Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 4




Ngồi trên cầu chỉ huy cùng một con cá sấu đen to tướng, thân đen loang lổ vệt đỏ cùng ba đầu, sáu chi và những mười hai con mắt, nhóc tỳ cố tìm cho ra một cái tên nào đó thật “hay” và “ngầu” để dùng. Hồng Ma đã xuống phòng nồi hơi, nơi mà cô bảo là tách biệt và không nên nhầm với “phòng động cơ”, để kiểm tra các nồi hơi ma thuật và đồng thời giảm độ cao tàu. Dẫu thế, cô không an tâm khi để nhóc lại một mình, nên đã tách một phần nhỏ cái bóng ra, trở thành con sấu xấu xí quái dị kia để canh chừng. Tàu đang hạ thấp dần, nó biết. Tay chuông truyền lệnh, thứ giúp liên kết đài chỉ huy với cả hai phòng kia, nằm im lìm trong cái nắng vàng nhẹ của mùa xuân. Cũng như Trái đất, nơi này chỉ mới vào xuân thôi, nhưng ở độ cao tám ngàn thước có lẻ này, làm gì có thể cảm nhận được hơi ấm cơ chứ?



– Ô, người mới! Chào cái nà!

– Oái?



Giật mình vì tiếng gọi, nhỏ quay lại thì đụng mặt ngay một cô bé khác. Nhìn nó trạc tuổi nhỏ, với mái tóc đỏ rực màu nắng chiều, con mắt phải màu huyết dụ với ba vòng tròn đen đồng tâm thay cho tròng đen và cặp sừng đỏ chĩa sang hai bên. Nhưng nhỏ đó mặc quân phục đen, loại áo cài hai hàng khuy, bên trong có cả sơ mi cổ dựng và cà vạt của mấy sĩ quan cấp cao, khác hẳn cái bộ đồ lính thủy này. Mà cứ như chưa đủ, nó nghĩ, con bé kia còn đeo cả bịt mắt nữa! Mù thiệt hay làm màu thế? Nó không biết nữa, nhưng không dám hỏi: Người kia nhìn thấy… khó gần quá! Cái bản mặt vằn vện mấy vạch đen trên trán với gò má như yêu quái ấy thực sự là thứ không nên chọc vô, nhất là khi… nhỏ thấy cây súng con bé đó cầm trên tay!



Giống hệt như khẩu lần trước Hồng Ma trao cho “Thi Hoàng”, nhưng nhỏ hơn.



Nhỏ nhìn kỹ, loại súng này trông quen quen. A, nhớ rồi! Giờ nó nhận ra, đó là thứ súng trên phim Tàu hay có! Mấy ông giang hồ Hồng Kông cầm cái đó bắn pằng pằng, rồi mấy ông lính Tàu trong phim đánh Nhật cũng thấy dùng cái đó nữa, bên cạnh tiểu liên với súng trường nạp thoi. Nó nhớ rõ lắm, họ gọi nó là cái gì mà “Kiểu 17” thì phải? Súng nạp đạn bằng kẹp, ấn một phát cả dãy mấy viên chui tọt vô cái “hộp đạn” ngay trước cò súng, rồi cái thân trên đóng lại. Trên phim, súng này sĩ quan với xã hội đen rất ưa cầm, nhìn ngầu hơn hẳn mấy anh Hàn Quốc! Nó khoái kiểu đó lắm, soái ca Hàn không sánh bằng xã hội đen Hồng Kông mà! Giờ nhìn tận mắt một cây như thế, nó muốn cầm vào lắm, nhưng mà…



– Nè, đằng ấy! Nghe gì không? Nè!

– Á? A, vâng, có gì ạ?



Nhỏ luýnh quýnh trả lời, loạng choạng sao mà ngã nhào hẳn lên con cá sấu. Nhìn cảnh ấy, con bé kia không nhịn được mà bật cười ha hả. Đỡ nó dậy, nhỏ đầu sừng hỏi:



– Mẹ tớ bỏ cậu lại đây à?

– Mẹ cậu? – Nó ngớ người.

– À tớ chưa giới thiệu nhỉ? Xin lỗi “nhoa”…!



Giúp nhóc tỳ đứng thẳng rồi, nhỏ kia mới bẻ cổ răng rắc mấy cái, đứng nghiêm lên như sĩ quan. Nó chào, nhưng không phải kiểu chào quân đội bình thường, mà là kiểu riêng, có lẽ, của con tàu này. Đầu tiên, nhỏ đầu sừng đặt tay phải lên ngực trái, ngay trước tim, rồi giơ cao quá đầu. Bàn tay thẳng một hàng với cánh, năm ngón khép sát nhưng không nắm lại, để lộ toàn bộ lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, thấy được cả mấy đường chỉ tay. Nhỏ nhớ Hồng Ma cũng chào thế này. Là của quân đội, hay kiểu chào riêng? Nó không biết, hồi nãy sao quên hỏi cơ chứ? Ngu quá mà!



Mà khoan…



Nhìn cái mặt nhỏ này sao quen thế nhỉ? Không lẽ…



Nó bàng hoàng nhận ra, màu tóc, mắt, cặp sừng và cả cái lọn tóc ngố ngố dựng đứng lên như cái lưỡi liềm trên đầu đối phương giống y như Hồng Ma! Không, cũng không hẳn, nếu so với Hồng Ma thì mắt nhỏ này chỉ có ba vòng đồng tâm thay vì những sáu, mà lúc đó Hồng Ma đang biến hình nên nó cũng không dám chắc. Cặp sừng cũng không giống hoàn toàn: Hồng Ma có đôi sừng lớn, màu đỏ thẫm của máu và chia hai ngạnh, còn con bé kia chỉ có độc một ngạnh và mang sách đỏ tươi như cà chua chín mọng. Nó cũng có mấy cái vằn trên mặt nữa, nhưng mà… Cái khí tức của hai người sao mà giống nhau đến thế cơ chứ? Đều là cái cảm giác vừa ấm áp, vừa quyền uy của đế vương thực sự, của vị minh quân yêu dân như con đẻ. Không lẽ lại…



– Ừ, bả là mẹ tớ đó! – Nhỏ kia chợt nói – Cậu suy nghĩ nhiều quá nên tớ chưa kịp giới thiệu gì luôn!

– Há…?



Nó há hốc mồm kinh ngạc. Cái khả năng… cái khả năng “đọc suy nghĩ” này rõ ràng không nhầm đi đâu được mà! Năm lần bảy lượt bị Hồng Ma đi guốc trong bụng, nó đã rành hơn rồi, nhưng con nhỏ đó xài được, vậy rõ ràng…



– Hì hì! Cậu thú vị thiệt nghen! – Nhỏ đó cười tươi rói, nhe cả hàm răng trắng hếu ra, lộ cả cái nanh nhọn hoắt như nanh rắn – Tớ là Độc Cô Mộc Ma, nhưng giang hồ đất cảng gọi tớ là “Độc Cô Thần”! Nè, nói tớ với, mẹ với thuyền trưởng đặt tên cho cậu chưa?

– Tên…

– Mộc Ma!



Hai đứa nhỏ đang nói, bỗng đột nhiên có tiếng Hồng Ma la rất rõ vang lên từ đằng sau. Giật mình, nhỏ quay lại thì thấy con cá sấu ba đầu đang lườm mình rất rõ. Thậm chí mắt thứ ấy cũng trở thành màu đỏ máu, chứ không phải sắc đỏ tươi như ban đầu nữa. Giữa mắt, thay thế cho con ngươi vừa biến mất là sáu vòng tròn đồng tâm màu đen, và cả người con quái thú đều trở nên như bị lửa đốt. Lớp da nó nứt vỡ ra, để lộ từng mảng thịt đỏ hồng, vừa sáng lập lòe vừa rỉ ra từng dòng máu tởm lợm.



Chiếc đầu ở giữa, to nhất, bỗng ngóc hẳn lên, cần cổ kéo dài ra như thân rắn vậy. Lao nhanh tới chỗ nhỏ Mộc Ma, nó há to miệng, như thể chuẩn bị đớp lấy cô bé. Thậm chí ở cự ly này, nhỏ vẫn không thể theo kịp chuyển động của cái đầu ấy. Toàn bộ mấy chuyển động từ lúc cái đầu ngóc lên tới khi nó dừng lại chỉ độc mình Mộc Ma thấy rõ. Nó phóng nhanh quá, nhanh như đạn bắn, chỉ trong chớp mắt mà đã dừng ngay trước mặt cô bạn kia rồi!



Nhưng Mộc Ma không sợ.



Nhìn thẳng vào cái mồm đầy những chiếc răng nhọn hoắt, xếp thành từng hàm một, Mộc Ma hoàn toàn không chút biến sắc kể cả khi cái lưỡi dài nhớp nháp ấy lè hẳn ra, gần như chạm vào mặt mình. Phía bên cạnh, nhóc tỳ như chết điếng đi khi trông thấy bộ hàm con quái vật: Bốn hàm răng chồng chất lên nhau, tua tủa như răng cá mập! Mà không chỉ vậy, phần hàm dưới của thứ ấy còn có thể mở bành ra, nối nhau bằng lớp da dày, khiến cái mõm trông to ra gấp đôi. Dãi nhớt nhễu xuống từng giọt, từng giọt xanh lè, trông đến tởm!



Nhìn chằm chằm vào thứ ấy, Mộc Ma hỏi:



– Có gì không, mẹ?

– Ngồi đây trông con bé cho mẹ. – Con cá sấu quay qua nhỏ – Nhóc, ta thu phân thân lại đây. Có gì không biết thì hỏi Mộc Ma nha, nó cũng… giống ta đấy, trừ kích thước thôi, ga ha ha ha ha ha!

– Con còn nhỏ mà. – Mộc Ma bĩu môi – Mà thôi, mẹ lượn nhanh giùm con cái! Mà sáng này mẹ đánh răng chưa vậy, cái mùi như cống xả thải trái phép ấy!

– Hờ, mới ăn mắm tôm. – Hồng Ma “cười” nham nhở, nhăn hết cả cái hàm cá sấu lên – Mẹ yêu cầu con giúp con bé, không phải với tư cách mẹ con, mà là cấp trên lệnh, hiểu chưa? Làm cho đàng hoàng đó.

– Rõ. Quyết thắng!



Giơ tay lên chào cùng câu “Quyết thắng” quen thuộc, Mộc Ma lặng người nhìn con cá sấu tan thành tro bụi trong ngọn lửa đen tuyền. Lửa cháy từ trong ra, không thể dập tắt trừ khi chính Hồng Ma muốn. Đã trông thấy thứ lửa đen ma quái ấy không dưới hai lần, nhỏ càng tin chắc thứ ấy giống cái thứ…. Thuật gì đó trong bộ hoạt hình ninja nó coi lúc trước. Nhưng Mộc Ma không nghĩ thế. Tay vẫn cầm súng, cô bé bước tới bên người “bạn” mới, nói:



– Vậy là tớ phụ trách cậu, nhỉ?

– Ừ. – Nhỏ gật đầu – Nhưng mà làm gì nhỉ?

– Làm gì… Ờ ha, làm gì nhỉ?



Chỉ mới phút trước thôi vẫn còn hào hứng lắm, Mộc Ma lập tức quay sang tâm trạng sầu não, bi phẫn tột cùng, chỉ đơn giản là vì không biết nên làm gì! Hai tay nắm sừng, cô bé vật vã muốn kêu trời, nhưng chợt nhớ ra mình là “lính” phải giữ hình tượng nên chỉ đưa tay phủi phủi đầu, làm ra vẻ ta đây ngầu lắm. Nhưng thực ra, trong bụng nhỏ xoắn như người đói lâu uống trà đặc! “Đau quá mẹ ơi!”, nhỏ hoảng đến loạn cả trí! Tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng, thậm chí thở còn khó, nó chẳng biết bây giờ nên làm cái gì! “Phụ trách” cô nhóc kia là lệnh “cấp trên” đưa xuống, làm không xong thì ai mà biết cái bà mẹ hắc ám kia sẽ làm gì mình chứ? Mà giả làm rồi, nhưng phản tác dụng thì sao? Không được! Kiểu nào cũng thấy cái chết tới gần! Không, không, không!



– Cậu không sao chứ? – Nhỏ hỏi – Nhìn cậu… đau khổ lắm.

– Dĩ nhiên là rứa rồi! – Mộc Ma méo xệch mồm – Kêu tớ thảm sát, diệt chủng thì tớ làm được, chứ biết phụ trách cậu cái gì đây?

– Không biết… Mà cậu nói giọng Trung à?



Giờ nhỏ mới nhận ra Mộc Ma nói giọng miền Trung. Nhưng trái với suy nghĩ, cô bạn mới chỉ cười cười, nói ngay:



– Sở thích thôi!

– Vậy à? – Nhỏ hơi chán – Mà vụ phụ trách thì… tớ hỏi cậu gì đó, không được à? Hồng… Mẹ cậu bảo tớ muốn hỏi gì cũng được, trừ mấy chuyện cơ mật ra mà?

– Bả có nói như rứa à?



Giật mình, Mộc Ma quay hẳn sang, cây súng lục rơi đánh cạch xuống cầu tàu. Mẹ có nói cái điều dở hơi cám heo ấy á? Nhỏ thở dài, khuỵu hẳn xuống. Mẹ ơi là mẹ! Nhỏ nắm tay chặt đến nỗi muốn bật máu, tay kia đập thẳng mặt. Nó thở dài, làm thế quái nào mẹ mình lại dở người tới vậy cơ chứ? Hỏi gì nói nấy trừ mấy chuyện cơ mật, vậy lỡ bả vui mồm phun hết thói hư tật xấu của người ta ra thì sao? Con nhóc kia, Mộc Ma nghĩ, chắc nó cũng biết Hồng Ma là cái tàu này rồi. Vậy thì làm gì có chuyện thủ tiêu bịt đầu mối được nữa chứ? Phải mần răng, mần răng đây…?



Đúng lúc ấy, nhóc mở lời:



– Nếu cậu không biết làm gì, vậy nghĩ tên giùm tớ được không?

– Tên…?



Hơi ngớ người ra chút đỉnh, Mộc Ma nhớ ngay vấn đề. Đêm qua mẹ có bảo tàu thêm thành viên mới, một người đã được thuyền trưởng đưa sang từ “thế giới khác”, vậy nên sự tồn tại của đứa trẻ đó đã bị xóa bỏ. Hiện tại tuy vẫn ở đây, cô bé đó không có tên, không thân thích, cũng không được công nhận là công dân của bất cứ quốc gia nào. Dĩ nhiên hai bà kia, một người ngốc vô đối, người kia dở hơi đệ nhất vũ trụ, thì làm gì nghĩ tới chuyện đặt cho con người ta cái tên đàng hoàng chứ? Hồi nãy nó hỏi nhỏ kia có tên chưa cũng chỉ để xác nhận cái nghi vấn đó, và giờ thì chắc ăn trăm phần trăm là hai mẹ ấy để nó vô danh luôn rồi!



Mà khoan…



Đây chả phải cơ hội ngàn năm có một để “phụ trách” đối tượng sao?



Như đứa ngu làm kiểm tra được bạn cho ké phao, Mộc Ma mừng muốn khóc ra máu! Nó xông lên, nắm chặt lấy đôi tay bé kia, mồm hớn hở kêu:



– Đúng vậy, tên! Tớ sẽ giúp cậu tìm tên! Nè, cậu có gì muốn đặt không? Cái tên nói lên tính cách, đặc điểm, nguyện ước của cha mẹ, hay bất cứ cái gì! Nói đi, từ thảo nguyên Tartass tới đại dương Yamato, tên trên trời dưới đất gì tớ cũng đặt được cho cậu…

– Ừm… Cảm ơn nhưng tên người Việt là được rồi. – Nó phũ ngay con bạn mới gặp – Được không?

– Tên Việt? – Mộc Ma hơi xìu mặt – Cũng được, mà cậu không muốn tên nước ngoài à?

– Thôi, tớ…



Nhỏ dừng lại. Nắm chặt tay, nó bảo:



– Tớ… không muốn mất gốc!

– Ài, hiểu dồi, hiểu dồi! – Mộc Ma tròn miệng – Một cái tên nghe đậm chất “Việt” chứ gì? Được thôi, cho tớ mượn lại tay cái!

– Chi vậy?

– Cứ cho mượn đi! Mà ngồi xuống đi, đứng hoài không mỏi chân à?

– A… Ừ nhỉ?



Nhận ra nãy giờ mình vẫn đang đứng, nhỏ ngồi xuống ngay, thậm chí không chờ Mộc Ma ngồi cùng. Nhưng nhỏ kia không nói gì. Hai đứa cùng ngồi xuống cái chỗ ban nãy dãi nhớt từ mồm con cá sấu rơi ra, nhưng bây giờ lại sạch bong như vừa lau chùi xong. Nắm tay nhỏ, Mộc Ma bảo đặt “tên” có vài cái luật nho nhỏ, nhưng điều đó chỉ áp dụng cho tộc của nó, còn với loài người thì chẳng có gì cả. Nhỏ thắc mắc, không biết mẹ con Mộc Ma là “tộc” gì, nhưng cô bé không đáp. “Đây là bí mật!”, Mộc Ma nháy mắt. Cô bé chỉ nói sơ sơ là rất lâu về trước, họ từng gặp họa diệt tộc và Hồng Ma là người duy nhất sống sót. Mười mấy năm trước, bằng cái cách ảo diệu nào đó mà Hồng Ma có thai và sinh ra Mộc Ma. Con bé khoái lắm, nó muốn nghe tiếp, nhưng Mộc Ma đổi chủ đề ngay, vì chính nó cũng chẳng biết cách gì.



Giữ chặt đôi tay cô bạn, Mộc Ma quay lại việc chính. Nhỏ nhắm nghiềm mắt, miệng lầm bầm mấy câu nói quái dị gì đó. Rồi trong phút chốc, chỗ xung quanh hai đứa ngồi sáng rỡ lên. Hơi ẩm bốc lên từ mặt đất, mang theo mùi cỏ dại ngát hương của thảo nguyên, hương lúa nồng nàn mùa suốt, lại có cả cái vị man mát, thanh thanh của hơi cây buổi trưa hè. Thậm chí có cả ánh sáng nữa! Những chùm sáng dịu nhẹ, tựa như nắng lọt kẽ lá hồi hè rọi thẳng từ dưới cầu tàu lên. Nó không nóng, ngược lại rất mát và dễ chịu. Cái cảm giác này thực sự làm nhỏ nhớ lại hồi xưa, những ngày còn học tiểu học, vui đùa với đám bạn ở Lê Thị Riêng hay năm đầu tiên cắp sách vào cấp hai, vô Trần Phú,… Nắng! Là nắng! Nắng đã luôn chiếu khắp cái nơi ấy, ấm áp có, nóng bức có, mà dễ chịu thế này cũng có! Nắng thật tuyệt, tuyệt như lúc này vậy…



Rồi đột nhiên, nó thấy…



Nóng!



Nóng quá!



Nóng như lửa thiêu vậy! Cảm giác ấy tới từ tận sâu thẳm trong người, cơ hồ như chính tim gan phèo phổi đang hừng hực cháy! Lửa cháy nóng, nóng rát, nóng tưởng như muốn chết đi sống lại, nhưng kỳ lạ là nó vẫn không sao cả. Cơ thể không rịn lấy chỉ một giọt mồ hôi, mặt không biến sắc, nhưng sâu thẳm bên trong, cơ thể, không, linh hồn nó đang bị lửa đốt cháy. Linh hồn, cái gốc rễ của mọi sinh linh, đang hừng hực như ngọn đuốc. Nó cảm nhận được rất rõ, ngọn lửa ấy tới từ chính linh hồn mình.



Nhưng nó chỉ cháy một chỗ thôi, ở vùng bụng, ngay rốn, còn cái cảm giác nóng như thiêu như đốt kia lại truyền khắp người như điện chạy. Cảm giác ấy lan rất nhanh, luồn lách tới mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến khắp thân mình nhỏ như nằm trên lò lửa. Nó hiểu rồi… Là dây thần kinh. Dây thần kinh truyền cái nóng chết tiệt ấy đi khắp nơi, làm nó bây giờ chỉ muốn gục xuống. Dẫu vậy, nó vẫn không thể “mát” được. Không đổ mồ hôi, không khô cổ, không mỏi mắt, không bủn rủn, không gì cả! Cái nóng vẫn hiển hiện ngay đó, nhưng không cách nào làm nó biến đi được. Từng bó cơ, bắp thịt trên người giống như bị nướng trui vậy!



Một hồi sau, cái nóng giảm dần, nhường chỗ cho hơi lạnh. Người nhỏ dần trở lại bình thường, tay chân dù không thể hiện ra nhưng lại đau nhức, bỏng rát kinh khủng, cứ như vừa thực sự bị thiêu sống. Thậm chí hơi nhỏ thở ra cũng nóng hổi như người sốt cao, đầu óc quay mòng còn thở thì khó như thể phải dùng lồng ngực nâng hàng tạ gạo lên. Nó choáng muốn xỉu, nhưng ngay lúc ấy, ánh sáng ấm áp dưới nền khiến mọi cảm giác mệt nhọc kia tan biến cả. Tất thảy chỉ như cơn ác mộng, người nó chưa bao giờ đau, ngược lại sự dễ chịu, khoan khoái này có lẽ dù đi mát xa cỡ nào cũng không thể có được!



– Đỡ rồi chứ? – Mộc Ma hỏi – Xin lỗi nha, tớ không ngờ linh lực cậu mạnh quá vậy.

– Linh lục? – Nó trố mắt – Ý cậu cái ban nãy là… “linh lực” của tớ?

– Ừ.



Mộc Ma gật đầu. Rồi cô bé bảo, linh lực của nhóc con thực sự quá mạnh, lại cuồng bạo như con rắn dữ bị giam lâu ngày. Thậm chí uy lực ấy có thể sánh ngang với cả Hồng Ma khi cô ta ở dạng bình thường, và nếu bộc phát như ban nãy, hoàn toàn đánh bại được những á nhân tầm trung. Còn con người, dĩ nhiên, không thể chịu được uy áp kinh khủng như vậy. Thậm chí, Mộc Ma còn không dám tin con nhỏ ngồi trước mặt mình đã sống được gần mười ba năm với nguồn linh lực lúc nào cũng cuồn cuộn như nham thạch ấy!



– Chỉ riêng việc cậu chưa chết đã là phép màu rồi đó! – Mộc Ma thốt lên đầy sững sờ – Nè, thế giới của cậu có cái quái gì mà kiềm được ghê thế?

– Tớ không biết! – Nhỏ lắc đầu – Nhỏ giờ tớ còn chả biết mình có linh lực nữa! Nhưng… mạnh như cậu nói có sao không?

– Cái này thì tớ không rành lắm… – Nhỏ chép miệng – Do tớ không phải người, nhưng hầu hết người có linh lực mạnh như cậu đều bạo phát chết. Một số trường hợp cá biệt như thuyền trưởng, đã làm chủ được nó và thậm chí lập khế ước trọn đời với yêu quái để “cân bằng” nguồn linh lực trong mình.

– Cân bằng?

– Đúng, cân bằng! Mà tớ hỏi thiệt, răng mà cái linh lực nhà cậu giống thuyền trưởng quá thế?

– Sao tớ biết?

– Vậy à, thôi vậy. Nghe chuyện chính nè!



Mộc Ma bắt đầu kể. Thế giới này, nơi họ đang sống, tồn tại “linh lực” bên trong mỗi sinh vật. Điều này nhỏ đã nghe Hồng Ma kể rồi, người ta dùng được phép hay không, ma thuật mạnh yếu đều phụ thuộc vào lượng ma pháp bẩm sinh. Tuy nhiên, nó có một quy luật được gọi là “tự cân bằng”. Bất cứ khi nào thế giới có quá nhiều “linh lực” mạnh, những kẻ trội nhất sẽ được phép sống, lũ yếu hơn phải chết. Điều này tới giờ vẫn chưa thể giải thích tường tận được, nhưng có vẻ như đó là cơ chế chọn lọc tự nhiên, vừa duy trì cân bằng vừa đảm bảo sự phát triển của linh lực. Nhỏ nói:



– Linh lực, khác với các loại sức mạnh thông thường, tuân theo quy luật di truyền nhất định, sẽ không đảm bảo việc đứa con sinh ra trực tiếp có mạnh hay không. Nó di truyền, chắc chắn, nhưng cũng hên xui lắm. Do đó hay xuất hiện chuyện cứ cách vài thế hệ, hay cùng một thế hệ mà khác nhánh gia tộc, lại có người mạnh thất thường. Có thể từ thế hệ ông bà, bỏ qua cha mẹ, tới đám cháu thì một hai đứa trội lên…

– Vậy họ có chết không? – Nhỏ hơi sợ.

– Không không không! Cái đám đó suy cho cùng cũng chỉ là “hơn người” thôi, chứ chưa đạt tới cái cảnh giới có thể khiến yêu quái són ra quần thế này! Trình gì mà kiểu anh hùng truyền thuyết búng tay bay đầu rồng chứ? Cậu là con người đầu tiên tớ gặp mà có linh lực ác chiến rứa đó!

– Vậy tớ… là cỡ anh hùng truyền thuyết á?

– Còn khướt á! A hi hi, tin người dữ bây!



Vừa cười hì hì vừa vỗ vai cô bạn, Mộc Ma bảo cái chuyện bạo phát chết đó đúng là từng có, nhưng bản thân cô bé cũng chưa từng thấy bao giờ. Tất cả những điều nhỏ biết đều từ Hồng Ma, mà Hồng Ma chém bão cỡ nào chắc nhỏ kia cũng biết rồi. “Lời bà già dở ấy nói mười câu hết chín câu rưỡi không đáng tin, nửa còn lại chắc chắn xạo!”, Mộc Ma khẳng định chắc như đinh đóng cột.



– Nhưng cô ấy là mẹ cậu… – Con bé ngạc nhiên – Cậu không tin mẹ sao?

– Tớ sẽ tin nếu bả nói với tư cách “cấp trên”, còn nếu kiểu “mẹ con” thì dẹp nhé! Nè, để tớ nói cậu biết mẹ đã làm gì tớ!

– Ơ…

– Suốt cả chục năm bả nuốt tiền lì xì của tớ!



Rầm!



Đập mạnh tay xuống sàn, Mộc Ma đã không còn nhịn nổi nữa. Cầm khẩu súng lên, nhỏ khóa nòng lại rồi để xuống, bảo rằng làm vậy cho chắc ăn. Ít ra trong lúc điên đỡ có cầm rồi bắn bậy bắn bạ. Đặt hàng nóng xuống lại rồi, Mộc Ma hít một hơi, hét to:



– Bà già chết tiệt! Bao nhiêu là tiền của tớ bả cũng nói “Để mẹ cầm cho, chừng nào con lớn mẹ trả!” rồi cứ thế mà hốt hết! Chưa đâu nha, lúc nào bả cũng nói là sẽ dẫn tớ đi chơi, nhưng đời nào! Hết du hí bên Tây lại dạo chơi đằng Đông, có đời nào thèm ở nhà đâu? Rồi phòng tớ nữa, lúc nào cũng bị đột nhập! Mẹ cái gì mà không cho con mình chút riêng tư chứ? Lúc tớ hỏi làm sao có em bé thì cứ bài ca “Mẹ lượm mày ngoài bãi rác!”, nhai đi nhai lại không biết chán! Bộ tưởng tớ chưa biết chắc? Rồi cứ tớ làm sai gì là lại… là lại… Thôi, không muốn nói nữa! Nói ra chỉ thêm bực thôi!

– Vậy… à?



Con bé trầm ngâm. Đan mấy ngón tay vào nhau, nó nói:



– Tuyệt nhỉ, ít ra cậu còn có mẹ… Còn mẹ tớ thì bỏ đi rồi. Ba… chỉ coi tớ như con ở để kiếm tiền cờ bạc thôi…

– Cậu…



Sững người, Mộc Ma nhận ra mình đã vô tình đạp trúng mìn, không chỉ một trái mà còn là cả trận địa nữa! Lần này xử lý không ổn thỏa là tạch chắc kèo luôn! Cố giữ bình tĩnh, Mộc Ma đưa mắt quan sát đối phương. Nhỏ vẫn không có vẻ gì là sắp khóc, trong khi tụi con gái bình thường đụng chút vô chuyện đó là bắt đầu hức hức, rồi bù lu bù loa lên.



Bỗng, Mộc Ma thấy có cái gì đó rất quen thuộc từ nhỏ. Nó dần nhận ra… A, phải rồi! Chẳng phải hai đứa cũng “giống nhau” sao? Cho tới ba năm trước, Mộc Ma mới được đi cùng mẹ, còn nó, theo lời mẹ, đã bị mẹ bỏ rơi từ năm lên tám, tính tới nay là gần năm năm. Cả hai đứa đều đã trải qua thời gian thiếu mẹ, thiếu vòng tay ấm áp tựa nắng mùa hạ ấy. Một đứa có mẹ mà như không, đứa kia mẹ sẵn sàng dứt áo bỏ đi. Mộc Ma nghĩ, cũng giống nhau nhỉ?



Nhưng trước tiên, nên làm gì để gỡ bom đây?



Mộc Ma cố nghĩ, nhưng vẫn chưa có ý tưởng gì. Bất cứ nước đi bậy bạ nào cũng đều dẫn tới cái chết cả, chết cả trong mối quan hệ và thực tế. Làm không đàng hoàng, lát mẹ lại phạt cho! Phải làm gì… đây…



– Mộc Ma, nhìn kìa! – Con bé chợt hét lên đầy kinh hãi.

– Nhìn cái… gì… cơ…



Theo hướng tay nhỏ bạn chỉ, Mộc Ma quay sang nhìn theo. Và lần đầu tiên trong ngày, nó được thấy vẻ mặt sợ hãi tột độ của người ta khi gặp ma!



Két…! Két…!



Bánh lái tự nhiên chuyển động! Cả hai đứa nhỏ ngỡ ngàng nhìn cảnh ấy, nhưng Mộc Ma thích cái mặt sợ đến trắng bệch ra của con bé kia hơn. Trắng lắm, kinh lắm: Hai hốc mắt lộ rõ ra sau làn da, mắt mở to, mồm há rộng lộ hết răng lợi. Nhưng dữ nhất là mặt. Từng đường, từng nét biểu cảm đều hiện lên rõ mồn một! Các cơ mặt đã làm việc quá tốt, cà cái bản mặt của nhỏ bây giờ thậm chí còn “diễn sâu” hơn cả siêu sao điện ảnh Trái đất nữa! Mà ai quan tâm chứ, nó còn chẳng thể soi gương lúc này! Cái quan trọng hơn ở ngay trước mắt rồi!



Không thể nhầm được, dù đã được buộc chắc bằng xích vào hai lan can xung quanh, chiếc bánh lái gỗ lớn đã thực sự dịch chuyển chút ít! Hai nhỏ đều thấy, trên hai tay cầm cạnh tay làm chuẩn đôi bàn tay lơ lửng, đeo găng đang giữ chặt chúng! Tay không người, không thấy bên trong, cũng không có máu rỉ, chỉ đơn giản là “lơ lửng” giữa trời như vậy. Chúng không tháo xích mà chỉ xoay bánh lái qua lại chút đỉnh, chừng mươi, mười lăm giây thì tan biến, để lại hai đứa trẻ vẫn còn đang bàng hoàng.



Nhưng Mộc Ma, với kinh nghiệm nửa năm ở trên cái tàu toàn đám ma quỷ này, hiểu ngay vấn đề. Mẹ vẫn luôn dõi theo con, dù là lúc nào đi chăng nữa! Nó dám chắc cái sự kỳ dị vừa rồi là trò của mẹ, nhưng đôi bàn tay ấy trông khác quá. Chúng nhỏ hơn hẳn, trong khi mẹ, người lâu lâu cầm lái, lại cao những hai thước bảy hơn, tay cũng lớn hơn rất nhiều. Vả lại, đôi tay ấy đã để lộ cổ áo. Là loại áo sĩ quan màu xanh đen thông dụng, với hai chiếc cúc nhỏ và bốn vòng vàng, một lớn ba nhỏ, vòng nhỏ đặt trước cái lớn hơn. Đó là cổ áo hàm Thượng tá, trong khi Hồng Ma cổ tay áo có những ba vòng vàng nhỏ xếp liền nhau, đặt sau vòng vàng to hơn, tức cấp Phó Đô đốc. Người lái chính chỉ là Thiếu tá thôi, làm sao lại được nhỉ? Mà bậc Thượng tá thì tàu này có tới bốn người, là ai nhỉ?



Cơ mà, ai quan tâm chứ!



Mộc Ma đã hiểu ý nghĩa việc đó rồi! Nó mỉm cười: Nhắc “khéo” dữ!



Quay sang nhỏ, Mộc Ma nói:



– Nghĩ ra rồi! Tên cậu ấy!

– Có rồi à? – Mắt nhỏ sáng rực – Là gì?

– “Phạm Huyền Viêm”, nghe được không?

– Hả?



Con bé trố mắt nhìn cô bạn áo lính. “Phạm Huyền Viêm”? Tên gì mà nghe như tên con trai vậy chứ?



– Bình tĩnh, nghe tớ giải thích đi!



Mộc Ma mỉm cười, và lần nữa, lần nữa, nhỏ lại bị mẹ con nhà này đọc suy nghĩ!



– Này nhá! “Viêm” là lửa, nghe nó kêu hơn “Hỏa” nhiều! Còn “Huyền” là màu đen, không nghe người ta bảo “đen huyền” đấy à? – Mộc Ma hí hửng – Ghép lại là “Huyền Viêm”, ngọn lửa đen, hợp với cậu lắm đó!

– Há? “Hợp” á?



Hơi ngập ngừng, nhỏ nghĩ, cái tên ấy cũng được đó chứ? Ít ra nghe nó không sến sẩm hay khó nuốt như tiếng nước ngoài. Với lại, chính mình là người đã muốn tên “Việt”, tên mang chất “Việt”, nhưng mà ngoài cái họ ra thì nó… xa vời quá! Nghe sặc mùi Ba Tàu, mà ở đây có Trung Quốc không ấy nhỉ? Nhưng lúc đầu, Mộc Ma có nói tộc cậu ta có tục đặt tên theo cái đặc điểm gì đó của người con. Vậy, nó nghĩ, Hồng Ma chắc do tóc đỏ, Mộc Ma hẳn phải liên quan tới gỗ, còn mình… Khoan, chẳng lẽ lại là cái nóng ấy?



– Trúng dồi! – Mộc Ma reo lên – Là “lửa” đó! Mà cậu lại sở hữu “lửa đen”, loại hiếm bậc nhất trong các loại linh lực tính hỏa, nên tớ mới đặt cái tên đó!

– Liên quan… Mà thôi cũng được. – Nhỏ bảo – Còn cái họ? Cậu lấy đâu ra vậy?

– Họ á hả?



Mộc Ma cười gian. Đoạn, nó kéo bạn lại gần, nói nhỏ:



– Là họ của thuyền trưởng đó!

– Họ của “Thi Hoàng”? – Con bé hét to.

– Suỵt! Nhỏ thôi! – Mộc Ma gắt – Nè, nói thiệt là linh lực hai người giống nhau lắm luôn đó, cả cái bản mặt nữa! Nói là cùng họ, chắc lắm người tưởng là mẹ con thiệt luôn! Với lại…

– Gì?

– Thuyền trưởng tụi mình có con đó!

– Cái gì?



Lần này thì thực sự không kìm nổi nữa rồi! Nhỏ hét ầm lên, đoạn mất đà, ngã dúi luôn ra sau. Mộc Ma phải tới đỡ bạn lên, vừa nói chuyện đó. Giao Long thực tế có một đứa con trai, tới nay cũng hơn ba tuổi rồi, nhưng cô ta để nó ở nhà chứ không đưa theo. Thằng bé đó cũng mang họ Phạm, nhưng tới giờ chưa ai biết được thằng mặt mâm nào là cha đứa bé cả. Có rất nhiều lời đồn thổi xung quanh chuyện này, từ việc Giao Long ăn nằm đại với ai đó, làm bậy dính bầu cho tới chơi… cùng Hồng Ma!



– Đùa nhau à? – Nhỏ thốt lên – Nữ với nhau cả, sao lại…

– Ừ, tớ biết nó rất điêu. Nhưng nghe nè, giờ đó là cách giải thích nghe “có vẻ” hợp lý nhất đó!



Mộc Ma bắt đầu giải thích. Cái giả thuyết sau cùng nghe điên nhưng hóa ra lại “có vẻ là” hợp lý nhất vì về cơ bản, Giao Long là một cái xác biết đi, một thi quỷ đúng nghĩa. Để thụ thai cho thi quỷ không đơn giản như sinh vật sống, mà đòi hỏi lượng linh lực cực lớn, ít nhất người đàn ông phải mạnh gấp đôi phụ nữ để vợ có năng lượng đẻ con. Trong trường hợp này, không thằng nào trên thế giới này đủ khả năng làm chuyện đó, nếu không tính đám ất ơ như tụi rồng cổ đại hay yêu quái hàng khủng. Nhưng cái đó cũng loại luôn vì một yếu tố mà ai cũng biết, duy chỉ nhỏ không biết, và cũng chính cái “ai cũng biết” đó lại hóa ra “ai cũng không biết”…



– Giao Long… Thuyền trưởng là người đồng tính!

– Cái gì?



Lần này thì thực sự là cú sốc toàn tập cho bé Huyền Viêm! “Thi Hoàng”, người đã đem nó về đây, lại là dân đồng tính? Nó không dám tin, dù là cô ta có vẻ khá nam tính nhưng đồng tính á? Sao lại có thể chứ? Mà khoan, nói như vậy thì cái giả thuyết cô ấy với Hồng Ma không chừng lại là…



– Ừ, cậu nghĩ đúng đó! – Mộc Ma lắc đầu ngao ngán – Cả hai người họ đều đồng tính cả, và tuy không thể hiện ra mặt nhưng ai cũng biết họ yêu nhau. Có mỗi cậu là chưa biết thôi!

– Vậy còn chuyện ai cũng không biết?

– Là ai công ai thụ! – Nhỏ láu cá nháy mắt – Mà thuyền trưởng là người sinh nên chắc mẹ tớ kèo trên rồi!

– Tớ… thiệt chịu thua cái tàu này luôn…

– Rồi cậu cũng sẽ quen thôi, quen thôi…



Vừa nói, Mộc Ma vừa an ủi bé Viêm. Cô nhóc đã hoàn toàn ưng cái tên đó, nên bây giờ việc còn lại là làm thẻ căn cước thôi. Mộc Ma bảo, thẻ căn cước là cái thứ giúp nhận dạng người, giống như giấy tờ bên Tây vậy. Hồi xưa cũng có, nhưng nó rườm rà quá nên giờ người ta chuyển sang dùng giấy cứng, cắt thành miếng nhỏ cỡ lòng bàn tay rồi dán hình, đánh máy thông tin lên đó. Nhỏ bảo giờ nó không lấy cho xem được vì cái thẻ ấy bỏ trong phòng rồi, nhưng Viêm sẽ có sớm thôi. Tuy thế, nghe cái thẻ như vậy, Viêm cũng lờ mờ đoán ra nó giống cái gì…



~oOo~



– Bị tố giác rồi! – Hồng Ma cười tươi như hoa hồng mới nở – Thấy sao gái? “Phạm Huyền Viêm”, tên hay chứ?

– Cũng được… – Giao Long mỉm cười – Con bé nhà cậu đáo để nhờ, lôi cả tên tớ ra luôn cơ đấy.

– Chộ ôi, bé Giao đỏ mặt kìa! Quay qua nhìn phát coi!

– Dẹp.



Trong gian phòng lớn nằm ngay phía trên đài chỉ huy, Giao Long và Hồng Ma đang thích thú theo dõi cuộc nói chuyện của hai nhỏ. Giao Long ngồi trên ghế, hướng mặt ra mấy ô cửa sổ, trong khi Hồng Ma đứng chắp tay sau lưng ngay bên trái bạn mình. Căn phòng tràn ngập nắng chiều này là phòng thuyền trưởng, nhưng khác hẳn các ấn tượng thông thường về quỷ hút máu, nơi này rất sạch sẽ, thoáng đãng.



Có cả quan tài để ngủ, được làm từ gỗ lim sơn son thếp vàng và mấy kệ chứa đầy ắp sách Giao Long hốt từ đủ mọi ngóc ngách trên thế giới. Thậm chí các light novel còn có hẳn một… hòm riêng, trên đó ghi rõ “Hàng tham khảo từ dị giới”. Phòng còn có chiếc tủ quần áo cao hơn ba mét, gắn tấm gương bạc dán dầy bùa xung quanh, một máy đánh chữ khá lớn và mấy chồng giấy khổ A4 được giữ bằng chiếc chặn giấy hình bàn là. Giao Long có vẻ có sở thích khá dị, đặc biệt khi ở phía sau cô căng màn che đi toàn bộ một phần phòng, nhưng ở nơi màn rũ xuống, nó hiện lên thấp thoáng bóng hình mấy bàn phím dương cầm xếp hình bậc thang, cùng các thanh kéo và những đường ống lớn.



– Ban nãy cậu cũng nhanh, bảo con Liên cứu bồ cục cưng nhỉ? – Giao Long cười gian – Thương con quá ha?

– Con mình rứt ruột đẻ ra sao không thương? – Hồng Ma bảo – Còn cậu nữa, lần này về nhà thì cũng ráng thu xếp qua thăm thằng bé đi. Coi chừng mai mốt nó quên mặt mẹ luôn đó!

– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Giao Long xua tay – Mà “Huyền Viêm” cơ à? Có vẻ vui rồi đấy!