Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 124: 124: Xử Lý




“Thế Tu, anh không thể bắt em phải sống một mình mà không có bạn bè gì cả.”

“Anh không bắt em, với bất cứ ai cũng được nhưng đàn ông thì không, nhất là tên Trình Khâm đó!” Tiêu Thế Tu lạnh lùng nói.

Lâm Sơ Nguyệt không muốn phải tranh cãi với anh thêm nữa nên cô quyết định im lặng mà không nói gì thêm, nhưng thái độ đó làm cho anh càng tức hơn.

“Sơ Nguyệt, sao em lại tỏ thái độ như thế?”

“Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa được không? Em không muốn phải tranh cãi với anh.”

Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, trong khi đó chuông điện thoại cô lại vang lên một lần nữa, lại là Trình Khâm gọi đến, anh liền bắt máy, anh ta tưởng là Lâm Sơ Nguyệt bèn vội nói:

“Sơ Nguyệt, em đang ở đâu? Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày sắp dính thành một đường, chuyện gì mà phải gấp gáp thế? Anh nhếch môi cười khẩy một tiếng sau đó trả lời:

“Có chuyện gì thì nói thẳng với tôi đây.



Sơ Nguyệt là vợ của tôi, anh tìm cô ấy có chuyện gì?”

Thanh âm sặc mùi dấm chua của anh vang lên, đầu dây bên kia Trình Khâm bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Thế Tu lại nói tiếp:

“Sao? Muốn nói gì thì cứ nói đi.



Tôi đang nghe đây, để xem anh có chuyện gì quan trọng mà phải gọi điện thoại liên tục cho vợ của tôi thế?”



Ba chữ “vợ của tôi.” Làm cho Trình Khâm rất khó chịu và đố kỵ, anh ta không kiêng nể nói:

“Anh là chồng của cô ấy mà không biết cô ấy đang gặp chuyện gì hay sao?”

“Cái gì?” Tiêu Thế Tu siết chặt điện thoại trong tay.

“Sơ Nguyệt đang bị người khác bôi nhọ, phát tờ rơi sỉ nhục khắp trường, nói cô ấy là tiểu tam, cặp kè với phụ nhị đại.



Chuyện này đang ầm ĩ như thế mà anh lại không biết? Anh thực sự có phải là chồng của cô ấy không vậy?”

Tiêu Thế Tu đứng bật dậy khỏi ghế, gầm lên:

“Mày nói cái gì hả thằng khốn kia?!”

Trình Khâm cười lạnh:

“Xem ra anh cũng chì là một kẻ vô dụng chẳng bảo vệ được Sơ Nguyệt, đến chuyện cô ấy bị như thế cũng không biết.”

Nói xong, anh ta liền cúp máy ngay lập tức.



Tiêu Thế Tu siết chặt điện thoại đến nỗi nó kêu thành từng tiếng răng rắc, mặt mũi sầm sì lạnh lùng vô cùng.



Lâm Sơ Nguyêth không biết hai người nói chuyện gì mà anh lại tức giận vậy, cô xoa canh tay anh xoa dịu:

“Sao thế?”

Tiêu Thế Tu kìm nén cơn giận dữ trong lòng mình, anh nở nụ cười rồi xoa đầu cô:

“Không có gì, anh đưa em về nhà, em ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh phải đi có chút chuyện.”

Cô thắc mắc nhưng hỏi anh lại nói là không có gì, Lâm Sơ Nguyêt lo lắng anh đi gây gổ với Trình Khâm.



Nhưng Tiêu Thế Tu đã nở một cụ cười vô cùng tiêu sái mà đáp lời cô:

“Nếu anh muốn thì hắn đã biến mất khỏi cái thành phố này luôn rồi, cần gì phí công đánh hắn?”

Lâm Sơ Nguyệt “…”

….

Cẩm Lệ chẳng hiểu tại sao mình lại bị lôi đi một lần nữa, lần này là một nhà kho vô cùng bẩn thỉu và tối tăm, người ngồi trước mặt cô ta không ai khác chính là người đàn ông lần trước.


Hôm cô ta bị thư ký Kim lôi đi dạy cho một bài học, Cẩm Lệ sợ tới nỗi không bao giờ dám đụng vào Lâm Sơ Nguyệt nữa, cô ta không hiểu tại sao mình lại bị lôi đến đây.

“Tôi..tôi không biết gì hết, tôi không làm gì cô ta nữa cả, tại sao lại bắt tôi?”

Cẩm Lệ run rẩy nói.



Tiêu Thế Tu tất nhiên không tin, anh ngồi trước mặt cô ta, khí chất lạnh lùng mà tôn quý, ánh mắt sắc bén liếc qua cô ta một cái, Cẩm Lệ vô thức lạnh sống lưng.

“Nếu như cô không làm vậy thì là ai làm?” Tiêu Thế Tu lạnh lùng hỏi.

Cẩm Lệ lắc đầu nguầy nguậy, trả lời:

“Tôi không biết! Tôi xin thề là tôi không làm chuyện này!”

Tiêu Thế Tu bất chợt đứng lên rồi lại gần cô ta, cơ thể Cẩm Lệ run rẩy dữ dội, hai mắt mở to nhìn anh.

“Cô có biết hậu quả của người dám khiêu khích tôi là gì hay không?”

Cô ta sợ hãi, trợn tròn mắt.



Tiêu Thế Tu giơ tay ra, thư ký Kim bèn đưa cho anh một con dao găm.



Cẩm Lệ hét toáng lên rồi lùi lại nhưng đến tường thì không lùi thêm được nữa.



Cô ta run lên như cầy sấy, Tiêu Thế Tu vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng không đổi, anh kề con dao lạnh băng vào má cô ta, nhếch đôi môi lạnh lẽo nói:

“Nếu tôi rạch một đường lên khuôn mặt này thì sao nhỉ?”

Cẩm Lệ hoảng quá, buột miệng phun ra hết tất cả:

“Tô nói!”


“Là một người phụ nữ đã lên sân thượng của của toà nhà này rồi thả tờ rơi xuống.



Tôi…tôi không làm chuyện đó, xin anh hãy tha cho tôi.”

Đúng như những gì mà Tiêu Thế Tu đã nghĩ.





“Tên của cô ta là gì?” Anh hỏi.

Cẩm Lệ lắc đầu;

“Cô ta không nói.”

Anh buông dao xuống rồi quay trở về ghế ngồi như trước, lúc này Cẩm Lệ mới thở phào một tiếng.

“Chìa khoá của sân thượng chỉ cô mới có, do cô mở cửa cho cô ta nên trong chuyện này cô đừng nghĩ mình không có tội.”

Tiêu Thế Tu dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Cẩm Lệ, cô ta khóc tức tưởi van xin anh.

“Tôi biết sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu! Cin anh hãy tha cho tôi lần này đi mà…”

Tiêu Thế Tu chưa từng cho ai cơ hội thứ hai bao giờ, nếu Cẩm Lệ đã động tới người phụ nữ của anh, anh sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm lần như thế.

“Muộn rồi.”

Anh vừa nói xong, cửa sổ phía sau lưng đã có hàng ngàn tờ giấy rơi xuống, Cẩm Lệ trợn tròn mắt nhìn, bên dưới sân trường là những hình ảnh của cô ta ăn chơi thác loạn cùng với đàn ông.



Chuyện này mà đến tai bố của cô ta thì Cẩm Lệ tiêu đời.

Tiêu Thế Tu rời khỏi phòng đó, mặc kệ tiếng gào thét la khóc của cô ta vang vọng…

Ánh mắt anh chỉ có sự tàn khốc, người còn lại sẽ là Lưu Hạ….