Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 114: 114: Kế Hoạch Của Tiêu Thế Tu




Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, Lưu Hạ đắc ý cong cong khoé môi, nói tiếp:

“Thế Tu, lần này trở về em còn mang cho anh một món quà đấy, anh nhất định sẽ rất bất ngờ.”

“Cô nói cái gì?”

“Tút tút…”

Lưu Hạ đã dập máy trong khi anh còn chưa hỏi xong.



Tiêu Thế Tu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt tối sầm lại rất đáng sợ.





Khoảng chừng tám giờ tối Lâm Sơ Nguyệt vẫn không thấy anh trở về nhà, cô đang định gọi cho anh thì Tiêu Thế Tu đã gọi tới.



Anh nói:

“Bảo bối, tối hôm nay anh ở lại bệnh viện với bà nội, em cứ ngủ trước đi.”

Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt thoáng chốc buồn bã:

“Vậy anh chú ý ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhé.”

“Được, anh yêu em.”

“Em cũng thế…”



Lâm Sơ Nguyệt ngắt máy, lần trước mấy lời nói của lão thái thái vẫn còn trong đầu cô.



Có lẽ bà đang tạo áp lực với Tiêu Thế Tu để cô rời khỏi Tiêu gia, cuối cùng trong mắt những người giàu có như bọn họ thì cô cũng chẳng là gì.



Người duy nhất đứng về phía cô chỉ có Tiêu Thế Tu mà thôi, cô cần phải cố gắng trở nên xứng với anh.





Lâm Sơ Nguyệt quyết tâm khí thế hừng hực lôi sách vở ra ôn lại toàn bộ bài học đã học hôm nay, trong khi đó ở một nơi khác…

Âm nhạc đinh tai nhức óc, mùi rượu và bia trộn lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền của đàn bà tạo nên khung cảnh thác loạn vốn có của chốn ăn chơi bậc nhất thành phố A.



Trên sàn nhảy, hai cô gái ăn mặc sexy uốn éo thân mình bên cạnh cây cột, bên dưới đám đàn ông thi nhau la hét và huýt sáo, ném tiền lên trên người cô ta.



Lâm Húc đang vui vẻ với hai em gái xinh đẹp bên cạnh thì đột nhiên có một nhân viên phục vụ tới ghé vào tai ông ta nói gì đó, sau đó ông ta đứng lên nói:


“Hai em gái xinh đẹp, đợi anh một chút nhé.”

Lâm Húc cùng phục vụ đi tới phòng Vip, trong phòng Tiêu Thế Tu đang đợi sẵn.



Ông ta phải may mắn và hiếm hoi lắm mới có cơ hội được gặp nhân vật lớn như thế này, vây nên không hề chần chừ hay nghi ngờ mà nhanh chóng tới gặp anh.



“Tiêu tổng, hân hạnh.”

Lâm Húc cúi gập người chào anh, bề ngoài ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình to béo.



Tiêu Thế Tu cũng đưa tay ra cười nói:

“Hân hạnh được gặp ông, Lâm tổng.”

Ông ta xoa xoa hai bàn tay mình vào vạt áo rồi mới dám bắt tay anh, sống lưng toát mồ hôi, hỏi:

“Tiêu tổng, không biết là có chuyện gì mà hôm nay anh lại muốn gặp tôi ạ?”

Tiêu Thế Tu ngồi xuống, chân dài bắt chéo vào nhau, khí chất lạnh lùng bá đạo tuyệt đối làm người đối diện phải dè chừng.



“Tất nhiên là có chuyện muốn hỏi Lâm tổng thì mới đến đây tìm ông rồi.”


Anh nhếch môi cười nhạt, trong giọng nói không phát giác ra một chút cảm xúc nào.



Lâm Húc giật mình, không biết là mình có làm gì sai hay không? Tiêu Thế Tu nhìn ra sụe lo lắng trên khuôn mặt của ông ta, anh mỉm cười lên tiếng trấn an:



“Lâm tổng đừng lo, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

Ông ta nuốt nước bọt rồi hỏi:

“Vậy xin hỏi Tiêu tổng là có chuyện gì?”

“Ông biết cô gái này chứ?”

Tiêu Thế Tu lấy một tấm ảnh từ trong ngực ra rồi đặt nó trước mặt ông ta.



Lâm Húc nhận ra ngay người đó là ai, đó chẳng phải là người phụ nữ hôm trước lừa lấy hết tiền của ông ta hay sao?!

Nhớ đến chuyện đó là ông ta lại giận dữ không nhịn được hơi lớn tiếng:

“Tất nhiên là nhận ra rồi! Cô ta chính là người đã lừa lấy năm trăm triệu trong tài khoản của tôi!”

Tiêu Thế Tu nhướn mày, còn có chuyện này sao? Anh lại mở đoạn clip lên cho ông ta xem rồi hỏi:


“Ông nói là buổi tối hôm đó cô ta đã lừa ông?”

“Đúng vậy! Cô ta chuốc say tôi sau đó lấy cắp thẻ tín dụng của tôi rồi rút hết tiền mặt bên trong ra.”

Lâm Húc lầm bầm chửi thề Lưu Hạ, hoàn toàn không giống nói dối.



Tiêu Thế Tu lại hỏi tiếp:

“Vậy ông có biết cô ta là ai không?”

Ông ta lắc đầu, trả lời:

“Tôi không biết, cô ta chỉ nói mình tên là Lưu Hạ thôi.”


“Nhưng mà tại sao Tiêu tổng lại hỏi người phụ nữ này?”

Lâm Húc lấy làm lạ, bởi vì Tiêu Thế Tu nổi danh là người không quan tâm tới phụ nữ, trước khi lấy vợ anh còn bị đồn là gay nữa.



Anh đưa mắt nhìn ông ta, ánh mắt sắc lẹm như dao khiến Lâm Húc không dám tò mò nữa.





“Chuyện đó ông không cần biết.



Nếu cô ta còn xuất hiện thì gọi cho tôi.”

Tiêu Thế Tu ném tấm danh thiếp cho ông ta rồi đi mất.



Lúc trở về nhà cũng đã khuya, anh cứ tưởng cô đã ngủ nhưng phòng lại sáng đèn.



Chẳng lẽ là cô để đèn đợi anh về nhà?

Đáng tiếc là lại không phải, Lâm Sơ Nguyệt ngủ gục trên bàn làm việc của anh, thì ra là cô thức để học bài.



Tiêu Thế Tu khẽ cong môi cười, trong mắt đong đầy dịu dàng, anh vươn tay ra vuốt nhẹ tóc mai cô, Lâm Sơ Nguyệt khẽ “ưm” một tiếng rồi lại ngủ tiếp.



Tiêu Thế Tu bế cô lên giường mà cô vẫn không hay biết gì, chắc là ngày hôm nay cô mệt lắm.



Lâm Sơ Nguyệt xoay người ôm gối ngủ ngon lành, Tiêu Thế Tu hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi lấy quần áo đi tắm…..