Flame Phantom (Viêm Ma)

Chương 9




– Con… Con trai của thuyền trưởng á?

Suýt nữa thì Viêm hét toáng lên rồi, nhưng Mộc Ma đã kịp bịt mồm nó lại. Bồng nhóc tỳ bé xíu, xanh lè trên tay, Mộc Ma vừa dỗ nó, vừa canh con ngốc đứng đối diện mình. Cố giữ bình tĩnh, Viêm nhớ hồi sáng con kia có nói Giao Long có con, nhưng nhỏ chưa từng nghĩ con của “Thi Hoàng” lại là đứa nhỏ thế này. Da xanh, tóc dài, mắt đen y hệt mẹ, nó cứ như bản sao thu nhỏ của Giao Long, nhưng không mang cái tử khí nặng nề như cô ta. Vả lại, nhìn kỹ thì… cái mặt nó cũng dễ thương đó chứ?

“Muốn nhéo quá…”

– Nhéo nhóc con này là thuyền trưởng lột da cậu làm thú bông đó! – Mộc Ma cười nham hiểm, nói nhỏ.
– Lại đọc nữa…

Viêm bĩu môi, nhưng hiện nhỏ không hơi đâu cãi lại. Nhìn cái bản mặt tròn ủm như bánh bao, gò má lúm đồng tiền của bé ấy, thì dù có là thi quỷ, xác chết đi nữa Viêm vẫn muốn bẹo má nó quá! Bé cưng dễ thương nhưng cũng quỷ dị, nhất là cái cặp mắt đen láy, với sáu vòng đỏ đồng tâm làm nó cứ như muốn nuốt trọn Viêm vào trong, nhất là với cái kiểu nhìn chằm chằm, không một chớp mắt của bé con. Nhưng nó là con Giao Long, điều Viêm thật chẳng muốn nghĩ tới chút nào. Thật, cặp mắt ấy vẫn phảng phất sự lạnh lẽo đến tận cùng của kẻ đã chết, nhắc Viêm nhớ rõ ai là người đã đưa mình tới đây, và cả cảm giác hoảng loạn tột độ khi “Thi Hoàng” xuất hiện trong phòng. Đôi mắt đen với sáu vòng tròn đỏ thẫm màu máu…

– Ôm! Ôm! Ôm!

Nhóc tỳ bỗng cất tiếng, lại liên tục đưa tay về phía Viêm đòi… ôm! Nhìn em bé vốn lùn xủn, lại thêm mái tóc đen dài càng làm nó nhìn lùn hơn, Viêm lại thấy vừa cưng vừa sợ. Nhỏ cưng mấy bé đáng yêu, nhất là con trai, nhưng nhìn cái bộ dạng và ánh mắt “quyến rũ” kia thì hồn phách muốn lên mây luôn rồi. Hồi nãy nó tự nhiên phóng tới ôm giò đã phát hoảng, không chỉ vì ngạc nhiên, mà còn vì người nhóc lạnh như cục nước đá, mà giờ lại phải ôm nó nữa sao? Nhỏ không muốn, cơ mà Mộc Ma ban nãy chả nói nó là con cưng của thuyền trưởng à? Không làm thì chết chắc mất!

Cực chẳng đã, Viêm mới gật đầu. Nhìn con bạn vừa nhăn mặt như khỉ đớp ớt vừa đưa tay đón bé, Mộc Ma suýt thì phì lên cười. Ai đời ẵm có em nhỏ mà cũng sợ như sắp phải xung phong đợt đầu khỏi hào chứ? Vả lại, Mộc Ma cũng muốn ôm em thêm chút nữa, dù bé con rõ ràng muốn qua chỗ Viêm. Cái miệng nhỏ xinh, đôi bờ môi tím tái cứ tròn tròn đòi ôm mãi không thôi. Nhưng nó có vẻ không ưa cô nhỏ, dù đã giữ bằng cả hai tay mà bé nó vẫn cứ đòi chạy ra. Thật sự… rất giống mèo con nổi giận! Mộc Ma muốn ôm nó thêm chút nữa, cọ cọ bờ má vô mái tóc mượt như nhung như lụa kia, mà sợ lỡ có gì lát nó méc mẹ thì có mười Mộc Ma cũng đánh không lại thuyền trưởng. Biết rõ mình chẳng níu kéo được, nhỏ đành bỏ bé ra.

Nhận nhóc tỳ từ tay Mộc Ma, Viêm cảm thấy có gì đó khác thường. Tuy dáng người bé tẻo teo, lại xinh xắn, nếu không vì da và mắt quá kinh dị, thì bé ấy cũng xinh gái lắm ấy chứ! Trên người mặc mỗi bộ đồ xanh đen, với áo sơ mi cộc tay, trước ngực có hai túi với chiếc xà lỏn, chân đi đôi giày đen, nhóc ấy như lẫn hẳn vào màn đêm, thậm chí nếu không nhờ hôm nay trăng sáng và mấy chiếc đèn đường thì Viêm đã chẳng nhìn rõ được mặt nó.

Giờ bế nó trên tay, Viêm mới thực sự cảm nhận được sức nặng đang đè lên mình. Không phải tay, bé nó nhẹ hều, nhưng là cảm giác lo lắng cùng cực trong lòng. Giao Long là thi quỷ, là cương thi của bên này, vậy nhóc tỳ là con bả, tức là thi quỷ luôn… nhỉ? Nếu vậy, nhỏ trộm nghĩ, có khi nào ẵm nó rồi nó táp một phát vô cổ rồi hút cho mình teo tóp, quắt queo như mấy con khô bán ngoài chợ Hòa Hưng không nhỉ?

Vỗ vỗ tay mấy cái, bé kêu to:

– Ôm! Ôm!
– Ơ…

Bối rối, Viêm không biết mình phải làm gì lúc này. Từ chối? Không, nó có thể sẽ xé xác mình ra, tốt nhất là đừng làm nó giận. Ôm? Cũng không ổn, chỉ mới bồng thôi mà đã lạnh tê lạnh tái thế này rồi, ôm vô cho chết cóng luôn á? Bỏ ra? Viêm nhẩm bụng, có khác gì từ chối đâu chứ! Đường nào cũng chết, giờ thì phải làm gì đây? Không lẽ chạy qua tới đây rồi mà vẫn phải chịu cái định mệnh “phải chết”?

Chịu thua, Viêm định đá lông nheo cầu cứu Mộc Ma. Nhưng ngay khi đó, bé ấy ngước lên, đưa tay chạm vào môi Viêm. Lập tức, luồng khí lạnh kinh hoàng xộc thẳng vào môi, vào miệng, một phát lên tận óc nhỏ. Cảm giác lạnh buốt giá thấu vào tận xương tủy, vô tới tim gan, xuống đến cả linh hồn. Chỉ mới hôm qua thôi, Viêm đã phải chịu cái lạnh khủng khiếp này từ “Thi Hoàng” rồi, vậy mà giờ lại dính trúng nó lần nữa sao? Còn gì có thể nhọ hơn được nữa chứ…?

– Chị… giống mẹ!

Bất giác, nhóc con cất giọng. Nhưng bây giờ, đó không còn là cái tiếng “Ôm! Ôm!” nhõng nhẽo nữa, mà là giọngvút cao nhưng ma mị, cứ như vọng lãi từ khắp mọi bề không trung. Nhìn xuống nó, Viêm không khỏi sợ điếng người khi cặp mắt đen láy đó trừng trừng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Há to cái mỏ bé xíu, nó phô hết toàn bộ hàm răng trắng hếu, nhọn hoắt như răng cá mập, lại thêm phần nướu, lưỡi với vòm họng đỏ lòm như mới chảy máu xong! Sợ dựng hết tóc gáy, suýt nữa Viêm đã ngã khuỵu xuống, nếu không nhờ Mộc Ma đỡ cho. Quay sang bé con, nhỏ cây nói:

– Đừng có hù người ta vậy chứ! Chị méc mẹ giờ!
– Giận! – Nó phồng má, làm mặt quạu – Ghét Mộc Ma!
– Chị quan tâm chắc? Thôi thằng giặc con qua cho chị ẵm coi, chứ con này sắp xụi luôn rồi!
– Ư… Ứ ừ!

Nhìn thẳng vào mắt Mộc Ma, cậu bé, rõ ràng nhỏ cây vừa gọi nó là “ông giặc con”, lắc đầu nguầy nguậy. Nó muốn ở với Viêm, dù rõ ràng con nhóc vẽ mặt kia thân với nó hơn hẳn cô chị nó chỉ mới gặp. Nhưng thật lạ, cậu nhóc như dính chặt vào người Viêm, dù nhỏ có muốn bỏ ra thì cũng không được. Chịu thua, nó chỉ còn biết trông chờ vào cô bạn, nhưng xem ra Mộc Ma cũng hết cách. Mà hết cách thật. Nếu chỉ là thi quỷ bình thường, Mộc Ma hoàn toàn có thể xử lý, nhưng đây là con chủ, làm bậy là xong tuồng hai đứa ngay. Giờ, chỉ còn duy mốt một việc nó có thể làm…

Ra trước mặt Viêm, Mộc Ma dùng hết sức bình sinh mà bốc thằng bé ra! Mà lạ, tuy ban nãy bảo không chịu ra, giờ nó lại ngoan ngoãn để người kia nhấc lên, đến nỗi Mộc Ma suýt mất đà, ngã dúi ra sau.

Đã giữ được nhóc trên tay, Mộc Ma mới nói:

– Quậy ghê ha? Em chỉ muốn chọc người ta thôi chứ gì?
– Ưm… – Nó chớp mắt liên tục – Hông!
– Xạo không! – Mộc Ma trừng mắt – Chị biết tỏng cái trò chớp mắt đó rồi! Không ngoan là chị méc mẹ đó!
– Mẹ về rồi? – Bé tròn mắt.
– Ừ, về rồi. Giờ này chắc họ đang ở trong điện đó.
– Ư…

Nghe tới “mẹ”, cậu nhóc bỗng thay đổi hoàn toàn thái độ, trở nên ngoan ngoãn đến lạ. Nó không nói gì cả, chỉ cụp mắt xuống, giống như chú mèo con làm nũng người ta. Thu người lại trong vòng tay Mộc Ma, nhóc con mới ban nãy vẫn còn tỏa tử khí lạnh ngắt giờ chẳng khác gì mấy đứa nhỏ bình thường, với đôi má lúm tỳ sát lên tay người chị lớn. Miệng kêu ư ử, cậu bé vòng tay ra trước, ôm tay Mộc Ma rồi gục đầu xuống. Hai chân buông thõng, mắt mở thao láo, nhìn nó như chỉ vừa mới tắt thở thôi, nhưng tử khí tỏa ra vẫn còn nặng nề lắm. Vỗ vỗ tay vào Mộc Ma, bé con lại chỉ về phía cửa chánh điện, tròn miệng nói như ra lệnh:

– Đi! Đi!
– Ừ thì đi…

Mộc Ma chán nản trả lời. Trong đầu, nhỏ nghĩ thầm, sao mình xúi quẩy tới mức đụng ngay ông giời con này tại đây chứ?

Đi kế bên Mộc Ma, Viêm vẫn còn hơi choáng vì khí lạnh ban nãy. Nhưng đỡ hơn rồi, chứ hồi nãy thực sự là muốn xỉu luôn. Khí lạnh xộc một buốt hết cả óc, lúc đó muốn đứng cho vững còn khó chứ đừng nói bồng bế con nít theo. Vậy mà nhỏ vẫn chịu được. Mà lạ, lúc đó, dù chỉ chút đỉnh thôi nhưng nó thấy hơi lạnh bị đẩy lùi. Thậm chí tới giờ, cảm giác đó vẫn còn.

Một luồng hơi ấm, nó cho thế, bốc lên từ rốn, cuồn cuộn khắp tim gan phèo phổi, rồi men theo xương mà đi lên đầu. Khí nóng không gắt như hơi lạnh của nhóc con kia, nhưng vẫn đủ để trung hòa và dần xua tan cơn buốt mà nó phải chịu. Viêm nghĩ bụng, có khi nào là cái “lửa đen” trong người không nhỉ? Hồi sáng, lửa bốc lên cuồn cuộn, nhưng giờ thì lại không nóng muốn chết nữa. Mà khoan, nếu vậy thì sao lúc Giao Long tới đón, nó lại hoàn toàn không cảm thấy cái thứ lửa quái dị ấy nhỉ?

– Chị… giống mẹ!
– Hở?

Tự dưng, nhóc tỳ lặp lại câu nó nói vừa rồi. Viêm ngạc nhiên, trố mắt nhìn thằng nhỏ. Hồi nãy, vì cái giọng nó thấy ghê quá nên Viêm không để ý, nhưng bé con nói vậy là có ý gì? Bộ nhỏ giống Giao Long lắm luôn sao?

Như đồng tình với bé, Mộc Ma cũng bảo:

– Giống lắm đó, nhất là linh lực! Hồi sáng tớ có nói mà!
– Thiệt hả…? – Viêm nheo nheo mắt – Mà vậy thì sao chứ?
– Thì… Nếu cậu thành thi quỷ chắc cũng giống thuyền trưởng nhỉ?
– Giống mẹ! Giống mẹ!

Vừa nói, Mộc Ma cười toe toét, thêm nhóc con kia lại còn huơ tay phụ họa theo nữa. Vừa đi đường, nhỏ vừa kể Viêm nghe thêm đủ thứ tào lao nữa, mà chủ yếu là đứa nhỏ này chui đâu ra. Nhìn mặt thằng bé có vẻ khá hứng thú, thành ra Mộc Ma kể luôn, vì cô bé biết rõ, từ hồi tám tháng tuổi là bé ấy đã không được gặp mẹ rồi. Thực sự, thể loại mẹ gì mà lại quăng con mình ở nhà rồi đi biền biệt gần ba năm không một lần về thăm chứ?

– Mà em còn chưa gặp bả à? – Mộc Ma chợt hỏi – Tụi chị về từ chiều rồi mà?
– Ứ ừ! – Nó lắc đầu – Em ngủ mới dậy!
– Ài dà, hèn gì…
– Ngủ gì dữ vậy? – Viêm chép miệng – Không sợ mục mắt hả bé?
– Hông! – Nó phồng má.
– Thi quỷ dưới sáu tuổi ngủ trung bình mười bốn tiếng mỗi ngày, mà cái đó chút tính!

Nhướng mày với bạn, Mộc Ma cắt ngang cuộc nói chuyện. Đoạn, nó bắt đầu kể.

Chuyện diễn ra khoảng ba năm trước, hồi đó con đầu sừng này còn đang mài đũng quần trên ghế Học viện Không quân, thì Giao Long quay về với cái bọc quấn đứa bé xanh lè khóc oe oe, inh ỏi cả cung điện. Đi cùng cô ta là Hồng Ma, người mẹ chỉ lê mông về vào đúng kỳ Tết để thu tiền lì xì cùng cái “bầu đoàn thể tử” gồm Oa Lân, Hương Hương với bốn vị Thượng tá, chung với Quân đoàn 1, lực lượng thi quỷ chủ lực dưới quyền mình. Hồi đó Mộc Ma chưa biết mặt Giao Long, chỉ nghe đám bạn học lớn hơn nó cả chục tuổi nói người phụ nữ cao lớn, mặc áo bành tô đen với cầu vai vàng dập nổi sao sáu cánh là Tư lệnh Không Hạm đội 6 mới được bổ nhiệm thôi.

Hai năm sau đó, Mộc Ma tiếp tục học ở Học viện, nhưng do các mối “quan hệ mật thiết” với bề trên mà được đặc cách cho vô khu chánh điện chơi. Mà chỉ riêng việc nó được vô học theo khoa Không Hạm đội đã là phép màu cực lớn rồi, vì Đế quốc Liên hiệp quy định tới mười tám tuổi mới được thi vào các học viện quân sự, đặc biệt Học viện Không quân, đúng như cái tên, chuyên lấy điểm trên trời và mỗi năm chỉ nhận khoảng một ngàn học viên. Có vẻ trước đó Hồng Ma đã làm khá nhiều thứ để tống con mình vô đây.

Trong thời gian long nhong khắp pháo đài, nó gặp thằng nhỏ và đã nhanh chóng thấy sợ cái khí tức tử vong vốn còn mạnh hơn gấp ngàn lần mấy thi quỷ do Hồng Ma tạo ra, và cả cái thói bất thình lình phóng ra đu giò người khác nữa. Tuy thời gian quen nhau không nhiều, bởi chỉ tầm hai tháng sau là Mộc Ma bị mẹ hốt lên tàu, cũng là một thứ “đặc cách” kinh dị, nhưng hai đứa vẫn kịp nhớ mặt và tên nhau, đến nỗi giờ chỉ cần gặp thôi là Mộc Ma đã sẵn sàng rút súng tự vệ nhằm… bảo vệ cái chân mình khỏi bị đóng băng!

– Tính ra thì lúc trước nó biết mẹ tớ rồi! – Mộc Ma nói – Nhưng lần đó thuyền trưởng ở trên tàu, thành ra hai mẹ con chả gặp được.
– Hồi nào vậy? – Viêm tò mò hỏi.
– Hồi mẹ về đón tớ lên tàu ấy! Mà thôi, đi nhanh nào! Trễ giờ là mẹ hành tớ chết mất!
– Hể…?

Bồng bé trên tay, hai cô nhỏ đi nhanh tới trước cửa. Hồi nãy ở xa đã thấy hoành tráng, giờ tới đây rồi, Viêm lại càng choáng ngợp hơn nữa! Ba vòm đá xếp khít chặt lại tạo thành cổng “tam quan” dẫn vào trong, với mỗi cổng là hai cánh cửa thép to đùng đùng ra, bên trên dập nổi hình rồng xanh uốn lượn mười một khúc, thần thái uy nghi lẫm liệt, mắt lồi trợn lên đầy vẻ uy hiếp. Nhưng lạ, khác với rồng cung đình mà Viêm từng xem trên tivi, rồng gác cổng này lại chỉ có bốn móng, đầu cũng không có sừng. Ấy vậy mà phần bờm và vảy lại làm vô cùng tinh xảo, chi tiết cực kỳ, thậm chí mấy đám mây và núi xung quanh cũng trông y như thật, đến nỗi làm Viêm tưởng như đang có rồng thực sự ngụ trên cửa chứ!

Hai bên cửa, cả mấy chục người lính đứng gác đang khẽ liếc nhìn rụi nó. Họ đều là thi quỷ, xem ra chủ nhân nơi này ưa dùng xác người, lại mặc áo bành tô đen tiêu chuẩn, vai đeo súng trường, tay cầm tiểu liên và súng lục bỏ trong bao da. Tất cả, tuy im như tượng, lại tỏa ra tử khí nồng nặc làm Viêm suýt nữa đã nôn thốc nôn tháo. Nhưng nó chưa ăn gì cả, càng khiến chuyện này tệ hơn. Đứng đối diện cả đống xác sống thế này, lát nữa có còn ăn cơm nổi không đây chứ?

Bước đến đối diện cửa lớn, ba nhóc đưa mắt nhìn xung quanh. Binh lính rất nhiều, nhưng họ đường như chỉ quan sát mà không có bất cứ hành động gì khác cả. Mộc Ma nói nhỏ, họ im re vậy là do các “ma thuật” Hồng Ma cài vào lúc hồi sinh, giúp họ nhận biết được nguồn linh lực của chủ và cả những người cùng huyết thống với chủ mình. Không như Giao Long, những thi quỷ do người ta tạo ra, không nhất thiết phải là mẹ của con sĩ quan chột này, đều có đôi mắt đỏ đến gay gắt, nhưng cũng không có các vòng đen bên trong. Chỉ màu đỏ thôi, đỏ thẫm, đỏ thẫm màu máu tươi, cứ như đôi mắt bị ai móc ra mất luôn rồi.

Vẫn đang suy nghĩ miên man, nhất là khi đứng gần, cái cổng này y như Ngọ Môn ngoài Huế nhưng “nâng cấp” lên, Viêm đã bị bé con bấu nhẹ vào tay. Quay qua, cô bé thấy Mộc Ma đã run cầm cập vì lạnh rồi. Hóa ra cu cậu nãy giờ không phải thu tử khí lại mà chỉ là chuyển hướng cái luồng hơi lạnh đó thôi sao? Nhưng Mộc Ma vẫn trụ được, dù hai chân cứ chốc chốc lại cọ xát vô nhau, còn hàm răng thì đang cố hết sức để không đánh cầm cập. Viêm thấy hơi chợn, Mộc Ma lạnh cóng sắp gục, còn quỷ nhỏ này thì kêu mình, chả lẽ muốn bắt mình làm ngựa mới á? Không được, chết cũng không được! Ẵm nó trước ngực thì kiểu gì cũng đi gặp ông bà, gặp anh bạn Otzi thôi! Nhưng không chịu thì ai biết nó sẽ làm gì mình chứ?

Trong lúc Viêm còn đang “đấu tranh tư tưởng”, Mộc Ma khẽ hỏi một người lính đứng canh. Sáu giờ năm mươi tối rồi, còn mười phút nữa thì thời gian sẽ hết. Không đưa được Viêm vào, nó kiểu gì cũng bị mẹ cho ăn hành thôi! Mà không, có khi là tỏi ấy chứ! Nhét tỏi ngập mồm, vừa chận ngang cuống họng vừa phải chịu cái mùi khó chịu đó thì không thăng cũng lạ. Giờ phải đi nhanh thôi, đem Viêm tới chỗ mẹ, trả cục nợ ngàn vàng này cho Giao Long, sau đó kiếm chỗ… tắm nước nóng! Cả ngày trời chưa tắm rửa, giờ còn bồng theo nhóc thi quỷ này, dám bữa nay thân nhiệt hạ xuống thấp kỷ lục luôn. Giờ chỉ phải báo cáo tên với quân hàm, bộ phận hoạt động nữa là vô được rồi…

Nghĩ thế, Mộc Ma đặt cậu bé xuống đất. Đoạn, nhỏ đưa tay lên trước ngực rồi giơ ngang trán, chào kiểu nhà binh truyền thống. Anh lính gác cũng chào lại, nhưng thay vì kiểu lính thì lại giơ thẳng tay lên quá trán, guống hệt cách cấp dưới chào sếp trên Hồng Ma. Dĩ nhiên, họ không hề quên câu nói quen thuộc.

– Quyết thắng!

“Lại nữa…”

Nhìn mấy người đó chào, Viêm cứ thấy dị dị. Liệu sau này mình có phải chào kiểu đó không? Nhìn nó sặc mùi Đức Quốc xã, cái xứ mà trên phim cứ vài ba năm lại bị mấy anh hùng Mỹ lôi ra đập cho bầm dập.

Nhưng việc ấy không thành vấn đề.

Cái chuyện đáng lo là thằng bé này, Mộc Ma mới bỏ xuống chút thôi là đã te te chạy qua ôm chân Viêm nữa rồi. Sợ lắm chứ, nhưng Viêm không dám gỡ nó ra. Mà lạ, tuy chỉ đi bộ có vài phút thôi, vậy mà giờ nó ôm vô, Viêm không còn thấy lạnh nữa. Là do cơ thể mình hay cu nhóc tiết chế sức mạnh nhỉ? “Không thể nào!”, Viêm khẽ tặc lưỡi, “Làm gì có chuyện sức mạnh của mình chứ? Nhất định là nó kiềm chế rồi!”. Nghĩ thế, cô nàng đứng yên, để thằng cu ôm hoài, đợi khi nào chán hay Mộc Ma quay lại, nó sẽ phải buông ra thôi.

– Chị! Chị!

Nhóc con chợt kéo ống quần Viêm, miệng liên hồi kêu “Chị! Chị!”, tuy bé nhưng vẫn đủ để Viêm nghe. Cúi xuống, cô bé thấy nhóc tỳ lại muốn được ẵm lên. Nó giơ cao cả hai tay, chìa bàn tay bé xíu xiu lên bấu bấu vô không khí, ra hiệu muốn bồng. Nhỏ không dám, cái vụ bồng bế ban nãy làm nó sợ tới già rồi. Nhưng không làm thì cũng chả xong, lỡ đâu nó giận, nó méc má, rồi Giao Long thực sự lột da mình ra thì sao?

– Mà… chị là ai nhỉ?
– Hở?

Viêm… không nghe lầm chứ?

Nó không biết Viêm là ai á? Vậy mà hồi nãy tự nhiên ở đâu phóng ra ôm chân như đúng rồi! Quái, cái thằng bé này bị gì vậy chứ? Sao Mộc Ma, cái người nó biết từ trước thì lại không ôm, quay qua ôm mình? Không lẽ mấy thi quỷ toàn dân… “dở hơi” thế này, hành người ta cho đã đời rồi mới quay sang hỏi cái đứa ngậm hành nãy giờ là ai á? Chết tiệt! Nó phá mình nãy giờ dù chẳng hề quen mình. Sao nó không ám Mộc Ma nữa đi, theo mình vì cái gì chứ? Linh lực giống má nó? Tướng mình nhỏ con? Hay chỉ vì nó quậy Mộc Ma đã rồi nên giờ mới đi tìm đối tượng mới? Thằng quỷ nhỏ…!

Muốn nạt vô mặt nó lắm, nhưng Viêm chợt bình tĩnh lại. Phía sau. Mộc Ma đã đặt tay lên vai nhỏ, lắc đầu tỏ ý không được, phải biết kiềm chế. Ghé miệng sát tai bạn, Mộc Ma bảo thằng bé là “quý tử” ở đây, dù có thế nào cũng không được đụng tới. Tuy nhìn vậy nhưng gia thế thực sự của nó khủng lắm, chọc vô thì coi chừng cả cái lữ đoàn đang gác ở đây cho hai đứa thành thịt bò bằm tại chỗ luôn.

Vả lại, nó không chỉ là con của một chỉ huy hạm đội hay quý tộc bình thường. Nhỏ chột nói rồi. Địa vị của Giao Long ở U Minh nói riêng và cả Đế quốc Liên hiệp rất cao, đến nỗi xét về quyền hành, cô ta trên cả Hội đồng Đế quốc, tức “Quốc hội” theo cách gọi của Việt Nam, và Tòa án tối cao. Giao Long chỉ chịu sự điều khiển hạn chế của Hoàng đế mà thôi.

Nhìn xung quanh, thấy mấy lính gác không để tâm tới, Mộc Ma mới nói tiếp:

– Còn nhớ chuyện hồi chiều tớ nói chứ? Lịch sử Đế quốc Liên hiệp và vùng U Minh ấy?
– Ừ nhớ, nhưng vậy thì sao? – Viêm tròn mắt không hiểu.
– Nhà Mạc Phạm giờ gồm hoàng thất nhà Mạc và gia tộc Phạm cai trị U Minh! Hiểu chưa?
– Khoan…

Nghe tới đó, Viêm hơi dừng lại. Nhỏ nhớ Mộc Ma có nói về Mạc Vương, về hai nhánh nhà Mạc đã phát triển và bị diệt ra sao, nhà Mạc Phạm đánh đuổi phương Bắc và tái thống nhất đất nước thế nào. Nói như Mộc Ma thì sau khi xong, nhà Mạc Phạm tách thành hai nhánh lớn, một bên lấy lại họ Mạc và xưng Hoàng đế, cai trị toàn bộ Hồng Bàng và sau đó là Đế quốc Liên hiệp. Nhà Phạm, nhánh còn lại, ở lại cắm rễ vùng U Minh và dần trở thành tổng lãnh nơi đây.

Giao Long, nó nhớ, là cháu nội của Tổng lãnh cũ, một “đại quý tộc”, theo lời mấy người trên tàu, và là chỉ huy của Không Hạm đội 6 với hơn sáu trăm tàu. Như vậy, thực sự gia thế của nhóc tỳ kia nhất định không tầm thường. Mà cũng phải, dù bây giờ điện Cây Quế không phải dinh Tổng lãnh nữa, nó cũng là Bộ Tham mưu và là nhà của Tham mưu trưởng quân đội U Minh, làm sao mà lại có chuyện một nhóc lùn như nó chui vô chơi được chứ?

Quay sang đứa nhỏ, Viêm bây giờ hoàn toàn không dám khinh nó nữa. Ngay cả ở Việt Nam, người ta cũng đã ngại chuyện đụng vô đám con ông cháu cha, mà ở đó còn không có vua cơ! Bên này, tại Đế quốc Liên hiệp, nơi vẫn còn vua và các quý tộc, ai biết được nó sẽ bị xử thế nào nếu lỡ làm thằng nhỏ khóc? Mấy ông lính kiểng này nãy giờ đứng nhìn hơi bị lâu rồi, có khi nào họ quan sát để xác định bao giờ ra tay không nhỉ? Vừa rồi Mộc Ma bảo là “lữ đoàn”, là bao nhiêu nhỉ? Viêm nhẩm tính, nhưng nhỏ không biết. Chưa bao giờ như lúc này nó thấy hối hận vì bỏ qua mấy bản tin quốc phòng trên VTV tới như vậy!

Quay sang anh lính, Mộc Ma giơ giơ tay, ra hiệu hỏi coi mấy giờ rồi. Người đó giơ năm ngón: Chỉ còn năm phút tới giờ “tử”! Vẻ lo lắng, hoang mang hiện rõ trên mặt nhỏ chột, nó vội đưa tay ra hiệu cho anh ta truyền lệnh mở cổng. Hiểu ý, người lính canh quay vào tường, mở cái hộp thép ra. Trong đó có mấy đường ống, miệng như cái loa, trông rất giống loại ống nói mà Oa Lân đã dùng trên tàu. Kê sát miệng vào, anh ta kêu phía trên mở cổng thành, mà còn phải là cổng chính nữa. Có khi nào bí mật nằm hết ở cái thằng cu suốt ngày đòi ôm đòi ẵm này không, chứ Viêm thấy lúc vừa tới, đám lính gác nhìn bé con kính sợ lắm cơ, giống như cảnh quân tốt mà gặp vua chúa trên phim vậy.

– Chị là ai?

Lặp lại câu hỏi ban nãy, nhóc con nghiêng nghiêng đầu. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào Viêm, mấy vòng tròn phía trong tưởng như xoắn lại, xoáy sâu vào tận tâm can nhỏ. Viêm không muốn dính với thằng bé này nữa, ban đầu nhìn còn dễ thương chứ giờ sao thấy nó… ghê ghê á! Nhìn vô mắt nó, Viêm gần như không muốn trả lời. Nhưng tự nhiên, Mộc Ma giục nó từ đằng sau, bảo rằng cứ đáp đi, không là cu đó ám tới lúc lên tàu lần nữa luôn. Bí thế, lại thêm con bạn nói vậy, Viêm đành chịu thua. Thở dài, nhỏ nói:

– Chị là… Phạm Huyền Viêm, được mẹ em đưa về từ thế giới khác…
– Thiên! – Thằng bé cướp lời ngay – Thiên! Thiên!
– Gì cơ?
– Tên nó đó! – Mộc Ma nhắc khẽ – Thằng giặc con này, đừng có nói leo vậy chứ!
– Giận! – Nó phù mỏ – Hổng chơi với Mộc Ma!

Nói đoạn, nhóc Thiên chỉ tay về phía Viêm, rồi lại chỉ vô mình. Nó nói:

– Viêm! Thiên! Phạm Hạo Thiên! Ba tuổi!
– Ba tuổi? – Viêm nhướng mày – Mộc Ma, nhìn tướng nó mà ba tuổi á?
– Chứ cậu tưởng nhiêu?
– Tớ nghĩ… cỡ hai tuổi mấy thôi chứ!
– Ài… Thì tại nó “đẹt” quá mà!
– Vậy à?

Nhìn xuống Thiên, Viêm thấy thằng bé lại đang nhìn mình trừng trừng. Nó không ngước hẳn mặt lên mà chỉ để nguyên đó, trợn ngược cặp mắt đen thui với mấy vòng đỏ như thể muốn dằn mặt nhỏ. Lâu lâu, thằng bé lại liếm môi cái, làm Viêm tưởng như nó sắp cắn cổ mình tới nơi. Hai tay nó buông thõng, lưng thẳng, mái tóc dài gần phết đất lâu lâu lại phất phơ theo mấy ngọn gió thổi tạt qua sườn núi, cùng tiếng cây lá xào xạc. Nó đứng im như tượng, khác hẳn cái mồm tía lia và cái tướng chạy lon ton, chìa hai tay đòi ôm nãy giờ. Chừng vài giây, nó mới nói:

– Tại sao chị giống mẹ quá vậy?
– Chị cũng… không biết nữa!

Viêm nhún vai, hi vọng thằng bé sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng trái ngược với mong đợi, cu cậu lại tiến tới, ôm chân Viêm lần nữa. Tuy thế, khác với lúc trước, bây giờ nó không “ôm” bình thường nữa, mà đã đu hẳn lên luôn rồi. Hai tay ôm sát đầu gối, cặp giò nhỏ thó quấn chặt ống quyển, Thiên cong cong lưng, áp sát mặt vô chân Viêm.

Đến cả mái tóc cũng lay động. Mấy lọn tóc đen mượt bết dính lại từ từ, thành hàng chục những thứ trông cứ như rắn lớn, trườn trườn quấn quấn lên ống quyển con bé. Nhưng chúng không tiến quá xa mà chỉ vòng vòng cẳng chân, từ xa trông lại giống như cu Thiên tự bọc mình trong tóc vậy. Nó đeo cứng ngắc, tới mức Mộc Ma bảo giờ mình có dùng hết sức cũng cạy ra không nổi, bởi lẽ những thi quỷ mắt đen kiểu thằng nhỏ mạnh cực kỳ.

Bụp…! Bụp…! Bụp…! Bụp…!

Bỗng ngay lúc đó, từ trên lầu gác, đèn cao áp rọi xuống sáng trưng.

Phía cổng lớn, hai cánh cửa cao vời vợi từ từ mở ra. Tiếng ruỳnh ruỳnh khi cửa mở làm vang dậy cả một góc núi rừng âm u. Nhìn vô trong, Viêm mới thấy rõ sự đồ sộ của nó. Bề ngang cổng chừng mười mét, với cả thảy ba lớp cửa, hai cặp cổng đôi và chiếc cửa kéo cực lớn được hạ từ trên xuống, giờ đang nâng dần lên.

Khác với mọi tòa lâu đài, pháo đài, cung điện nhỏ từng biết trong light novel, kích thước của cổng chính này chắc hẳn phải đủ lớn để xe tăng hạng nặng đi vào, còn trần cao cỡ mười thước kia lại có thể dùng để đưa những thứ cao như cần cẩu vô trong. Hai cặp cửa mở rất dày, dễ chừng phải tới cả mấy tấc, làm hoàn toàn từ kim loại, dẫn động bằng cả một hệ thống khổng lồ các bánh răng, dây xích và guồng xoay bên trong. Trời tối, Viêm không nhìn rõ hết mọi cơ quan nhưng chí ít cũng coi được một phần. Chúng to quá! Dễ chừng mỗi bánh răng phải có đường kính hai thước, dây xích mỗi mắt to như cái bắp chân người trưởng thành. Nhỏ nghĩ trộm, lỡ mình kẹt vô thì có khi nào bị nghiền nát không nhỉ?

– Cho cậu thành nước mía luôn ấy!

Mộc Ma tinh nghịch nháy mắt, nói với nó. Viêm đỏ mặt, nó cảm thấy cứ có con này kế bên là chả thể có được chút riêng tư nào cả! Trong khi đó, bé Thiên lại bám cứng ngắc chân mình, làm Viêm có muốn cũng không nhấc giò lên nổi. Giờ nó chỉ mong có ai tới gỡ giùm thằng bé ra thôi.

Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…

Cánh cổng kéo chính giữa cuối cùng đã được nhấc lên rồi. Cùng lúc đó, hai dãy đèn dây tóc gắn âm trên tường cũng bật sáng. Gớm! Viêm rùng mình, cái cửa kéo kia dễ có khi còn to khiếp nữa chứ! Cửa không làm kín: Nó là một tổ hợp các thanh thép nằm chồng chất lên nhau, vừa có ô caro vừa theo hình quả trám, giống như cửa sắt ở Việt Nam. Nó ăn sâu vào hai bên mép tường, phía dưới gắn hàng tá các mũi thép nhọn hoắt đâm sâu xuống mấy cái lỗ bên dưới, vốn được làm vừa khít như nêm.

Cứ mỗi hai đầu cọc lại nối nhau bằng một lưỡi đao thép to bản, sắc lẹm, tới mức dù có lẽ đã cũ nhưng khi kéo lên, chúng vẫn đủ loáng để phản chiếu cả cảnh vật bên ngoài. Giữa các lỗ cũng có rãnh nhỏ để lưỡi đao hạ xuống lại nằm vô vừa vặn, như lúc kéo lên thì không thấy lệch đi chút nào cả. Mà không chỉ vậy, đoạn đường qua cửa đó còn được làm trũng xuống, giống như để đảm bảo khi cần thiết, người bên trên sẽ hạ nhanh cổng xuống, nghiền nát đối phương ấy. Cửa kéo to lớn đó, Viêm nghĩ, nếu hạ nhanh xuống có khi nào nghiền nát luôn cả xe tăng không nhỉ?

Khi cánh cửa thép nặng nề nâng hết lên và hai đôi cổng mở toang, Viêm cuối cùng đã nhìn thấy được bên trong. Nhưng trời tối quá, lại ít đèn nên nó không trông rõ được gì cả. Tất cả những gì hiện lên là những dãy nhà xây kiểu cung đình thời xưa, với hàng trụ đỏ, mái ngói vút cong và các bậc thềm đá. Ngoài ra, hai bên đường đi, trong đó được lát sỏi phẳng lỳ, là những cây đại thụ to lớn, xòe rộng tán lá âm u ra mà đan xen vào nhau, trở thành khung cảnh mà nó nghĩ là mình từng thấy trên phim kinh dị rồi. Các trụ đèn đường hai bên đều dùng điện, nếu nhỏ không lầm, và có hình con thú to lớn, đầu rồng mình sư tử, có cặp sừng lớn ngồi chầu đối diện nhau. Miệng chúng ngậm bóng đèn, và cả đôi mắt cũng phát ánh cam cam, làm mấy người mới thấy lần đầu như Viêm thót hết cả quả tim.

Nhưng đằng đó, một dáng hình quen thuộc đang đứng chờ…

Dù có bị móc mắt đi chăng nữa, Viêm vẫn nhận ra cái người cao quá khổ, lúc nào cũng trùm áo choàng đó. Khác với người đệ tử mặc kiểu áo choàng khoác hờ trên vai, vị sư mẫu đáng kính kia bao giờ cũng trùm kín mít người trong tấm da thuộc đen đúa ấy. Gió thổi nhẹ, làm lay lay vạt áo, lại hất cho mấy lọn tóc nhỏ, đỏ thẫm tung lên giữa không trung. Cặp sừng màu huyết dụ hơi hay lay khi cô ta cúi đầu sửa lại tóc mái, nhưng cũng đủ để mấy bé thấy rõ hai cái chạc to trên đó. Đặc biệt, trong ánh đèn cam vàng, đôi mắt lớn màu máu tươi với sáu vòng đen như rực sáng lên, mở to thao láo nhìn về phía chúng nó hiện lên mới rõ mồn một, khinh dị làm sao!

Rồi ngay lập tức, Hồng Ma vụt đến trước mặt chúng nó.

Đối diện thân hình hộ pháp ấy, dù có là Mộc Ma cũng không dám manh động. Viêm chợt để ý, lính thi quỷ xung quanh im như tượng, dù ban nãy vẫn còn liếc trộm, thậm chí còn có tiếng bàn tán lao xao nhưng giờ thì thực sự ai nấy đều im re hết cả. Những nhóm tuần tra tiếp tục đi tuần mà không hề dừng lại chào Hồng Ma, dù trên thực tế cô ấy là Phó Đô đốc, quân hàm cao hơn bọn họ rất nhiều. Viêm nhủ thầm, có thể nào đây lại là một trong mấy ma thuật mà Hồng Ma cấy vô người các thi quỷ không nhỉ?

Nhìn xuống mấy đứa nhỏ, Hồng Ma đút tay vô túi quần, lấy ra cái đồng hồ quả quýt mạ bạc đơn giản. Cô coi giờ, rồi nhìn Mộc Ma, nói:

– Vừa sát nút.
– Dạ… Dạ…

Lạ thật. Hồi sáng khi Hồng Ma trong dạng cá sấu ba đầu, rõ ràng con bé này có sợ gì đâu, sao giờ lại ấp úng thế chứ? Viêm ngạc nhiên, hay tại lúc đó ở trên tàu nên Mộc Ma nghĩ nếu lỡ mẹ có đánh mình thì cũng sẽ có người bênh?

– Không có đâu.

Chợt nói, Hồng Ma quay sang Viêm, xoa đầu nhỏ. Bị thế, Viêm hiểu mình lại vừa mất thêm chút quyền riêng tư nữa rồi. Đoạn, cô hạ hẳn người xuống đất, gần như đang chầu, hướng thẳng mắt vào bé Thiên. Đưa bàn tay hồng hào, mềm mại ra, Hồng Ma nói:

– Nào, tới giờ về rồi! Mẹ chờ con trong nhà đó!
– Chút! – Thằng bé nói to – Muốn ôm Viêm!
– Rồi rồi, lát ta bảo nó cho con ôm thoải mái! Giờ thì bỏ ra nào!
– Ư…

Tuy hơi miễn cưỡng, nhưng Thiên vẫn bỏ chân Viêm ra. Vừa lúc ấy, thằng bé sà vào lòng Hồng Ma. Cô cũng không bất ngờ, chỉ dịu dàng dang tay ôm lấy nó, bồng lên như cách một người mẹ ẵm đưa con bé bỏng vậy. Cả hai nhỏ đều há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình: Chúng nó gánh nhóc ấy muốn chết luôn, vậy mà bà cô này chỉ một phát là xong á? Không chỉ Viêm, cả Mộc Ma cũng không dám tin. Cái tên quỷ con hồi trước suốt ngày theo ám nó giờ ngoan ngoãn để người ta bồng bế mà thậm chí không tỏa chút tử khí nào á? Sao mà nhẹ nhàng quá vậy, có phải Hồng Ma dùng thuật gì không?

Biết được con mình nghĩ gì, Hồng Ma nói:

– Mẹ chăm thằng bé từ hồi nó còn đỏ hỏn rồi, chứ để con ngốc vô đối kia làm thì chết cục cưng này à? Với lại… – Hồng Ma hạ giọng, nhìn con mình một cách trìu mến lạ thường – Mẹ dù sao cũng là “mẹ” mà.
– Có kinh nghiệm ạ? – Viêm hỏi ngay.
– Không chỉ là kinh nghiệm đâu, còn là tình cảm nữa. Chừng nào có con hai đứa sẽ hiểu thôi. Giờ, vô trong nào. Quyền Tổng lãnh đang chờ đấy.

Vừa dứt lời, Hồng Ma đã quay lưng bước đi. Nhưng cô không đi nhanh, mà rất chậm rãi, để hai đứa kia bước theo kịp mình. Khi họ vừa qua khỏi cặp cửa đầu tiên, người ta mới khép dần chúng lại. Khi ấy, Viêm mới thấy vô số các đường chạy trên cửa, trông rất giống trận pháp ma thuật mà nó từng thấy trong truyện tranh trước đây. Các đường chạy ngoằn ngoèo, chốc chốc lại phát ra hào quang xanh tím làm nó hơi rùng mình ghê sợ.

Nhưng đó không phải điều đáng nghĩ tới nữa. Nãy giờ, nó nghe Mộc Ma huyên thuyên trên trời dưới đất nhiều lắm rồi. Chuyện Tổng lãnh ấy, nó nghĩ, từ những điều kia, chẳng lẽ lại là…

Bước cạnh Viêm, mẹ con Hồng Ma đều biết cô bé nghĩ gì. Gật đầu với con gái, Hồng Ma mỉm cười.