Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 163: Chuyện quái gì thế này!




Cố Tây Châu ừ một tiếng, bị Tư Dư nắm cổ tay đi về phía nhà ăn.

"Rốt cuộc là có ý gì?"

Bốn đồng đội đuổi theo phía sau, gấp giọng hỏi.

Phương Chấp đi ở phía sau, nhỏ giọng kể lại chuyện đêm qua, cậu nói xong thì phát hiện bốn đồng đội trợn mắt há mồm nhìn mình chăm chăm.

"Cậu, cậu nói là hôm qua các cậu ở trong phòng trực với cái thứ kia á?" Người đàn ông cao gầy lắp bắp hỏi.

Phương Chấp gật đầu đương nhiên, sau đó ngó lơ vẻ mặt khiếp sợ của bốn người, cần gì phải kinh ngạc thế, chỉ là mấy cái thao tác thường quy ý mà!

Lúc ăn sáng, Tư Dư nghe Cố Tây Châu kể chuyện tối qua thì rũ mắt nhìn Phương Chấp, gật đầu nói: "Có tiến bộ."

Phương Chấp đang ăn cơm ngẩng phắt đầu lên, được Tư Dư khen mà hoảng.

Phải biết Tư ca trước giờ chưa một lần khen cậu, tuy rằng cậu luôn cố gắng nỗ lực tự suy ngẫm nhưng đa phần đều chậm nửa nhịp, đương nhiên cậu cảm thấy chủ yếu vẫn là tại Tư ca là đồ yêu quái. Đợi đến lúc cậu tự ngẫm nghĩ xong thì Tư ca và Cố ca đã dẫn cậu ra khỏi thế giới rồi.

Phương Chấp thẹn thùng le lưỡi, được khen một câu còn có chút đỏ mặt.

"Nghe hai người nói chuyện đêm qua, tôi có ý tưởng này," Tư Dư nghĩ rồi nói, "Đợi lát nữa tôi đi xem xem, nếu tôi đoán không lầm, chúng ta sẽ có thể ra khỏi đây nhanh thôi."

Phương Chấp đang tự cảm thấy thỏa mãn, nghe Tư Dư nói thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: .......

Quả nhiên Tư ca vẫn là Tư ca, em còn chưa hiểu mô tê gì, anh đã nói là có thể ra khỏi đây.

Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, hắn đã quen rồi.

Nhưng bốn người còn lại thì như lọt vào giữa màn sương, vừa nãy nghe Tư Dư phân tích, bọn họ cũng hiểu là người ở tòa 2 thực sự không về được nữa, nghĩ lại, hôm qua những người đó không muốn rút thăm, hóa ra chính là may mắn hiếm có ở chốn này.

Đầu óc bốn người cũng không phải ngốc, mắt thấy Cố Tây Châu và Phương Chấp dám ở cũng nữ quỷ cả đêm, thậm chí Tư Dư còn nói có thể tìm được cách rời đi, họ liếc nhìn nhau, không cần suy nghĩ mà trực tiếp ôm chặt đùi ba người!

Viện điều dưỡng vào ban ngày cũng tràn ngập mùi nước sát trùng gay mũi, trên tầng lầu yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Đầu tiên, mọi người cùng nhau ghé qua phòng 305, bà Tống không ở trong phòng, mà trong phòng cũng không có bất cứ thứ gì khác thường, Tư Dư không tỏ vẻ gì là thất vọng, chỉ tiện tay đóng cửa lại, dắt mọi người đi ra ngoài.

"Cái bà già mất nết này, cút ngay cho bà, còn đến văn phòng nữa thì tôi đánh chết bà đấy!"

Tiếng chửi đổng hệt như một người đàn bà chanh chua vang vọng khắp tòa 1, bà Tống bị người trong phòng trực đẩy ra ngoài, ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt phiếm hồng, bà tiếp tục gõ cửa, "Bác sĩ, cho bà gọi điện thoại cho con trai đi mà!"

"Cút cút cút!" Điều dưỡng trưởng mắng té tát.

"Bác sĩ, cho bà gọi một cuộc thôi!"

Bà lão chắp tay trước ngực, cúi gằm sợ hãi, đôi bàn tay vẫn lay cửa phòng trực.

Người bên trong không còn kiên nhẫn nữa, cầm lấy cây chổi trong góc chọc vào người bà hai cái, đẩy ngã bà ra đất, "Đi về, gọi cái gì mà gọi, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến gọi điện thoại, nếu gọi mà có tác dụng thì con trai bà đã tới đón bà từ lâu rồi?

"Cái bà già này thật sự không biết hay giả bộ không biết thế hả? Con trai bà nó chính là không cần bà nữa đấy! Chê bà phiền toái, ghét bỏ cái thứ gánh nặng như bà, đừng có tạo thêm việc cho bà đây nữa, về phòng mình đi!"

Nghe những lời như vậy, hốc mắt bà Tống đỏ hoe, khóc tấm tức, yên lặng rơi lệ, cả người lập tức trở nên u uất, bóng lưng còng gầy guộc đáng thương vô cùng.

Cố Tây Châu bọn họ đi ra khỏi phòng bà Tống thì vừa hay thấy được một màn này.

"Móa, cái viện điều dưỡng này làm sao thế? Trong hiện thực mà có bệnh viên nào dám như vậy thì đã bị bóc phốt cho lên TV từ lâu rồi!"

Phương Chấp lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Một người trong số họ nói: "Bọn họ như vậy không sợ bà Tống nói cho con trai bà ấy sao?"

Tư Dư trầm giọng nói: "Bà lão này mắc bệnh Alzheimer, căn bản không hề nhớ được chuyện đã xảy ra."

"Vậy không phải là bắt nạt người quá đáng quá rồi sao?" Một cô gái không đành lòng nói, "Có điều quả thực trong thực tế cũng có chuyện như vậy."

"Bệnh viện này đối xử với bệnh nhân chẳng ra sao, mà từ chuyện ngày hôm qua, có thể thấy con quỷ kia rõ ràng là muốn báo thù giúp những người bệnh bị ngược đãi, cho nên mới giết điều dưỡng kia." Tư Dư lạnh nhạt nói.

"Nhưng mà giúp thế nào? Chúng ta đâu thể động vào NPC! Giết NPC là sẽ bị khai tử theo quy tắc ngay!"

"Chúng ta không thể, nhưng người nhà người bệnh có thể." Tư Dư cười cười, chỉ vào bóng lưng của bà Tống, nói.

Phương Chấp sửng sốt: "Người nhà người bệnh?"

Tư Dư lắc lắc di động của mình, trong di động truyền ra những lời vừa rồi người phụ nữ kia nói với bà Tống, "Share cái này cho con trai bà ấy là đủ rồi."

"Móa nó, anh mở điện thoại ra quay từ lúc nào thế?" Cô gái duy nhất còn lại trong đội dùng ánh mắt đánh giá Tư Dư như nhìn quái vật.

Kì thực Cố Tây Châu có thấy anh lấy điện thoại ra, "Anh biết số điện thoại à?"

Tư Dư không để ý tới cô gái, cười với Cố Tây Châu, chỉ vào đầu mình, nói: "Em quên là ngày hôm qua chúng ta đi xem lén bệnh án à? Tất cả số điện thoại đều ở trong đầu tôi rồi."

Cố Tây Châu: "Vậy anh gọi đi......"

Tư Dư đi ra một góc gọi điện, cũng không biết anh đã nói gì với người ở đầu dây bên kia.

"Xoảng ——

"Xoảng ——"

Tiếng xiềng xích.

Cố Tây Châu nhướng một bên mày, âm thanh kia truyền ra từ phòng 305, vừa rồi bọn họ mới từ phòng 305 ra, rõ ràng hắn đã kiểm tra kỹ hết rồi mà!

Cố Tây Châu mặc kệ những người khác, trực tiếp đẩy cửa phòng 305 ra, một cánh cửa sừng sững hiện ra trong hư không.

Là hắn nhìn lầm sao?

Cánh cửa vẫn luôn nằm trên người bà lão ư?

Cố Tây Châu cau mày.

Cảnh cửa xuất hiện, toàn bộ khung cảnh xung quanh cũng theo đó mà tan rã, Cố Tây Châu đặt tay trên then cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Chắc chắn là trên người bà lão không có tiếng gì hết, cánh cửa này là sao đây?

Thế giới nhiệm vụ lần này đơn giản ngoài dự đoán, Cố Tây Châu không những không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn có một loại cảm giác không nói nên lời, hắn đẩy cửa ra cũng là lúc mọi người đuổi theo đến nơi, Cố Tây Châu liếc nhìn mọi người một cái rồi tiến thẳng vào.

Trải qua cảm giác choáng váng quen thuộc, chờ Cố Tây Châu hoàn hồn lại, hắn phát hiện mình đang ở trong bóng đêm.

Brum brum brum.

Theo kinh nghiệm của Cố Tây Châu, đây hẳn là tiếng động cơ ô tô.

Chừng nửa giờ sau, xe dừng lại, Cố Tây Châu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, bệnh viện quen thuộc rơi vào mắt hắn.

Hắn bám vào người bệnh nên không thể cử động, tầm mắt luôn nhìn vào không trung, bên tai toàn là những âm thanh hỗn tạp.

"Nhanh lên, nâng đến phòng bệnh đi!"

Cố Tây Châu thấy một gương mặt quen thuộc, là người đàn ông trung niên hướng dẫn cho họ kia, có điều lúc này hắn không phải là một người đàn ông trung niên mà trông chỉ chừng 25-26 tuổi.

Chẳng lẽ người bệnh này là người thực vật, chẳng động đậy một chút nào, đầu óc thì trống rỗng......

Đây vẫn là lần đầu tiên Cố Tây Châu gặp phải tình huống này, hắn bị đưa vào trong phòng, những người đó liền rời đi, cả căn phòng chỉ còn một mảnh trống rỗng, yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.

Cố Tây Châu không biết đã trôi qua bao lâu, có thể chỉ là hai ngày, lại có khi là nửa tháng, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.

Một đoàn người cả nam lẫn nữ đi vào.

"Điều kiện ở bệnh viện chúng tôi vô cùng tốt, anh xem phòng 305 này, tất cả đồ đạc ở đây đều mới cả, ông cụ ở lại chỗ chúng tôi có thể sống chung với rất nhiều ông bà đồng niên, lúc tuổi già được như vậy cũng sẽ rất sung sướng."

Người phụ nữ giới thiệu, hai người đàn ông trung niên đánh giá hoàn cảnh cẩn thận xong, gật đầu chọn phòng này.

Cố Tây Châu vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, mắt thấy hai người đàn ông trung niên đặt ông cụ trên xe lăn lên người 'hắn'!

Móa!

Chuyện quái gì thế này!