Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 70




Tám giờ tối, Hồng Ma và hạm đội đã ra tới nơi. Toàn bộ hơn ba trăm tàu hạ cánh tại cảng hàng không quân sự Kẻ Chợ, một trong bảy trung tâm không quân lớn xây quanh Đông Kinh, với sức chứa tối đa lên tới bốn trăm tàu các loại. Quy mô khác hẳn điện Cây Quế. Có diện tích dễ phải tới mấy chục cây số vuông, nơi này gồm rất, Viêm nuốt nước bọt, “rất” nhiều những khu cảng ngầm! Trên mặt đất, cửa sập hạ xuống, và tàu hạ dần độ cao, tiến thẳng xuống những đường hầm ấy. Lớn đến mức cái phim hoạt hình gì có Trái đất bị người vũ trụ đánh bom bằng thiên thạch cũng phải thấy xấu hổ. Đã được thuyền trưởng cho phép, con bé ba giò bốn ống quyển chạy thẳng ra ban công bên trái, háo hức đến quên luôn chuyện đóng cửa, chỉ để nhìn ngắm phía dưới.



Công nghệ hoàn toàn bằng hơi nước, chẳng phải mấy thứ “xai phai” cao siêu kỹ thuật số tương lai gì đó, bên trên ngụy trang thành những đường băng giả, còn bên dưới, nó không biết phải to đến nhường nào nữa, đủ không gian để nhét vào tầm hai trăm tàu. Đang có nhóm khác đậu nên không vào hết khu cơ sở ngầm được. Đạ hạ độ cao, con bé có thể ra ngoài mà không lo thiếu dưỡng khí hay đóng băng vì lạnh. Nơi đây cũng chẳng có phong lộ như ở điện, thành ra an toàn hơn nhiều. Nó đếm sơ sơ cũng cỡ bốn chục cửa sập như vậy, trời tối quá nhìn không rõ, và cùng rất nhiều thứ khác nữa.



Đèn rọi công suất lớn bật sáng rực trời, chiếu lên như kiếm ánh sáng chém thẳng màn đêm dày đặc. Ánh đèn rực rỡ tựa sao trời, đứng trên này còn thấy rõ nhừng hàng dài các nhà kho chứa tàu bay nằm song song nhau, hướng mặt ra ngoài, cùng với những tháp lớn trang bị pháo phòng không cỡ nòng… pháo hạm! Có cả những loa AL cực lớn gắn trên đỉnh tháp, các kiến trúc hình bát giác cao dễ cũng bằng cái nhà mười tầng vươn cao giữa khoảng đất trống trải, vũ trang đủ loại cao xạ với tháp nòng đôi cỡ khủng. Nhiều hải đội, hay phi đội, nó tự hỏi, bay tuần tra bên trên. Là loại tàu zeppelin, thân thuôn dài như quả ngư lôi nhưng trang bị nhiều pháo hạm hơn mấy chiếc nó thấy ở điện hôm ấy. Có cả các tàu kiểu Dreadnought, với cái mũi đổ thẳng rồi vót nhọn ra trước như chiếc dùi, vũ trang cồng kềnh đầy vẻ uy hiếp lơ lửng giữa không trung, các loa chĩa sang nhiều phía nhất có thể.



– Thế nào hả? Người bình thường nằm mơ còn chưa được thấy, nhóc chỉ việc đi ké cũng coi được! Đã ha?

– Dạ?



Sau lưng, trên chính chiếc ban công mà ngày đó “Thi Hoàng” đưa nó lên tàu, Hồng Ma đã đến tự bao giờ. Dưới màn đêm này, tấm áo choàng đen tung bay phần phật, cùng mái tóc đỏ rực màu ráng chiều lúc này trông chẳng khác gì ngọn lửa hồng cháy hết mình. Cặp sừng lớn uy nghi chĩa rộng sang bên, càng nhìn càng thấy uy lực đáng sợ. Đặc biệt, đôi mắt ấy, đôi mắt màu huyết dụ với sáu vòng đen đồng tâm thu dần vô trong nhìn mình chằm chằm làm con bé thấy muốn nín thở. Hồng Ma, khi như người mẹ hiền, lúc lại giống quái vật. Ánh mắt khiến người ta có thể vừa cảm thấy ấm áp, chỉ búng tay cái thôi lập tức trở nên ma mị lạ thường.



Cố tránh cái nhìn chòng chọc đầy vẻ soi mói đó, Viêm bâng quơ:



– Chỗ này… rộng thiệt…

– Cảm ơn Tiểu thư Hiển Thị Nhiên vì đã nói điều ai cũng biết nhé! Ga ha ha ha!

– Ư…



Nhỏ phồng má, làm mặt khó coi lắm. Hồng Ma càng cười hơn, nhưng sau đó xoa đầu nó, bảo:



– May là nhóc đi với bọn ta, người thường là bị bắn bỏ rồi!

– Dạ? Cái… gì ạ?

– Ta nói, người thường vô đây là bắn bỏ rồi! Căn cứ quân sự tối mật, đậu toàn tàu bay mà cho dân vô được à?

– Nhưng con đang ở đây mà?

– Nhóc đi với bọn ta, đúng hơn là đi với Giao, hiểu không? Tổng lãnh có quyền đưa gia đình theo cùng, nhưng các đối tượng đó sẽ không được vào khu quân sự mà phải lên xe về nhà khách quân đội trước! Và…



Hồng Ma nhăn mặt, cười khổ:



-… Vì giấy tờ ghi “ta” là tàu riêng, không hoàn toàn thuộc biên chế nên nhóc cũng có thể ở lại trên này, miễn là đừng có quậy phá gì. Con bé nhà ta cũng nói về động cơ rồi nhỉ? Biết nổ lò phản ứng chứ? Bậy bạ là ăn cám đó!



Rồi chỉ ra trước, cô nói:



– Kẻ Chợ rất lớn, nhưng còn nhiều thứ hơn cái đống dưới này nữa. Coi bên kia đi.

– Dạ?



Nhoài người ra ban công theo hướng Hồng Ma chỉ, Viêm nheo mắt lại, rồi mở tròn to đầy bàng hoàng khi nhìn thấy hướng con tàu đang tới. Một khu phức hợp… khổng lồ? Không, nó là thứ gì đó còn hơn vậy nữa! Hai khối kiến trúc to quái đản, nằm đối diện nhau, kéo dài cũng cỡ hai cây số trên nền đất, trang bị phải đến cả trăm những cần cẩu cực lớn. Đèn pha bật sáng hơn cả ban ngày, rọi rực một vùng giữa trời đêm, cùng với cả đống đèn tín hiệu xanh đỏ khác chỉ hướng. Các tháp phòng không xây xung quanh dựng lên để bảo vệ, trong khi tàu hạ dần độ cao. Khiếp, mỗi bên ước chừng cũng phải đến mấy trăm thước lên trên, đủ khiến tòa nhà Bitexco trông như búp măng nếu để bên cạnh. Có thể không bằng cái nhà Landmark gì đó đang xây, nhưng bề ngang chắc chắn khủng hơn rất nhiều.



Vô vàn đường ống lớn ngoại cỡ chạy ngược chạy xuôi, đâm vào vách tường rồi lại xuống dưới lòng đất. Hơi nước xả trắng xóa, bốc lên cuồn cuộn qua những ống khói hình… Viêm không biết phải diễn tả hình dáng đó thế nào, nhưng nếu có thể, nó sẽ bảo chúng trông như đoạn cổ của mấy cái bình hoa sứ. Bóp lại chính giữa rồi phồng to hai bên. Xung quanh đó, còn có rất nhiều các công trình khác, cũng cao đến hàng mấy tầng, hình trụ tròn vươn cao như lu nước. Chúng được bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng, với rất nhiều pháo cao xạ xung quanh, lính gác thì chắc cũng lúc nhúc. Ống dẫn chạy thẳng từ mấy tòa nhà đó vô khu cơ sở dài ngoàng kia, luồn lách như bầy rắn bò đè lên nhau. Trên đầu có cả khu trục lớp Xích Quỷ bảo vệ, canh chừng không phận. Chúng bật đèn sáng trưng, rọi thẳng về Hồng Ma. Một tàu nháy đèn đánh tín hiệu. Tức thì, bên này cũng hồi âm.



Tàu cứ đi, mỗi lúc một gần hơn. Nhóm bốn khu trục hộ tống cậu Trung chỉ huy đã tách ra, đậu xuống khu cảng lộ thiên bên dưới, cùng với những tàu chở học viên và nhóm quân của ba nhà Bá tước. Ra vậy, Viêm lờ mờ hiểu được, những chiếc xuống dưới hầm là tàu không chở lính mới. Các học viên năm cuối chưa quen với việc này nên cho họ ở trên mặt đất vẫn hơn. Vả lại, hình như dưới đó chủ yếu nhét các tàu lớn, còn loi nhoi như khu trục thì nằm trên nhỉ? Chả lẽ các ông lại chơi trò “bảo quản” bựa vậy? Rồi công nghệ, kiến trúc xây dựng nơi này nữa, rõ ràng cóc phải trò đùa đâu! Bên trên đã rộng như sân bay rồi, cơ sở phía dưới phải tới cái độ nào cơ chứ?



Ê mà khoan. Dừng lại chút nào!



Nhà máy cỡ lớn, các khu đối diện nhau, ống khói cao hình cổ bình xả khói trắng, lại còn các tòa nhà dạng trụ tròn cao có ống dẫn, sao thấy… quen quen?



Chả lẽ, chúng lại là…



– Có lẽ, có lẽ không.



Nói chuyện đầy mập mờ, Hồng Ma bảo, đó là nơi “neo đậu” của cái pháo đài bay này. Do tàu quá lớn, không có bất cứ cơ sở nào ở đây đủ khả năng chứa đựng, nên nó phải thả neo “lơ lửng” giữa trời. Trong một khoảng thời gian nhất định từ khi tắt động cơ, trường năng lượng bao quanh tàu vẫn có thể giữ nó ở trạng thái “phản trọng lực, trôi nổi giữa trời. Dĩ nhiên, cũng như tàu biển, tàu bay vẫn có thể bị gió thổi lạc trôi, nên vẫn phải neo vào. Khu phức hợp đằng kia được xây riêng cho Hồng Ma, nhưng hiện tại nó vẫn chưa thực sự sẵn sàng tiếp nhận con tàu tổ chảng này.



Những điều này bà già không nói ra. Bí mật quân sự, chỉ có thể giấu trong đầu. Không như điện Cây Quế có sẵn ụ ngoài để hoán cải, mà chỗ dành riêng cho tàu ở điện vốn là gộp đến… ba cảng lại, nơi đây phải xây mới hoàn toàn. Chưa kể các cơ sở phụ trợ, những nơi cung cấp điện năng cho toàn bộ phía trong, hệ thống máy hơi nước, những thứ như thế vẫn chưa thể vận hành hết công suất. Ngay đến cái cơ bản nhất là bộ tay đỡ tàu cũng chỉ mới xong chừng chín mươi phần trăm. Vẫn chưa có lớp gioăng cao su đặc biệt để giữ tản lực phần đáy, cũng chưa hoàn tất những công trình hỗ trợ như hệ thống cầu cảng và kho bãi phụ trách. Đống cần cẩu hai người họ thấy kỳ thực dùng để xây dựng nơi ấy, chứ loại cẩu dùng nâng đồ lên tàu vẫn chưa được lắp đặt.



Vì vậy, Hồng Ma sẽ không buông neo ngay tại đó. Tàu đổi hướng sang phải, hướng hai giờ, bẻ lái từ từ. Toàn bộ khối kim loại vĩ đại dài một cây sáu ấy chầm chậm nghiêng mình như xe đạp đánh cua, nghiêng dàn sang mạn phải. Mũi tàu chĩa trước, sau đó kéo theo cả cấu trúc đằng sau. Khu thượng tầng kinh khủng nhất, cái kiến trúc cao hàng trăm thước ấy nghiêng thôi cũng muốn làm người ta té lộn cổ rồi! Tệ y như cái hôm hạ cánh, Viêm nghĩ, may mà sáng nay lên thẳng một đường, không thì lại ăn cám nữa. Nó ngả hẳn sang mạn phải, thấy được cả cột buồm chính phía sau cùng các loa AL trong màn đêm, bật đèn lấp lánh chứ chẳng tối om như hôm nọ nữa. Bên dưới lại nghiêng về phía ngược lại, chắc hẳn khó mà đứng vững lắm. Viêm không hình dung được, một thứ lớn thế này mà bây như máy bay thế thì mấy chiếc kia thế nào?



Trong màn đêm ấy, Viêm thấy nhóm tàu chở học viên đều hạ cánh xuống khu vực bãi bên dưới. Không như điện Cây Quế có các hệ thống cảng di động trên thanh ray để chở “hàng”, cảng tại Kẻ Cợ xây nổi cố định trên mặt đất, với tất nhiều khoang nằm san sát nhau, trải dài trên diện tích cực lớn. Tối quá nhìn chẳng rõ, nhưng dựa vào số đèn hiệu, chắc cũng chẳng dưới trăm nơi. Cỡ dành cho khu trục, mà “khu trục” Xích Quỷ cũng to bằng thiết giáp hạm thời đầu rồi còn gì? Dài hơn hai trăm thước, chẳng biết sải cánh phải đến bao nhiêu, vậy mà nơi đây lại đầy nơi chứa thế. Chúng nằm trên những bộ tay đỡ đặc biệt, giữ lấy phần đáy, tạo hình như đôi bàn tay xòe ra nâng lấy Trái đất trong mấy cái tranh tuyên truyền, áp phích này nọ treo ngoài đường vậy. Quái đản thật, nhỏ nghĩ, nhưng cũng thật đáng nể. Trình độ công nghệ đủ để chế tạo những thứ thế này thực sự không phải trò đùa.



– Chà, nhóc thực sự hứng thú với những chuyện này nhỉ?

– Dạ?



Đứng phía sau, Hồng Ma nghịch lọn tóc dài ngoằng rồi nói:



– Ta không biết công nghệ ở Trái đất thế nào, nhưng chắc cũng phải xây được căn cứ quân sự ngầm rồi mà nhỉ?

– Dạ, có ạ… – Nó gật đầu.

– Hừm, vậy thì trong lúc rảnh này, ta cũng chả còn gì làm, kể nghe thử được chứ? Nhóc biết đó, Giao qua bển chỉ toàn ăn với mua truyện đọc thôi, có quan tâm gì nữa đâu! Mà giờ nó đang phải dồn lực cho chuyện huấn luyện ở dưới, nên ta cũng chả thể hỏi được!

– Huấn luyện?

– Ừ. Chứ không thì sao mấy con hàng vừa ngủ dậy kia duyệt binh được! Giao của ta có thể tách ra rất nhiều, nhưng khi chuyển ma pháp không gian cho bản sao dùng thì cơ thể chính lại bị giới hạn hoạt động, tới mở miệng ra cũng khó nữa! Nên nó ngồi yên sáng giờ, thấy không?

– Dạ…



Viêm hơi nghiêng đầu. Đoạn, nhỏ nhận ra có gì không ổn, bèn nói ngay:



– Mấy cái này cô nói vậy không sợ người khác biết ạ?

– Biết? Ai có thể biết?



Đầy tự tin – dù Viêm nghĩ thế này “hơi” thái quá – Hồng Ma hỏi lại.



– Dạ, thì… Lỡ có nghe lén hay ai đó đọc được trong đầu con, họ biết điểm yếu của thuyền trưởng, rồi…

– Lo bò trắng răng thôi.



Xoa đầu Viêm, Hồng Ma nói Giao Long sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà trở nên yếu đuối đâu. Cô ta hoàn toàn có thể thu hồi ma pháp, chuyển phân thân về lại cơ thể chính rồi sau đó rút súng ra bắn bỏ những kẻ có ý định bậy bạ. Trong trường hợp tệ hơn, “cơ chế phòng ngự tự động” của “Thi Hoàng” sẽ được kích hoạt. Đầu tiên tử khí sẽ được xả ngập không gian, đủ lạnh để làm cóng chân tay, đóng băng lông trên người, sau đó nó sẽ khiến hạ thân nhiệt, lan dần vào trong. Nếu đối phương chưa chịu thua, lửa đen bên trong Giao Long sẽ lo phần còn lại. Cái thứ đó một khi đã cháy thì trừ khi chủ muốn, nó sẽ không dừng lại tới khi kẻ địch chẳng còn sót chút gì. Giống như cấm thuật của một đám nhẫn giả mắt dấu phẩy nào đó, Hồng Ma bảo. Cũng chính là cái cô dùng để đốt mấy cọng lông quạ hôm nọ, nhưng sao Viêm lại không cảm thấy đáng lo nhỉ?



– Giờ…



Hồng Ma mỉm cười.



– Nói ta nghe mọi thứ nhóc biết nào!

– Dạ…!



Vì thời gian hạ cánh vẫn còn dài, vả lại Hồng Ma thực sự cũng chẳng đóng vai trò quan trọng gì trong buồng lái hơn cố vấn thời chiến của Giao Long, cô ta khá tự do. Nghĩ thế, Viêm mới kể. Nó đi từ cái gần nhất, địa đạo Củ Chi, tới các cơ sở nước ngoài. Mà kỳ thực con bé cũng chỉ biết mỗi chỗ đó, mấy nơi khác không phải sách báo thì cũng là coi ké máy tính bảng hay người ta kể cho. Các cơ sở ngầm ở Trái đất, trong khi không cái nào đủ quy mô để nhét được tàu bay dài hàng trăm thước, lại được đào thành nhiều hầm dài, nối liền nhau qua hệ thống địa đạo và sâu vài chục tới cả trăm thước. Dưới đó có bộ chỉ huy tác chiến, nhà máy, những bộ phận khác, dù nhỏ cũng chẳng biết nhiều.



Củ Chi ở Thành phố Hồ Chí Minh là cái Viêm rành nhất, nên nó nói sâu vào chỗ đó. Hệ thống địa đạo được đào dưới nền đất mềm, chia thành năm sáu tầng gì đó, gồm các phòng chìm hay nửa chìm được ngụy trang kín đáo ở khu vực ngoại ô thành phố. Những đường hầm chỉ cao cỡ thước rưỡi, có thể thấp hơn, và cực kỳ hẹp. Người cao như Hồng Ma sẽ không bao giờ chui lọt, vì nó vốn được đào theo tạng người Việt Nam thời chống Mỹ, nhìn chung thấp bé nhẹ cân. Đường đi nhỏ, khó luồn cũng được chủ đích làm để ngăn địch, thường là các anh Tây to bự chui vào nếu không muốn mắc kẹt.



Phòng bên dưới không rộng lắm và cũng chẳng mấy tiện nghi, nhưng đối với một ban chỉ huy quân sự và cứ địa Cách mạng chỉ cách Sài Gòn, trung tâm đầu não của đám cướp nước và tụi Việt gian ba sọc ấy thì vẫn đủ. Điểm đặc biệt trong thiết kế chính là nó có thể “cắt bỏ” bất cứ đoạn hầm nào đã bị phát hiện, phun khí độc hay đổ nước, sau đó đào mở nhánh mới chứ không về chỗ cũ nữa. Bên trên còn có các loại bẫy chông, bẫy cây đánh – một thiết kế khá thú vị, khi có người đi ngang giật dây, khúc cây đầy “vũ khí” được treo sẵn sẽ tông vào người. Nói thế, nhỏ hơi dừng lại. Chẳng biết có nhớ nhầm không nhỉ? Hồi tới đó nó mới lớp Bốn, cũng lâu rồi, đi với trường, nên chẳng biết có chính xác không.



Bếp nấu ăn dưới đó là bếp Hoàng Cầm, theo tên chú lính phát minh ra. Viêm bảo, do trong hầm nấu nướng phải thông lên mặt đất, mà thông vậy thì địch dễ phát hiện khói, nên loại bếp này được thiết kế sao cho lượng khói sinh ra bị phân tán khắp trong các đường hầm, đi qua những ngách khác nhau tới mức cực kỳ mờ nhạt, khi lên mặt đất chỉ còn là dải khói mỏng dễ tan. Nhỏ nhớ không lầm thì hồi đó người hướng dẫn có nói bếp được làm bên dưới, phía trên có các cành cây ẩm gì đó. Khi ấy lơ đãng quá! Phải mà chịu nghe cho kỹ, bây giờ ít ra cũng có thể lòe thiên hạ rồi!



A…



Lại nghĩ bậy rồi!



– Ư phư phư, nhìn cái mặt ngáo kìa!

– Mư…!



Biết mình bị thấy hết những điều đáng xấu hổ đó, Viêm đần mặt ra, sau đó lại đỏ ửng, phồng căng má. Thường thì Mộc Ma thấy vậy sẽ chọc ngay, còn Thiên lại nghiêng đầu rồi chui vô ngồi trong lòng. Nhưng với Hồng Ma, nó chẳng biết bà ta sẽ làm gì nữa!



Nhưng bà già chỉ mỉm cười. Rồi cô nói:



– Hay thật nhỉ? Có thể đào được địa đạo như vậy không phải dễ. Bọn ta có máy móc cả đống còn khó, nói chi là mấy người nông dân bình thường! Không mỉa đâu, thiệt đó. Thực sự ai làm ra cái công trình như vậy chỉ có thể gọi là đáng khâm phục!



Vừa nói, mắt Hồng Ma vừa sáng lóa lên. Không có vẻ gì như cô ta nói dối. Nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên mặt. Đó không phải biểu cảm của đặc vụ hay mật thám mới dò ra được thông tin quý giá gì, mà là của kẻ ham học hỏi vừa có thêm kiến thức mới. “Một người ham học…”, Viêm tự hỏi, “Cô ta thực sự thích thú với mấy chuyện này nhỉ?”. Tựa lưng vào ban công, con bé cố giữ thăng bằng trong khi tàu dần lấy lại sự ổn định.



– Vậy mấy cái khác thế nào?



Không quan tâm gì hiện tại, Hồng Ma hỏi tiếp.



– Dạ…



Viêm thở dài. Rồi nó cũng kể.



Ở Trái đất hiện tại, những loại cơ sở quân sự ngầm mà nó biết nhiều nhất là căn cứ hạt nhân. Mấy hầm ngầm quy mô lớn sâu hàng trăm mét, trên trần đổ dày hàng thước bê tông, có thể có cả lớp lõi chì nằm trong, nhằm tránh những cuộc tấn công hạt nhân. Ngoài ra cũng có loại cứ điểm được xây dựng để phóng tên lửa đạn đạo, loại vũ khí có thể bay xa hàng ngàn cây số và mang nhiều đầu đạn tới mọi nơi trên thế giới. Con bé không biết ở đây có vũ khí hạt nhân chưa, nên nó nói luôn.



Vũ khí hạt nhân, thứ chắc chưa tồn tại ở thế giới này, gây sức công phá từ sự phân rã hạt nhân nặng thành nhẹ hơn, gọi là phản ứng phân hạch, hay từ các hạt nhẹ hợp thành cái nặng hơn, là hợp hạch. Ở cả hai quá trình, cái chung chính là chúng nó xả ra một nguồn năng lượng cực lớn, cùng với đó là sóng xung kích, bức xạ nhiệt, các loại hạt alpha, beta, tia gamma và cái gì đó nữa thì nó quên rồi. Viêm chỉ nhớ nó từng xem một đoạn phim tài liệu về cảnh thả bom nguyên tử ở Hiroshima, Nhật Bản, ngày sáu tháng Tám năm một ngàn chín trăm bốn mươi lăm. Với đương lượng nổ – nhỏ nhớ mang máng – vào tầm mười lăm “kiloton”, tức mười lăm ngàn tấn thuốc nổ TNT, nó đã san phẳng thành phố. Bức xạ nhiệt giải phóng từ vụ nổ nhanh chóng làm bốc hơi các nạn nhân trong vùng ảnh hưởng, đánh phần còn sót lại của họ in lên đường đi hay tường nhà với tốc độ nhanh không tưởng. Sau đó là phóng xạ bao phủ khắp thành phố…



– Nghe kinh nhờ?



Trái với những gì Viêm nghĩ, Hồng Ma tỏ ra hoàn toàn hờ hững trước chuyện này!



– Không nghĩ ta lại chẳng quan tâm à? Dễ thôi! Mấy đứa có vũ khí hột nhơn gì đó, bọn ta có Jira! Một thím cỡ Masami là cho thành phố về tro tàn liền! Bức xạ nhiệt hay phóng xạ bọn ta cũng quen rồi. Chả lẽ nhóc nghĩ chưa từng có vụ nổ lò phản ứng nào à?

– Có rồi ạ? – Nhỏ bàng hoàng.

– Ờ thì… rồi.



Hồng Ma nhún vai.



– Lên lớp Chín học sử thế giới sẽ có đề cập, mấy thảm họa hạt nhân ấy! Nước mình cũng hai vụ chứ không ít đâu!

– Hai… ưm!



Mất to tròn, mồm há rộng, Viêm không còn dám tin vào tai mình nữa! Nếu không phải Hồng Ma bịt miệng lại thì nó hét toáng lên rồi.



Chờ con bé bình tĩnh, bà chúa sừng mới bảo, những vụ nổ lò phản ứng do thiên tai hay “yếu tố con người” không phải thứ quá thường xuyên, nhưng lại thường được dư luận đặc biệt chú ý do sức hủy diệt nó gây ra. Trong đó, Novgoroussiya bị hai vụ, gồm một tàu tuần dương loại zeppelin hoán cải và một nhà máy phân hạch. Albion nổ nhà máy hợp hạch lạnh thí điểm, khiến họ trở nên lo ngại về loại năng lượng mới này. Columbia bị những… ba lần, đều liên quan tới động cơ hợp hạch trên tàu và phát nổ dưới biển, giải phóng lượng phóng xạ cực lớn ra môi trường. Chính Đế quốc cũng bị hai lần, với một nhà máy phân hạch và một hợp hạch.



Tuy nhiên, do các nhà máy, hay chính xác là cụm lò phản ứng của nhà máy Đế quốc được xây âm trong lòng đất, dưới những boong ke cực dày đổ toàn bê tông, thêm chì và Stalinium giúp chặn tia gamma, lại có rất nhiều tầng nên thiệt hại môi trường không đáng kể bằng. Động cơ tàu cũng được kiểm tra đặc biệt và làm nguội bằng dung dịch Divaenium, vừa mát vừa hấp thụ tốt phóng xạ, quặng sau khi đốt có thể dùng lại tiếp nên tới giờ chưa xảy ra vụ nào nghiêm trọng. Hồng Ma nói “chưa”, nhưng mặt tỏ vẻ chẳng mấy lạc quan. Hồi sáng, chính cô ta đã nói một lò hợp hạch thời Xích Quỷ phát nổ trên quần đảo Yamato. Ngay chính trong cái thời ấy mà còn xảy ra chuyện, vậy thì bây giờ lo là phải. Trong trường hợp xảy ra sự cố trên tàu, cô nói, thì thủy thủ đoàn chính là những người phải xử lý trước tiên. Bức xạ gamma có thể phá hủy mô của ngay cả những loài mạnh mẽ như rồng, và khi Divaenium trong hỗn hợp làm mát bị kích thích đặc biệt, nó thậm chí còn ra thêm một thứ tia nữa, đánh được cả linh hồn! Trên tàu thường không có các hóa chất cần thiết cho việc đó, nhưng không nên quá lạc quan. Bà già bảo, phải luôn chuẩn bị cho tình huống tệ nhất.



Vô thức, Viêm nuốt nước bọt cái ực. Nó chưa từng nghĩ rằng sống trên tàu bay lại có thể nguy hiểm tới thế!



Như thể chưa đủ, Hồng Ma nói tiếp:



– Ngay cả thi quỷ cũng sẽ không chịu nổi nếu dính phải bức xạ từ đá linh tử, là Divaenium dạng khoáng thạch ấy, nếu nó phát xạ! Cơ thể chúng nó dính tia gamma đã muốn chết rồi, còn thứ ác quỷ đó, bọn ta gọi là “tia delta”, sẽ phá hủy linh hồn! Thứ còn sót lại sẽ là một cái xác sống lở loét, phù nề, bỏng rộp đủ kiểu, ý thức không còn, chỉ sót lại sự khát máu và một đống phóng xạ độc hại trên người!

– Nhưng… Nhưng… Bức xạ có thể hủy diệt linh hồn? Nghe vô lý vậy!

– Nhóc, chúng ta sống trong một thế giới phép thuật với một hồn ma đang đứng ngay đây và một con ma cà rồng chúa ngồi chỉ huy tàu, vậy mà còn bảo “vô lý” à? Chấp nhận đi, Thủy Tinh điên lắm chứ chả dễ tính đâu! À mà nãy giờ nhóc nói tới đâu nhỉ?

– Dạ, tới vũ khí hạt nhân…

– Không phải nó, mấy cái hầm ngầm kìa! Nghe là thấy sướng lỗ ráy!



Mặc cho những điều tán dóc nãy giờ, Hồng Ma vẫn muốn nghe thêm về các kiến trúc quân sự bên kia. Tuy nhiên, Viêm không phải dân chuyên. Những thứ nó biết đều đến từ sách vở, báo chí đại chúng, không phải nguồn tuyệt mật có độ tin cậy cao. Tuy nhiên, nhỏ vẫn có được chút ít. Chuyện về các căn hầm xây đặc biệt như hầm vàng của Mỹ, khu vực lưu trữ hạt giống đặc biệt, boong ke hạt nhân,… nó đều nói hết. Hồng Ma đặc biệt hứng thú với loại dùng chứa hạt giống phòng khi xảy ra chiến tranh hạt nhân hay thiên tai toàn cầu. Theo cô, cái đó thực sự rất hay và thiết thực, bởi nếu sống sót trong một thế giới không đồ ăn, không thực vật thì trước sau cũng chết.



Và trên hết, cô ta nhận ra, cách xây hầm ngầm của hai thế giới cơ bản không khác nhau là mấy. Đều vì cần các căn cứ, cơ sở có thể chống chịu với vũ khí hủy diệt hàng loạt hay thiên tai, lưu trữ và bảo quản những thứ được xem là “quan trọng”. Phương thức thi công cũng vậy, nhiều tầng xây chồng lên nhau, nối liền bởi các hành lang dài và hẹp dẫn mỗi lúc một sâu hơn xuống dưới. Nếu phải hình dung, nó giống như đem một khu phức hợp chôn ngược vào lòng đất vật. Vách tường, trần và sàn đều làm từ bê tông cốt thép dày cộm, có các loại vật liệu giúp ngăn phóng xạ, và sử dụng chúng như cứ điểm cuối cùng. Cũng tồn tại hệ thống địa đạo, như cái ở điện Cây Quế, và những nơi chứa siêu vũ khí.



Cô đặc biệt thích cái tên lửa đạn đạo ấy, công nghệ dẫn đường của Trái đất đã lên một tầm cao mới rồi. Ở Thủy Tinh hiện tại, hầu như không ai nghĩ đến việc đưa vật thể vào quỹ đạo do các phong lộ quá mạnh. Nhưng nếu làm được, khả năng răn đe chiến lược sẽ tăng cao nhiều. Chỉ cần ngồi nhà bấm nút và bùm, đi hết. Công nghệ MIRV, hay hiểu đơn giản là phương tiện tái xâm nhập đa mục tiêu độc lập, có thể nhắm đến nhiều đích khác nhau. Nếu trang bị các lõi nhiệt hạch đương lượng nổ vài triệu tấn, đó sẽ là sự hủy diệt thực sự. Không, nếu có thể tích hợp lên đầu đạn và để cái tàu này mang đi? Chắc chắn Giao Long từng nói về nó, tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm. Các giếng phóng của Hồng Ma đủ lớn để trang bị chúng, mỗi cái mười đầu đạn như thế. Tàu sẽ trốn trong đại dương siêu không gian, sau đó bắn tên lửa thì bố đứa nào biết mà phản công!



– He he… He he… E he he he he…



Cười man dại như mới bú đá xong, Hồng Ma chẳng buồn giấu cái bản mặt đã méo xệch đi vì những suy nghĩ trong đầu. Không sao, cô chưa cho Viêm biết về vũ khí hạt nhân là được. Kỳ thực, ngày trước Xích Quỷ đã từng nghiên cứu nó rồi. Các quốc gia bây giờ cũng rục rịch, họ đang cần một loại vũ khí mới đủ tính răn đe. Có thể chưa nghĩ tới cái thứ “năng lượng bằng khối lượng nhân bình phương tốc độ ánh sáng” đâu, nhưng chắc cũng cái gì đó tương tự. Vả lại, nói về hàng nóng dùng hủy diệt diện rộng, vẫn còn “thứ đó” mà.



Trong lúc họ nói chuyện, tàu đã tới bãi neo đậu.



Từ ban công này trông xuống sẽ rất khó thấy, nhưng kỳ thực nơi buông neo của Hồng Ma “tàu” là một bãi đất trống khổng lồ, xung quanh có rất nhiều những khu phức hợp lớn cùng hàng đống cầu cảng di động, những thứ dược dùng khi đón tàu lớn ngoại cỡ vào bãi. Nơi đây vốn là bãi đáp cũ của lớp Định Quốc, Giao Long đã “thuê” lại và cải tạo thành chỗ neo đậu cho dinh thự này khi ra kinh thành. Vì Hồng Ma quá to, không có bất cứ ụ nào đủ rộng để thứ này có thể hạ cánh thực sự, họ đành phải làm thế này. Lắm kẻ phê bình “Thi Hoàng” sao lại làm tàu lớn quá thế, đến nỗi bây giờ không thể đáp được. Cô ta chỉ im lặng, không nói gì, vì có nói cũng có thay đổi được đâu. Hồng Ma to vì được trang bị quá nhiều thứ, ngay đến pháo chính cũng khủng bố rồi.



Từ từ, tàu hạ độ cao. Lúc này Viêm mới quay vào, vì bà già giục, bảo đứng ngoài không nên. Trong buồng lái, Hương Hương đang phải tập trung hết sức. Không như máy bay dùng cần điều khiển có thể chuyển động, tàu bay chỉ có trụ bánh lái cố định giống như trên tàu đi biển. Việc giảm độ cao được thực hiện thông qua các mệnh lệnh, tay chuông truyền lệnh đã chuyển về vị trí “dừng” viết in hoa bằng tiếng Valhöll, trong khi người lái vẫn phải ghì chặt tay cầm, không để thứ “bánh xe” đó xoay lung tung. Oa Lân dùng loa truyền âm gọi xuống các bộ phận khác, yêu cầu họ chỉnh lại áp suất. Nhìn lên tường, Viêm thấy kim áp suất đang chầm chậm nhảy về mức thấp, trong khi cả ngày bay chúng lúc nào cũng ở chính giữa, có lúc còn sang cả đỏ.



Vẫn an nhàn trên ghế, Giao Long lúc này lại trông cực kỳ tỉnh táo. Biết rằng vợ mình đã thu hồi các phân thân và nguồn linh lực cấp ra, Hồng Ma mỉm cười dẫn Viêm lại gần. Vừa khi đó Oa Lân hỏi:



– Nói chuyện vui chứ?

– Vui.



Hồng Ma mỉm cười.



– Ta đã biết thêm khá nhiều. Thế giới đó lựa chọn con đường phát triển khác chúng ta, nhưng dự là sẽ bắt kịp nhanh thôi! Ở khoản vũ khí răn đe thì họ hơn đấy!

– Và chị định làm gì? – Oa Lân nheo mắt lại.

– Làm gì à? Cứ ngồi nhìn thôi!



Đến cạnh Giao Long, Hồng Ma cúi thấp người, tới nỗi mái tóc đỏ rực phủ hết lên ngực vợ mình. Đoạn, cô nói:



– Bọn họ đầu tư vào công nghệ hạt nhân thì chúng ta chơi lượng tử, ga ha ha ha!

– Vẫn còn quá sớm.



Ngồi yên trên chiếc ngai kim khí ấy, Giao Long hững hờ nói. Không hề chớp mắt, tay chân như đóng băng, lại vẻ mặt chẳng chút cảm xúc nào, cứ cứng đờ ra như người chết, thực sự khó để biết cô ta đang nghĩ gì. Thứ gì đang diễn ra trong đầu “Thi Hoàng”, có lẽ chẳng ai lý giải được. Viêm không biết, khi nó thấy những vòng đỏ huyết dụ đồng tâm nhìn xuống mình. Nhỏ chợt giật mình, có khi nào cô ta đã thấy hết những gì nãy giờ họ nói chuyện?



Tàu hạ dần. Cùng khi đó, Oa Lân gọi vào loa truyền âm, yêu cầu “buông neo”. Khi ở cảng, Viêm có nhìn lén qua mỏ neo tàu mấy lần. Không như tàu biển thường chỉ có hai chiếc lớn trước mũi, sau đó sẽ cột thừng hay xích vào, pháo đài bay có đủ lượng dây cáp để giữ nó không trôi dạt. Ba cặp neo lớn đằng mũi trược thả xuống từ đáy tàu, đánh ruỳnh trên nền đất, mỗi cái nặng cũng phải vào cỡ hàng chục tấn. Chúng rơi thẳng xuống, như thể cầm cục tạ lên cao ốc rồi buông tay vậy! Rầm, rầm, rầm, mấy tiếng ấy vang đến tận trên này. Hồng Ma vẫn để cửa mở nen nghe rõ mồn một. Kinh khủng, Viêm nghĩ, nếu nó rớt xuống xe tăng thì chắc nổ đẹp lắm nhỉ?



– Muốn nhìn không? – Giao Long chợt hỏi.

– Được ạ?



Viêm tròn mắt, hỏi lại.



– Chị hơi tùy tiện đó! Mấy cái này không phải bí mật quân sự à?



Chính Hương Hương cũng lên tiếng.



– Đúng vậy.



“Thi Hoàng” gật đầu. Nhưng cô lại nói:



– Vậy thôi, ta coi một mình vậy.



Đoạn, cô nhắm mắt lại. Trong lúc Viêm đang tiếc hùi hụi, Hồng Ma phải canh xem có chuyện bất ổn gì không, mấy người khác lo việc của mình, Giao Long lại thảnh thơi quan sát bên dưới. Rõ vô trách nhiệm mà!



Không chỉ mỏ neo gắc bộ xích khủng, mà những đoạn cáp lõi thép luyện đặc biệt cũng được thòng xuống cùng lúc. Tuy bên dưới chỉ là bãi đất trống, những phương tiện cần thiết cho việc neo đậu đã ra tới. Xế tải quân dụng chở quân, mấy đồng chí đầu kéo chở các thiết bị đặc biệt, và xe neo tàu đã tới. Xe neo tàu, đúng như tên gọi, là loại xe bánh xích cỡ cực lớn được thiết kế để làm ụ neo di động cho những tàu lớn quá khổ hay không phù hợp với cấu trúc cảng. Đi trên những sáu bộ bánh nằm song song, mỗi bên ba cái, chiếc nào chiếc nấy dựng thẳng tòa “tháp cao lêu nghêu phía trên, chạy thẳng ra nơi cáp thả xuống. Cáp neo của Hồng Ma cũng chẳng phải loại vừa, đường kính lớn bằng hai bắp chân người trưởng thành áp chặt vô nhau, mặt ngoài phủ lớp bảo quản cách ẩm, điện, nhiệt các thứ, bên trong lại là lõi dây kim loại bện xoắn thật chặt, thành ra thao tác khó vô cùng.



Tuy nhiên, nhân sự ở cảng lại dễ dàng xử lý chúng. Đa số là các yêu tinh, loài yêu ma có da xanh lá khá giống người Gốp nhưng mắt vàng và mũi nhọn hơn, cùng vài trăm con người và người Nông da đỏ như gạch nung, rời khỏi xe tải. Dỡ hàng từ các toa kéo phía sau, họ mở nắp chui vào, khởi động máy. Chừng vài giây sau, tiếng động cơ nổ uỳnh uỳnh đã vang vọng khắp trên khoảng đất trống. Những cỗ máy đứng dậy, và thực sự đáng kinh ngạc, chúng không khác gì người máy cả! Một buồng lái bằng kính chống đạn trong suốt ở mặt trước và hai bên, được định hình với các khung thép giữ giúp cho người ngồi trong có thể quan sát rõ nhất.



Thiết kế bên ngoài trông khá hợp lý, với đôi chân lớn, làm từ nhiều bộ phận kết nối với nhau, bên dưới mỗi cái có hai bộ bánh xích để dễ bề di chuyển. Đôi tay dài, to lớn cấu tạo năm ngón thích hợp cho việc cầm nắm, được làm với phần vai to trợ thủy lực vào. Các tấm giáp thép chỉ được đặt tối thiểu, vẫn có thể thấy được cả cấu trúc máy bên dưới, các xi lanh, pít tông làm việc liên tục ở bốn chi, và cấu hình treo xích được thiết kế chuyên dụng để nó có thể đứng vững được.



Đằng lưng, nơi bố trí động cơ chính, lò phản ứng hợp hạch cỡ cầm tay nằm im đằng sau đống linh kiện kia, và bộ ống dẫn dung dịch Divaenium làm mát chạt ngoằn ngoèo, bao lấy cấu trúc trung tâm như bảo vệ. Ống khói xả hơi trắng xóa, tiếng còi xúp lơ kêu “tu u u… tu u u…”, hòa với âm lạch cạch của bánh răng, tiếng máy nổ ruỳnh ruỳnh, lại những âm thanh ken két khi cử động và bánh xích chạy trên nền đất mới thật êm tai làm sao. Các bánh răng, dây curoa, xi lanh và những bó cơ máy bên trong vận hành cực kỳ trơn tru, dưới lớp vỏ chỉ che chắn mặt tiền ấy là cả một tuyệt phẩm nghệ thuật hơi nước “xờ tim pân” tuyệt vời.



Cùng nhau, những “người máy hơi nước” ấy mang mấy đoạn cáp tới xe neo tàu. Chiếc “tháp” trên xe hạ xuống, để lộ một trục tời khổng lồ. Đoạn cáp được “gắn” vào, bằng cách nào Giao Long cố tình không nhìn, rồi sau đó nó bắt đầu xoay. Tời kéo một lát thì cáp căng ra, cùng khi đó trên xe mở thêm mấy chiếc “chân” như chân nhện, xả hơi nước trắng xóa cắm chặt xuống mặt đất. Thậm chí thấy rõ được những chiếc bánh răng bên trong, bộ truyền động với những bánh đà và dây sên, hay các xi lanh thủy lực dùng áp suất hơi nước nóng hổi để chạy. Tiếng máy xình xịch, xình xịch vọng lên trong đêm, dưới ánh đèn pha công suất lớn rọi sáng trưng cả quãng sân vắng vô tình lại làm nổi bật hơn cái sự cô độc, lẻ loi của con tàu này.



Hồng Ma là độc nhất vô nhị. Không một chiến hạm nào từng được chế tạo có thể sáng với cô ta về kích cỡ, uy lực cũng như những thứ khác. Quá mạnh, mạnh tới lố bịch, tới mức chính Giao Long, người đã thiết kế ra, cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ thành khó thế này. Trong đầu cô khi đó vẫn là hình bóng con tàu ngoài hành tinh khổng lồ có thể biến thành người máy và giao chiến với người vũ trụ da xanh lá, lại thêm Tesla “mớm” cho mấy cây siêu pháo gia tốc, thành ra mới có cái thứ quái thai lai quái vật đây.



Khủng bố, nhưng cô độc.



Cô không phê duyệt chuyện đóng thêm một “Hồng Ma” thứ hai, không phải vì giá tàu hay công nghệ, mà do bây giờ không có nhu cầu. Không ai cần một thứ tàu chiến quá lớn mà khả năng tác chiến thực sự bị đặt dấu hỏi, yêu cầu nguồn năng lượng vận hành vượt xa khả năng của mọi lò hợp hạch hiện có, lại phải thay đổi cảng để có thể nhét vừa. Đạn dược thôi đã đau đầu rồi, còn hậu cần cho thủy thủ nữa. Chi phí quá lớn mà hiệu quả chẳng thấy, vậy nên hiện giờ, cho tới khi thực sự cần thiết – hay nước nào bú đá tập thể mà đẻ ra con hàng bự tương đương, LBB2520 vẫn sẽ phải tiếp tục kiếp “độc cô cầu bạn”.



Ít nhất, Giao Long nghĩ thế. Quay về thực tại, cô mở mắt, và thấy Viêm đang đứng nép ngay cạnh mình.