Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 17





Ăn sáng no nê, đám Viêm mới bắt đầu “hành trình” đi tìm cái nơi đăng ký thẻ căn cước. Cũng không mất quá nhiều thời gian, vì trên đường đi ba đứa nhỏ đã được những linh hồn dưới quyền vợ Tham mưu trưởng, người đáng lý ra Viêm phải gọi là “mợ”, chỉ cho. Khu chánh điện khổng lồ này thực sự đi rất mỏi chân, nhưng ít ra có Mộc Ma đi cùng, vừa đi vừa nói nhảm nên cũng thấy đỡ mệt hẳn ra. Hai đứa tán dóc đủ thứ, về Trái đất, về bên này, về những gì Viêm từng mơ mộng và hiện thực phũ phàng ra sao. Mộc Ma vẫn bồng cu Thiên, nhưng lâu lâu thằng bé lại phóng vèo sang chỗ Viêm, thoăn thoắt như chú mèo con leo cây vậy.

Đứng trước căn phòng thuộc bộ phận quản lý dân cư, nằm ở số mười tám, khu số bảy của dãy nhà bọc ngoài, Viêm há to mồm, trợn mắt lên mà nhìn. Đêm qua khi nghe ngài Tham mưu trưởng nói, nhỏ cứ tưởng chỗ đó nằm ở khu nhà trong chứ! Ai mà ngờ được mấy cơ quan hành chính lại tập trung ở bốn dãy phía sau của khu nhà ngoài! Chỗ này lính canh không quá nhiều, chắc tại nằm phía sau và bên ngoài đã có rất nhiều quân rồi, nên không cần quá lo lắng nữa. Những người lính “goblin” Gốp, da xanh như tàu lá, đôi tai dài nhọn hoắt chĩa ra sau, ai nấy mắt to sáng rỡ màu hổ phách, nhìn tụi nhỏ đầy kỳ dị. Kéo nhẹ tay áo, lúc này Viêm vẫn còn cầm theo cái áo khoác dị hợm, Mộc Ma nói nhỏ:

– Họ là lính vệ binh đó! Thấy quân phục mẫu khác chưa?
– Hở…? À, ờ…

Viêm ngập ngừng trả lời. Nhỏ nhìn họ, nhưng cố không tỏ ra thô lỗ. Những binh sĩ Gốp, giống như goblin nó đọc được trong light novel, khá lùn, chỉ cao chừng đứa bé lớp một. Nhưng nhìn hình thể rắn chắc, mặt mày ai nấy cũng cương nghị và đặc biệt là ánh nhìn đầy nghiêm túc, toát lên khí thế uy dũng mãnh liệt của quân cảnh vệ, khiến nó không thể coi họ như thứ goblin tầm thường hay cướp đường được.

Tất cả họ đều mặc quân phục màu đen trũi, cài dọc độc một hàng khuy vàng giữa ngực. Do chiều cao quá “khiêm tốn”, nên những chiếc áo lính dài ngang đầu gối dân Gốp, Viêm nghĩ bụng, chắc chỉ cỡ cái áo sơ mi ngắn tay người lớn mặc là cùng. Họ mặc quần ống túm đen, đi đôi bốt da cao tới tận đầu gối, trên đầu lại đội thêm chiếc mũ calô vải có đính hình thập tự sắt, giống như cái Giao Long từng đeo trên cổ áo.

Tuy nhiên, điều khiến nhỏ xoắn nhất lại là vũ trang. Dẫu thấp bé, nhẹ cân, dân Gốp vẫn vũ trang y như lính bình thường, cùng một kiểu như những người gác sân trước và khu hành lang dãy nhà ngoài mà đêm qua nó có dịp thấy: Một khẩu tiểu liên băng đạn tròn đeo chéo trước ngực, sau lưng vác theo khẩu súng hoa cải, thứ từng đưa tin trên tivi về mấy vụ vũ khí tự chế. Trên thắt lưng da, họ giắt hẳn thanh “đoản kiếm”, thực ra là lê súng trường, một lưỡi, có lồng bảo vệ tay. Như thể chưa đủ hầm hố, họ còn được cấp cho hẳn chiếc túi da đeo chéo, ngược chiều với tiểu liên, móc qua bên trái người.

Đọc thấu sự khó hiểu của bạn mình, Mộc Ma bảo mấy cái túi đó là chỗ chứa các băng đạn dự phòng, cũng như đạn cho đống súng hoa cải kia. Nó nói:

– Một băng tròn nhét được bảy mươi viên, còn mấy cây súng chiến hào kia thì cứ bốn mươi viên một khẩu, chia thành năm lượt nạp! Tổng cơ số đạn đó sẽ khiến cậu vác tới bốn cân kim loại với thuốc nổ trong túi đó!
– Bốn cân? – Viêm khẽ thốt lên – Mà khoan, súng chiến hào là gì?
– Là cái cậu gọi là “súng hoa cải” đó, đồ ngốc! – Nhỏ chột tròn miệng chê – Phải không Thiên?

Tự dưng bị hỏi, cu Thiên ngây người ra nhìn Mộc Ma, như thể đang nhìn cái thứ gì dị hợm lắm chứ không phải người vậy. Thằng nhỏ không hiểu con chị mình đang nói cái giống gì cả, nó chỉ thấy trước mặt có mấy ông da xanh đeo hàng nóng thôi. Mà hồi trước, ngày nào cu cậu cũng lon ton khắp chánh điện, thậm chí tự mình chạy biến xuống chỗ Học viện Không quân, đi băng băng qua cái cổng thành khổng lồ như ra khỏi cửa ngõ nên nó cũng chẳng sợ gì mấy người lính đó cả. Còn binh lính, tuy họ không biết Viêm là ai, nhưng nhìn thấy nhóc tỳ và con chột tóc đỏ là đã không dám thở mạnh rồi. Có ai lại dám giỡn mặt với con trai Tổng lãnh và con gái nhân vật số hai cái lãnh địa này chứ?

Binh lính Gốp đứng im như tượng, thi thoảng mới thấy họ chớp mắt lấy một lần. Mang theo hàng ký lô sắt trên người, Viêm ước lượng, lại thêm bộ đồ đen kín bưng, vậy mà họ không thấy nóng à? Thời tiết ở đây, dù thực sự mát hơn Sài Gòn, và nhỏ cũng không biết so với nơi khác thế nào, vẫn đủ khiến người ta toát mồ hôi trán ấy chứ? Vậy mà họ cứ im lìm, nhìn từ xa chắc hẳn sẽ nhầm với tượng đá hay mấy thứ dùng trưng bày quần áo. Nhưng không, họ vẫn thở đều đều. Nhiều người đổ mồ hôi. Cứ chốc chốc, vài người lại đứng nghiêm lên, rồi chùng một chân xuống. Như vậy, họ dồn hết tải trọng cơ thể lên cái chân đứng nghiêm kia, và Viêm đoán, sẽ trụ tới khi nào mỏi chân, và ai mệt sẽ đổi giò tiếp. “Cũng là một kiểu ăn gian hay nhỉ?”, nó nhủ thầm.

Đứng nhìn một hồi, cuối cùng tụi nhỏ cũng quyết định đi vào. Mà mục đích chính của chúng nó là vậy mà. Không vào đây thì sao làm căn cước cho Viêm được? Nhưng không phải muốn vào thì vào, đặc biệt, nơi đây lại thuộc quyền kiểm soát trực tiếp của Tổng lãnh, không phải cơ quan nhà nước bình thường mà ai cũng có thể vào làm việc được. Biết rõ điều đó, Mộc Ma đã phải lên trước, nói chuyện với một người trông giống như chỉ huy đơn vị.

Thậm chí, để chứng minh nhân thân, điều mà mấy anh lính đều biết là thừa thãi nhưng không làm là không được, “sai quy trình”, nhỏ phải trình ra hai cái thẻ kim loại đeo trên cổ. Thật ngạc nhiên, Viêm tròn mắt, khi đêm trước nhỏ không hề thấy Mộc Ma cởi cái dây xích nhỏ móc thẻ mà bây giờ lại lấy nó ra như thể cái thẻ đã yên vị trong chiếc áo lính từ thuở nào vậy! Cuối cùng, họ vẫn kết thúc bằng câu “Quyết thắng!” quen thuộc, nhưng khác là lần này, tuy đều đặt tay phải lên ngực trái, hai bên chào nhau kiểu nhà binh truyền thống chứ chẳng còn cái kiểu chào “khoe nách” kia nữa. Viêm đinh ninh, chắc hai người đồng cấp nên mới thế nhỉ?

– Số câu hỏi tớ phải giải đáp lại tăng lên rồi nhỉ?

Bất thình lình, Mộc Ma quay đầu lại, cười gian đầy ẩn ý. Hiểu cái kiểu cười chỉ muốn táng cho bay hàng tiền đạo ấy là sao, Viêm chỉ còn biết quay mặt đi, ra vẻ không vừa lòng. Một lần nữa, mà cũng chẳng biết lần thứ mấy, những gì nó suy nghĩ lại bị đọc cả. Nhưng khoan… Tự nhiên Viêm thấy có gì đó sai sai. Không phải hôm qua, lúc đứng ngắm cảng hàng không, Mộc Ma có bảo nó chỉ đọc được với điều kiện là đối diện và… cái gì ấy nhỉ? Viêm nhớ không rõ, nhưng chắc chắn, chắc chắn là có cái đoạn “đối diện nhau”! Nếu vậy, thì tại sao Mộc Ma nãy giờ quay lưng lại mà vẫn biết được điều nó nghĩ chứ? Không thể nào…

– Nghĩ chi nhiều rứa? Vào thôi!
– Ư… Ừ…

Nghe Mộc Ma giục quá, Viêm miễn cưỡng đi vào, dù nhỏ muốn hỏi bạn về cái vụ kia hơn. Nhưng nó chợt nghĩ, mình tới đây làm gì? Thẻ căn cước chứng minh thân phận với mấy câu hỏi, điều gì quan trọng hơn? Dĩ nhiên là căn cước, hay bất cứ thứ gì giống vậy. Nghĩ thế, nhỏ tạm gạt hết mấy suy nghĩ mông lung sang một bên, ẵm cu Thiên bước vào. Cũng như mặt ngoài, bên trong khu nhà này có bậc thang đi lên, mái nhà lợp ngói có cột chống, nhưng lại trông vô cùng đơn giản, không hề có chi tiết điêu khắc, chạm trổ màu mè gì cả.

Cửa vào vẫn là loại cửa sắt gắn kính, nhưng có màu, thoạt nhìn trông như kính màu nhà thờ vậy. Không có gì quá màu mè, và dường như ngoài kích thước lớn bất thường ra, tòa chánh điện thực sự lại đơn sơ vô cùng. Từ phòng làm việc của Tham mưu trưởng tới phòng ngủ của Mộc Ma đêm qua, cả cách bày trí và trang hoàng đều không nhằm vào việc phô trương quá đáng những thứ tiện nghi xa hoa. Cung điện lớn nhưng mộc mạc, tạo cảm giác dễ gần, thân quen với… Viêm nghĩ vẩn vơ, chắc ai cũng thấy như ở nhà nhỉ?

Két…

Cửa mở ra, và thứ đầu tiên Viêm thấy bên trong hoàn toàn khiến nhỏ bất ngờ! Khác hẳn với suy nghĩ về một văn phòng kiểu Công hội Mạo hiểm giả, dù giờ nó biết tỏng thứ ấy không tồn tại ở cả hai thế giới, nhưng ít ra cũng nên được bố trí sao cho giống với các văn phòng công chứng một chút chứ! Đằng này, thiết kế bên trong phòng quản lý dân cư hoàn toàn khiến nó bị sốc, giống như mình hoàn toàn trở về Việt Nam, về vùng quê Tây Nam Bộ vậy!

– Vắng tanh! Vắng tanh! – Bé Thiên nói to, đoạn chỉ tay vào trong.
– Ừ, vắng thiệt nhỉ? – Mộc Ma ngó ngàng xung quanh – Chắc tụi mình tới hơi sớm?

Căn phòng làm việc vắng ngắt, không một bóng người. Nhưng ban nãy cửa không khóa, trên kệ treo gần khu làm việc còn có hai chiếc áo khoác đen nhỏ xíu, không tay, cỡ chỉ vừa với người Gốp hoặc những người lùn trong light novel thôi. Kế bên đó, về tận bên trái phòng, là chỗ làm việc của nhân viên với chiếc bàn gỗ dài kiểu Tây, các chấn song đâm dọc xuống mặt bàn và thanh kim loại nằm ngang bên trên, khiến Viêm thấy chúng giống như nhà băng trên phim Mỹ, mà cũng có lẽ là… nhà tù chăng? Ở một góc nhỏ tít trong cùng, chiếc bàn lắp cái cửa ra vào nằm ngang, liền với mặt bàn, nên nhỏ chắc mẩm đó là chỗ người ta ra vào. Ngay cạnh đó là cánh cửa lớn, để trống không nhưng vẫn có màn dây hạt gỗ rũ xuống che đi.

Xác định rằng hiện tại không có ai, nhỏ phải ngắm qua nơi này mới được! Rảnh mà, làm gì giờ?

Nghĩ là làm, Viêm soi hàng ngay. Trái phải trên dưới nó nhìn cả.

Sàn nhà lát gạch men vẽ họa tiết hoa sen nở, kín hết xung quanh, trong khi những cột trụ lớn bằng gỗ đứng đỡ lấy trần nhà. Phía trên, người ta không hề đặt ván làm trần, nên Viêm thấy rõ mồn một được cả mái nhà và những tấm ngói lợp. Thiết kế thế này, ở Thành phố Hồ Chí Minh làm gì còn cơ chứ? Ánh sáng được lấy từ cửa sổ, và tuy lắp song sắt, chúng vẫn được gắn những cánh cửa gỗ kiểu cũ với rất nhiều các thanh gỗ hình chữ nhật dày, vát mỏng về một phía như cây thước, đặt xéo xéo xuống để không khí với ánh sáng còn len vào được.

Thậm chí trên mái nhà, nhỏ còn thấy cả những đốm sáng nhỏ li ti, mà Mộc Ma bảo đó là các lỗ thông gió đặc biệt có thể đóng lại khi cần thiết. Nội thất bên trong cũng toàn đồ gỗ, với bàn, ghế và cả bộ ấm pha trà đều bằng gỗ cả. Chúng được đánh bóng loáng, đẽo gọt sao cho chân bàn, ghế và cả lưng ghế, tay vịn đều trở thành những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Họa tiết chủ đạo là đóa sen nở, xung quanh là những lá lớn, và có hình những người nông dân khắc cách điệu lên. Lưng ghế cao nhưng không kín bưng và thẳng tắp như ghế thuyền trưởng trên Hồng Ma, mà uốn cong về sau một chút, chính giữa lại là hình đẽo những chú cò trong tư thế thảnh thơi đứng giữa đầm sen.

Ngay cả bộ ấm pha trà cũng thực sự là đỉnh cao của nghề thủ công mỹ nghệ! Ấm trà bằng gỗ cây, không sơn màu gì phức tạp, chỉ để duy nhất màu nâu sẫm của thứ vỏ cây kỳ lạ, trong khi vòi nhìn cứ như là ngụy hoa tạo thành. Chúng được gắn với nhau bằng thứ keo dính Viêm chưa hề biết tới, khít tới mức nếu không nheo hết cỡ thì nhỏ chẳng bao giờ có thể thấy được vết dán nhỏ tí ti. Bên ngoài, thân ấm được khắc lên họa tiết bông sen và con cò thẳng cánh bay. Mộc Ma bảo vậy, nhưng ngoài đóa sen nhìn rất giống ra, Viêm lại thấy hình con chim bên trên rất quen. Mỏ dài nhọn hoắt, chân dài khẳng khiu, chiếc cánh dang rộng, xòe thành nhiều lông vũ hình lưỡi đao, trong khi chiếc đuôi dài thướt tha phấp phới đằng sau, cùng với cả chỏm lông trên đầu… Hình ấy quen lắm, nhưng Viêm không nhớ nổi mình đã thấy ở đâu.

Viêm chỉ biết, ấm trà đó là cả một kiệt tác, khi đến nắp và cả tay cầm đều được làm từ những mảnh gỗ thường ngày không ai ngó ngàng tới, giờ hóa ra những tuyệt tác nghệ thuật mà dân đen như nó có nằm mơ cũng không thể sở hữu được. Phần tay xách bên trên, tuy được móc vào hai chiếc móc cũng bằng gỗ, được tạo hình như cả bó dây leo xoắn lấy nhau, trên đó có hình giàn mồng tơi, mướp, bầu và bí, những thứ cây thân leo đã quá đỗi thân quen với nhà nông.

Trong khi đó, trên chiếc nắp, Viêm không nhìn kỹ lắm ví không hợp hướng, nhưng nó vẫn thấy được hình khắc của thứ trông như lá sen, lá súng, rất nhiều. Chúng không đè nhau mà xen kẽ, giống như một chiếc ao thu nhỏ. Trên cái núm mở nắp ở chính giữa, thậm chí có cả một đóa sen đương khoe sắc nữa! Hoa không bung hết, vẫn giữ lại vài cánh, dù chỉ bằng gỗ, khép nép vào giữa, như thể người thiếu nữ xinh đẹp, nết na dẫu thế nào cũng vẫn luôn giữ mình, và có chút gì đó e thẹn đầy duyên dáng nữa.

Ôi, nếu phải nói, Viêm sẽ bảo đây không phải văn phòng gì cả, mà là cả một phòng trưng bày đồ gỗ mỹ nghệ ấy chứ! Thật sự, nhỏ chỉ thấy tiếc khi mấy chiếc ly, cốc,… hay bất cứ cái tên nào người ta gọi chúng, lại làm bằng sứ. Nhưng kể cả vậy, đó vẫn là những kiệt tác, khi lớp men tráng ngoài giúp tăng độ bóng của ly. Chúng không màu mè, mà chỉ có một màu xanh lá duy nhất: Màu lá sen! Có vẻ như dân nơi đây yêu sen hơn bất cứ thứ gì, đến nỗi tới bộ ấm và ly trà cũng đầy những họa tiết phỏng theo sen, chỉ có tay xách lên là khác thôi. Đồ nội thất đều rất đẹp, tinh tế, vừa xinh, phải khoảng, trong khi thiết kế nhà ở tuy có hơi to lớn nhưng cũng vô cùng giản dị, gần gũi với thiên nhiên, duy chỉ có cái cửa sắt phá cảnh quan là Viêm ưng không đặng thôi!

– Lại nghĩ quẩn cái gì vậy? – Mộc Ma chợt kéo tay bạn – Bên này này!
– Hơ… – Viêm tròn xoe mắt ngạc nhiên – Chỉ là… lần đầu tớ thấy nơi thế này…
– Nếu chỉ vậy mà cậu cũng ngạc nhiên được thì tới lúc ra Bắc chắc trào máu họng chết quá!

Với cái chất giọng nửa thật nửa đùa, Mộc Ma nói như muốn bảo Viêm là con nhà quê lên phố vậy. Nhỏ bảo, chánh điện khi xưa vốn không chỉ là nhà riêng của Tổng lãnh, mà còn là đầu não của chính quyền U Minh, vì vậy những căn phòng khang trang thế này cũng không có gì lạ. Kiến trúc điện Cây Quế, tuy vẫn mang đậm thẩm mỹ người Giao, đã có sự pha trộn với các quan điểm kiến trúc của người Việt trong một ngàn năm sống chung, và có lẽ từ trước đó nữa.

Khác với nhà của Hoa Đông, nhà người Giao không chú trọng quá nhiều vào kiến trúc bốn mặt nhìn nhau, mà thường là các hành lang nối liền những căn lại, trong một khuôn viên rộng lớn hơn. Do quan điểm giản dị, cái đẹp là cái vừa phải, tinh tế, họ không trang trí quá nhiều mà thường chỉ là những họa tiết điêu khắc gỗ, cửa sổ hai cánh và nhà xây đón nắng. Tuy nhiên, họ vẫn luôn thay đổi để thích nghi với nhịp sống mới, quan điểm mới. Kể cả các văn phòng, cơ quan chính quyền địa phương và căn cứ quân đội cũng vậy, họ duy trì kiểu xây nhà truyền thống nhưng vẫn đảm bảo bắt kịp nhịp thở thời đại, không bao giờ để thụt lùi nhưng cũng không để truyền thống mai một.

– Cậu rành quá nhỉ? – Viêm trầm trồ, hai tay hơi xốc cu Thiên lên để thằng bé dỡ rớt, rồi quay sang nó – Bé thấy Mộc Ma giỏi chưa nè?
– Giỏi…? – Bé cưng nghiêng đầu, tròn vo mắt nhìn cả hai, rồi huơ tay về phía con chột – Mộc Ma! Giỏi! Giỏi!
– Bao giờ mới nói được nguyên câu hoàn chỉnh đây…? – Con tóc đỏ tự đập tay phải vô mặt mình – Nghe nó bi bô vầy cứ như bị coi thường ấy…
– Ghê.

Bĩu môi chê bai, Viêm lại đảo mắt nhìn quanh, rồi đặt cu Thiên xuống. Thằng nhỏ gần chục cân là cục tạ quá nặng cho Viêm, vì đó giờ nó chưa bưng bê gì nhiều hơn một tô hủ tiếu nóng hổi cả. Nghĩ lại, nhỏ thấy việc mình bưng tô, rửa chén suốt hai năm trời quả thực là một phép màu khi nó không bị dân phòng rượt, không vô ý làm rớt bể tô chén hay lỡ vấp ngã khi ngáo ngơ đi trên đường, thậm chí tệ hơn là bị xe tông, trong khi cái hẻm nó làm việc chỉ có bề ngang tầm hai thước và lại là tuyến đường tắt “huyết mạch” nối Tô Hiến Thành, Hòa Hưng với Cách Mạng Tháng Tám với nhau.

Có lẽ nó đã dùng hết may mắn chỉ để sống tới khi Giao Long sang bế đi nhỉ? Nhỏ cũng chưa từng luyện tập cơ bắp, nên việc vừa cắp nách chiếc áo khoác dày cộm, vừa giữ bé con trên tay và đi quả thực là cực hình! Hai cánh tay nó muốn rụng ra luôn, còn chân thì không còn cảm giác gì nữa. Nhất định phải là phép màu Viêm mới trụ được tới giờ, chứ hồi còn ở nhà thì riêng việc nê bao gạo năm ký lô cũng làm nó nằm thở như mới chạy ba cây số rồi!

Dường như không chịu ở dưới đất, cu Thiên lon ton chạy ngay tới chỗ bộ bàn ghế sang trọng, quý phái kia, trèo ngay lên chiếc ghế gần mình nhất mà ngồi chễm chệ. Khốn nỗi, cu cậu nhỏ con quá, nên lúc ngồi vào rồi thì lọt thỏm hẳn bên trong luôn, muốn thò chân xuống cũng khó mà để tay lên thanh vịn cũng chẳng xong! Nhóc con loay hoai một hồi, cuối cùng, có vẻ như tức quá, nó khoanh chân ngồi xếp bằng luôn bên trên. Nhìn thằng cu mặt phồng tròn, tay khoanh trước ngực, chân xếp bằng như mấy thiền sư, cả Viêm lẫn Mộc Ma đều há hốc mồm trước cái điều mà chúng nó có mơ cũng làm không được. Thậm chí Mộc Ma hoàn toàn không hay biết chuyện thằng em hờ nhà mình biết ngồi thế kiết già, mà lại còn rất gọn, đẹp và… đáng yêu nữa!

Nhìn thằng cu xong, Mộc Ma lại ghé sát mặt vào tai Viêm, thì thầm:

– Nè, cậu có nghĩ như tớ nghĩ không?
– Dễ thương quá mức cho phép, đúng chứ? – Viêm đáp, và tự nhiên thấy có gì đó “ngược đời” ở đây.
– Chả có gì ngược đâu! – Mộc Ma nháy mắt – Mà dễ thương thiệt đó! Ước gì nó là em ruột tớ, lúc đó, tớ sẽ…
– Ngồi lỳ ở nhà ôm em trai, ta nói đúng chứ?

Giật mình bởi giọng nói lạ, cả ba bé đều nhìn sang mé trái, nơi có cánh cửa gắn màn che kết hạt. Từ trong hành lang, một người phụ nữ tóc đen ngang vai, tuổi chừng bốn mươi, bước ra cùng vài người Gốp khác. Họ đều đang mang ra những xấp tài liệu: Loại giấy viết trắng tinh trông rất giống giấy A4 ấy nó đã thấy qua khi được cậu Trung cho coi cái đề xuất đã ố màu của Giao Long, nhưng nhỏ vẫn chưa dám chắc đó có chính xác là giấy mình biết không, hay chỉ là một thứ giấy sơ khai đã tiến đến rất gần với A4. Anh sinh viên mập từng dạy nó rằng tới rất gần không có nghĩa là giống hoàn toàn, vì dù có gần thế nào thì vẫn luôn tồn tại một khoảng cách giữa hai thứ. “Rất gần mà cũng rất xa”, nó nhớ thế. Nên nhìn xấp giấy, nhỏ mới đâm ra phân vân.

“Phải mà cái sự tư duy kinh dị ấy dùng cho quân sự nhỉ?”, Mộc Ma nghĩ bụng, “Nhỏ này thực sự có đầu óc đó chứ! Bị cái nó toàn dùng cho mấy chuyện tào lao… Ờ thôi thì từ từ uốn thẳng thành cong, lộn, uốn cong thành thẳng cũng được mà, a hi hi!”. Mộc Ma chưa từng thấy cái trò đọc suy nghĩ này hết hữu dụng cả, chỉ trừ mấy khi bị mẹ và Giao Long phản đòn. Khi đó thì đau thiệt, nhất là nếu họ cộng hưởng với nhau, nó khiến nhỏ đau như bị ai đó cầm dùi đâm thẳng vào đầu. Nhưng bây giờ thì không sao, không có mẹ, cũng không có bà cô già phiền phức thích tự kỷ đó ở đây, nó hoàn toàn tự do! Tự do muôn năm!

Hay ít ra, Mộc Ma nghĩ thế.

Nhìn thấy người phụ nữ kia, cái hội ăn mừng tự do, mừng xiềng xích lao động vừa bị đập bỏ đã phải tiu hỉu như công nhân quèn biểu tình bạo loạn xong nghe tin công ty đuổi việc! Nó nhận ra cái người phụ nữ mảnh khảnh, mặc bộ quân phục đen tuyền cài hai hàng khuy kia là ai. Khác với quân cảnh vệ gác ngoài kia, cũng không giống lính thi quỷ trùm áo bành tô kín mít hay những quân nhân người Gốp lùn tịt và thường chỉ mặc áo một hàng khuy, cô ta lại mặc kiểu quân phục của sĩ quan cấp cao, với chiếc huy hiệu thập tự sắt đeo trên cổ áo và cầu vai bạc dập nổi bốn sao, vượt trội hoàn toàn loại cầu vai đồng hai sao, tức Trung úy, của nhỏ. Chưa kể, cô ta, tuy gương mặt trái xoan nhìn rất thanh tú, sống mũi cao, nhưng đôi mắt nâu lại sâu hoắm vào trong, nhìn vào con ngươi giống như bị hút vào miệng chiếc giếng không đáy vậy. So với Hồng Ma thì, Mộc Ma nghĩ, vòng tròn oan nghiệt đại chiến hố tử thần?

Chân đi bốt da, người phụ nữ ấy nhanh chóng mở cánh cửa sập bên chỗ bàn làm việc. Nhưng tụi nhỏ thấy rõ, cô ta không dùng tay, cũng không phải chân, vì chồng giấy kia nom rất nặng, cần giữ thăng bằng cả người, mà đã dùng ma pháp để mở cửa! Một thứ ánh sáng nâu nhạt lạ lùng đã bao phủ cửa sập, kéo nó lên như thể có ai bên trong mở sẵn, rồi cả ba người xếp hàng đi vào. Để đồ vào rồi, cô mới lấy cái bao da đựng khẩu súng lục cất trong ngăn bàn giắt lại vào hông, phủi tay mấy cái rồi đi trở ra. Lúc này, cô mới để ý tới tụi nhỏ. Và dĩ nhiên, Mộc Ma không thể nào ra vẻ làm ngơ nữa, đặc biệt là với tư cách một quân nhân. Hai người lính Gốp nhỏ có thể bỏ qua, nhưng cô ta mà không chào là tiêu tùng ngay! Miễn cưỡng, nhỏ để tay lên ngực, rồi thẳng cánh ra trước, cao quá đầu, miệng hô to:

– Quyết thắng!
– Quyết thắng!

Người phụ nữ đó cũng chào lại, và dĩ nhiên, cô ta đưa tay lên ngang trán, lòng bàn tay hơi hướng ra và chếch cả cánh lên chừng ba mươi độ tính từ phía bắp tay. Một kiểu chào quân đội điển hình, Viêm nghĩ bụng. Trong khi đó, Mộc Ma, tuy cũng làm động tác đưa tay lên ngực trái, chỗ trái tim, nhưng nhỏ lại phải giơ tay lên, hệt như cách mà trong những bộ phim tài liệu và điện ảnh Viêm từng coi về phát xít Đức, người ta đã chào Hitler y như vậy, chỉ khác là thay vì giơ thẳng tay một lần, người ở đây còn phải đặt tay lên trước ngực trái đã.

Họ cùng đeo súng, nhưng nhìn kiểu dáng có vẻ hơi khang khác thì phải? Trong khi loại Mộc Ma dùng to bản, lại có một “hộp” chứa đạn đằng trước cò thì khẩu mà cô kia mang theo lại đơn giản hơn nhiều, tay cầm choãi ra sau nhiều hơn, và cũng không có chỗ đựng đạn lộ thiên. Nó thậm chí không có thân trên, và do đựng trong bao da hở nên Viêm thấy rõ cả nòng súng bên trong và phần “máy” bé xíu. Thứ ấy có phần thân trên hơi lồi ra ở mé sau, với hai cục hình tròn nằm đối xứng nhau, và phần cò lại được bao bọc trong chiếc vành phồng hẳn ra, trông đến là xấu đau xấu đớn! Thực sự, nó lấy làm lạ rằng thứ súng như vậy có tồn tại à?

Bỏ tay xuống, vị nữ sĩ quan kia mới quay sang nhìn Viêm. Đầy bất ngờ, cô cúi gập người xuống, nói:

– Con là Phạm Huyền Viêm phải không? Trung đã nói với mợ coi con như cháu mình. Chào mừng con đến đây, con gái!
– Ơ… Ơ?

Trợn tròn mắt lên đến hết cỡ, Viêm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa! Nhưng nhanh như chớp, cô ta đã đứng thẳng lên, nói:

– Thứ lỗi, mợ là Nguyễn Thị Thùy Dung, vợ của ngài Tham mưu trưởng, và là… mợ con.
– A… – Ngây người ra giây lát, Viêm chợt nói – A, con xin lỗi ạ! Mợ là… mợ con, nên là…
– Hơi khó nói nhỉ? – Cô Dung chép miệng – Độc Cô Thần, giải thích đi!

Nghe mợ Dung gọi cái tên ấy, Viêm bỗng chột dạ. “Độc Cô Thần”? Viêm nhớ hôm qua Mộc Ma có nói cái biệt danh ấy là do “giang hồ đất cảng” gọi nó mà nhỉ? Nhưng ở đây không phải Hải Phòng, đất cảng với giang hồ huyền thoại, cũng không có cảng biển, càng không thể có giang hồ trong môi trường quân đội được! Nơi này tuy có nhiều chủng tộc, nhưng lại là một trại lính khổng lồ, kiểm soát trực tiếp bởi Tổng lãnh và quyền Tổng lãnh, làm sao mà dân anh chị, giang hồ bất hảo lọt được vào đây?

Ơ mà khoan…

Nó hiểu rồi! “Đất cảng” nhất định là ý nói cái cảng hàng không ngoài kia, còn “giang hồ”, ý Mộc Ma có lẽ ám chỉ những người mạnh hay cấp bậc cao ngất trong quân đội nhỉ? Họ tuyển quân từ nhiều loài, và vẫn dùng đến ma thuật, nên không lý do gì mà một đứa với sức mạnh ma pháp cỡ Mộc Ma lại không thành chủ đề bàn tán cả. Ngoài ra, với cái họ “Độc Cô” thuộc vào hàng… cô độc trong các họ người Việt, lại thêm ma thuật cao cấp thì cũng không lạ gì nếu người ta gọi nó là “Độc Cô Thần” cả! “Độc Cô Thần”, kẻ cô độc mạnh như thần, Độc Cô Mộc Ma! Như vậy, Viêm nghĩ, biệt danh ấy chắc cũng kiểu “Độc Cô Cầu Bại” nhỉ, cả một đời chỉ mong quay kiếm lại phòng thủ, mong được bại trận, thậm chí được xưng danh “Kiếm Ma”, nhưng vẫn phải chết trên đỉnh cao võ học và tột cùng cô đơn. Kiến thức kiếm hiệp ùa về, não nó lại tư duy nhanh bất thường rồi. Mấy chuyện thế này, Viêm tuyệt đối không thể xem thường!

Nhưng…

– Lại nghĩ bậy cái quái gì vậy?

Mộc Ma chợt nói, khiến Viêm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ quá ư hỗn độn kia. Cu Thiên chồm dậy, nhìn theo, và nó thấy được sự bối rối hiện rõ trên gương mặt Viêm. Nhỏ đang rối trí không phải vì bị đọc suy nghĩ, cái này nó quen rồi, mà vì chính những điều nó đang nghĩ cơ! Thế giới này làm gì biết phim kiếm hiệp, biết Kim Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ,… là ai đâu mà hiểu chứ? Nhưng dựa vào biểu cảm trên mặt Mộc Ma, cái kiểu lấy tay bụm miệng, hai má phồng to thì nó dám cá một ăn ngàn là con bạn đầu sừng đang nhịn cười hết sức rồi! Thiệt không chịu được mà! Cái thể loại người gì mà lôi suy nghĩ trong đầu người khác ra làm trò cười? Ừ thì Mộc Ma không phải người, người gì mà mọc sừng được chư, trứ khi bị người ta cắm lên, nhưng như vậy vẫn không thể chấp nhận được!

– Nghĩ quá lên nữa rồi! – Mộc Ma bảo – Thôi ngồi xuống nói chuyện đi cho dễ!
– Được đấy.

Cô Dung khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng, cả bốn người cùng ngồi xuống ghế. Thực ra chỉ ba thôi, vì ngay khi Viêm đặt mông xuống thì cu Thiên đã bò sang ngồi vào lòng nhỏ rồi. Thằng bé không nói gì, chỉ dùng cặp mắt “thiên thần” kia mà nhìn trối nhìn trân vào cô chị, như kiểu “Chị không cho bé ngồi là bé cắn đứt động mạch!” vậy. Quá ớn thằng cu con này, và vẫn còn ớn lạnh cái màn xả tử khí vô tội vạ của nó, Viêm đành phải cho bé ngồi chung. Tới bây giờ, cô bé mới thấy cu cậu cũng không nặng lắm, ít ra là đỡ hơn khi phải ẵm trên tay.

Một Ma bắt đầu giơi thiệu. Đại tá Dung trước đây là sĩ quan bên đơn vị Phòng không, được cố Tổng lãnh bố trí về đây để điều khiển các khẩu đội ba trăm lẻ năm ly ngoài tường thành. Tuy nhiên, cô và Tham mưu trưởng đã gặp nhau và nhanh chóng rơi vào tình yêu say đắm…

Cốp!

– Ui da! – Mộc Ma ôm đầu đầy đau đớn – Mắc gì dánh con?
– Thêm mắm dặm muối. – Vị Đại tá gồng tay trái lên, lạnh lùng trả lời – Láo nháo là cho về mếu máo!
– Ư…

Mộc Ma bị tước quyền kể chuyện. Tới lượt Đại tá Dung, cô kể nghe có vẻ đàng hoàng hơn. Hai vợ chồng cô khi ấy gặp nhau khi Tham mưu trưởng, lúc ấy mới lên Thiếu tá còn cô là Thượng úy, gặp nhau sau khi ông ta đi du học bên Novgoroussiya về. Hai người bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn, chủ yếu là ngoài giờ hành chính, và nhiều khi còn đi ăn trưa cùng nhau. Dần dà, cả điện đồn rầm rộ lên, nhưng trước đó chính chàng sĩ quan Không quân điển trai, da rám nắng với cơ bắp cuồn cuộn đã thông báo cho gia đình về việc mình có người yêu. Không ai phản đối cả, vì việc người Giao với người Việt kết hôn không phải điều gì lạ thường nữa. Tới cả Hoàng tộc, tổ tiên họ Phạm, cũng kết hôn với người Giao cơ mà?

Ba năm sau, hai người lấy nhau. Được chừng hơn nửa năm thì Hồng Ma tự nhiên về, đem theo Mộc Ma lúc này còn đỏ hỏn, quấn trong chiếc chăn bông và nhờ nuôi giùm. Vừa hay khi ấy cô cũng đã có thai hơn năm tháng, nên cũng vui vẻ nhận lời. Khi nhận con bé, cô mới biết nó bị sinh thiếu tháng, và do vài tác dụng phụ của việc dùng ma pháp khi sinh đã khiến Mộc Ma mù mắt trái bẩm sinh. Các tuyến lệ không hoạt động, võng mạc hỏng hoàn toàn, đục thủy tinh thể,… khiến nó chỉ còn có thể nhìn đời bằng một con mắt. Chiếc băng bịt mắt đã được dùng để che con mắt hỏng lại, tránh không để nó nhiễm trùng, và trên chính cái băng cũng đã có ma pháp khử trùng rồi.

Về sau, Mộc Ma càng lớn càng bộc lộ thiên phú về ma pháp thực vật. Khả năng này tương đồng với một đại sư sống cách đó khoảng một thế kỷ, pháp hiệu Bồ Đề Thần, nên cô mới đặt cho Mộc Ma cái biệt danh “Độc Cô Thần”, vì không chỉ tương đồng thuộc tính mà đến cả ngoại hình cũng giống. Người ta mô tả pháp sư Bồ Đề Thần là một cô gái nhỏ con, chột mắt trái và dùng mộc thuật rất mạnh, trong khi Mộc Ma cũng giống vậy. Chính cố Tổng lãnh khi còn sống cũng bảo nhìn Mộc Ma mà ông lại nhớ tới con “cửu vạn” cũ ấy, người từng cùng quân U Minh tung hoành dọc ngang vùng biển phía Nam thời ông còn trai trẻ. Ngoài ra, do cô là kiểu “thương cho roi cho vọt” nên bị con bé ghét, lâu dần nó gọi cô là “giang hồ đất cảng” luôn, còn cô thì vẫn gọi nó là Độc Cô Thần.

– Chuyện là vậy đấy! – Cô nhún vai – Chơi với con bé này thì con phải coi chừng đầu mình bị nó soi trộm lúc nào không hay đâu!
– Dạ, con biết rồi ạ! – Viêm tươi cười đáp – “Bạn” Mộc Ma có gì muốn nói không?
– Dạ… dạ không ạ…

Mộc Ma hoàn toàn sợ hãi, teo rúm lại. Nhưng trong lòng nó lại nghĩ khác. “Lại một con cáo mượn oai hùm nữa…!”

Sau một hồi hàn huyên, họ cuối cùng cũng vào chủ đề chính. Phòng quản lý này đã từng là nơi uống trà cùa cố Tổng lãnh, ông nội Giao Long, nên nội thất sang trọng cũng là bình thường. Lấy trong túi áo trước ngực ra tấm tẻ kim loại to, cô Dung cầm tay Viêm, giơ ngay lên trên. Đoan, cô giữ tay nhỏ bằng cả hai tay mình, lầm rầm đọc thần chú. Một vòng ma pháp lớn hiện lên, nhưng khác với Mộc Ma, thứ này mát mẻ vô cùng, khiến Viêm cảm thấy như mình đang ở giữa hồ bơi ngày hè vậy. Nước dâng lên, mà thực ra không có nước nào, bao phủ dần lấy cơ thể con bé. Tới khi Viêm cảm thấy mình hoàn toàn đắm chìm trong đó, nó mới giật bắn mình.

Và… thứ đó lại tới.

Ngọn lửa đen!

Cuồng bạo, mãnh liệt, Huyền Viêm bên trong đã tiến hóa đến không ngờ! Ban đầu khi Mộc Ma kiểm tra, nó chỉ là khối lửa đen ngòm cháy theo tự nhiên, nhưng tới giờ, cả cô Dung, Mộc Ma và hai người Gốp đang làm việc cũng nhận thấy điều bất thường. Một con rắn lớn, đúng hơn là rắn đầu rồng, hiện ra từ cơ thể Viêm, quấn nhiều vòng quanh người con bé. Trông nó như thể đang cố đánh tan ma pháp của mợ Viêm, nhưng một mình thì hoàn toàn vô tác dụng. Dẫu vậy, tuy hình thù hiện ra là con rắn nhỏ, trong tâm cô, đó lại là cả một con đại mãng xà dài hàng ngàn thước, quấn to lù lù thành đống to như quả đồi, toàn thân bốc lên thứ lửa đen kịt đầy ma quái. Nó không tấn công mà chỉ gào thét điên cuồng, giống như bị cái gì phong ấn lại, muốn vùng ra mà không xong.

Tuy nhiên, chỉ có cu Thiên là không bị gì cả. Thằng nhỏ ngồi im re trong lòng Viêm, và xem ra con rắn đen không hề đả động gì bé nó cả. Nhận thấy sự kỳ lạ đó, Mộc Ma bỗng chột dạ: Huyền Viêm vốn là thứ lửa ma biết sinh linh tính, có khi nào nó thấy thằng bé không đe dọa mình nên mặc kệ không?

– Phù…

Buông tay khỏi Viêm, cô Dung thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí tới lúc này cô mới thấy mồ hôi tuôn ra ướt đẫm hết cả người mình! Nhìn Viêm đầy vẻ e ngại và cả thương cảm, cô bảo:

– Đây là lần thứ ba trong đời mộ thấy Huyền Viêm có trí khôn. Hai lần trước là Hồng Ma và Giao… Tổng lãnh, còn lần này là con! Tuy lửa bên trong con chưa tiến hóa hoàn toàn, vẫn còn là con vật nhưng nếu nó hoàn toàn có linh tính rồi, nhất định sẽ cắn lại! Con… mợ nói thiệt, con nên bảo hai người đó, hoặc phong ấn hẳn thứ ác nghiệt này, hoặc dạy con cách thuần hóa nó! Hiểu chứ Viêm? Con phải làm vậy, trước khi nó trở thành…
– Cô! – Mộc Ma can ngay – Có ổn không khi nói ra?
– Trước sau gì Viêm cũng phải biết thôi! – Cô lắc đầu – Nghe này Viêm, con phải làm mọi cách để trị được ngọn lửa bên trong con, trước khi nó có trí tuệ hoàn toàn! Lúc đó, nó sẽ giống như ngọn lửa của Hồng Ma vậy, thậm chí có thể hủy diệt cả sự bất tử, nhưng cũng giúp con sống mãi mãi… Mãi mãi, trong hình dáng ngọn lửa bay! Lúc đó, nó gọi là…

Dừng một chốc, cô bảo:

– Mợ đã có đủ thông tin của con rồi, thực ra Tổng lãnh cấp hết cả. Mợ chỉ muốn tự mình xác nhận Huyền Viêm trong con tới đâu rồi thôi! Giờ mợ đi làm tẻ đây, chừng hai, ba tiếng nữa mấy con lại lấy nha?
– Dạ! – Viêm gật đầu.
– Độc Cô Thần, con quản.
– Rõ! Quyết thắng!
– Quyết tắng.

Đến cả lúc rời đi, họ cũng không quên câu chào quen thuộc. Cô Dung lui vào buồng trong, nhưng tụi nhỏ vẫn ngồi đó, phần vì nơi đây vốn là đất tư nhân, phần vì chẳng ai khác lui tới cả. Bộ bàn ghế này cũng chỉ dành để tiếp các nhân vật quan trọng thôi, mà tụi này lại thuộc số đó nữa chứ!

Tiếp tục câu chuyện dang dở, Viêm muốn biết thêm về thứ bên trong mình. Khều tay Mộc Ma, nhỏ hỏi ngay:

– Nếu lửa… Huyền Viêm bên trong tớ phát triển tới mức có trí khôn hoàn chỉnh, tớ sẽ thế nào?
– Chà, để coi… – Mộc Ma chợt trầm ngâm – Tớ cũng không biết, vì đó giờ số người có nó chỉ đếm trên đầu ngón tay! Nhưng tớ chắc chắn một điều, người nào làm chủ được nó có thể thao túng được cả sinh mệnh! Cho nên thuyền trưởng mới thành “Thi Hoàng” đó! Sức mạnh đó quá lớn, tới nỗi mẹ tớ giờ chỉ cần tự chặt một tay, quăng nó vô lò đốt rồi đi đâu chơi cũng dư sức cung cấp năng lượng cho cả con tàu! Có nó, cậu giống như là nguồn năng lượng bất tận sống vậy đó! Nhưng lỡ nó phát triển trước khi cậu làm chủ được, thì cậu sẽ chỉ còn là cục lửa không bao giờ tắt thôi!
– Hả? – Viêm tròn mắt kinh hãi – Vậy nếu nó phát triển sau khi tớ thao túng được thì sao?
– Cái này… Tớ nói một lần thôi nhé!

Giọng Mộc Ma trở nên nghiêm trọng lạ thường. Chưa bao giờ Viêm thấy bạn như vậy cả. Nhìn xung quanh, nhỏ chột đảm bảo không ai nghe lén rồi cúi đầu Viêm xuống, thậm chí dùng cả phép truyền thanh cá nhân để cảm bảo cu Thiên không nghe được. Xong, nhỏ mới nói:

– Cậu sẽ trở thành một con quỷ lửa… trở thành thứ giống như mẹ tớ, một sinh vật bất tử quái đản với đủ thứ quyền năng…

Hít một hơi thật sâu, Mộc Ma bảo:

– Viêm Ma!