Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 24




Bước đi trên con đường lát đá, hai bên quân sĩ bồng súng đứng nghiêm chân, lần đầu tiên Viêm thấy căng thẳng tới như vậy. Mấy nghi thức chào đón nhân vật quan trọng trên tivi cũng hoành tráng thế này sao? Nó không nhớ rõ nữa, nhưng hình như người ta còn bắn pháo chào nữa. Tổng thống Mỹ, chủ tịch Trung Quốc,… ai sang Việt Nam cũng vậy, quân đội luôn có quân ra đón sẵn. Pháo bộ binh bắn chào, còn ở đây, tuy không có chúng nhưng bầu trời lại đầy những chiếc zeppelin đen đỏ. Pháo hạm sẵn sàng, ngay khi nhận lệnh sẽ nã ngay.



Nhưng điều khiến Viêm căng thẳng nhất lúc này lại là việc mình đang đi cùng một quý tộc thực thụ. Không phải kiểu quý tộc làm màu trên phim, Phó Đô đốc Karl Thorkell Einherjar, bá tước Burneo kiêm chỉ huy lực lượng đổ bộ đường không vùng Nam Đảo Tây đang sải bước cùng chúng nó! Có tước hiệu, có quân hàm, lại có cả đội hộ tống đi sau, dù không muốn nhưng Viêm vẫn thấy lưng mình ươn ướt.



Đi cùng ông chú cao chừng thước chín, với mái tóc hung vàng đã điểm hoa râm, cùng vẻ mặt góc cạnh của những người đã trải qua biết bao giông tố cuộc đời, nhỏ căng thẳng lắm. Cánh tay máy màu đồng thau to lớn kêu lạch cạch theo mỗi bước đi, mà cứ hễ nhìn vào đó, Viêm lại thấy, ẩn sau những kẽ hở của bộ máy đầy tinh vi kia là vô vàn bánh răng, dây chằng và những cánh tay đòn bé li ti, len lỏi vô số mạch dẫn tỏa ánh lam dịu nhẹ. Hơi nước vẫn phun ra, ít nhất là qua ống xả trên bắp tay.



Phía sau, đi cùng ông là nhóm hộ tống thân cận trên dưới trăm người từ chiến hạm riêng của mình, chiếc Yggdrasil. Viêm định hỏi, nhưng Mộc Ma lắc đầu. Nhỏ chột không biết, năm ngoái khi tập trận, Yggdrasil không tham gia. Cả năm trước nữa cũng vậy. Nghe mấy sĩ quan cấp cao nói thì con tàu đó là loại tàu thử nghiệm mới của nhà Einherjar, cải tiến từ các thiết giáp hạm cũ, chở được cả xe bay. Nhưng con nhóc chưa hề được tận mắt chứng kiến, phần vì loại tàu này được tập trung ở căn cứ gia tộc Bắc Gaia tại thành Jötunheimr, nằm ở tận cực Nam đảo Burneo nên ít khi Hồng Ma tới đó. Nhỏ, cũng như Viêm, muốn được thấy Yggdrasil một lần cho biết nó như thế nào.



Nhưng hào hứng với hạm vậy thôi, bọn nhỏ vẫn đang “khớp” khi đi sau chúng nó là cả một đại đội đặc nhiệm của quân đô bộ, với tiểu liên báng gấp mang trước ngực và súng hoa cải đeo vòng sau lưng. Khác với quân đô bộ của Hồng Ma, họ là người Ein Nord, chủng á nhân cao to, khỏe mạnh đến từ châu lục Gaia ở tận bên kia tinh cầu. Tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng tụi nhỏ thấy mấy người ấy rất ưa để ria mép và râu quai nón, ai cũng có cả, lại thêm thân hình lực lưỡng và màu da rám nắng nữa.



Tất cả quân sĩ mặc cùng một loại quân phục dài tay màu đen đặc, đi đôi ủng da cao tới đầu gối bọc ngoài chiếc quần dài. Khác với áo Hải quân, lực lượng này mặc quân phục chỉ có một hàng khuy thẳng tắp từ trên xuống, cài kín bưng, cổ áo hồ cứng bẻ sang hai bên. Trước ngực áo không có túi, nhưng dưới vạt áo, thứ dài ngang bắp đùi, lại có hai túi lớn.



Cầu vai hoàn toàn bằng vải dày, cài lại phía trên với chiếc cúc nhỏ ẩn dưới, luồn qua đó hai đai da móc ra sau lưng. Những đai này lại gắn vào thắt lưng đeo bên ngoài, tạo thành một thể thống nhất với những túi đựng đạn, bi đông nước và bao súng lục giắt vào, để phía trong khẩu K93 bóng loáng. Hai bên hông, người nào người nấy lăm lăm cặp lê dài. Nhìn kỹ vào, Viêm thấy mấy người đó dùng cùng thứ súng hoa cải với nhóm quân canh ở chánh điện, nên hẳn lá lắp lê được nhỉ?



Đặc biệt, cứ mỗi mười người lại có một ôm ôm khẩu súng máy to oành cùng đi. Nó khá lớn, ước chừng cũng phải nặng tới mười bảy, mười tám ký lô, với phần nòng nhỏ, dài cỡ tấc rưỡi nhô ra đằng trước cùng một ống trụ lớn kéo dài gần hết phía trước. Đằng sau trụ là bộ thân súng cỡ bự, với phần máy nằm đằng trên còn toàn bộ tay cầm và cò đều ở phía dưới.



Đặc biệt, loại này có báng gỗ phía sau, màu cam vàng tạo hình lõm để tỳ vai vào. Dưới khối trụ còn có chân chống dạng chữ V, Viêm không cần nheo lắm cũng thấy vì nó khá to và rõ ràng rồi. Thước ngắm nằm trên bệ khóa nòng, bên cạnh là hộp đạn “ba phần tư cung tròn” với một góc vuông lớn, được lắp vào khe nạp. Thấy đến thế, con bé lại nghĩ, thời này có hộp đạn như vậy rồi á?



Lại đọc hết đầu bạn, Mộc Ma chỉ nhún vai. Tay trái dắt nhóc Thiên đi, bên phải nhỏ khẽ bấu tay bạn. Đoạn, gái chột thì thầm:



– Chả biết bên cậu sao, chứ ở đây thì nó bình thường!

– Hộp đạn á? – Viêm hỏi lại.

– Ừ, bình thường thôi! Mà lát có gì tớ nói sau cho!

– Ừm… Ừ.



Tuy bản thân đi rất “tự nhiên”, tới nỗi Viêm tưởng mình là con robot đời đầu đang chập chững từng bước, thì mỗi lần khẽ liếc nhìn ra sau, con bé lại phải lác mắt trước sự kỷ cương và nhịp nhàng tuyệt vời của quân hộ vệ kia. Với khẩu tiểu liên băng đạn tròn, báng gấp kim loại đã mở ra, nòng lại hướng lên đầu người bên trái, họ sải thẳng chân mà đi.



Trăm người như một, không có lấy một nhịp sai nào cả. Một trăm chiếc mũ sắt nhấp nhô như đúng một người duy nhất, một trăm đôi chân cứ giơ lên rồi lại hạ xuống như thể tất cả chỉ là bóng của một người. Không sai lệch lấy dù chỉ một ly, với gương mặt đanh thép và ánh mắt nghiêm nghị như không có chữ “sợ” trong ấy, họ hành quân với khí thế hừng hực, rõ ràng là sẵn sàng tấn công bất cứ ai dám gây hại tới chỉ huy.



Đi cùng lũ trẻ, Phó Đô đốc Karl lại cảm thấy thật kỳ lạ. Mộc Ma không bàn, vì cặp sừng màu hồng ngọc chuyển thẫm sang máu tươi kia thì trên đời chỉ hai người có thôi. Điều vị chỉ huy này thấy lạ là hai đứa nhỏ kia. Con bé lớn không phải quân nhân, bộ đồ nó mặc không mang cầu vai, và trong trí nhớ của mình ông cũng không nghĩ là có “thần đồng” nào khác ngoài Mộc Ma tốt nghiệp trước tuổi mười hai cả.



Ban nãy khi hỏi nó, Mộc Ma chỉ bảo cả hai đứa ấy đều là “con” của Giao Long, nhưng nhỏ con gái là con nuôi mới nhận. Tin này ngài Karl đã nhận được ít hôm, từ Tham mưu trưởng Trung, rằng Tổng lãnh của họ vừa nhận nuôi một cô bé. Còn thằng nhóc lùn tịt nhìn cực kỳ giống gái kia là thằng cu độc nhất của sếp tổng. Phạm Huyền Viêm và Phạm Hạo Thiên, tên chúng nó thế. Nhỏ chị trông hơi nhát, còn thằng bé em thì cứ ngơ ngơ, thậm chí nó chạy tới ôm chân ông như thể chẳng có gì đáng lo!



Nhưng… sao ông vẫn thấy có gì đó sai sai?



Nó hoàn toàn bình thường, một “con người” thuần chủng. Nhưng ở cạnh nó, ông lại thấy thứ linh lực dữ dội đang âm ỉ cháy bên trong. “Huyền Viêm”. Ngọn lửa đen của bóng đêm vĩnh cửu, thứ chỉ những người mang huyết thống của chủng tộc “đó” mới có cơ hội sở hữu. Cô bé này hoàn toàn là nhân loại, linh lực tuy mạnh nhưng bất ổn, sao lại có thể… Hừm, khó rồi đây. Ông khẽ nhếch môi, Tổng lãnh đã mang về đứa trẻ thú vị đấy.



Thế còn đứa nhỏ? Hơi chau mày, thực sự Karl không thể nhìn thấu nó được. Không có thuật đọc tâm như Hồng Ma, không có khả năng nghịch trực tiếp tinh thần người khác như Giao Long, ông chỉ có kinh nghiệm nhìn người và đôi mắt hẵng còn tinh tường này. Đã sống hơn nửa đời người thường, tiếp xúc với biết bao kiểu người, kiểu ma, vậy mà giờ đây, chỉ duy nhất đứa bé con ấy là không thể nhìn thấu được.



“Dị thật!”, ông nghĩ bụng. Gương mặt nó không khác gì Tổng lãnh hồi bé cả, Cái vẻ ngây thơ đến ngáo ngơ ấy, thêm đôi mắt to tròn lúc nào cũng nhìn đầy ngờ nghệch, và cả điệu bộ như mới từ trời rớt xuống kia càng khiến ông không thể hiểu nổi nhóc tỳ ấy nghĩ gì. Mẹ nào con náy, nhỉ? Dù Tổng lãnh đã đi từ lâu, vậy mà cu cậu lớn lên lại giống mẹ tới thế thì cũng kỳ thật. Mà giống cái người như vậy mới đáng sợ chứ! Ai mà biết được đằng sau cái bản mặt tưởng vô tư, hồn nhiên tới mức thờ ơ kia là thứ quái đản gì?



Đi trên đoạn đường lát đá, hai bên là hai hàng lính canh xếp dài đến tận ụ đặc biệt, họ tiến qua rất nhiều ụ tàu. Cảng số không có tổng cộng sáu ụ kho lớn, mỗi cái lại có sức chứa hàng chục tàu, riêng Hồng Ma độc chiếm một cái. Do các chiến hạm ở đây đa số đều dài cỡ một hai trăm thước, loại tàu nhỏ tin hin có thể nhét vào nhiều ụ nên mới bố trí như vậy. Hơi nước xả kín lối đi, trong khi ống dẫn và van nằm lung tung khắp nơi. Ụ tàu được canh phòng rất cẩn mật, hầu như không người nào không phận sự vào được cả. Từ ngoài nhìn vào, tụi nhỏ chỉ thấy được mấy cần cảu cao chót vót với bộ khung xương kim loại như xương rồng phương Tây, cùng thượng tầng của những chiến hạm phía trên.



Được đứng ở đây, Viêm mới nhận thức rõ ràng rằng mình nhỏ bé làm sao. Trước đây, trong những chuyến về ngoại, con bé đã đi qua hầm Thủ Thiêm, từ đại lộ nhìn tới tòa nhà Bitexco, Landmark 81, nhưng chưa bao giờ được tới gần cả. Những công trình to nhất nó từng tự thân bước vào chỉ là các tòa chung cư, còn cao ốc hiện đại, văn phòng này kia thì chưa bao giờ. Nhà cửa xung quanh mình khi ấy chỉ là mấy cái nhà hộp cao hai ba tầng gì đó, chen chúc nhau trong con hẻm nối liền Cách Mạng Tháng Tám với Tô Hiến Thành. Ngay đến cái nhà ủy ban nhân dân cũng chẳng lấy gì làm to, còn trường thì lọt thỏm trong hẻm.



Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…



Có tiếng gì kia?



Từ trên cao?



Hửm?



Tiếng ồn mỗi lúc một lớn, tới nỗi tụi nhỏ phải ngẩng mặt coi coi đó là thứ gì. Không chỉ Viêm, cả Mộc Ma và cu Thiên đều coi. Và đó là lúc chúng nó kinh ngạc tới nỗi không nói nổi lời nào cả.



Ngước lên nhìn, thứ đập ngay vào mắt lũ nhỏ là cả một chiến hạm lớn đang lướt qua bên trên. Nó rất to, nhưng khác với tàu zeppelin truyền thống vốn trông bầu bầu và có phần mũi nhọn ra trước, cũng không giống các chiến hạm đã thấy, tàu kia thiết kế kỳ quái hơn. Mũi nó nhọn đằng trước, càng về sau càng to bè ra, tới mức trông như tam giác cân chứ không phải hình mũi tàu thông thường nữa.



Tàu bay che sáng, nên Viêm chỉ trông thấy mờ mờ hình bóng của tháp pháo hai nòng trước mũi, cái sau đặt chồng lên trước theo hướng chổng ngược đầu, còn đàn hỏa lực phụ bên mạn lại đưa ra như kiểu tàu buồm vẫn làm. Dưới đáy, nhất định đây là đáy, nhiều ống dẫn chạy thành vòng đè lên nhau, hướng vào động cơ, ống xả thải rồi chạy ra cánh quạt đằng sau. Hai trục, mười đôi, loại bốn cánh…



Ruỳnh… Ruỳnh…



– Được rồi! Được rồi! Đội 13, hạ cầu cảng! Đội 20, tiến hành phun khói! Đội 18, chuẩn bị dọn dẹp!

– Đội 16, mau qua ụ sáu mươi ba! Tàu xuống kìa!

– Rõ! Đội 13 đâu!

– Tất cả chuẩn bị! Khí nén tới đấy!



Uỳnh!



Con tàu đó đã hạ cánh, nhưng lại nghe đánh rầm và hơi nước cao áp trắng xóa bốc lên phủ hết cả ụ tàu. Nhìn vậy, ông Karl tặc lưỡi, lắc đầu. “Chậc.”, vị sĩ quan đáng kính tỏ rõ vẻ thất vọng ra mặt. Trong khi đó, Viêm lại xanh hết mặt mày trước màn đáp kinh thiên động địa ấy. Con bé càng sợ hơn khi thấy vẫn còn khá nhiều tàu chưa hạ cánh, phần lớn là những chiếc giống cái ban nãy. Nhân công đã được huy động, chặn các van khí áp lại và đem vòi cứu hỏa, bình xịt bọt lại tập trung cứu tàu. Không có cháy, ngài Karl nói thế, vì không có khói đen bốc lên.



– Ôi lũ ngốc này… – Ông cằn nhằn – May là không cháy!

– Ể? – Viêm ngạc nhiên – Nhưng người ta…

– Quy tắc thôi.



Đặt bàn tay kim loại lên vai Viêm, vị bá tước đứng tuổi bảo nó rằng cứ mỗi khi có tàu hạ cánh, người ta lại phải phun nước và bọt lên nó. Khi mới hạ cánh, thân tàu, nhất là những phần bên dưới như động cơ phụ, bộ truyền động và ống dẫn rất hay bị nóng quá mức, vì vậy cần làm nguội bằng nước. Việc phun nước lên cũng nhằm rửa sạch tàu sau khi đi cả quãng đường dài từ nơi khác tới. Tuy nhiên, các công nhân không phun trực tiếp nước vào những chỗ đang nóng mà sẽ phun tràn xung quanh trước, sau đó “tắm” cho tàu từ trên xuống.



Cuối cùng, khi đáy tàu đã nguội bớt thì mới xịt nước và bọt rửa vào. Việc này nghe có vẻ rắc rối và phiền phức, nhưng đó lại là điều bắt buộc nếu không muốn làm tàu bị giảm tuổi thọ do thay đổi nhiệt độ đột ngột. Làn hơi trắng xóa xả ra ban nãy là một kiểu tự giải nhiệt, khi ống khói nơi đáy tàu phun toàn bộ lượng nhiệt tích tụ ra một cách từ từ, tạo thành làn hơi âm ấm như suối nước nóng, sau đó mới đến khâu tắm tàu. Cuối cùng, ai cần xuống thì xuống, ai không cần thì ở lại. Họ sẽ phải khóa hệ thống hỏa lực, phòng không rồi bịt nòng súng để ngăn những chuyện ngu xuẩn như lỡ tay khai hỏa xảy ra.



Nghe vậy, Viêm trợn mắt ngạc nhiên. Quên hết lễ nghĩa, cả về địa vị lẫn tuổi tác, nó hỏi ngay:



– Có thật ạ?

– Chuyện lâu rồi.



Với chất giọng điềm đạm, trầm trầm lại ấm áp, ngài bá tước trả lời cô bé thậm chí có lẽ đáng tuổi cháu mình. Hơn năm mươi rồi, mấy đứa con cũng lớn cả nhưng chúng nó lại chưa lập gia đình. Ông không nói, xứ U Minh người ta khoảng ba mươi mới cưới. Ngày ấy Giao Long mới ngoài hai mươi đã lên xe hoa liền bị gọi là cưới quá sớm. Thực vậy, cưới quá sớm mà sinh lại quá… trễ. Nếu đám con chịu lấy mau đẻ chóng, dám chắc giờ cũng có chừng chục đứa kêu ông nội, ông ngoại rồi. Đôi mắt ông thoáng ánh lên, giống như cách người cha, người ông nhìn đám con cháu dễ thương nhà mình vậy. Hừm, Viêm hơi lớn, nhưng nhóc Thiên chắc vừa đủ làm cháu nội luôn rồi.



– Hừm? Ông chú da trắng trông vui quá nhờ? Có tận mấy cháu nhỏ luôn cơ mà! Đúng không ngài Osman?

– Chà, lần này cô nói đúng đấy, Aisyah. Bá tước Karl, ta có thể biết ông đang làm gì không?

– Hừm?



Đang rảo bước, bá tước Karl, tụi nhỏ và cả nhóm quân hộ tống bất ngờ dừng lại khi thấy hai nhóm khác từ khu ụ cảng bước ra. Quân thi quỷ không phản ứng gì, tức là họ không phải kẻ địch. Dẫu thế, trông mấy người đó vẫn rất kỳ quặc. Viêm lập tức xanh mặt khi trông thấy “nhan sắc” mấy cánh quân ấy, còn Mộc Ma đanh mặt lại ngay. Con bé nheo mắt, rõ ràng không có chút thiện cảm nào cả. Chỉ duy có cu Thiên, vẫn đang đi từ nãy giờ, hoàn toàn không biến sắc mặt.



Hai người đi đầu, chắc hẳn là chỉ huy, tiến lại gần nhóm Viêm. Sau lưng họ, khoảng hai trăm lính cận vệ mặc quân phục đổ bộ, đeo tiểu liên và súng hoa cải bước theo ra. Tuy nhiên, những quân lính đó thuộc hai nhóm khác nhau: Một bên da xanh như lá cây, đôi mắt đỏ rực như máu tươi và có mấy chiếc nanh nhọn nhô khỏi môi trên, thêm đôi tai dài nhọn hoắt, còn nhóm kia toàn bộ là những cô gái trẻ đẹp nhưng ma mị, với mái tóc đen xõa dài trước mặt, ánh mắt chán nản sâu thẳm vào trong, cùng làn da tái mét nhợt nhạt hệt như mấy ma nữ trên phim kinh dị. Cả hai đơn vị đều không bước đi hoàn toàn trên đất, mà họ lơ lửng cách đường chừng vài phân, khác hẳn với nhóm quân trông rõ tinh nhuệ và kỷ luật cao của ngài Karl.



Đến ngay trước nhóm Viêm, chỉ cách nhau khoảng một thước, hai bên bắt đầu nhìn nhau. Người chỉ huy bên trái trông khá giống dân Gốp với màu da xanh lá đặc trưng, nhưng nhỏ con hơn. Y chỉ cao cỡ đứa bé cấp một, với bàn tay khẳng khiu cùng bộ móng cắt gọn, quả đầu láng bóng không cọng tóc và đôi tai nhọn chĩa ngang, còn người Gốp lại có tai nhọm xuôi ra sau. Khoác trên mình bộ quân phục may theo cỡ… trẻ con, y trông vừa dị vừa hài với thân hình quá nhỏ lại trùm áo măng tô da cài khuy kín mít bên ngoài. Đôi mắt đỏ ngầu màu máu, chỉ con ngươi mới như vậy, nhìn trừng trừng vào đám trẻ con, rồi lại quay lên ông chú Karl. Viêm hơi sợ, nhưng nhỏ lại muốn chọc thử đôi gò má lúm đồng tiền trông đáng yêu cực kỳ của kẻ ấy hơn!



Nhưng Viêm không thể.



Bởi lẽ, người đó mang theo bên không hai khẩu K93 trong bao da, còn trên vai áo, cặp cầu vai vàng với ba sao năm cánh dập nổi chứng tỏ cái vị trông giống con nít kia là một tướng quân. Tập trung ở đây thì chỉ có bên Không quân và đổ bộ thôi, mà hai quân chủng ấy lại dùng cùng cách gọi với Hải quân nên nhất định y là một Phó Đô đốc. “Khó nhằn nhỉ?”, Viêm bấm bụng.



Chưa kể, bên cạnh y còn người khác nữa. Một cô gái, một thiếu nữ, Viêm hơi nhướng mày. Một thiếu nữ đẹp, với độ tuổi chỉ chừng mười tám tới hai mươi, gần ngang với Giao Long, với làn da trắng như tuyết, đôi môi căng mọng nước, đỏ tươi như máu, cùng chiếc mũi cao đầy thanh tú, đôi hàng mi rũ xuống như lá liễu, cùng vầng trán cao với mái tóc chải sang hai bên, giữ mỗi phía bằng chiếc kẹp nhỏ. Hai gò má cô khá hồng hào, nhất là khi so với đám lính tráng phía sau, nhưng đôi mắt thì… Viêm đầu hàng! Nhỏ không thể nào chịu nổi mấy “cửa sổ tâm hồn” đen đặc như đầu óc lũ biến thái chỉ biết nghĩ bậy về con gái! Không có gì cả, thậm chí là mấy vòng tròn. Không như cu Thiên, dù cũng là mắt đen, bà chị kia chỉ có độc màu đen đặc như dầu mỏ. Vậy mà… sao nhỏ cứ thấy lạnh sống lưng, như thể cô ta nhìn mình?



Giống như vị tướng quân bên cạnh, chị ta cũng mặc áo măng tô da cài kín nút, nhưng vạt áo trái nằm đè lên trên. Trong khi đó, “đồng chí tí hon”, Viêm tạm gọi trong đầu thế, lại có vạt phải để lên trên. Khi mặc áo bà ba Viêm cũng thấy ngờ ngợ, nhưng xem ra quy tắc mặc đồ bên này ngược lại với Trái đất nhỉ? Ở nhà, áo nam sẽ để bên trái đè lên còn nữ đè phải, trong khi nơi này hoàn toàn ngược lại. Liếc nhìn ngài bá tước, Viêm cũng thấy tuy mặc quân phục hai hàng khuy nhưng vạt áo phải nằm lên trên. Loại áo này hai hàng cúc, cũng hai hàng lỗ cài nhưng mỗi lần chỉ dùng được một bên nên khá rõ ràng. Thiệt tình, sao nó không nhận ra sớm hơn chứ?



Bên ngoài chiếc áo măng tô da, chị đeo đai lưng đen, hướng chiếc khóa bạc hình tròn với mỏ neo và quạt hai cánh bắt chéo ra đằng trước. Bên hông, thiếu nữ ấy giất những sáu khẩu súng lục, ba cây mỗi bên, đều là loại K93 cả. Cổ áo cài kín bưng lên tới trên cùng, giống y như người bên cạnh, nhưng đôi chân lại đứng hoàn toàn trên mặt đất, thấy rõ cả đôi bốt da đen cáu bẩn vì hơi nước và dầu nhớt bám vào. Tuy không thấy được cầu vai, bà chị ấy cao quá, nhưng Viêm lại thấy được mấy cái vòng trên ống tay áo. Chỉ có… hai vòng nhỏ với cái vạch vàng lớn? Cổ tay áo bá tước và gã lùn kia đều có ba vòng. Vậy tức là người này thấp hơn họ một bậc hàm à?



Ngay khi Viêm còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Mộc Ma đã hành động ngay. Nó không biết hai người kia là ai, nhưng kỷ cương quân đội đã ăn vô máu thúc đẩy nó làm “chuyện đó”, điều mà bất cứ ai trong quân ngũ cũng phải làm khi gặp quân nhân hay sĩ quan khác. Tiến lên trước, nhỏ chột đưa tay phải lên ngay trước ngực trái, rồi lại giơ thẳng tay lên trước, cao quá đầu. Hai chân nghiêm lại, bàn chân mở ra góc bốn mươi lăm độ, tay trái duỗi thẳng để sát thân, con bé hô to:



– Quyết thắng!

– Quyết thắng!

– Quyết thắng!

– Quyết thắng!



Ngay khi Mộc Ma vừa chào xong, lập tức ba người kia cũng làm theo. Bà chị kia chào trước, nhưng thay vì đối diện nhỏ chột, cô ta hướng ánh nhìn về phía ngài bá tước hơn. Kiểu chào cũng là dạng giơ thẳng tay lên, dùng để chào người có quân hàm trên mình. Ông ta cũng chào lại, nhưng lại để tay ngang trán, lối chào truyền thống, và nhìn sang cả hai người kia. Cuối cùng, đồng chí tí hon mới lên tiếng chào, hướng tới tất cả những người còn lại. Đám thân quân phía sau họ lúc đầu còn đứng lung tung đã nhanh chóng vào hàng ngũ chỉnh tề, tay bồng súng, nghiêm như tượng. Một cảnh tượng thật đáng ngạc nhiên, nhất là khi mới ban nãy, con bé còn thấy hai bên có vẻ đối đầu nhau ghê lắm.



Mà dù cho vậy, ai dám làm loạn cơ chứ?



Với ba vạn quân đứng hai bên đường, cùng số còn lại mai phục trên các cảng, nhà kho và phân xưởng, dù muốn khủng bố hay ám sát cũng khó mà thực hiện. Chưa kể, với Mộc Ma ở đây, nhỏ có thể gọi mẹ tới bất cứ lúc nào. Mà Hồng Ma đã ra chiêu thì chỉ có nước thua. Viêm biết thế, nhất là sau khi thấy điệu bộ sợ sệt của ba người nhóm phòng lái hôm qua. Chưa kể, nếu Hồng Ma động thủ, tất cả lính ở đây cũng sẽ lao vào. Rồi thêm Giao Long, với trò thả quạ kín trời nữa. Mấy chiếc zeppelin trên trời dám cá là quân đô bộ của má nhỏ kia, thêm cái thân tàu nằm im re nữa chứ. Vớ va vớ vẩn lại bị tương cho vỡ mồm à.



Hừm, nghĩ là nghĩ thế thôi. Viêm vẫn thấy hơi lo, và với khả năng của mình, Mộc Ma biết tất. Dĩ nhiên ai cũng thấy sợ khi bị kẹp giữa mấy sĩ quan thuộc hàng cao cấp nhất một nước, lại còn giữa mấy ngàn quân lính nữa chứ. Như vậy, sẽ không ai dám làm loạn, nhưng cũng không dễ thoải mái. Hồng Ma chơi đòn này hiểm thật, tạo áp lực tâm lý lớn lên những người tới dự. Tuy ngoài mặt là “cảnh binh”, thực chất lực lượng này dùng để đe dọa và trấn áp các quý tộc địa phương, những người có khả năng sẽ nổi dậy bất cứ lúc nào. Nhưng không phải chỉ là vũ lực đơn thuần. Việc tất cả quân lính đều mang súng trường K20, lại đủ trang bị trong khi quân phía Nam chỉ có tiểu liên và súng hoa cải cho thấy mẹ muốn đánh phủ đầu vào ngay sự tự tin của các lãnh chúa.



“Chơi ác dữ, nhưng mình thích! Khì khì!”, Mộc Ma cười thầm. Không cần duyệt binh rầm rộ, không cần bắn pháo, chỉ nhiêu đây quân thôi đã đủ tạo thành sức nặng cực lớn đè lên tham vọng nổi loạn rồi. Với ưu thế quân số, sở hữu những một triệu thi quỷ và khoảng hai trăm zeppelin, Hồng Ma là thế lực đáng gờm khiến các âm mưu bạo loạn, phản động chống phá chính quyền U Minh lẫn Trung Ương ở khu vực miền Nam phải e ngại.



Không chỉ vì quân số đông bằng hai Đại Lãnh địa cộng lại, mà còn bởi thi quỷ của mẹ chỉ thực sự chết khi Hồng Ma bị giết, còn không thì thanh tẩy tới chết cũng không giết nổi chúng. Ngoài ra, đó còn là đạo quân tinh nhuệ, thiện chiến đã đánh suốt hàng ngàn năm, từ khi mất Hồng Bàng tới lúc lập quốc lần nữa, đổi thành Đế quốc Liên hiệp và liên tiếp Bắc Phạt. Danh tiếng của đội quân bất tử này không ai không biết tới. Vậy nên đặt các quân đoàn đổ bộ đường không tại những nơi mà quý tộc Nam Đảo hạ cánh sẽ vừa áp chế về mặt thực tế, vừa công kích trực diện trên hướng tinh thần, khiến họ từ bỏ việc tạo phản.



Dĩ nhiên, sau cùng thì không có chuyện gì xảy ra cả. Ba nhóm cùng nhau đi về chỗ Hồng Ma. Hai người vừa đến tự giới thiệu mình, với đồng chí lùn da xanh là Phó Đô đốc Osman bin Musa Raja của tộc Toyul, những yêu tinh da xanh bản địa vùng Nam Đảo. Tuy nhìn như con nít, ông thực ra đã hơn ba trăm tuổi. Được phong bá tước vùng Lampur trên bán đảo Mã Lai Á, ông cụ mặt non choẹt ấy là “già làng” Toyul thọ nhất còn đang sống, cũng như là một trong số ít các cố vấn cao cấp từ thời các Tổng lãnh tiền nhiệm. Từ thành Lampur cùng tên với lãnh địa, ông chỉ huy Phân Hạm đội 3 canh giữ không phận eo Malacca, đảm bảo lưu thông hàng không và hàng hải ổn định.



Bên cạnh ông, người con gái với mái tóc đen dài ngang lưng là Đề đốc Aisyah binti Kelana Tengku, thuộc gia tộc Tengku lâu đời cai trị khu vực Đông Sumadja, hòn đảo nằm gần vùng Bruneo của nhà Einherjar và lãnh địa Lampur của Raja. Nhà Tengku là gia tộc của các Pontianak, hồn ma những cô gái chết trẻ và còn nhiều vương vấn. Họ theo chế độ mẫu hệ và đàn ông trong tộc cũng như lãnh địa ấy có vai trò không hơn gì người “gieo mầm” cho chị em mang thai, đồng thời phải làm việc đúng nghĩa thân trâu ngựa.



Tuy từ khi sáp nhập vào Đế quốc Liên hiệp, Trung ương lẫn U Minh đã liên tục tuyên truyền về bình đẳng giới nên hiện tại chuyện đội vợ lên đầu ở đó đã bớt rất nhiều rồi. Nhưng chế độ mẫu hệ vẫn duy trì, và bá tước, chính xác là bá tước phu nhân, chỉ có con gái mới được quyền giữ. Đề đốc Aisyah trở thành bá tước phu nhân năm mười tám tuổi, tới nay cũng đã gần hai mươi năm. Vì quá trẻ nên cô đã không thể tham gia cuộc Đại chiến Gaia, còn lãnh chúa Osman khi ấy lại lâm bệnh nặng nên cũng phải khước từ.



Cùng đi với họ, Viêm nghe ba người ấy trao đổi với nhau khá nhiều, nhưng chỉ toàn chuyện buôn bán, làm ăn giữa các lãnh địa. Nó không thể ngóng gì ở vấn đề quân sự cả. Quả đúng là sĩ quan đầy kinh nghiệm, họ hoàn toàn không để lọt bất cứ thông ti chiến thuật, chiến lược nào ra cả. À, chị Aisyah có lẽ là ngoại lệ, chị ta chưa hề tham chiến thực sự bao giờ và chủ yếu làm việc bàn giấy, nhưng vẫn nói chuyện rất có duyên và kín mồm kín miệng, không như “ai đó” liên tục bô bô bí mật ra rồi đánh trống lảng đủ mọi đường.



Đã đi được nửa đường. Cái mũi khổng lồ của Hồng Ma đang dần hiện ra trước mắt. Thực sự là quá lớn, Viêm nghĩ bụng. Một pháo đài bay như vậy lại tồn tại… Có lẽ, cái tàu này cũng ngang với tàu gì biến thành người máy chiến đấu trong anime nhỉ. Cái Ma… Ma… gì ấy. Nó không biết, có coi bao giờ đâu! Không quan tâm nữa. Cu Thiên bỏ Mộc Ma mà đu sang ôm Viêm rồi. Nhỏ cũng không nói gì, dẫn thằng bé đi. Hai chị em chúng nó nhìn y chang nhau, vẻ mặt ngờ nghệch, dáng đi lạch bạch như vịt bầu cùng mái tóc dài khiến nhiều người lính, dù không thể hiện ra mặt, cũng bắt đầu tự hỏi tụi nó là ai, quan hệ ra sao mà được vào nơi này. Mộc Ma có thẻ bạc của Hồng Ma nên vô tư, nhưng chị em nhà kia rõ ràng là người ngoài mà?



Cả quãng đường dài, không ai đánh tiếng hỏi về chúng nó. Quân lính đi như duyệt binh, đảm bảo an toàn cho cấp trên. Sắp nhỏ đi theo sắp nhỏ, người lớn đi với người lớ. Viêm không ngạc nhiên mấy khi chị Aisyah, cô ta ép nhỏ gọi “chị”, có thể lơ lửng trên không, nhưng ông Osman cũng làm được thì quả thực bất ngờ lắm ấy! Người nào không quen nhìn vào có thể sẽ tưởng ông là người Gốp, và gái biết chắc việc thấy một goblin biết bay sẽ là cú sốc cực to với mạo hiểm giả đấy.



– Mà cô bé là ai nhỉ? Con nuôi của Tổng lãnh thiệt đấy à?



Người đầu tiên đánh tiếng hỏi là Đề đốc Aisyah. Có vẻ như việc chỉ bàn về các vấn đề đất đai, thương mại, phát triển này kia đã làm cô ta phát chán. Mà chắc thế thật, Viêm nghĩ người đó không hợp với hai bác già kia. Chị ta giống Masami hay Hương Hương, vẫn chỉ là con nít trong tộc mình. Cái điệu bộ và cách nói năng đậm mùi bàn giấy càng làm nhận định Viêm đưa ra rõ hơn. Aisyah thiếu kinh nghiệm thực tế cả trong quản lý lãnh thổ lẫn quân sự, nên phải nghe hai cựu binh kể chuyện và giảng đạo thì khá là khó chịu nhỉ? Hẳn vậy, nên cô ấy mới nhanh chóng đổi chủ đề. Có điều… cách này cứ sai sai thế nào ấy. Nó thô, và dễ bị đẩy vào đường cùng nữa. Chưa ổn. Còn non và xanh lắm, ở nhà sẽ nói vậy.



– Hừm? Ta cũng muốn biết đấy.



Gật đầu, ngài Osman cũng bay là là sang. Nheo nheo cặp mắt đỏ ngầu, ông nhìn Viêm, rồi lại lượn vài vòng nữa. Đoạn, vị lãnh chúa lớn tuổi nhất trong ba người đứng xuống đất, bước tới cạnh Viêm rồi hỏi:



– Rốt cuộc thì nhóc là ai, từ đâu tới?

– Dạ…



Viêm ấp úng, không biết nên trả lời sao. Nếu nói “từ thế giới khác”, họ có tin không? Không, ai tin cho nổi chứ! Đây có phải light novel đâu mà nói chuyện như thế đơn giản như đang giỡn kiểu ấy được! Họ sẽ nghĩ mình bỡn cợt, bị điên, bị tâm thần chứ đời nào lại đi chấp nhận cái lý do củ chuối ấy? Không, không thể nào. Kể cả tự nhận mình là “con nuôi” của Giao Long, họ cũng sẽ hỏi tiếp. Sĩ quan quân đội chứ có phải đám bạn xoàng xĩnh đâu mà lừa dể thế! Nhỏ lần tay vô túi quần, nơi nó để cái thể căn cước, định lấy ra. Nhưng có nên không? Ai biết được điều gì?



– Dạ con… con…



Vẫn cứ run run giọng, Viêm đang nghĩ xem mình nên trả lời thế nào. Thế giới khác là loại ngay, vì không thể nào có chuyện người ta tin dễ vậy được. Kỷ nguyên công nghiệp, có tàu bay hơi nước rồi, chuyện thần thánh cứ như trò bịp trẻ con vậy. Mà nói ông thần nào lỡ tay giết mình, xong cho đầu thai qua đây chắc dễ hơn nhỉ? Rối. Rối! Quá rối! Phải làm sao đây? Trả lời kiểu gì để không bị nghi ngờ? Lỡ đâu họ bây giờ không tin, lại cho là mình xạo, vậy thì chết mất. Mộc Ma… À phải, Mộc Ma có thể xử lý! Nhưng nhỏ đó vẫn cứ đứng yên, cái gì vậy chứ? Sao tới lúc cần kíp thì nhỏ đó phế vật toàn tập vậy?



– Viêm! Chị! Thế giới khác!

– Hả!

– Hả?

– Hả?

– Hả?



Bất ngờ trước câu nói của cu Thiên, cả Viêm và ba vị quý tộc đều bất ngờ thốt lên “Hả?”. Họ đang bất ngờ, vì không ai nghĩ chuyện người trả lời lại là thằng bé này cả. Nó rất bất thường, có gì đó quái đản trog khí tức kia. Vốn là chủng yêu ma nên cả Osman và Aisyaj đều có thể thấy linh lực của cu cậu rõ hơn ngài Karl, và họ cũng dễ dàng nhận ra “điều ấy”. Trong người thằng bé, tử khí cuồn cuộn thành từng lớp lớn, cồn cào tựa đại dương dậy sóng. Nó không hung tợn, bề mặt vô cùng yên bình, hung sâu bên trong là những dòng linh lực cuồng nộ hơn cả hải lưu ngầm dưới biển. Chúng chảy khắp người bé con, mạnh mẽ đến tàn bạo, và có lẽ ngoài nó, không ai chịu nổi thứ tử khí này.



Riêng linh lực lại khác. Chỉ cần nhìn qua, ai cũng biết Thiên là thi quỷ tự nhiên. Vậy nên linh lực của ó đã gần như hòa với tử khí làm một, trở thành sức mạnh không gì địch nổi cả. Sóng và gió, đó là thứ miêu tả rõ nhất tình trạng bên trong nhóc ấy lúc này. Sóng tử khí cuồn cuộn thành hải lưu hung tợn, còn linh lực trở thành cơn lốc đen độc ác tựa Đại Phong Lộ, thứ đã nghiền nát vô số tàu bay và cả những loài trên trời. “Hắc Phong”, cơn gió đen, đó là thuộc tính của Thiên! Hai người ấy không dám tin vào mắt mình, xác suất xảy ra việc ày là cực kỳ thấp, chỉ là khoảng một phần hai mươi triệu. Vậy mà trong thư gửi, Giao Long nói con cô ta một đứa lửa đen, đứa kia gió đen, vậy khác nào bức tử người ta?



Mà khoan!



Dừng lại chút, họ bắt đầu suy luận. Giao Long có bầu cách đây bốn năm, tới ba năm trước thì sinh một bé trai. Khi đó họ đều có mặt cả. Đứa nhỏ không biết cha là ai ấy càng lớn càng giống mẹ, và bây giờ cũng phải ba tuổi rồi. Khi ấy, họ nhớ, Tổng lãnh đã gọi nó là Thiên. Cái gì đó Thiên. Vậy thì… Osman nuốt nước bọt cái ực, Aisyah nhìn karl ra vẻ cầu cứu, nhưng ông chỉ khoanh tay, gật đầu ra vẻ công nhận. Và đó là lúc họ biết thằng nhóc lẽo đẽo theo mình nãy giờ đích thực là con Tổng lãnh!



Vậy còn đứa con gái thì sao? “Thế giới khác” là thế nào cơ chứ?