nó không hiện ở mặt trong vì áo choàng cô có tới ba lớp: Lớp lông trắng, nơi thêu huy hiệu, ở ngoài cùng, với phần cổ đôn lên thành lớp lông che hai bên mặt. Lớp thứ hai là một tấm giáp xích, được chèn vào giữa bộ lông thú và lớp da thuộc trong cùng. Như vậy, nó tạo thành tấm “giáp” bảo vệ phía sau cô, khiến việc đâm sau lưng gần như bất khả thi.

Trong đôi mắt tím biếc ấy, hình ảnh con rồng lốc xoáy hiện lên không khác gì ác ma, là hiện thân của sự hủy diệt. Nhìn nó tàn phá dần đất đai lãnh thổ mình, cô không kìm nổi sự tức giận. Nhưng bây giờ, nếu lao vào thì cũng sẽ bị nghiền nát, nên dùng cách ấy thì tốt hơn. Nghĩ thế, nữ hiệp sĩ siết lấy cán kiếm, giơ nó cao quá đầu rồi bắt đầu niệm chú. Lưỡi gươm sáng lóa lên sắc xanh nhè nhẹ, nhưng cùng lúc đó, một luồng linh lực cực đại bắt đầu xuất hiện. Như vũ bão, nó quấn quanh lưỡi gươm, lớn dần, lớn dần, cho tới khi linh lực cực đại, ánh sáng tỏa ra rực rỡ đến độ Hồng Ma tưởng đó là Mặt trời mới, sáng nhưng không chói, ngược lại vô cùng mát mẻ hiền hòa. Khối linh lực đó đã vượt khỏi khả năng một tinh linh có thể có rồi.

Đưa tay trái lên nắm luôn lấy chuôi, nàng Bạch Tuyết của băng giá vung mạnh thanh gươm hai tay xuống, hét to, to đến nỗi cách đó hơn chục cây hai người kia còn nghe rõ mồn một:

– Đi… chết… đi…!

Vụt!

Chém mạnh thanh gươm xuống con rồng lốc, cô ngay lập tức giải phóng lượng linh lực mình tích lũy nãy giờ. Một vầng hào quanh xanh thật lớn hiện lên giữa không trung, chiếu sáng cả góc trời, với ánh sáng lớn hình sao bốn cạnh hiện lên như biểu tượng của thiên đường. Lớn. Rất lớn. Và chói lóa nữa. Tia sáng chói lọi phóng thẳng xuống từ trời cao, hướng thẳng tới bạo long. Nhận thấy nguy hiểm, ngay lập tức “Bạo Long – Long quyển phong” ngóc thẳng đầu dậy, sẵn sàng đương đầu cường địch. Uỳnh! Hai đòn tấn công đã va nhau! Rồng điên bị chùm sáng xanh đẩy lùi lại khoảng bảy cây, nhưng đã nhanh chóng chuyển mình, siết quanh nó, và dùng chính lốc xoáy bên ngoài nghiền nát nó. Nhưng linh lực phóng ra lại quá lớn, đến nỗi chính nó bào mòn ngược lại rồng điên, khiến nó yếu dần đi. Biết mình nó không thắng được, Hồng Ma liền chém ra thêm một nhát lốc thẳng như ban đầu, đâm trực diện vào tia sáng kia.

Bùm!

– Ai da da da da, cái quái quỷ gì vậy?

Bị thổi bay tận về sau, Bồ Đề Thần lại phải gượng dậy, bước tới coi tình hình. Hồng Ma vẫn đứng đó, nhưng thay vì vẻ tự tin chắc thắng ban đầu, mặt cô giờ đanh lại, đến cả nụ cười cũng không còn nữa. Thay vào đó, bà đầu đỏ mím chặt môi, siết chặt cán đao mà nhìn về chỗ vừa nãy ba đòn đánh va nhau. Cả tia sáng ấy, rồng điên và cơn lốc mới đều tan biến, nhưng thứ chúng để lại là những rãnh sâu trên đất, những chỗ đất bị rồng điên băm vằm và hẳn một cái hố sâu hoắm, ước chừng chục thước có lẻ, với bán kính tầm hai cây. Từ ngoài vào trong, mọi thứ vừa bị thiêu rụi vừa bị băm vằm ra, thậm chí còn thấy cả những vết chém mạnh trên đá, chứng tích của những cơn lốc Hồng Ma thả ra. Chúng chỉ “may mắn” sống sót vì nằm ở rìa vụ nổ, nơi năng lượng sinh ra không quá lớn, chỉ vừa đủ để chém đá như tàu hủ. Còn lại, không thứ gì tồn tại nổi.

“Đánh bồi thêm? Thông minh đấy, nhưng ta còn chưa xong đâu!”

Nữ hiệp bạch kim vẫn chưa kết thúc. Một lần nữa, cô giơ kiếm lên. Nhưng khác với ban nãy, cô không tụ linh lực vào kiếm. Thay vào đó, cả Hồng Ma và Bồ Đề Thần đều thấy nổi da gà. Không gian xung quanh lạnh dần, và dù đang siêu bão tuyết, họ lại thấy rất nhiều đốm sáng giữa trời. Một, hai, ba… một ngàn, hai ngàn, đã lên tới hàng vạn đốm! Chúng là những vòng ma pháp nhỏ, với hai vòng tròn đồng tâm nằm lồng vào nhau, với hình lục giác đều và bông tuyết ở trong vòng nhỏ hơn.

Các ma pháp trận đó nhỏ xíu, đơn giản, hoàn toàn không có câu chú hay hình ảnh phức tạp nào. Tuy nhiên, với kinh nghiệm sống và đánh nhau đã quá dư, Bồ Đề Thần biết kẻ mạnh thực sự thường chẳng bao giờ làm màu. Trận pháp của họ luôn rất tối giản, dễ thi triển, ít ngốn linh lực nhưng cực kỳ hiệu quả, trái hoàn toàn với đám học nghề thích màu mè. Và với số lượng đã quá một triệu, nó e rằng chỉ cần thứ ma thuật đơn giản thôi, đòn đó cũng sẽ nghiền nát cả vùng này mất!

– Thú vị! – Hồng Ma đột nhiên hét to, tới mức tuyết ở dãy núi phía xa phải sạt xuống – Ta là Hồng Ma ở Đế quốc Liên hiệp! Con nhãi băng kia, tên gì hả?
– Hả?

Bạch nữ hiệp đứng hình vài giây. Há hốc mồm, não cô đang vận hành hết sức để xử lý cái câu hỏi vừa rồi. Và sau tầm ba giây há mồm chờ ruồi bu, cô đã đưa ra kết luận…

Thể loại mọi rợ gì mà tới tên kẻ thù còn không biết vậy chứ?

Ở Gaia, người ta có thông lệ xưng tên trước khi đấu tay đôi. Việc đó vừa thể hiện sự tôn trọng, vừa để người nhà kẻ thua cuộc hay ai đó đi ngang còn biết đường để mang cái xác về, hay tệ lắm là vùi đại xuống cái mộ nào đó, rồi khắc tên kẻ xấu số lên bia mộ. Nhưng cái con tóc đỏ kia, nó tấn công mà thậm chí không biết tên đối phương sao? Lỡ như đánh nhầm người thì sao? Đặc biệt, làm thế nào nó không biết cô, Alicia Abgrundel von Hohenzollern vĩ đại, người đã chấm dứt những cuộc chiến vô nghĩa ở nơi đây cơ chứ?

– À mà thôi khỏi, Alicia von Hohenzollern chứ gì? Nhìn cái gia huy là biết rồi.
– Cái…?

Giật bắn mình, Alicia chưa kịp quay lại thì đã thấy lưỡi đao sắc lẻm kề ngay vào cổ mình. Cô trố mắt nhìn, làm thế nào mà chỉ mất có vài giây, con mụ “Hồng Ma” đó lại biến ngay tới đây được cơ chứ? Là phép dịch chuyển sao?

– Này, đừng nghĩ quẩn nữa, ta biết cả đấy!

Nở nụ cười đầy ma quái, Hồng Ma thì thầm vào tai Alicia, không quên thổi nhẹ vào đó. Cô biết đối phương nói tiếng gì. Valyan Nord, ngôn ngữ của người Nord sống ở vùng đất Trung Gaia và Đế quốc Romulusia Thần thánh. Vừa dứt lời, cô quay ngay ra phía trước Alicia, đứng sát lại cô ta, tới mức suýt nữa bộ ngực đồ sộ đã nuốt chửng lấy mặt đối phương rồi, mà đó là hai người còn không cùng độ cao nữa! Nhìn xuống đối thủ, Hồng Ma đặc biệt chú ý tới tấm giáp ngực cong ra ngoài, độc một mảnh rồi phì cười. Đoạn, cô lui biến ra vài chục thước, chĩa đao về phía Alicia rồi hét lớn:

– Còn trò gì lôi ra hết đi, như cái mớ lấp lánh trên trời kìa! Xong chơi tay đôi với ta, chịu không?
– Ngươi…

Alicia hoàn toàn không hiểu gì cả. Ban nãy lưỡi đao đó rõ ràng đầy sát khí, thậm chí chỉ cần ả kia vung qua là đầu cô đứt lìa rồi, vậy mà sao lại…

– Chỉ đứa ngu mới giết gái đẹp.

Mỉm cười một cách đầy tà ý, Hồng Ma đáp lời ngay những suy nghĩ Alicia chưa kịp nói ra. Đoạn, cô bảo lần này mình sẽ tung hết sức, nên cứ tự nhiên. Nói xong, cô trở lại mặt đất, nơi Bồ Đề Thần đang chờ.Vừa đáp xuống, cô đã bị nói ngay:

– Tốc biến lẹ dữ, thấy gái đẹp là sáng mắt lên!
– Chỉ óc lợn mới không sùng bái giai nhân. – Cô cười khẩy.
– Ờ, mẹ thì giỏi rồi, con này ngu lắm! Giờ làm gì?

Làm gì? Làm gì á? Ngươi hỏi ta làm gì à, đồ ngu? Hồng Ma muốn quát nó lắm, mà thôi. Bồ Đề Thần dù não mùn cưa nhưng vẫn có ích, la quá tội nghiệp. Vả lại, điều cô quan tâm bây giờ là kẻ trên kia, với mấy cái vòng ma pháp đó cơ. Alicia không quá mạnh, ban nãy khi quan sát cô đã nhận ra. Bộ giáp và vũ khí nhỏ mặc cơ bản không phải hàng xịn, mà là vật tạo ra bằng ma pháp giả kim, hay “kiến tạo”, nguồn gốc của giả kim.

Mà, “kiến tạo” là gì?

Tự nhiên nhớ lại, Hồng Ma bỗng thấy thật hoài niệm. Nó là ma thuật từ thời của cô, thời loài rồng vẫn còn xưng bá, các Alf vui đùa trong rừng cùng tinh linh, trong khi Goblin, Örc và người lùn Dware Nord đi săn cùng nhau trong khi nhân loại ăn lông ở lỗ và làm nô lệ cho tộc cô. Khác với giả kim dựa trên việc thay đổi cấu trúc vật thể và dựa trên vật chất có sẵn, “kiến tạo” có thể tạo ra vật chất từ những thứ tưởng như không thể, như gọi vũ khí từ hư vô chẳng hạn.

Chúng được “tạo ra” hoàn toàn chứ không phải do thay đổi cấu trúc, và cũng có thể thay đổi liên tục tùy người sử dụng. Nhưng Hồng Ma không tin, đúng hơn là chưa hoàn toàn tin, rằng thứ ma pháp thuộc hàng hóa thạch đó lại có người dùng được. Bởi lẽ, nó đã thất truyền từ năm vạn năm trước, và những người có thể dùng được, theo cô biết, chỉ còn cô và Bồ Đề Thần, con đệ tử kèm sai vặt đầu toàn gỗ này.

Dào, không thể nào! Không thể nào là kiến tạo được! Hồng Ma xua tay, cố cười và đẩy cái suy nghĩ đó khỏi đầu mình, nhưng…

“Ta xin rút lại suy nghĩ!”

Trề môi nhìn trời, Hồng Ma làm cái vẻ mặt không thể nào thốn hơn khi thấy hàng loạt những thanh kiếm, mũi lao, ngọn giáo,… cho tới cái chùy “sao ban mai” đầy gai nhọn trên quả thép tròn, cây kích đầu rìu, liềm falx của dân Hungollentia, rồi có cả hằng hà sa số những mũi tên cỡ lớn dùng cho nỏ máy công thành nữa! Chúng ban đầu xuất hiện chỉ là băng tạo hình, nhưng được chừng một phần tư, lớp băng tan vỡ, để lộ binh khí chất lượng tuyệt hảo ra. Nhìn đống đó, Bồ Đề Thần thèm nhỏ dãi mà không sao lấy được.

Thậm chí, Alicia cho xuất hiện cả những thứ vốn không dùng trong chiến đấu, như dao phay, dao bầu, đinh ba ngư dân, chĩa dọn rơm, một đống cọc vót nhọn, đến cả mấy thứ đồ linh tinh mà khi nhìn thấy chúng, hai người Hồng Ma chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác khi không biết mấy thứ đó có thể làm gì. Cô gái tóc bạc ấy lôi ra thậm chí cả thùng rượu, bàn, ghế, ngựa gỗ tra tấn – thứ khiến Hồng Ma bất ngờ và hào hứng muốn có nhất, chân nến, thập giá, quyền trượng, dao ăn, muỗn, nĩa,… Có vẻ như tất cả những gì cô ta biết đều đã tập trung về đây rồi. Chúng trùng lặp nhau khá nhiều, trong đó đa phần là vũ khí nhọn, và với số lượng lớn, từ trời cao rơi xuống thì cũng khó chịu lắm!

Vậy thì phải “đánh chặn” cả thôi nhỉ?

Nghĩ bụng vậy, cô quay phắt lại, ra lệnh:

– Nó sắp quăng hàng rồi! Bồ Đề! Chuẩn bị “cái đó”!
– Mẹ đùa à? – Tròn mắt kinh hãi, Bồ Đề Thần hét ngay – Nát nguyên khu đó!
– Vì gái đẹp thì thí vài trăm cây số vuông cũng chả sao đâu.
– Cái đồ… Làm thì làm!

Nói đoạn, Bồ Đề Thần đập mạnh cây gậy xuống đất, xuyên qua lớp tuyết dày, cắm hẳn vào đất bên dưới. Ngay lập tức, trong vòng bán kính năm trăm cây xung quanh con bé, đất đai rung chuyển dữ dội, cơ hồ như mặt đất vỡ toác ra từng mảnh, nham thạch từ tận sâu bên dưới muốn trào hết cả lên. Cả lâu đài Zollern cũng ảnh hưởng, tất cả cửa kính đều vỡ tan, lớp tường phóng ngự bên ngoài chấn động mạnh. Ngay đến ngọn núi cũng lở đá mất mấy đoạn. Nhưng chỉ như thế, còn lại không có gì khác xảy ra cả. Việc đại địa vỡ toang đó chỉ là cảm giác, đất đai hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nhưng bên trên không sao không có nghĩa phía dưới cũng vậy.

Biết rõ về các dòng chảy linh lực, thứ phương Tây gọi là “anima”, Bồ Đề Thần đã đâm ngay vào mạch bên dưới nơi này. Dòng linh lực, hay chính là “long mạch”, là thứ đảm bảo cho sự trù phú và sức mạnh của những sinh linh được sinh ra tại vùng đất bên trên nó. Đâm thẳng vào long mạch chính của Gaia, thứ nằm sâu mấy ngàn thước dưới lòng đất, bằng cây gậy gỗ tạo từ chính xương tay mình, Bồ Đề Thần đã làm rối loạn “anima” nơi này, và từ đó, nhỏ bắt đầu ma pháp của mình.

– Được rồi bà già! – Nhỏ gọi lớn – Làm chưa?
– Ngay!
– Rõ!

Vừa nhận lệnh, Bồ Đề Thần lập tức truyền linh lực của mình vào cây gậy. Dưới chân nó, vòng ma thuật hiện lên, với hai vòng tròn đồng tâm xoay ngược nhau, trên mỗi cái đều có bốn chiếc kim nhô dài, vượt quá cả vòng ngoài cùng. Ở vòng trong hết, một bánh lái tám tay cầm hiện lên, xoay tròn quanh trục theo chiều kim đồng hồ, tức cùng với đường ngoài. Nó không nhiều họa tiết, với tám tay nắm là tám chiếc lá, và ở nơi trung tâm là chữ thập ngoặc lớn màu xanh lá mạ đang tỏa sáng nhẹ nhẹ, sưởi ấm cơ thể nhỏ. Ánh sáng tan dần ra, phút chốc đã bao phủ Bồ Đề Thần, khiến nó khoan khoái cực kỳ. Càng dễ chịu, nhỏ càng truyền nhiều linh lực hơn.

Từ mặt đất, vô số những mầm xanh mọc lên, xuyên qua tuyết buốt giá đẩ đâm chồi nảy lộc. Chỉ trong thoáng chốc, trên toàn khu vực vừa chịu chấn động khi nãy, vùng đất giá rét chết chóc đã trở thành khu rừng xanh um màu sự sống, với những cây sồi, cây phong và cả thông hai, ba lá cùng nhau xòe rộng tán cây, che phủ rợp tới… ngang hông Hồng Ma!

Dẫu vậy, chúng vẫn cao hơn Bồ Đề Thần, và chừa ra một khoảng nhỏ, đường kính tầm mười thước, để nó quan sát. Trên mỗi cây, vòng ma pháp hiện ra, với ca vòng tròn đồng tâm và hình bát giác nội tiếp đường tròn trong cùng. Ở nơi trung tâm, xoáy âm dương hiện rõ lên, cùng hình tám quẻ Bát Quái tạo thành ma pháp trận. Ở khoảng trống giữa những đường tròn, ứng với mỗi đỉnh bát giác lại có một xoáy âm dương hiện lên, xoay tròn quanh trục và quay quanh cả tâm trận pháp theo hai hướng ngược nhau: Vòng trong xoay cùng chiều kim đồng hồ và xoáy tự xoay theo chiều Tây sang Đông,trong khi vòng ngoài trái ngược hoàn toàn.

Một cách chậm rãi, binh khí bắt đầu “mọc” ra từ ma pháp trận. Kiếm đồng, kiếm sắt, một tay, hai tay, hoàn thủ đao, đơn đao, song đao, trảm mã đao, đại đao, yển nguyệt đao, kích, qua, câu liêm, lưu tinh chùy, rìu chiến, giáo, thương, cung, tên, cọc,… cứ dần lộ diện. Khác với Alicia, tạo ra vũ khí từ lớp vỏ băng, Bồ Đề Thần biến đổi binh khí từ lớp vỏ gỗ. Ban đầu, chúng chỉ là đồ gỗ, nhưng khi ra được tầm một nửa, lớp vỏ bọc tan biến dần, để lộ ra lưỡi kim loại sáng lóa, mới toanh, không chút dơ bẩn.

Nhìn đống vũ khí, Alicia bất ngờ đến suýt rơi cả gươm. Cô không thể tin được rằng trên thế giới này còn kẻ biết tới ma pháp “kiến tạo”. Mấy trăm năm trước, cô tìm thấy bí kíp luyện phép này trong tầng hầm lâu đài, và từ dạo ấy đã nghiêm túc rèn luyện thứ ma thuật cổ đại ấy. Những thứ tạo ra bởi “kiến tạo” có thể hoạt động theo ý chủ, nên nếu muốn, Alicia có thể cho đống hàng kia nổ tung ngay khi chạm mặt đất. Nhưng vậy thì chán quá! Con ả Hồng Ma đó dám đùa giỡn với mình, không thể tha thứ! Nhất định phải cho ả ta sống không được mà chết cũng không xong! Một cuộc sống còn tệ hơn Địa ngục, đúng vậy… Phải rồi! Dùng kiểu đó được đấy! Với bán kính rải thảm bốn trăm cây, mụ tóc đỏ đó chạy đằng trời!

Chém kiếm xuống, Alicia hét lớn, gần như cùng lúc với Hồng Ma:

– Tấn công!