Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 112: 112: Anh Trai Lâm Nhất




“Môn đầu tiên học có lẽ em sẽ khó hiểu, có gì em cứ hỏi anh nhé.” Trình Khâm cười nói với cô.



“Cảm ơn anh.”

Lâm Sơ Nguyêt vừa vào trường nên không có người bạn nào, may mà gặp được Trình Khâm, cô cũng bớt lo lắng hơn.



Trình Khâm: “Môn này bình thường do giáo sư Đinh dạy.”

Giáo sư Đinh năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, được mệnh danh là hắc sát đối với sinh viên, nhưng người vừa bước vào cửa lại có đôi chân dài cùng vóc dáng hoàn mỹ, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng đã biết không phải hạng nhan sắc tầm thường.



Anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần âu, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay lộ ra bắp tay khoẻ khắn, ngón tay thon dài sạch sẽ.



Anh đi lên bục, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn xuống dưới, dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Sơ Nguyệt.



Cô nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt hoài nghi, đây đâu có giống với giáo sư Đinh ba mươi tuổi? Nhìn anh chỉ khoảng ba mươi tuổi là cùng…Bên dưới cũng tò mò muốn biết danh tính của anh là ai, bởi vì anh đeo khẩu trang nên chỉ lộ mỗi đôi mắt ra mà thôi.





“Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Nhất, là người dạy thay giáo sư Đinh hôm nay.”

Anh vừa cất tiếng, bên dưới đã “ồ” lên một tiếng, xung quanh thi nhau bàn tán xôn xao.



“Lâm Nhất chẳng phải là học bá năm đó sao? Nghe nói anh ấy tài sắc vẹn toàn cái gì cũng biết, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt.”



Mấy cô nữ sinh hăng hái hẳn lên, có người còn lớn tiếng yêu cầu anh cởi khẩu trang ra xem thế nào.



“Xin lỗi, tôi đang bị cảm nên không tháo khẩu trang được.



Chúng ta tập trung lên bảng để học chứ không phải là khuôn mặt của tôi.”

Anh lạnh nhạt cất tiếng, mấy nữ sinh như bị dội cho một gáo nước lạnh, tức thì không dám hí hửng nữa.




Năm đó Lâm Nhất được mệnh danh là học bá nổi tiếng nhất trong trường, tuy nhiên anh rất lạnh lùng, không có bạn gái, học xong liền đi du học, tiếng tăm của anh trở thành huyền thoại một thời…Lâm Nhất hôm nay bất ngờ quay lại còn dạy thay giáo sư Đinh, hay là anh sẽ trở về làm giảng viên của trường?

Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn đang ngây người, bỗng nhiên đột ngột bị gọi tên:

“Lâm Sơ Nguyệt.”

“Có Lâm Sơ Nguyệt ở đây không?” Anh gọi một lần nữa lúc này cô mới hoàn hồn, vội vã trả lời:

“Có!”

“Mời bạn trả lời câu hỏi lúc nãy.”

Cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào, Trình Khâm ngồi bên cạnh liền giải vây cho cô bằng cách nhắc nhở:

“Đáp án là X.”

Lâm Nhất nhìn cô chằm chằm, sau đó lên tiếng:

“Hết buổi học tới phòng 211 gặp tôi.”

Lâm Sơ Nguyệt cứng ngắc người, hết buổi học Trình Khâm muốn đi cùng cô nhưng cô đã từ chối, đứng trước cửa phòng 211, cô giơ tay lên gõ cửa.




“Vào đi.”

Giọng nói lạnh nhạt truyền ra, cô mở cửa đi vào thấy Lâm Nhất đang ngồi trước bàn làm việc, anh đã tháo khẩu trang, gương mặt điển trai với ống mũi cao vút.





“Bao nhiêu năm mới gặp lại, em không muốn nói gì sao?”

Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại hồi còn nhỏ, Lâm Nhất vì bảo vệ cô mà bị ngã đập đầu vào đá, máu chảy ròng ròng sau đó Lâm Chấn Xuyên đã nhốt cô trong nhà kho ba ngày ba đêm.



Sau cái chết của mẹ, anh đi Mỹ, cứ ngỡ Lâm Chấn Xuyên sẽ đối xử tốt với cô nhưng không, ông ta đưa cô lên núi, Lâm Nhất không hề biết chuyện này, mấy lần anh gọi điện về nhà hỏi về cô nhưng ông ta luôn lảng tránh, không ngờ lần này lại gặp cô ở đây lại còn trưởng thành xinh đẹp đến vậy.



Lâm Sơ Nguyệt cũng không còn nhớ nổi quãnh thời gian không gặp anh là bao lâu nữa, khi cô đau khổ nhất thì người anh mà cô nương tựa lại không hề ở bên.



Bây giờ khi cô yên ổn với cuộc sống thì anh còn trở về làm gì?

“Sơ Nguyệt?” Lâm Nhất thấy cô không nói gì, anh ta gọi tên cô một lần nữa.



Cô sực tỉnh, đáp:

“Đúng là một thời gian dài không gặp làm tôi tưởng mình không có người anh trai nào ấy chứ…”

Anh ta đứng dậy, đi tới gần cô hơn nhưng cô đã tránh đi.




Lâm Nhất trầm giọng:

“Anh xin lỗi…”

“Xin lỗi gì chứ? Anh chẳng có lỗi gì cả mà phải xin lỗi tôi.”



“Mấy năm qua em sống có tốt không? Ba có đối xử với em tốt không?”

Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhếch môi cười nhạt:

“Anh nói thế là có ý gì? Anh đang kháy tôi đấy à? Ông ta có đối xử với tôi tốt không ư? Rất tốt là đằng khác đấy!”

Cô không kìm được cảm xúc của mình nên giọng nói hơi gay gắt.



Lâm Nhất nhíu mày, bỗng nắm lấy hai bả vai cô rồi hỏi:

“Em nói như thế là sao? Có chuyện gì ư?”

“Anh đi về mà hỏi ông ấy!”

Dứt lời, cô bèn hất tay của anh ta ra khỏi vai mình rồi mở cửa đi mất.



Lâm Nhất ngây người không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa, Lâm Sơ Nguyệt đi nhanh khỏi đó, cô gọi điện cho tài xế đến đón, không ngờ vừa đi dưới sân trường ra đã bị đổ nguyên cả một chậu nước bẩn xuống người.



“Ào!”.