Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 7




– Kinh… kinh khủng… Ự… Ụa…



Vẫn còn mắc ói sau chuyện vừa rồi, Viêm phải cố lắm mới không làm cả bữa trưa trong bụng trào lên cổ họng. Ngồi trong quán nước ven đường, mặt mày nhỏ vẫn còn xanh hết cả lên. Mới mười phút trước, trong lúc hạ cánh, Hồng Ma đột nhiên mất độ cao và nghiêng hẳn sang bên! Theo như Oa Lân, cú nghiêng đó là điều cần thiết để đưa tàu vào quỹ đạo đáp. Nó cũng giống như người đi xe đạp vô cua phải nghiêng xe, nhưng ở đây là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Nói chung, việc nghiêng chừng bảy, tám mươi độ trên không là điều kiểm soát được và không nguy hiểm gì cả. Nhưng Viêm vẫn còn sợ lắm, nãy giờ còn chưa hoàn hồn mà.



Nãy giờ hít thở cả mấy hồi, nhỏ đã bớt sợ nhưng cái mặt xanh mét vẫn còn hiện rõ mồn một đó. Mà cũng phải thôi, ai mà chẳng sợ chứ? Đang yên đang lành bỗng nghiêng tàu, lại làm giữa trời thì có ông Phật giáng thế cũng vỡ mật ra. Nhưng lạ là Hồng Ma không lật hết, dù theo đúng lý thuyết thì với cái cột buồm cao lêu nghêu như vậy, cô ta phải ngửa bụng hẳn luôn chứ? Đằng này cả cái tàu to tổ chảng chỉ “hơi” nghiêng đi chút đỉnh, dù cho chưa đủ lật thì cũng quá dư đặng làm nó sợ. Nhưng nó nghĩ như vậy ít ra còn đỡ, chứ úp hẳn chắc chết luôn quá. Ai sống cho nổi với trò đó đây?



Cầm cốc nước chanh mát lạnh lên nhấp nhấp mấy cái, Viêm lại đưa mắt nhìn ra xung quanh. Điện Cây Quế là đây sao? Lớn quá đi! Khác hẳn với ấn tượng bình thường về mấy cung điện nguy nga tráng lệ trong phim cổ trang Trung Quốc hay tòa lâu đài trắng tinh, bảy tầng hùng tráng như Chúa Nhẫn, cũng không phải cung điện mang màu sắc phương Tây của light novel, điện Cây Quế lại là một khu phức hợp rộng mênh mông của cả kiến trúc cổ phương Đông, với hàng dãy nhà mái ngói vút cong, hàng si cổ thụ trầm mặc bên hồ nước lớn, hòn non bộ rêu phong với những gì hiện đại nhất của thế giới này: Các tháp phòng không cao to xây hình bát giác, bên trên gắn đầy pháo lớn, khu vực bến đỗ chiến hạm, nhà xưởng quân đội, trại lính, bãi tập huấn,… Nhìn chúng, Viêm nghĩ cái nơi này giống pháo đài hơn cung điện.



– Cảm giác thế mô?



Cười tươi rói, Mộc Ma hỏi nó. Nhìn ra ngoài, Viêm chăm chú coi mấy người lính mặc áo ba lỗ trắng sọc xanh tập huấn. Nhìn họ, chẳng ai nghĩ đó là lính cả. Ai cũng ốm nhom, xanh như tàu lá, ấy vậy mà chỉ dùng tay không đã bổ nát bốn cục gạch đang cháy! Lại nữa, có tới mấy tốp đang chạy bộ hộc tốc dưới ánh Mặt trời. Họ coi khá bình thường trừ việc đeo cặp kính bảo hộ dày hơn đít chai trên mặt, người mặc áo bành tô đen kín bưng, cài hai hàng khuy, trên lưng lại đeo theo cái balô to tướng căng phồng. Như thể chưa đủ, người nào người nấy cũng vác theo hai cây súng, một khẩu Gewehr 96 với cái gì đó nom như tiểu liên, cùng sáu quả lựu đạn lủng lẳng trên đai lưng. Coi xong, Viêm quay lại, nói:



– Đây là cung điện hay trại lính vậy?

– Cả hai! – Mộc Ma nhí nhảnh – Thấy răng? Hồi bên đó cậu cũng biết lính mà hầy?

– Thì… cũng biết chút chút.



Lại nhìn ra ngoài, Viêm thở dài, bảo:



– Chỉ là… tớ chưa từng nghĩ quân đội dị giới lại gần gũi tới vậy…



Viêm lắc đầu. Thấy bạn như thế, Mộc Ma cũng hiểu. Y như mẹ dặn, con này ngốc còn nặng hơn cả thuyền trưởng. Nói chuyện với nó phải lựa lời, ngon ngọt có mà đâm chọt cũng phải vô kể vào. Với lại, Mộc Ma không muốn chơi ngu như hồi trưa. Lúc đó còn có mẹ cho lính cứu bồ, giờ ngồi đây ai cứu cho nổi?



Nghĩ bụng, nhỏ đầu sừng hỏi:



– Vậy cậu muốn răng? Hiệp sĩ giáp bạc sáng lóa hay samurai cầm katana múa may?

– Hở…? – Viêm ngây người chút đỉnh – Ở đây mà cũng có à?

– Đã từng thôi. – Mộc Ma gật gù – Hiệp sĩ giờ chỉ là cái tước hiệu danh dự, còn samurai thì chị Masami nói rồi đó, bị diệt rồi! Giờ cậu muốn gặp họ thì chỉ có nước vô mấy khu du lịch, bảo tàng lịch sử hay phim trường mới có, không thì thua.



Nghe vậy, Viêm lại thất vọng. Từ vụ không có bảng trạng thái, tới thế giới này con người chỉ chiếm số ít, Ma vương nhan nhản ngoài đường tới cả các hiệp sĩ, samurai ngầu hết chỗ chê bị cho lui vào cánh gà khiến nó chả muốn nói gì nữa. Thứ an ủi nhỏ bây giờ là quân đội ngoài kia. Tuy trang phục nhìn có vẻ “hiện đại”, ít ra họ vẫn dùng vũ khí từ cái thời người ta vẫn phải lên đạn từng viên và súng trường chưa tách rời báng với tay cầm. Quân phục của họ cũng làm nhỏ nhớ tới mấy bộ phim tài liệu chiếu hồi trước, cái gì mà Hồng quân Liên Xô đánh phát xít Đức, giải phóng Đông Âu ấy. Nhìn cũng giống đồ lính Đức lắm, có chăng chỉ khác cái vóc dáng thôi. Mà cũng phải, nó nghĩ, dân châu Á sao so lại Tây về chiều cao cơ chứ?



– Mấy bà khổng lồ nhà mình thì sao?



Mộc Ma mỉm cười, nói nhỏ. Viêm giật mình, nó biết suy nghĩ lại vừa bị đọc cả rồi. Dẫu vậy, nhỏ vẫn không nói gì.



– Bỏ đi. – Viêm bỗng nói – Nơi này rốt cuộc là thế nào vậy?

– À, nó à?



Nhấp ngụm trà chanh mát lạnh, Mộc Ma mới nói về nơi này. Do cả thuyền trưởng lẫn mẹ đều đi mất nên giờ nhỏ phải quản con tân binh kia. Nhỏ bắt đầu kể, rằng cung điện này rất lâu trước đây chỉ là vùng tàn tích. Không ai biết cụ thể điện Cây Quế xây từ bao giờ, nhưng theo các bậc cao niên thì nó đã tồn tại ở đây ít nhất một ngàn năm trăm năm. Ngày xưa tên của nó là Quế Lâm Thành, và chỗ này là phủ thành chủ cũng như nơi nuôi quân. Tuy nhiên, thành Quế Lâm suy tàn hai trăm năm trước khi Đế quốc Liên hiệp hình thành, và từ dạo đó chỗ này bị bỏ hoang. Mấy loài như rắn hổ mây, bệ ngạn, lợn lòi khoái về đây lắm, vì trong điện có cây quế lớn mấy ngàn năm tuổi, linh khí dày đặc.



– Thành ra trong hơn ngàn năm, cái chỗ này chả khác gì tụ điểm ăn chơi của tụi dã thú!



Hứng chí, Mộc Ma vừa kể vừa đưa tay làm hình thú dữ, nom như cọp sắp vồ mồi. Uống thêm hớp nước, nhỏ kể tiếp. Theo lời Hồng Ma thì độ bốn, năm mươi năm trước, ông nội của Giao Long khi đó là Tổng lãnh U Minh đã cho tìm kiếm nơi xây dựng trại lính mới. Khu vực đó phải đảm bảo an toàn, có thể cho tàu bay cỡ lớn đáp, lại phải đảm bảo nuôi được ít nhất bốn ngàn quân thường trực.



Lúc đó trong vùng không chỗ nào được cả, vì phía Nam toàn rừng ngập mặn, mặt Bắc là vùng kênh rạch giao thông huyết mạch, phía Đông lại quá nhiều nhà dân. Khi ấy chỉ có vùng Tây này, chỗ tàn tích điện Cây Quế là xài được. Vậy nên quân đội đã hì hục mấy năm trời cải tạo, xây dựng lại nó, vừa mang thiết kế bát quái tám đoạn tường bao vừa có mấy khu nhà xây lối truyền thống. Phần chánh điện được khôi phục và trở thành tư dinh của ông ta luôn. Tổng lãnh có bốn vợ, sáu con trai và mười ba con gái, Giao Long là con của người con trai thứ ba, thành ra xét về thừa kế là chuyện hoàn toàn không thể.



– Có chuyện vậy à? – Viêm tròn mắt.

– Chuyện nhà người ta, đừng thắc mắc. Tiếp nè.



Do Mộc Ma cũng không quen nơi này, nên cô bé chỉ nói đại khái. Điện Cây Quế nằm trên núi Thiên Cẩm, xây ba lớp tường hình bát quái đồng tâm, cao dần vào trong để bảo vệ khu vực quan trọng. Phần chính điện ngày xưa vẫn còn tương đối nguyên vẹn, nhưng các kiến trúc khác hầu như không còn gì. Cái quán nước hai đứa đang ngồi trước đây là nhà kho của điện, nhưng từ khi quân đội xây kho mới thì toàn khu này trở thành nhà ăn, bán đồ ăn nước uống và mấy thứ linh tinh cho binh lính, học viên sĩ quan.



Điện gồm bốn khu chính: Khu trung tâm là tư dinh của Phó Đô đốc Phạm Quốc Trung, Tham mưu trưởng không quân U Minh và gia đình, cũng đồng thời là phủ Tổng lãnh cũ, đóng ở chính điện. Bao quanh nó là dãy nhà lính, cũng xây hình bát quái nhưng nương theo phong thủy để không khí liên tục lưu thông. Ở gần tường thứ ba là Học viện Không quân U Minh, nơi đào tạo sĩ quan không quân phục vụ trên chiến hạm. Cuối cùng vùng ngoài cùng là thao trường, nơi tập luyện, sửa chữa dã chiến và cả bến đỗ riêng của Hồng Ma.



Ngồi nghe Mộc Ma nói, Viêm có thể hình dung ra cái nơi này thế nào. Ba vòng tường bao vây, ở mỗi góc lại có một tháp phòng không bố trí pháo lớn thì thực sự rất khó công phá. Lại thêm các dãy nhà lính luôn sẵn sàng trở thành lớp tường dự phòng bảo vệ khu trung tâm, khiến chỗ này như một pháo đài bất khả xâm phạm. Học viên sĩ quan vào đây ở nội trú, ăn uống, luyện tập như lính, nhưng tùy nhiệm vụ mà sẽ theo các ngành khác nhau. Bên ngoài, lính từ đủ mọi chủng tộc tập chung với nhau mà không có mâu thuẫn gì cả. Nhỏ thấy mấy goblin da xanh màu lá, lùn lùn liên tục cùng mấy ông lùn râu xồm xoàm sửa chữa súng ống, thi quỷ vật vờ tưởng sắp ngã đập hết cả mớ gạch cháy hừng hực, có cả người sói cũng tham gia chạy bộ và tập bắn nữa!



Vừa nói chuyện vừa uống, không biết tự khi nào nước đã hết sạch. Gọi thêm hai ly nữa, Mộc Ma chỉ Viêm thấy cách điện Cây Quế làm việc. Người phụ nữ mang nước, trông có vẻ cũng là chủ tiệm, chắc còn chưa quá ba mươi. Buộc tóc cao sau ót, cô ta mặc quân phục đen thẫm, trước ngực áo có hai túi nhỏ. Chỉ vào cầu vai và huy hiệu cổ áo, Mộc Ma bảo người đó là một trung úy, giống nhỏ, nhưng phục vụ bên Lục quân. Huy hiệu khẩu súng bắt chéo qua cái tua vít cho thấy cô ta thuộc phía Hậu cần. Chỉ Lục với Hải quân mới có huy hiệu cổ áo, còn Không quân tạm thời chưa dùng thứ đó. Bởi lẽ, Không quân Đế quốc Liên hiệp chỉ mới thành lập cách đây vài năm, còn trước đó họ là bộ phận trực thuộc hai quân chủng kia, nên các tiêu chuẩn về huy hiệu cổ áo vẫn chưa thống nhất.



– Mà tớ nghe mẹ bảo là kể cả thời đó, cả Không lực Hải quân lẫn Lục quân cũng đều nỏ có huy hiệu! – Mộc Ma nói – Hình như cấp trên muốn làm vậy để dễ phân biệt.

– Phân biệt bằng cách không gì cả á? – Viêm thốt lên – Họ nghĩ gì vậy?

– Hô, khôn đột xuất! – Nhỏ chột chọc.

– Làm như ngày thường tớ… ngốc…



Dừng một chốc, có vẻ Viêm đã nhận ra chuyện gì đó. Cúi thấp xuống, nó hỏi nhỏ:



– Bộ ai cũng nghĩ tớ như vậy hả?

– Còn phải hỏi? Cái thể loại bị dụ ngọt bằng mấy cuốn truyện thì không ngốc xít cũng là não mượt theo tóc!

– Cậu dám…



Đỏ mặt tía tai, Viêm vừa giận vừa xấu hổ, nhưng nó còn biết làm gì nữa? Đánh nhau? Đánh với Mộc Ma á? Khác gì kêu nó chạy thẳng ra Tô Hiến Thành giờ cao điểm để cho cả đàn xe máy tông chết đâu chứ? Đúng rồi, bình tĩnh! Nó phải bình tĩnh! Mộc Ma nói cũng có sai đâu, nó quen Giao Long được mới hơn tuần lễ, đọc mấy cuốn light novel Nhật rồi cao hứng đi luôn. Thực sự thì từ cái lúc biết rằng chỗ này không giống trong truyện nhỏ đã khá thất vọng rồi, giờ lại bị bồi thêm mấy nhát dao thế này nhục quá sống sao nổi đây?



Bỗng lúc ấy, trời đất tối sầm.



Brừm… Brừm… Brừm…



Tiếng máy nổ to như sấm chớp đêm giông khiến cho cả khu nhà ăn phải rung lên vì chấn động. Nhìn ra, Viêm thấy mấy người lính đã ngưng luyện tập và đang thu dọn đồ đạc. Họ làm rất khẩn trương, liên tục hô hào bàng tiếng Việt, vừa kêu vừa đưa tay chỉ đường. Chỉ trong phút chốc, đống gạch vụn, bệ đỡ, bia và cả súng ống đều dọn sạch trơn. Lại ngước lên, thứ đập ngay vào mắt hai nhỏ là… cặp trục cánh quạt khổng lồ! Dài dễ mấy chục thước, hai chiếc trục ấy, mỗi cái mang khoảng năm cặp quạt đồng trục xoay nghịch hướng, liên tục tạo ra mấy cái tiếng brừm brừm ồn ào, tới mức tai Viêm muốn ù hết cả lên.



Rồi từ từ, chúng nó nhìn rõ hơn. Không chỉ một, mà hai, ba,… hàng chục tàu bay xuất hiện. Tất cả chúng đều giống nhau, với lớp vỏ dài như quả ngư lôi sơn đen, mấy tấm lái đuôi gắn chằng gắn chịt các đoạn cáp nối. Chúng rất lớn, Viêm ước chừng mỗi con cũng phải dài ba, bốn trăm mét là ít, mang theo hai tháp pháo chính nòng đôi cỡ lớn và hàng lô pháo phụ bên mạn. Khác với Hồng Ma, mấy tàu này xài tháp đôi, tròn tròn như cái chén úp ngược, và cũng có khá nhiều các khẩu phòng không bên thân. Tất cả các tàu đều mang hai lá cờ: Quốc kỳ Đế quốc Liên hiệp và hiệu kỳ của Giao Long, với lá quốc kỳ nhiều màu luôn được đặt bên trên.



Chỉ vào chúng, Mộc Ma mỉm cười, nói:



– Nỏ phải điều thấy được ở “bên kia”, hầy?

– Hả? À, ừ.



Đã quen với kiểu nói chuyện đó, không khó để Viêm biết bạn nói gì. Không đáp, nhỏ chỉ gật đầu. Chỉ tay lên trời, Mộc Ma nói:



– Đám tàu bay đó là loại zeppelin, khác với mẹ và mấy kiểu tàu hồi nãy là loại Dreadnought. Phân biệt chúng dễ lắm, vì Dreadnought nhìn giống tàu biển hơn, có cột buồm cao và các tháp pháo thường phân bố đều cả trên lẫn dưới còn zeppelin nhìn như xì gà biết bay, lại mang cái gondola to tổ bố dưới bụng. Hầu như toàn bộ vũ trang của chúng cũng dồn về khu vực gondola, kể cả mấy chỗ dùng để thả lính đổ bộ!

– “Gôn-đô-la”? – Viêm ngạc nhiên, bật hỏi.

– Là cái buồng lái của zeppelin ấy. Nói cho dễ hiểu thì là phần đầu của nguyên cái khoang bự lủng lẳng bên dưới, được chứ? – Mộc Ma mỉm cười – Đợi mẹ xong chuyện tớ nhờ bả dẫn cậu đi coi! Vỏ cũ của mẹ là zeppelin đó!

– Hả? Thiệt hả?

– Chuyện đó để lúc khác tính! – Mộc Ma nói như hét – Họ ồn quá! Tai tớ sắp nát rồi!



Chịu không nổi nữa, Mộc Ma đạp mạnh chân xuống sàn. Ngay lập tức, vòng ma pháp hiện lên, bao phủ hai cô gái trong vầng hào quang màu xanh lá mạ. Ngạc nhiên thay, bây giờ Viêm không nghe thấy tiếng ồn nữa, cũng không cảm thấy rung lắc gì. Lúc này Mộc Ma mới nói tiếp. Không Hạm đội 6 của Giao Long ngoài sáu trăm ba mươi bảy chiến hạm thường trực ra còn có khoảng hai ngàn hai trăm tàu dự bị nằm ở bốn căn cứ lớn trên toàn vùng U Minh. Ngoài ra, khi cần thiết cô ấy cũng có quyền huy động hạm đội địa phương của các vùng thuộc U Minh để bổ sung cho lực lượng của mình.



Kiến thức đặc biệt sâu rộng về không lực của Mộc Ma chưa từng làm Viêm thôi há hốc mồm. Cô con cưng của Hồng Ma cứ thế kể vanh vách đủ thứ chuyện trên trời, từ việc các tàu zeppelin bị dreadnought thay thế ra sao, cho tới công dụng hiện nay như các tàu tác chiến đổ bộ. Theo lời Mộc Ma thì Viêm có thể hình dung ra, zeppelin vốn được chế tạo dể chống lại các cuộc chiến tranh chiến hào vốn rất phổ biến ở đại lục Gaia, hay “châu Âu” ở đây. Do tính chất chống chiến hào nên chúng không đặt nặng khả năng đối kháng nhau, dẫn đến việc tất cả pháo nằm hết dưới bụng, lâu lâu mới thấy có con đặt pháo ở nửa thân trên. Việc dồn toàn bộ hỏa lực và giáp xuống đáy tàu rất phù hợp để chống bộ binh, và từ đó người ta mới cải tiến chúng lại, cho zeppelin mang theo cả quân đổ bộ cơ động.



– Đám xì gà bay hồi nãy là lớp Tây Đô, tàu hỗ trợ đổ bộ mặt đất cỡ lớn của Đế quốc Liên hiệp. – Mộc Ma chỉ tay vào cái hạm đội vẫn còn đang bay – Bốn pháo chính sáu trăm năm mươi ly, bọc một thước tư giáp Stalinium, chúng là con bài tẩy của bọn tớ trong mấy trận đánh đổ bộ. Thiết kế chi tiết thì tớ nỏ có nói được, nhưng tất cả các tàu đó đều mô phỏng mẹ hết đó!

– Mô phỏng Hồng Ma?



Giật thót vì câu vừa nãy, suýt nữa Viêm đánh đổ cả cốc nước chanh vào người. Cũng may nhỏ kịp trấn tĩnh, không là ướt cả rồi. Lúc này nó mới để ý, hình như ngoài hai đứa ra thì không ai thấy được cái vòng ma pháp này cả. Những người đi bộ ngang qua không hề để ý tới cái hào quang xanh lục này, mà có lẽ họ cũng không chú ý tới hai nhỏ. Thấy lạ, Viêm hỏi:



– Cái này… là sao vậy?

– Chỉ là trò mèo thôi! – Mộc Ma cười tít mắt – Thích chứ? Tớ chỉ “lọc” âm thanh thôi, mấy cái gì tớ cóc thích thì còn khuya mới lọt được vô đây! Với lại ánh sáng này chỉ tụi mình mới thấy, còn người ngoài nhìn vô thì mơ đi!



Nói đoạn, Mộc Ma nắm tay Viêm, chỉ ra ngoài. Mấy tàu đổ bộ đã đi mất, có vẻ là tiến về phía Nam thành. Nơi đó Hồng Ma đang đậu, cũng là chộ nhỏ có cái trải nghiệm kinh dị hồi nãy. Lúc này, Mộc Ma đã ngưng ma pháp. Nhận ra điều cô bạn đang nghĩ, nhỏ nói ngay:



– Cậu… À quên, cậu chưa biết vụ trọng tâm và mặt chân đế hầy?

– Là gì cơ?



Viêm bật nói, và nhỏ ngay lập tức thấy hối hận vì hành vi dại dột ấy. Rớ tới chuyện Vật Lý thì mẹ con nhà Hồng Ma cứ như hóa Ma vương ấy! Hồi sáng này nhỏ bị Hồng Ma nhồi cho một trận về khúc xạ ánh sáng, cái gì mà ánh sáng đi vào hai đầu máy đo xa, qua lăng kính chuyển tới ống nhòm cho biết sự chênh lệch gì gì đó, dẫn tới khoảng cách gì gì đó, giờ lại thêm con ma cây này dập cho phát cơ học á? Nó muốn thoát, nhưng trời chả chiều lòng người, Mộc Ma đã nói rồi.



Ráng dỏng tai mà nghe bạn kể lể, hóa ra mọi thứ cũng không tới nỗi quá phức tạp như Viêm nghĩ. Đại khái thì tất cả mọi thứ đều có “trọng tâm” và tính bằng cái gì đó như chiều cao vật thể và bề ngang của cái gọi là “mặt chân đế”. Ở đây Hồng Ma có bền ngang chủ yếu là cặp cánh khổng lồ, thứ ngoài dùng để lướt thì còn là hai khoang chứa các ống dẫn nổi đặc biệt từ động cơ ra. Các ống đó chạy khắp tàu, vừa giữ vai trò tạo lực nổi như cách mấy quả bóng bay lên, lại vừa sinh ra sức đẩy tới để tàu bay đi.



Cặp cánh của Hồng Ma dùng để bay là không sai, nhưng thực tế chúng còn đóng vai trò “mặt chân đế”, giữ cho tàu không lật úp. Bởi lẽ để một thứ ngã nhào thì trọng tâm của vật khi chiếu trên phương ngang phải lệch khoàn toàn khỏi vùng bao phủ của mặt chân đế, còn cặp cánh ấy thì hứng trọn mọi thứ trong bán kính năm trăm thước, đảm bảo cái tháp cao có bốn trăm hai chục thước, lại nhẹ hều ấy không bao giờ làm rớt được cái trọng tâm ra ngoài.



Nghe tới đó, não Viêm tưởng như đã tan nát và đang chảy tuồn tuột ra khỏi lỗ tai rồi. Mấy kiến thức này vượt ngoài tầm hiểu biết của nhỏ. Mộc Ma biết, nên quyết định dừng lại. Thấy nhỏ kia không nói nữa, Viêm vừa thở phào thì nghe tiếp ngay:



– Nói vậy thôi nhưng vụ này chỉ áp dụng cho phần trọng tâm tháp! – Mộc Ma chỉ tay – Còn nếu cậu tìm trọng tâm của toàn tàu thì tốt nhất cứ hỏi thuyền trưởng hay mẹ tớ cái bản thiết kế… Dĩ nhiên là nếu cậu đọc được tiếng Albion!

– Tớ… Thôi bỏ đi…



Lúc ấy, Viêm nhận ra mình thực sự bất lực đến nhường nào. Toàn bộ mọi ảo mộng vốn đã tan nát từ sáng giờ đây chẳng còn nổi mảnh vụn nào. Chán nản, nó chống tay trên bàn, lâu lâu hớp đại miếng trà chanh đỡ khát. Rồi sực nhớ ra gì đó, nhỏ nói ngay:



– Rốt cuộc thì tụi mình nói gì ấy nhỉ?

– Hể? – Mộc Ma tròn mắt.

– Nãy giờ nói từ điện Cây Quế qua tới cả vật lý luôn, tớ thấy có ăn nhập gì đâu chứ?

– Hơ… Phư phư… Phư phư phư phư phư!



Cố nhịn cười, nhưng Mộc Ma vẫn không thể làm mặt tỉnh như mẹ nó. Đôi vai bé bỏng rung lên từng hồi, con mắt nhắm chặt cùng gò má căng phồng, cái miệng ngậm chặt nhìn đến cưng. Mộc Ma bụm miệng lại ngay, nhưng vẫn chưa đủ để nhỏ ngừng người. Phải tới hẳn mấy phút sau nó mới bình tĩnh được. Mà thực sự, Viêm cảm thấy chuyện này có gì đáng cười đâu chứ? Hai đứa nói chuyện không chủ đề, không liên quan, từ cái này xiên qua cái khác ngọt xớt. Không có nổi một phần trăm liên quan trong cả cuộc chém gió từ nãy tới giờ!



– Thực sự cần đề tài khi nói chuyện à?



Bình tĩnh lại rồi, Mộc Ma mới hỏi. Dẫu thế, trên đôi môi hồng đào ấy vẫn thấp thoáng nụ cười. Nhưng Viêm không tức, ngược lại nhỏ hơi ngẩn người ra. Nó bảo:



– Lại không cần?

– Nỏ nhất thiết phải có.



Ngồi ngay ngắn lại, Mộc Ma nói:



– Có những lúc cậu chỉ cần nói điều mình thích thôi. Tụi mình đang ở quán giải khát, không phải thuyết trình trước hội đồng này nọ. Chả ai bắt cậu phải nói theo chủ đề cụ thể gì cả đó! Trà chanh chém gió mà cứ gượng ép bản thân nói điều không muốn thì còn gì là trà chanh chém gió chứ?

– Hơ… Cái chi cơ?

– Nói chung là chém gió xuyên châu lục thôi! – Mộc Ma nháy mắt – Đùng có rớ tới chuyện chính trị này nọ là được!

– Vậy thì cậu phải cho tớ biết đại khái chứ? Mắc công mốt lại phát ngôn bậy bạ nữa. – Viêm nói.

– Ờ thì cũng có lý. Được rồi, để tớ kể cho! Mà, bắt đầu từ đâu nhỉ…



Nghĩ ngợi một hồi, Mộc Ma bắt đầu kể. Do Giao Long thường sang Trái đất bên kia, tức thế giới gốc của Viêm, và mang mấy thứ linh tinh về nên Mộc Ma cũng biết chút đỉnh. Khác với bên đó, do đặc thù của nơi này là thế giới yêu ma, á nhân chiếm ưu thế nên nền chính trị cũng phát triển dựa theo các đặc tính của chúng. Do yêu quái, á nhân thì có nhiều loài khác hẳn, rạch ròi chứ không phải kiểu nhiều “chủng” người như da đen, da vàng của con người, nói chung là loài khác biệt hoàn toàn, nên dẫn đến việc có loài mạnh trời long đất lở, cũng có loài yếu như sên, nên khi hình thành các “lãnh thổ”, yêu quái không ưa dùng “quốc gia”, những tộc yếu đã bước đầu ý thức phải liên minh lại.



– Vậy thì liên quan gì? – Viêm sốt ruột hỏi.

– Bình tĩnh, từ từ cháo nó nhừ!



Xua xua tay, Mộc Ma tiếp. Trong lịch sử thì vùng Ngũ Lĩnh, từ sông Linh của Hoa Đông về Nam là lãnh thổ của Bách Việt. Tuy nhiên, khác với Việt Nam, Bách Việt ở đây là hàng trăm tộc “Việt” với đủ mọi chủng loài, từ người Gốp da xanh, tai nhọn, vóc dáng nhỏ bé, người Giao cao lớn ưa sống vùng sông nước, người Nông da lúc nào cũng đỏ gấc chuyên làm mỏ và đủ mọi thành phần khác. Tuy nhiên, điểm chung là họ đều là á nhân, yêu quái. Chỉ có duy nhất người Kinh Dương, vốn xuất phát từ vùng Đại Loa, giờ là Đông Đô của Đại Việt, là “con người”. Bách Việt đã từng xây dựng một quốc gia liên hiệp khổng lồ, tên gọi Hồng Bàng, cai trị trên một phần ba lãnh thổ Hoa Đông lúc cực thịnh.



Do đặc trưng của các giống “phi nhân loại”, Mộc Ma gọi thế, thì cả trăm vùng lãnh thổ quyết định liên minh lại dưới sự cai trị của một tù trưởng chung. Người đó được coi là “vua” của toàn thể Hồng Bàng, và gia tộc đó đã luôn duy trì quyền lực của mình với tên gọi “Mạc Vương”, truyền thừa mười tám đời, cai trị tổng cộng khoảng hai ngàn ba trăm năm trước mốc lịch Tây. Theo Mộc Ma, “Mạc Vương” chỉ là cách gọi của dân Hoa Đông vì theo các hình khắc trên trống đồng, thứ vốn rất phổ biến thời ấy, thì “triều đình” Hồng Bàng thường hội họp trong các lều cỏ.



Các “Mạc Vương” thời ấy chủ yếu đóng vai trò tinh thần, là người đứng đầu trên danh nghĩa, còn thực tế thì các lãnh địa sẽ tổ chức bầu cử chọn ra đại diện của mình để thành lập “triều đình”, kiểu giống như đại biểu lãnh thổ, đại diện cho dân chúng một vùng. Các đại biểu này lại tổ chức bầu chọn, có quyền chọn hai vị quan lớn, quyền hành ngang nhau để cùng vua điều hành đất nước.



– Hoành tráng quá vậy? – Viêm hào hứng – Sau đó thì sao? Nơi này có bị phương Bắc đô hộ không?

– Có, khoảng ngàn năm. – Mộc Ma nhún vai – Giống bên ấy hầy?

– Ừ thì giống. – Nhỏ lí nhí – Nhưng tớ không ngờ… bên này lại có lịch sử thực sự tới gần bốn ngàn năm và chế độ nghe… “dân chủ” tới vậy…

– Ừ thì tụi tớ tổ chức bầu cử từ thời còn cầm chùy đá táng nhau mà! Thôi, tiếp nè!



Mộc Ma kể tiếp. Khoảng một trăm năm trước Tây lịch, Hồng Bàng suy yếu rõ rệt. Các lãnh địa trong đó không ngừng xâu xé nhau. Nhân cơ hội đó, triều Hạ, triều đại đã cai trị Hoa Đông tới khi ấy là ngót ba ngàn năm, đem quân xâm chiếm. Thực ra Hồng Bàng khi còn mạnh từng đánh ép nhà Hạ gần chết, nhưng khi đang chia năm xẻ bảy thì không khác gì miếng mồi ngon cả.



Từ chỗ là quốc gia liên bang khổng lồ, Hồng Bàng bị đánh chỉ còn lại vùng lãnh thổ phía Nam, tức khu U Minh bây giờ, do người Giao tổ chức phòng thủ quá mạnh, lại thêm địa hình sông nước không phù hợp cho việc triển khai quân cấp trăm ngàn. Hậu duệ Mạc Vương chạy thoát vô Nam, tách thành hai nhánh chính: Nhà Mạc chính tông đã bị diệt khoảng thế kỷ thứ bảy, còn nhà thứ hai, nhà Mạc Phạm, gọi vậy do họ từng đổi thành họ Phạm để tránh truy sát, sống cùng người Giao và giờ huyết thống thuần nhân loại hầu như biến mất. Nhưng Hoàng đế hiện tại là người của dòng Mạc Phạm này, do đại thắng trận Bạch Đằng năm chín trăm hai mươi.



Khi ấy triều Hạ đang suy yếu, các lãnh thổ á nhân phía Nam vốn bất mãn với “văn hóa Hạ” tàn bạo với phi nhân loại đã chớp thời cơ nổi lên. Từ đại quốc hùng mạnh, nhà Hạ mất liền bốn châu lớn là Khâm, Liêm, Mân và Hải, tương ứng với toàn bộ phía Nam Trung Quốc ở bên kia. Các á nhân, yêu quái nghe tin chủ cũ đại thắng liền quay về, tái thiết lập Hồng Bàng.



Chế độ bầu cử đại chúng thay thế việc triều đình phong kiến bổ nhiệm quan lại, cũng như tư tưởng nam nữ, nhân yêu bình đẳng giúp quốc gia phát triển thịnh trị hơn cái triều đại chủ trương trọng nam khinh nữ, học tập bảo thủ kia. Mạc Vương lên ngôi một năm sau đó, tự xưng Hoàng đế, ý nói mình ngang với triều Hạ. Người Giao một lần nữa đưa U Minh trở lại với liên minh, lãnh thổ Hồng Bàng trở lại và thậm chí có phần to hơn xưa do suốt cả ngàn năm, U Minh đã liên minh với nhiều lãnh thổ của người Anker phía Tây và Malaii đằng Nam, giúp quốc gia lớn hơn gần gấp rưỡi lúc trước.



Năm một ngàn không trăm mười, Hồng Bàng đổi tên thành Đế quốc Liên hiệp. Vùng lãnh thổ chính của Hoàng đế, xứ Văn Lang, hợp nhất với lãnh thổ Chiêm Lân của người Trác, lại thôn tính luôn vùng lãnh thổ nổi loạn của dân Xang nên to hơn hẳn. Hoàng đế đổi tên Văn Lang là Đại Việt, cho xây kinh thành Đông Đô, dời đô từ thành Tản Viên gần đó về kinh thành mới.



– Lúc đó, đã xảy ra chuyện lớn!



Ra vẻ thần thần bí bí, Mộc Ma nói nhỏ. Đang cao hứng, Viêm hỏi ngay:



– Chuyện gì?

– Nghe thì biết!



Để đảm bảo các thế hệ sau mình không trở thành đám vô dụng, để đất nước chia năm xẻ bảy lần nữa, cũng như để các lãnh thổ yêu quái khác không thấy “chướng mắt” khi có một liên minh do loài người lãnh đạo lại quá hùng mạnh, Hoàng đế ra lệnh thành lập một hội đồng đặc biệt gồm sáu đại quý tộc đã giúp Thái tổ xây dựng quốc gia. Sáu người đó, cùng với chính Hoàng đế, trở thành Hội đồng Tuyển đế hầu, có quyền chọn ra vua kế nhiệm, cũng theo hình thức bầu cử.



Không cần biết là con ai, quý phi hay cung nữ, là trai hay gái, tất cả đều được tham gia ứng tuyển cho vị trí Hoàng đế kế tiếp. Điều kiện để được tham gia là phải đăng ký từ bé, nhưng vẫn có quyền bỏ không làm nữa. Tất cả “ứng cử viên” tới năm mười tuổi sẽ được gửi đến khắp mọi vùng lãnh thổ để sống chung với người dân, tìm hiểu cách nhân dân sống và hòa nhập với dân. Trong thời gian năm năm, họ phải cùng ăn, cùng ngủ, cùng làm với dân, dù có gào thét thế nào thì cũng không được cho về cung trừ trường hợp đặc biệt. Làm vậy để khi thành Hoàng đế, người đó sẽ không quên những gì mình đã trải qua, hay ít nhất là không muốn tăng thuế dân nghèo nữa. Ngoài ra, cuộc bầu cử diễn ra trên cả nước nên các ứng viên phải liên tục di chuyển, tìm hiểu cuộc sống ở mọi miền Tổ quốc và cũng… tranh thủ sự ủng hộ của dân từng vùng nữa!



– Phức tạp quá vậy? – Viêm thốt lên – Sao không để ông vua chỉ cái rụp đi?

– Vậy thì không “dân chủ”.



Mộc Ma cười tươi rói, vừa nói vừa nhướng nhướng mày trông phát ghét. Nhưng ngay sau đó nhỏ giải thích liền:



– Thế này nhé! Khác với con người, yêu quái tụi tớ nhìn chung là thiếu tham vọng bành trướng, nhưng một khi đã đánh là sẵn sàng cho địch tuyệt chủng luôn! Vì vậy nên các tộc yêu quái vừa, yếu và á nhân thường liên minh với nhau, tạo thành lực lượng chung lấy số lượng bù chất lượng để chống tụi rồng hay quỷ khổng lồ. Người Gốp, hay ở thế giới cậu gọi là “goblin” ấy, dùng với người lùn Dwaer Nord là hai tộc đi tiên phong trong việc liên minh! Còn dân Alf, họ thích đóng cửa, khinh thường từ rồng tới người nên bị ghét, cuối cùng là bị đánh cho gần tiệt giống, giờ chắc còn vài trăm đứa đóng khố ngồi trong lồng sắt ở sở thú cho dân chúng coi quá!

– Ở đây khốc liệt vậy á? – Nhỏ sững sờ – Tớ cứ tưởng… kiểu con người cứ buồn buồn là xách kiếm đi chém goblin chứ?

– Bậy nha gái! – Mộc Ma cười lớn – Cậu mà manh động là cả thế giới hợp lực đập đó! Yêu quái tuy thiếu tính bành trướng nhưng sẵn sàng quyết tử giữ lãnh địa, còn á nhân thì có thể sẽ lui về chờ phục thù. Con người… ừ thì cũng giống á nhân, nói chung là chưa tới nỗi cậu mới đụng một đứa chúng nó gọi cả quân đội ra đập!



Huyên thuyên thêm hồi nữa, Mộc Ma nói đủ thứ nhỏ biết. Đế quốc Liên hiệp, theo lời nhỏ, thực tế là một liên bang khổng lồ các “lãnh thổ” của “lãnh chúa” theo kiểu cha truyền con nối cùng các “bang” lớn, mỗi bang gần như là một nước với quân đội, nghị viện và luật lệ riêng. Tuy nhiên tất cả đều phải tuân theo Hiến pháp chung của cả nước, đồng thời giới hạn quân đội ở mức năm mươi ngàn quân. Cộng với quân đội Đế quốc thì toàn nước có khoảng ba triệu sáu trăm ngàn lính chính quy, hai mươi ba triệu quân dự bị.



Mộc Ma không nói chi tiết số khí tài, nhưng nó chỉ bảo là “nhiều tới mức đếm rụng hàm”. Nền kinh tế chủ yếu dựa trên nền tảng kinh tế thị trường tự do, với các vùng đặc khu kinh tế riêng được toàn quyền quyết định việc phát triển kinh tế. Quân đội cũng mở nhà máy may mặc, làm đồ gia dụng, thậm chí cả bưu chính và điện lực cũng nhúng tay vào. Tuy không ai nói ra nhưng họ đều biết việc quân đội vươn vòi bạch tuộc vô các ngành nghề thể hiện ý muốn can thiệp của Trung ương, và cũng vì sự thật là đội quân quá lớn như vậy cần tự lực cánh sinh để cáng đáng phần lớn chi phí.



– Tớ biết sơ sơ vậy thôi! – Nhỏ cây tự tin bảo – Chuyện thâm cung bí sử hay cơ mật quốc gia thì thua!

– Sơ sơ mà cậu nói hết hai chục phút đồng hồ. – Viêm bĩu môi – Đá tan hết rồi…

– Vậy uống nhanh thôi!



Cầm cái ly đã ướt nhẹp nước lên, Mộc Ma ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Nhìn đồng hồ trên tường, nhỏ thấy ba rưỡi chiều. Ba rưỡi chiều ở cái xứ đất này chả khác gì năm giờ cả. Mát rượi! Tuy mang tiếng doanh trại nhưng điện Cây Quế vẫn là nhà của Tổng lãnh xứ U Minh, thành thử ra là ngoài khu huấn luyện lính thì chỗ náo cũng trồng đầy cây che mát cả. Có luôn mấy hồ nước lớn, cầu gỗ bắc ngang qua, hòn non bộ chảy nước róc rách vui tai giúp binh sĩ, học viên thư giãn sau mấy lúc luyện tập, học hành.



Gió thổi hiu hiu, mang theo cả mùi thơm ngào ngạt của cây cỏ xộc thẳng vào cánh mũi hai nhỏ. Nắng chiếu nhẹ. Vẫn chưa tới mùa nắng gắt. Từ đây nhìn ra, màu nắng vàng dịu hòa cùng sắc xanh cỏ cây làm đôi mắt dễ chịu hẳn đi, khác hẳn mấy lúc căng thẳng trên tàu. Thậm chí nhiều lúc, hai nhỏ còn thấy cò bay ngang qua. Cò trắng phau phau, thẳng cánh mà bay. Mộc Ma nói, ngay dưới chân núi là khu ruộng lớn bậc nhất Đế quốc Liên hiệp, nên cò khoái tới đó lắm. Người dân cũng thương cò, mấy năm nhỏ ở đây chưa hề thấy ai săn cò cả. chỉ có người Đại Việt lâu lâu tới săn trộm, bị dân tố giác rồi lên ủy ban uống nước ăn bánh thôi.



– Nói chung thì cái khu này vẫn còn thôn quê lắm!



Ngả người ra sau, Mộc Ma nhìn bâng quơ, nói một câu tưởng như vô nghĩa. Đoạn, nhỏ giờ mới nói về xứ U Minh.



– Giờ cậu mới nói à…? – Viêm ngán ngẩm, mòn mỏi vì chờ đợi.

– Trễ còn hơn nỏ chứ!



Nhún vai đầy nhí nhảnh, Mộc Ma nói tiếp. Xứ U Minh, tên đầy đủ là “Đại lãnh địa Tuyển đế hầu U Minh”, là một trong sáu đại lãnh địa Tuyển đế hầu của Đế quốc Liên hiệp. Nằm trên vùng lãnh thổ có thể nói là lớn thứ hai trong toàn nước, chỉ tính sau đại lãnh địa Linh Giang ngay mé sông Linh, giáp với Hoa Đông. Về địa bàn, U Minh bao gồm bốn lãnh địa U Minh Thượng, U Minh Hạ, Phiên An và Nam Vang. Ngoài các khu vực đó do những lãnh chúa cấp thấp cai trị, U Minh còn bao gồm cả hai bang Nam Đảo Đông, Nam Đảo Tây, vốn là lãnh thổ của người Malaii khi xưa.



Do có diện tích khá rộng lớn, lại nằm trên tuyến giao thương biển huyết mạch, U Minh đặc biệt mạnh về hàng hải và các ngành xuất nhập khẩu. Nông sản, gia vị và hàng thô, đặc biệt là cao su U Minh, được cả thế giới săn đón cho kỳ được. Ngoài ra, cũng vì nằm trên vùng biển lớn với hơn một ngàn đảo, Hải quân u Minh cũng phát triển thành một trong các lực lượng hùng mạnh nhất trời Đông, cùng với Không Hạm đội 6 đãm bảo dù cho phương Tây có thèm thế nào cũng không mò sang chiếm được.



Xứ này mạnh cả kinh tế, chính trị lẫn quân sự là vì công việc phân chia rất rõ: Hai cõi U Minh sẽ nuôi cơm toàn bộ, Phiên An tập trung kinh tế, Nam Vang làm công nghiệp nhẹ, các thành phố ở Nam Đảo được thống đốc bang phân phó dựa theo thế mạnh từng vùng. Cùng nhau, các lãnh địa bên trong bổ sung, tương trợ nhau, đồng thời mỗi nơi cũng tự tìm mối làm ăn tốt, đưa cả vùng cùng đi lên.



– Nói chung là ở cái nước này mà đòi chủ nghĩa anh khùng cá nhân là tạch ngay! – Mộc Ma lắc đầu – Đánh trận hay làm việc đều yêu cầu tinh thần hợp tác. Ừ thì cậu có thể giỏi hơn người ta đó, nhưng vẫn phải chơi theo đội. Số lượng cũng là một kiểu chất lượng mà! Nói vậy hiểu chứ?

– Ờm… Hiểu được khúc đầu, còn vụ kinh tế gì đó về sau tớ… ngu luôn…. A hi hi… – Viêm cười gượng.

– Thì cũng chả mong là cậu hiểu! – Nhỏ bảo – Mấy cái đó tớ cũng hiểu cóc khô gì đâu, toàn nghe mẹ với thuyền trưởng huyên thuyên xong nhớ thôi!

– Cái đầu cậu có bình thường không vậy…?



~oOo~



Suốt cả tiếng đồng hồ, hai nhỏ gọi tổng cộng tám ly nước, ấy vậy mà chúng nó không hề mắc gì cả. Vẫn ngồi nói chuyện rôm rả, hai đứa nó không hề biết chúng đang bị theo dõi. Từ dãy nhà ở khu trung tâm, Giao Long, Hồng Ma và một người đàn ông khác đang quan sát chúng nó bằng máy đo xa quân dụng. Để mấy cái ống nhòm hình ống nước đó xuống, Giao Long hỏi:



– Anh thấy sao?

– Giao phiên bản trẻ con à? – Người đàn ông nhướng mày trả lời.

– Phiên bản ngây thơ ngờ nghệch tả không nổi của con ngốc này nè! – Hồng Ma cười, tựa vai bạn – Nhìn tụi nó mà tui nhớ hồi tụi tui còn nhỏ ghê luôn á! Ông anh thấy sao, Tham mưu trưởng đáng kính?

– Bà đùa tui à? Hai người thì như sanh đôi rồi, so gì! Mà…



Dừng nói chút, người đàn ông trung niên, trông như gần năm mươi đứng thẳng lên. Qua ô cửa sổ truyền thống mở rộng, nắng chiều chiếu vào bộ quân phục xanh đen với hai hàng khuy vàng làm chúng như thực sự lấp lánh lên. Đoạn dây tiêu vàng hoe, được bệnh từi nhiều đoạn lại với nhau, nối từ khuy áo vào cầu vai, quàng qua dưới nách rồi lại vòng lên phía sau.



Mái tóc đen điểm hoa râm cắt gọn gàng cứ phất phơ dưới gió, nhưng trông lại rất hợp với gương mặt chữ điền đầy phúc hậu, lại pha vẻ nghiêm nghị và khắc khổ của người sĩ quan quân đội. Ông ấy không mặc áo bành tô, mà thời tiết vùng này họa chỉ thi quỷ mới chịu nổi áo đó. Trên người chỉ mặc quân phục tiêu chuẩn, nhưng cũng vì vậy mà cầu vai lộ rõ ra. Mạ vàng, ba sao năm cánh dập nổi, lại thêm bốn vòng vàng ở cổ tay với ba vòng nhỏ đặt sau vòng lớn hơn. Là Phó Đô đốc. Ông không đội mũ, mà để cái nón kêpi đó trên bậu cửa sổ. Bên hông, khẩu súng lục vẫn còn giắt trong bao.



– Ổn không đó? – Ông hỏi – Dùng con nhỏ cho bé Thiên thì có hơi…

– Ổn thôi mà.



Vỗ vỗ vai vị sĩ quan trông đáng tuổi cha mình mấy cái, Giao Long nói tiếp:



– Em tính hết rồi, chỉ cần Thiên ưng là em làm ngay. Thời đại này có đứa mang linh lực mạnh vậy hiếm lắm!

– Như cái con tóc đen trước mặt anh, phải không?

– Bắn bỏ giờ! A ha ha ha ha ha!



Cười một tràng đầy sảng khoái, Giao Long bảo mình đã suy liệu mọi chuyện. Xóa bỏ sự tồn tại của con bé Viêm là để nó không còn đường về nữa, vì dù có về thì cũng chẳng ai biết nó là ai. Bây giờ nơi duy nhất chịu chứa nó là Hồng Ma, là lâu đài của Giao Long. Ngoài nơi này ra, nó có thể đi đâu trong cái thế giới xa lạ này chứ?



Trong lúc Giao Long còn huyên thuyên với kế hoạch “vĩ đại” ấy, Hồng Ma hỏi ngay vị Phó Đô đốc:



– Tụi nhỏ cũng trạc tuổi thằng Hoàng nhỉ? Anh nhắm tụi nó thành bạn được không?

– Có thể. – Ông hững hờ – Nhưng đó là nếu hai đứa nó chịu được cái sự cuồng tàu của thằng Hoàng thôi.

– Cái đó không phải lo.



Giao Long xen ngang ngay. Dừng chút, cô hỏi:



– À, cục vàng nhà em sao rồi?

– Ăn, ngủ, chơi, lâu lâu đi ôm giò người ta.

– Vậy là nó vẫn bình thường. – Hồng Ma nói – Không biết nó còn nhớ mặt con mẹ nó không nhỉ?

– Nhớ chứ, sao không?



Khẳng định chắc như đinh đóng cột, Giao Long lấy cái đồng hồ quả quýt ra. Bật nắp, cô nhìn bức hình bên trong đó. Cô, Hồng Ma và đứa bé mới sinh nhỏ xíu xiu nằm gọn trong vòng tay mẹ. Mắt hơi ngấn lệ, cô đóng cạch đồng hồ lại ngay. Quay sang Hồng Ma, cô gặp ngay ánh mắt đầy thách thức, giống như Hồng Ma muốn hất hàm mà hỏi sao chắc quá vậy. Vị Phó Đô đốc hơi trầm ngâm, rồi cũng nói:



– Em bỏ thằng bé từ hồi nó mới tám tháng tuổi đấy! Sao em dám chắc là nó nhận ra mẹ?

– Nó sẽ nhận ra!



Khẳng định lại một lần nữa, Giao Long trừng mắt nhìn cả hai người họ. Bằng cái giọng như vọng lên từ mười tám tầng Địa ngục, cô mỉm cười, bảo:



– Vì em là mẹ nó.