Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 0-2: Ngoại truyện 1.2




– Tấn công!



Hét lên gần như cùng lúc nhau, cả Hồng Ma và Alicia đều ra lệnh đánh. Từ trời cao, muôn vàn binh khí, từ dao găm tới đại kích, từ gậy gộc đến chùy gai, phóng xối xả giống như mưa sao băng. Nhưng Bồ Đề Thần không chịu thua. Nó đã sẵn sàng đánh chặn tất cả. Ấn mạnh cây gậy xuống đất, nhỏ truyền linh lựa vào tất cả những vũ khí được tạo ra từ gỗ kia. Thoáng chốc, cả đại địa nơi chúng nó đứng hiện lên cả một tòa sen hồng khổng lồ, đường kính dễ chừng mười ngàn cây số! Đứng giữa trời, chính Alicia cũng phải choáng ngợp trước sức mạnh của con lùn đầu xanh lá kia. Bọn chúng, lũ Hồng Ma, bây giờ đứng trên đài sen, chính là vùng đường kính mấy trăm cây đã mọc đầy thực vật. Lệnh đã đưa ra, nên bây giờ, ở cả hai phía, họ đã sẵn sàng chịu đòn.



Với cự ly hiện tại, Hồng Ma tính nhẩm, khi Alicia cách cô khoảng bảy cây về phía Đông Nam và bay thấp hơn tầng mây đầu tiên, vậy thì nó không thể nào trên hai ngàn thước cao được. Nếu quá cao, các phong lộ sẽ đập tan xác nó ngay. Mà ở trần bay ấy thì cũng gần chi lưu rồi, nên không phải lo quá nhiều. Trong cái tầm này, bắn thẳng đứng lên vẫn trúng ngon lành,. Nhưng cô thấy hơi chợn, tại sao cái lâu đài đó không bị gì? Kết giới phòng ngự? Hừm, dám lắm. Nhưng giờ chỗ đó không phải vấn đề nữa. Địch bắn tới nơi rồi, nên trốn hay đứng đây chơi đây?



Nghĩ chừng… nửa giây, Hồng Ma đột nhiên cười ha hả đầy kiêu ngạo. Ngồi phịch xuống nền tuyết lạnh ngắt, cô chống cằm nhìn đầy thách thức. Hồng Ma đã quyết định để Bồ Đề Thần xử lý, và mình thì ngồi chơi tới khi cái thứ này xong.



Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!…



Liên tiếp từng tiếng vụt xé gió vang lên, vũ khí đã được phóng đi. Kiếm từ trời phóng xuống, đao từ đất phi lên, va nhao chan chát giữa tầng không. Bùm! Bùm! Chúng nổ như bộc phá, với vô số quầng lửa cứ hiện lên rồi biến mất, nhưng nối tiếp nhau tạo thành cả vòm lửa khổng lồ. Hai bên liên tục phóng vũ khí, nhưng gần như không có cái nào vượt qua nhau cả. Hầu hết đều bị đánh chặn ở tầm năm trăm thước, với binh khí của Bồ Đề, vốn được tạo bởi “kiến tạo” hoàn chỉnh, dễ dàng truy tung và đánh tan hàng lạnh phía Alicia.



Nhưng cô ta không vừa.



Alicia vốn dĩ không chịu phóng chúng bình thường, và hai người kia biết điều đó. Cứ mỗi lần có thứ gì vượt qua được phòng tuyến, chúng lại nổ tung trên mặt đất, tỏa khí siêu lạnh đi trong tầm mười thước, đóng băng ngay cả các ma pháp trận, khiến Bồ Đề Thần phải nhanh chóng truyền linh lực mới khôi phục được.



“Chuyện này chả dễ ăn chút nào… Hây dà!”



Nén tiếng thở dài, Bồ Đề Thần tiếp tục truyền linh lực, không ngừng xả vũ khí vào Alicia. Nếu nàng hiệp sĩ tóc bạc kia sử dụng khí lạnh, thì vũ khí của Bồ Đề Thần là hỏa diệm cuồng nộ. Cứ mỗi lần đánh trúng mục tiêu, nó lại nổ tung, tạo thành khối lửa to giữa trời, và chắc chắn sẽ còn cháy lâu hơn nếu không vì khí lạnh của đối phương. Phóng lên trời vô số các thứ vũ khí từ đủ nền văn minh, từ kiếm đồng tới kiếm bao tay pata, dao găm katar, khiên madu và đủ mọi thứ vũ khí kỳ dị mà Bồ Đề Thần có dịp rớ vào trong những lần cùng Hồng Ma dẫn quân chinh chiến, kho vũ khí của cô nhóc rõ ràng vượt trội hơn Alicia về tính đa dạng. Nhưng khi phải dùng đến “tất cả mọi thứ mình có” theo nghĩa đen, Alicia lại trội hơn. Ném xuống không biết bao nhiêu là ly, dĩa, chén, tách, tới cả thùng rượu, giường ngủ, bàn ghế các thứ, chúng được đối phương lấy làm khiên và mồi nhử vũ khí gỗ, nhường đường cho mấy cây giáo băng lao từ trời xuống.



Nhận ra điều đó, Bồ Đề Thần đổi chiến thuật. Nó vẫn tiếp tục phóng vũ khí từ đất lên, nhưng sau lưng lại hiện thêm hàng đống giáo lớn nữa. Chúng là thứ chuyên dùng để đập nhau với bộ binh, thậm chí còn khiến kị binh khiếp đảm nếu dám xông vào, nhưng ở đây, giáo lại trở thành thứ khác. Tạo ra khoảng vài ngàn cây sau lưng, nhỏ phóng hết chúng lên trời theo nhiều hướng, dùng mấy thanh gươm tạo từ cây che chắn cho.



Cứ như vậy, đống giáo thực vật lao vun vút giữa trời cao, né tránh mớ dao găm Alicia phóng xuống, cố gắng tiếp cận đối phương. Nhưng chúng không thực sự đến chỗ cô, mà hướng về những vòng ma pháp xung quanh. Không cho cái nào lại gần, Alicia vung kiếm, tức thì luồng sáng xanh ban nãy vụt ra, chém vụn tất cả. Cô giữ nó trên lưỡi kiếm, nhưng nhìn lại, chém xuống đất xem ra tốt hơn hẳn. Vả lại, ý định đóng băng Hồng Ma nhìn rõ ràng phá sản rồi.



Nhưng còn nước còn tát, ít ra là bây giờ Alicia phải nghĩ cách đối phó với Hồng Ma đã. Không chỉ cô ta, còn con nhóc kia… tên gì ấy nhỉ? Bồ Đề Thần à? Tên quái gì dị hợm vậy? Alicia không nghĩ ra gì cả, nhưng chắc chắn cả hai kẻ đó đều mạnh kinh dị. Từ khi bắt đầu tới giờ, dù không muốn thừa nhận nhưng cô đang nổi hết cả da gà lên đây. Linh tính phụ nữ đang gào thét, giục cô chạy ngay cho bằng được, vì nếu đánh một lúc hai tên đó thì thua chắc. Không tính tới Bồ Đề Thần, đứa thậm chí biết cả ma pháp kiến tạo cổ xưa và nãy giờ phóng vũ khí không ngưng nghỉ, Hồng Ma là đối thủ cực mạnh, dám cá là mạnh nhất cô từng đối đầu. Chỉ kẻ mạnh thực sự mới có thể ung dung ngồi chơi trong khi thuộc hạ tấn công. Mà ả ta nào ngồi chơi! Rõ ràng là đang dò xét mình, đang tìm sơ hở mà!



Ngồi xuống giữa không trung, Alicia “bình thản” quan sát cục diện. Đúng như cô nghĩ, Hồng Ma vẫn ngồi chơi xơi nước, trong khi đó con bé Bồ Đề Thần kia lại đang ra sức phản công. Hai tên đó là chủ tớ à? Cô không rõ, nhưng nhìn cũng giống lắm. Đan mấy ngón tay vào nhau, nàng hiệp sĩ chống cằm, ánh mắt nghi ngại nhìn về đối phương. Tóc cô tung bay trong làn gió buốt giá, và dù hai bên giao chiến kịch liệt, tuyết vẫn rơi, phủ lên mái đầu bạc trắng như cước, lên đôi giáp vai cong vòng, và lên cả tấm áo choàng trắng muốt. Ngươi có đang nghĩ như ta không, Hồng Ma? Alicia tự hỏi, rằng khi hai bên đã chán cái trò không đâu tới đâu này rồi, thì sẽ lao vào đánh tay đôi chứ? Một mặt, linh tính mách bảo cô chuồn ngay, nhưng mặt khác, bản năng lại đang gầm lên như rồng dữ, đòi cô phải đánh với ả đầu đỏ ấy. Một trận chiến sống còn, ngươi còn thì ta mất, và chỉ một người được phép sống.



Siết chặt cán kiếm, Alicia mỉm cười đầy man dại.



Bên kia, Hồng Ma xoa xoa hai tay. Nhìn về phía Alicia, cô nheo mắt cười. Ngươi giống ta, Alicia gì gì đó. Dù bà đầu đỏ không nhớ nổi quả tên dài ngoằng, đọc muốn cắn lưỡi của đối thủ, cô lại biết con bé kia muốn gì. Giống Alicia, Hồng Ma giờ cũng mâu thuẫn lắm. Băng là thủy, thủy khắc hỏa. Nhỏ đó là thiên địch của cô, ít nhất là thuộc tính linh lực. Nếu đánh một đấu một thì còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Hồng Ma không dám chắc lần này mình sẽ thắng, ít nhất cũng phải bị chém vài trăm nhát vô người. Ờ mà nãy ăn cả đống vũ khí rồi mà? Thôi kệ, cô bĩu môi, lo cho lắm cũng chỉ trắng răng bò, chẳng được tích sự gì!



Bên cạnh đó, dòng máu Xích Quỷ đang sôi ùng ục lên kìa!



Dù đã thành dạng linh thể, Hồng Ma vẫn cảm nhận được máu tươi cuồn cuộn trong huyết quản. Dòng máu đỏ rực màu lửa, màu ánh dương tà buông xuống trên chiến trường mô tê nào đó, với hàng tá đống xác chết chất chồng lên nhau, cùng những ác ma đầu sừng tay lăm lăm đao, ngửa mặt cười ha hả đang gào lên, đòi cô đánh. Đánh. Phải đánh! Bằng mọi giá, Hồng Ma phải đánh!



Máu tươi cuộn trào, da gà nổi rần rần khắp thân, khiến cô, dù đang ngồi có vẻ rất bình tĩnh, lại hung phấn hơn cả khi đánh nhau buổi tối nữa. Máu văng tung tóe, da thịt nát bươm, kim loại va nhau chan chát, với những ánh lửa xẹt lấp lánh như đom đóm ban đêm khiến người phụ nữ này không cưỡng lại được. Khoái cảm của chiến tranh, tột cùng của hoan lạc, cả thể xác lẫn tinh thần, chính là khi tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, và khi mình ra tay giết người!



– E he… E he… E he he he he…!



Hai tay ôm chặt thân, Hồng Ma ngồi cười khùng khục như con bệnh lên cơn dại. Miệng cô ngoác rộng mang tai, méo xệch hẳn đi, lộ ra cả hàm răng nhọn hoắt đầy ma quái. Còn đôi mắt, bây giờ, chúng chỉ là hai vũng máu tươi sâu hoắm, đỏ lừ, với những vòng đen là thứ duy nhất chứng minh đó là “mắt” chứ không phải hai hốc trống rỗng. Nhìn sếp như vậy, Bồ Đề Thần thở dài, tặc lưỡi đầy chán nản. Đã đi cùng bà già tóc đỏ đó cả mấy thiên niên kỷ, cô nhóc quá rành mấy sở thích bệnh hoạn của con ma nữ này. Bà ta cực kỳ “điên”, luôn thích hành hạ người khác, nhưng cũng thích bị bạo hành. Hồi nãy bị đâm cả đống vũ khí xuyên thân vậy, dám chắc sướng lắm ấy.



Mà giờ đó cũng chẳng phải chuyện cần bận tâm.



Trên đầu, vũ khí của Alicia vẫn cứ xả ào ào xuống như mưa. Không biết cô ta lấy đâu ra cả núi linh lực mà phóng chúng xuống nữa. Đống vũ khí kia cũng khá đa dạng, chưa kể đến đồ gia dụng cũng bị phóng xuống, tạo thành lớp mồi nhử hệ thống “đánh chặn” của Bồ Đề Thần, dọn đường cho các binh khí nghiêm túc khác như cự kiếm hay thương, giáo. Từ trời cao, lẫn trong làn mưa tuyết trắng tinh, dưới gầm trời xám xịt là vô số các thứ kim loại sắc nhọn lao vù vù xuống, xé gió, rít lên từng tiếng gai người, nhằm thẳng mặt đất mà tấn công. Không thể đánh chặn hòa toàn, con bé tóc lục đành phải dùng hết sức mà bảo vệ khu trung tâm, đồng thời tiếp tục khôi phục các ma pháp trận đã bị Alicia làm đóng băng.



Thật sự chẳng dễ chút nào, cả ba người đều biết điều đó. Alicia đang đuối dần, linh lực cô tuy dồi dào nhưng liên tiếp dùng ma pháp cổ đại thì nó cũng rút như vỡ đê thôi. Trong khi đó, Bồ Đề Thần còn thảm hơn, khi phải vừa duy trì tòa sen, vừa phải chữa những chỗ bị yêu khí của Alicia ướp lạnh. Ngay từ đầu, cô nhóc đã yếu thế hơn rồi. Tuy về bản chất, băng là thủy, thủy sinh mộc, nhưng nhiều nước và lạnh thấu xương thế này thì cây cỏ nào sống nổi chứ? Ngũ hành phản sinh, Bồ Đề Thần đáng lẽ đã có thể dựa theo tính thủy của Alicia để mạnh hơn, nhưng cuối cùng lại vì nước quá lạnh, lại quá nhiều mà bị vùi lấp, hủy hoại.



Còn Hồng Ma? Cô ta chỉ ngồi chơi nãy giờ, nhưng thực sự không phải vậy. Hồng Ma vẫn đang tỏa linh lực, vừa đủ để giúp con bé kia giữ ấm, nhưng cũng mạnh đủ để sinh phản khắc với Alicia. Hơn ai hết, cô ta nắm rõ quy luật Ngũ hành như lòng bàn tay. Bà đầu sừng mang Huyền Viêm tính hỏa, hỏa được mộc sinh và bị thủy khắc, nhưng thật lạ, cô ta lại có thể duy trì linh lực ở mức vừa đủ hỗ trợ cho Bồ Đề Thần, không quá mạnh thiêu đốt mộc, nhưng cũng đủ lớn để phản khắc tạm thời tính thủy của đối phương. Alicia, không biết những điều này, lại cho là hai người kia thuận theo quy tắc ma pháp của cây sự sống, duy trì dòng linh lực đủ mạnh để vừa chiến đấu vừa tự bảo vệ bản thân.



Đã lấy lại sự bình tĩnh, Hồng Ma ngước lên nhìn kẻ địch. Alicia xuống sức rõ rệt, hoàn toàn không thể bắn nhiều như ban nãy nữa. Số vòng ma pháp đã giảm dần, nhưng rõ ràng, cơn bão lớn vẫn không hề suy suyển. Trước khi tới vùng này, tại Hungollentia, người đệ tử đã nhờ cô giúp có nói rằng bão tuyết cỡ lớn là điều bình thường ở Gaia, nhưng ở quy mô toàn châu lục thì thực sự rất bất thường. Hơn nữa, kỷ Băng hà này cũng đã kéo dài trên dưới hai thế kỷ. Đây không phải chuyện lạ: Trên toàn Bắc bán cầu hai trăm năm nay, thời tiết chuyển lạnh đột ngột rồi. Sự thực là kỷ Băng hà đã có từ trước, còn chỉ khoảng bốn mươi năm đổ lại đây thì trận siêu bão này mới thực sự hình thành.



Vậy nên, Hồng Ma dám chắc, trận bão này là sản phẩm khi con nhóc kia kết hợp ma pháp với tự nhiên, chứ tinh linh tuyết hay gì đó thì bất kể mạnh tới đâu cũng chẳng đủ trình duy trì một trận bão suốt hai trăm năm thế này. Rõ ràng đây là trò mượn nước đẩy thuyền, nương từng chút theo hiện tượng tự nhiên để tạo thành thứ siêu bão kinh khủng, đe dọa toàn Gaia. Đến cả những nước phía Nam nắng ấm cũng không thoát, đơn giản vì đây là chuyện tự nhiên chứ chẳng phải bão nhân tạo hoàn toàn. Tất cả đã bị lừa, đó là điều nhiều kẻ mạnh nhận ra nhưng không dám đối đầu với Alicia vì e ngại sức mạnh ả sở hữu. Hồng Ma cũng biết điều đó, khi cô được bá tước xứ Csëjtre, người học trò cũ, cảnh báo.



Alicia có khả năng đóng băng mọi chất lỏng trong cơ thể sinh vật.



Trong vòng một cây số, Alicia von Hohenzollern có thể khiến mọi thứ chất lỏng trở thành nước đá. Nếu tập trung, cô ta có thể vật được cả rồng, mà trên cái lục địa này, rồng Hungollentia còn ngán thì chẳng giống nào dám đánh. Trong khi đó, những kẻ dạng linh hồn như Hồng Ma lại không nhiều, và không ai đạt tới sức mạnh đủ để thách thức tự nhiên như bà già hám gái này cả. Sinh thể linh tử là khắc tinh của Alicia, nhưng cần phải đủ mạnh, và Hồng Ma, xúi quẩy thay, lại là con ma duy nhất đủ khả năng làm chuyện này. Dẫu thế, chính cô cũng không tự tin rằng mình sẽ lành lặn trở về, phải dẫn Bồ Đề Thần theo, lợi dụng mộc sinh hỏa để gia tăng sức mạnh bản thân. Nhưng xem ra tính toán rối cả rồi.



Hô, chẳng phải thế mới vui sao?



Một vị vua vĩ đại từng nói, đạt được mục tiêu to lớn bằng những cách khó khăng dĩ nhiên sẽ tuyệt hơn là cũng có được nó, nhưng bằng các phương pháp dễ dàng. Một á nhân, một Nhân mã, đúng vậy. Hồng Ma vẫn nhớ mặt người thành niên ấy, vị vua chinh phục đã thâu tóm toàn bộ thế giới người phương Tây biết tới khi đó. Ba mươi hai tuổi, hắn nắm trong tay cả thiên hạ, với bộ binh Hoplite và kỵ mã Hetairoi, chinh phạt toàn bộ cùng bán đảo Saudi, thôn tính Babylon cổ, đánh đến tận Tây Bắc Gautama. Chà, tự dưng thấy nhớ nhóc ấy ghê. Hồng Ma cười chua chát, nếu sống thêm vài chục năm nữa thì cái đế quốc mang tên Iskandar ấy đã có thể tồn tại lâu hơn rồi, tiếc thật. Nhưng không sao, tên đó để lại nhiều câu cũng… để đời phết!



Đúng vậy, Hồng Ma nghĩ bụng, đạt được thành tựu to lớn từ khó khăn, thách thức nguy hiểm dĩ nhiên vĩ đại hơn là với lối đi dễ dàng. Bây giờ, khi mọi tính toán đã rối hết lên như tơ vò, chẳng phải cô và nhãi Bồ Đề cũng đang trong tình trạng khó khăn sao? Chà, căng phết! Chép miệng phát, cô cười khùng khục. Cái đống trên trời có bán kính lúc đầu tầm bốn trăm cây số, sau đó teo tóp dần. Cũng xả hàng được mười phút có lẻ rồi, mấy ma pháp cổ này rút linh lực như kẻ khát tu nước vậy. Mình nên kêu Bồ Đề Thần dừng ma pháp diện rộng? Nên lấy đồ chơi ra chưa? Chắc sắp tới lúc rồi. Hừm, thôi thì lão nương chờ thêm chút. Nheo mắt, bà đầu đỏ nhủ thầm, rồi ngả người ra sau, không quên duy trì linh lực giữ ấm cho cấp dưới.



Bên kia, Bồ đề Thần vừa duy trì trận pháp, vừa đưa mắt quan sát tình hình. Tuy với người thường, việc căng mắt ra mà quan sát trong cái khu bão tuyết dày đặc, nhìn chưa chắc thấy quá mười thước trước mắt giống như chuyện bất khả thi, nhưng nó, với thị lực đặc biệt tinh tường, vẫn cảnh giới tốt. Hầu như nhỏ cây không để lọt bất cứ thứ linh tinh nào từ trời rơi xuống, bất kể đó là thìa, ly, tách cho tới thần thương, thánh kiếm các thứ. Với khả năng đánh chặn lên tới hơn chín mươi bảy phần trăm, về lý thuyết, nhỏ đang làm rất tốt nhiệm vụ bào mòn linh lực địch, đảm bảo khi Hồng Ma xuất chiến thì đối phương đã sắp kiệt quệ.



Tuy nhiên, đời chưa bao giờ như mơ.



Mọi kế hoạch tới lúc này coi như cơ bản phá sản. Chiến thuật đó giờ là Bồ Đề Thần sẽ đánh rỉa máu, tiêu hao sinh lực địch, khi đối phương đã yếu thì chủ lực Hồng Ma mới lao vào hốt xác. Nhưng lần này, Alicia không những “phản sinh” mình, mà còn khắc hệ luôn Hồng Ma. Cũng may, mọi thứ chưa tan nát hoàn toàn vì cho tới giờ, bà sếp điên hám gái kia vẫn còn giữ được cái đầu lạnh và trái tim nóng, sưởi ấm Bồ Đề khi nhỏ cần bà ta nhất. Hoàn toàn không phải kiểu suy nghĩ sến súa lung tung như nhiều người khi biết sẽ suy diễn, Hồng Ma đang thực sự sưởi ấm nó. Linh lực Huyền Viêm tỏa ra đã giúp cả vùng mấy chục thước xung quanh dễ chịu như chiều thu. Không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, nhiệt độ này rất thích hợp để nhỏ duy trì ma pháp của mình, vốn liên quan mật thiết tới sinh mệnh và tăng trưởng của cây cối.



Đang suy nghĩ, bỗng dưng Bồ Đề Thần thấy sếp đứng dậy. Trận đánh hẵng còn, nhưng không mạnh như ban nãy nữa. Vữ khí Alicia bắn ra đang ngày một thưa thớt, mà nhỏ cây cũng chẳng duy trì lâu hơn là bao. Linh lực cạn rồi. Dù ở xa đến thế, con nấm lùn vẫn thấy được cái gương mặt trắng thanh tao kia tái xanh, chứng tỏ đối phương sắp kiệt sức. Biết việc của mình sắp xong, Bồ Đề giảm dần tốc độ xả đạn, từ từ dừng các trận pháp. Các vòng phép lớn đưới chân biến mất, và gần như ngay lập tức, cây xung quanh khô quắt lại rồi đổ gục xuống, không còn chút dấu tích gì của cả một vùng xanh rì ban nãy nữa. Tuy khá buồn, nhưng Bồ Đề Thần cũng chẳng có cách nào khác. Cây nơi đây mọc lên nhờ ma pháp của nó, nên khi kết thúc, chúng sẽ chết ngay tắp lự. Rồi sau khi chuyện này kết thức, nhỏ nghĩ, mình có nên trồng lại khu rừng…?



– Chuyện đó xong rồi tính! Giờ chuẩn bị nào!



Lời Hồng Ma nói cắt ngang mạch cảm xúc trong đầu Bồ Đề Thần, lôi tuột nó về hiện tại. Nhìn sang sếp, nhỏ thấy bà ta đang lôi từ trong áo choàng ra mấy thứ linh kiện kỳ dị. Một cái gậy thép với chân chống chia ba có thể gấp vào, chuyên dùng khi triển khai tại khu vực địa hình khốn nạn như vùng tuyết phủ thế này. Phía trên nó có trục xoay, gắn với chiếc bàn nhỏ, có giá đỡ nâng hạ như bập bênh, lại thêm các ngạnh kim loại để giữ thứ ở giữa lại. Ba chân chống được mở toang ra, bao phủ một vùng khoảng bảy tấc đường kính, đủ rộng để làm mặt đế cho thứ này. Do cao gần bằng Hồng Ma, cái thứ ấy, Bồ đề Thần nghĩ, lấy đập đầu nhau chắc đau lắm.



Nhưng nhỏ biết sếp không làm trò dư hơi đó. Thứ gậy chống kia Bồ Đề Thần từng thấy quân thi quỷ dưới quyền Hồng Ma dùng để cố định những chiếc “nỏ liên thanh”, vốn dùng khí nén để kéo và bắn liên tục hàng chục mũi tên nhỏ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, xả đạn nhanh hơn bất cứ thứ gì người ta có thể tưởng tượng nổi. Nhưng bà đầu đỏ không dùng thứ nỏ “thông thường” ấy. Đúng, nhỏ nuốt ực, mụ già háo sắc chẳng bao giờ thèm dùng mấy thứ đồ “thường dân” vậy! Cũng chơi nỏ, nhưng thứ mụ lấy ra lại khủng khiếp hơn nhiều.



To gần bằng nỏ máy với cánh cung là hai thanh gỗ to kẹp trong hai cuộn dây xoắn, mỗi cuộn lớn bằng cẳng chân người, dây căng về sau, nó là chiếc “nỏ thần” huyền thoại đã gieo rắc nỗi kinh hoàng tột độ lên “biển người” hàng ngàn năm qua. Phía trên thân nỏ là chiếc hộp hình chữ nhật khá lớn, chứa khoảng năm chục mũi tên loại khủng, dài khoảng bốn tấc trong khi đường kính mũi đến hai phân. Thứ nỏ máy cầm tay này là “vũ khí hủy diệt hàng loạt” Hồng Ma đã dùng khi đánh với Hoa Đông. Không bao giờ, trong suốt cuộc đời này, Bồ Đề Thần lại có thể quên khung cảnh kinh hoàng ngày hôm ấy, khi từ bầu trời, hàng vạn những mũi tên to như cái cọc lao vun vút xuống quân Hoa Đông, cắm phập qua da thịt người ta như đâm đũa vào tàu hủ. Nỏ liên hoàn phương Bắc, dùng cần gạt và hộp đạn trên, hoàn toàn không phải đối thủ của thứ nỏ này khi đấu trực diện.



Cầm vào phần tay cầm lớn bên đưới, ngón tay tra vào “cò”, Hồng Ma đặt mạnh nó vào phần giá đỡ của cột chống cơ động. Cạch! Âm thanh mới sắc bén làm sao, khi thân gỗ bọc thép của chiếc nỏ máy sơn son thếp vàng, phía đầu tạc hình rồng há mồm nằm ngay ngắn trên bệ. Báng nỏ phía sau được tỳ sát vào phần lõm gần vai phải Hồng Ma, trong khi cô khom lưng, hạ thấp người, đồng thời hướng cái thứ quái đản ấy lên trời, nhắm thẳng vào Alicia cách đó những bảy cây số. Thông thường, dùng nỏ liên thanh bắn xa trên một cây đã là điều điên rồ, vì mũi tên phóng tuy rất nhanh nhưng lực yếu, mau mất tốc độ và sẽ rơi xuống đất chỉ sau vài trăm mét. Dùng loại tên nặng như thứ trong hộp kia thì có thể sẽ đi xa hơn chút, nhưng bắn bả cây số ở góc nâng sáu mươi độ thì thực sự, điên quá rồi!



Đã cố định xong xuôi, Hồng Ma mới ngoắc tay gọi Bồ Đề Thần sang. Đoạn, cô nhìn Alicia, ánh mắt đầy khiêu khích. Cười thật to, cô hét lên:



– Vạn Tiễn Liên Hoàn Thần Cơ, đã lắp và lên đạn!

– Bà làm thiệt à? – Bồ Đề Thần trố mắt đầy nghi ngại – Bắn nó từ chỗ này?

– Dĩ nhiên! Ga ha ha ha ha!



~oOo~



“Chúng nó làm cái quái gì vậy?”



Ngồi trên trời hóng mát, Alicia vừa cố hạ nhiệt cho cơ thể đã tuôn đầy mồ hôi vì mệt vừa quan sát tình hình bên kia. Linh lực cô còn lúc này chỉ vừa đủ để duy trì phép bay và kết giới phòng thủ, chứ tấn công hoàn toàn không thể. Ban nãy cô dừng trước, nghĩ chắc thế nào bên kia cũng đâm mình lòi ruột, nhưng chẳng hiểu sao con lùn tóc xanh lá, nom như cây dương liễu biết đi ấy cũng ngưng lại nốt. Sau đó mụ Hồng Ma kia lại lôi trong áo ra cái gì đó nhìn rất dị, giống như gậy nhưng mở ra ba “càng” được, lại còn thêm cái nỏ khủng bố to hơn thân mình nữa. Lần đầu tiên Alicia thấy loại binh khí quái đản thế, vì trước giờ nỏ thường là thứ cầm tay, còn thời xưa nó là máy công thành lớn. Chưa bao giờ cô nghe hoặc đọc bất kỳ tài liệu gì về nỏ để trên giá đỡ như vậy cả!



Thật khó hiểu, Alicia chống cằm nghĩ. Trong lúc hai tên ngố tàu kia đang loay hoay với thứ nỏ quái thai ấy, linh lực trong cô đang hồi phục dần rồi. Khi cơ thể này hết mệt, chúng sẽ biết tay. Nhưng… sao Alicia cứ thấy có gì đó sai sai? Bên trong cô, tận nơi sâu thẳm nhất của trái tim, bản năng đang kêu gào, báo động về thứ nguy cơ tiềm tàng mờ mịt trong cái tương lai u mê nào đó. Nàng kiếm sĩ tóc bạch kim vẫn chưa nhận ra, nhưng Hồng Ma đang chuẩn bị thứ gì đó cực kỳ đen tối hướng về mình.



Cái cách mụ đàn bà đó lắp nỏ, hạ người rồi chĩa nó lên đây khiến nàng Bạch Tuyết nghĩ ả ta đang nhắm vào mình. Nhưng cô chợt nhận ra: Sao lại vô lý thế được? Cung hay nỏ, dù có ma pháp gió hỗ trợ đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bắn xa lắm là chừng năm trăm mét, chưa kể đó là khi thời tiết lý tưởng. Còn trong trận bão lớn như bây giờ, khi bầu trời chỉ có duy nhất màu xám đen chết chóc còn xung quanh chìm hoàn toàn trong sắc trắng tang thương, thì có là nỏ máy hay máy lăng đá cũng đừng mong bắn chính xác quá ba trăm mét! Vậy thì con mụ tâm thần đó định làm trò gì?



Vẫn chưa hiểu lắm, Alicia tiếp tục quan sát thì thấy Hồng Ma đã dừng lại. Lấy trong áo – cái áo choàng chẳng ai biết rộng tới cỡ nào – ra một đống lô mũi tên gỗ, mỗi nhóm năm chiếc, bà già đó với nhỏ nấm lùn mới hì hục ngồi… nạp! Trời đất ơi! Alicia muốn té ngửa, hóa ra cái thứ nhìn hoành tráng đó lại phải nạp tay thủ công à?



Ngồi nhìn hai đứa ngáo ấy chật vật bỏ từng mũi tên, nom như cái cọc bịt sắt, vô khe nạp phía trên cái “hộp” kia, Alicia lại thấy tức cười. Thậm chí nhịn không nổi, cô bật cười thành tiếng, ha hả vang khắp một vùng trời. Nhưng gió mạnh quá, lại rít lớn nên đám Hồng Ma không nghe thấy. Hoặc họ không thèm quan tâm. Cả hai lúc này đều đang làm vẻ mặt “Bà đây quan tâm à?”, tỉ mỉ bỏ từng mũi tên vào hộp.



Khác hẳn tên dùng cho cung, hay thậm chí là nỏ bình thường, mấy cái “cọc bịt sắt” này to đủ để đóng xuyên qua tim ma cà rồng, và có thể đục một lỗ khá to trên đầu nếu chẳng may bị bắn trúng. Thiết kế quái đản của cái cỗ máy này không cho phép việc nạp loại tên cỡ lớn nỏ máy thường dùng, thay vào đó là hàng đống tên con con thế này. Không lông đuôi, không màu mè, chúng thực sự là cọc gỗ vót nhọn và bịt sắt phía đầu, không hơn. Nhưng Hồng Ma dĩ nhiên không bao giờ lôi ra thứ gì tầm thường cả.



Cạch. Cạch. Cạch. Cạch… Cứ mỗi lần âm thanh ấy vọng lên, thì lại có thêm một mũi tên vào hộp. Do cấu tạo đặc biệt “ngu học”, nỏ liên hoàn nhà Hồng Ma có hai khe nạp độc lập, mỗi lần phóng hai phát song song nhau. Và cũng vì thiết kế có lẽ là bắt chước nỏ liên hoàn Hoa Đông nhưng không tới nơi tới chốn, mỗi lần bóp cò, toàn bộ bộ “máy bắn”, với hai cánh tay đòn lớn, dây cung và cả… hộp đạn đầu bị kéo bật lên, đẩy tên đi, chứ chẳng hề chỉ có mỗi phần cánh với dây hoạt động.



Hồng Ma chưa từng nói rõ ràng về cơ chế của “Vạn Tiễn Liên Hoàn Thần Cơ”, nhưng cứ mỗi lần bóp cò, giống như nỏ máy, các cuộn dây đàn hồi sẽ giải phóng hết sức mạnh của chúng mà kéo bật hai tay cung lên, khiến toàn bộ những thứ phía sau phóng theo. Dây cung móc vào hai bên hộp đạn, đi trên cặp khe dài nằm bên thân nỏ để tiện di chuyển. Chính bản thân hộp, với tấm vách ngăn giữa làm điểm tựa, cũng trượt trên một rãnh trơn khác nằm chính giữa, dùng chính phần cuối làm “bệ” bắn tên, còn dây cung chỉ kéo nó lên thôi. Cực kỳ phức tạp, Bồ Đề Thần thở dài, và cứ mỗi lần muốn nạp hay bảo trì thì phải mất cả tỉ đời mới xong!



– Hô, cuối cùng cũng rồi! Ga ha ha ha!



Cười lộ cả bộ nha quái vật, Hồng Ma hướng ánh nhìn đầy dục vọng về phía xa, nơi Alicia “của cô” đang ngồi chờ. Đoạn, bà già đứng lên, giơ cao tay, hô một tiếng đã biến ra cả ngọn lửa đen hừng hực. Nhưng khác với lửa thường, thay vì cháy thành đám lớn, nó lại lan rộng sang hai bên, nom như cây sào, rồi từ từ biến đổi. Lửa tan dần, trở thành phần cán kim loại dài ngoằng, dễ gần ba thước, phía trên lại gắn lưỡi đao to bản, cong vút lên, với lưỡi chém, kỳ lạ thay, nằm hướng vô trong. Không có tấm chắn bảo vệ tay, thay vào đó thanh “đại đao” kia lại dùng hẳn chiếc sọ rồng làm đồ trang trí, khi phần hàm há to, trông như nôn ra cả lưỡi đao. Phía đưới nó, vài “đốt xương” to cỡ cổ tay nằm liền nhau, thấy rõ cả các đốt nổi lên phía sau, giống như chiếc đầu và cổ thực sự vừa bị lấy lên từ ngôi mộ nào đó vậy.



Nắm chặt cán đao trong tay, Hồng Ma xoay liên tục mấy vòng. Thật không ngờ, Hồng Ma vẫn vô tư ngoáy mũi với tay trái, vì người ấy chỉ cần mỗi tay phải cũng đủ xoay thứ binh khí có thể chém ngọt xớt kẻ khác rồi. Vun vút quay giữa cơn bão tuyết nặng hạt, thanh đại đao khổng lồ chém tan mọi luồng gió, mọi bông tuyết vô tình lọt vào tầm hủy diệt. Trên chiếc cán được thạo hình như vô số vảy rồng xếp chồng lên nhau, bàn tay hồng hào của người phụ nữ đã càn quét mặt đất hàng vạn năm múa nó điêu luyện như người chính binh lão thành, đã quá quen với chiến trường đến nỗi vũ khí hóa thành một phần cơ thể. Hàn quang tỏa ra lạnh buốt tận tâm can, khi Bồ Đề Thần thấy lưỡi đao nghiền vụn mọi thứ lọt vào.



Kịch!



Chống mạnh thanh đại đao lưỡi ngược xuống đất, Hồng Ma rút cây đao ngắn kia ra, thiêu cháy nó. Cô không phá nó, chỉ đưa nó về với “kho đồ” của mình. Bồ đề Thần không lạ gì với điều này. Từ lâu, nhỏ đã biết bà già có một kho báu khổng lồ giấu trong áo choàng, và khi cần thiết, mụ ta sẽ lôi hết chúng ra theo cái cách không tưởng nhất. “Đè bẹp thực tại”, Hồng Ma hay nói thế. Mọi thứ có trong kho tàng kia bây giờ đã vượt quá chính nhận thức của bà đầu đỏ, khi cô liên tục thug om những bảo vật, thánh tích cho tới cả mấy thứ thực phẩm, rượu chè thượng hạng trong suốt hàng vạn năm. Quá nhiều, và chẳng ai nhớ nổi cả. Hồng Ma chỉ nhớ những thứ quan trọng hay dùng tới, còn cái gì cần gấp thì dùng “kiến tạo” mà tạo ra. Đơn giản vậy thôi.



Nhìn về phía Alicia, Hồng Ma ra lệnh cho Bồ Đề Thần đi qua giữ đao, còn mình trực tiếp bắn. Thấy vậy, nhỏ vừa lạch bạch đi vừa hỏi:



– Chuẩn bị cận chiến rồi à?

– Ừ.



Hồng Ma gật đầu. Nhắm thẳng về Alicia, cô bóp cò.



Pặc!



Chiếc lẫy đã bung ra. Toàn bộ hệ thống máy hoạt động cùng lúc: Bộ dây xoắn đàn hồi giữ những cánh cung giải phóng toàn bộ năng lượng chúng đã tích trữ, quất bật các thanh gỗ lên trên. Cùng lúc đó, dây cung giật mạnh về đằng đầu, kéo theo hộp đựng tên và hai mũi tên đã nạp sẵn vào trong. Đi qua miệng con rồng ở phía trước, tên phóng thẳng lên trời. Nhưng chúng không hề đơn giản vậy. Hồng Ma mỉm cười, tuy cái nỏ máy này chỉ là hàng cùi bắp trong đống bảo khí cô sở hữu, sức mạnh nó nắm giữ lại vô cùng thích hợp để xử lý các đạo quân đông đảo, hay nhây hơn là lấy chọc kẻ địch chơi. Vẫn nắm chặt tay cầm, cô lại đưa tay trái lên kéo tuột hộp chứa về, giật luôn cả máy cung. Rẹt! Toàn bộ cơ quan cần ròng rọc cực khỏe để vận hành bị xử lý chỉ với một cánh tay! Hai mũi tên khác vào vị trí, sẵn sàng khai hỏa.



Pặc!



Lại bóp cò. Một cặp tên nữa lại bay ra, nhưng chúng không hề đơn giản. Ngay từ đôi đầu tiên, khi tên vừa nhú mũi ra khỏi miệng rồng khoảng một tấc, chúng đã tự nhân lên mười lần. Hai chục mũi tên to như cái cọc đầu tiên đã xuất hiện. Tiếp theo, cứ mỗi hai ly bay được, số tên ấy lại tự nhân lên mười lần nữa. Đến khi kết thúc, đã có những hai vạn mũi tên bay ra. Lại kéo, bóp cò, phóng tên, lặp đi lặp lại khoảng hai mươi lăm lần, tổng cộng Hồng Ma đã bắn ra lượng tên có thể xóa sổ toàn bộ cả năm chục vạn đại quân nếu đủ may mắn. Đứng giữ đồ cho chủ, Bồ Đề Thần mỉm cười, lí nhí:



– Bà nhây ghê nhỉ?

– Ừ, ta mà. – Bà già cười nhăn mặt – Chắc hẳn nó phải đang rất khổ sở đấy! Giờ thì Bồ Đề, ở đây nạp và bắn tiếp cho ta! Tse4di9 nằm chút, khom nãy giờ đau lưng rồi!

– Bà già…!



Cố tình ngân thật dài chữ “già”, Bồ Đề Thần trề môi đầy châm biếm, Kết cục, nó nhận ngay một cú đá vào mông, mặt đập xuống tuyết, bàn tọa chổng thẳng lên trời. Lồm cồm bò dậy, nhỏ huơ tay phủi sạch tuyết dính trên người, hạ thấp chân đỡ rồi đứng bắn. Trong khi đó, Hồng Ma đã thực sự ra một góc, lôi ra cái chiếu cói rồi nằm nghỉ ngơi ngon lành. Khác với bà chủ thích nhân, nhỏ cây niệm hẳn phép tự động lên hộp đạn, để mỗi lần bắn lên rồi nó tự chạy xuống, không cần kéo nữa. Chỉ cần bóp cò, hàng vạn chiếc cọc nhọn bịt sắt sẽ lao thẳng vào Alicia. Chà, vừa bắn vừa hồi linh lực, còn gì nhẹ nhàng hơn?



Ngồi chơi xơi nước.



Phía bên kia, trái ngược hẳn với suy tính của Hồng ma, Alicia cũng đang vô cùng thư thái trong lớp kết giới. Do tên bay theo quỹ đạo vòng cung, lại đi xa nên khi đâm xuống, chúng khá yếu, không đủ sức đánh vỡ kết giới vốn tạo thành từ ba lớp riêng biệt này. Ban đầu, Alicia cũng hoảng lắm, khi thấy cả đống cọc nhọn từ đâu bay thẳng mặt mình. Cô cũng rút kiếm chém, phóng hàng đánh chặn, nhưng sau vài chục giây vận hành não bộ, nàng kỵ sĩ đã rút ra kết luận: Dựng kết giới ngồi thủ là tốt nhất. Chẳng phải tấm khiên luôn là thứ hữu hiệu để đối phó mưa tên sao? Chỉ cận tạo ở một phía, cong cong như quả cầu thì sẽ chẳng có cọc nào đâm được mình cả. Lại thêm, vì tên bắn không có lông đuôi nên tính chính xác cực kém, lại gặp gió mạnh nên rơi xuống loạn xạ chứ không hề ngay ngắn như khi người ta bắn bằng cung tên đàng hoàng.



“Tụi nó đùa mình à?”



Ngồi khoanh chân giữa trời cao, bốn bề là siêu bão với mưa tên, Alicia thản nhiên chống cằm, nhìn Hồng Ma với ánh mắt hình mũi lao. Trải… cái gì đó ra nằm dài giữa chiến trận, trong khi con phụ việc bắn hộc tốc, đẹp ghê ấy nhỉ? Cái thể loại vừa lầy vừa nhây đó, cô chỉ muốn tới chém chết ngay. Nhưng hiện tại thì chưa thể. Vẫn chưa thể. Hồi nãy, chỉ đứng cạnh thôi Alicia đã cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng bên trong bà đầm già đó. Một ngọn lửa màu đen, cuồn cuộn như ác long, rống lên từng tiếng đầy tàn bạo, ác ôn. Nó rất mạnh, không cần nghi ngờ, và nếu muốn thì rõ ràng Hồng Ma đã có thể đánh bại mình từ khi ấy. Nhưng mụ nhây, và bây giờ mình sẽ bắt mụ phải trả giá.



Mà không chỉ Hồng Ma, con nấm lùn kia nữa. Tên là gì, Bồ Đề Thần? Đám phương Đông đặt tên nghe hay nhờ? Alicia chẳng biết có thể coi đó là một cái tên không nữa, vì nó quá dị hơm. Nhưng tên dị thì chẳng ảnh hưởng gì sức mạnh cả. Nhỏ lùn kia mạnh ít nhất là xấp xỉ Hồng Ma, có khi hơn, vì khi đứng cạnh bà già đó, cô chỉ thấy uy lực của một sinh linh, còn con bé kia là cả đại địa. Nguồn anima mới dữ dội làm sao, nó thậm chí vượt qua cả lũ rồng hùng mạnh phía Đông Gaia, đám ác quỷ xứ Hellen và cả lũ ma thần vùng Remusa. Cái bọn ấy, nếu đoàn kết có lẽ đủ khiến Alicia ướt lưng, nhưng đánh bại là chuyện không tưởng. Còn cặp đôi kia, chỉ nhây thôi mà đã khiến mình gần kiệt sức rồi. Nếu đánh nghiêm túc với cả hai cùng lúc, dám chắc cô thua ngay.



“Chuẩn rồi đấy!”



Nằm gối đầu trên đống tuyết lớn, Hồng Ma dường như chẳng biết gì là lạnh, chỉ có con hầu gái đi cùng là chốc chốc lại thò lò mũi xanh, hắt xì liên tục. Đã là lượt nạp tên thứ ba, xem ra trò đùa dai tới lúc phải khép lại rồi. Thiệt tình, Hồng Ma chửi thầm, tinh linh tuyết cái quái gì, con này là chúa tuyết rồi! Mụ nội cái đám đưa tin giả, mà con đệ tử cũng chẳng nói rõ ràng! Cả châu to thế này chẳng lẽ không có nổi đứa nào dám đứng lên đánh với nó hay sao, mà phải đi nhờ bà già sáu vạn năm ngàn tuổi này làm giùm? Tụi nó bạc nhược cả lũ à?



Đứng thẳng lên, Hồng Ma cất chiếu đi. Bước đến chỗ chiếc nỏ, cô lấy đao rồi nói:



– Kết thúc trò hề này nào!