Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 21




– Tới rồi!



Nhìn đồng hồ, Hồng Ma mỉm cười. Đã mười giờ sáng. Cùng lúc Viêm và Mộc Ma còn đang dạo chơi trong sân điện, Giao Long, Hồng Ma và đám lâu la trên phòng lái đã chuẩn bị tiếp đón khách quý. Thuyền phó, lái tàu và chỉ huy hỏa lực ở lại kiểm soát, trong khi Giao Long lấy trong tay áo ra con quạ đen ba mắt, ba chân. Vỗ vỗ mấy cái, con quạ đen trũi lập tức trở thành một thuyền trưởng tí hon, nhìn y hệt Giao Long nhưng lại chỉ cao chừng một phần tám. Để cái bản sao ngồi ngay ngắn rồi, hai người mới rời đi. Họ xuống phòng họp hạm đội bên dưới, nơi được coi là “bộ chỉ huy di động” của Không Hạm đội 6, và cũng là nơi họp bàn chiến lược mỗi khi tập trận hay có việc cần huy động Không quân.



Cửa đã đóng. Bây giờ chỉ còn Oa Lân, Hương Hương và Masami ở đây. Bản sao của Giao Long hầu như không làm gì cả: Nó chỉ ngồi đó cho có. Mà cũng không sao. Ban nãy, Oa Lân đã hộc tốc phóng về tàu từ tận thành phố Chân Lạp, thủ phủ vùng Nam Vang, cách đây hàng mấy trăm cây đường chim bay, chỉ trong chừng mười phút để kịp thay đồ và chuẩn bị tiếp khách quý. Không còn vẻ mặt xanh xao, ủ rũ như con gà rù nữa, bây giờ trông cô tươi tỉnh hẳn lên, mặt mày sáng sủa dù nước da xanh đặc trưng vẫn còn đó. Con mắt trái màu huyết dụ sáng rỡ, trông còn có chút… tăng động, nên lúc mới về, ai cũng tưởng cô nốc vài trăm lít cà phê vào bụng rồi.



Và như thể muốn thay đổi luôn hình tượng thường ngày, Oa Lân hôm nay bỏ luôn cái áo bành tô của quân đổ bộ trong phòng, mà khoác lên vai chiếc áo xanh đen cầu vai vàng đặc trưng của Không quân. Cô vẫn cài khuy che kín bộ quân phục bên trong, nhưng trên cổ tay áo có các vòng quân hàm. Đại tá, ba vòng vàng nhỏ cùng một vòng lượn sóng, với vòng lượn sóng ấy nằm gần khuỷu tay nhất. Ngoài ra, cầu vai cô cũng khác, với màu bạc và bốn ngôi sao năm cánh dập nổi.



Mà không chỉ cô, hai người kia cũng thay đồ theo. Hương Hương dẹp cái áo choàng pháp sư đi mà trùm lên cùng loại áo bành tô với Oa Lân, chỉ khác là các vòng vàng thuộc cấp Thiếu tá, với chỉ một vòng lớn và một vòng nhỏ, mà vòng nhỏ nằm sát cổ tay hơn. Cầu vai cô cũng bằng bạc, nhưng chỉ độc một sao. Dù sao, đôi mắt xám tro ấy vẫn ánh lên vẻ vui tươi, vì đây là lần đầu cô có dịp mặc quân phục với cầu vai Thiếu tá.



Trước khi Viêm tới chỉ một ngày, cô vẫn còn là Đại úy, và chỉ được thăng cấp trước đó khoảng ba tiếng đồng hồ. Lúc thuyền trưởng đưa con bé lên tàu, Hương Hương cũng có mặt, nhưng do phải tập trung lái nên cô không qua xem được, lại thêm hai bà khổng lồ kia che mất nên chẳng thể khè ai. Thôi, lên lon là mừng rồi, nhất là với đám quân nhân chuyên nghiệp như cô. Sắp tới giới hạn, nhưng miễn còn phục vụ trên tàu thì vẫn có lương ăn dài dài, và còn được đi chu du nữa chứ!



Đứng cạnh Hương Hương, Masami cứ xoay qua xoay lại, ngắm nghía bộ quân phục đủ kiểu. Lần cuối cô ăn mặc cho đàng hoàng là khoảng hai năm trước, khi khoác lên mình bộ quân phục Lục quân Yamato lần cuối. Mọi chuyện cứ như trò đùa, khi một sĩ quan pháo binh mặt đất lại được Giao Long chọn cho việc chỉ huy hỏa lực chiến hạm. Khi nhập quốc tịch bên này, cô đã bị gọi ngay tới trụ sở Không quân U Minh, và được thuyền trưởng chỉ định ngay vào ghế này. Khi đó Masami sốc lắm, khi bị điều công tác quá đột ngột. Nhưng giờ thì quen rồi, vì làm trên Hồng Ma không khác gí ngồi chơi xơi nước cả. Lâu lâu bắn thử vài phát coi pháo còn tốt không, và cái lần chơi ngu dùng chính mình chặn đạn ấy…



Hôm nay, Masami biến thành dạng người hoàn chỉnh. Cô giấu hoàn toàn đuôi và vảy đi, tay chân trở nên y hệt người thường, duy chỉ có đôi mắt hai màu vẫn cứ giữ nguyên đó. Masami mặc quân phục tiêu chuẩn, với áo sơ mi bên trong, phía ngoài là chiếc áo Hải quân cài hai hàng khuy bên mép trái. Giống hai người kia, đồng chí tóc xù này cũng mặc bành tô xanh đen, xẻ vạt đằng sau với hai dãy cúc áo vàng óng đằng trước. Cô đi đôi bốt da đặc chế cho Không quân, ôm sát tới đầu gối và bó chặt chân để ép máu chảy lên đầu, như Hương Hương, chứ không dùng loại giày truyền thống của lính biển.



Có lẽ vì người sống và người chết khác nhau, nên hai chị ấy mới chọn loại tiêu chuẩn chứ không làm màu như Đại tá “đáng kính” kia chăng? Cũng không giống Oa Lân, hai người đều mặc áo khoác không gài khuy, để bộ ngực vĩ đại lồ lộ ra như khiêu khích cấp trên. Quân phục được đo may cho từng người, nhất là với nhân sự của Hồng Ma, nên chúng vừa kín đáo, nghiêm trang, vừa ôm sát cơ thể họ.



Huơ tay vài cái cho quen, Masami mở lời trước tiên:



– Quân phục nước mình thoải mái nhỉ? Mặc thoáng hơn bên tớ nhiều!



Hương Hương gật đầu. Đoạn, cô bảo ngay:



– Ừ, quân phục mình may phù hợp với xứ nhiệt đới mà! Phải không sếp?

– Hả? À… Ờ…



Bị hỏi bất ngờ, Oa Lân giật mình trả lời. Nãy giờ trong khi hai con cấp dưới xoay qua xoay lại coi áo khoác thì cô vẫn đang cầm gương, lược trong tay mà chải lại mái tóc lượn sóng trông không khác gì mớ rong biển trên đầu mình. Trên tàu, đại đa số con gái đều có tóc thẳng. Không tính mấy đơn vị điều hành xe bay cắt tóc chỉ ngang vai để tiện đội mũ bảo hộ, thì những người kia thường để tóc dài ít nhất là ngang lưng. Hai chỉ huy cũng để tóc dài, dài chấm đất luôn, nhưng họ lại giữ nó thẳng băng và mượt mà y như nhung lụa, như vải lanh cao cấp ở tận nửa kia tinh cầu. Masami thì không nói, vì đầu xù là đặc trưng của người Jira rồi. Tóc họ cứng như vuốt keo vậy, nên Oa Lân cũng không đả động gì tới. Muốn chải cái mái tóc ấy chắc phải nhúng nước sôi cho mềm oặt ra quá!



Nhưng còn mình, Oa Lân lại cố hết sức mà chải cho thẳng tóc ra. Thực sự, cô biết chuyện này vô ích lắm, vì tóc mình đã uốn thế từ hồi còn sống rồi, và chính chủ nhân cũng không có cách nào làm tóc thẳng ra được cả. Chuyện này, theo Hồng Ma, thuộc về di truyền chứ không chỉ là tạo mẫu tóc đơn thuần nữa. Cũng như Masami với cái đầu bù xù như mớ gai nhím, tóc Oa Lân thế này là do chủng loại. Loài kỳ lân ngọc lục bảo vốn nổi tiếng vì lớp bờm dày lượn sóng, và khi chuyển thành dạng người, cái đống ấy trở thành tóc. Nên có cố kiểu gì cũng đành thua, không tài nào kéo duỗi được tóc ra cho thẳng như người ta được. Bất lực, cô bỏ luôn gương với lược vào túi áo lính, bên dưới cái áo bành tô. Cũng may cô cài khuy mép trái, tức vạt trái đè lên vạt phải, nên cái tay thuận mới đưa vào trong được. Xong, Oa Lân thở dài thườn thượt, bảo:



– Thua!

– Đành vậy thôi chứ sao giờ! – Hương Hương nhún vai, nhìn rõ khiêu khích – Chấp nhận đi Đại tá, tóc chị tới kiếp sau cũng chả thẳng ra nổi đâu, ố hố hố hố!

– Ờ!



Oa Lân trề môi, nheo nheo mắt nhìn Hương Hương. Trông cô như vậy rõ ràng bắt chước điệu bộ Giao Long, người cả tàu đều sợ, nhưng hàng nhái không bao giờ sánh ngang đồ xịn được cả. Cặp mắt màu máu tươi đó không đáng sợ bằng đôi nhãn cầu đen tuyền với sáu vòng tròn đồng tâm kia, còn mặt cô cũng không đủ độ lạnh. Nhìn Oa Lân làm trò như vậy, Hương Hương chỉ thở dài đầy thương hại, còn Masami quay đi chỗ khác, ngẩng đầu nhìn trời mà cười thầm. Họ thực sự mạnh hơn Oa Lân nên không tội gì phải sợ mấy trò cáo mượn oai hùm phiên bản lỗi ấy, mà thậm chí nếu không phải vì cô thi quỷ đó là cấp trên thì chắc đã ăn cả tá trò chọc ghẹo rồi. Như bây giờ chẳng hạn.



– E hèm. Tụi bây coi vui quá ha?

– Oái! – Oa Lân giật mình hét lên.

– Thuyền trưởng? – Hương Hương chợt sợ tím mặt, mồ hôi ướt đẫm trán.

– A… Chết con. – Masami bình tĩnh nhất, thè lưỡi ra, nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ… cắt lương!



Ngồi trên ghế thuyền trưởng, Giao Long bản sao đanh mặt lại, hướng ánh mắt lãnh đạm, vô cảm, lạnh lẽo như Địa ngục băng về phía ban đứa kia. Nó thở dài, đoạn bẻ khớp tay răng rắc. Ba cô gái lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh cóng, rồi từ từ, cảm giác ấy len lỏi vào trong, luồn qua lớp vải dày mà phà vào da vào thịt. Chúng nó nổi da gà, lạnh muốn co rúm lại nhưng không thể. Giao Long đang tỏa tử khí! Chỉ là trò bình thường như cân đường hộp sữa của lũ xác sống có trí khôn, nhưng tử khí của một “Thi Hoàng” lại ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Lạnh! Sợ! Đe dọa! Họ cảm nhận rất rõ, lưỡi hái Thần Chết đã kề ngay cổ rồi. Tới cả linh hồn cũng muốn đóng băng, cơ thể cứng đờ ra, thậm chí tới thở mạnh cũng không thể.



Chỉ trong phút chốc, cả phòng lái tràn ngập trong làn sương tím tái kì dị. Là tử khí, tử khí của thuyền trưởng! Những xác sống cấp cao, kể cả ma cà rồng phương Tây, đều có khả năng thực thể hóa tử khí của mình. Nó không còn là cảm giác rờn rợn khi đi qua nghĩa trang lúc nửa đêm nữa, mà thực sự là lớp sương dày giăng kín hết cả.



Cũng là thi quỷ, Oa Lân biết vậy là sao. Khi xả tử khí nhiều tới vậy, thì tức là đối tượng đang giận hoặc chuẩn bị tấn công. Hương Hương cũng biết, do từng điều khiển hàng ngàn xác chết, nên cô chỉ dám liếc qua nhìn Oa Lân rồi khẽ nuốt nước bọt. Dù da đã tái xanh, Oa Lân giờ sợ đến nỗi mặt không còn nổi màu nữa. Uy lực của tử khí càng lớn thì chủ nhân càng mạnh, và có thể khiến cả linh hồn lạnh buốt thì nó đã vượt qua những quy tắc thông thường rồi. Hai cô lầm rầm cầu kinh, và tuy thường ngày như chó với mèo, mấy khi Giao Long nổi giận thì họ sẵn sàng cùng nhau tụng kinh… cầu siêu cho mình!



Trong khi đó, Masami vẫn trụ được trước uy áp kinh hồn của Giao Long, dù cả người cô cũng đang run bần bật rồi. Nhưng là một Jira, chủng yêu quái rồng cổ đại đã tồn tại từ rất lâu, Masami có ưu thế sức mạnh và chủng loài vượt trội so với thuyền trưởng. Kể cả “Thi Hoàng” thì cũng chỉ được xem là ngang cơ rồng biển, loài đứng gần bét bảng trong các yêu quái họ rồng, trong khi Jira lại thuộc nhóm nửa trên của những yêu ma mạnh nhất.



Chêch lệch thực lực là không bàn cãi, nên nãy giờ cô nàng mới có thể dùng yêu khí của mình để chống lại khí tức tử vong từ Giao Long. Nhưng ngay cả cô cũng không ngờ rằng chỉ bản sao thôi mà Giao Long đã mạnh đến vậy, vì đối với chủng xác sống cao cấp thế này, các bản sao chỉ có được tối đa là một phần trăm uy lực chủ thể. Vậy mà Masami cũng phải miễn cưỡng lắm mới không chết đứng như hai người kia. Cái uy lực quỷ dị gì thế này?



– Hừ… Hừ… Hừ…!



Đạp mạnh chân xuống sàn, Masami cố gồng lên, chống lại khí lực của Giao Long. Oa Lân và Hương Hương sợ quá chết đứng luôn rồi. “Lũ ngốc!”, Masami mắng thầm, “Biết thuyền trưởng ở đây còn nhây! Giờ bay màu đôi luôn!”. Cả người cô rồng đất bọc trong luồng khí màu tím, cuồn cuộn lên như lửa cháy, nhưng lại xoáy mạnh tựa gió lốc. Mắt phải Masami chuyển màu, trở lên đỏ rực với con ngươi đen mỏng dính giống mắt rắn, trong khi mắt trái vẫn giữ nguyên sắc hổ phách, nhưng lại nổi đầy gân đỏ lên. Cô bắt đầu giải phóng yêu khí trong mình, tạo thành luồng gió cực mạnh chống lại tử khí từ Giao Long.



– Đủ chưa thuyền trưởng? Tụi nó bay màu rồi đó?



Masami chợt nói, ánh mắt sáng rỡ lên như thể hiểu ra điều gì đó. Dù người vẫn run cầm cập, cô ít ra còn giữ được tỉnh táo, không như hai cái tượng trời trồng kia. Nhìn Giao Long trên ghế, Masami chớp mắt vài cái, rồi bắt đầu thu khí vào. Lớp sương cũng tan dần, và nếu không nhờ Hồng Ma đã đồng nhất với con tàu thì nãy giờ nơi này đã bị phá tan hoang rồi. Yêu khí cuồng bạo tới nỗi chính Jira kiêu ngạo còn phải run sợ ba bốn phần, giờ Masami đã nhớ rồi. Cũng hai, ba tháng gì đó từ lần cuối thuyền trưởng dọa chúng nó hồn lạc phách bay, nên hai con kia lờn thuốc. Chúng nó bình thường sợ Hồng Ma hơn mà quên rằng tới chính sếp cũng còn phải… đội vợ lên đầu! Sếp Hồng Ma giận đã sợ, vợ sếp nổi trận lôi đình thì chết chắc.



Mà bọn nó chết đứng thiệt. Cả hai con đơ ra như tượng đồng chưng giữa sân vườn, mà nếu không phải vì thấy ngực Hương Hương phập phồng thì Masami đã nghĩ nhỏ thiếu tá đó cũng thăng theo bà đầu rong biển kia rồi. Chờ sương tan, và cũng chờ họ hoàn hồn, Masami mới đánh bạo, bước lên trước hỏi:



– Chị hù ác nhỉ?

– Ác gì đâu. – Giao Long nhỏ cười khẩy – Thấy mấy đứa thiếu nghiêm túc quá nên nhắc phát thôi.

– Chúng nó bay màu rồi kìa. Giờ sao?



Nói đoạn, Masami liếc khẽ qua bên hai bức tượng thiếu nữ đang đứng im phăng phắc ấy. Quả thật, Hương Hương sợ và lạnh tới nỗi mặt không còn giọt máu, trong khi Oa Lân cũng trắng bệch cái mặt ra dù bình thường nó đã trông như xác chết mấy ngày chưa chôn rồi. Chỉ còn chị rồng tỉnh táo, nên phải đi đánh thức từng đứa một. Mà cũng hay, khi hai người họ dù bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn “hiên ngang” đứng thẳng giữa cầu chỉ huy, dù cái mặt, với tất cả mọi bó cơ, đường nét, cả đôi mắt và cái mồm mở to đầy sợ hãi đã quá dư để nói lên cơn hoảng loạn tột độ kia rồi. Quả nhiên là thi quỷ, Masami ngẫm nghĩ, cùng loài và thi vu có thể nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên. Masami không đóng băng như họ vì cô thuộc loài mạnh hơn, và cũng vì khắc chế nhau nữa.



Thở dài, Giao Long lại ngả người xuống ghế. Do chỉ là bản sao bé xíu, người phụ nữ ngày thường cao hơn hai thước sáu dễ dàng nằm gọn trong lòng ghế. Kê chiếc mũ vải làm gối, đặt tay lên bụng, có vẻ cô sắp ngủ. Nhưng không, Giao Long chỉ lim dim mắt. Thuyền trưởng vẫn nhìn ra ngoài, qua những tấm kính chói lóa ánh Mặt trời, trông về phương Nam xa xôi. Hai con ngốc kia vừa tỉnh đã tới quỳ sụp xuống trước mặt mình xin lỗi, nên Giao Long cũng bỏ qua. Cô ta không muốn tốn công trừng phạt tụi nó, vì chân thân đang ở dưới kia chờ khách quý rồi. Vả lại, lát nữa sẽ còn nhiều trò để đì cặp đôi Hoa – Việt này hơn. Chút nữa… chút nữa tính vậy… Oáp…



Và trong lúc ba người không để ý, Giao Long nhỏ đã trông thấy gì đó. Một thứ, không, rất nhiều “thứ” đang tiến đến đây với tốc độ vào khoảng ba mươi lý trên giờ. Nó mỉm cười, chỉ vừa ngay lúc Masami quay lại nhìn, và cô sẽ không bao giờ có thể quên được khung cảnh đó. Lần đầu tiên sau từng ấy thời gian trên tàu, cô được chứng kiến từ buồng lái cảnh tượng sẽ khiến Không quân Yamato mổ bụng vì xấu hổ. Cô nghĩ thầm, thật tiếc khi tụi nhỏ không được chứng kiến. Nghe nói đã sáu năm rồi từ lần cuối U Minh hội quân đi tập trận tại điện Cây Quế. Viêm lại mới tới, cô bé bỏ lỡ lần này thì quả thực đáng tiếc quá. Nhưng bây giờ, Masami phải lo nhìn cho mãn nhãn đã!



Từ tầng chi lưu, hàng chục chiến hạm khổng lồ giảm dần độ cao, từ từ tiếp cận cảng Thiên Cẩm. Quân ta cũng bay lên tự nãy giờ, nhưng đến tận lúc này Masami mới để ý, thì đã thấy trên trời có hơn trăm tàu rồi. Nhóm quân vừa xuất hiện ước chừng khoảng tám, chín mươi chiến hạm, dẫn đầu bởi ba tàu chiến lớn. Hai thiết giáp hạm và một tuần dương hạng nặng, cô chắc mẩm. Toàn bộ chúng đều trông rất hoành tráng với thân tàu to dài, các tháp pháo chính hai nòng độc lập nằm dưới đáy, cùng với cột buồm dưới và các trục quạt to khiến ai trông thấy cũng tưởng chúng đang bay lật ngược. Nhưng không, tàu bay là thế, luôn có vũ trang cả trên lẫn dưới vì chiến trường của họ rộng hơn đại dương hay mặt đất nhiều. Bầu trời là thế giới mở và phức tạp vô cùng, nên hỏa lực và giáp phải luôn được đảm bảo.



Ruỳnh…! Ruỳnh…!



Ruỳnh…! Ruỳnh…! Ruỳnh…!



Ruỳnh…! Ruỳnh…! Ruỳnh…! Ruỳnh…!



Tiếng động cơ vang vọng khắp cả vùng trời, mỗi lúc một gần hơn. Từ dưới đất, các công nhân hoàn toàn nghe rõ thứ âm thanh rền hơn cả sấm gầm ấy. Thi quỷ, người lùn, Gốp và cả con người đều nhanh chóng đeo tai nghe vào: Âm thanh ấy có thể khiến họ điếc nhẹ, và nếu nghe lâu thì mất luôn thính lực, kể cả những chủng loài như xác sống cũng không ngoại lệ.



“Động cơ cánh quạt đồng trực”, thứ tạo lực đẩy cho chiến hạm, là những ác quỷ rống lớn hơn cả rồng. Với thiết kế đặc biệt cho phép quay nhiều cặp quạt đồng trục cùng lúc, chúng tạo lực đẩy cực lớn cho tàu, triệt tiêu lực xoắn mà các quạt tác động ngược lên tàu, và tăng cường hiệu suất đẩy, từ đó tăng cao tốc độ di chuyển mà vẫn đảm bảo nhiên liệu tiêu thụ vừa phải. Đó là điều kỹ sư nào cũng thuộc nằm lòng, và thuộc cả nhược điểm nữa. Cái máy ấy ồn kinh khủng, và nếu tần số thích hợp, có thể dùng làm vũ khí sóng âm tầm gần luôn!



– Hoành tráng nhỉ, Hồng Ma?

– Ừ, công nhận! khì khì, cứ nghĩ tới cái mặt Masami, Yukihime và mấy tên Yamato bảo thủ khi thấy đại quân của ta đi!



Đứng trên nóc tháp pháo chính thứ hai, gần ngay sát cột buồm, Giao Long và Hồng Ma nắm tay nhau đứng nhìn hạm đội kia hạ cánh. Họ xem ra hầu như không ảnh hưởng bởi tiếng ồn, hoặc cũng có lẽ vì Giao Long đã cài chặt quai nón, thứ che được tai cô, còn Hồng Ma thì nút chặt tai bằng bông gòn! Đa số chúng là khu trực lớp Xích Quỷ, nhưng vẫn có những con tàu khác. Khá nhiều chiến hạm, trông na ná khu trục nhưng to và mũi ngắn hơn, xuất hiện từ vùng chi lưu. Trên thân vẫn còn đầy các gợn mây bám theo, chắc hẳn vừa đi xuyên đám mây tích điện nào đó rồi.



Nhìn chung, các tàu thuộc nhóm mới tới hoành tráng hơn Xích Quỷ, không có cánh và mũi dùi đằng trước khá to và tù, nhưng trông mạnh mẽ hơn hẳn. Cặp cánh dài nằm phía đuôi tàu đảm bảo khả năng cơ động cao, với bốn trục quạt sáu cặp tạo lực đẩy tiến tới. Giống như các tàu chiến khác của U Minh, và cả Đế quốc Liên hiệp nữa, chúng đều dùng tháp pháo hai nòng, cả chính và phụ. Các tháp pháo chính được đặt trên trục thẳng thân tàu, trong khi pháo phụ và phòng không bố trí đối xứng hai bên.



Trên cột buồm tàu, những thanh xà ngang vẫn nhô ra hai bên mạn như thường. Thiết kế ấy đối với dreadnought hoàn toàn bình thường, nhưng gần như không bao giờ tìm được ở zeppelin. Chúng vốn là các cột buồm từ kỷ nguyên tàu buồm, công dụng thì ngay đến đứa con nít cũng biết. Nhưng theo thời gian, cùng với sự phát triển của công nghệ đóng tàu và nhất là sự bắt đầu Kỷ nguyên Hơi nước mà tàu chiến căng buồm dần trôi vào dĩ vãng. Giờ tàu buồm đa số thành gỗ vụn hay bảo tàng cả rồi.



Thứ “di tích” rõ ràng nhất còn sót lại là cột buồm cao, đặt sau tháp chỉ huy, hay như Hồng Ma, chồng luôn tháp chỉ huy vào phần dưới nó để tận dụng không gian. Cột cao bây giờ dùng để bắt sóng vô tuyến và điện tín từ tàu khác, trong khi xà néo buồm ngày nào giờ mang theo loa AL hỗ trợ định vị. Và nếu Giao Long chịu làm tới cùng thì sớm thôi, cả nước sẽ thay loa bằng radar tiện dụng hơn nhiều.



– Tuyệt vời. – Giao Long chép miệng, ánh mắt rõ ràng nhìn chằm chằm vào hạm đội – Chiến hạm… tuyệt vời…!

– Công nhận.



Vừa nói, Hồng Ma vừa mỉm cười, ngoác cái mồm rộng ra tận mang tai. Mắt cô mở to, nhìn trừng trừng vào hạm đội, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hết cả vậy. Mà đó cũng chỉ là cảm giác kích thích riêng thôi, khi Hồng Ma, giờ đã thành con tàu này, có thể cảm nhận sự sung sướng tột bậc khi được đối diện các chiến hạm khác, dù so với cô thì chúng chẳng là gì cả. So “từng chiếc một” thì không là gì, đúng, Hồng Ma nhẩm, nhưng nếu một bầy thì sẽ là vấn đề lớn đấy. Địch yếu hơn mình chút đỉnh không là vấn đề quá to tát nếu so với quân số vượt trội và chiến lược, chiến thuật chính xác. Mà dẫu vậy đi chăng nữa, cô cũng đang sướng rần rần lên đây.



Đã hơn hai thập niên từ lần cuối cùng Hồng Ma khai hỏa về phía chiến hạm địch. Chiến tuyến Siegfried, chiến dịch tấn công hành lang Calais, trận Argönne và những trận đánh khác trên lãnh thổ và không phận Gaullia, cái thời giã pháo bất kể ngày đêm ấy đã trở thành quá khứ, chỉ còn tồn tại trong ký ức của người tham chiến, dân thường xui xẻo và cả những hố đạn còn mãi trên vùng Tây Gaia, những cánh rừng chết vì chất độc hóa học, và cả những bảo tàng chiến tranh, những món đồ còn sót lại. Hồng Ma về quá trễ để có thể tham gia cuộc chiến với Yamato ở gần vùng đảo Sakhalin, hay thậm chí là trên eo biển giữa Hoa Đông với Yamato. Bây giờ cô chỉ có đi bắn chơi chơi thôi, mà mấy năm nay cũng chỉ dùng pháo phụ. Lần này, do bên trên đã thông qua nên “siêu pháo” sắp được khai hỏa chính thức rồi!



Nheo mắt nhìn hạm đội, Giao Long cho tay vào túi áo khoác. Cô mỉm cười, liếc mắt qua Hồng Ma rồi nói đầy kỳ dị:



– Tiếc là con bé không được thấy nhỉ?

– Con bé? À, là nó.



Thoáng bất ngờ, Hồng Ma hơi nhướng lông mày, nhưng lại bình tĩnh ngay. Giao Long nhắc tới Viêm, đứa trẻ mới đưa sang đây. Rõ ràng nó rất hứng thú với chiến hạm bay, nên nếu được trông thấy lực lượng thế này, nó sẽ chết mê ngay. Ngoài ra, tuy không nhiều nhưng đầu óc nó vẫn còn vướng chút “light novel”, vậy nên tốt nhất là lấy đại bác bắn nát mấy bức tường thành xiêu vẹo và hủy diệt đống kiếm thánh rởm đời kia luôn cho rồi. Quả đúng phong cách bạo chúa, Giao Long đã tiêm nhiễm vào cái đầu ngốc nghếch, non nớt ấy những câu chuyện về thế giới kỳ ảo đầy phép màu, chiến binh, rồng và mạo hiểm giả, sau đó thẳng tay đập tan ảo mộng con nhà người ta. Ác ôn đó, nhưng Hồng Ma thích.



Miên man nghĩ quẩn, Hồng Ma chợt nhận ra ánh Mặt trời đột nhiên bị che mất. Tiếng động cơ lúc này còn lớn hơn cả bình thường, tới nỗi kể cả bốn mươi ly bông gòn cường hóa phép cách âm đặc biệt cũng không thể nào ngăn được. Nhưng không chỉ vậy, các loa AL còn thu được tần sóng cực mạnh, phát ra chỉ cách tàu vài trăm mét phía trên. Âm thanh độc nhất, giống như tiếng bạo long điên cuồng gào rú khắp bầu trời xám xịt, hệt như cái thời cô đi sang Gaia thu phục Alicia ấy không thể nào lẫn vào đâu được. Ngẩng đầu nhìn lên, thứ ấy đúng như cô đã nghĩ. Bên cạnh, ngay chính Giao Long cũng đang cười. Không, cô vợ ác ma đang cố nhịn cười, vì đôi vai nó đang giật giật lên, còn gò má lại phồng to ra. Cái điệu bộ này Hồng Ma biết quá rõ rồi: Giao Long chỉ như vậy khi thực sự vui mừng hay thấy gì đó cực kỳ buồn cười thôi. Ở đây, rõ ràng là cái thứ nhất.



Giữa không trung, nó xuất hiện. Hùng vĩ. Kiêu sa. Lộng lẫy. Với đôi cánh lớn dang rộng sang bên cùng tám động cơ đồng trục để cả trên hai cánh, mỗi cái gồm một đôi quạt, cùng hai động cơ chính phía đuôi, nó là một trong ba chiến hạm đặc biệt được chỉ huy trực tiếp bởi quý tộc địa phương trong cuộc tập trận năm nay. Thiết giáp hạm Mahabharata lớp Bimbisara, kỳ hạm của gia tộc Raja đã tới nơi. Với thiết kế thân tàu ưu việt, làm từ Stalinium nguyên chất, lại thêm phần mũi thuôn dài ra trước tạo thành chiếc dùi dâm dài cùng động cơ khỏe đảm bảo cơ động, lớp giáp nghiêng tăng khả năng bảo vệ và đài chỉ huy kiểu cột buồm ba chân cải tiến, đã lắp thêm các bục quan sát mở rộng sang hai bên, nó được mong là sẽ thay thế lớp Định Quốc vốn tỏ ra quá chậm chạp để hoạt động theo học thuyết tác chiến cơ động của Giao Long.



Từ dưới nhìn lên, tất cả những ai không bị khuất tầm mắt đều trông thấy một chiến hạm khổng lồ đen trũi, màu sơn của Không quân Đế quốc Liên hiệp, với lá cờ Không quân hai màu trắng – xanh biển nằm ngang nhau, chính giữa có mỏ neo và quạt hai cánh đỏ tươi đặt chéo. Lớp Bimbisara, theo Hồng Ma nhớ, là loại tàu mới được đưa vào sản xuất cách đây năm, sáu năm gì đó, số lượng hiện tại không quá hai mươi, trong khi lớp Định Quốc lại phát triển từ cuối những năm một ngàn chín trăm mười, cách đây hơn mười năm rồi.



Từng ấy thời gian quá đủ để khiến một con tàu lỗi thời, nhất là trong cái thời đại phát triển như vũ bão này. Mà quả thật, lớp Bimbisara, hay như định danh của Trung ương là “Nam Đảo” để vinh danh việc hai bang hợp tác chế tạo chúng, có hỏa lực vượt trội hơn so với Định Quốc. Mười tháp pháo đôi, sáu trước và bốn sau theo lối “bắn thượng tầng”, tức tháp sau đặt cao hơn tháp trước, pháo tháp trên để ngay trên nóc cái dưới và đối xứng qua thân tàu giúp nó tăng cường được hỏa lực oanh kích, tuy cỡ nòng bị giảm xuống khá nhiều, đến tận chín mươi tám ly so với năm trăm lẻ tám của loại tàu cũ. Nhưng Bimbisara là loại thiết giáp hạm chuyên về đột kích và đánh tốc độ cao, chế tạo theo học thuyết của Giao Long nên hi sinh cỡ nòng để lấy tính chính xác và tốc độ bắn nhanh hơn vẫn được chấp nhận.



– Cũng đâu hi sinh nhiều lắm nhỉ? – Giao Long mỉm cười, nheo mắt nói – Năm trăm lẻ tám ly còn lại bốn trăm mười, tuy người ta nhìn vô sẽ thấy bất lợi nhưng giảm cỡ nòng mà tăng được chính xác, thời gian quay tháp, tính ổn định, độ bọc giáp, không gian bên trong, khả năng xuyên,… thì cũng đáng chứ!

– Nói như cậu thì pháo của tớ vô dụng à? – Hồng Ma bĩu môi.

– Đâu ra thế?



Xua tay mấy cái, Giao Long chớp nhẹ mắt, hướng đôi con ngươi đầy ma mị kia sang chồng mình. Cô bảo, đối với thiết giáp hạm thì cỡ nòng như vậy là hoàn hảo, cân bằng cả hỏa lực và máy móc. Nó không quá cồng kềnh như pháo bốn trăm sáu mươi hay năm trăm lẻ tám ly, lại thích hợp với chiến hạm có thiết kế thuôn dài, cơ động và tập trung bảo vệ “thành trung tâm” hơn là những loại pháo lớn yêu cầu tăng cường bề ngang tháp pháo, dẫn đến tăng chiều ngang tàu và giáp bị kéo dãn ra nhiều. Vả lại, dàn hỏa lực chủ chốt quá to lớn, choáng chỗ cũng sẽ ảnh hưởng tới hỏa lực hai, do pháo phụ bị pháo chính và các khoang bên trong choáng mất chỗ đặt hầm đạn rồi. Như vậy hầm đạn sẽ phải dời xa ra ngoài, rất dễ bị tấn công.



Nhìn chiếc Mahabharata, Giao Long lại thấy hài lòng. Nói không ngoa nhưng loại tàu này chính là kiểu chiến hạm hạng nhất mà cô ưng được trong Không Hạm đội 6. Dàn pháo phụ được bố trí ở hai bên cấu trúc thượng tầng, đối xứng trên dưới với mỗi hàng dài mười tháp nòng đôi đặt cách đều nhau, nằm gọn trong thân tàu chứ hoàn toàn không dôi ra chút nào. Bốn mươi tháo pháo, tức tám mươi khẩu pháo phụ loại bắn nhanh, nạp đạn bằng hệ thống hơi nước tự động chứ không cần người điều chỉnh trừ trường hợp khẩn cấp, nên nó có thể rót đạn xuống hù ở tầm gần.



Loại tàu này đáp ứng được cả yêu cầu oanh kích mặt đất và đánh nhau với rống, khi sơ tốc pháo chính đảm bảo cho loại đạn xuyên giáp có thể đục thủng vảy rồng, còn pháo phụ có tốc độ cao xả liên tục xuống đất thì không khác gì mưa bom bão đạn cả. Cỡ pháo một trăm năm mươi hai ly ấy chắc chắn nghiền nát tất cả các đơn vị thiết giáp và cả hầm tránh bom tạo thành ưu thế tuyệt đối cho Lục quân và quân đổ bộ chiếm giữ đất an toàn. Pháo dưới đất bắn lên chưa chắc dính, nhưng từ trên rót xuống, có lợi thế độ cao, thì đứa phía dưới có nước nhai cám trừ cơm… Mà đó là nếu nó còn sống để ăn cám!



Hạ từ từ độ cao xuống cầu cảng số một, khu tàu hạng nhất, nằm ngay cạnh khu neo đậu của Hồng Ma, chiếc Mahabharata tiến dần vào ụ giữ. Một cầu cảng thông thường có thể giữ được đến mười thiết giáp hạm Định Quốc vốn to hơn hẳn lớp Bimbisara, và tuy vướng cặp cánh lớn, nó vẫn đủ rộng để đưa vào cả năm tàu loại này. Trên các chiến hạm, cờ hiệu nhà Raja, với con chim vàng sải rộng cánh trên nền đỏ và xanh da trời nằm ngang tung bay phấp phới giữa không trung, kiêu hãnh đậm chất quý tộc thực thụ.



Từng tàu chiến tiến hành lượn vòng, rồi lần lượt hạ cánh xuống khu vực neo đậu rộng gấp bốn lần cảng số không. Để chuẩn bị cho cuộc tập kết năm nay, cảng Thiên Cẩm đã huy động thêm những khu neo đậu đặc biệt, vốn dành cho những tàu thuộc cùng một đơn vị ở chung cho dễ bề ra lệnh. Vì vậy, toàn bộ mười sáu tàu của nhà Raja đều hạ cánh vào cảng số một, nhưng ở khác bộ phận. Thiết giáp hạm ở nơi dưới cùng, vì cảng xây theo lưng chừng núi, còn các tàu khác đi vào nhà chứa phía trên. Nhờ vậy, họ mới chứa hết được tàu vào trong.



Ngay khi nhóm của gia tộc Raja hạ cánh hoàn tất, tiếng động cơ tàu lại vang um trời, tuy đỡ hơn những lại có cảm giác chúng tiếp cận nhanh hơn hẳn. Hồng Ma đưa mắt nhìn, hóa ra là các Nagastra nhà Tengku đã tới. Tuần dương hạng nặng, xương sống của nhiều lực lượng Không và Hải quân thế giới, là loại tàu khá cân bằng, đảm bảo được hỏa lực và giáp bọc tương đối, tính cơ động cao và đặc biệt là hiệu quả hoạt động đường dài độc lập tốt hơn hẳn thiết giáp hạm tốn kém, nên rất được đầu tư phát triển, chế tạo. Chúng to hơn khu trục hạm Xích Quỷ nhiều, lớn hơn cả loại tàu ban nãy, nhưng so với Định Quốc và cả Bimbisara thì vẫn nhỏ con hơn hẳn.



Mang tên Nagastra, với định danh của Đại Việt là “Xà Vương”, lớp Nagastra cũng là mẫu mới đang được phát triển để trám vào lỗ hổng quá lớn do Đế quốc Liên hiệp vốn chỉ chú trọng tuần dương hạng nhẹ, khu trục và thiết giáp hạm mà quên đi bước trung gian giữa hai loại này. Trang bị mười tháp pháo nòng đôi loại hai trăm năm mươi bốn ly bắn nhanh theo cấu hình ba trước hai sau, bắn thượng tầng và đối xứng trên dưới, nó gần như là phiên bản nhỏ hơn của Bimbisara, chỉ khác là cặp cánh được chế tạo đặc biệt với hai thanh ray và hệ thống máy hơi nước thủy lực giúp cụp vào khi đáp xuống và xòe ra lúc bay, nhằm giảm thiểu việc choáng không gian.



Thượng tầng tàu cũng thiết kế đơn giản hơn hẳn, với chỉ hai tháp không quá cao hình lăng trụ tiết diện bát giác không đều, nhọn về mặt trước và tù phía sau gần như kim cương, cùng bốn cột buồm, hai trên hai dưới, với nhiều loa AL. Nagastra khá đồ sộ nếu so với tuần dương hạng nặng của nước khác, với dàn vũ khí hạng hai là những khẩu pháo nòng đơn cỡ tám mươi tám ly, loại pháo phòng không của tiêu chuẩn của Valhöll, và các tháp pháo đôi sáu nòng bốn mươi ly như Hồng Ma và các chiến hạm khác.



Cỡ pháo ấy là tiêu chuẩn cho tàu thuộc hai hạng trên của hạm đội, mà tuần dương hạng nặng được coi là hạng hai nên vẫn được lắp. Dĩ nhiên, mỗi mạn của nó chỉ có mười tháp, năm trên và năm dưới, tức là hai bên thân chỉ có tổng cộng hai chục tháp pháo đôi và bốn mươi khẩu đại liên sáu nòng để xả đạn. Nhưng chỉ vậy cũng quá đủ rồi. Hồng Ma cười khẩy, nghĩ thầm, còn mong gì hơn ở tuần dương hạng nặng cơ chứ?



– Vậy cơ à? – Giao Long nói thẳng vào đầu chồng – Không gì thiệt luôn?

– Ý cậu là…?



Nhìn con vợ mình đang nheo mắt, Hồng Ma bỗng ngộ ra điều gì đó. Quả thực là vậy, trong tương lai nhất định là như thế. Bây giờ, người ta vẫn chưa nghĩ tới, nhưng trong tương lai, khi các cuộc chiến dần trở thành tác chiến cơ động tốc độ cao, tuần dương hạng nặng sẽ có ưu thế hơn trong việc phòng thủ kỳ hạm cũng như xung kích chiến thuật. Những mũi tấn công lấy tuần dương hạng nặng làm mũi nhọn xung kích, phá tan hàng ngũ, trong khi tuần dương hạng nhẹ và khu trục là lực lượng vu hồi, thọc sườn, kết hợp với các xe bay tấn công từ mười phương tám hướng thì sẽ chẳng khác gì Địa ngục cả.



Lại thêm, vì xe bay bây giờ vẫn chưa hoàn thiện, việc tập trung yểm trợ khồng không sẽ do ba hạng dưới của hạm đội thực hiện. Thiết giáp hạm là cú đấm thép, hỏa lực trọng yếu tiến hành tấn công từ xa kết hợp điều hành hạm đội. Như vậy, với khu trục ở ngoài cùng, vào trong là hai hạng tuần dươi, cuối cùng là nhóm chiến hạm hạng nhất, hỏa lực chồng chất nhau sẽ tạo thành lưới lửa phòng không, còn nếu đánh mặt đất thì cũng dễ dàng yểm trợ nhau hơn.



Kể cả tấn công mục tiêu bên dưới, thì với tính đa nhiệm cố hữu, tuần dương vẫn sẽ giành được lợi thế. Nếu đánh đúng cách, một nhóm tàu hạng thấp trang bị “thứ đó” có thể đánh chìm cả thiết giáp hạm. Kể cả hộ tống zeppelin, chúng cũng làm tốt. Suy cho cùng, Hồng Ma mỉm cười, bầu trời cũng chỉ là một đại dương rộng lớn hơn mà thôi. Và “tuần dương”, hử? Quả đúng là “tuần dương” mà!



– Hiểu rồi. – Hồng Ma nhắm nghiềm mắt, gật gù – Cậu cũng thấy, đúng chứ?

– Thời đại mới đang tới rồi.



Nhấn mạnh từng chữ, Giao Long không hề giấu diếm nụ cười vui sướng trên môi. Bây giờ, cả thế giới này, liệu có ai có thể thấy những thứ cô thấy? Tầm nhìn của cô, tầm nhìn từng đi trước thế giơi hai mươi năm, bây giờ lại thấy được cả một thời đại mới phía trước. “Hạm đội quyết chiến” đã lỗi thời rồi, không còn chuyện quyết định cục diện trận chiến bằng chỉ một trận then chốt nữa. Bây giờ là thời của tác chiến chiều sâu. Giao Long nghĩ bụng, giới quân sự sắp phải hứng chịu cơn bão lớn nhất từ thời Dreadnought hạ thủy tới giờ rồi. Một trận siêu bão, thứ sẽ càn quét tất cả, hất tung mọi thứ học thuyết, lý luận lỗi thời và sau khi nó tan, người ta sẽ bắt đầu xây dựng lại tất cả.



Đúng lúc ấy, trời dần tối lại. Mây giông đã kéo tới, và tuy có các khí lưu phía trên chặn lại, mưa xuống thế giới này vẫn cứ nặng hạt như thường. Sấm nổ đì đùng, và lần này là tiếng sấm thực. Uỳnh! Uỳnh! Những tia sét lớn, tím tái xẻ dọc bầu trời u ám mà phóng đi vun vút, có khi còn đánh ngay xuống khí lưu. Điềm gở chăng? Giao Long không biết, nhưng dám lắm. Ngay khi cô nghĩ về nó, mưa tới. Vẫn chưa thành bão, nhưng sớm thôi. Mím chặt môi, Giao Long nhìn lên trời, nơi các chiến hạm đang hạ dần cao độ.



Ruỳnh…! Ruỳnh…! Ruỳnh…!



Giữa âm thanh thét gào của sấm, tiếng gió thổi ầm ầm, âm thanh động cơ giòn giã giữa trời hệt như tiếng kèn xua đi màn đem tăm tối. Trời đất tối sầm lại, và vì có cả khí lưu, nên chắc chắn mưa sẽ không nhỏ. Cảng đã bật đèn, những chiếc đèn rọi cao áp chiếu thẳng lên trời như ma pháp ánh sáng, cắt xuyên qua cái âm u mà soi đường cho tàu đáp an toàn. Tất cả chiến hạm còn đang trên không cũng bật đèn hiệu, với màu xanh lá ở mạn phải và đỏ bên mạn trai, để nhận diện và tránh va vào nhau. Nhóm tàu mới đến kia cũng bật đèn hiệu, lại còn chiếu đèn thẳng xuống nữa.



Bóng dáng con tàu đầu tiên đã xuất hiện. Đen trũi, to lớn, xấu xí với cột buồm cao và các tháp pháo nhô hẳn ra hai bên mạn tàu. Lá quốc kỳ nhiều màu sắc bay phần phật trong cơn gió dữ, cùng hiệu kỳ trắng với chiếc khiên chắn tròn vo màu gỗ lim cùng hai chiếc rìu đỏ chéo nhau, hướng lưỡi xuống dưới khiến Giao Long bây giờ hoàn toàn không giấu được niềm hân hoan nữa. Cô mừng ra mặt, cười hớn cười hở như đứa con nít lâu ngày được quà, hướng ánh mắt đầy chết chóc đó về phía tàu dẫn đầu.



Kỳ hạm của nhà Einherjar, Yggdrasil đã tới.



~oOo~



Khắp mọi nơi, các chiến lược gia tài ba đều nhận ra nó. Trận cuồng phong sẽ đem tới sự hủy diệt cho kẻ không thể nhanh chân thay đổi, và sẽ chỉ chừa lại ai phát triển kịp để sống sót. Không chỉ Không quân, cả Lục và Hải quân đều nhận ra những dấu hiệu ấy. Cuộc chạy đua vũ trang giữa các siêu cường chưa bao giờ ngừng lại, và chiến tranh ủy quyền, khủng bố vẫn diễn ra khắp nơi trên tinh cầu này. Mọi người đều đang nín thở chờ đợi trận bão định mệnh ấy, tự hỏi xem ai sẽ ngã xuống đầu tiên, và ai sẽ trụ lại cuối cùng.



Chuyện gì tới, trước sau gì cũng phải tới. Công nghệ hơi nước ma pháp đang có những bước tiến dài, và các nhà hoạch định chiến lược, các nguyên thủ, dân chính trị và cả những kẻ thức thời đều nhận ra, mọi thứ sắp thay đổi rồi.



Nhưng khi nào thì nó xảy ra?



Không ai biết cả. Việc cần làm là chuẩn bị và chờ đợi thôi.