Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 37




Chín rưỡi tối ngày hai mươi mốt tháng Ba, cuộc họp kín của các chỉ huy cấp cao trên tàu tiếp tục.



Đợt họp đầu, kéo dài từ sáu tới bảy giờ tối, chủ yếu chỉ xoay quanh việc tăng cường nguồn dự trữ cho tàu. Vấn đề này được Thượng tá Liên, chỉ huy hậu cần, nêu ra trước khi quyết định số lượng cần thiết cho chuyến diễn tập. Do năm nay không như mọi khi, Không Hạm đội 6 còn phải ghé lại kinh thành để tham gia cuộc duyệt binh sẽ tổ chức vào ngày ba mươi mốt, nên lương thực mang theo sẽ phải tăng khá nhiều. Tuy tổng số miệng ăn thực tế quá lắm cũng mới tới hàng trăm, nhưng ai cũng có sức ăn “như hạm đội”, nên phải tính toán lại khẩu phần từng người. Nếu không, có nguy cơ phía nhà bếp sẽ phải cắt bớt khẩu phần ăn lại.



Cuộc họp đầu diễn ra khá suôn sẻ, khi đa số mọi người đều ưu tiên cho vấn đề thực phẩm phải được tăng cường. Xem ra đối với yêu quái, chiếm số đông trong nhóm cần ăn mỗi ngày, thì bị cắt khẩu phần cũng giống như trừ nửa tháng lương vậy. Đau lắm!



– Vậy, bắt đầu phiên hai thôi.



Chễm chệ ngồi trên chiếc ngai cao đặt phía sau phòng, nằm gần sát vách tường, Giao Long cất giọng trầm trầm, tựa như vọng lại từ bốn bề hư không mà nói với các sĩ quan của mình. Nơi cô ngồi, sàn được nâng cao lên hẳn, so với phía dưới thì cũng cả thước có lẻ. Trong khi đó, tại hướng đối diện, nơi những ô cửa sổ tròn nhìn ra quân cảng sáng rực đèn, chiếc bàn gỗ đã gần như chật kín dàn nhân sự cấp cao của tàu. Chỉ huy hỏa lực Masami, chỉ huy phòng không Mộc Ma, hoa tiêu trưởng Hương Hương, Thượng tá Alicia, Thượng tá Kiyo và Thượng tá Liên đều có mặt, đối diện nhau qua cạnh dài bàn họp. Oa Lân ngồi cùng chỗ với nhóm chỉ huy, trong khi bên phía các thượng tá, vẫn còn một ghế trống. Hồng Ma, với vị thế đặc biệt của mình, đứng cạnh Giao Long, lưng khom xuống, chắp tay sau lưng.



Tất cả đều nhận ra, trong mấy tiếng đồng hồ “xả hơi” giữa hai phiên, mẹ con nhà kia đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, tới nỗi bà già đầu đỏ đang sưng húp mặt còn thuyền trưởng thì khoanh tay đầy bực bội. Mộc Ma không nói gì, dù ai có hỏi thì nó cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Đoán rằng chỉ có thể là “như vậy”, họ cũng không nói gì. Cách giáo dục của Hồng Ma ai cũng biết, nhất là Hương Hương và Oa Lân, hai người đã được chính bà ta huấn luyện. Họ hiểu điều gì mới xảy ra. Bà già luôn tỏ ra chống đối kiểu đào tạo mới của bên giáo dục, và khi quân đội chấp nhận hướng đó, thì gặp tân binh nào mới tốt nghiệp học viện Hồng Ma cũng dợt cho thừa sống thiếu chết. Thôi thì, ai cũng thở dài, gieo gió gặt bão, đụng trúng “cục cưng” thì bị vợ tẩn cho là đáng lắm.



Mục đích của lần họp này, khác với phiên đầu, khá đặc biệt. Tuy không mấy bất ngờ bởi Giao Long, người luôn có thể nảy ra ý tưởng kỳ cục gì đó, sẽ “lạm quyền” mà triệu tập khẩn mấy vụ gặp mặt thế này, thì chuyện bị gọi khi đáng ra đã yên vị trên giường cũng khá khó chịu. Mà, chắc chắn không phải để kỷ luật Hồng Ma vì dám làm con gái khóc đâu. Nếu là trò đó thì đêm nay cả tàu mất ngủ… vì hai người họ “đánh đêm” kinh dị hơn không chiến đại hạm đội nữa. Ít nhất thì cũng họp cùng lắm một tiếng nữa, sau đó ai về phòng nấy, lăn kềnh ra mà ngủ. Cũng không mệt lắm, nhất là Mộc Ma.



Đang thiu thiu ngủ, nhỏ bị chính thuyền trưởng tới gọi dậy. Chuyện cô ta tới tận phòng nó khá hiếm, vì bình thường Giao Long luôn đối với nhỏ khá lạnh nhạt. Khi ấy, cả Viêm và nhóc Thiên đều ngủ cả rồi. Không nói lời nào, thuyền trưởng chỉ nhẹ nhàng tháo găng tay, vuốt bàn tay lạnh lẽo, xanh xao với mấy móng tay tím ngắt nhìn như rỉ máu lên má nó. Mắt Mộc Ma, dù lúc nào cũng đỏ, chỉ cần nhìn qua cũng biết nhỏ mới khóc. Gò má còn chưa khô, “Thi Hoàng” vuốt lên đó, đối xử như thể con ruột mình, Thực sự khó hiểu, Mộc Ma khi ấy ngớ người, thường ngày thuyền trưởng đâu có thế này, nhỉ? Nó không biết, không thể biết những gì người phụ nữ đó đang nghĩ. Chẳng cất một lời, cô ta ra hiệu nhỏ thay đồ rồi lên trên, ý nói có chuyện đột xuất. Không cần đánh thức hai đứa kia, vì đây là chuyện cơ mật. Lúc đó, cô mới nói, đúng một câu.



“Chuyện tối nay không được cho nó biết.”



Quay trở lại phòng hạm đội, nơi các chỉ huy cấp cao sẽ đưa ra quyết định, Mộc Ma không rõ mình bị gọi lên làm gì. Nhưng là một người lính, nhỏ không thể từ chối được. Huống hồ, dù miệng nói là “ba ngày nghỉ phép”, công việc vẫn có thể tới bất cứ lúc nào. Người trên tàu đều biết thế, nên không ai đi chơi quá xa, hay thậm chí là tính chuyện về thăm nhà. Nghĩ lại, cũng không phải điều bất thường. Nửa năm trên tàu, hầu như tuần nào cũng bị dựng dậy dăm ba lần, không vì có vấn đề thì cũng là thực tập tác chiến. Tuy đã quen với mấy quả như thế, hồi ở học viện cũng không khác gì, luôn trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu với… cơn buồn ngủ, nên con bé cũng chẳng mệt mỏi gì với việc thế này.



Đồng hồ chỉ mười giờ năm phút tối. Đã năm phút rồi à, Mộc Ma nghĩ. Có vẻ hôm nay thuyền trưởng đang chờ ai đó, dù không thể hiện ra mặt nhưng nhìn cách cô ta chút chút lại ngoái đầu, hết nhìn giờ giấc cũng trông về phía cánh cửa nới với hành lang phía sau là đủ hiểu. Các Thượng tá cũng nhận ra điều bất thường, nhưng họ không phản ứng quá lạ.



Ngả lưng trên chiếc ghế gỗ, Kiyo kéo sụp chiếc mũ lính xuống, bảo khi nào bắt đầu thì nhớ gọi dậy. Alicia chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nhắm mắt ngủ luôn. Chỉ còn Liên, cô cháu gái của Giao Long, là còn đang uống trà đặc cho tỉnh người. Bên này, Hương Hương tranh thủ rót nước uống, còn Masami ngồi nhìn bâng quơ, lâu lâu quay đầu trông ra ngoài. Tuy tầm nhìn từ bàn họp ra xung quanh không phải quá tốt, nó cũng đủ để cô nàng thấy mấy chiếc cần cẩu lớn đang tiếp thêm đạn cho tàu. Mộc Ma cũng nhìn theo, mà khoan… Tiếp thêm đạn á?



– Hàng tới trong đêm à? – Oa Lân chợt nói – Bất ngờ thiệt nghen! Thường họ làm sáng không mà?

– Hàng đặc biệt.



Giao Long lên tiếng, âm thanh vọng cả vào tim đám sĩ quan. Không ai bảo ai, họ đều biết thứ thuyền trưởng nhắc đến. Dàn pháo phụ mới cho Hồng Ma, thay đổi hoàn toàn cấu hình tháp đôi bằng tháp ba nòng trên các bệ cũ. Chuyện này đã được quán triệt từ khi tàu biên chế, và với những người mới lên là đúng thời khác họ nhận nhiệm vụ. Từ lâu rồi, khi Hồng Ma vẫn còn dùng một chiếc zeppelin quá cỡ làm cơ thể, và chế ngự sự cuồng sát bên trong Giao Long, đã rất lâu…



Dàn pháo phụ hiện tại, mấy tháp đôi ba trăm lẻ năm ly, đều là đồ tồn kho lấy từ cái zeppelin cũ. Loại pháo ấy có tỉ lệ độ dài chia đường kính nòng pháo chỉ bốn mươi lăm, sơ tốc nòng và tốc độ bắn thua hoàn toàn mấy khẩu cùng cỡ nhưng có tỉ lệ, sơ tốc nòng và cả tốc độ khạc đạn nhỉnh hơn hẳn. Hồi trước, vì sợ không kịp thời gian làm pháo mới mà Giao Long đã yêu cầu chỉnh lại bản thiết kế, giữ bệ tháp pháo cho loại ba nòng nhưng tháo luôn mấy ụ của tàu cũ đắp sang, khiến nó thành cái thứ xăng pha nhớt như bây giờ. Tuy nhiên, lúc đó làm vậy cũng vì không còn cách nào khác. Các cỡ nòng lớn hơn sẽ ảnh hưởng tới lườn tàu và hầm đạn, trong khi thiết kế bệ lại quá lớn cho các tháp cỡ nhỏ. Vì vậy, cô ta đã quyết định sẽ dùng tạm pháo cũ trước, khi nào mấy khẩu mới hoàn tất thì sẽ thay hẳn cấu hình hỏa lực luôn.



Lúc đó chính là tối nay.



– Xin lỗi! Tôi tới trễ!



Xồng xộc chạy vào từ cánh cửa lớn mở toang, một cô bé, nhác chừng chỉ mới mười tuổi, ôm theo hàng đống bản vẽ đặt vội lên bàn. Leo nhanh lên chiếc ghế của mình, cô bé bắt đầu trải mấy tấm giấy lớn, ố vàng và ám đầy mùi cồn ra. Trong lúc nhiều người còn đang ngơ ngác, thì bé gái tóc hoe vàng buộc đuôi gà sau gáy, mặc quân phục xám tro của phía cơ khí đã nhanh chóng đặt các khối chặn giấy xuống, giữ bản thiết kế lại. Đôi cầu vai bạc, ba sao dập nổi run run lên, còn hai bàn tay giấu sau cặp găng da dày cộm thoăn thoắt chuẩn bị mọi thứ. Thực sự rất khó tin, Mộc Ma trố mắt nhìn, nếu không phải đã biết từ lâu thì chắc hẳn cũng phải ngã ngửa rồi. Bởi đó không phải chỉ là đứa trẻ bình thường.



Nicolle Jessica “Jessie” Tesla, Thượng tá phụ trách phòng máy, và cũng chính là người cầm trịch “Dự án 2520” khi xưa.



Không như vẻ ngoài chỉ là đứa trẻ cấp một, Jessie thực tế đã gần sáu mươi tuổi rồi. Là một người lùn gốc Đông Gaia, cơ thể cô phát triển khác với những tộc kia. Cũng như người lùn phương Đông và người Gốp vốn thấp bé, nhỏ con và luôn có vẻ giống trẻ nít, Jessie đã không phát triển gì thêm suốt bao nhiêu năm nay, ngoại trừ bộ não khiến nhiều nhà phát minh phải ngã ngửa.



Vốn sống ở Columbia, ba năm trước Jessie đã chính thức nhập tịch Đế quốc, sau khi hoàn thành “2520”, hay “Crimson Phantom” theo như chính trên giấy tờ đã ghi. Bé xíu, thậm chí lùn hơn cả Mộc Ma, nhưng đôi mắt xanh lục, trong veo như ngọc thạch lúc nào cũng sáng rỡ lên đầy tinh anh khiến không ai có thể coi thường, đặc biệt là khi đã vào đúng “chuyên ngành”.



Đặt tất cả mọi thứ lên bàn, bao gồm bản vẽ chi tiết thân tàu hiện tại của Hồng Ma, thiết kế riêng khu vực pháo phụ ở rên và dưới tàu, thiết kế bệ tháp pháo, loại pháo mới và cấu hình, hệ thống thang nâng – nạp đạn kiểu mới, thậm chí là mô hình tháp ba nòng, Jessie bắt đầu trình bày thứ cô đã nêu lên từ gần nửa thập niên khi xưa.



Ngày đó, để đảm bảo việc đóng Hồng Ma sẽ chỉ kéo dài tối đa hai năm, họ đã tận dụng lại tất cả những gì có thể của chiếc zeppelin cũ. Chín mươi chín phần trăm đồ nội thất và trang thiết bị bên trong là đồ xài rồi, thậm chí có tuổi đời lên tới hơn hai mươi năm. Các bộ phận mới chỉ là bệ phóng hỏa tiễn thử nghiệm, thứ đã bị Giao Long biến thành giếng pháo hoa bắn chơi mấy dịp lễ lớn, hệ thống động lực, bao gồm cả phòng máy, cánh quạt và lò đun, cùng đống pháo gia tốc ma pháp kia.



Lúc ấy, vì rút kinh nghiệm từ thời chỉ huy zeppelin mà Giao Long đã ra lệnh con tàu mới phải giữ lại dàn hỏa lực hạng hai “tốc xạ”, thứ được coi như “vòm lửa” của những chiến hạm chuyên đánh phá mặt đất. Hồng Ma hiện tại được chế tạo từ năm một ngàn chín trăm mười bảy, tới năm mười chín thì cơ bản đã đóng xong, và giao hàng tháng sáu năm hai mươi, qua đúng thời kỳ Đế quốc Liên hiệp lẫn thế giới có nhiều biến động nên đã thay đổi thiết kế nhiều lần.



Vốn ban đầu dự định là một tàu chỉ huy tác chiến, chuyên đứng ở tuyến sau và đóng vai trò đơn thuần là bộ tư lệnh di động trên chiến trường, lâu lâu sẽ tham gia pháo kích hỗ trợ lục quân, Hồng Ma đã được nâng cấp ngay lúc chế tạo để có thể mang vừa dàn pháo hạng hai kia. Tiếp tục, để tăng tính ổn định khi bay, cặp cánh được thêm vào, và với việc toàn thân làm từ Stalinium thì nó chẳng khác gì vũ khí cận chiến cả.



Tiếp theo, “con nghiện hỏa lực” Hồng Ma lại yêu cầu vỏ tàu mới phải đáp ứng được yêu cầu về khả năng pháo kích tầm siêu xa, hoàn toàn nằm ngoài tầm bắn của các loại pháo hạm đương thời. Yêu cầu này, bất ngờ thay, cùng lúc Jessie đang thử nghiệm pháo gia tốc ma pháp nên cô đã đề nghị dùng chính chiến hạm mới để thử nghiệm loại siêu pháo này. Được cấp năng lượng từ chính một trong các yêu quái mạnh nhất còn tồn tại – “tồn tại” chứ không phải “sống” – mấy khẩu pháo mà Jessie ước tính mỗi lần khai hỏa sẽ giật sập nguồn điện của toàn bộ bờ Đông Columbia lại có thể phun liên tiếp ba phát mỗi giờ đồng hồ, và nếu không vì nòng quá nóng sau mỗi phát thì tốc độ có thể sẽ chỉ là mười hai phút chờ cho mỗi phát bắn.



Và đó chính là lúc vấn đề xảy ra…



– Bắn một viên phải ngồi chờ hai mươi phút cho nòng nguội, trong khi đạn sẵn sàng và nguồn nạp lại đầy đủ, đúng chứ? – Masami lên tiếng cắt ngang – Trong thời gian đó, Hồng Ma phải nói là vô dụng!

– Đúng vậy. – Jessie gật đầu – Và… dù nói ra ở đây thì cam đoan có đứa nhột, nhưng phải nói thiệt, xét về phương diện “tàu to pháo lớn” thì Hồng Ma là thất bại của nền văn minh này. Khá là chắc kèo, sai thế bất nào được!

– Ừ, hẳn rồi.



Đứng cạnh Giao Long, Hồng Ma gượng cười, tay ôm chặt người, cố không xông lên đấm vỡ mồm đám cấp dưới đá xéo mọi nơi mọi lúc. Nghe ngứa gan ngứa mật muốn chết, nhưng thực sự chuyện thành ra thế này cũng là lỗi của mình. Về mặt tác chiến chiến thuật truyền thống, dĩ nhiên tàu to pháo lớn vẫn là xu thế chính, dù lý thuyết cơ động của tướng Fisher bên Albion đã được nghiêm túc xem xét gần hai thập niên nay. “Đại hạm khủng pháo”, nhưng phải đảm bảo cân bằng giữa kích thước và khả năng chiến đấu thực tế, mà tốc độ nhả đạn là một vấn đề cực lớn. Bỏ qua việc nhắm bắn bằng cơm và độ chính xác giống như lấy súng trường bắn ruồi, thì tốc độ ba phát mỗi… tiếng thậm chí còn chậm hơn con sên vừa bò vừa trà chanh chém gió!



Để khắc phục lỗ hổng cực lớn trong dàn hỏa lực, vốn xuất hiện sau khi Hồng Ma khai hỏa pháo chính, lựa chọn tối ưu chính là một dàn pháo bắn nhanh, cỡ nòng tương đối để đối phó với những mối hiểm họa tưởng nhỏ mà không nhỏ, như khu trục, tuần dương hạng nhẹ và bây giờ là xe bay. Tuy pháo phòng không thường bị gạt sang một bên, thực tế biên chế của chúng vẫn có thể xem là pháo phụ hạng siêu nhẹ, bởi với cỡ nòng bốn mươi ly, chúng từ lâu đã không còn được xem là “súng” nữa, theo định nghĩa về súng và pháo. Liếc sang Mộc Ma, rồi lại quay sang Masami, Jessie bảo:



– Mẫu pháo cũ của chúng ta là thứ dùng cho zeppelin đổ bộ, góc nâng tốt nhưng không có khả năng bắn đạn phòng không chuyên dụng. Cấu trúc tháp pháo cũng thiếu trang bị phù hợp cho tác chiến hạm đối không. Loại pháo mới này sẽ khắc phục nhược điểm đó, và nó có nghĩa là Mộc Ma sẽ phải làm việc gấp đôi!

– Dạ… Dạ? Gấp đôi? – Nhỏ chột hoảng hồn bật ngay dậy.

– Ừ, gấp đôi!



Ực! Mộc Ma nuốt nước bọt. Làm việc gấp đôi khác gì ác mộng!



– Mào đầu khá nhiều rồi đấy! – Alicia khoanh tay, nghiêm nét mặt – Thông số cụ thể của hàng mới thế nào?

– À vâng, vâng, thím vẫn gắt như ngày nào! – Thè lưỡi đầy tinh nghịch, Jessie nói – Đây!



Mở một tấm giấy khác, nhỏ hơn, Jessie đặt nó lên bàn. Hiếu kỳ, tất cả đều chồm dậy xem, thì nhận ra đây là bản vẽ chi tiết của loại pháo mới. Khác hẳn mấy tấm kia, tờ này lại dùng giấy xanh mực trắng tiêu chuẩn kiểu Columbia, góc phải mé dưới còn có dòng chữ ghi tên bản thiết kế: “305mm SK/L52 naval gun”. Bên dưới, dòng chữ “H. W. Guggenheim” ghi tên người thiết kế chính, trong khi nơi thiết kế là “F115 Naval Arsenal, Gia Dinh city, United Empire”. Ngoài việc tất cả đều viết bằng tiếng Albion, bên dưới mới có tiếng Việt chú thích, thì nó cũng không quá khó hiểu. Do Đế quốc dùng hệ thang đo mét, mặc cho tên gọi có hơi “khác biệt”, nên mọi đơn vị đều được ghi theo ký hiệu của hệ mét phương Tây cả.



Khá tò mò về loại vũ khí mới, Hồng Ma cũng bước xuống coi, ngay đúng lúc Jessie lấy từ trong túi áo ra mô hình gỗ của tháp pháo mới. Mọi người đều trầm trồ nhìn nó: Thiết kế ba nòng, vốn không phải cấu hình bố trí truyền thống của Không quân Đế quốc. Chỉ tay vào bản vẽ, cô kỹ sư tí hon bảo mẫu pháo này tuy vẫn sử dụng thuốc phóng tiêu chuẩn, nhưng lại có thể chuyển đổi khóa nòng để đổi thành “pháo khí nén”, lấy chính hơi nước cao áp tạo thành trong quá trình truyền động mà đẩy đạn đi, đạt tầm xa và độ xuyên phá tương đương với khi dùng thuốc phóng truyền thống. Đây là ý tưởng mới từ xưởng hải quân F115, vốn đang xem xét loại bỏ pháo dùng thuốc phóng vốn có thể gây “nổ hầm đạn” bằng pháo khí nén cao áp, được cho là an toàn hơn.



Chỉ vào thiết kế của Hồng Ma, Jessie nói lần này sẽ thay thế tất cả các khẩu L45 cũ bằng loại L52. Dù cùng cỡ nòng nhưng với caliber* lệch nhau như vậy, nó sẽ ảnh hưởng tới sơ tốc nòng và khả năng xuyên phá. Tất cả các tháp đôi sẽ được thay bằng tháp ba nòng, theo đúng dự tính ban đầu. Khi ấy, Giao Long quyết định dùng lại pháo cũ không phải vì chúng có ích, mà khi đó pháo L50 vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nếu chờ sẽ gây ảnh hưởng tiến độ dự án.



Vì vậy, họ đã dùng tháp đôi, khiến tổng trọng lượng con tàu nhẹ hơn đáng kể so với thiết kế ban đầu. Bệ đỡ, thang nâng và hầm chứa vẫn giữ nguyên cho loại ba pháo, với một số thay đổi nhỏ để nó có thể chứa cơ số đạn nhiều hơn, vốn dự tính sẽ được bổ sung khi đổi pháo. Như vậy, kế hoạch mấy năm trước không thực hiện được, chuyện trang bị tháp ba nòng cho cái “du thuyền vũ trang siêu nặng” này, sẽ tiến hành ngay trong đêm nay, và chậm nhất là trưa mai xong.



– Đêm nay? – Liên bất ngờ hết lên – Đùa nhau à?

– Ừ, đúng đó! – Hương Hương nhướng cao chân mày, kinh ngạc hỏi – Làm trong đêm thì ai mà ngủ được?

– Không sao.



Giao Long bất ngờ lên tiếng. Vẫn như mọi khi, các thủy thủ đã quá quen, thuyền trưởng sẽ nói trực tiếp vào đầu họ thay vì mở miệng.



Vào đêm nay, Giao Long sẽ đặt hai kết giới lớn, một cái bọc bên ngoài tàu và cái còn lại sẽ giúp cách âm từng buồng bên trong. Đối với kết giới trong tàu, nó rõ ràng dùng để giúp thủy thủ đoàn có thể ngủ ngon mà không bị đống âm thanh ồn như cả vùng công nghiệp cùng hợp lực kia làm cho thức trắng, trong khi lớp bên ngoài lại có tác dụng tương tự, nhưng là giúp cho các bộ phận khác của cảng hàng không. Đêm khuya rồi, cực chẳng đã mới phải làm. Vì vậy, ít nhất cũng phải thể hiện phép lịch sự tối thiểu, đảm bảo giấc ngủ của binh lính, sĩ quan và nhân viên nơi này.



Ngoài ra, Jessie thêm vào, công việc thực tế sẽ không quá ồn và tốn nhiều thời gian. Chỉ vào tấm giấy lớn, cô nói, Hồng Ma được thiết kế và chế tạo theo kiểu “module”, nghĩa là không phải đóng một tàu hoàn chỉnh từ đầu. Thay vào đó, các bộ phận sẽ được làm riêng biệt theo thiết kế chung cho trước, cuối cùng mới đem về lắp ghép lại. Kiểu chế tạo này đã được Albion ứng dụng và rất thành công trong việc chế tạo nhanh chóng các chiến hạm cỡ nhỏ, bởi mỗi nhà máy giờ chỉ cần chuyên tâm vào làm một bộ phận, sau đó chở sang các quân cảng để lắp ráp lại rồi hạ thủy và… bay luôn.



Với kiểu xây dựng đó, các tháp pháo đơn giản là được làm trước, sau đó những cần cẩu siêu khỏe sẽ cẩu chúng vào bệ, đặt cố định, rồi công nhân làm phần còn lại. Dĩ nhiên tàu chiến đều có kiểu lắp hỏa lực như thế, nhưng khác với tàu biển, tàu bay cần đảm bảo tháp pháo không rơi ra khi đang lơ lửng, nên chúng phức tạp hơn. Chưa kể khi thay thế các ụ lớn dưới đáy tàu, cần phải tính toán kỹ lưỡng để không làm nó rơi đánh bịch xuống đất, cực kỳ nguy hiểm. Lúc lắp tháp dưới cũng phải cẩn thận, bởi một “chén”, gọi thế vì tháp pháo loại này trông giống cái chén úp ngược, có tải trọng không bao giờ dưới một trăm tấn!



– Mà thực ra, mọi chuyện đã bắt đầu rồi.



Chống cằm trên tay trái, Giao Long ngả lưng, chắt chéo chân lên mà nhìn ra ngoài. Cô mỉm cười, nheo nheo cặp mắt đen trũi không chút ánh sáng, ra hiệu cho mấy lính của mình trông theo. Người đầu tiên làm theo là Oa Lân, rồi cả đám kia cùng rời vị trí, tiến sát lại cách tường, áp mặt vô ô cửa sổ mà xem. Thực sự đã bắt đầu! Trên trời, quạ bay thành đàn, dần dần tạo thành một lớp bọc lớn hầu như vô hình, đôi khi có gì vô tình chạm vào thì mới sáng rỡ lên, lộ ra mấy ô lục giác đều nằm sát nhau như tổ ong. Cần cẩu lớn nâng dần các “chén” pháo đôi ra khỏi bệ, để lộ bệ tháp pháo lớn bằng cả căn nhà, hình trụ, tối đen và sâu hun hút xuống tận dưới tàu. Từ vị trí này, họ khó có thể quan sát hết được, nhưng đã tháo mất ba tháp đầu tiên. Tiến độ nhanh khủng khiếp, vậy mà dự tính phải tới trưa mai mới hoàn thành sao?



Dĩ nhiên, Giao Long nói, những người thực hiện công việc đêm nay là thi quỷ dưới quyền Hồng Ma. Việc tái trang bị cấp tốc thế này không thích hợp cho các kỹ sư, công nhân là nhân loại hay người lùn, vì nó rất hại sức khỏe. Nhóm đó sẽ làm vào buổi sáng, còn ban đêm, thời khắc bóng tối ngự trị, cái chết sẽ nắm quyền làm chủ. Lời nói nghe rất văn vẻ, hoa mỹ, nhưng rõ ràng vô cảm.



Quay trở lại bàn họp, để bóng tối sau lưng, nhóm sĩ quan chỉ huy tiếp tục cuộc thảo luận, chính xác hơn là giới thiệu, loại vũ khí mới. Bất ngờ, Alicia hỏi:



– Sao chúng ta không dùng cỡ ba tám mươi, hay bốn lẻ sáu luôn đi, mà cứ dùng hoài loại ba lẻ năm này vậy? Sức xuyên của nó sao đục được đám thiết giáp hạm kia chứ?

– Tôi cũng tính tới chuyện đó, nhưng…



Dừng một chút, Jessie hạ thấp giọng, như sợ bị ai đó giận. Đoạn, cô tiếp:



– Do con tàu này không chịu nổi.

– Không chịu nổi? – Mộc Ma ngạc nhiên – Tải được mấy cây gậy lớn tổ chảng kia mà loại pháo “thực tế” hơn lại chịu không nổi?

– Cái đó…

– Nó thuộc về một “vấn đề” khác.



Bất ngờ xen ngang, Giao Long, người thường chỉ ngồi yên và xem đám cấp dưới làm việc, đổi liền chủ đề. Bước khỏi ngai vàng, điều rất hiếm khi xảy ra, kể cả trong những cuộc họp quan trọng, người phụ nữ quyền lực nhất vùng U Minh tiến trực tiếp xuống bàn họp. Bước đi đầy ung dung, với phong thái lạnh lẽo đến kinh người, tựa như chính Chủ nhân của Tử vong, cô tiến lại gần. Ai cũng gai người, dù đã quá quen với cái khí tức này, nhưng vẫn không thể nào chịu nổi, nhất là cảm giác lạnh từ chính linh hồn ra. Kể cả Hồng Ma, dù mặt không biến sắc, vẫn nắm chặt tay lại.



Mím môi vào, bà già cẩn thận quan sát vợ mình.



Mắt thuyền trưởng mở to, gần như trừng hẳn ra. Chiếc lưỡi dài, tím ngắt lại chốc chốc lại thè ra mà liếm lấy bờ môi không chút sức sống, trong khi làn da xanh xao trông như đang sáng ửng lên. Sáu vòng đỏ trong mắt Giao Long giãn to, giống như đồng tử người, nhưng kinh dị hơn hẳn. Quanh người cô ấy, sương đen dần hiện hình, với khí lạnh làm sàn tàu lập tức phủ lớp băng mỏng. Ngay tức thì, Masami dùng phép giữ mấy bản thiết kế không đông cứng, trong khi Hồng Ma và Kiyo tạo kết giới bảo vệ những người ở đây. Cực nhanh, chỉ trong chưa tới một giây mà tất cả đều phản ứng xong.



Bởi lẽ, họ không lạ gì cái thói xấu này của Giao Long. Bất cứ khi nào “nghiêm túc”, cô ấy đều xả rất nhiều yêu khí, nhiều tới mức có thể thấy bằng mắt thường. Yêu khí của những loài thuộc dạng “bất tử”, như thi quỷ hay linh hồn, mang tính âm, có thể gây giảm thân nhiệt, tệ hơn là trúng gió, bệnh, bất tỉnh, và thậm chí là chết tức thời cho những ai yếu hơn. Đối với “Thi Hoàng”, mấy “hiệu ứng” này còn kinh khủng hơn, khi nó thậm chí có thể giết chết phần hồn mà không gây tổn hại gì thân xác. Dù đã bỏ gần hai chục năm luyện tập, khống chế yêu khí, nhưng những lúc tập trung cao độ, Giao Long lại hay vô tình “xả” ra, khiến ai nấy tá hỏa vì nó không thua gì khí độc cả. Và sương đen chỉ mới là khúc dạo đầu, dạo đầu thôi đã khiến chủng loài mạnh như Jira phải run cầm cập, và cả Hồng Ma rúc người vô trong áo, chỉ bởi lạnh.



– Trước tiên…



Vừa mở miệng, Giao Long đã nhả ra cả luồng khí buốt giá, khiến Jessie và Liên đứng gần đó lui ngay ra. Khẽ liếc nhìn họ, cô có vẻ không bận tâm. Vẫn giữ gương mặt lạnh như chính cái sàn nhà đã đông cứng, Giao Long bảo, chuyện về cấu trúc tàu thì không cần biết nhiều. Tuy nhiên, cấu hình pháo là vấn đề khác, bởi nó liên quan trực tiếp tới khả năng tác chiến. Dù Hồng Ma có “được” ghi trong đăng bạ là “du thuyền vũ trang siêu nặng” và “Tổng bộ di động” đi nữa, thì chuyện một tàu chiến không thể chiến đấu sẽ thành trò cười cho cả thế giới này. Và đó là điều Giao Long quan tâm, không phải là những thứ quá phức tạp và chuyên ngành như thiết kế chi tiết này nọ.



Gõ ngón tay bọc kỹ sau chiếc găng da lên bàn, Tổng lãnh xứ U Minh bảo, cỡ nòng ba trăm lẻ năm là phù hợp với yêu cầu về dàn súng ống lớn, bắn nhanh, chính xác và đa nhiệm. Pháo phòng không, tuy nhiều, nhưng quá nhỏ và tầm bắn hạn chế, chỉ hiệu quả trong khoảng mươi, mười hai cây đổ lại, và đánh tàu nhỏ là chủ yếu. Pháo chính lại quá phế vật, cô gọi thẳng hai chữ “phế vật”, khi hỏa lực lẫn tầm bắn có thừa nhưng khả năng khạc đạn lại tệ hại nói không nổi, dù sau đó vẫn đệm thêm “ít nhất còn hơn cây tám trăm ly nào đó” vào.



Vào vấn đề chính, Giao Long bảo, lý do khi đó cô yêu cầu giữ dàn pháo phụ của zeppelin không phải vì tiết kiệm đơn thuần, mà còn vì tính hiệu quả. Xét tỷ lệ kích cỡ tàu, thì với hỏa lực chính là mười sáu cây một ngàn ly, tỷ lệ độ dài nòng chia đường kính trong cũng chẵn mười cái trăm thì cỡ nòng ba trăm lẻ năm là phù hợp cho pháo phụ.



Bởi lẽ, ngoài yếu tố thẩm mỹ, nó còn là sự phối hợp của các cấp hỏa lực trên tàu. Không như zeppelin có kiểu pháo hỗn hợp nhiều kích cỡ, dreadnought về sau chủ trương “toàn súng lớn” với cỡ nhị pháo đồng nhất. Ba trăm tám mươi hay bốn trăm lẻ sáu là quá lớn cho loại này, dù chúng không chứng tỏ sự ưu việt quá nhiều, có chăng là tầm bắn và độ xuyên, thứ nếu không bắn chính xác thì cũng khá vô nghĩa, theo quan điểm của Giao Long.



Ngoài ra, do là người chủ trương tàu nhỏ, cơ động, và chỉ dùng Hồng Ma làm Tổng bộ, Giao Long không hề có ý định đem cái pháo đài bay này lên tuyến đầu bắn nhau. Nếu có, đó sẽ là những cuộc pháo kích siêu dài dùng pháo gia tốc ma pháp, chứ không phải pháo hạm truyền thống. Một mục đích khác, đối với cô, là Hồng Ma sẽ tham gia yểm trợ mặt đất. Pháo quá to sẽ tốn thời gian chờ và nạp, trong khi quá nhỏ thì sát thương gây cho tàu địch, giả sử bị tiếp cận, là không cao. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ đủ mọi kiểu, các bộ não chính của “Dự án 2520” đã quyết định dùng pháo ba lẻ năm là vừa vặn. Việc tận dụng pháo cũ thì vì tiết kiệm, cả tiền bạc lẫn thời gian làm cái mới.



Nói là vậy, nhưng rõ ràng Giao Long còn có ý gì đó khác. Biểu cảm của cô ấy, dù cực khó nhận ra, vẫn bị chồng thấy được chút đỉnh. Khi còn ý muốn nói tiếp mà dừng lại, Giao Long thường sẽ chớp mắt, gật nhẹ đầu rồi giữ im lặng. Chính xác đó là những gì cô ta vừa thực hiện. Quay lại chiếc ngai của mình, người phụ nữ ấy ngồi xuống, thu toàn bộ yêu khí vào thân. Toàn bộ là yêu khí, chứ không còn đơn thuần là tử khí nữa. Cô ta thực sự nghiêm túc khi nói chuyện ban nãy. Bây giờ, cơn ác mộng đã trôi qua, họ mới quay lại bàn bạc.



Và dù là thuyền trưởng, người cầm trịch nhưng rất ít khi “Thi Hoàng” trực tiếp tham gia những cuộc thảo luận. Cô chỉ quan sát từ xa, và từ những “hướng” khác, khi cần thiết mới rời vị trí. Kỳ quặc đối với một chỉ huy, nhưng với việc để thuộc cấp nói lên ý kiến, rồi mới phân tích và tổng hợp, đưa ra quyết định sau cùng, cô hầu như chưa từng thảm bại. Tôn trọng ý tưởng, lắng nghe, phân tích, tổng hợp và nếu cần thì phản biện, cô ta đã được đào tạo như vậy để lãnh đạo.



Và, Giao Long không làm vậy chỉ để thị uy. Mục đích thực sự, cô chỉ hi vọng con bé đó, đứa trẻ cô coi như con mình, có thể nhận ra.



“Hi vọng thế…”, Giao Long nghĩ bụng.



Quay lại vấn đề nãy giờ, Jessie tiếp tục trình bày các đặc điểm, thông số và mấy thứ khác về kiểu pháo này. Với định danh “SK”, lẽ dĩ nhiên nó là pháo bắn nhanh**, tốc độ khai hỏa nhỉnh hơn ít nhất là gấp rưỡi so với các loại pháo cùng cỡ nòng. Nhờ tỉ lệ L52, tức nòng pháo dài bằng năm mươi hai lần dường kính trong, sơ tốc đầu đạn khi bắn ra là một ngàn hai trăm năm mươi thước mỗi giây, nhanh hơn mười lăm phần trăm so với kiểu L45 cũ. Tuy sơ tốc này chỉ bằng một phần tư, thậm chí ít hơn, so với pháo gia tốc ma pháp, nó lại đảm bảo động năng đủ để viên đạn xuyên giáp loại bốn trăm cân đục tan nát lớp giáp thép đồng chất liệu có độ dày dao động từ ba trăm tới bốn trăm ly sáu mươi, với góc tiếp xúc dao động từ ba mươi tới vuông góc so với mặt phẳng giáp tàu.



Với thiết kế tháp pháo mới, các khẩu đội bây giờ đã có thể nâng tới góc tám mươi độ, cái góc mà trước giờ vốn dĩ không thể trừ khi là pháo đặc chế cho phòng không hay càn đất. Chứng minh cho điều đó, Jessie lấy cái mô hình gỗ lên, kéo một khẩu cho mọi người xem. “Ồ!” lên một tiếng, tất thảy đều kinh ngạc trước góc nâng quá cao của nó. Như vậy, họ sẽ có thể dễ dàng bắn hạ những tàu ngay trên đầu hay dưới đáy, tiện hơn so với góc nâng tối đa chỉ có sáu mươi độ của kiểu tháp cũ. Để triệt tiêu lực giật, tháp được tích hợp hệ thống tản lực đặc biệt, giúp “trung hòa” phản lực của phát bắn, và nhanh chóng đẩy pháo về vị trí sẵn sàng. Chỉ vào bản vẽ, nơi có hình minh họa đường nâng của pháo, theo một vòng cung chuẩn chín mươi độ, Jessie tự hào nói:



– Thành quả nghiên cứu bấy lâu đó! Để khắc phục chuyện góc hạ quá tệ, pháo được đặt cao hơn so với tháp cũ, nên góc hạ tối đa bây giờ là âm mười độ. Do Hồng Ma thiết kế đối xứng trên dưới về dàn súng ống, nên nó có nghĩa là chúng ta có thể hạ nòng bên trên, nâng nòng mé dưới và đồng loạt nã! Theo tính toán thì nếu đạn bay “lý tưởng”, bỏ qua tác động của ngoại lực thì chúng sẽ gặp nhau ở vị trí cách mạn tàu tối thiểu ba cây! Từ khoảng đó đổ vào là “góc chết” giả, tàu nào xáp vô thì Mộc Ma, biết phải làm gì rồi đó!

– Dạ! – Con bé gật đầu.

– Vậy tầm bắn của nó thế nào? – Masami hỏi.

– Chà, tầm bắn à? Đây!



Nói rồi, Jessie chỉ tay vào phác đồ. Cùng nhìn vào đó, họ nheo mắt lại, nhìn nhau ngơ ngác, rồi lại trông vô. Đùa à? Ở góc nâng mười ba độ, tầm bắn của nó đã là mười bảy cây, xấp xỉ chín lý hai, trong khi nâng góc bốn mươi lăm độ, góc bắn “đẹp” của pháo binh, thì lại tới bốn mươi hai cây ba, túc khoảng gần hai mươi hai lý tám? Nếu sử dụng loại đạn nhẹ, như đạn nổ văng mảnh dùng bắn wyvern hay đầu đạn đặc biệt có hỗ trợ tầm bắn, chủ yếu là tạo thêm một cú “nổ” đẩy nữa sau khi đã đi một đoạn đường nhất định, cục kim loại ấy có thể “vọt” được thêm những mười cây, hơn năm lý!



Như vậy, thứ này hoàn toàn vượt trội so với hải pháo thông thường của cả Đế quốc và những quốc gia khác, khi Albion, với công nghệ của mình, lại chỉ mới làm được những cỗ pháo khổng lồ nhưng tầm bắn tối đa chỉ bốn mươi cây đổ lại. Dĩ nhiên, tất cả thông số đều lấy ở “độ cao gốc”, độ cao tính từ mốc vạch “mớn mây” của thân tàu ra. Gần tương tự mực mớn nước của tàu biển, “mớn mây” được dùng làm gốc tính độ cao trên dưới của tàu bay, và cũng là gốc xác định mặt phẳng thử hàng trong các cuộc thí nghiệm. Nó khó tính toán hơn hẳn, nhưng lại vô cùng quan trọng để xác định cự ly danh nghĩa lẫn thực tế của việc tác xạ.



Kết thúc cuộc họp cũng gần mười một giờ khuya. Do quân cảng cho tiến hành tháo các tháp pháo bên trên trước nên dự tính, có lẽ sẽ mất cả đêm để chuyện này hoàn hành. Thu dọn đồ đạc, mọi người quay về phòng của mình. Những “bài giảng” thế này họ có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nên chẳng ai tỏ ra mệt mỏi cả. Bây giờ, mọi người đã biết Hồng Ma sắp có đồ chơi mới.



Masami với Mộc Ma lo nhất, vì hai người ấy trực tiếp chỉ huy hải pháo và phòng không. Alicia gần như im lặng từ nãy giờ, chỉ thở phào nhẹ nhõm khi biết tháp pháo mới dùng chung hệ thống dẫn bắn với những thứ đang có, và đã được Jessie “bật mý” rằng có khả năng tích hợp “thứ ấy” vào. Cái mà Alicia bàn với Giao Long ban sáng ấy. Liên gần như thăng sau khi biết đạn có thể sẽ phải tăng thêm, nhưng khi Hồng Ma bảo chuyện đó không xảy ra, cô mừng đến nỗi không nói nên lời. “Nỗi khổ của hậu cần…”, ai cũng nghĩ thế.



Đứng cạnh Hồng Ma, khi này hầu như tất cả đã về phòng, Jessie mới chú ý tới cái bản mặt hẵng còn sưng vù như vừa ăn liên hoàn đấm kia. Kéo áo bà già, cô Thượng tá ốc tiêu hỏi:



– Cái mặt bà sao vậy? Mới chơi ngu gì à?

– Chà, đó là… một câu chuyện buồn…



————————–



*Caliber: Đối với hải quân, là tỷ lệ độ dài chia đường kính nòng. Ví dụ pháo 305mm SK/L52 có cỡ nòng 305mm, độ dài nòng là 305 x 52 = 15860mm.

**Bắn nhanh: SK là viết tắt của Schnelladekanone (tiếng Đức), là thuật ngữ chỉ pháo bắn nhanh.