Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 29




Ba giờ chiều.



Vào khoảng giờ này, chẳng có ai ở phòng chỉ huy cả. Toàn buồng lái vắng lặng như tờ, ngay cả cầu chỉ huy lúc nào cũng tràn ngập tiếng cãi vã của Oa Lân và Hương Hương cũng im phăng phắc. Mọi người đang tận hưởng thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình: Việc Hồng Ma hạ cánh quá một ngày chẳng khác nào giấc mơ với những thủy thủ cả. Con tàu bay liên tục, nên nhiều người thậm chí quên mất cuộc sống dưới đất là thế nào. Ba ngày tàu ở đây, mà chính ra đã một hôm trôi qua rồi, họ được Hồng Ma cho nghỉ phép và đi loanh quanh trong điện. Phần lớn thủy thủ đoàn đều là người Đế quốc và là thi quỷ dưới quyền mụ mắt đỏ, nên họ cũng chẳng đi đâu xa nữa cả.



Ngồi một mình, Giao Long bỗng thấy… chán. Mọi khi, chỗ này luôn nhộn nhịp, vậy mà giờ lại vắng lặng như tờ. Hồng ma dẫn con đi chơi rồi, đám Oa Lân chắc đang quậy đâu đó, còn Viêm thì kiểu gì cũng lẽo đẽo theo con bạn mới quen. Chẳng ai ở đây cả, ngoài cô và Thiên. Thằng nhỏ vẫn đang ngủ. Nó mút ngón tay, hai mắt nhắm nghiềm, chân co lại, tựa sát vào bụng mẹ. Lâu lâu, nhóc tỳ lại lăn trở mấy cái, rồi khẽ kêu ư ử như chú mèo con làm nũng. Nhìn cái mặt tròn ủm như bánh bao ấy, cô chỉ muốn véo mấy cái chơi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Dù gì nó cũng là con mình, không nên nghịch quá.



Cuối cùng, thuyền trưởng thấy chán hơn cả con gián. Khoác hờ chiếc áo bành tô trên vai, không xỏ tay vào, Giao Long ẵm cu Thiên lên. Họ rời buồng lái, đi lên vùng điều hành.



Dưới ánh nắng vàng, phòng quản lý của vùng điều hành như chìm trong sắc hoàng kim của buổi chiều xuân. Qua cửa kính dày đặc biệt, nắng rọi vào gian buồng thép đầy những máy móc mới thật nên thơ làm sao. Các ống liên lạc dẫn xuống cầu chỉ huy lặng mình đi dưới nắng, để nó tắm lên mình chút hơi ấm thế gian, tắm lên những thứ đã quá lạnh lẽo chốn đây. Nơi bàn điều khiển giá băng, cả những ống dẫn hơi nước, linh lực cao áp cũng chẳng đủ sưởi ấm, thì chính sắc vàng tươi ngoài kia đã làm bừng lên những mặt đồng hồ, những đòn bẩy phủ sương long lanh, và cả mấy mặt kim loại tưởng như từ cái thời xa xưa nào đó.



Giữa gian phòng sương giăng, với nắng chiều chiếu vô huyền ảo như đèn sân khấu những đêm ca nhạc, Alicia ngồi đó, trên chiếc ghế sắt, mắt nhắm nghiềm, hồn nhiên gảy lên những nốt nhạc tuyệt vời từ chiếc guitar cũ. Với vẻ ngoài chỉ mới mười mấy tuổi đầu, tinh linh tuyết đã sống gần một thiên niên kỷ ấy mỗi khi rảnh rỗi đều lấy đàn ra chơi, một cách giải trí khá thú vị trong cái nhà ngục này. Cô đàn, đàn mãi, đàn không biết chán, đàn lên đầy đau thương, buồn nản, rồi lại thống thiết, sau lại nhẹ đi, trở nên vui tươi đến lạ. Bao nhiêu cảm xúc, Alicia đều dồn cả và mấy đầu ngón tay mà gảy lên dây, gảy lên những âm thanh trong veo như tiếng suối, lúc trầm lúc bổng, tha thiết đến lạ.



“Trái tim tan vỡ nhưng ta vẫn sống,

Đôi mắt đau buồn nhưng từ bỏ? Không.

Cơ thể run rẩy, chẳng thể hét lên,

Tâm hồn tuyệt vọng, quay đầu không bến.



Bản thân quá yếu, vẫn phải đấu tranh,

Sức cùng lực kiệt, vẫn mộng tung hoành!

Tuy muốn nằm xuống nhưng phải tiếp tục

Cuộc đời vĩnh cửu bên trong nhà ngục!



Liệu có bao giờ ta được tự do?

Sự tự do khao khát bấy lâu!

Liệu có bao giờ ta được tự do?

Rời kiếp cầm tù, ta muốn tự do!…”



– Hay ghê nhỉ?

– Là cô à?



Đang cao hứng hát, Alicia bỗng mất hết cảm xúc khi nghe cái chất giọng trầm trầm, đều đều như cái máy kia. Không cần nhìn, cô nàng cũng biết cái người lúc nào cũng lạnh hơn băng đó là ai. Giao Long xuất hiện, mang theo thứ tử khí vần xoay chết chóc lúc nào cũng cuồn cuộn bên mình. Vừa nãy thôi, dù ngập trong hơi lạnh mà nữ chúa tuyết tỏa ra, căn phòng vẫn còn chút gì đó ấm áp của ánh Mặt trời, thì bây giờ nó đã chìm hoàn toàn vào cái giá băng của âm ti địa phủ.



“Thi Hoàng” đi tới đâu, tử khí theo tới đó, nhuốm màu chết chóc lên mọi thứ xung quanh. Đó cũng là “lời nguyền”, lời nguyền của “Thi Hoàng”, những kẻ cai trị tối cao của mọi loài yêu ma cõi âm. Dù là oán linh, dạ xoa, ma cà rồng, thi quỷ hay thây ma mất não, tất cả đều phải quỳ xuống trước “Thi Hoàng”. Về thực lực chủng tộc, họ chỉ dưới rồng và các ác ma thượng cổ thôi. Không một hơi thở, chẳng chút sinh khí, gương mặt nhợt nhạt và ánh mắt vô hồn vô cảm kia từ lâu đã vậy, lặng lẽ quan sát rồi thản nhiên, ra lệnh tiêu diệt.



Giao Long là thế.



Từ khi nó chỉ là con Giao còn đỏ hỏn, Alicia đã theo canh chừng rồi. Cô giống như bảo mẫu của tiểu thư Phạm Huyền Giao, trong khi Hồng Ma vừa là bạn, vừa là người chị em thân thiết của đứa trẻ luc nào cũng chỉ thấy màu xám ấy. Trong trí nhớ của mình, Alicia vẫn luôn thấy ớn lạnh mỗi khi đối diện Giao, dù khi đó chỉ là đứa nhỏ thụ động, bởi đôi mắt xám ngắt không chút ánh sáng và bản mặt đơ cứng, vô cảm hoàn toàn không phù hợp với trẻ con. Khác với đám nhỏ cùng trang lứa, mà nàng phá băng phải còng lưng ra gánh cả, Giao không nghịch ngợm, mà lại cứ thu mình vào một góc. Chưa bao giờ nó hứng thú với thứ gì, đôi mắt xám xịt luôn lim dim, và mỗi ngày phát ngôn chỉ đếm trên đầu ngón tay.



Nhiều bác sĩ, pháp sư, cả cố Tổng lãnh và Hồng Ma đã khám xem Giao có bệnh gì không. Nhưng hóa ra kết quả lại quá sức kinh ngạc: Linh lực bên trong Giao quá lớn, dẫn đến ảnh hưởng toàn bộ thần kinh con bé. Vả lại, nhỏ mang “Huyền Viêm”, cùng loại thuộc tính với bà chủ mọc sừng, nhưng biến dị thành thuộc tính tử vong thuần khiết. Hồng Ma bảo, chính cô cũng không ngờ nó lại là một thi vu trời sinh, thậm chí sau này nếu muốn, Giao hoàn toàn có thể lĩnh hội toàn bộ “Tử linh Thánh Pháp” mà bà già đã dày công phát triển cả vạn năm qua. Điều đó cũng tức là, Hồng Ma sẽ trao toàn bộ quyền chỉ huy quân thi quỷ cho Giao, truyền nhân của mình. Nhưng cuối cùng thế nào, ai cũng biết rồi.



– Ừ, biết rồi thì tốt, chứ hồi tưởng hoài chán lắm.

– Con nhóc này…!

– Im đê tàu phá băng.



Biết mình có nghĩ gì cũng bị “thuyền trưởng” đọc thấu, Alicia mặc kệ, tiếp tục đàn. Cô hát, hát như con cuốc kêu thương, với giọng ca não nề đến lạ. Tự do, thiên đường ấy, đã mất. Bây giờ, không còn nữ Công tước Alicia xứ Baden – Hohenberg nữa, chẳng còn ai gọi là Alicia von Hohenzollern, mà chỉ có Alicia von Eisbrecher. Chữ “von”, vốn là biểu tượng của tầng lớp quý tộc Romulusia xưa và Đế quốc Valhöll, giờ bị con khốn mọc sừng kia dùng đầy chế giễu. Người chiến binh kiêu hùng một thuở giờ là “tàu phá băng”, cái tên đâm thẳng vào niềm tự hào của “Chúa Tuyết”, đập tan nát chút tự trọng cuối cùng còn sót lại. Mọi thứ đã là quá khứ rồi. Vinh quang, địa vị, quyền lực, tất cả đều chấm dứt vào cái ngày mùa thu năm ấy, khi mụ già chết tiệt đó chém xuyên người cô với cây đại đao lưỡi ngược.



Nhưng vậy thì sao?



Alicia không biết nữa.



Đời tự do của cô đã chấm dứt vào hôm ấy, khi thân xác này ngã xuống nền tuyết trắng xóa trướng lâu đài Zollern, nơi ở của dòng họ hàng trăm năm qua. Nằm trên tuyết lạnh ngắt, thở từng hơi gấp rút, máu tràn lên miệng, Alicia khi đó đã mong cái chết đến với mình thật nhanh. Nhưng không. Mọi thứ đã kết thúc, theo một hướng khác. Hồng Ma chưa bao giờ có ý giết Alicia, nên sau đó, bằng chút linh lực còn sót lại, mụ đã chữa lành cả hai, rồi đặt cái phong ấn này vào người mình. Lúc đó cô nàng mới nhận ra bà đầu đỏ thực sự mạnh tới thế nào. Rõ ràng khi ấy, nếu muốn giết, ả đã có thể xuống tay bất cứ khi nào.



Hồng Ma đã không làm vậy. Thay vào đó, mụ trị khỏi mọi vết thương, không để lại sẹo, và biến Alicia thành “nô tỳ” riêng. Phong ấn Vạn Hoa Kính, một trong các ma pháp cổ đại tưởng như đã thất truyền, giờ nằm trong người cô nhóc tóc bạc này. Vạn Hoa Kính thay đổi nhận thức và sự thật của bất cứ thứ gì nó ảnh hưởng, nên thân xác cô bị quay ngược về tuổi mười ba, không cách nào lớn lên được. Trong khi đó, tâm lý bên trong liên tục xung khắc giữa người phụ nữ trưởng thành đã sống cả ngàn năm với đứa bé mới hơn mười năm tuổi đời. Cả mạch linh lực trong người cũng rối loạn, vì bà già đã tỉ mỉ bố trí phong ấn sao cho nó “chèn” lên mạch cũ của Alicia, gây ra sự xung đột linh lực và khiến con nô tỳ này không thể nào dùng quá mười phần trăm sức mạnh gốc được nữa.



– Hồng Ma chơi cái phép ác nhỉ? – Giao Long chợt nói, thẳng vào đầu Alicia – Cô muốn ta gỡ không?

– Nếu là bốn trăm năm trước thì dĩ nhiên!



Mỉm cười, Alicia đáp lời, cũng bằng suy nghĩ. Cô nói tiếp:



– Nhưng giờ thì không cần nữa! Sống thế này… không phải quá tệ, nếu không tính chuyện hồi đó đêm nào cũng phải lên giường với bả và vài chục con khác!

– Kiệt sức, nhỉ? – Thuyền trưởng cười khẩy.

– Sáng ra lết không nổi luôn! – Nữ chúa tuyết bật nói thành tiếng – Vờn nhau liên tục từ chín giờ tối tới sáu giờ sáng, ai chịu nổi chứ!

– Ha ha, đúng là Hồng Ma.



Bật cười, Giao Long bước đến cạnh Alicia. Đoạn, cô ngồi phịch xuống, mặc cho sàn phòng lúc này đã phủ kín băng, và cái lạnh có thể làm tím tái bất cứ kẻ nào xui xẻo chạm vào. Mặc cho nắng ngoài kia rọi vào, từ khi thuyền trưởng ở đây, không khí đã u ám hơn hẳn. Nhưng có gì đó không đúng, Alicia chợt để ý. Bình thường Giao Long dù giống như đi đưa đám, nó cũng chẳng bao giờ tỏa khí mạnh tới thế này.



Đúng vậy, Giao Long luôn kiềm chế. Thuyền trưởng nhận thức rất rõ tử khí có thể giết người, làm đóng băng họ từ bên trong, nên trừ khi cần thị oai, cô ta sẽ kiềm chế vừa đủ chỉ để kẻ khác run sợ. Vậy mà hôm nay sao khí tức tử vong lại nhiều thế nhỉ? Nhiều… nhưng yếu hơn hẳn, giống như con nít chứ không phải người lớn. Lạ thật, nàng tinh linh nghĩ, mọi hôm thì thuyền trưởng đã khiến tất cả sợ điếng người rồi, tới thở cũng chẳng dám gấp, ấy nhưng giờ chỉ vừa đủ để khiến mình nổi da gà? Hay nó bệnh?



Mở hờ mắt, Alicia nhìn sang bên trái, nơi Giao Long đang ngồi. Bỗng, cô nhướng mày, tỏ vẻ hơi kinh ngạc. Thuyền trưởng lúc này lại khoác áo trên vai, khác hẳn với thói quen ăn mặc chỉnh tề mọi ngày của cô ta. Cái mũ kêpi cũng không thấy đâu, trong khi bình thường con đó thuộc dạng “sẽ chết nếu thiếu nón”. Bộ quân phục cũng không mặc chỉnh tề nữa, mà tháo bớt mấy cúc trên cùng của chiếc sơ mi đen bên trong, để lộ bầu ngực căng tròn với “khe núi” khiến Alicia chỉ biết nuốt nước bọt đầy căm phẫn lẫn ghen tị tột cùng.



Đoạn, Alicia nhìn xuống dưới. Từ hơi bất ngờ, giờ thì cô ngạc nhiên tới mức suýt nữa đã đánh rơi cây đàn. Trong lòng “Thi Hoàng” lại có một đứa bé đang ngủ, lại còn gối đầu lên chân cô ta? Thật khó tin mà, Giao Long đó giờ lạnh như nước đá, vậy mà bé con kia lại có thể thản nhiên mặc áo sơ mi cộc tay mà khò, nhất là khi cô ta đã bỏ cái áo bành tô ngăn khí đó ra sao? Hoang đường! Hư cấu! Cả một bầu trời hư cấu! Không bao giờ có chuyện một đứa nhỏ lại có thể nằm lên đùi thuyền trưởng kiểu đó cả. Nó sẽ chết vì hạ thân nhiệt, vì tử khí quá độc hoặc vì bất cứ lý do điên rồ nào khác. Nhưng nhất định, không đứa trẻ nào có thể chịu được khi Giao Long bỏ áo khoác ra, ngay tới yêu ma trưởng thành còn khó chống lại mà!



– Vậy à?



Giọng Giao Long lại vọng lên trong đầu Alicia. Cô ta nhếch mép, cười gằn. Thấy vậy, Alicia biết mình vừa phạm phải điều gì thất thố rồi. Nhưng nãy giờ có nghĩ bậy gì đâu nhỉ, hay là… Phải rồi! Nhất định là do mấy cái nói xấu nãy giờ!



– Ừm, thông minh đấy.



Giao Long nheo mắt. Đoạn, cô nói tiếp:



– Alicia, cô còn nhớ đứa bé này không?

– Nó…?



Alicia hơi nheo mày, trông bối rối lắm. Nhìn đứa nhỏ nằm gọn lỏn trong lòng thuyền trưởng, tự nhiên nhỏ tuyết thấy ớn lạnh. Cảm giác kinh dị chạy dọc sống lưng, làm tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Lúc nãy sương mù mịt quá, lại thêm cái vạt áo che khuất phía trên nên cô cũng chẳng chú ý lắm, nhưng giờ nhìn kỹ thì mới biết, mình chọc trúng ổ rắn rồi! Nhóc con đương ngủ kia rõ ràng cũng là một… một… một “Thi Hoàng”, không sai vào đâu được!



Chỉ có đồng loại với con Giao mới dám nằm kiểu đó thôi, chứ đám thi quỷ của Hồng Ma, kể cả lũ trâu chó như Oa Lân và cấp trên cũ của nó, cũng không có gan mà gối đầu lên đùi “Thi Hoàng” như vậy! Hoàng đế của mọi loài xác sống, hồn ma và quỷ hút máu, sức mạnh ấy không phải thứ để đùa. Trên tàu này, ngoài Hồng Ma, những ai mạnh tương đương hay có cùng dòng máu với cô ả mắt đen này, thì chẳng còn đứa nào nuốt gan trời mà đánh liều thế cả.



Cúi nhẹ đầu, Alicia cố xem xem nhóc tỳ Giao Long mang theo là như thế nào mà nó hỏi mình có nhớ không. Hừm, cô khịt khịt mũi. Da xanh tái, tóc đen dài, người ngợm nhỏ xíu… À không, so với con Giao thì đứa nào cũng nhỏ cả, trừ chồng nó ra. Bé nó mặc cái áo sơ mi cộc tay và quần đen dài quá đầu gối, từ đây ngó xuống còn thấy cả mấy khúc xương sườn lồ lộ ra. “Ròm quá!”, cô nghĩ bụng.



Nhưng mà, nhìn cái cách nó lăn quay ra, với đôi mắt nhắm chặc, quả miệng chum chím, người nhỏ thó và tóc dài chắc cũng sắp tới mắt cá rồi, Alicia bỗng nhận ra hình bóng ấy. Giao Long hồi nhỏ đây mà! Người cũng có một khúc, ăn ít nên gái nứa mà lộ hết xương sườn, lại hai mặc áo cộc tay nữa! Cái kiểu nằm ngủ thu chặt mình lại cũng giống, ít nhất là tới khi con kia qua tuổi mười sáu thì mới sửa dáng được.



Cơ mà lúc ấy con Giao đã thành “Thi Hoàng” đâu? Còn nhóc hạt tiêu này rõ ràng là một “Thi Hoàng” tự nhiên, được sinh ra chứ không phải nỗ lực lúc hấp hối của tên lắm linh lực nào đó. Vả lại, nhìn nó chắc cũng hai, ba tuổi là cùng, hoàn toàn không thể thực hiện mấy phép phức tạp như trùng sinh kiểu đó được. Còn nếu như nhận “máu” thì nó chỉ là thi quỷ bình thường chứ chưa thể thành Hoàng đế được. Con đường đế vương khó đi lắm, thế nhưng nó sinh ra đã định sẵn là bậc chí tôn của chủng quái “bất tử” kia rồi á?



– Hô, cô không nhẫn ra nó thiệt à? Ta hơi bất ngờ đấy.

– Hứ! – Alicia nguýt ngay – Từ từ… ta nhớ cho!

– Vậy à? Gợi ý nè, hồi ông nội ta còn sống. Ráng đi, không là tối nay vợ chồng ta xử nhé?



Giao Long khẽ nhoẻn cười, nhưng trong đó, rõ ràng kèm theo sát ý. Thuyền trưởng đang dọa Alicia, ý rằng tối nay không muốn mất ngủ thì tốt nhất là cố mà nhớ đi. Và Alicia, đã quá quen với cái sức trâu “muôn hạm không địch nổi” của đệ nhất phu nhân nhà Hồng Ma, hoàn toàn không muốn phải vật nhau với cô ta chút nào. Lục nát mọi miền ký ức, Alicia từng chút nhớ lại, nhớ về những ngày trước đây, khi cố Tổng lãnh vẫn còn sống. Đúng rồi! Cô reo lên, vào cái ngày đó, ông già qua đời chính vào luc đứa bé đó cất tiếng khóc đầu tiên! Nhớ không lầm thì hắn đã nói, chỉ khi nào Giao Long có con thì mới chịu nhắm mắt! Vậy thì, không lẽ nó là…



Tròn xoe mắt nhìn bé con, Alicia hỏi khẽ, nhưng vẫn không giấu được sự bất ngờ:



– Bé Thiên đó hả?

– Ơn giời cô nhớ rồi.



Nhếch mép đầy ẩn ý, Giao Long nói trong khi sửa tư thế nằm cho con. Cu Thiên ngủ li bì nãy giờ rồi, lại vào phòng lạnh nên càng say giấc hơn. Từ từ, nó khẽ cục cựa, xoay mình lại, cọ cọ gò má đáng yêu vào bụng mẹ. Giao Long chẳng nói gì, cũng không hề lộ chút cảm xúc, đưa tay vuốt tóc nó. Cô kéo vạt áo che thằng bé, cái động tác mà Alicia biết rõ thuyền trưởng chỉ làm với những người cô ta coi là cực kỳ quan trọng. Thấy vậy, Alicia bật cười. Trong mắt nàng Bạch Tuyết, Giao Long vẫn là đứa trẻ chưa lớn, với nội tâm lẫn hành động đều mâu thuẫn liên tục. Nuôi “Thi Hoàng” từ bé, cô biết rõ lắm chứ, và cũng là số ít những người “còn sống” thực sự hiểu được thứ ẩn sâu trong trái tim nguội lạnh như tro tàn kia.



Đặt đàn sang bên, Alicia cúi người, chống cằm rồi tươi cười nhìn Giao Long chăm con. Trên cái tàu này, trừ Hồng Ma thì cô là người duy nhất dám gọi thẳng tên thuyền trưởng. Nên dù bình thường phải xưng hô theo quy tắc quân đội, những lúc ở riêng, Alicia lại gọi tên cô nàng như thể đó là điều vô cùng bình thường. Giao Long cũng không bận tâm, chính cô cũng thấy cái tên mới này quá dài dòng, và nếu không phải do Hồng Ma đặt thì còn khướt mới dùng đến. Nhưng nó cũng không tệ. “Giao” hay “Giao Long” đều mang cùng một nghĩa, loài rồng biển tàn ác đã tước đi vô vàn sinh linh. Lạ thật nhỉ, khi nó cực hợp với mình. Bây giờ, cô chẳng nhớ nổi mình đã giết, cả trự tiếp lẫn gián tiếp, bao nhiêu triệu mạng nữa.



Khẽ đưa tay nựng khuôn mặt bé xíu, đáng yêu kia, Giao Long mỉm cười. Cô quay sang Alicia, nhìn cô ta bằng cặp mắt sâu hoắm, sâu đến tận cùng Địa ngục, cặp mắt mà ngay đến Hồng Ma cũng có phần thấy rợn. Trông chằm chằm vào đó, Alicia lại lạnh sống lưng. Con này lại bày trò gì tiếp đây?



Bất chợt, Giao Long cười. Cô cười không lớn, cũng chẳng thành tiếng, chỉ là cái nhếch môi, nhưng trông hiền lạ! Alicia xanh hết mặt. Lại là nó, nụ cười của “Ác quỷ Siegfried”, y như khi nó phun khí clo xuống phòng tuyến địch và lên giường với Hồng Ma trong khi nhìn đối phương quằn quại trong khí độc qua mấy con quạ do thám! Cái kiểu cười ấy, không nhắm híp mắt mà mở he hé, với hàm răng nhọn hoắt hơi lộ ra, đã khiến biết bao kẻ xấu số tàn đời vì những trò sau đó. Nụ cười “bạo chúa”.



Giao Long rất “hiền”, cô chẳng ưa dùng những kiểu tra tấn tàn độc… cho lắm. Cách cô ả xử lý khiến ngay tới thủy thủ cũng phải sởn gai ốc, khi có thể vừa tủm tỉm cười vừa lấy gót giày đầy đinh nhọn đạp mạnh vào hạ bộ của bất cứ tên địch nào bị tóm được. Trò ưa thích của con này, chiêu “hỏi cung” huyền thoại, chính là trói lại rồi bịt miệng, sau đó sẽ hành hạ tới khi nào tên xui xẻo kia chịu không nổi nữa phải khai hết ra, và sau đó hắn sẽ bị hành hạ tới chết. Ít nhất, đó là nếu tù binh là nam. Còn giả như nữ, thì ngay chính Quân đoàn 1 thần thánh cũng không dám chọc giận chánh cung, vì con gái sau khi qua tay “má Giao” hỏi cung, sẽ chỉ còn là một thứ sinh vật gì đó cả đời sống như con lợn, trong sự nhục nhã ê chề và thần trí tan nát.



Và đặc biệt, khi sắp xử ai, thuyền trưởng luôn cười như thế. Bởi thế, Alicia lập tức chuẩn bị. Cô đã sẵn sàng đánh nhau, nhưng Giao Long lắc đầu. Nhẹ nhàng nâng đầu nhóc Thiên lên, “Thi Hoàng” sửa lại tướng ngủ cho con, để bé cưng không bị mỏi cổ. Coi cái mặt thằng nhỏ say giấc ngon lành giữa căn phòng phải lạnh đến âm năm mươi độ bách phân, Alicia dần hiểu vì sao thuyền trưởng không rat ay. Chợt, cô nhắm mắt. Đứa trẻ lầm lỳ, ít nói năm nào giờ đã trưởng thành rồi. Dù vẫn còn điên và “bạo”, rõ ràng Giao – Alicia vẫn gọi thế – không còn là đứa nhóc lúc nào cũng trơ trơ ra và không quan tâm tới người khác. Cô đã hiểu ý khi thuyền trưởng nhìn mình. Sâu thẳm trong đó, giữa bóng đêm mịt mờ, đã sáng lên ánh lửa hồng.



Im lặng một hồi, Giao Long hỏi:



– Cô thấy ta giống ác quỷ không?

– Thím không giống, ai giống?

– Hừm?



Nhướng mày, Giao Long khẽ cười. Hơi ngả ra sau, cô nói:



– Đúng, ta là quỷ mà.

– Cũng tự biết cơ à?



Không bỏ lỡ cơ hội, Alicia lập tức mỉa mai, dù cô biết rõ mình sau đó sẽ thảm thế nào. Nhưng không gì vui hơn chuyện chọc hai vợ chồng nhà này cả, một đứa ham gái vô đối còn đứa kia khiến mọi tên khát máu trong lịch sử thấy thua cuộc. Cả hai đều ác như nhau, nàng tuyết biết, dẫu họ không phải lúc nào cũng phải tỏ ra tàn bạo. Hồng Ma thực sự rất bình thường, nếu không kể cái tính cách cổ quái và độ cuồng mỹ nhân có phần quá đáng. Cũng vậy, Giao Long bình thường chỉ là người phụ nữ vô hại, không chọc ai và cũng không thích bị chọc, nhưng một khi đã nổi giận thì chỉ có xác định.



Đặc biệt, họ đều mang tư tưởng rất cực đoan trong vấn đề “thế lực thù địch”. Hồng Ma, một khi đã muốn, thì tuyệt đối “không nhân từ” với kẻ thù, kể cả đó là người già, phụ nữ hay trẻ em. Thuyền trưởng còn có phần hơn khi trong mắt cô, mọi hành động phản quốc đều bị khép vào tội chết. Thậm chí cô ta từng vận động Hội đồng Đế quốc sửa Hiến pháp, coi mọi hành vi, lời nói có ý chống đối Nhà nước là phản động và phải bị tử hình, cũng như bóp nghẹt truyền thông và tăng cường kiểm duyệt tới mức bị nhiều thành viên coi là điên rồ và yêu nước thái quá.



Hai người đều rất yêu nước, đều cống hiến rất nhiều, không ai có thể phủ nhận. Nhưng xét ở phương diện chính trị, vợ chồng nhà này thực sự có phần phiến diện và duy ý chí. Trong từ điển của bà mọc sừng, không có chỗ cho “nhân từ”, còn Giao Long luôn muốn tận diệt mọi mầm mống phản động, dù đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua cũng cần phải bóp chết. Đường lối của Giao Long lại ảnh hưởng bởi chính văn hóa của người Giao, vốn luôn thượng tôn luật pháp và trật tự xã hội. Sinh ra trong gia đình nhiều đời làm tướng và chính trị, lại sống trong môi trường không khác gì trại lính, thì dù có im lặng hay ngờ nghệch tới đâu cũng sẽ chịu ảnh hưởng thôi.



Và vì vậy, thế giới mới có “Ác quỷ Siegfried” để vừa ngưỡng mộ, vừa lên án. Ngưỡng mộ trước tài cầm quân và lòng trung thành của cô, khi chỉ với một tiểu đoàn, Giao Long đã cầm chân và đánh tiêu hao cả một tập đoàn quân địch. Kể cả khi mọi thứ trở nên tồi tệ, tồi tệ nhất có thể và bên kia kêu gọi đầu hàng, cô vẫn đánh. Nhưng họ lại sợ, lại lên án chính điều đó. Thuyền trưởng cầm quân quá tàn bạo, sẵn sàng ra lệnh thảm sát tù binh, và luôn nói rằng Đế quốc không hề ký nghị định gì đó về đối xử nhân đạo với tù binh chiến tranh. Cô cũng trung thành, trung thành như một con chó săn, tới mức sẵn sàng bắn bỏ những ai dám nói xấu nhà nước, nói xấu Hoàng gia.



Trên hết, sự “bạo” và cuồng sát bên trong “Thi Hoàng” giống như quái vật ẩn trong quái vật, đã điên còn điên gấp bội. Trong lịch sử, kể từ thời cả Gaia bị người du mục Khan xâm chiếm tới giờ, chưa bao giờ có vụ thảm sát nào nhằm rõ ràng vào thường dân với quy mô hàng triệu cả. Toàn tuyến Siegfried có sáu mươi tám thành thị, làng mạc của gaullia thì quân cô đã thảm sát gần hết. Truy cùng diệt tận, đội quân khiến ngay cả đồng minh cũng thấy kinh tởm trước những trò hành hình vô nhân đạo, cũng như việc sử dụng không hạn chế vũ khí hóa học. Khi Giao Long, lúc này đã dẫn đầu Phương diện quân đổ bộ 2 của Hồng Ma, tiến vào Parissée, thủ đô Gaullia, cô đã cho vây hãm, phun clo thành phố ba ngày ba đêm và giết bất cứ ai cố chạy khỏi nơi đó. Toàn bộ kinh đô ánh sáng hoa lệ một thời chỉ sau vài hôm đã thành vùng đất chết.



– Đúng vậy. – Giao Long lại nói trong tâm trí Alicia – Chúng muốn kiện ta, muốn cho ta ra tòa án binh, và cả phiên tòa xử tội ác chiến tranh. Nhưng không thể, hà hà.

– “Chúng ta” đều không ra tòa án binh. Bất kỳ tòa nào.



Lúc này, đến Alicia cũng cười. Cô gật gù, mái tóc bạc trắng như cước xõa xuống chạm mặt sàn. Đại chiến gaia năm đó, phe Liên minh đã tiến công rất ác liệt. Không nước nào không có “thành tích” tội ác chiến tranh cả, nhưng tất cả đều ém nhẹm cả đi. Chỉ riêng Giao Long, khi đó đã quá nổi tiêng, là chẳng còn giấu gì được nữa. Phía Gaullia liên tục đưa tin về cô, chủ yếu là để lên án “tội ác” của Liên minh, và kêu gọi những quốc gia trung lập đứng lên giúp họ chống lại con quỷ này.



Ở bên kia, Bộ Tư lệnh Liên minh đã nhận ra ý đồ này. Tuy nhiên, thay vì rút Giao Long về, họ càng để cô lên, dùng chính những chiến thuật đẫm máu ấy để công kích tinh thần Gaullia. Do cách chiến đấu “không khoan nhượng” của Đế quốc Liên hiệp đã ăn sâu vào tâm trí Gaullia, kể từ ngày họ bị đánh bay khỏi Nam Đảo năm một ngàn tám trăm hai mươi mốt, đã chẳng ai dám nghĩ tới chuyện tái chiến với quốc gia đó cả. Vậy mà bây giờ, họ xuất hiện ngay trên chiến trường, lại chính là mụ đầu đỏ và cháu gái tên Tổng lãnh khi xưa nữa! Cơn điên truyền lại qua các thế hệ càng ngày càng mạnh hơn, đến khi Giao Long ra trận, chỉ Hồng Ma mới ngăn được cô diệt chủng người Gaullia.



Dĩ nhiên, không air a tòa. Bởi họ là…



– Người chiến thắng.



Cười rộng đến mang tai, mắt Giao Long thoáng man dại. Trong đó, cái chết hiện hình thật kỳ lạ: Chỉ là một cô bé tóc đen bẽn lẽn, với làn da xanh xao và bộ đồ cũ, đứng nép mình trong góc nhà, nhìn ra ngoài với ánh mắt thật xa xăm. Ẩn trong đó chính là ham muốn giết chóc của kẻ đứng đầu đám bất tử, âm binh. Cô vốn đã điên, giờ đây sự thèm máu của chủng bất tử lại càng đẩy cơn khát lên gấp bội. Giết. Giết. Giết. Và giết. Dòng máu tưởng chừng đã đông cứng đang sôi lên sung sục, kêu gào, van nài, đe nẹt, thậm chí ép buộc cô phải giết, phải thỏa mãn con ác ma bên trong bằng máu tươi. Càng tắm máu, cô càng mạnh, và càng uống nó, cô sẽ càng trở nên giống quỷ, mất đi chút nhân tính cuối cùng còn sót lại.



Tuy nhiên, Giao Long đã thắng.



Để dòng máu ma quỷ đó trỗi dậy, Giao Long lại vật nó xuống, thuần hóa sự điên dại bên trong. Nhìn cô vuốt tóc Thiên, thật dịu dàng, chẳng ai lại có thể tin đây là cùng một người bốn năm trước đã thản nhiên chém bay đầu chị họ với lưỡi lê, sau đó còn đạp nát thủ cấp chỉ vì chị là kẻ “phản động”. Cặp mắt đen khép hờ, với nụ cười mỉm hiền từ vẫn đang hiển hiện trên mặt, Giao Long đã làm chủ được no. Huyền Viêm, thứ dữ nhất trong mọi thuộc tính, và cả sự thèm máu, thứ bản năng mà rất ít thi quỷ nào cưỡng lại được.



Cô đã thắng. Thắng kẻ địch, và thắng chính bản thân mình. Khi chiến thắng, không cần giải thích. Còn một khi đã thua, chẳng phải giải trình. Tòa án chiến tranh đã xử lý những tướng lĩnh cấp cao của Gaullia, xử cả những thành viên nội các và cá nhân bị cho là có gây ra hay dính líu tới “tội ác chiến tranh”. Dĩ nhiên, không ai trong phe Liên minh bị lên án, thậm chí còn chẳng bị nêu tên. Chính phủ mới của Gaullia đã từng nhiều lần cố gắng kiện họ, nhưng tất cả đều kết thúc bằng “không đủ bằng chứng”, “giai đoạn đó chưa có chế tài”, “không ký Hiệp ước”,… Hoàn toàn không có cách nào để kiện, còn người dân nước đó giờ sống như nô lệ cho cả Gaia.



Nhưng dù vậy, có một điều vẫn làm Giao Long lo.



Xoa nhẹ mái tóc cu Thiên, thuyền trưởng hơi còng lưng xuống. Cô vuốt ve, cưng nựng nó như người mẹ trẻ mới có con, đang chiều chuộng đứa bé đầu lòng vậy. Nhìn thế, Alicia cũng lờ mờ đoán ra rồi. Giao Long…



– Ta không muốn thằng bé lớn lên thành thứ quái vật như mẹ nó.



Nhắm mắt lại, Giao Long khẽ lắc đầu. Nở nụ cười nhạt toẹt, nhưng lại ẩn chút gì đó chua chát, cô bảo tiếp.



– Ta đã chọ đi trên con đường này, trở thành “Thi Hoàng” và cai trị bóng tối cùng Hồng Ma. Nhưng con trai ta, nó không cần phải đi cùng con đường với ta. Ta muốn nó… lớn lên thành một người tốt, chứ không phải kẻ điên rồ thế này.



Bằng chất giọng trầm trầm, đều đều, Giao Long nói như cái máy. Nhưng ẩn sau từng con chữ, rõ ràng là tâm sự của người mẹ đã quá sa vào bóng đêm dày đặc. Cô không muốn Thiên giống mình, tức là không muốn bé con phải trở nên tàn độc, thành cái thứ có thể nhẫn tâm chém giết người thân chỉ vì họ là “phản động”. Đôi tay này đã nhuốm máu hàng triệu, có lẽ là hàng chục triệu, tính mệnh. Không còn quay đầu được nữa, bởi một khi đã chọn bóng tối, người ta sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn về lại được với ánh sáng. Bóng tối sẽ đeo đuổi mình mãi mãi, như hình với bóng, kẻ cả khi đứng giữa ánh sáng. Chỉ khi tiến vào màn đêm, nó mới rời bỏ mình mà đi, vì khi đó bản thân đã chấp nhận hắc ám rồi.



Tuy nhiên, cả hai đều nhận ra, cu Thiên rồi cũng sẽ phải chịu kết cục như thế. Đó là lời nguyền của kẻ truy cầu sự bất tử: Tâm hồn chúng sẽ không bao giờ bình yên. Luôn có sự giằng xé giữa bản ngã lương thiện thuộc phần sáng và bản năng mà phần lớn là nhục dục, là tội lỗi. Không ai không có tội, không ai không đấu tranh, họ hiểu điều đó chứ.



Nựng nhẹ mặt Thiên, Giao Long chỉ còn thở dài. Trái tim đứa bé không sớm thì muộn cũng sẽ tan nát bởi sự đấu tranh. Bản ngã và bản năng, ánh sáng với bóng tối, theo quan điểm của nhiều nhà “đạo đức học”, “thần học” hay các thầy tu, cha xứ, đấu đá, đối chọi nhau. Trong quan điểm của phần lớn họ, cái tốt luôn thắng, nhưng cái giá phải trả là gì? Có bao giờ liên tục tốt được không? Liệu có thể làm điều gì tốt… mà đôi tay không phải nhúng chàm?



– Thiên rồi cũng sẽ giống ta. – Giao Long nói, cúi thấp mặt – Nó sẽ phải đấu tranh giữa lương tâm và bản năng. Đó là điều chắc chắn rồi.

– Và? – Alicia hỏi – Ta chắc chắn cái đứa như cô phải có kế hoạch sẵn cả rồi chứ?

– Ừ, ta tính cả rồi.



Gật đầu, Giao Long nói. Những điều này là tuyệt mật, đến nỗi Hồng Ma cũng chỉ biết một nửa. Liên kết tinh thần giữa hai người rất mạnh, nhưng họ vẫn tự đặt ra một số giới hạn để tôn trọng sự riêng tư của nửa kia. Vì vậy, những điều hôm nay nói ra, toàn bộ đều là suy tính riêng trước giờ của Giao Long. Cô cũng không nói hết, chỉ tương đối gợi mở.



Mười ba năm trước, Giao Long đã sang Trái đất. Đó là lần đầu xuyên không, và ở đó, cô đã gặp một người phụ nữ. Cô ta vừa kết hôn, nhưng do cơ thể quá dị biệt nên không thể có con được. Tuy nhiên, khi nhìn thử, Giao Long thấy bên trong cô ta hoàn toàn bình thường, chỉ có điều… Cơ thể đó đáng ra đã phải chết từ lâu rồi!



– Hả? – Alicia bất ngờ thốt lên – Là sao?

– Từ từ.



Dừng một chút, thuyền trưởng hạ giọng, nói nhỏ:



– Người ta gặp là một trong các tướng cũ của Hồng Ma…

– Bà già đó có đứa biết xuyên không à? – Nàng Bạch Tuyết càng ngây người.

– Ừm, có. Cô ấy tên Nguyệt, Hồng Minh Nguyệt, một trong mười hai thi quỷ đầu tiên Hồng Ma tạo ra.

– Chi tiết đi gái!



Đỡ con trai dậy, sửa dáng nằm lần nữa cho bé cưng, Giao Long lại kể. Cái người tên Nguyệt đó bảo rằng mình sắp mất rồi, nhưng vẫn muốn sinh cho chồng một đứa con. Tuy nhiên, do là thi quỷ thế hệ đầu nên Tử linh Thánh Pháp trên cô ta chưa hoàn chỉnh, dẫn đến mạch linh lực bị rối loạn và nhiều chức năng của cơ thể không thể hoạt động nữa. Theo bác sĩ bên đó thì Nguyệt bị vô sinh, nhưng cô giấu kín chuyện này với chồng. Việc hai người gặp nhau là tình cờ, vì Giao Long lúc đó vô tình đi vào quán cà phê của Nguyệt nên mới nhận ra. Khí tức tử vong trên người cựu tướng ấy rất yếu, tưởng như có thể biến mất bất cứ khi nào. Nguyệt bảo, đó là cái giá của việc cố sống trong một thế giới không chấp nhận mình.



Nguyệt đang bị đào thải, từng chút một, khỏi Trái đất. Thế giới đó không co phép thứ như họ được sống. Vì vậy, cô biết mình không sống được bao lâu. Nhưng khi nhận ra Giao Long là “Thi Hoàng”, bằng toàn bộ sức lực còn lại, người phụ nữ đó đã cầu xin cô, cầu xin một điều thật điên rồ. Đó cũng là trò điên nhất Giao Long từng làm: Cứu sống đứa con bên trong Nguyệt. Cô ta vẫn còn buồng trứng nhưng tử cung đã ngưng hoạt động, nên họ phải làm kiểu trá hàng, nhưng theo cách mà có nằm mơ cũng không ai nghĩ nổi.



Bằng ma pháp không gian, Giao Long đã tráo tử cung hai người!



Vì vậy, về hình thức, Nguyệt có thể mang thai, trong khi thực tế thì chất dinh dưỡng và linh lực thai nhi nhận được lại là từ “Thi Hoàng”. Khi sinh, cô bí mật tạo không gian nối dạ non mình và chỗ “ấy” của đối phương lại, rồi sinh một cách bình thường. Chỉ duy nhất lần đó, rồi sức khỏe Nguyệt suy giảm nghiêm trọng. Cô gần như liệt giường, và được chẩn đoán là nhiễm trùng máu sau khi sinh. Dĩ nhiên đó là do Giao Long tác động, điều khiển tâm trí bác sĩ để ngụy tạo bệnh án cho một xác sống.



Ngừng lại, Giao Long khẽ lắc đầu. Nhìn Alicia, rồi lại trông con mình, cô bảo:



– Đó là lần đầu ta biết cảm giác mang thai nó thế nào. Những cái chòi đạp, cục cựa của đứa bé, ta đều cảm nhận được. Nó đau lắm, nhưng cũng rất tuyệt. Đứa con gái nhà họ dù gì cũng mang một phần máu mủ của ta, nên linh lực nó sinh ra đã cao thất thường. Dĩ nhiên, người Trái đất không biết điều đó.

– Vậy, cơ bản là mấy người sinh một con bé dhampir? – Alicia hỏi ngay – Giờ nó sao rồi?

– Hừm, đoán xem?



Giao Long nhướng mày, nở nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, ẵm Thiên rời đi. Tuy nhiên, trước khi khuất bóng sau cánh cửa, người phụ nữ đầy bụng mưu mô ấy quay lại, khẽ khàng bảo:



– Con bé đang trên tàu đấy, a ha ha!