Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 173: Em sẽ không để anh chết.




Trong cơn mơ màng, Cố Tây Châu nghe thấy kế bên có ai đó đang nói chuyện, nhưng hắn thực sự đã quá mệt mỏi, thời gian này hắn vẫn luôn gặp phải ác mộng, trạng thái tinh thần không ổn định. Mà án tử lần này có liên quan tới chuyện của chính hắn trước khi chết, không biết nên miêu tả thế nào, có lẽ là bởi vì những kẻ đó đã bị bắt, Cố Tây Châu có cảm giác như được giải thoát.

Sau khi Cố Tây Châu ngủ trọn một đêm, Cố Kình và Chu Tân Nguyệt gọi điện thoại đến, "Con trai, thực sự con đã quyết định rồi sao?"

Cố Tây Châu uhm một tiếng: "Là thật đấy ạ."

Cố Kình ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, nói: "Được, con đã quyết định vậy rồi, thì cứ như vậy đi."

Cố Tây Châu ngắt điện thoại. Chu Tân Nguyệt ở bên cạnh cũng đã biết chi tiết vụ án này, lòng đầy căm phẫn, nói: "Chưa từng thấy vụ án nào như này, đám người đó thực sự quá thối nát, con mình nhịn không nổi mới đánh người, là em em cũng chịu không nổi!"

Sắc mặt Cố Kình xanh mét, càng biết nhiều chi tiết về vụ án con mình điều tra ông lại càng cảm thấy không rét mà run, cả người đều nổi da gà: máu me, khủng bố, bạo lực, lừa gạt, dụ dỗ, giết người, không có gì mà chúng không dám làm.

Liêu Xuân Hoa bị bắt ngày thứ ba mới được gặp luật sư của mình.

Luật sư kia sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn người ủy thác ngồi trước mặt mình, phải một hồi lâu sau mới sắp xếp được cảm xúc, nói: "Liêu tiên sinh, theo tôi được biết thì Nhậm Bằng Chính cùng với người canh giữ cứ điểm đều đã nhận tội. Với tình hình hiện tại của anh, kể cả anh không cung cấp lời khai thì vẫn có thể luận tội. Tôi sẽ nói rõ với anh luôn, không thoát được tử hình đâu.

"Kể cả anh có khai ra giống như những người khác thì cũng không có khả năng được giảm án. Tôi chỉ có thể nói nếu như giờ anh không khai, bọn họ sẽ khởi tố hai đứa con anh tội cản trở thi hành công vụ. Cửa nhà anh có camera quay lại hết được cảnh tấn công cảnh sát, bọn họ bên đó đã viết tường trình. Án tử của anh tôi thực sự không giúp anh được, xin lỗi."

Nói xong câu này, vị luật sự trung niên hói đầu liền đi ra cửa, một viên cảnh sát đi vào đón người ra. Đang định rời đi thì bỗng dưng Liêu Xuân Hoa đập cửa, nói: "Tôi, tôi khai! Nhưng các người phải bảo đảm sẽ không khởi tố con trai và con gái tôi!"

Mã Kỳ liếc xéo Liêu Xuân Hoa. Vì Cố Tây Châu bị cách chức tạm thời, hơn nữa án này có sức ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, nên một phó cục như hắn bị cấp trên yêu cầu tạm thời tiếp án, "Có thể, còn xem biểu hiện của ông thế nào."

......

Liêu Xuân Hoa đã chịu khai thêm thông tin. Cố Tây Châu nhanh chóng nhận được tin từ Mã Kỳ.

Mã Kỳ sắp xếp đội cảnh sát toàn thành phố đi đến căn cứ nơi Liêu Xuân Hoa cung cấp thông tin để bắt người, nhưng mà......hắn nhận được một thông tin không tưởng.

"Có phải Lý Sảng sống ở đây không?"

"Lý Sảng? Đúng vậy! Các anh đòi nợ hả? Đáng tiếc các anh tới chậm rồi, hôm trước hắn ta ngã cầu thang cắm đầu xuống đất, chết rồi!"

Mã Kỳ cảm thấy tim mình đập điên cuồng, lại nói đã chết, đều đã chết. Bọn họ dựa theo tin tức Liêu Xuân Hoa cung cấp để sắp xếp điều tra, hắn phát hiện những người này đều gặp tai nạn tử vong: chết đuối lúc đi bơi ở bể bơi, hụt chân ngã chết, đi qua đường bị xe tải đâm chết......1001 cách chết kì quái.

Vào lúc nhìn thấy thi thể của bác sĩ chui cuối cùng, hầu hết của hắn lăn lộn, lạnh sống lưng. Mã Kỳ nhanh chóng chui vào trong xe mình, nghe các đồng sự khác nói chuyện, những cảnh sát khác vậy mà không có ai cảm thấy có gì đó không đúng giống như hắn, tựa như bản hồ sơ của Diệp Xu lúc trước, không có ai cảm thấy như thế này có gì đó sai sai, không cảm thấy đây là chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng, chỉ coi đó là trùng hợp!

Đôi tay Mã Kỳ phát run khe khẽ, móc di động ra, nuốt nước miếng, ấn nút gọi.

Cố Tây Châu đang ở nhà thì điện thoại trong tay kêu ầm ĩ, thấy tên Mã Kỳ, hắn có chút sửng sốt. Hôm nay hẳn phải là ngày Mã Kỳ chỉ huy bắt giữ tội phạm, sao còn rảnh rang gọi điện cho hắn?

"Alo? Mã ca, thuận lợi không?"

Mã Kỳ nuốt nước miếng, nói: "Tôi cũng không biết có tính là thuận lợi hay không nữa......"

Cố Tây Châu nghe thấy giọng Mã Kỳ có gì đó không đúng thì trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chết rồi.......Tất cả đều đã chết," Mã Kỳ siết chặt bàn tay, nếu như đang ở trong thế giới thần quái, hắn sẽ không sợ hãi đến vậy, nhưng ở trong hiện thực hắn thật sự chưa từng gặp phải tình huống này, "Tiểu Cố, cậu nói thật đi......có phải cậu đã làm gì rồi không?"

"Tôi?" Cố Tây Châu bị Mã Kỳ hỏi thì ngơ ra, "Tôi làm gì đâu."

Mã Kỳ: "Liêu Xuân Hoa cung cấp lời khai xong tôi liền lập tức dẫn người đến nơi mà hắn ta nói đã thuê để làm căn cứ để tìm người. Từng địa điểm một, tất cả những người đó đều đã chết......Ngạt khí than, toàn bộ bảy người tử vong!

"Chuyện này không bình thường đúng không! Nhưng mà tất cả đồng sự của tôi đều thấy bình thường! Bọn họ cảm thấy vô cùng bình thường!"

Câu cuối cùng Mã Kỳ gần như là cuồng loạn gầm rú vào điện thoại, giọng nói mang theo một chút nức nở, "Thật sự giống như có cái gì đó đang thao túng sống chết của chúng ta, nó muốn chúng ta chết, chúng ta lập tức phải chết."

Cố Tây Châu nghe Mã Kỳ nói, nắm chặt điện thoại, chậm chạp mãi mới ngắt máy.

Ngày hôm đó trong lúc hắn ngủ, dường như Tư Dư......đã nói gì đó với hắn.

Thao túng vận mệnh chỉ trời mới có thể làm được. Nếu như một con người cũng có thể làm được, hoặc nếu như người đó có một đạo cụ nào đó có thể làm được, vậy trời sẽ làm gì?

Đáp án lập tức bật ra – giết hắn.

Mà đạo cụ có lẽ chính là viên xúc xắc kia.

Viên xúc xắc Tư Dư cho hắn, cái gọi là may mắn không phải chính là khống chế vận mệnh đấy chứ?!

Cố Tây Châu sở soạng túi của mình theo bản năng, thứ đó vẫn còn trên người hắn. Kỳ thật hắn cũng đã dùng thứ này để làm điều tương tự, ngày đó khi đi tìm Phương Chấp, hắn tung xúc xắc nói muốn Phương Chấp đừng chết, hai tên khốn nạn kia chết đi......

Đến lúc hắn tới nơi, chỉ Phương Chấp còn sống, đương nhiên không thể loại trừ khả năng là do thời gian đếm ngược chưa kết thúc, nhưng cũng thật trùng hợp!

Ngày hôm đó sau khi hắn ngủ, có lẽ Tư Dư đã dùng viên xúc xắc này?

Vừa đúng lúc Tư Dư nghiêng người thò đầu ra từ cửa phòng tắm, tay cầm khăn lông vò vò mái tóc ướt, hỏi: "Tây Châu, ai gọi thế?"

Cố Tây Châu nắm chặt điện thoại trong tay, không trả lời Tư Dư mà hỏi ngược lại: "Tư Dư, anh có gì muốn nới với em không?"

Vẻ mặt Tư Dư hoang mang, "Gì cơ?"

"Nguyên nhân tử vong của anh là gì?" Cố Tây Châu trầm mặc một chút, hỏi.

Tư Dư chân trần đi ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tôi chưa nói với em sao? Thật ra là tôi không biết, không phải ai cũng có thể biết được nguyên nhân tử vong của mình."

"Vậy sao......" Cố Tây Châu trầm mặc một chút, không nói chuyện vừa rồi Mã Kỳ kể, chỉ chăm chú nhìn về phía Tư Dư. Nếu như người mà ông trời muốn tiêu diệt chính là Tư Dư, vậy hắn phải làm gì bây giờ? Trời có thể thao túng hắn!

Cố Tây Châu nắm chặt tay, hít sâu một hơi.

Tư Dư tiến lên một bước, đưa tay vò tóc Cố Tây Châu, nói: "Thật ra không biết nguyên nhân tử vong cũng khá tốt, không đáng sợ đến vậy đâu. Đi tắm đi."

"Được......"

Cố Tây Châu mang theo di động vào phòng tắm, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Mã Kỳ: Mã ca......Tra giúp tôi tư liệu về Tư Dư đi, cha mẹ, đã trải qua những gì......

Lúc này Mã Kỳ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nhận được tin nhắn của Cố Tây Châu thì sửng sốt khựng lại một chút.

Tư......Dư?

......

Trong phòng tắm, Cố Tây Châu dùng cả hai tay xoa xoa mặt. Ký ức thời còn là ma tu là một mảnh mông lung, chỉ có thể thấy vô số xác chết, nghe thấy tiếng hét hoảng sợ, hoàn cảnh xung quanh áp lực đến mức làm người ta không thể hô hấp. Cái gì là thật? Cái gì là giả?

Cố Tây Châu đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy dài từ trên định đầu hắn xuống chân.

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu nói dối Tư Dư, đến cục cảnh sát gặp Mã Kỳ, kết quả chỉ có vài trang tư liệu, rất mỏng, hẳn là bên trong cũng chẳng có mấy thứ.

Sắc mặt Mã Kỳ trắng bệch, Cố Tây Châu linh cảm có lẽ đây không phải là thứ hắn muốn thấy. Mở tập tài liệu lấy tờ giấy bên trong ra.

"Năm 2009. Tư Dư 10 tuổi được gia đình này nhận nuôi. Gia đình này gặp tai nạn xe cộ tử vong khi hắn 11 tuổi, chỉ có Tư Dư còn sống. Đây chưa phải là vấn đề, điểm đang ngờ duy nhất chính là tư liệu từ trước khi Tư Dư chuyển đến cô nhi viện này tôi không tra được. Cô nhi viện này nói hắn được chuyển đến từ một cô nhi viện khác, nhưng lúc hỏi bọn họ thì họ nói là không biết chính xác là cô nhi viện nào!"

Cố Tây Châu: "......"

Không có thông tin gì về chuyện trước 10 tuổi.......Cũng không thể chứng tỏ được điều gì......

Cố Tây Châu buông tư liệu, chậm rãi đi về nhà. Lúc này Tư Dư đang ngồi ở bàn phòng ăn họp online. Sau khi thấy hắn, anh nói với mọi người trong buổi họp đôi câu xong thì kết thúc.

"Tư Dư," Cố Tây Châu đứng sát cửa sổ, ánh sáng chiết xạ chiếu vào gương mặt hắn, "Mặc kệ nó muốn làm gì, em sẽ không để anh chết, cho nên, anh có gì muốn nói với em không?"

Tư Dư ngồi trên ghế, "Tôi biết."

Cố Tây Châu: "Anh thực sự không muốn nói một chút gì sao? Em......"

Tư Dư cười như có như không, nói, "Không có, bởi vì ————Tôi tin lời em."

Cố Tây Châu hít sâu một hơi, chắc chắn Tư Dư có chuyện gì đó gạt hắn, hắn khẳng định.

Nếu người mà trời muốn hắn giết chính là Tư Dư, mà lúc ở thế giới người tuyết, Phục Dịch Nhiên đã ngăn cản hắn, vậy khẳng định Phục Dịch Nhiên có biết cái gì đó.

Hắn cần phải tìm được Phục Dịch Nhiên. Nhưng tìm thế nào đây. Phía bên Mã Kỳ không tìm thấy tư liệu về Phục Dịch Nhiên, chỉ có thể tìm được hai người Lý Yên, Diệp Xu.

Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, tay đút túi quần, theo phản xạ sờ chiếc hộp vuông trong túi. Từ từ......Nếu như dùng viên xúc xắc này thì chắc chắn có thể!